Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 302
Sắc mặt Thạch Kinh Thiên tái nhợt, cười nói: “Trang Cẩn bị người của Mệnh Tộc đem đi, chúng ta cũng bị đưa đến Mệnh Tộc, ta đã cảm thấy không được bình thường cho lắm, Mệnh Tộc đối với chúng ta cũng quá tốt đi, tăng cường dùng các loại thiên tài địa bảo, người Mệnh Tộc làm sao có thể trở thành Bồ Tát cho được!”
“Đương nhiên ta cũng biết, trong Mệnh Tộc có năm võ tôn tinh thông phù chú, pháp trận, minh văn, luyện đan, luyện khí, lúc ta biết được điều đó đã rất kinh hãi.”
“Đáng tiếc, đám Mộ Dung Phong một chút cảnh giác cũng không có, chỉ nghĩ mình là tuyệt thế thiên tài, những tiền bối khác cũng chưa chắc đã tự mãn như thế.” Nói tới đây, trên mặt Thạch Kinh Thiên hiện lên nụ cười lạnh.
“Người Mệnh Tộc tuy rằng nói sẽ toàn lực trợ giúp chúng ta tu luyện các thuật đến bát cấp hậu kỳ, nhưng mà ta lại cảm thấy thứ bọn họ coi trọng là tu vi của chúng ta.”
“Mệt cho đám người bọn họ muốn Mệnh Tộc coi trọng mình, thực ra thực lực của bọn họ càng cao thì càng sớm chết.”
Diệp Thạch mở to hai mắt: “Cho nên, ngươi thăng cấp muộn như vậy là bởi vì ngươi…” Không dám thăng cấp?
Thạch Kinh Thiên cau mày, hắn không biết suy đoán của mình là đúng hay sai, nhưng cái suy đoán này để lại cho hắn khúc mắc thật sâu. Có khúc mắc sâu như vậy, trong khi tốc độ tu luyện của bốn người Mộ Dung Phong tăng mạnh, tu vi của hắn lại tiến cảnh thập phần thong thả.
Sau khi tu vi của hắn tụt lại phía sau, đám người Mộ Dung Phong bắt đầu hữu ý vô ý mà cô lập hắn, thường xuyên châm chọc, khiêu khích hắn.
Thạch Kinh Thiên nghẹn một bụng hoài nghi không dám kể ra, càng phải chịu đựng thành kiến của đám người Mộ Dung Phong thì tâm tình hắn càng áp lực.
Khi hắn biết Trang Du vốn cũng có cơ hội thu phục năm tuyệt thế thiên tài sở hữu Linh Tháp, nỗi nghi ngờ trong lòng Thạch Kinh Thiên liền nặng thêm. Thế lực Mệnh Tộc quá lớn, trong tộc có rất nhiều cao thủ, không phải Minh Văn Tháp có thể địch nổi, cho dù trong lòng hắn tràn ngập nghi ngờ nhưng cũng chỉ có thể nuốt toàn bộ bất an cùng hoài nghi xuống.
Mộ Thần thản nhiên nhìn Thạch Kinh Thiên: “Thạch thiếu nói cho ta biết những chuyện này làm gì?”
Thạch Kinh Thiên nhăn mày hỏi Mộ Thần: “Ngươi muốn giết ta?”
“Đúng vậy.” Mộ Thần nói.
Lúc trước, khi Trang Cẩn và đám người Mộ Dung Phong xuống tay với Diệp Thạch, Mộ Thần đã quyết định phải có được mạng của bọn hắn.
Thạch Kinh Thiên biết quá nhiều, tuy rằng Mệnh Tộc cũng biết rất nhiều, nhưng mà thiếu đi một người biết cũng sẽ tốt hơn nhiều, huống chi, Thạch Kinh Thiên quá thông minh…
Sắc mặt Thạch Kinh Thiên vẫn không thay đổi: “Nếu ta tự nguyện bỏ đi Linh Tháp, còn nói cho ngươi biết chuyện của Mệnh Tộc thì sao?”
Mộ Thần đầy hứng thú nhìn Thạch Kinh Thiên, nhíu mày hỏi: “Ngươi tin ta?”
“Ta tất nhiên là không tin được, Mộ thiếu cũng không tin được ta, nhưng có khế ước chi thư, hẳn là Mộ thiếu sẽ có thể tin tưởng ta chứ?” Thạch Kinh Thiên không chút hoang mang trả lời.
Mộ Thần thản nhiên nhìn Thạch Kinh Thiên, Thạch Kinh Thiên vân đạm phong khinh cười, thong dong nói: “Mộ thiếu yên tâm, ta tin tưởng thứ ta biết được tuyệt đối đáng giá hơn mạng của ta.”
Diệp Thạch kéo kéo ống tay áo Mộ Thần, nói nhỏ: “Đáng giá.”
Mộ Thần nhìn chằm chằm Thạch Kinh Thiên một lúc lâu, mới cười: “Thành giao.”
Tưởng Phong có đối thủ như thế này, hắn thua không oan!
Thạch Kinh Thiên cười: “Vậy ký kết khế ước đi.”
Mộ Thần: “Được.”
Thạch Kinh Thiên lấy ra khế ước chi thư trong nhẫn không gian, hai người ký xuống hiệp nghị, Mộ Thần không xuống tay với Thạch Kinh Thiên, Thạch Kinh Thiên cũng phải đem tất cả những gì hắn biết về Mệnh Tộc nói cho Mộ Thần.
Ký kết xong khế ước, hai người cùng thu khế ước lại.
“Mệnh Tộc là thượng cổ thần tộc, chủng tộc này đã từng xuất hiện Thần.” Thạch Kinh Thiên mở miệng nói.
“Thần? Lợi hại như vậy?” Diệp Thạch vô cùng kinh ngạc.
Thạch Kinh Thiên nhẹ hít một hơi: “Đều là chuyện từ thời thượng cổ rồi, mấy chục vạn năm nay đã không còn Thần xuất hiện, đồn đãi Ngũ Linh Tháp là do một vị Thần sư lưu lại trong khoảng thời gian đó, nếu có được đến năm tháp Trung Châu, liền có khả năng trở thành Thần.”
Diệp Thạch: “…”
Mộ Thần: “…” Cho nên, Mệnh Tộc bố trí nhiều thứ như vậy, quanh đi quẩn lại chỉ là vì tạo Thần?
Diệp Thạch chần chờ một chút, hỏi: “Người kế thừa Linh Tháp của Mệnh Tộc hai trăm năm trước, hiện tại trình độ đã đạt tới đâu rồi?”
“Sâu không lường được, dù sao chúng ta cũng không phải người của Mệnh Tộc, Mệnh Tộc cũng sẽ không nói cho chúng ta biết chuyện cơ mật của họ. Nhưng mà ta biết, năm người kia đều là võ tôn, hơn nữa hẳn đều đã là võ tôn hậu kỳ. Về học thuật thì, ngoại trừ trận pháp sư kia, những người khác hẳn là đều đã đến bát cấp hậu kỳ.” Thạch Kinh Thiên nói.
“Ngoại trừ trận pháp sư kia?” Diệp Thạch hỏi.
Thạch Kinh Thiên gật gật đầu: “Đúng vậy, vị trận pháp sư Mệnh tộc kia, trận pháp thuật hình như chỉ là bát cấp trung kỳ, trận pháp truyền thừa của Mệnh Tộc không hoàn thiện lắm.”
Nếu dựa theo nguyên tác, có phải Trang Du sẽ được Bạch Thần Tinh toàn lực trợ giúp, còn người của Mệnh Tộc kia cũng sẽ dựa theo trình độ trận pháp thuật của Bạch Thần Tinh mà tiến vào bát cấp hậu kỳ? Mà máu của Diệp Thạch cũng có thể mở ra sách trận pháp của Bạch gia, bản sách trận pháp kia có phải cũng sẽ nằm trong tay của Mệnh Tộc không?
Thạch Kinh Thiên nhìn Mộ Thần: “Mộ thiếu, có phải ngươi biết điều gì không?”
Mộ Thần lắc lắc đầu: “Không có gì.”
Thạch Kinh Thiên cười cười, Mệnh Tộc am hiểu đoạt vận mệnh của người khác, Linh Tộc lại am hiểu nghịch thiên cải mệnh, Mệnh Tộc và Linh Tộc trời sinh đối địch, Mệnh Tộc đưa Trang Du ra nước ngoài khẳng định có chủ ý muốn đạt được ngũ Linh Tháp, chỉ là xảy ra ngoài ý muốn, Trang Du lại thất bại.
Thạch Kinh Thiên nhìn qua hướng Mộ Thần.
Trang Du không có được ngũ Linh Tháp, Mộ Thần lại chiếm được, mà mẫu phụ Diệp Thạch lại là tộc nhân Linh Tộc, ở trong này nhất định có liên hệ gì đó.
“Ngươi còn biết cái gì?” Diệp Thạch hỏi.
“Trong Mệnh Tộc còn tồn tại võ thánh, hơn nữa không phải chỉ có một người.” Thạch Kinh Thiên nói.
Mộ Thần nhịn không được biến sắc, vẻ mặt Diệp Thạch cũng có chút cứng ngắc.
Nghe đồn võ thánh có được khả năng thông thiên triệt địa, thực lực của Mộ Thần có lẽ vượt cấp đối phó với võ tôn còn được, nhưng để đối phó với võ thánh thì có chút trứng chọi đá.
Diệp Thạch bất an ôm lấy cánh tay Mộ Thần, lo lắng hỏi: “Mộ Thần, làm như thế nào đây?”
“Ta đã sớm đoán được.” Mộ Thần nhẹ hít một hơi nói.
Nghe được lời Mộ Thần, sắc mặt Thạch Kinh Thiên không khỏi ngẩn ra.
Diệp Thạch ngoài ý muốn nhìn Mộ Thần: “Mộ Thần, ngươi…”
Mộ Thần cười: “Kỳ thật cũng không có gì lạ, trên võ tôn là võ thánh, cò trên võ thánh mới là võ thần, nếu như muốn đi đến bước cuối cùng, Mệnh Tộc đến ngay cả một võ thánh còn không có thì nói gì đến chuyện tạo Thần gì nữa?”
Thạch Kinh Thiên sửng sốt một chút, “Mộ thiếu quả nhiên tâm trí thông thấu.”
Mộ Thần cười khổ, có lẽ sau này hắn đi đường còn phải dè dặt từng bước một mất.
Diệp Thạch cầm lấy tay Mộ Thần, Mộ Thần quay đầu lại, thản nhiên mỉm cười với Diệp Thạch.
Thạch Kinh Thiên chủ động phóng Linh Tháp ra, Mộ Thần lấy Linh Tháp trên người Thạch Kinh Thiên rồi rời đi.
Thạch Kinh Thiên nhìn bóng dáng Mộ Thần, trong lòng bốn bề sóng dậy.
Tuy rằng Thạch Kinh Thiên vẫn cảm thấy Linh Tháp trên người mình là bùa đòi mạng, nhưng mà cứ như vậy bị người ta lấy đi, hắn vẫn cảm thấy có chút nuối tiếc.
Thạch Kinh Thiên nhẹ hít một hơi, chỉ sợ Mệnh Tộc đã phát hiện ra tâm tình của hắn xảy ra vấn đề rồi. Nếu Trang Du cũng thành công, vậy hắn có thể sẽ bị thay thế, nói không chừng đã bị Mệnh Tộc giải quyết, đáng tiếc, Trang Du lại thất bại.
Thạch Kinh Thiên lại nhìn bóng dáng Mộ Thần, cong môi thành một tia cười nhạt. Mệnh Tộc không phải dễ đối phó như vậy, cũng không biết Mộ Thần có tráng niên mất sớm hay không.
…
Ngoài bí cảnh, yên tĩnh không một tiếng động.
Ô Phượng cau mày, Diệp Thạch và Mộ Thần đi tìm Thạch Kinh Thiên, không biết có giết chết Thạch Kinh Thiên không.
Thạch Kinh Thiên trốn ở một địa phương ngăn cảnh dò xét, Ô Phượng vô cùng tò mò, nhưng cũng không có biện pháp gì.
Qua hồi lâu, mọi người thấy được Diệp Thạch đi ra.
Không lâu sau, Thạch Kinh Thiên cũng đi ra.
Ô Phượng nhíu nhíu mày: “Không chết.” Lời nói của Ô Phượng không rõ là thất vọng hay thở phào một hơi.
Bạch Thần Tinh híp mắt, trong lòng không khỏi có chút kỳ lạ, chẳng lẽ Mộ Thần buông tha Thạch Kinh Thiên thật, lý nào lại vậy!
“Không ngờ Thạch Kinh Thiên lại chủ động bỏ đi Linh Tháp, thật đúng là không nghĩ tới.” Diệp Thạch nói thầm.
Ô Phượng nhìn thấy khẩu hình miệng của Diệp Thạch, nhất thời liền hiểu rõ, khó trách, khó trách…
Mộ Thần cười nói: “Tuy rằng bỏ đi Linh Tháp, nhưng mà dù sao bảo vệ tánh mạng vẫn quan trọng hơn, năm người Mộ Dung Phong vậy mà còn không sống lâu như hắn chỉ có một người.”
…
Một ánh sáng trong suốt hiện lên, Tháp Linh từ trong bay ra ngoài: “Tháp chủ đại nhân, bản tháp càng ngày càng soái nè.”
Mộ Thần gật đầu: “Thấy cũng được.”
Tháp Linh chớp chớp đôi mắt âm dương, nói: “Tháp chủ đại nhân, ngươi phải đối xử thật tốt với ta, ta mới là hữu dụng nhất đối với ngươi, ngươi nuôi những thứ rác rưởi đó có ích lợi gì.” Tháp Linh nói xong, hữu ý vô ý nhìn qua phía Diệp Thạch.
Ánh mắt Diệp Thạch sắc bén chiếu đến người Linh Tháp, nhất thời khiến sắc mặt Linh Tháp có chút vặn vẹo.
Mộ Thần cười cười: “Được, ta đương nhiên phải nuôi ngươi cho thật tốt, ta còn phải nhờ ngươi đập võ thánh giúp ta mà.”
Sắc mặt Tháp Linh càng xấu hơn, “Tháp chủ đại nhân, ngươi cũng quá coi trọng ta rồi, giúp ngươi đập võ tôn thì được chứ nói đến việc đập võ thánh… ta nào có lợi hại vậy! Đập ta hỏng mất rồi, ngươi đi đâu mà tìm được pháp bảo như ta!”
Mộ Thần lạnh lùng: “Đồ vô dụng, không có chí khí.”
Tháp Linh: “…”
Diệp Thạch nắm tay Mộ Thần, “Vô luận là gặp phải chuyện gì, ta đều sẽ ở bên ngươi.” Cho dù gặp phải võ thánh cũng sẽ vậy.
Mộ Thần ấm áp mỉm cười: “Ta biết…”
Ta đương nhiên biết vô luận gặp phải chuyện gì, ngươi cũng sẽ ở bên cạnh ta, ta biết nên mới không yên tâm.
Mộ Thần lắc lắc đầu: “Đi thôi, chuyện Nguyên Thủy Trận Văn còn chưa giải quyết xong đâu.”
Diệp Thạch gật đầu: “Đi nào!”
“Có phải là ngươi sắp đột phá võ tông ngũ tinh không?” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch: “Đúng vậy!” Mình phải cố gắng hơn nữa mới được, nếu không lỡ Mộ Thần gặp phải chuyện gì, mà mình lại không giúp được gì.
Mộ Thần cười: “Ngươi không cần cho mình áp lực quá lớn, cứ thuận theo tự nhiên.”
Diệp Thạch gật đầu nói: “Ta biết.”
Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
“Đương nhiên ta cũng biết, trong Mệnh Tộc có năm võ tôn tinh thông phù chú, pháp trận, minh văn, luyện đan, luyện khí, lúc ta biết được điều đó đã rất kinh hãi.”
“Đáng tiếc, đám Mộ Dung Phong một chút cảnh giác cũng không có, chỉ nghĩ mình là tuyệt thế thiên tài, những tiền bối khác cũng chưa chắc đã tự mãn như thế.” Nói tới đây, trên mặt Thạch Kinh Thiên hiện lên nụ cười lạnh.
“Người Mệnh Tộc tuy rằng nói sẽ toàn lực trợ giúp chúng ta tu luyện các thuật đến bát cấp hậu kỳ, nhưng mà ta lại cảm thấy thứ bọn họ coi trọng là tu vi của chúng ta.”
“Mệt cho đám người bọn họ muốn Mệnh Tộc coi trọng mình, thực ra thực lực của bọn họ càng cao thì càng sớm chết.”
Diệp Thạch mở to hai mắt: “Cho nên, ngươi thăng cấp muộn như vậy là bởi vì ngươi…” Không dám thăng cấp?
Thạch Kinh Thiên cau mày, hắn không biết suy đoán của mình là đúng hay sai, nhưng cái suy đoán này để lại cho hắn khúc mắc thật sâu. Có khúc mắc sâu như vậy, trong khi tốc độ tu luyện của bốn người Mộ Dung Phong tăng mạnh, tu vi của hắn lại tiến cảnh thập phần thong thả.
Sau khi tu vi của hắn tụt lại phía sau, đám người Mộ Dung Phong bắt đầu hữu ý vô ý mà cô lập hắn, thường xuyên châm chọc, khiêu khích hắn.
Thạch Kinh Thiên nghẹn một bụng hoài nghi không dám kể ra, càng phải chịu đựng thành kiến của đám người Mộ Dung Phong thì tâm tình hắn càng áp lực.
Khi hắn biết Trang Du vốn cũng có cơ hội thu phục năm tuyệt thế thiên tài sở hữu Linh Tháp, nỗi nghi ngờ trong lòng Thạch Kinh Thiên liền nặng thêm. Thế lực Mệnh Tộc quá lớn, trong tộc có rất nhiều cao thủ, không phải Minh Văn Tháp có thể địch nổi, cho dù trong lòng hắn tràn ngập nghi ngờ nhưng cũng chỉ có thể nuốt toàn bộ bất an cùng hoài nghi xuống.
Mộ Thần thản nhiên nhìn Thạch Kinh Thiên: “Thạch thiếu nói cho ta biết những chuyện này làm gì?”
Thạch Kinh Thiên nhăn mày hỏi Mộ Thần: “Ngươi muốn giết ta?”
“Đúng vậy.” Mộ Thần nói.
Lúc trước, khi Trang Cẩn và đám người Mộ Dung Phong xuống tay với Diệp Thạch, Mộ Thần đã quyết định phải có được mạng của bọn hắn.
Thạch Kinh Thiên biết quá nhiều, tuy rằng Mệnh Tộc cũng biết rất nhiều, nhưng mà thiếu đi một người biết cũng sẽ tốt hơn nhiều, huống chi, Thạch Kinh Thiên quá thông minh…
Sắc mặt Thạch Kinh Thiên vẫn không thay đổi: “Nếu ta tự nguyện bỏ đi Linh Tháp, còn nói cho ngươi biết chuyện của Mệnh Tộc thì sao?”
Mộ Thần đầy hứng thú nhìn Thạch Kinh Thiên, nhíu mày hỏi: “Ngươi tin ta?”
“Ta tất nhiên là không tin được, Mộ thiếu cũng không tin được ta, nhưng có khế ước chi thư, hẳn là Mộ thiếu sẽ có thể tin tưởng ta chứ?” Thạch Kinh Thiên không chút hoang mang trả lời.
Mộ Thần thản nhiên nhìn Thạch Kinh Thiên, Thạch Kinh Thiên vân đạm phong khinh cười, thong dong nói: “Mộ thiếu yên tâm, ta tin tưởng thứ ta biết được tuyệt đối đáng giá hơn mạng của ta.”
Diệp Thạch kéo kéo ống tay áo Mộ Thần, nói nhỏ: “Đáng giá.”
Mộ Thần nhìn chằm chằm Thạch Kinh Thiên một lúc lâu, mới cười: “Thành giao.”
Tưởng Phong có đối thủ như thế này, hắn thua không oan!
Thạch Kinh Thiên cười: “Vậy ký kết khế ước đi.”
Mộ Thần: “Được.”
Thạch Kinh Thiên lấy ra khế ước chi thư trong nhẫn không gian, hai người ký xuống hiệp nghị, Mộ Thần không xuống tay với Thạch Kinh Thiên, Thạch Kinh Thiên cũng phải đem tất cả những gì hắn biết về Mệnh Tộc nói cho Mộ Thần.
Ký kết xong khế ước, hai người cùng thu khế ước lại.
“Mệnh Tộc là thượng cổ thần tộc, chủng tộc này đã từng xuất hiện Thần.” Thạch Kinh Thiên mở miệng nói.
“Thần? Lợi hại như vậy?” Diệp Thạch vô cùng kinh ngạc.
Thạch Kinh Thiên nhẹ hít một hơi: “Đều là chuyện từ thời thượng cổ rồi, mấy chục vạn năm nay đã không còn Thần xuất hiện, đồn đãi Ngũ Linh Tháp là do một vị Thần sư lưu lại trong khoảng thời gian đó, nếu có được đến năm tháp Trung Châu, liền có khả năng trở thành Thần.”
Diệp Thạch: “…”
Mộ Thần: “…” Cho nên, Mệnh Tộc bố trí nhiều thứ như vậy, quanh đi quẩn lại chỉ là vì tạo Thần?
Diệp Thạch chần chờ một chút, hỏi: “Người kế thừa Linh Tháp của Mệnh Tộc hai trăm năm trước, hiện tại trình độ đã đạt tới đâu rồi?”
“Sâu không lường được, dù sao chúng ta cũng không phải người của Mệnh Tộc, Mệnh Tộc cũng sẽ không nói cho chúng ta biết chuyện cơ mật của họ. Nhưng mà ta biết, năm người kia đều là võ tôn, hơn nữa hẳn đều đã là võ tôn hậu kỳ. Về học thuật thì, ngoại trừ trận pháp sư kia, những người khác hẳn là đều đã đến bát cấp hậu kỳ.” Thạch Kinh Thiên nói.
“Ngoại trừ trận pháp sư kia?” Diệp Thạch hỏi.
Thạch Kinh Thiên gật gật đầu: “Đúng vậy, vị trận pháp sư Mệnh tộc kia, trận pháp thuật hình như chỉ là bát cấp trung kỳ, trận pháp truyền thừa của Mệnh Tộc không hoàn thiện lắm.”
Nếu dựa theo nguyên tác, có phải Trang Du sẽ được Bạch Thần Tinh toàn lực trợ giúp, còn người của Mệnh Tộc kia cũng sẽ dựa theo trình độ trận pháp thuật của Bạch Thần Tinh mà tiến vào bát cấp hậu kỳ? Mà máu của Diệp Thạch cũng có thể mở ra sách trận pháp của Bạch gia, bản sách trận pháp kia có phải cũng sẽ nằm trong tay của Mệnh Tộc không?
Thạch Kinh Thiên nhìn Mộ Thần: “Mộ thiếu, có phải ngươi biết điều gì không?”
Mộ Thần lắc lắc đầu: “Không có gì.”
Thạch Kinh Thiên cười cười, Mệnh Tộc am hiểu đoạt vận mệnh của người khác, Linh Tộc lại am hiểu nghịch thiên cải mệnh, Mệnh Tộc và Linh Tộc trời sinh đối địch, Mệnh Tộc đưa Trang Du ra nước ngoài khẳng định có chủ ý muốn đạt được ngũ Linh Tháp, chỉ là xảy ra ngoài ý muốn, Trang Du lại thất bại.
Thạch Kinh Thiên nhìn qua hướng Mộ Thần.
Trang Du không có được ngũ Linh Tháp, Mộ Thần lại chiếm được, mà mẫu phụ Diệp Thạch lại là tộc nhân Linh Tộc, ở trong này nhất định có liên hệ gì đó.
“Ngươi còn biết cái gì?” Diệp Thạch hỏi.
“Trong Mệnh Tộc còn tồn tại võ thánh, hơn nữa không phải chỉ có một người.” Thạch Kinh Thiên nói.
Mộ Thần nhịn không được biến sắc, vẻ mặt Diệp Thạch cũng có chút cứng ngắc.
Nghe đồn võ thánh có được khả năng thông thiên triệt địa, thực lực của Mộ Thần có lẽ vượt cấp đối phó với võ tôn còn được, nhưng để đối phó với võ thánh thì có chút trứng chọi đá.
Diệp Thạch bất an ôm lấy cánh tay Mộ Thần, lo lắng hỏi: “Mộ Thần, làm như thế nào đây?”
“Ta đã sớm đoán được.” Mộ Thần nhẹ hít một hơi nói.
Nghe được lời Mộ Thần, sắc mặt Thạch Kinh Thiên không khỏi ngẩn ra.
Diệp Thạch ngoài ý muốn nhìn Mộ Thần: “Mộ Thần, ngươi…”
Mộ Thần cười: “Kỳ thật cũng không có gì lạ, trên võ tôn là võ thánh, cò trên võ thánh mới là võ thần, nếu như muốn đi đến bước cuối cùng, Mệnh Tộc đến ngay cả một võ thánh còn không có thì nói gì đến chuyện tạo Thần gì nữa?”
Thạch Kinh Thiên sửng sốt một chút, “Mộ thiếu quả nhiên tâm trí thông thấu.”
Mộ Thần cười khổ, có lẽ sau này hắn đi đường còn phải dè dặt từng bước một mất.
Diệp Thạch cầm lấy tay Mộ Thần, Mộ Thần quay đầu lại, thản nhiên mỉm cười với Diệp Thạch.
Thạch Kinh Thiên chủ động phóng Linh Tháp ra, Mộ Thần lấy Linh Tháp trên người Thạch Kinh Thiên rồi rời đi.
Thạch Kinh Thiên nhìn bóng dáng Mộ Thần, trong lòng bốn bề sóng dậy.
Tuy rằng Thạch Kinh Thiên vẫn cảm thấy Linh Tháp trên người mình là bùa đòi mạng, nhưng mà cứ như vậy bị người ta lấy đi, hắn vẫn cảm thấy có chút nuối tiếc.
Thạch Kinh Thiên nhẹ hít một hơi, chỉ sợ Mệnh Tộc đã phát hiện ra tâm tình của hắn xảy ra vấn đề rồi. Nếu Trang Du cũng thành công, vậy hắn có thể sẽ bị thay thế, nói không chừng đã bị Mệnh Tộc giải quyết, đáng tiếc, Trang Du lại thất bại.
Thạch Kinh Thiên lại nhìn bóng dáng Mộ Thần, cong môi thành một tia cười nhạt. Mệnh Tộc không phải dễ đối phó như vậy, cũng không biết Mộ Thần có tráng niên mất sớm hay không.
…
Ngoài bí cảnh, yên tĩnh không một tiếng động.
Ô Phượng cau mày, Diệp Thạch và Mộ Thần đi tìm Thạch Kinh Thiên, không biết có giết chết Thạch Kinh Thiên không.
Thạch Kinh Thiên trốn ở một địa phương ngăn cảnh dò xét, Ô Phượng vô cùng tò mò, nhưng cũng không có biện pháp gì.
Qua hồi lâu, mọi người thấy được Diệp Thạch đi ra.
Không lâu sau, Thạch Kinh Thiên cũng đi ra.
Ô Phượng nhíu nhíu mày: “Không chết.” Lời nói của Ô Phượng không rõ là thất vọng hay thở phào một hơi.
Bạch Thần Tinh híp mắt, trong lòng không khỏi có chút kỳ lạ, chẳng lẽ Mộ Thần buông tha Thạch Kinh Thiên thật, lý nào lại vậy!
“Không ngờ Thạch Kinh Thiên lại chủ động bỏ đi Linh Tháp, thật đúng là không nghĩ tới.” Diệp Thạch nói thầm.
Ô Phượng nhìn thấy khẩu hình miệng của Diệp Thạch, nhất thời liền hiểu rõ, khó trách, khó trách…
Mộ Thần cười nói: “Tuy rằng bỏ đi Linh Tháp, nhưng mà dù sao bảo vệ tánh mạng vẫn quan trọng hơn, năm người Mộ Dung Phong vậy mà còn không sống lâu như hắn chỉ có một người.”
…
Một ánh sáng trong suốt hiện lên, Tháp Linh từ trong bay ra ngoài: “Tháp chủ đại nhân, bản tháp càng ngày càng soái nè.”
Mộ Thần gật đầu: “Thấy cũng được.”
Tháp Linh chớp chớp đôi mắt âm dương, nói: “Tháp chủ đại nhân, ngươi phải đối xử thật tốt với ta, ta mới là hữu dụng nhất đối với ngươi, ngươi nuôi những thứ rác rưởi đó có ích lợi gì.” Tháp Linh nói xong, hữu ý vô ý nhìn qua phía Diệp Thạch.
Ánh mắt Diệp Thạch sắc bén chiếu đến người Linh Tháp, nhất thời khiến sắc mặt Linh Tháp có chút vặn vẹo.
Mộ Thần cười cười: “Được, ta đương nhiên phải nuôi ngươi cho thật tốt, ta còn phải nhờ ngươi đập võ thánh giúp ta mà.”
Sắc mặt Tháp Linh càng xấu hơn, “Tháp chủ đại nhân, ngươi cũng quá coi trọng ta rồi, giúp ngươi đập võ tôn thì được chứ nói đến việc đập võ thánh… ta nào có lợi hại vậy! Đập ta hỏng mất rồi, ngươi đi đâu mà tìm được pháp bảo như ta!”
Mộ Thần lạnh lùng: “Đồ vô dụng, không có chí khí.”
Tháp Linh: “…”
Diệp Thạch nắm tay Mộ Thần, “Vô luận là gặp phải chuyện gì, ta đều sẽ ở bên ngươi.” Cho dù gặp phải võ thánh cũng sẽ vậy.
Mộ Thần ấm áp mỉm cười: “Ta biết…”
Ta đương nhiên biết vô luận gặp phải chuyện gì, ngươi cũng sẽ ở bên cạnh ta, ta biết nên mới không yên tâm.
Mộ Thần lắc lắc đầu: “Đi thôi, chuyện Nguyên Thủy Trận Văn còn chưa giải quyết xong đâu.”
Diệp Thạch gật đầu: “Đi nào!”
“Có phải là ngươi sắp đột phá võ tông ngũ tinh không?” Mộ Thần hỏi.
Diệp Thạch: “Đúng vậy!” Mình phải cố gắng hơn nữa mới được, nếu không lỡ Mộ Thần gặp phải chuyện gì, mà mình lại không giúp được gì.
Mộ Thần cười: “Ngươi không cần cho mình áp lực quá lớn, cứ thuận theo tự nhiên.”
Diệp Thạch gật đầu nói: “Ta biết.”
Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Đánh giá:
Truyện Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Story
Chương 302
10.0/10 từ 32 lượt.