Y Thủ Che Thiên
Quyển 5 - Chương 72: Bi kịch của Đồng Mẫn Nhi
Sắc mặt của Đồng Mẫn Nhi rất là khó coi, nhìn Tề Ngộ trưởng lão trước mặt, há miệng nhưng không biết nên nói cái gì cho phải.
Khỏi phải bàn trong lòng của nàng bây giờ có bao nhiêu buồn bực, rốt cuộc hai tên vô dụng Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh đã làm chuyện quái quỷ gì? Hôm qua, bọn họ còn một mực cam đoan với mình là dược thảo trong dược điền của bọn họ sinh trưởng vô cùng tốt, nhưng sao hiện tại lại biến thành bộ dáng như vậy chứ?
- Tề trưởng lão à! Bên trong chắc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó....
Đồng Mẫn Nhi cười tươi tắn nói, sự tình đã đến tình trạng như hôm nay, cũng chỉ còn một biện pháp đó thôi.
Nghe vậy, trong mắt Tề Ngộ cũng xẹt qua một chút cảm xúc tâm tình khác thường, nở một nụ cười mang theo vài phần mỉa may, nói:
- Cái gì gọi là chuyện ngoài ý muốn? Vừa nhìn đã biết là những thảo dược này không được chăm sóc tốt, cỏ dại mọc vô số. Có nhiều cỏ dại như vậy thì những thảo dược này làm sao có thể sinh trưởng tốt được chứ? Khó trách số thảo dược này đều mang hình dáng không được cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng, quả thật là khiến ta mở mang tầm mắt!
Đồng Mẫn Nhi nghe trong giọng điệu của Tề Ngộ có pha chút tức giận, nên nàng ta chỉ có thể yên lặng nhận lấy cơn giận của hắn. Trong lòng âm thầm tính toán, đợi khi nàng trở về nhất định phải giáo huấn Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh một phen nên thân mới được, chắc hẳn là hai người bọn họ ỷ vào sự chiếu cố của nàng đối với bọn họ nên mới dám lớn gan như thế!
Đáng ghét nhất là lúc này chẳng biết hai người bọn họ đã chạy đến nơi nào rồi, nếu như bọn họ có ở nơi này thì nàng vẫn có thể khiển trách bọn họ một phen, để rũ bỏ trách nhiệm. Nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể đứng yên lặng thừa nhận sự chế giễu thôi...
Từ sáng sớm, Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh đã đến dược điền, sau khi nhìn thấy dược điền mà mình gieo trồng có dấu hiệu không lành thì đều trợn tròn mắt. Vì muốn biểu hiện tốt một chút trong lần kiểm tra lần này nên bọn họ đã bỏ biết bao tâm tư vào việc chăm sóc dược điền, nhưng không ngờ chỉ trong một đêm mà dược điền của bọn họ lại biến thành bộ dáng như vậy.
- Thanh Lăng à! Chỉ sợ là lần này chúng ta thê thảm rồi, dược điền của chúng ta làm sao lại biến thành bộ dạng như vậy chứ? Chẳng lẽ là bọn người Mộ Chỉ Ly biết rõ chuyện chúng ta làm, nên mới cố tình phá hủy dược điền của chúng ta, để báo thù?
Kỷ Phỉ Linh hoảng hốt nói, trên mặt tràn đầy sự lo lắng, bây giờ rõ là đã gây nên một cái họa lớn rồi!
Nghe vậy, Vưu Thang Lăng không kềm được mà nhíu chặt mày, cân nhắc trong chốc lát rồi nói:
- Ta nghĩ chắc là không phải bọn họ đâu, nếu như Mộ Chỉ Ly muốn báo thù chúng ta thì đã sớm ra tay rồi, đâu cần phải chờ đến ngày hôm nay chứ! Huống chi, nhìn tình trạng dược điền của chúng ta, ngươi nghĩ là con người có thể phá hoại ra thế được sao?
Kỷ Linh Phi đành phải gật đầu, nói:
- Vậy thì ai có thể phá hỏng dược điền của chúng ta như vậy chứ? Thật đúng là gặp quỷ mà, lẽ nào vận khí của chúng ta thật sự xấu như thế sao?
Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn nà của Kỷ Phỉ Linh đã vô cùng tái nhợt, không kềm được mà kéo tay Vưu Thanh Lăng, trong giọng nói có chút run rẩy:
- Thanh Lăng à! Ngươi nói xem, chẳng lẽ chúng ta sẽ bị đuổi khỏi Lưu Ly Viện sao?
Sắc mặt của Vưu Thanh Lăng cũng rất khó coi, trong tròng mắt đen nhánh tràn đầy vẻ lo lắng, nói:
- Tin rằng có hai người Mộ Chỉ Ly và Tử Di làm lá chắn thì kết cục của hai chúng ta cũng sẽ không thảm lắm đâu. Dù sao thì trưởng lão cũng sẽ không cách chức nhiều người trong một lần như vậy đâu.
Nghe lời của Vưu Thanh Lăng nói, sắc mặt của Kỷ Phỉ Linh mới dễ nhìn hơn một chút,
- Đúng vậy! Hai người chúng ta nhiều nhất cũng chỉ trồng không tốt thôi, thành tích dược điền của bọn họ còn kém hơn nhiều so với chúng ta!
- Ta xem kết quả của lần kiểm tra này, hai người bọn họ chắc chắn là người có thành tích tệ nhất, đã vậy ta sẽ bố trí hai người bọn họ đến những viện khác. Với tâm tính cùng với bản lĩnh trồng trọt này, căn bản không có tư cách ở lại Lưu Ly Viện.
Tề Ngộ nhíu mày nói.
Nghe vậy, Đồng Mẫn Nhi quýnh lên, mặc dù không có Vưu Thanh Lăng cùng với Kỷ Phỉ Linh, đối với nàng cũng không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng nào. Nhưng mà Tề Ngộ trưởng lão lại đem hai người bọn họ đuổi ra Lưu Ly Viện, vậy thì kế hoạch hãm hại Mộ Chỉ Ly cùng với Tử Di coi như hoàn toàn thất bại rồi!
Vừa nghĩ tới đây, Đồng Mẫn Nhi buộc miệng nói:
- Tề trưởng lão à! Ngài chỉ mới xem xét một phần nhỏ dược điền của Lưu Ly Viện, mới giờ mà đã rút ra kết luận có phải hơi sớm không ạ? Chi bằng chúng ta kiểm tra tiếp một vài dược điền nữa đi! Ở Lưu Ly Viện này còn có hai người không chịu tuân theo sự quản lý của đệ tử, ngày thường, bọn họ không hề để tâm chăm sóc dược điền của mình. Ngài không đến xem, người khác lại nói đệ tử quản lý không tốt, chi bằng người đến kiểm tra bọn họ một chút rồi hay đưa ra quyết định, người thấy thế nào?
Chân mày Tề Ngộ cau thành hình chữ xuyên, xem ra Lưu Ly Viện này còn không ít vấn đề còn bết bát hơn so với hai khối dược điền này nữa! Trước kia Lưu Ly Viện chưa từng xuất hiện tình huống như thế này.
- Vậy cứ nghe theo sự sắp xếp của ngươi, đi xem xét một chút đi. Loại đệ tử không nghiêm túc này, căn bản không có tư cách ở lại Lưu Ly Viện. Sau này, nếu như người gặp phải những trường hợp tương tự thì cứ trực tiếp báo cáo lên ta.
Tề Ngộ nghiêm túc nói.
Lúc này, sắc mặt của Đồng Mẫn Nhi mới dễ nhìn hơn vài phần. Chỉ cần lần này có thể dẫn Tề Ngộ đến kiểm tra dược điền của Mộ Chỉ Ly và Tử Di, thì sau này miễn là mình hướng Tề Ngộ báo cáo người nào làm việc không nghiêm túc, liền có thể trực tiếp đuổi cổ người đó ra khỏi Lưu Ly Viện, quả thật là quá tiện lợi cho mình rồi!
Nếu như nàng sớm có quyền lợi như vậy thì hiện tại, Mộ Chỉ Ly và Tử Di chắc chắn đã bị đuổi đến một tiểu viện hẻo lánh nào đó rồi, tuy nhiên bây giờ để bọn họ rời đi cũng không tệ!
Đồng Mẫn Nhi ngựa quen đường cũ dẫn Tề Ngộ đến dược điền của Tử Di, chỉ vào dược điền phía trước nói:
- Hai khối dược điền đó do Tử Di quản lý, trước kia đệ tử đã để cho nàng trồng Bách Mị Hoa, nhưng nàng trồng tới bây giờ cũng không có thành tựu, đệ tử thấy tâm tư của nàng căn bản không để trên dược điền.
- Hả? Chúng ta mau chóng đi xem xét.
Tề Ngộ vội vàng nói, nếu như Lưu Ly Viện này xảy ra vấn đề gì thì hắn sẽ gánh trách nhiệm rất lớn. Nhất định phải tìm ra vấn đề và đem tất cả giải quyết một cách triệt để trước khi chưởng môn phát giác mới được.
Khi Đồng Mẫn Nhi nhìn thấy hai khối dược điền trồng đầy Bách Mị Hoa thì sắc mặt nàng đã khó coi đến cực điểm. Nhìn dáng dấp của những đóa Bách Mị Hoa này sinh trưởng vô cùng tốt, còn muốn tốt hơn rất nhiều so với dược điền mà nàng nhìn thấy trước kia nữa.
Mội một gốc cây Bách Mị Hoa đều giống như được trải qua sự che chở vô cùng tỉ mỉ, cả khối dược điền đều không có sự tồn tại của bất cứ gốc cỏ dại nào cả. Mà lúc này, bên cạnh dược điền có một thân ảnh màu tím đang ngạo nghễ đứng.
Trên mặt của Tử Di tràn đầy vẻ tươi cười thản nhiên, nhìn những gốc Bách Mị Hoa sinh trưởng sum suê trong dược điền thì trong lòng của nàng dâng trào một loại cảm giác hạnh phúc. Đây chính là thứ tượng trưng cho tình bằng hữu của nàng và Mộ Chỉ Ly đã được nâng lên một bậc.
Vừa rồi, lúc nàng đang đợi chờ trưởng lão đến thì Trầm Hướng Thiên đã đem tất cả mọi chuyện mà Mộ Chỉ Ly đã làm hôm qua nói với nàng. Nàng thật sự rất cảm động, cùng với sự cảm động, nàng cũng biết được sự thần thông quảng đại của Mộ Chỉ Ly, nhiều Bách Mị Hoa như vậy đến tột cùng là từ đâu mà có chứ?
Song, những thứ này chỉ có thể khiến nàng ngạc nhiên, nhưng cũng không quá để ý. Bất kể bản lĩnh của Mộ Chỉ Ly thế nào thì nàng ấy vẫn là Mộ Chỉ Ly của nàng! Bao nhiêu đó đã đủ rồi, những thứ khác thì bọn họ không cần phải biết.
Trong mắt Tề Ngộ hiện lên vẻ vô cùng khó hiểu, nhìn biểu tình giống hệt kẻ đần đồn kia của Đồng Mẫn Nhi. Chẳng lẽ đầu óc của Đồng Mẫn Nhi này không được bình thường? Dù người ngu ngốc cũng có thể phân biệt được hai khối dược điền này có kết quả trồng trọt tốt nhất, nhưng Đồng Mẫn Nhi lại nói ngày thường nàng ta không hề chăm sóc dược điền?
Nếu như không chăm sóc dược điền, vậy chẵng lẽ tự thân dược điền này có thể biến thành hình dáng này? Nếu thật sự như thế thì tất cả dược thảo trồng trong Bách Thảo Viện đều không cần người chăm sóc!
- Bái kiến trưởng lão, chấp sự.
Tử Di hướng hai người thi lễ một cái, sau đó mới cung kính nói.
Tề Ngộ không thèm quan tâm đến phản ứng của Đồng Mẫn Nhi, chỉ mỉm cười nhìn Tử Di, nói:
- Hai khối dược điền này là do ngươi trồng sao? Trồng vô cùng tốt!
- Đa tạ trưởng lão khen ngợi!
Nụ cười trên mặt Tử Di lại sâu thêm mấy phần, nhất là nhìn bộ dáng như ăn phải ruồi kia của Đồng Mẫn Nhi, nàng lại càng cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.
- Thành tích này của ngươi quả thật không tệ, không hề thua kém dược thảo mà lão phu đích thân trồng, thậm chí còn tốt hơn nữa., chắc hẳn ngươi đã vất vả không ít nhỉ?
Tề Ngộ thản nhiên nói, ánh mắt cơ trí của hắn lơ đãng liếc về phía Đồng Mẫn Nhi đang đứng bên cạnh.
Cảm nhận được ánh mắt của Tề Ngộ, Đồng Mẫn Nhi không nén được sự kinh hãi trong lòng, xem ra Tề Ngộ trưởng lão dường như đối với mình đã có chút không vừa lòng rồi. Giờ khắc này, Đồng Mẫn Nhi bắt đầu nghi ngờ đây có phải là cái bẫy mà Mộ Chỉ Ly thiết kế cho mình hay không? Chẳng lẽ Vưu Thanh Lăng cùng với Kỷ Phỉ Linh là người của Mộ Chỉ Ly, cho nên hôm nay mình mới có thể lâm vào tình cảnh như vậy?
Ngẫm nghĩ lại, Đồng Mẫn Nhi lại cảm thấy sự việc có chút kỳ lạ, nếu thật sự như thế thì chẳng lẽ Vưu Thanh Lăng cùng với Kỷ Phỉ Linh nguyện ý vì Mộ Chỉ Ly rời khỏi Lưu Ly Viện, việc này có phần quá kỳ quái đi.
Tử Di cung kính trả lời:
- Bẩm trưởng lão kỹ thuật trồng trọt của Tử Di chỉ thuộc loại bình thường mà thôi, những thứ này đều do Mộ Chỉ Ly - tỷ muội tốt của Tử Di dạy cho, mới có thể trồng tra được thành tích như vậy đấy ạ!
- Hả?
Nghe lời của Tử Di nói, ánh mắt Tề Ngộ không khỏi xuất hiện vẻ hứng thú, vội vàng hỏi:
- Mộ Chỉ Ly? Ta thế nào mà chưa từng nghe nói về người này, chẳng lẽ là người mới tới Lưu Ly Viện?
Nghe trưởng lão nói vậy, Tử Di không kềm được liếc Đồng Mẫn Nhi một cái, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi, vội vàng đổi giọng:
- Đệ tử nói sai rồi, Mộ Chỉ Ly chỉ là tỷ muội tốt của đệ tử, kỹ thuật trồng trọt cũng giống như vậy.
Tuy rằng sự sợ hãi trên mặt Tử Di được che giấu rất tốt, nhưng Tề Ngộ vẫn bắt được, trong đầu âm thầm tự đánh giá quan hệ của Mộ Chỉ Ly và Đồng Mẫn Nhi, căn cứ theo những lời tử di vừa nói, hắn tức khắc hiểu rõ ngọn nguồn.
Giờ khắc này, nếu như hắn vẫn không rõ, vậy thì hắn không phải là một trưởng lão mà là một kẻ ngu ngốc.
Sau khi Đồng Mẫn Nhi suy tính những khả năng có thể xảy ra, nàng ta liền triệt để bỏ đi ý niệm đến kiểm tra dược điền của Mộ Chỉ Ly. Nếu như Tề Ngộ trưởng lão nhìn thấy dược điền của Mộ Chỉ Ly cũng trồng tốt như dược điền của Tử Di, đến lúc đó người xui xẻo không phải là đám người Mộ Chỉ Ly mà chính là mình!
- Tề trưởng lão, lần này người đã quan sát rõ ràng dược điền của Lưu Ly Viện rồi, đệ tử thấy chi bằng chúng ta hãy về trước đi.
Đồng Mẫn Nhi đành phải lên tiếng, ánh mắt nhìn Tử Di có một tia hung ác.
Nhưng Tề Ngộ đột nhiên nói:
- Nếu như chúng đã tới đây thì cũng không cần vội vàng rời khỏi, chi bằng chúng ta đến quan sát hai khối dược điền cuối cùng đi, tin rằng đó chính là dược điền mà Nghi chấp sự nói là tệ nhất.
- Hả?
Đồng Mẫn Nhi kinh hãi, nhất thời cảm thấy mình đã đâm lao thì phải theo lao, trong lòng suy tính trăm ngàn kế, cuối cùng đành phải nói:
- Trước đây là do đệ tử nhớ lộn, kỹ thuật trồng trọt của người kia cũng không tệ, Tề trưởng lão không cần đi xem đâu ạ!
Tề Ngộ khoát tay, nói:
- Nếu như kỹ thuật trồng trọt không tệ, vậy thì ta càng phải đi xem, nếu như thật sự là một đệ tử không tệ thì ta sẽ đem mầm non ấy bồi dưỡng thật tốt.
Dưới sự kiên trì của Tề Ngộ, Đồng Mẫn Nhi chỉ có thể cùng với Tề Ngộ đi đến chỗ dược điền của Mộ Chỉ Ly. Lúc trước là nàng ta dẫn theo Tề Ngộ trưởng lão, còn hiện giờ là Tề Ngộ trưởng lão dẫn nàng đi.
Mộ Chỉ Ly nhìn thấy hai đạo thân ảnh ở phía xa xa đang dần dần đến gần, khóe miệng không kềm được vẽ nên một độ cong nhàn nhạt, quả nhiên Đồng Mẫn Nhi cũng phải tới đây!
Lúc Tề Ngộ nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đứng bên cạnh hai khối dược điền, giữa dược điền, Băng Tâm Thảo cũng đã gần trưởng thành, không hề có một góc cây khô héo nào. Một vài giọt sương nho nhỏ còn vương vấn trên lá cây Băng Tâm Thảo, ánh mặt trời chiếu xuống những giọt sương, phản chiếu ánh sáng mê người.
Y Thủ Che Thiên
Khỏi phải bàn trong lòng của nàng bây giờ có bao nhiêu buồn bực, rốt cuộc hai tên vô dụng Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh đã làm chuyện quái quỷ gì? Hôm qua, bọn họ còn một mực cam đoan với mình là dược thảo trong dược điền của bọn họ sinh trưởng vô cùng tốt, nhưng sao hiện tại lại biến thành bộ dáng như vậy chứ?
- Tề trưởng lão à! Bên trong chắc đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó....
Đồng Mẫn Nhi cười tươi tắn nói, sự tình đã đến tình trạng như hôm nay, cũng chỉ còn một biện pháp đó thôi.
Nghe vậy, trong mắt Tề Ngộ cũng xẹt qua một chút cảm xúc tâm tình khác thường, nở một nụ cười mang theo vài phần mỉa may, nói:
- Cái gì gọi là chuyện ngoài ý muốn? Vừa nhìn đã biết là những thảo dược này không được chăm sóc tốt, cỏ dại mọc vô số. Có nhiều cỏ dại như vậy thì những thảo dược này làm sao có thể sinh trưởng tốt được chứ? Khó trách số thảo dược này đều mang hình dáng không được cung cấp đầy đủ chất dinh dưỡng, quả thật là khiến ta mở mang tầm mắt!
Đồng Mẫn Nhi nghe trong giọng điệu của Tề Ngộ có pha chút tức giận, nên nàng ta chỉ có thể yên lặng nhận lấy cơn giận của hắn. Trong lòng âm thầm tính toán, đợi khi nàng trở về nhất định phải giáo huấn Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh một phen nên thân mới được, chắc hẳn là hai người bọn họ ỷ vào sự chiếu cố của nàng đối với bọn họ nên mới dám lớn gan như thế!
Đáng ghét nhất là lúc này chẳng biết hai người bọn họ đã chạy đến nơi nào rồi, nếu như bọn họ có ở nơi này thì nàng vẫn có thể khiển trách bọn họ một phen, để rũ bỏ trách nhiệm. Nhưng hiện tại, nàng chỉ có thể đứng yên lặng thừa nhận sự chế giễu thôi...
Từ sáng sớm, Vưu Thanh Lăng và Kỷ Phỉ Linh đã đến dược điền, sau khi nhìn thấy dược điền mà mình gieo trồng có dấu hiệu không lành thì đều trợn tròn mắt. Vì muốn biểu hiện tốt một chút trong lần kiểm tra lần này nên bọn họ đã bỏ biết bao tâm tư vào việc chăm sóc dược điền, nhưng không ngờ chỉ trong một đêm mà dược điền của bọn họ lại biến thành bộ dáng như vậy.
- Thanh Lăng à! Chỉ sợ là lần này chúng ta thê thảm rồi, dược điền của chúng ta làm sao lại biến thành bộ dạng như vậy chứ? Chẳng lẽ là bọn người Mộ Chỉ Ly biết rõ chuyện chúng ta làm, nên mới cố tình phá hủy dược điền của chúng ta, để báo thù?
Kỷ Phỉ Linh hoảng hốt nói, trên mặt tràn đầy sự lo lắng, bây giờ rõ là đã gây nên một cái họa lớn rồi!
Nghe vậy, Vưu Thang Lăng không kềm được mà nhíu chặt mày, cân nhắc trong chốc lát rồi nói:
- Ta nghĩ chắc là không phải bọn họ đâu, nếu như Mộ Chỉ Ly muốn báo thù chúng ta thì đã sớm ra tay rồi, đâu cần phải chờ đến ngày hôm nay chứ! Huống chi, nhìn tình trạng dược điền của chúng ta, ngươi nghĩ là con người có thể phá hoại ra thế được sao?
Kỷ Linh Phi đành phải gật đầu, nói:
- Vậy thì ai có thể phá hỏng dược điền của chúng ta như vậy chứ? Thật đúng là gặp quỷ mà, lẽ nào vận khí của chúng ta thật sự xấu như thế sao?
Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng noãn nà của Kỷ Phỉ Linh đã vô cùng tái nhợt, không kềm được mà kéo tay Vưu Thanh Lăng, trong giọng nói có chút run rẩy:
- Thanh Lăng à! Ngươi nói xem, chẳng lẽ chúng ta sẽ bị đuổi khỏi Lưu Ly Viện sao?
Sắc mặt của Vưu Thanh Lăng cũng rất khó coi, trong tròng mắt đen nhánh tràn đầy vẻ lo lắng, nói:
- Tin rằng có hai người Mộ Chỉ Ly và Tử Di làm lá chắn thì kết cục của hai chúng ta cũng sẽ không thảm lắm đâu. Dù sao thì trưởng lão cũng sẽ không cách chức nhiều người trong một lần như vậy đâu.
Nghe lời của Vưu Thanh Lăng nói, sắc mặt của Kỷ Phỉ Linh mới dễ nhìn hơn một chút,
- Đúng vậy! Hai người chúng ta nhiều nhất cũng chỉ trồng không tốt thôi, thành tích dược điền của bọn họ còn kém hơn nhiều so với chúng ta!
- Ta xem kết quả của lần kiểm tra này, hai người bọn họ chắc chắn là người có thành tích tệ nhất, đã vậy ta sẽ bố trí hai người bọn họ đến những viện khác. Với tâm tính cùng với bản lĩnh trồng trọt này, căn bản không có tư cách ở lại Lưu Ly Viện.
Tề Ngộ nhíu mày nói.
Nghe vậy, Đồng Mẫn Nhi quýnh lên, mặc dù không có Vưu Thanh Lăng cùng với Kỷ Phỉ Linh, đối với nàng cũng không tạo nên bất kỳ ảnh hưởng nào. Nhưng mà Tề Ngộ trưởng lão lại đem hai người bọn họ đuổi ra Lưu Ly Viện, vậy thì kế hoạch hãm hại Mộ Chỉ Ly cùng với Tử Di coi như hoàn toàn thất bại rồi!
Vừa nghĩ tới đây, Đồng Mẫn Nhi buộc miệng nói:
- Tề trưởng lão à! Ngài chỉ mới xem xét một phần nhỏ dược điền của Lưu Ly Viện, mới giờ mà đã rút ra kết luận có phải hơi sớm không ạ? Chi bằng chúng ta kiểm tra tiếp một vài dược điền nữa đi! Ở Lưu Ly Viện này còn có hai người không chịu tuân theo sự quản lý của đệ tử, ngày thường, bọn họ không hề để tâm chăm sóc dược điền của mình. Ngài không đến xem, người khác lại nói đệ tử quản lý không tốt, chi bằng người đến kiểm tra bọn họ một chút rồi hay đưa ra quyết định, người thấy thế nào?
Chân mày Tề Ngộ cau thành hình chữ xuyên, xem ra Lưu Ly Viện này còn không ít vấn đề còn bết bát hơn so với hai khối dược điền này nữa! Trước kia Lưu Ly Viện chưa từng xuất hiện tình huống như thế này.
- Vậy cứ nghe theo sự sắp xếp của ngươi, đi xem xét một chút đi. Loại đệ tử không nghiêm túc này, căn bản không có tư cách ở lại Lưu Ly Viện. Sau này, nếu như người gặp phải những trường hợp tương tự thì cứ trực tiếp báo cáo lên ta.
Tề Ngộ nghiêm túc nói.
Lúc này, sắc mặt của Đồng Mẫn Nhi mới dễ nhìn hơn vài phần. Chỉ cần lần này có thể dẫn Tề Ngộ đến kiểm tra dược điền của Mộ Chỉ Ly và Tử Di, thì sau này miễn là mình hướng Tề Ngộ báo cáo người nào làm việc không nghiêm túc, liền có thể trực tiếp đuổi cổ người đó ra khỏi Lưu Ly Viện, quả thật là quá tiện lợi cho mình rồi!
Nếu như nàng sớm có quyền lợi như vậy thì hiện tại, Mộ Chỉ Ly và Tử Di chắc chắn đã bị đuổi đến một tiểu viện hẻo lánh nào đó rồi, tuy nhiên bây giờ để bọn họ rời đi cũng không tệ!
Đồng Mẫn Nhi ngựa quen đường cũ dẫn Tề Ngộ đến dược điền của Tử Di, chỉ vào dược điền phía trước nói:
- Hai khối dược điền đó do Tử Di quản lý, trước kia đệ tử đã để cho nàng trồng Bách Mị Hoa, nhưng nàng trồng tới bây giờ cũng không có thành tựu, đệ tử thấy tâm tư của nàng căn bản không để trên dược điền.
- Hả? Chúng ta mau chóng đi xem xét.
Tề Ngộ vội vàng nói, nếu như Lưu Ly Viện này xảy ra vấn đề gì thì hắn sẽ gánh trách nhiệm rất lớn. Nhất định phải tìm ra vấn đề và đem tất cả giải quyết một cách triệt để trước khi chưởng môn phát giác mới được.
Khi Đồng Mẫn Nhi nhìn thấy hai khối dược điền trồng đầy Bách Mị Hoa thì sắc mặt nàng đã khó coi đến cực điểm. Nhìn dáng dấp của những đóa Bách Mị Hoa này sinh trưởng vô cùng tốt, còn muốn tốt hơn rất nhiều so với dược điền mà nàng nhìn thấy trước kia nữa.
Mội một gốc cây Bách Mị Hoa đều giống như được trải qua sự che chở vô cùng tỉ mỉ, cả khối dược điền đều không có sự tồn tại của bất cứ gốc cỏ dại nào cả. Mà lúc này, bên cạnh dược điền có một thân ảnh màu tím đang ngạo nghễ đứng.
Trên mặt của Tử Di tràn đầy vẻ tươi cười thản nhiên, nhìn những gốc Bách Mị Hoa sinh trưởng sum suê trong dược điền thì trong lòng của nàng dâng trào một loại cảm giác hạnh phúc. Đây chính là thứ tượng trưng cho tình bằng hữu của nàng và Mộ Chỉ Ly đã được nâng lên một bậc.
Vừa rồi, lúc nàng đang đợi chờ trưởng lão đến thì Trầm Hướng Thiên đã đem tất cả mọi chuyện mà Mộ Chỉ Ly đã làm hôm qua nói với nàng. Nàng thật sự rất cảm động, cùng với sự cảm động, nàng cũng biết được sự thần thông quảng đại của Mộ Chỉ Ly, nhiều Bách Mị Hoa như vậy đến tột cùng là từ đâu mà có chứ?
Song, những thứ này chỉ có thể khiến nàng ngạc nhiên, nhưng cũng không quá để ý. Bất kể bản lĩnh của Mộ Chỉ Ly thế nào thì nàng ấy vẫn là Mộ Chỉ Ly của nàng! Bao nhiêu đó đã đủ rồi, những thứ khác thì bọn họ không cần phải biết.
Trong mắt Tề Ngộ hiện lên vẻ vô cùng khó hiểu, nhìn biểu tình giống hệt kẻ đần đồn kia của Đồng Mẫn Nhi. Chẳng lẽ đầu óc của Đồng Mẫn Nhi này không được bình thường? Dù người ngu ngốc cũng có thể phân biệt được hai khối dược điền này có kết quả trồng trọt tốt nhất, nhưng Đồng Mẫn Nhi lại nói ngày thường nàng ta không hề chăm sóc dược điền?
Nếu như không chăm sóc dược điền, vậy chẵng lẽ tự thân dược điền này có thể biến thành hình dáng này? Nếu thật sự như thế thì tất cả dược thảo trồng trong Bách Thảo Viện đều không cần người chăm sóc!
- Bái kiến trưởng lão, chấp sự.
Tử Di hướng hai người thi lễ một cái, sau đó mới cung kính nói.
Tề Ngộ không thèm quan tâm đến phản ứng của Đồng Mẫn Nhi, chỉ mỉm cười nhìn Tử Di, nói:
- Hai khối dược điền này là do ngươi trồng sao? Trồng vô cùng tốt!
- Đa tạ trưởng lão khen ngợi!
Nụ cười trên mặt Tử Di lại sâu thêm mấy phần, nhất là nhìn bộ dáng như ăn phải ruồi kia của Đồng Mẫn Nhi, nàng lại càng cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.
- Thành tích này của ngươi quả thật không tệ, không hề thua kém dược thảo mà lão phu đích thân trồng, thậm chí còn tốt hơn nữa., chắc hẳn ngươi đã vất vả không ít nhỉ?
Tề Ngộ thản nhiên nói, ánh mắt cơ trí của hắn lơ đãng liếc về phía Đồng Mẫn Nhi đang đứng bên cạnh.
Cảm nhận được ánh mắt của Tề Ngộ, Đồng Mẫn Nhi không nén được sự kinh hãi trong lòng, xem ra Tề Ngộ trưởng lão dường như đối với mình đã có chút không vừa lòng rồi. Giờ khắc này, Đồng Mẫn Nhi bắt đầu nghi ngờ đây có phải là cái bẫy mà Mộ Chỉ Ly thiết kế cho mình hay không? Chẳng lẽ Vưu Thanh Lăng cùng với Kỷ Phỉ Linh là người của Mộ Chỉ Ly, cho nên hôm nay mình mới có thể lâm vào tình cảnh như vậy?
Ngẫm nghĩ lại, Đồng Mẫn Nhi lại cảm thấy sự việc có chút kỳ lạ, nếu thật sự như thế thì chẳng lẽ Vưu Thanh Lăng cùng với Kỷ Phỉ Linh nguyện ý vì Mộ Chỉ Ly rời khỏi Lưu Ly Viện, việc này có phần quá kỳ quái đi.
Tử Di cung kính trả lời:
- Bẩm trưởng lão kỹ thuật trồng trọt của Tử Di chỉ thuộc loại bình thường mà thôi, những thứ này đều do Mộ Chỉ Ly - tỷ muội tốt của Tử Di dạy cho, mới có thể trồng tra được thành tích như vậy đấy ạ!
- Hả?
Nghe lời của Tử Di nói, ánh mắt Tề Ngộ không khỏi xuất hiện vẻ hứng thú, vội vàng hỏi:
- Mộ Chỉ Ly? Ta thế nào mà chưa từng nghe nói về người này, chẳng lẽ là người mới tới Lưu Ly Viện?
Nghe trưởng lão nói vậy, Tử Di không kềm được liếc Đồng Mẫn Nhi một cái, trên mặt hiện lên vẻ kinh hãi, vội vàng đổi giọng:
- Đệ tử nói sai rồi, Mộ Chỉ Ly chỉ là tỷ muội tốt của đệ tử, kỹ thuật trồng trọt cũng giống như vậy.
Tuy rằng sự sợ hãi trên mặt Tử Di được che giấu rất tốt, nhưng Tề Ngộ vẫn bắt được, trong đầu âm thầm tự đánh giá quan hệ của Mộ Chỉ Ly và Đồng Mẫn Nhi, căn cứ theo những lời tử di vừa nói, hắn tức khắc hiểu rõ ngọn nguồn.
Giờ khắc này, nếu như hắn vẫn không rõ, vậy thì hắn không phải là một trưởng lão mà là một kẻ ngu ngốc.
Sau khi Đồng Mẫn Nhi suy tính những khả năng có thể xảy ra, nàng ta liền triệt để bỏ đi ý niệm đến kiểm tra dược điền của Mộ Chỉ Ly. Nếu như Tề Ngộ trưởng lão nhìn thấy dược điền của Mộ Chỉ Ly cũng trồng tốt như dược điền của Tử Di, đến lúc đó người xui xẻo không phải là đám người Mộ Chỉ Ly mà chính là mình!
- Tề trưởng lão, lần này người đã quan sát rõ ràng dược điền của Lưu Ly Viện rồi, đệ tử thấy chi bằng chúng ta hãy về trước đi.
Đồng Mẫn Nhi đành phải lên tiếng, ánh mắt nhìn Tử Di có một tia hung ác.
Nhưng Tề Ngộ đột nhiên nói:
- Nếu như chúng đã tới đây thì cũng không cần vội vàng rời khỏi, chi bằng chúng ta đến quan sát hai khối dược điền cuối cùng đi, tin rằng đó chính là dược điền mà Nghi chấp sự nói là tệ nhất.
- Hả?
Đồng Mẫn Nhi kinh hãi, nhất thời cảm thấy mình đã đâm lao thì phải theo lao, trong lòng suy tính trăm ngàn kế, cuối cùng đành phải nói:
- Trước đây là do đệ tử nhớ lộn, kỹ thuật trồng trọt của người kia cũng không tệ, Tề trưởng lão không cần đi xem đâu ạ!
Tề Ngộ khoát tay, nói:
- Nếu như kỹ thuật trồng trọt không tệ, vậy thì ta càng phải đi xem, nếu như thật sự là một đệ tử không tệ thì ta sẽ đem mầm non ấy bồi dưỡng thật tốt.
Dưới sự kiên trì của Tề Ngộ, Đồng Mẫn Nhi chỉ có thể cùng với Tề Ngộ đi đến chỗ dược điền của Mộ Chỉ Ly. Lúc trước là nàng ta dẫn theo Tề Ngộ trưởng lão, còn hiện giờ là Tề Ngộ trưởng lão dẫn nàng đi.
Mộ Chỉ Ly nhìn thấy hai đạo thân ảnh ở phía xa xa đang dần dần đến gần, khóe miệng không kềm được vẽ nên một độ cong nhàn nhạt, quả nhiên Đồng Mẫn Nhi cũng phải tới đây!
Lúc Tề Ngộ nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đứng bên cạnh hai khối dược điền, giữa dược điền, Băng Tâm Thảo cũng đã gần trưởng thành, không hề có một góc cây khô héo nào. Một vài giọt sương nho nhỏ còn vương vấn trên lá cây Băng Tâm Thảo, ánh mặt trời chiếu xuống những giọt sương, phản chiếu ánh sáng mê người.
Y Thủ Che Thiên
Đánh giá:
Truyện Y Thủ Che Thiên
Story
Quyển 5 - Chương 72: Bi kịch của Đồng Mẫn Nhi
10.0/10 từ 40 lượt.