Y Thủ Che Thiên
Quyển 5 - Chương 66: Lại Thấy Đồng Mẫn Nhi
Cảm nhận được lời nói lạnh như băng của Diệu Thừa Ninh, Quý Ngọc Thiến không khỏi giật mình một cái, chợt cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn Diệu Thừa Ninh. Dường như nàng cảm thấy chỉ cần vừa ngẩng đầu đã có thể thấy ngay ánh mắt lạnh thấu xương của Diệu Thừa Ninh, nhưng nàng thật sự không hy vọng cả đời phải sống ở nơi này…
“Chưởng môn, chuyện lúc trước đều là lỗi của chúng ta. Suốt thời gian một tháng này, chúng ta vẫn luôn luôn suy nghĩ. Chúng ta thề, sau này chúng ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục làm những chuyện như vậy nữa. Chỉ cần có thể trở về Bách Thảo Viên, cho dù ngài cho chúng ta làm việc gì cũng được, van cầu ngài, Chưởng môn đại nhân!” Kiều Phương Kỳ vội vàng lên tiếng, đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ, nếu như cả đời phải sống ở mỏ tinh thạch thì có gì khác với việc các nàng đi tìm chết đâu?
Nhìn những khuôn mặt tu luyện giả hoàn toàn đờ đẫn kia, nàng không muốn mình cũng sẽ biến thành bộ dáng như vậy. Chỉ cần nghĩ tới cuộc sống dài đến vô biên vô hạn, không cần biết là ngày hay đêm kia thì các nàng đều cảm thấy thống khổ không thôi.
Mộ Chỉ Ly lẳng lặng đứng yên sau lưng Diệu Thừa Ninh, lạnh lùng nhìn hai người Quý Ngọc Thiến. Nếu hai người này tiếp tục sống ở mỏ tinh thạch thì không nói làm gì, nhưng nếu như các nàng trở lại Bách Thảo Viên, cho dù thế nào, nàng sẽ làm các nàng hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Vẻ mặt đám Hạ Trường Thanh đều lạnh nhạt, giống như không hề thấy hai người Quý Ngọc Thiến. Đây là chuyện nội bộ của Bách Thảo Viên, không liên quan tới bọn họ, đương nhiên không cần chú ý nhiều.
“Quyết định của ta sẽ không thay đổi, hai người các ngươi vẫn sẽ ở lại mỏ tinh thạch để lao dịch.” Diệu Thừa Ninh lạnh lùng nói, bộ dáng mặt sắt vô tình kia làm trong lòng hai người Quý Ngọc Thiến lạnh như băng.
Ngay sau đó, Diệu Thừa Ninh tiếp tục bước chân đi về phía trước, không hề để ý tới hai người Quý Ngọc Thiến.
Theo bóng dáng đám Hạ Trường Thanh dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người, hai người Quý Ngọc Thiến giống như đã không còn một chút sức lực nào, ngồi xụi lơ dưới đất, hy vọng duy nhất của các nàng giờ phút này cũng đã hoàn toàn tan biến.
Những tu luyện giả khác nhìn hai người xụi lơ trên mặt đất , trên mặt đều mang theo một nụ cười giễu cợt. Nhớ ngày đó bọn họ cũng đều như vậy, cuối cùng cũng không phải là vẫn luôn sống ở mỏ tinh thạch mà không cần biết đến ngày đêm sao?
“Mộ Chỉ Ly, vận khí của ngươi xem ra rất tốt, mỏ tinh thạch này đã tồn tại đến mấy chục năm rồi, thế nhưng cũng chưa từng có ai phát hiện ra tinh thạch cực phẩm, thế mà nay lại bị ngươi đào ra.” Hạ Trường Thanh cười nói, lần này cái tên Mẫn Vô Song kia cũng không thể nào đắc ý được nữa rồi.
Hạ Trường Thanh thanh vừa nói xong, ánh mắt mọi người cũng đều rơi vào trên người Mộ Chỉ Ly. Mộ Chỉ Ly cười nhạt một tiếng, có chút xấu hổ nói: “Chẳng qua chỉ là may mắn mà thôi.”
Với lời Mộ Chỉ Ly nói, mọi người cũng sẽ không hoài nghi. Chuyện này chỉ có thể dựa vào vận khí để giải thích, chẳng nhẽ nàng ta lại có thể nhìn xuyên qua không gian? Điều này tất nhiên sẽ không có khả năng xảy ra.
“Mộ Chỉ Ly, sao ta cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc? Ngươi có quen biết với Hàn Như Liệt tại phường Chế Giáp chúng ta không?” Chưởng môn phường Chế Giáp – Vân Thiên Mịch chậm rãi lên tiếng, chân mày khẽ nhíu lại giống như đang suy tư nhớ lại chuyện gì đó.
Hắn khẳng định mình đã từng nghe qua cái tên này, chỉ là ấn tượng tương đối mơ hồ. Nhưng có thể làm cho hắn lưu lại ấn tượng thì chứng tỏ cũng có chút quan trọng, dù sao Thiên Âm Môn có nhiều đệ tử như vậy, người có thể làm cho hắn có chút ấn tượng cũng không nhiều lắm.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly kinh ngạc, thế mới biết thì ra lão giả hoạt bát này là Chưởng môn phường Chế Giáp, lập tức không khỏi lên tiếng nói: “Ta có quen biết với Hàn Như Liệt.”
Thấy Mộ Chỉ Ly khẳng định phỏng đoán của mình, trên mặt Vân Thiên Mịch hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Thành tích của Hàn Như Liệt ở phường Chế Giáp của hắn rất không tồi, hắn phát hiện Hàn Như Liệt có thiên phú rất cao ở phương diện chế giáp. Trong thời gian nửa năm này tại phường Chế Giáp, những thứ hắn đã học được có thể sánh được với thành tích mấy năm của những tu luyện giả khác.
Hàn Như Liệt không chỉ có thiên phú cao ở phương diện chế giáp, thiên phú về phương diện tu luyện cũng rất cao, thái độ làm người lại khôn khéo, là đệ tử hắn rất hài lòng.
Mặc dù tới phường Chế Giáp không quá nửa năm, nhưng hắn gần như đã trở thành đệ tử nòng cốt của phường Chế Giáp. Thì ra nguyên nhân chính là, theo lời Hàn Như Liệt nói hắn mới nhớ được mấy phần. Dường như Hàn Như Liệt thường xuyên nhắc tới Mộ Chỉ Ly, không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy ở nơi này.
“Các ngươi là đến từ cùng một vương quốc?” Vân Thiên Mịch hỏi, hắn giống như nhớ được Hàn Như Liệt từng nói hoàn cảnh của Mộ Chỉ Ly ở Bách Thảo Viên cũng không tốt, còn hỏi những người khác có cách nào để dẫn Mộ Chỉ Ly tới phường Chế Giáp không.
Mộ Chỉ Ly gật đầu đáp: “Chúng ta đều đến từ Trì Mân quốc, hơn nữa cùng đến từ một Phân thế giới.”
“Thì ra là như vậy.” Vân Thiên Mịch thản nhiên nói, nhưng không để ý mấy chuyện đó. Hắn tin tưởng lần này sau khi trở về Bách Thảo Viên, Mộ Chỉ Ly sẽ không bị đối xử như trước nữa, như vậy Hàn Như Liệt cũng sẽ không còn phải lo lắng.
Nghe câu hỏi của Vân Thiên Mịch, Hạ Trường Thanh bèn cười lên ha hả, nói: “Lão Vân, vậy thì ngươi có điều không biết rồi. Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly không chỉ là quan hệ quen biết, hai người bọn họ là một đôi tình lữ.”
Ban đầu bọn họ ở Vô Tận Hải trao đổi hắn đã thấy được rõ ràng tất cả, đương nhiên biết rõ quan hệ của hai người bọn họ. Vì vậy lúc hắn biết được bọn họ không chọn cùng một phân viện không khỏi có chút nghi ngờ. Dù sao những tình lữ bình thường đều chọn ở chung một chỗ, chỉ là bọn hắn lựa chọn như vậy hẳn là cũng có lý do của bọn hắn, cho nên hắn cũng chưa từng hỏi tới.
Vừa dứt lời, trong mắt Vân Thiên Mịch và Diệu Thừa Ninh đều hiện lên vẻ kinh ngạc, Vân Thiên Mịch kinh ngạc nói: “Bọn họ là một đôi tình lữ? Vậy làm sao bọn họ không ở cùng với nhau?”
Chế độ của Thiên Âm Môn vẫn còn có chút tình người, việc lựa chọn phân viện là do chính bọn hắn quyết định, không phải là cưỡng chế phân loại.
Tình lữ bên trong Thiên Âm Môn không ít, nhưng rất hiếm có đôi tách nhau ra. Trừ trường hợp sau khi tới Thiên Âm Môn mới trở thành tình lữ, nhưng cuối cùng vẫn sẽ chọn ở cùng một chỗ với nhau.
Hạ Trường Thanh nhẹ gật đầu, nói: “Chuyện này xem ra phải hỏi hai người trẻ tuổi này rồi, chúng ta như thế nào biết được.”
Mộ Chỉ Ly không khỏi giải thích: “Hàn Như Liệt rất có hứng thú với chế giáp, mà ta lại không có thiên phú ở phương diện chế giáp, ngược lại ta có nghiên cứu dược thảo sâu hơn một chút, cho nên mới lựa chọn Bách Thảo Viên. Chỉ là khi vừa tới Thiên Âm Môn, cũng không biết nơi này lại khổng lồ và nghiêm khắc như thế .”
Nghe vậy, mọi người giờ mới hiểu được, chắc lúc đầu bọn họ cho rằng dù sao cũng cùng ở Thiên Âm Môn, muốn gặp mặt nhau chắ cũng sẽ không khó, không nghĩ tới sau khi vào Thiên Âm Môn lại không thể nào ra khỏi phân viện, điều này làm cho mọi người không khỏi nhịn không được mà cười lên.
“Mà thôi, sau này ta sẽ cho phép Hàn Như Liệt thỉnh thoảng ra khỏi phường Chế Giáp.” Vân Thiên Mịch cười nói, hắn cũng không phải là người không nói tình lý. Với thiên phú của Hàn Như Liệt, chắc hẳn không lâu nữa sẽ tự mình đạt được một quyền hạn. Đây chỉ là hắn tiện tay giúp một chút, coi như là một loại phần thưởng với Hàn Như Liệt.
Thấy Vân Thiên Mịch nói như vậy, Diệu Thừa Ninh cũng không keo kiệt, nói: “Mộ Chỉ Ly! Sau này mỗi tháng cho phép đi ra ngoài một lần, nhưng không thể gây ra rắc rối, có hiểu không?”
Trên mặt Mộ Chỉ Ly hiện ra vẻ mừng rỡ, vội vàng gật đầu nói: “Đa tạ hai vị Chưởng môn, ta nhất định sẽ không gây ra bất kỳ phiền toái nào !”.
Tuy rằng ở trong trụ sở bí mật, nàng và Hàn Như Liệt lúc nào cũng có thể gặp nhau, nhưng có cơ hội ra khỏi Bách Thảo Viên đi đến những nơi khác của Thiên Âm Môn quan sát thật ra cũng không tệ.
Nhớ ngày đó, lúc nàng đến Thiên Âm Môn thì đã muốn biết nơi này cùng với Thiên Âm Môn của Phân thế giới có liên hệ gì với nhau không, nhưng cho tới bây giờ cũng không có chút cơ hội nào. Thậm chí nàng còn không biết phải bắt đầu điều tra từ chỗ nào, thật sự làm cho người không biết phải làm thế nào.
“Nói đến tình lữ, ta lại nhớ đến lão Võ, Luyện Khí Các của các ngươi gần đây có xuất hiện một đôi tình lữ danh tiếng có chút vang dội đấy, lần này xem ra đường làm quan của ngươi ngày càng rộng mở rồi.” Vân Thiên Mịch lên tiếng hỏi.
Trên mặt Võ Xích lộ ra nụ cười, bộ dáng kia giống như người khác đã hỏi tới học trò đắc ý của mình, cười nói: “Hai người bọn họ đúng thật là không tệ, tuy rằng mới chỉ đến Thiên Âm Môn có nửa năm, nhưng thiên phú của bọn họ tại phương diện luyện khí thực sự không ai có thể sánh kịp, lão phu đã thu bọn họ làm đệ tử bế quan.”
Thân là Chưởng môn nhưng ngày thường Võ Xích không bao giờ quản đến các đệ tử trong Luyện Khí Các, mọi người đều biết, Võ Xích chính là một kẻ cuồng luyện khí. Cho dù lấy địa vị của hắn bây giờ, chỉ cần có thời gian liền bắt đầu luyện khí, luyện khí thuật của hắn tại Luyện Khí Các là mạnh nhất.
Nhớ ngày đó, bọn họ thường xuyên nghe Võ Xích nói muốn tìm một đệ tử tâm đắc thu làm đệ tử bế quan, thừa kế kỹ năng của hắn. Chỉ là lời này đã liên tiếp nói hơn mười năm cũng chưa từng thành công, mà trước đó không lâu lại đột nhiên truyền ra tin tức này, sao lại không làm cho người khác chú ý cho được?
“Ha ha, vậy thực sự chúc mừng ngươi. Nguyện vọng mấy thập niên cuối cùng cũng đã hoàn thành.” Diệu Thừa Ninh cười nói.
Mộ Chỉ Ly nghe lời bọn hắn nói thì đã đoán ra được người bọn hắn nói đến là ai. Nửa năm trước, Thiên Nhi và Dật Thần cũng không phải đã đi vào Luyện Khí các đấy sao? Lấy thực lực và thiên phú của hai người bọn họ, đi tới bước này chắc cũng không hề khó khăn.
Nàng phát hiện chư vị chưởng môn ngày thường cao cao tại thượng, không gần sự đời bây giờ mỗi một người đều ôn hòa nhã nhặn, so với bộ dáng bình thường nhìn thấy là hoàn toàn không giống nhau, nếu không phải đúng dịp có cơ hội như thế này, mình cũng không thể nào thấy được bộ dáng như vậy của các chưởng môn và trưởng lão.
“Này, nói đến cũng trùng hợp đến vô cùng, làm sao cũng đều là đệ tử vừa đến nửa năm trước vậy. Nghe nói nửa năm trước, Vô Tận Hải thu nhận tổng cộng cũng chỉ có sáu Tu Luyện Giả mà thôi.” Chưởng môn Vạn Đan Các Ngô Tĩnh Hiền lên tiếng nói.
“Vậy cũng đúng, lúc trước Hạ lão đầu cũng đã nói, lần trước, những đệ tử thu nhận về ở Vô Tận thí luyện đều có thực lực tốt sao?” Võ Xích cười nói, nghĩ đến việc bản thân mình có thể thu được hai đệ tử đắc ý như vậy, hắn phải cảm tạ Hạ Trường Thanh thật tốt, nếu như Hạ Trường Thanh không tìm được mà đưa bọn họ trở về, hắn còn không biết phải đợi tới khi nào mới có thể nhận được đệ tử tâm đắc .
“Sáu tiểu tử này đều đến từ cùng một vương quốc, lúc trước bọn họ chia nhau ra ở trong những phân viện khác nhau, bây giờ xem ra phát triển cũng không tồi.” Hạ Trường Thanh cười nói, xem ra ánh mắt chính mình đúng là không tệ, ít nhất cũng không có thu nhận sai.
“Nói như thế, Mộ Chỉ Ly cũng có quen biết biết với hai đệ tử đắc ý của ta?” Võ Xích không khỏi lên tiếng hỏi, ánh mắt thoáng nhu hòa, cũng không có cảm giác hùng hổ dọa người.
Nghe được câu hỏi của Võ Xích, Mộ Chỉ Ly cũng gật đầu nói: “Mộ Dật Thần là đệ đệ của ta.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều khẽ giật mình, chợt trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc đến nồng đậm, Võ Xích cười ha ha nói: “Thật sự là trùng hợp, Mộ Dật Thần là đệ đệ ngươi, Thiên Nhi lại chính là đệ muội ngươi, Hàn Như Liệt lại là tình lữ của ngươi, người một nhà các ngươi đúng thật là khó lường.”
Mấy vị chưởng môn khác mặc dù chưa từng nói chuyện, nhưng trên mặt gần như cũng đều đã lộ ra nụ cười tiết lộ ý nghĩ của bọn hắn, thực sự cũng đều cho là như vậy.
Đúng lúc này, Hạ Trường Thanh đột nhiên lên tiếng nói: “Nhớ ngày đó lúc ở Vô Tận thí luyện, ta coi trọng nhất chính là Mộ Chỉ Ly, không nghĩ tới kết quả cuối cùng lại là như vậy, thật là thế sự khó lường.”
Nghe Hạ Trường Thanh cảm khái, mọi người đều không tự chủ mà nhìn về Diệu Thừa Ninh. Tu luyện giả được Hạ Trường Thanh coi trọng nhất lại bị bế quan nửa năm ở Bách Thảo Viên, cái này thật sự là… Nói khó nghe một chút, thật sự là Diệu Thừa Ninh không có mắt nhìn.
Mộ Chỉ Ly im lặng, trên thực tế nửa năm bế môn này, trong lòng nàng cũng không dễ chịu, nhưng chẳng thể trách được, ai bảo nàng sống ở Bách Thảo Viên chứ, Diệu Thừa Ninh là người tuyệt đối không thể đắc tội.
Vừa dứt lời, Diệu Thừa Ninh cũng không đợi mọi người trả lời, bèn gọi Mộ Chỉ Ly cùng nhau rời đi. Nhìn bóng lưng Diệu Thừa Ninh rời đi, đám Hạ Trường Thanh đều không nhịn được mà nở nụ cười.
Mộ Chỉ Ly một đường đi theo phía sau Diệu Thừa Ninh vào Bách Thảo Viên đi qua chỗ của những đệ tử khác, họ đều dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, không biết nàng là thần thánh phương nào.
Mặc dù thời gian Mộ Chỉ Ly ở Bách Thảo Viên cũng đã nửa năm, nhưng số người biết được nàng cũng là cực ít, với tuyệt đại đa số người, đây là một gương mặt cực kỳ xa lạ, không ít người còn tưởng rằng nàng là chính là đệ tử mới của Bách Thảo Viên. Có thể làm cho Chưởng môn dẫn nàng đi vào, việc này thực sự là không đơn giản.
“Bái kiến Chưởng môn!”
Từng tiếng vấn an cung kính vang lên, mà vẻ mặt của Diệu Thừa Ninh không chút thay đổi, một đường đi tới nơi báo cáo của Bách Thảo Viên mới ngừng lại.
Hai người vừa đi vào , một thân ảnh kiều diễm lập tức chạy tới, dừng lại trước mặt Diệu Thừa Ninh, kính cẩn nói: “Bái kiến chưởng môn.”
Lúc này, Mộ Chỉ Ly mới thấy rõ bộ dáng của người trước mặt, người này chính là người đã làm cho nàng phải lãng phí mất nửa năm bị lạnh nhạt – Đồng Mẫn Nhi!
Bởi vì cái gọi là cừu nhân gặp mặt, đỏ mắt nhìn nhau, giờ phút này Đồng Mẫn Nhi cũng đã chú ý tới sự tồn tại của Mộ Chỉ Ly. Giống như lúc trước, sau khi nàng phân Mộ Chỉ Ly đến viện Minh Mạt thì chưa từng chú ý đến chuyện của nàng, nửa năm trôi qua nàng thậm chí đã quên mất người tên là Mộ Chỉ Ly này.
Dù sao số lượng đệ tử tu luyện tại Bách Thảo Viên cực kỳ lớn, lúc trước nàng có chút chú ý tới sự xuất hiện của Mộ Chỉ Ly, mà sau chuyện đó Mộ Chỉ Ly cũng nhắm mắt làm ngơ, nàng cũng đã hoàn toàn quên mất.
Cho đến một tháng trước, Chưởng môn đột nhiên gọi nàng qua, chất vấn chuyện của Mộ Chỉ Ly, trách cứ nàng một lượt vì nàng làm việc không đủ công bằng. Trước đây Chưởng môn chẳng bao giờ hỏi qua những chuyện như vậy, nhiều năm nay vẫn luôn là như thế, vậy mà chỉ bởi vì Mộ Chỉ Ly lại giáo huấn nàng, nàng tất nhiên sẽ ghi mối hận này lên Mộ Chỉ Ly.
Nàng biết Mộ Chỉ Ly bị phạt lao động ở mỏ tinh thạch một tháng, sau khi trở về sẽ vào ở viện Lưu Ly, nàng đã nói qua với những tu luyện giả ở viện Lưu Ly, ai cũng không được giúp đỡ nàng ta!
Nàng ngược lại muốn nhìn xem, Mộ Chỉ Ly làm sao có thể phản kháng! Ở Bách Thảo Viên, người dám đắc tội nàng thật đúng là ít lại càng ít, nàng muốn cho Mộ Chỉ Ly biết được những người đắc tội với nàng sẽ phải trả cái giá thật cao!
Mộ Chỉ Ly nhìn thấy sự tức giận trong mắt Đồng Mẫn Nhi, nhất thời chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười. Từ lúc nàng vừa tới đến bây giờ, vốn dĩ là Đồng Mẫn Nhi nhằm vào nàng, bây giờ lại nhìn giống như nàng là một kẻ tội phạm đã mắc phải một tội ác tày trời, cái này thật đúng là buồn cười!
“Mộ Chỉ Ly! sau này ngươi sẽ ở tại viện Lưu Ly. Ngươi chỉ cần chịu trách nhiệm một khối dược điền là được, chỗ gieo trồng dược thảo của tu luyện giả tại viện Lưu Ly khá là quý báu, muốn quản lý tốt cũng không phải dễ dàng. Đến lúc đó ngươi hãy nhờ tu luyện giả của viện Lưu Ly chỉ bảo, những lúc khác ngươi cứ tập trung tu luyện thật tốt.” Chưởng môn chậm rãi lên tiếng nói.
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, nói như thế , đãi ngộ của viện Lưu Ly quả thật không tệ, nhớ đến trước đó nàng phải chịu trách nhiệm hơn mười khối dược điền, bây giờ chỉ cần phụ trách một khối, thu xếp xem ra cũng đơn giản.
Cho dù dược thảo khó có thể gieo trồng, lấy kỹ thuật của nàng, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì! Như vậy, nàng sẽ có đủ thời gian tu luyện! Đã có được nhiều tinh thạch như vậy, nàng nên nhân cơ hội này tăng tu vi của mình lên mới là quan trọng nhất!
Nàng bây giờ cũng phát hiện, khi tu vi đạt đến cảnh giới nhất định, sau đó muốn tăng lên cũng không còn dễ dàng như vậy nữa, nhưng tất cả mọi người đều giống nhau, nàng cũng không vội vàng. Chỉ có đạt được biểu hiện tốt, sau này mới có thể đạt được tài nguyên tu luyện tốt hơn tại Thiên Âm Môn.
Huống chi, nàng muốn ở Bồng Lai bí cảnh quan sát thật kỹ, mà không phải là cứ sống ở Thiên Âm Môn mãi. Chẳng qua là lấy địa vị của nàng bây giờ, khoảng cách đạt được quyền hạn rời khỏi Thiên Âm môn còn rất xa. Theo lời Xảo Xảo nói, truyền thừa mà sư phụ để lại cho nàng ở bên trong Bồng Lai Bí cảnh, chỉ cần đạt được truyền thừa, thực lực của nàng cũng sẽ có sự tinh tiến rất lớn.
Lại nói, trong thời gian nửa năm này vẫn luôn không hề có biến động. Lão nhân Hắc Ám cũng không ra tay với bọn họ, giống như lúc này ông ta đã quên mất bọn họ. Chẳng qua là rất hiển nhiên, ông ta tuyệt đối không thể nào quên, bây giờ với lực lượng còn yếu kém của bọn họ, Thiên Âm Môn lúc này giống như là một vòng bảo hộ lớn, cho nên bọn họ phải tranh thủ thời gian có hạn này mà nhanh chóng tăng tu vi của bản thân lên.
Nghe lời Diệu Thừa Ninh nói, Đồng Mẫn Nhi không khỏi lên tiếng hỏi: “Chưởng môn, đệ tử của viện Lưu Ly mỗi người đều phải chịu trách nhiệm ba khối dược điền, Mộ Chỉ Ly chỉ phụ trách một khối dường như có chút không ổn, đến lúc đó đệ tử khác hỏi tới thì làm sao bây giờ?” Mộ Chỉ Ly dựa vào cái gì mà được đãi ngộ tốt như vậy, cho dù là đệ tử có kỹ thuật gieo trồng tốt nhất ở viện Lưu Ly cũng phải chịu trách nhiệm hai khối dược điền, chuyện này…
Mộ Chỉ Ly giờ mới hiểu được hóa ra không phải là mỗi người đều chịu trách nhiệm một khối dược điền, ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn Diệu Thừa Ninh, mình ở mỏ tinh thạch vòng vo một chuyến, đến lúc trở lại đãi ngộ quả thật đã thay đổi đến long trời lở đất!
Sắc mặt Diệu Thừa Ninh lạnh lẽo, nói: “Nếu có người hỏi tới cứ nói là ta phân công như vậy, có gì thắc mắc tới tìm ta.” Không bàn về Hạ Trường Thanh có ấn tượng tốt đối với Mộ Chỉ Ly, chỉ riêng quan hệ của Mộ Chỉ Ly với đám Hàn Như Liệt thì nàng cũng đáng được hắn đối đãi tốt rồi.
Cảm thấy sự không vui trong giọng nói Diệu Thừa Ninh, Đồng Mẫn Nhi khẽ giật mình, chợt không dám nói nữa, chỉ đáp: “Vâng!”
Sau khi Diệu Thừa Ninh dặn dò xong liền rời đi, mà Đồng Mẫn Nhi chịu trách nhiệm mang Mộ Chỉ Ly đi tới viện Lưu Ly, việc này vốn là một trong những chức trách của nàng.
Nhưng mà, sau khi Diệu Thừa Ninh rời đi, hai người Mộ Chỉ Ly và Đồng Mẫn Nhi vẫn đều đứng nguyên tại chỗ mà không nhúc nhích. Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa văng khắp nơi.
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly khẽ cong lên, ánh mắt nhìn về Đồng Mẫn Nhi cũng lạnh lùng băng hàn: “Do ngươi không đủ mạnh thôi, ban đầu bị ngươi sắp xếp một lần, sau này sẽ không còn dễ dàng như vậy đâu.” Tuy Đồng Mẫn Nhi thân là nghi trượng của Bách Thảo Viên, rất nhiều chuyện đều do nàng ta trông coi, nhưng nàng cũng không sợ.
Nghe vậy, Đồng Mẫn Nhi cười lạnh nói: “Ban đầu ta có thể sắp xếp cho ngươi một lần, sau này ta cũng có thể sắp xếp cho ngươi nhiều lần hơn! Ở Bách Thảo Viên này, người cùng đối nghịch ta cho tới bây giờ đều không có kết quả tốt!” Nàng không làm cho Mộ Chỉ Ly không phát triển được gì ra bên ngoài, nàng sẽ không gọi là Đồng Mẫn Nhi! Lúc trước khi Chưởng môn trách mắng nàng mặc dù tương đối bí mật, nhưng vẫn có không ít người biết, thế cho nên trong một thời gian ngắn nàng ngược lại trở thành trò cười của không ít người. Nàng muốn xoay chuyển ván cờ này, khiến cho người khác câm miệng, cũng để cho Mộ Chỉ Ly phải trả một cái giá thật lớn!
(Truyện được post độc quyền tại www.tamvunguyetlau.com)
Đáy mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ trào phúng, sắc mặt lạnh nhạt, hoàn toàn trái ngược với vẻ hùng hổ dọa người của Đồng Mẫn Nhi, biểu hiện của nàng giống như không hề quan tâm đến mấy chuyện này. Cặp môi đỏ mọng khẽ mở, thản nhiên nói: “Ta biết cùng nghi trượng đối nghịch thì với ta cũng không phải là một chuyện tốt, ta cũng không muốn làm như vậy.”
Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, Đồng Mẫn Nhi lộ ra có chút đắc ý. Nàng có thể có được vị trí hôm nay là không hề đơn giản, chỉ riêng về điểm này, những tu luyện giả khác đều không phải là đối thủ của nàng, Mộ Chỉ Ly còn có thể thấy rõ chênh lệch ở giữa hai người bọn họ.
Nhưng mà, ngay sau đó, lời của Mộ Chỉ Ly khiến cho sắc mặt Đồng Mẫn nhi đột nhiên cứng đờ, đáy mắt chợt phun ra những ngọn lửa giận dày đặc.
“Đã như vậy, cũng chỉ còn cách kéo ngươi ra khỏi vị trí nghi trượng!” Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, bộ dáng lạnh nhạt giống như việc kéo Đồng Mẫn Nhi từ vị trí này xuống là một việc không thể nào đơn giản hơn.
“Nói đùa gì vậy! Ngươi cũng không khỏi đề cao bản thân mình rồi!” Đồng Mẫn Nhi tức giận nói, nhiều năm như vậy còn chưa từng có người dám nói với nàng nói như thế, quả thực là muốn tìm chết!
“Ngươi cứ chờ xem!” Mộ Chỉ Ly giống như không thèm để ý, lại nói: “Ta nói Đồng nghi trượng, có phải ngươi nên mang ta đi viện Lưu Ly rồi hay không, Chưởng môn chính là đã dặn dò ngươi rồi.”
Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, sắc mặt Đồng Mẫn Nhi tái mét, hận không được động thủ ngay lập tức. Nhớ tới lời nói lúc trước của Chưởng môn cho nên nàng chỉ có thể nhẫn nhịn. Cho dù như thế nào, lúc này cũng không thể động thủ, chỉ cần Mộ Chỉ Ly còn ở Bách Thảo Viên, nàng muốn dạy dỗ Mộ Chỉ Ly thật ra rất dễ dàng!
Ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly liền theo Đồng Mẫn Nhi đi thẳng tới viện Lưu Ly. Xa xa nhìn lại, Mộ Chỉ Ly đã phát hiện viện Lưu Ly và viện Minh Mạt kia khác nhau cực lớn.
Xung quanh viện Minh Mạt hoang tàn vắng vẻ, một cảm giác trống trải tịch mịch trải khắp viện giống như rừng sâu núi thẳm. Mà viện Lưu Ly thì lại lộ ra vẻ ưu nhã trầm tĩnh, kiến trúc to lớn vượt xa viện Minh Mạt, liếc nhìn một cái, liền biết chỗ kia bất phàm.
Chẳng qua sự chú ý của Mộ Chỉ Ly cũng không ở trên kiến trúc nơi này, với nàng, ở lại dưới hoàn cảnh nào cũng không quan trọng. Xung quanh viện Lưu Ly đều trồng những dược thảo vô cùng trân quý, hơn nữa sinh trưởng vô cùng tốt, cho nên xung quanh viện Lưu Ly, mùi thơm của dược liệu vô cùng nồng nặc, hít vào một hơi đã khiến cho người ta sảng khoái tinh thần.
Nếu tu luyện ở trong này thì tốc độ cũng sẽ tăng lên rất nhanh, dù sao dược liệu này mặc dù không phải là đan dược, nhưng tu luyện ở nơi này, dưới sự ảnh hưởng của mùi thơm dược liệu cũng sẽ có tiến bộ.
Ở phía xa viện Lưu Ly còn có những viện khác, cũng đều náo nhiệt hơn rất nhiều so với viện Minh Mạt, thế nhưng viện Lưu Ly vẫn là viện dẫn đầu!
Đồng Mẫn Nhi đi tới cửa lớn của viện Lưu Ly rồi ngừng lại nói: “Đây chính là viện Lưu Ly, tiếp theo ngươi tự lo lấy đi.” Nói xong, Đồng Mẫn Nhi thoải mái xoay người rời đi, không hề để ý tới Mộ Chỉ Ly.
Cảnh tượng này, giống hệt như lúc như ban đầu Đồng Mẫn Nhi dẫn Mộ Chỉ Ly đi tới viện Minh Mạt. Ánh mắt Mộ Chỉ Ly bình tĩnh không gợn sóng, cũng không thèm để ý tới cách làm của Đồng Mẫn Nhi.Vị trí của viện Lưu Ly gần phía trước như thế, chắc hẳn sau này cơ hội gặp mặt Đồng Mẫn Nhi cũng không ít. Tiếp theo, để xem ai hơn ai!
Lúc Mộ Chỉ Ly mở cổng lớn của viện Lưu Ly đi vào bên trong, liền phát hiện bên trong viện có không ít người tồn tại. Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đột nhiên xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người nàng. Thấy thế, Mộ Chỉ Ly cười nhạt với mọi người một tiếng, nói: “Ta là Mộ Chỉ Ly mới tới, mong được các vị tiền bối chỉ giáo.”
Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, không một ai để ý tới nàng, rối rít dời ánh mắt đi, tập trung vào làm việc của mình.
Nhìn thái độ mọi người, chân mày Mộ Chỉ Ly không khỏi nhíu lại, suy nghĩ một lát đại khái đã đoán được. Nói vậy đây chính là lễ vật mà Đồng Mẫn Nhi chuẩn bị cho nàng, chỉ là cái lễ vật này thật sự quá trẻ con rồi.
Mặc dù không ai để ý tới, nhưng Mộ Chỉ Ly vẫn không có chút xấu hổ nào, lạnh nhạt đi tới gian phòng của mình. Viện Lưu Ly lớn hơn viện Minh Mạt mấy lần, cho nên số lượng tu luyện giả bên trong cũng không ít. Giờ Mộ Chỉ Ly mới biết được nữ tu luyện giả tại Bách Thảo Viên rất nhiều, nhìn đi nhìn lại, toàn bộ đều là nữ tu luyện giả, chắc hẳn đây chính là nguyên nhân vì sao Liệt nói những phân viện khác đều chú ý Bách Thảo Viên.
Đợi sau khi Mộ Chỉ Ly đi vào gian phòng, từng đợt tiếng bàn tán đột nhiên vang ra.
“Đó chính là Mộ Chỉ Ly sao, tướng mạo quả thật là xuất chúng, không trách được ban đầu lại bị Đồng Mẫn Nhi an bài đến viện Minh Mạt, ha ha.”
“Nàng ta cũng xui xẻo, đắc tội với nghi trượng của Bách Thảo Viên, bây giờ làm sao có thể sống tốt đây?”
“Ta thấy nàng ta cũng không phải là người xấu, không có ai để ý cũng thật đáng thương. Lại nói, tất cả mọi chuyện cũng không phải tại nàng ta, tất cả đều là do Đồng Mẫn Nhi gây ra.”
. . . . . .
Nghe những tiếng bàn tán ở bên ngoài, Mộ Chỉ Ly ngồi ở bên trong phòng, ánh mắt thản nhiên. Xem ra suy đoán của nàng quả thật không sai, trước khi nàng đến đây, Đồng Mẫn Nhi xem ra đã chuẩn bị xong tất cả rồi.
Lấy chiêu cô lập này để đối phó nàng? Từ mười lăm tuổi đến nay, Mộ Chỉ Ly nàng hoàn toàn đều tự mình đi lên, há lại sẽ lo lắng bị cô lập? Huống chi, có trụ sở bí mật ở bên cạnh nàng thì căn bản là không hề tồn tại tình huống bị cô lập.
Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly cũng không hề quan tâm nữa, trực tiếp tiến vào trong trạng thái tu luyện. Thời gian ở mỏ tinh thạch, mỗi ngày đều liều mạng đào mỏ mà không có thời gian tu luyện, bây giờ đã được trở về, đương nhiên muốn nắm chặt thời gian!
Ngày tiếp theo, sau khi Mộ Chỉ Ly nhận được hạt giống xong cũng biết khối dược điền mình chịu trách nhiệm nằm ở đâu, liền không hề để ý tới ánh mắt lạnh lùng mọi người nhìn mình, mà trực tiếp đi thẳng đến dược điền mình phụ trách. Cũng không biết nên nói là khéo hay là không khéo, nàng chịu trách nhiệm gieo trồng lại chính là Băng Tâm Thảo!
Ban đầu vì hạt giống của Băng Tâm thảo mà nàng phải mất rất nhiều tâm tư, bây giờ lại dễ dàng có được hạt giống, nàng muốn luyện chế đan dược cũng có thể thành công luyện chế ra.
Đợi Mộ Chỉ Ly rời khỏi viện Lưu Ly, mọi người bắt đầu rối rít bàn tán.
“Tại sao Mộ Chỉ Ly chỉ cần chịu trách nhiệm một khối dược Điền? Mỗi người chúng ta đều phải chịu trách nhiệm ba khối cơ mà!”
“Nghe nói là Chưởng môn ra lệnh, cũng không biết là Mộ Chỉ Ly này giở trò nịnh bợ gì mà Chưởng môn lại thiên vị nàng ta!”
” Lúc trước Mộ Chỉ Ly luôn ở viện Minh Mạt, có gieo trồng cũng chỉ là một chút dược thảo bình thường, trồng Băng Tâm thảo vô cùng khó khăn, ta xem nàng ta căn bản là không thể nào gieo trồng thành công được. Có lẽ Chưởng môn cảm thấy để cho nàng quản lý một khối dược điền cũng đã đủ hành hạ nàng rồi, ngươi cảm thấy nàng ta có thể trồng thành công sao?”
“Ha ha”
Từng trận tiếng cười châm biếm liên tiếp vang lên, tất cả mọi người đều có lấy ý định xem kịch vui mà chờ xem Mộ Chỉ Ly có thể trồng được Băng Tâm thảo hay không. Giống như tất cả mọi người đều không tin Mộ Chỉ Ly có thể trồng thành công, ở viện Lưu Ly này, tu luyện giả có thể gieo trồng được Băng Tâm thảo cũng chỉ có năm người thôi.
Tử Di đã ở trong viện Lưu Ly, lúc nàng nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, tâm tình có chút phức tạp. Ban đầu khi phát hiện ra Mộ Chỉ Ly giả mạo mình, nàng cực kỳ tức giận, nhưng sau khi biết được nguyên nhân, nàng lại cảm thấy lúc đó mình đã làm hơi quá mức.
Lao động ở mỏ tinh thạch thống khổ như thế nào mọi người đều biết rõ. Cũng không biết Mộ Chỉ Ly đã chịu đựng một tháng này ra sao, chỉ là bây giờ thấy Mộ Chỉ Ly giống như không có ảnh hưởng gì, nhưng trong lòng của nàng vẫn cảm thấy có chút không dễ chịu.
Mộ Chỉ Ly hiểu rất rõ cách trồng Băng Tâm thảo, mặc dù lúc trước nàng không có hạt giống của Băng Tâm thảo, nhưng nàng lại rất am hiểu về điều kiện sinh trưởng và phương thức gieo trồng của Băng Tâm thảo, cho nên gieo trồng vốn là việc không hề khó khăn.
Sau khi sắp xếp xong hết tất cả, Mộ Chỉ Ly liền thu dọn đồ đạc trở về viện Lưu Ly, chỉ cần một canh giờ đã có thể hoàn toàn làm xong tất cả mọi thứ, quả thật rất thuận lợi.
Lúc Mộ Chỉ Ly tới gần viện Lưu Ly thì chạm mặt Tử Di, sâu trong đôi mắt bình tĩnh đã có chút dao động. Lúc Mộ Chỉ Ly và Tử Di lướt ngang qua nhau, tay Tử Di lại đột nhiên đưa về phía Mộ Chỉ Ly.
Bước chân của Mộ Chỉ Ly bỗng nhiên ngừng lại, mà Tử Di lại không dừng lại chút nào, vẫn đi ra ngoài. Sau khi Mộ Chỉ Ly trở lại căn phòng của mình, nàng mới nhìn tờ giấy trong tay.
Đáy mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ nghi hoặc, nàng không nghĩ tới Tử Di vậy mà sẽ viết tờ giấy này cho nàng, thực sự làm cho người ta kinh ngạc. Nàng không khỏi mở tờ giấy ra xem, lúc này mới phát hiện ra ghi chép trên tờ giấy chính là phương thức trồng Băng Tâm thảo, miêu tả cực kỳ tường tận, có thể thấy được dụng tâm của nàng ấy.
Phương thức này cũng không có bất kỳ lỗi lầm nào, có thể thấy được Tử Di là thật tâm muốn giúp mình, chỉ là ngại lời nói của Đồng Mẫn Nhi mới dùng cách thức này tới hỗ trợ. Nghĩ tới đây, khóe miệng Mộ Chỉ Ly không khỏi gợi lên một nụ cười, xem ra Tử Di này cũng không phải là loại người như nàng tưởng tượng lúc trước rồi.
Ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly liền tiến vào bên trong trụ sở bí mật, nàng thật vất vả đạt được hạt giống của Băng Tâm Thảo, tất nhiên muốn gieo trồng thật mau chóng.
Hàn Dĩnh Nhi đang chăm sóc dược điền vừa nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, trên mặt liền lộ ra nụ cười rực rỡ nói: “Tẩu tử, tẩu đã đến rồi. Xem bộ dáng này, có phải hay không lại đem đến cái hạt giống trân quý gì?”
Qua nửa năm ở chung, nàng đã hiểu rất rõ tính tình Mộ Chỉ Ly. Bình thường mỗi lần nàng đến trụ sở bí mật mà đi đến dược điền trước tiên thì nhất định là đã lấy được hạt giống mới.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly gật đầu cười nói: “Đó là đương nhiên, hơn nữa hạt giống này cũng là thứ mà muội luôn muốn có.”
“Nga?” Hàn Dĩnh Nhi có chút kinh ngạc, ngay sau đó, trên mặt đã lộ ra vẻ mừng rỡ. “Là hạt giống của Băng Tâm thảo sao?”
“Không sai!”
Y Thủ Che Thiên
“Chưởng môn, chuyện lúc trước đều là lỗi của chúng ta. Suốt thời gian một tháng này, chúng ta vẫn luôn luôn suy nghĩ. Chúng ta thề, sau này chúng ta tuyệt đối sẽ không tiếp tục làm những chuyện như vậy nữa. Chỉ cần có thể trở về Bách Thảo Viên, cho dù ngài cho chúng ta làm việc gì cũng được, van cầu ngài, Chưởng môn đại nhân!” Kiều Phương Kỳ vội vàng lên tiếng, đây là cơ hội cuối cùng của bọn họ, nếu như cả đời phải sống ở mỏ tinh thạch thì có gì khác với việc các nàng đi tìm chết đâu?
Nhìn những khuôn mặt tu luyện giả hoàn toàn đờ đẫn kia, nàng không muốn mình cũng sẽ biến thành bộ dáng như vậy. Chỉ cần nghĩ tới cuộc sống dài đến vô biên vô hạn, không cần biết là ngày hay đêm kia thì các nàng đều cảm thấy thống khổ không thôi.
Mộ Chỉ Ly lẳng lặng đứng yên sau lưng Diệu Thừa Ninh, lạnh lùng nhìn hai người Quý Ngọc Thiến. Nếu hai người này tiếp tục sống ở mỏ tinh thạch thì không nói làm gì, nhưng nếu như các nàng trở lại Bách Thảo Viên, cho dù thế nào, nàng sẽ làm các nàng hoàn toàn biến mất trên thế giới này.
Vẻ mặt đám Hạ Trường Thanh đều lạnh nhạt, giống như không hề thấy hai người Quý Ngọc Thiến. Đây là chuyện nội bộ của Bách Thảo Viên, không liên quan tới bọn họ, đương nhiên không cần chú ý nhiều.
“Quyết định của ta sẽ không thay đổi, hai người các ngươi vẫn sẽ ở lại mỏ tinh thạch để lao dịch.” Diệu Thừa Ninh lạnh lùng nói, bộ dáng mặt sắt vô tình kia làm trong lòng hai người Quý Ngọc Thiến lạnh như băng.
Ngay sau đó, Diệu Thừa Ninh tiếp tục bước chân đi về phía trước, không hề để ý tới hai người Quý Ngọc Thiến.
Theo bóng dáng đám Hạ Trường Thanh dần dần biến mất trong tầm mắt của mọi người, hai người Quý Ngọc Thiến giống như đã không còn một chút sức lực nào, ngồi xụi lơ dưới đất, hy vọng duy nhất của các nàng giờ phút này cũng đã hoàn toàn tan biến.
Những tu luyện giả khác nhìn hai người xụi lơ trên mặt đất , trên mặt đều mang theo một nụ cười giễu cợt. Nhớ ngày đó bọn họ cũng đều như vậy, cuối cùng cũng không phải là vẫn luôn sống ở mỏ tinh thạch mà không cần biết đến ngày đêm sao?
“Mộ Chỉ Ly, vận khí của ngươi xem ra rất tốt, mỏ tinh thạch này đã tồn tại đến mấy chục năm rồi, thế nhưng cũng chưa từng có ai phát hiện ra tinh thạch cực phẩm, thế mà nay lại bị ngươi đào ra.” Hạ Trường Thanh cười nói, lần này cái tên Mẫn Vô Song kia cũng không thể nào đắc ý được nữa rồi.
Hạ Trường Thanh thanh vừa nói xong, ánh mắt mọi người cũng đều rơi vào trên người Mộ Chỉ Ly. Mộ Chỉ Ly cười nhạt một tiếng, có chút xấu hổ nói: “Chẳng qua chỉ là may mắn mà thôi.”
Với lời Mộ Chỉ Ly nói, mọi người cũng sẽ không hoài nghi. Chuyện này chỉ có thể dựa vào vận khí để giải thích, chẳng nhẽ nàng ta lại có thể nhìn xuyên qua không gian? Điều này tất nhiên sẽ không có khả năng xảy ra.
“Mộ Chỉ Ly, sao ta cảm thấy cái tên này có chút quen thuộc? Ngươi có quen biết với Hàn Như Liệt tại phường Chế Giáp chúng ta không?” Chưởng môn phường Chế Giáp – Vân Thiên Mịch chậm rãi lên tiếng, chân mày khẽ nhíu lại giống như đang suy tư nhớ lại chuyện gì đó.
Hắn khẳng định mình đã từng nghe qua cái tên này, chỉ là ấn tượng tương đối mơ hồ. Nhưng có thể làm cho hắn lưu lại ấn tượng thì chứng tỏ cũng có chút quan trọng, dù sao Thiên Âm Môn có nhiều đệ tử như vậy, người có thể làm cho hắn có chút ấn tượng cũng không nhiều lắm.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly kinh ngạc, thế mới biết thì ra lão giả hoạt bát này là Chưởng môn phường Chế Giáp, lập tức không khỏi lên tiếng nói: “Ta có quen biết với Hàn Như Liệt.”
Thấy Mộ Chỉ Ly khẳng định phỏng đoán của mình, trên mặt Vân Thiên Mịch hiện lên một nụ cười nhàn nhạt. Thành tích của Hàn Như Liệt ở phường Chế Giáp của hắn rất không tồi, hắn phát hiện Hàn Như Liệt có thiên phú rất cao ở phương diện chế giáp. Trong thời gian nửa năm này tại phường Chế Giáp, những thứ hắn đã học được có thể sánh được với thành tích mấy năm của những tu luyện giả khác.
Hàn Như Liệt không chỉ có thiên phú cao ở phương diện chế giáp, thiên phú về phương diện tu luyện cũng rất cao, thái độ làm người lại khôn khéo, là đệ tử hắn rất hài lòng.
Mặc dù tới phường Chế Giáp không quá nửa năm, nhưng hắn gần như đã trở thành đệ tử nòng cốt của phường Chế Giáp. Thì ra nguyên nhân chính là, theo lời Hàn Như Liệt nói hắn mới nhớ được mấy phần. Dường như Hàn Như Liệt thường xuyên nhắc tới Mộ Chỉ Ly, không nghĩ tới hôm nay lại nhìn thấy ở nơi này.
“Các ngươi là đến từ cùng một vương quốc?” Vân Thiên Mịch hỏi, hắn giống như nhớ được Hàn Như Liệt từng nói hoàn cảnh của Mộ Chỉ Ly ở Bách Thảo Viên cũng không tốt, còn hỏi những người khác có cách nào để dẫn Mộ Chỉ Ly tới phường Chế Giáp không.
Mộ Chỉ Ly gật đầu đáp: “Chúng ta đều đến từ Trì Mân quốc, hơn nữa cùng đến từ một Phân thế giới.”
“Thì ra là như vậy.” Vân Thiên Mịch thản nhiên nói, nhưng không để ý mấy chuyện đó. Hắn tin tưởng lần này sau khi trở về Bách Thảo Viên, Mộ Chỉ Ly sẽ không bị đối xử như trước nữa, như vậy Hàn Như Liệt cũng sẽ không còn phải lo lắng.
Nghe câu hỏi của Vân Thiên Mịch, Hạ Trường Thanh bèn cười lên ha hả, nói: “Lão Vân, vậy thì ngươi có điều không biết rồi. Hàn Như Liệt và Mộ Chỉ Ly không chỉ là quan hệ quen biết, hai người bọn họ là một đôi tình lữ.”
Ban đầu bọn họ ở Vô Tận Hải trao đổi hắn đã thấy được rõ ràng tất cả, đương nhiên biết rõ quan hệ của hai người bọn họ. Vì vậy lúc hắn biết được bọn họ không chọn cùng một phân viện không khỏi có chút nghi ngờ. Dù sao những tình lữ bình thường đều chọn ở chung một chỗ, chỉ là bọn hắn lựa chọn như vậy hẳn là cũng có lý do của bọn hắn, cho nên hắn cũng chưa từng hỏi tới.
Vừa dứt lời, trong mắt Vân Thiên Mịch và Diệu Thừa Ninh đều hiện lên vẻ kinh ngạc, Vân Thiên Mịch kinh ngạc nói: “Bọn họ là một đôi tình lữ? Vậy làm sao bọn họ không ở cùng với nhau?”
Chế độ của Thiên Âm Môn vẫn còn có chút tình người, việc lựa chọn phân viện là do chính bọn hắn quyết định, không phải là cưỡng chế phân loại.
Tình lữ bên trong Thiên Âm Môn không ít, nhưng rất hiếm có đôi tách nhau ra. Trừ trường hợp sau khi tới Thiên Âm Môn mới trở thành tình lữ, nhưng cuối cùng vẫn sẽ chọn ở cùng một chỗ với nhau.
Hạ Trường Thanh nhẹ gật đầu, nói: “Chuyện này xem ra phải hỏi hai người trẻ tuổi này rồi, chúng ta như thế nào biết được.”
Mộ Chỉ Ly không khỏi giải thích: “Hàn Như Liệt rất có hứng thú với chế giáp, mà ta lại không có thiên phú ở phương diện chế giáp, ngược lại ta có nghiên cứu dược thảo sâu hơn một chút, cho nên mới lựa chọn Bách Thảo Viên. Chỉ là khi vừa tới Thiên Âm Môn, cũng không biết nơi này lại khổng lồ và nghiêm khắc như thế .”
Nghe vậy, mọi người giờ mới hiểu được, chắc lúc đầu bọn họ cho rằng dù sao cũng cùng ở Thiên Âm Môn, muốn gặp mặt nhau chắ cũng sẽ không khó, không nghĩ tới sau khi vào Thiên Âm Môn lại không thể nào ra khỏi phân viện, điều này làm cho mọi người không khỏi nhịn không được mà cười lên.
“Mà thôi, sau này ta sẽ cho phép Hàn Như Liệt thỉnh thoảng ra khỏi phường Chế Giáp.” Vân Thiên Mịch cười nói, hắn cũng không phải là người không nói tình lý. Với thiên phú của Hàn Như Liệt, chắc hẳn không lâu nữa sẽ tự mình đạt được một quyền hạn. Đây chỉ là hắn tiện tay giúp một chút, coi như là một loại phần thưởng với Hàn Như Liệt.
Thấy Vân Thiên Mịch nói như vậy, Diệu Thừa Ninh cũng không keo kiệt, nói: “Mộ Chỉ Ly! Sau này mỗi tháng cho phép đi ra ngoài một lần, nhưng không thể gây ra rắc rối, có hiểu không?”
Trên mặt Mộ Chỉ Ly hiện ra vẻ mừng rỡ, vội vàng gật đầu nói: “Đa tạ hai vị Chưởng môn, ta nhất định sẽ không gây ra bất kỳ phiền toái nào !”.
Tuy rằng ở trong trụ sở bí mật, nàng và Hàn Như Liệt lúc nào cũng có thể gặp nhau, nhưng có cơ hội ra khỏi Bách Thảo Viên đi đến những nơi khác của Thiên Âm Môn quan sát thật ra cũng không tệ.
Nhớ ngày đó, lúc nàng đến Thiên Âm Môn thì đã muốn biết nơi này cùng với Thiên Âm Môn của Phân thế giới có liên hệ gì với nhau không, nhưng cho tới bây giờ cũng không có chút cơ hội nào. Thậm chí nàng còn không biết phải bắt đầu điều tra từ chỗ nào, thật sự làm cho người không biết phải làm thế nào.
“Nói đến tình lữ, ta lại nhớ đến lão Võ, Luyện Khí Các của các ngươi gần đây có xuất hiện một đôi tình lữ danh tiếng có chút vang dội đấy, lần này xem ra đường làm quan của ngươi ngày càng rộng mở rồi.” Vân Thiên Mịch lên tiếng hỏi.
Trên mặt Võ Xích lộ ra nụ cười, bộ dáng kia giống như người khác đã hỏi tới học trò đắc ý của mình, cười nói: “Hai người bọn họ đúng thật là không tệ, tuy rằng mới chỉ đến Thiên Âm Môn có nửa năm, nhưng thiên phú của bọn họ tại phương diện luyện khí thực sự không ai có thể sánh kịp, lão phu đã thu bọn họ làm đệ tử bế quan.”
Thân là Chưởng môn nhưng ngày thường Võ Xích không bao giờ quản đến các đệ tử trong Luyện Khí Các, mọi người đều biết, Võ Xích chính là một kẻ cuồng luyện khí. Cho dù lấy địa vị của hắn bây giờ, chỉ cần có thời gian liền bắt đầu luyện khí, luyện khí thuật của hắn tại Luyện Khí Các là mạnh nhất.
Nhớ ngày đó, bọn họ thường xuyên nghe Võ Xích nói muốn tìm một đệ tử tâm đắc thu làm đệ tử bế quan, thừa kế kỹ năng của hắn. Chỉ là lời này đã liên tiếp nói hơn mười năm cũng chưa từng thành công, mà trước đó không lâu lại đột nhiên truyền ra tin tức này, sao lại không làm cho người khác chú ý cho được?
“Ha ha, vậy thực sự chúc mừng ngươi. Nguyện vọng mấy thập niên cuối cùng cũng đã hoàn thành.” Diệu Thừa Ninh cười nói.
Mộ Chỉ Ly nghe lời bọn hắn nói thì đã đoán ra được người bọn hắn nói đến là ai. Nửa năm trước, Thiên Nhi và Dật Thần cũng không phải đã đi vào Luyện Khí các đấy sao? Lấy thực lực và thiên phú của hai người bọn họ, đi tới bước này chắc cũng không hề khó khăn.
Nàng phát hiện chư vị chưởng môn ngày thường cao cao tại thượng, không gần sự đời bây giờ mỗi một người đều ôn hòa nhã nhặn, so với bộ dáng bình thường nhìn thấy là hoàn toàn không giống nhau, nếu không phải đúng dịp có cơ hội như thế này, mình cũng không thể nào thấy được bộ dáng như vậy của các chưởng môn và trưởng lão.
“Này, nói đến cũng trùng hợp đến vô cùng, làm sao cũng đều là đệ tử vừa đến nửa năm trước vậy. Nghe nói nửa năm trước, Vô Tận Hải thu nhận tổng cộng cũng chỉ có sáu Tu Luyện Giả mà thôi.” Chưởng môn Vạn Đan Các Ngô Tĩnh Hiền lên tiếng nói.
“Vậy cũng đúng, lúc trước Hạ lão đầu cũng đã nói, lần trước, những đệ tử thu nhận về ở Vô Tận thí luyện đều có thực lực tốt sao?” Võ Xích cười nói, nghĩ đến việc bản thân mình có thể thu được hai đệ tử đắc ý như vậy, hắn phải cảm tạ Hạ Trường Thanh thật tốt, nếu như Hạ Trường Thanh không tìm được mà đưa bọn họ trở về, hắn còn không biết phải đợi tới khi nào mới có thể nhận được đệ tử tâm đắc .
“Sáu tiểu tử này đều đến từ cùng một vương quốc, lúc trước bọn họ chia nhau ra ở trong những phân viện khác nhau, bây giờ xem ra phát triển cũng không tồi.” Hạ Trường Thanh cười nói, xem ra ánh mắt chính mình đúng là không tệ, ít nhất cũng không có thu nhận sai.
“Nói như thế, Mộ Chỉ Ly cũng có quen biết biết với hai đệ tử đắc ý của ta?” Võ Xích không khỏi lên tiếng hỏi, ánh mắt thoáng nhu hòa, cũng không có cảm giác hùng hổ dọa người.
Nghe được câu hỏi của Võ Xích, Mộ Chỉ Ly cũng gật đầu nói: “Mộ Dật Thần là đệ đệ của ta.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều khẽ giật mình, chợt trên mặt hiện lên vẻ kinh ngạc đến nồng đậm, Võ Xích cười ha ha nói: “Thật sự là trùng hợp, Mộ Dật Thần là đệ đệ ngươi, Thiên Nhi lại chính là đệ muội ngươi, Hàn Như Liệt lại là tình lữ của ngươi, người một nhà các ngươi đúng thật là khó lường.”
Mấy vị chưởng môn khác mặc dù chưa từng nói chuyện, nhưng trên mặt gần như cũng đều đã lộ ra nụ cười tiết lộ ý nghĩ của bọn hắn, thực sự cũng đều cho là như vậy.
Đúng lúc này, Hạ Trường Thanh đột nhiên lên tiếng nói: “Nhớ ngày đó lúc ở Vô Tận thí luyện, ta coi trọng nhất chính là Mộ Chỉ Ly, không nghĩ tới kết quả cuối cùng lại là như vậy, thật là thế sự khó lường.”
Nghe Hạ Trường Thanh cảm khái, mọi người đều không tự chủ mà nhìn về Diệu Thừa Ninh. Tu luyện giả được Hạ Trường Thanh coi trọng nhất lại bị bế quan nửa năm ở Bách Thảo Viên, cái này thật sự là… Nói khó nghe một chút, thật sự là Diệu Thừa Ninh không có mắt nhìn.
Mộ Chỉ Ly im lặng, trên thực tế nửa năm bế môn này, trong lòng nàng cũng không dễ chịu, nhưng chẳng thể trách được, ai bảo nàng sống ở Bách Thảo Viên chứ, Diệu Thừa Ninh là người tuyệt đối không thể đắc tội.
Vừa dứt lời, Diệu Thừa Ninh cũng không đợi mọi người trả lời, bèn gọi Mộ Chỉ Ly cùng nhau rời đi. Nhìn bóng lưng Diệu Thừa Ninh rời đi, đám Hạ Trường Thanh đều không nhịn được mà nở nụ cười.
Mộ Chỉ Ly một đường đi theo phía sau Diệu Thừa Ninh vào Bách Thảo Viên đi qua chỗ của những đệ tử khác, họ đều dùng vẻ mặt kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, không biết nàng là thần thánh phương nào.
Mặc dù thời gian Mộ Chỉ Ly ở Bách Thảo Viên cũng đã nửa năm, nhưng số người biết được nàng cũng là cực ít, với tuyệt đại đa số người, đây là một gương mặt cực kỳ xa lạ, không ít người còn tưởng rằng nàng là chính là đệ tử mới của Bách Thảo Viên. Có thể làm cho Chưởng môn dẫn nàng đi vào, việc này thực sự là không đơn giản.
“Bái kiến Chưởng môn!”
Từng tiếng vấn an cung kính vang lên, mà vẻ mặt của Diệu Thừa Ninh không chút thay đổi, một đường đi tới nơi báo cáo của Bách Thảo Viên mới ngừng lại.
Hai người vừa đi vào , một thân ảnh kiều diễm lập tức chạy tới, dừng lại trước mặt Diệu Thừa Ninh, kính cẩn nói: “Bái kiến chưởng môn.”
Lúc này, Mộ Chỉ Ly mới thấy rõ bộ dáng của người trước mặt, người này chính là người đã làm cho nàng phải lãng phí mất nửa năm bị lạnh nhạt – Đồng Mẫn Nhi!
Bởi vì cái gọi là cừu nhân gặp mặt, đỏ mắt nhìn nhau, giờ phút này Đồng Mẫn Nhi cũng đã chú ý tới sự tồn tại của Mộ Chỉ Ly. Giống như lúc trước, sau khi nàng phân Mộ Chỉ Ly đến viện Minh Mạt thì chưa từng chú ý đến chuyện của nàng, nửa năm trôi qua nàng thậm chí đã quên mất người tên là Mộ Chỉ Ly này.
Dù sao số lượng đệ tử tu luyện tại Bách Thảo Viên cực kỳ lớn, lúc trước nàng có chút chú ý tới sự xuất hiện của Mộ Chỉ Ly, mà sau chuyện đó Mộ Chỉ Ly cũng nhắm mắt làm ngơ, nàng cũng đã hoàn toàn quên mất.
Cho đến một tháng trước, Chưởng môn đột nhiên gọi nàng qua, chất vấn chuyện của Mộ Chỉ Ly, trách cứ nàng một lượt vì nàng làm việc không đủ công bằng. Trước đây Chưởng môn chẳng bao giờ hỏi qua những chuyện như vậy, nhiều năm nay vẫn luôn là như thế, vậy mà chỉ bởi vì Mộ Chỉ Ly lại giáo huấn nàng, nàng tất nhiên sẽ ghi mối hận này lên Mộ Chỉ Ly.
Nàng biết Mộ Chỉ Ly bị phạt lao động ở mỏ tinh thạch một tháng, sau khi trở về sẽ vào ở viện Lưu Ly, nàng đã nói qua với những tu luyện giả ở viện Lưu Ly, ai cũng không được giúp đỡ nàng ta!
Nàng ngược lại muốn nhìn xem, Mộ Chỉ Ly làm sao có thể phản kháng! Ở Bách Thảo Viên, người dám đắc tội nàng thật đúng là ít lại càng ít, nàng muốn cho Mộ Chỉ Ly biết được những người đắc tội với nàng sẽ phải trả cái giá thật cao!
Mộ Chỉ Ly nhìn thấy sự tức giận trong mắt Đồng Mẫn Nhi, nhất thời chỉ cảm thấy cực kỳ buồn cười. Từ lúc nàng vừa tới đến bây giờ, vốn dĩ là Đồng Mẫn Nhi nhằm vào nàng, bây giờ lại nhìn giống như nàng là một kẻ tội phạm đã mắc phải một tội ác tày trời, cái này thật đúng là buồn cười!
“Mộ Chỉ Ly! sau này ngươi sẽ ở tại viện Lưu Ly. Ngươi chỉ cần chịu trách nhiệm một khối dược điền là được, chỗ gieo trồng dược thảo của tu luyện giả tại viện Lưu Ly khá là quý báu, muốn quản lý tốt cũng không phải dễ dàng. Đến lúc đó ngươi hãy nhờ tu luyện giả của viện Lưu Ly chỉ bảo, những lúc khác ngươi cứ tập trung tu luyện thật tốt.” Chưởng môn chậm rãi lên tiếng nói.
Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, nói như thế , đãi ngộ của viện Lưu Ly quả thật không tệ, nhớ đến trước đó nàng phải chịu trách nhiệm hơn mười khối dược điền, bây giờ chỉ cần phụ trách một khối, thu xếp xem ra cũng đơn giản.
Cho dù dược thảo khó có thể gieo trồng, lấy kỹ thuật của nàng, tuyệt đối sẽ không có vấn đề gì! Như vậy, nàng sẽ có đủ thời gian tu luyện! Đã có được nhiều tinh thạch như vậy, nàng nên nhân cơ hội này tăng tu vi của mình lên mới là quan trọng nhất!
Nàng bây giờ cũng phát hiện, khi tu vi đạt đến cảnh giới nhất định, sau đó muốn tăng lên cũng không còn dễ dàng như vậy nữa, nhưng tất cả mọi người đều giống nhau, nàng cũng không vội vàng. Chỉ có đạt được biểu hiện tốt, sau này mới có thể đạt được tài nguyên tu luyện tốt hơn tại Thiên Âm Môn.
Huống chi, nàng muốn ở Bồng Lai bí cảnh quan sát thật kỹ, mà không phải là cứ sống ở Thiên Âm Môn mãi. Chẳng qua là lấy địa vị của nàng bây giờ, khoảng cách đạt được quyền hạn rời khỏi Thiên Âm môn còn rất xa. Theo lời Xảo Xảo nói, truyền thừa mà sư phụ để lại cho nàng ở bên trong Bồng Lai Bí cảnh, chỉ cần đạt được truyền thừa, thực lực của nàng cũng sẽ có sự tinh tiến rất lớn.
Lại nói, trong thời gian nửa năm này vẫn luôn không hề có biến động. Lão nhân Hắc Ám cũng không ra tay với bọn họ, giống như lúc này ông ta đã quên mất bọn họ. Chẳng qua là rất hiển nhiên, ông ta tuyệt đối không thể nào quên, bây giờ với lực lượng còn yếu kém của bọn họ, Thiên Âm Môn lúc này giống như là một vòng bảo hộ lớn, cho nên bọn họ phải tranh thủ thời gian có hạn này mà nhanh chóng tăng tu vi của bản thân lên.
Nghe lời Diệu Thừa Ninh nói, Đồng Mẫn Nhi không khỏi lên tiếng hỏi: “Chưởng môn, đệ tử của viện Lưu Ly mỗi người đều phải chịu trách nhiệm ba khối dược điền, Mộ Chỉ Ly chỉ phụ trách một khối dường như có chút không ổn, đến lúc đó đệ tử khác hỏi tới thì làm sao bây giờ?” Mộ Chỉ Ly dựa vào cái gì mà được đãi ngộ tốt như vậy, cho dù là đệ tử có kỹ thuật gieo trồng tốt nhất ở viện Lưu Ly cũng phải chịu trách nhiệm hai khối dược điền, chuyện này…
Mộ Chỉ Ly giờ mới hiểu được hóa ra không phải là mỗi người đều chịu trách nhiệm một khối dược điền, ánh mắt hơi kinh ngạc nhìn Diệu Thừa Ninh, mình ở mỏ tinh thạch vòng vo một chuyến, đến lúc trở lại đãi ngộ quả thật đã thay đổi đến long trời lở đất!
Sắc mặt Diệu Thừa Ninh lạnh lẽo, nói: “Nếu có người hỏi tới cứ nói là ta phân công như vậy, có gì thắc mắc tới tìm ta.” Không bàn về Hạ Trường Thanh có ấn tượng tốt đối với Mộ Chỉ Ly, chỉ riêng quan hệ của Mộ Chỉ Ly với đám Hàn Như Liệt thì nàng cũng đáng được hắn đối đãi tốt rồi.
Cảm thấy sự không vui trong giọng nói Diệu Thừa Ninh, Đồng Mẫn Nhi khẽ giật mình, chợt không dám nói nữa, chỉ đáp: “Vâng!”
Sau khi Diệu Thừa Ninh dặn dò xong liền rời đi, mà Đồng Mẫn Nhi chịu trách nhiệm mang Mộ Chỉ Ly đi tới viện Lưu Ly, việc này vốn là một trong những chức trách của nàng.
Nhưng mà, sau khi Diệu Thừa Ninh rời đi, hai người Mộ Chỉ Ly và Đồng Mẫn Nhi vẫn đều đứng nguyên tại chỗ mà không nhúc nhích. Bốn mắt nhìn nhau, tia lửa văng khắp nơi.
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly khẽ cong lên, ánh mắt nhìn về Đồng Mẫn Nhi cũng lạnh lùng băng hàn: “Do ngươi không đủ mạnh thôi, ban đầu bị ngươi sắp xếp một lần, sau này sẽ không còn dễ dàng như vậy đâu.” Tuy Đồng Mẫn Nhi thân là nghi trượng của Bách Thảo Viên, rất nhiều chuyện đều do nàng ta trông coi, nhưng nàng cũng không sợ.
Nghe vậy, Đồng Mẫn Nhi cười lạnh nói: “Ban đầu ta có thể sắp xếp cho ngươi một lần, sau này ta cũng có thể sắp xếp cho ngươi nhiều lần hơn! Ở Bách Thảo Viên này, người cùng đối nghịch ta cho tới bây giờ đều không có kết quả tốt!” Nàng không làm cho Mộ Chỉ Ly không phát triển được gì ra bên ngoài, nàng sẽ không gọi là Đồng Mẫn Nhi! Lúc trước khi Chưởng môn trách mắng nàng mặc dù tương đối bí mật, nhưng vẫn có không ít người biết, thế cho nên trong một thời gian ngắn nàng ngược lại trở thành trò cười của không ít người. Nàng muốn xoay chuyển ván cờ này, khiến cho người khác câm miệng, cũng để cho Mộ Chỉ Ly phải trả một cái giá thật lớn!
(Truyện được post độc quyền tại www.tamvunguyetlau.com)
Đáy mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ trào phúng, sắc mặt lạnh nhạt, hoàn toàn trái ngược với vẻ hùng hổ dọa người của Đồng Mẫn Nhi, biểu hiện của nàng giống như không hề quan tâm đến mấy chuyện này. Cặp môi đỏ mọng khẽ mở, thản nhiên nói: “Ta biết cùng nghi trượng đối nghịch thì với ta cũng không phải là một chuyện tốt, ta cũng không muốn làm như vậy.”
Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, Đồng Mẫn Nhi lộ ra có chút đắc ý. Nàng có thể có được vị trí hôm nay là không hề đơn giản, chỉ riêng về điểm này, những tu luyện giả khác đều không phải là đối thủ của nàng, Mộ Chỉ Ly còn có thể thấy rõ chênh lệch ở giữa hai người bọn họ.
Nhưng mà, ngay sau đó, lời của Mộ Chỉ Ly khiến cho sắc mặt Đồng Mẫn nhi đột nhiên cứng đờ, đáy mắt chợt phun ra những ngọn lửa giận dày đặc.
“Đã như vậy, cũng chỉ còn cách kéo ngươi ra khỏi vị trí nghi trượng!” Mộ Chỉ Ly thản nhiên nói, bộ dáng lạnh nhạt giống như việc kéo Đồng Mẫn Nhi từ vị trí này xuống là một việc không thể nào đơn giản hơn.
“Nói đùa gì vậy! Ngươi cũng không khỏi đề cao bản thân mình rồi!” Đồng Mẫn Nhi tức giận nói, nhiều năm như vậy còn chưa từng có người dám nói với nàng nói như thế, quả thực là muốn tìm chết!
“Ngươi cứ chờ xem!” Mộ Chỉ Ly giống như không thèm để ý, lại nói: “Ta nói Đồng nghi trượng, có phải ngươi nên mang ta đi viện Lưu Ly rồi hay không, Chưởng môn chính là đã dặn dò ngươi rồi.”
Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, sắc mặt Đồng Mẫn Nhi tái mét, hận không được động thủ ngay lập tức. Nhớ tới lời nói lúc trước của Chưởng môn cho nên nàng chỉ có thể nhẫn nhịn. Cho dù như thế nào, lúc này cũng không thể động thủ, chỉ cần Mộ Chỉ Ly còn ở Bách Thảo Viên, nàng muốn dạy dỗ Mộ Chỉ Ly thật ra rất dễ dàng!
Ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly liền theo Đồng Mẫn Nhi đi thẳng tới viện Lưu Ly. Xa xa nhìn lại, Mộ Chỉ Ly đã phát hiện viện Lưu Ly và viện Minh Mạt kia khác nhau cực lớn.
Xung quanh viện Minh Mạt hoang tàn vắng vẻ, một cảm giác trống trải tịch mịch trải khắp viện giống như rừng sâu núi thẳm. Mà viện Lưu Ly thì lại lộ ra vẻ ưu nhã trầm tĩnh, kiến trúc to lớn vượt xa viện Minh Mạt, liếc nhìn một cái, liền biết chỗ kia bất phàm.
Chẳng qua sự chú ý của Mộ Chỉ Ly cũng không ở trên kiến trúc nơi này, với nàng, ở lại dưới hoàn cảnh nào cũng không quan trọng. Xung quanh viện Lưu Ly đều trồng những dược thảo vô cùng trân quý, hơn nữa sinh trưởng vô cùng tốt, cho nên xung quanh viện Lưu Ly, mùi thơm của dược liệu vô cùng nồng nặc, hít vào một hơi đã khiến cho người ta sảng khoái tinh thần.
Nếu tu luyện ở trong này thì tốc độ cũng sẽ tăng lên rất nhanh, dù sao dược liệu này mặc dù không phải là đan dược, nhưng tu luyện ở nơi này, dưới sự ảnh hưởng của mùi thơm dược liệu cũng sẽ có tiến bộ.
Ở phía xa viện Lưu Ly còn có những viện khác, cũng đều náo nhiệt hơn rất nhiều so với viện Minh Mạt, thế nhưng viện Lưu Ly vẫn là viện dẫn đầu!
Đồng Mẫn Nhi đi tới cửa lớn của viện Lưu Ly rồi ngừng lại nói: “Đây chính là viện Lưu Ly, tiếp theo ngươi tự lo lấy đi.” Nói xong, Đồng Mẫn Nhi thoải mái xoay người rời đi, không hề để ý tới Mộ Chỉ Ly.
Cảnh tượng này, giống hệt như lúc như ban đầu Đồng Mẫn Nhi dẫn Mộ Chỉ Ly đi tới viện Minh Mạt. Ánh mắt Mộ Chỉ Ly bình tĩnh không gợn sóng, cũng không thèm để ý tới cách làm của Đồng Mẫn Nhi.Vị trí của viện Lưu Ly gần phía trước như thế, chắc hẳn sau này cơ hội gặp mặt Đồng Mẫn Nhi cũng không ít. Tiếp theo, để xem ai hơn ai!
Lúc Mộ Chỉ Ly mở cổng lớn của viện Lưu Ly đi vào bên trong, liền phát hiện bên trong viện có không ít người tồn tại. Nhìn thấy Mộ Chỉ Ly đột nhiên xuất hiện, ánh mắt của mọi người đều dừng ở trên người nàng. Thấy thế, Mộ Chỉ Ly cười nhạt với mọi người một tiếng, nói: “Ta là Mộ Chỉ Ly mới tới, mong được các vị tiền bối chỉ giáo.”
Nghe lời Mộ Chỉ Ly nói, không một ai để ý tới nàng, rối rít dời ánh mắt đi, tập trung vào làm việc của mình.
Nhìn thái độ mọi người, chân mày Mộ Chỉ Ly không khỏi nhíu lại, suy nghĩ một lát đại khái đã đoán được. Nói vậy đây chính là lễ vật mà Đồng Mẫn Nhi chuẩn bị cho nàng, chỉ là cái lễ vật này thật sự quá trẻ con rồi.
Mặc dù không ai để ý tới, nhưng Mộ Chỉ Ly vẫn không có chút xấu hổ nào, lạnh nhạt đi tới gian phòng của mình. Viện Lưu Ly lớn hơn viện Minh Mạt mấy lần, cho nên số lượng tu luyện giả bên trong cũng không ít. Giờ Mộ Chỉ Ly mới biết được nữ tu luyện giả tại Bách Thảo Viên rất nhiều, nhìn đi nhìn lại, toàn bộ đều là nữ tu luyện giả, chắc hẳn đây chính là nguyên nhân vì sao Liệt nói những phân viện khác đều chú ý Bách Thảo Viên.
Đợi sau khi Mộ Chỉ Ly đi vào gian phòng, từng đợt tiếng bàn tán đột nhiên vang ra.
“Đó chính là Mộ Chỉ Ly sao, tướng mạo quả thật là xuất chúng, không trách được ban đầu lại bị Đồng Mẫn Nhi an bài đến viện Minh Mạt, ha ha.”
“Nàng ta cũng xui xẻo, đắc tội với nghi trượng của Bách Thảo Viên, bây giờ làm sao có thể sống tốt đây?”
“Ta thấy nàng ta cũng không phải là người xấu, không có ai để ý cũng thật đáng thương. Lại nói, tất cả mọi chuyện cũng không phải tại nàng ta, tất cả đều là do Đồng Mẫn Nhi gây ra.”
. . . . . .
Nghe những tiếng bàn tán ở bên ngoài, Mộ Chỉ Ly ngồi ở bên trong phòng, ánh mắt thản nhiên. Xem ra suy đoán của nàng quả thật không sai, trước khi nàng đến đây, Đồng Mẫn Nhi xem ra đã chuẩn bị xong tất cả rồi.
Lấy chiêu cô lập này để đối phó nàng? Từ mười lăm tuổi đến nay, Mộ Chỉ Ly nàng hoàn toàn đều tự mình đi lên, há lại sẽ lo lắng bị cô lập? Huống chi, có trụ sở bí mật ở bên cạnh nàng thì căn bản là không hề tồn tại tình huống bị cô lập.
Nghĩ tới đây, Mộ Chỉ Ly cũng không hề quan tâm nữa, trực tiếp tiến vào trong trạng thái tu luyện. Thời gian ở mỏ tinh thạch, mỗi ngày đều liều mạng đào mỏ mà không có thời gian tu luyện, bây giờ đã được trở về, đương nhiên muốn nắm chặt thời gian!
Ngày tiếp theo, sau khi Mộ Chỉ Ly nhận được hạt giống xong cũng biết khối dược điền mình chịu trách nhiệm nằm ở đâu, liền không hề để ý tới ánh mắt lạnh lùng mọi người nhìn mình, mà trực tiếp đi thẳng đến dược điền mình phụ trách. Cũng không biết nên nói là khéo hay là không khéo, nàng chịu trách nhiệm gieo trồng lại chính là Băng Tâm Thảo!
Ban đầu vì hạt giống của Băng Tâm thảo mà nàng phải mất rất nhiều tâm tư, bây giờ lại dễ dàng có được hạt giống, nàng muốn luyện chế đan dược cũng có thể thành công luyện chế ra.
Đợi Mộ Chỉ Ly rời khỏi viện Lưu Ly, mọi người bắt đầu rối rít bàn tán.
“Tại sao Mộ Chỉ Ly chỉ cần chịu trách nhiệm một khối dược Điền? Mỗi người chúng ta đều phải chịu trách nhiệm ba khối cơ mà!”
“Nghe nói là Chưởng môn ra lệnh, cũng không biết là Mộ Chỉ Ly này giở trò nịnh bợ gì mà Chưởng môn lại thiên vị nàng ta!”
” Lúc trước Mộ Chỉ Ly luôn ở viện Minh Mạt, có gieo trồng cũng chỉ là một chút dược thảo bình thường, trồng Băng Tâm thảo vô cùng khó khăn, ta xem nàng ta căn bản là không thể nào gieo trồng thành công được. Có lẽ Chưởng môn cảm thấy để cho nàng quản lý một khối dược điền cũng đã đủ hành hạ nàng rồi, ngươi cảm thấy nàng ta có thể trồng thành công sao?”
“Ha ha”
Từng trận tiếng cười châm biếm liên tiếp vang lên, tất cả mọi người đều có lấy ý định xem kịch vui mà chờ xem Mộ Chỉ Ly có thể trồng được Băng Tâm thảo hay không. Giống như tất cả mọi người đều không tin Mộ Chỉ Ly có thể trồng thành công, ở viện Lưu Ly này, tu luyện giả có thể gieo trồng được Băng Tâm thảo cũng chỉ có năm người thôi.
Tử Di đã ở trong viện Lưu Ly, lúc nàng nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, tâm tình có chút phức tạp. Ban đầu khi phát hiện ra Mộ Chỉ Ly giả mạo mình, nàng cực kỳ tức giận, nhưng sau khi biết được nguyên nhân, nàng lại cảm thấy lúc đó mình đã làm hơi quá mức.
Lao động ở mỏ tinh thạch thống khổ như thế nào mọi người đều biết rõ. Cũng không biết Mộ Chỉ Ly đã chịu đựng một tháng này ra sao, chỉ là bây giờ thấy Mộ Chỉ Ly giống như không có ảnh hưởng gì, nhưng trong lòng của nàng vẫn cảm thấy có chút không dễ chịu.
Mộ Chỉ Ly hiểu rất rõ cách trồng Băng Tâm thảo, mặc dù lúc trước nàng không có hạt giống của Băng Tâm thảo, nhưng nàng lại rất am hiểu về điều kiện sinh trưởng và phương thức gieo trồng của Băng Tâm thảo, cho nên gieo trồng vốn là việc không hề khó khăn.
Sau khi sắp xếp xong hết tất cả, Mộ Chỉ Ly liền thu dọn đồ đạc trở về viện Lưu Ly, chỉ cần một canh giờ đã có thể hoàn toàn làm xong tất cả mọi thứ, quả thật rất thuận lợi.
Lúc Mộ Chỉ Ly tới gần viện Lưu Ly thì chạm mặt Tử Di, sâu trong đôi mắt bình tĩnh đã có chút dao động. Lúc Mộ Chỉ Ly và Tử Di lướt ngang qua nhau, tay Tử Di lại đột nhiên đưa về phía Mộ Chỉ Ly.
Bước chân của Mộ Chỉ Ly bỗng nhiên ngừng lại, mà Tử Di lại không dừng lại chút nào, vẫn đi ra ngoài. Sau khi Mộ Chỉ Ly trở lại căn phòng của mình, nàng mới nhìn tờ giấy trong tay.
Đáy mắt Mộ Chỉ Ly hiện lên vẻ nghi hoặc, nàng không nghĩ tới Tử Di vậy mà sẽ viết tờ giấy này cho nàng, thực sự làm cho người ta kinh ngạc. Nàng không khỏi mở tờ giấy ra xem, lúc này mới phát hiện ra ghi chép trên tờ giấy chính là phương thức trồng Băng Tâm thảo, miêu tả cực kỳ tường tận, có thể thấy được dụng tâm của nàng ấy.
Phương thức này cũng không có bất kỳ lỗi lầm nào, có thể thấy được Tử Di là thật tâm muốn giúp mình, chỉ là ngại lời nói của Đồng Mẫn Nhi mới dùng cách thức này tới hỗ trợ. Nghĩ tới đây, khóe miệng Mộ Chỉ Ly không khỏi gợi lên một nụ cười, xem ra Tử Di này cũng không phải là loại người như nàng tưởng tượng lúc trước rồi.
Ngay sau đó, Mộ Chỉ Ly liền tiến vào bên trong trụ sở bí mật, nàng thật vất vả đạt được hạt giống của Băng Tâm Thảo, tất nhiên muốn gieo trồng thật mau chóng.
Hàn Dĩnh Nhi đang chăm sóc dược điền vừa nhìn thấy Mộ Chỉ Ly, trên mặt liền lộ ra nụ cười rực rỡ nói: “Tẩu tử, tẩu đã đến rồi. Xem bộ dáng này, có phải hay không lại đem đến cái hạt giống trân quý gì?”
Qua nửa năm ở chung, nàng đã hiểu rất rõ tính tình Mộ Chỉ Ly. Bình thường mỗi lần nàng đến trụ sở bí mật mà đi đến dược điền trước tiên thì nhất định là đã lấy được hạt giống mới.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly gật đầu cười nói: “Đó là đương nhiên, hơn nữa hạt giống này cũng là thứ mà muội luôn muốn có.”
“Nga?” Hàn Dĩnh Nhi có chút kinh ngạc, ngay sau đó, trên mặt đã lộ ra vẻ mừng rỡ. “Là hạt giống của Băng Tâm thảo sao?”
“Không sai!”
Y Thủ Che Thiên
Đánh giá:
Truyện Y Thủ Che Thiên
Story
Quyển 5 - Chương 66: Lại Thấy Đồng Mẫn Nhi
10.0/10 từ 40 lượt.