Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang
Chương 125: 125: Người Thôi Gia Đến
Tiêu Duệ Dương nói chuyện với Lôi Hổ trong phòng khách ở tiền viện.
Có hạ nhân đến báo với Kim Kha cái gì đó, ông lập tức đứng dậy đi ra ngoài đón khách.
Nhìn thấy người tới, Kim Kha cười ha hả đón tiếp:“Thì ra là Lư quản sự đại giá quang lâm, mau mau, mời vào, Tiêu công tử đang cùng Lôi Hổ chấp sự nói chuyện trong kia, cho nên đặc biệt bảo Kim mỗ ra đây nghênh đón, Lư quản sự, mời vào bên trong.
”Kim Kha là thủ hạ đắc lực của Bạch Dịch, mặc dù chỉ mới đến Ô Sơn trấn không bao lâu, lại bận rộn chuyện nhà ở, nhưng vẫn có thể nắm bắt được một ít thế lực cùng nhân vật chủ chốt của Ô Sơn trấn, ngay cả những bí mật của các thế lực ông cũng có tìm hiểu được một ít.
Vị Lư quản sự này, chính là nhị quản sự của Lư gia, gia tộc chỉ đứng đầu Triệu gia trên Ô Sơn trấn này.
Lư Chính Phong cũng vội chắp tay khách khí vài câu, trong mắt hiện lóe lên một tia sángVị Kim quản sự này đúng là có bản lĩnh, ông chỉ vừa báo tên, còn chưa để đối phương biết thân phận của mình là gì, vậy mà Kim Kha chỉ liếc mắt một cái đã có thể nhận ra rồi.
Lư Chính Phong cảm thấy thật may mắn khi mình đã đích thân chạy tới đây.
Từ trước đến nay, Lư gia luôn không quá nổi bật trong Ô Sơn trấn, đồng thời cũng luôn hòa hoãn không trở mặt đối đầu với bất kỳ ai.
Sau khi biết chủ nhân của Bạch phủ đã vào ở, liền cho người đưa lễ vật không nặng cũng không nhẹ đến.
Nhưng sau khi biết Lôi Hổ đích thân đến bái phỏng, liền phái ra một người có thân phận không thấp là Lư nhị quản sự đến.
Có thể khiến cho ông đích thân đến đây, đủ chứng minh thái độ thân thiện của Lư gia như thế nào.
Tiến vào đại sảnh, sau khi Lư nhị quản sự gặp Tiêu Duệ Dương, liền cùng Lôi Hổ nói vài lời khách sáo.
Đối với một người như Lôi Hổ, Lư gia chưa bao giờ muốn đắc tội, mặc dù thanh danh của Lôi Hổ đối với các gia tộc thế lực trên trấn này không tốt lắm, bao gồm cả Lư gia cũng ăn mệt trên tay đối phương không ít lần, nhưng cho dù là quản sự hay là gia chủ Lư gia, khi gặp Lôi Hổ cũng chỉ có thể cười chào hỏi.
Không bao lâu sau, người gác cổng lại tới thông báo, nói rằng quản gia Thôi gia tới chơi.
Nghe thấy hạ nhân đến báo thì thần sắc Kim Kha có hơi cứng lại, Lư quản sự không khỏi cảm thấy kinh ngạc, Thôi gia đắc tội gì với người trong phủ sao?Thật ra thì Thôi gia có thể nhảy nhót ở trấn trên lâu như vậy, một phần là có Lư gia ở phía sau âm thầm nâng đỡ, nếu không, để mình Lư gia đối đầu trực diện với Triệu gia thì lại quá gây chú ý.
Lư gia không có dã tâm muốn độc bá Ô Sơn trấn, cho nên mới hình thành thế chân vạc ba chân trên trấn như thế này.
Nếu Thôi gia thật sự đắc tội với Bạch phủ, vậy thì chuyện có chút không ổn.
Lư Chính Phong thầm cảm thấy may mắn khi mình đích thân chạy đến đây một chuyến, sau khi trở về ông sẽ phải cho người đi điều tra ngay mới được.
Hơn nữa, trước mắt thì Lư Chính Phong không hài lòng với cách làm của Thôi gia.
Lúc Lư Chính Phong lại đây thì không trực tiếp lấy danh của Lư gia ra nói, nhưng còn Thôi gia này, không biết đã phái vị quản sự nào ra mặt, vậy mà còn gióng trống khua chiêng lớn hơn cả ông.
Ông giương mắt nhìn Kim Kha có chút khó chịu, đứng dậy không nhanh không chậm mà đi ra ngoài, Lư Chính Phong bưng chén trà thong thả ung dung uống trà.
“Nga, thì ra là người Thôi gia tới a, Thôi gia này, chặc chặc.
”Lôi Hổ ý vị thân trường chặc chặc hai tiếng, khiến cho Lư Chính Phong nhịn không được mà nhìn lại.
Lôi Hổ lại quay ra nhìn ông mà nhếch miệng cười, nụ cười này có vẻ cực kỳ hàm hậu không hề có chút tâm cơ nào, nhưng Lư Chính Phong lại rất muốn đem chén trà trong tay hất vào mặt ông.
Lôi Hổ lại làm như không thấy, rất hào khí mà uống một ngụm trà, không chút hình tượng nào, đây cũng chính là một trong những nguyên nhân mà các gia tộc trấn trên lại rất ghét ông.
“Ta nghe nói Thôi gia kết thành thông gia cùng Tiền gia, Lư nhị quản sự, chuyện này ngươi cũng biết đấy, không, Lư gia các ngươi phải biết rõ hơn Lôi Hổ ta mới đúng, khi nhận được tin này, ta còn muốn đến uống một ly rượu mừng chúc mừng bọn họ, ta phải nhờ người xung quanh nói mới biết chuyện đấy, ngươi xem ngươi xem, thiếu chút nữa bỏ lỡ chuyện tốt này rồi.
”Lôi Hổ vừa nói vừa lắc lắc đầu, dường như đang cảm thấy rất may mắn khi bản thân mình không bỏ lỡ một bữa ăn ngon.
Học viên Võ Đường đứng phía sau ông nghe vậy thì cơ mặt có chút giật giật, rất muốn che mặt lại đi tìm Điền An Huy.
Những học viên bọn họ không biết chuyện kết thân của Thôi gia cùng Tiền gia, vậy mà tin tức của Lôi Hổ vậy mà lại có thể nhanh nhẹn như vậy.
Dù sao thì quy mô của Ô Sơn trấn cũng không nhỏ, học viên trong Võ Đường lại đến từ bốn phương tám hướng.
Với cả, Thôi gia Tiền gia cũng chẳng có thành viên quan trọng nào trong Võ Đường, cho nên chẳng ai rảnh rỗi đi tìm hiểu về chuyện của hai nhà đó.
Từ trước đến nay, những con cháu của các gia tộc trên Ô Sơn trấn đều tiền vào Thanh Lôi Tông, tiền nhân đánh hạ căn cơ, hậu nhân đi vào chậm rãi tích lũy nhân mạch, những gia tộc cường đại thì dù ở trong Thanh Lôi Tông cũng vẫn có một chỗ đứng nhất định.
Mà từ trước đến nay, Võ Đường đều chưa từng bị kiểm soát bởi các thế lực địa phương.
Đường chủ của Võ Đường được chọn từ các trận luận võ, sau đó lại tiếp tục dựa vào đó mà lựa chọn đời đường chủ tiếp theo, cho nên các thể lực bản địa căn bản chẳng thể hình thành quy mô thế lực gì bên trong Võ Đường.
Tiêu Duệ Dương lạnh nhạt liếc mắt nhìn Lôi Hổ một cái, Lôi Hổ lập tức hiểu ý mà câm miệng, không tiếp tục nói chuyện này nữa.
Đương nhiên là chế giễu mấy chuyện này rất vui.
Thôi gia đúng là xúi quẩy, trong trường hợp còn chưa tra ra được lai lịch của Bạch phủ như thế nào, vậy mà dám trực tiếp phái người tới cửa.
Còn Tiền gia kia nữa, chỉ sợ vẫn chưa biết hôm nay Bạch phủ chính thức nhập phủ, nhưng mà bọn họ liệu có còn thể diện tới cửa không?Trong lòng Lôi Hổ vui vẻ muốn chết, nhưng mà bên cạnh còn có khối băng lớn ngồi đó, cho nên ông không thể vui sướng cười to được.
Trong ba gia tộc, cách làm việc của Thôi gia chẳng ra cái gì cả nhất.
Tiền gia cũng chỉ có một nha đầu, sau khi vào Thanh Lôi Tông trở thành đệ tử ký danh của Dư trưởng lão, Thôi gia liền gấp không chờ nổi mà tung cành ôliu, muốn kéo Tiền gia lên thuyền mình.
Nhưng vì mặt mũi, không muốn hạ thấp thân phận, liền đẩy nhi tử ngoại thất (con vợ lẻ) của mình ra để liên hôn, nhưng thủ đoạn này lại quá nhàm chán trong mắt Lôi Hổ.
.
Xuyên Việt Chi Toàn Năng Phu Lang