Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 233
“A Phượng, ngươi trừ mời ta ra còn mời người của trận pháp tháp? Ngươi đây là không tin tưởng ta sao?” Hạ Nhược Tuyết cau mày, thần sắc không vui hỏi.
Ô Phượng lúng túng cười: “Đương nhiên là không phải, chỉ là nhiều thêm một người thìdễ nắm chắc hơn.”
Bây giờ Diệp Thạch rất được hoan nghênh, bởi vì thực lực Diệp Thạch hơi kém, mà những tu luyện giả mời trận pháp sư đều chỉ hy vọng trận pháp sư giúp mình phá trận pháp bên ngoài bí cảnh, còn chuyện sau đó, người bình thường đều không muốn trận pháp sư nhúng tay vào.
Nếu như trận pháp sư có thực lực quá cao thì sẽ dễ có khả năng dưới lợi ích kếch xù mà phản bội, nhưng Diệp Thạch có thực lực kém, trận pháp thuật lại cao, quả thật đấy đúng là trận pháp sư mà mọi người thích nhất, huống chi rất dễ mời Diệp Thạch, vì y thích nguyên thạch. Có rất nhiều trận pháp sư cảm thấy hứng thú với thiên tài địa bảo hơn, còn nhu cầu với nguyên thạch cũng không lớn.
“Tên kia còn trẻnhư vậy thì có thể giúp được cái gì?” Hạ Nhược Tuyết không để bụng nói.
Ô Phượng thầm nghĩ, có chí không tại năm cao a! Dù sao Diệp Thạch cũng là người từng phá qua trận pháp mà Bạch Nghị phá không được.
“Y còn trẻ, hiểu ít, Nhược Tuyết, có gì ngươi nhắc nhở y một chút.” Ô Phượng trưng ra khuôn mặt tươi cười nói.
Hạ Nhược Tuyết liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái, nói thầm: “Thứ bất nam bất nữ như thế, nhìn làkhó chịu.”
Lời Hạ Nhược Tuyết truyền vào trong tai Diệp Thạch, Diệp Thạch trừng mắt nghiến răng.
“Lão bà gả không ra.” Diệp Thạch căm giận nói thầm.
Hà Tĩnh Nguyệt: “…” Vẫn còn quá trẻ, quá thiếu kiên nhẫn.
Ánh mắt Hạ Nhược Tuyết hung ác trừng Diệp Thạch, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận: “Ngươi nói cái gì?!”
Hạ Nhược Tuyết đợi Bạch Thần Tinh nhiều năm như vậy nhưng Bạch Thần Tinh lại không có nói muốn kết hôn với nàng, đây chính là nghịch lân không thể chạm đến của Hạ Nhược Tuyết.
Diệp Thạch nghiến răng không nói.
“Thôi thôi Nhược Tuyết, cần gì phảitức giận vớicon nítchứ? Coi như là cho ta mặt mũi đi.” Ô Phượng mở miệng, giữ chặt Hạ Nhược Tuyết lại.
Hạ Nhược Tuyết cắn chặt răng, nhìn Ô Phượng nói: “Được rồi, nể mặt ngươi, ta khôngso đo với y.”
Hà Tĩnh Nguyệt thấy Diệp Thạch không nói gì, âm thầm thở ra một hơi, Hạ Nhược Tuyết là võ tông nhị tinh, nếu như người này nổi giận, bọn họ không thể kháng cự nổi đâu!
Hạ Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng.
“A Phượng, đi thôi, không phải là ngươi đang vội sao?” Hạ Nhược Tuyết thản nhiên nói.
Ô Phượng gật đầu, thả ra một chiếc phi thuyền, tiếp đó nói với mọi người: “Mọi người lên đây đi.”
Hạ Nhược Tuyết trừng mắt với Diệp Thạch, dẫn đầu đi lên phi thuyền.
Diệp Thạch chắp tay sau lưng, đối với việc bị Hạ Nhược Tuyết nhìn chằm chằm cũng không để bụng, lững thững đi theo, nhiệm vụ giống như vầy không có thường xuyên, lợi nhuận của nhiệm vụ này rất lớn, chỉ cần có thể kiếm đủ nguyên thạch, bị người trừng cũng không sao.
Diệp Thạch vừa lên phi thuyền thì lập tức ngây ngẩn cả người, trên phi thuyền có hòn non bộ, có đình đài lầu các, quả thật không kịp nhìn.
Trên phi thuyền còn bố trí nơi luyện đan thất, luyện khí thất, trên đây thậm chí còn có một hồ linh tuyền.
Diệp Thạch chưa từng nhìn thấy phi thuyền như vậy, y nhìn loạn chung quanh, đôi mắt tràn đầy tò mò và sợ hãi than.
Hạ Nhược Tuyết thấy bộ dáng này của Diệp Thạch, đôi mắt hiện lên vẻ khinh thường nồng đậm, “Tên quê mùa không có kiến thức!”
Diệp Thạch trừng mắt nhìn Hạ Nhược Tuyết, nghiến răng nghiến lợi.
Hà Tĩnh Nguyệt thấy Diệp Thạch như vậy thì cười cười, kéo Diệp Thạch lại nói: “Diệp Thạch, ngươi đừng để ý tới lời Hạ Nhược Tuyết nói, anh hùng không hỏi xuất xứ.”
Diệp Thạch: “Ta biết.”
“Ở nước ngoài không có phi thuyền như nàysao?” Hà Tĩnh Nguyệt thấy Diệp Thạch đã tỉnh táo lại, cười hỏi.
“Phi thuyền ở nước ngoài không có cấp bậc cao như vầy, cũng không xa hoa như vầy.” Diệp Thạch nói.
Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Là như vậy à.”
Diệp Thạch nghe nói linh tuyền trên phi thuyền có thể tắm tùy ý, căn cứ theo nguyên tắc không uổng phí mà đi tắm linh tuyền, mà hành động của Diệp Thạch lại làm cho Hạ Nhược Tuyết xem thường một trận.
… …
“A Phượng, sao ngươi lại tìm một tên nhóc như vậy?” Hạ Nhược Tuyết và Ô Phượng là bạn tốt, quan hệ của hai người rất tốt, ở trước mặt Ô Phượng, Hạ Nhược Tuyết nói chuyện rất thẳng.
Ô Phượng cười cười không để bụng: “Cũng rẻ mà.”
“Bao nhiêu?” Hạ Nhược Tuyết hỏi.
“Hai triệunguyên thạch trung phẩm.” Ô Phượng thản nhiên nói.
Hạ Nhược Tuyết bất đắc dĩ nói: “Ngươi thật đúng là tài đại khí thô, hai triệu nguyên thạch trung phẩm còn cảm thấy rẻ, mời một tên nhóc như vậy, sợ là ngươi sắp chịu thiệt rồi.”
Hạ Nhược Tuyết không cho là đúng: “Ngươi thật coi trọng y.”
“Cũng bình thường thôi.” Ô Phượng uống một ngụm trà.
Ô Phượng am hiểu nhìn khí huyết của con người, ở trong mắt nàng, không ngờ huyết khí của Diệp Thạch lại mạnh mẽ hơn người mang huyết mạch Phượng Hoàng như nàng, thế nên Ô Phượng rất là xem trọng Diệp Thạch, nhưng, thấy Hạ Nhược Tuyết có khúc mắc với Diệp Thạch rất sâu, Ô Phượng đơn giản dời đi đề tài khác, “Chuyện ngươi và Bạch Thần Tinh thế nào rồi?”
Ô Phượng và Hạ Nhược Tuyết là bạn tốt, cũng là bạn tốt với Bạch Thần Tinh, ba người còn từng ra ngoài du lịch với nhau.
Hạ Nhược Tuyết thở dài một hơi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy cô đơn, “Hắn vẫn không chịu tha thứ cho ta.”
Ô Phượng nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói: “Về chuyện năm đó, rốt cuộcthì hắn còn muốn rối rắm bao lâu đây?! Bạch Thần Tinh trước kia cũng không phải là người không rõ ràng như vậy mà!”
Hạ Nhược Tuyết mím môi, hôn ước giữa Hạ gia và Bạch gia đã giải trừ, những năm qua, nàng luôn có ý muốn chữa trị quan hệ với Bạch Thần Tinh, đáng tiếc Bạch Thần Tinh lại luôn là thái độ cự người ngàn dặm.
Nàng không danh không phận chờ đợi Bạch Thần Tinh nhiều năm, cũng chờ tới tâm lực sắp mệt nhọc quá độ, không biết có bao nhiêu người ở Trung Châu đang chờ xem chuyện cười của nàng đâu.
Hạ Nhược Tuyết cắn môi, có chút bất đắc dĩ nói: “Vốn là ta phải xin lỗi hắn.”
Mặc dù nàng hơi kém Bạch Thần Tinh trong quá khứ một chút, nhưng cũng không quá kém, thế nhưng Bạch Thần Tinh hiện tại lại quá ưu tú, nàng đã có chút không xứng với hắn.
Thái độ của Bạch Thần Tinh mấy năm nay quá lãnh đạm, Hạ Nhược Tuyết cũng không phải là chưa từng nghĩ tới việc tìm nam nhân khác gả cho, nhưng nàng lại không cam lòng, những nam nhân khác khi so sánh với Bạch Thần Tinh đều kém quá xa.
“Chuyện lúc trước tuy rằng ngươi… Nhưng màmột nam nhân như Bạch Thần Tinh cũng quá keo kiệt.” Ô Phượng nói.
Hạ Nhược Tuyết cắn chặt răng, khổ sở nói: “Cũng không thể trách hắn.”
Ô Phượng nhìn bộ dáng này của Hạ Nhược Tuyết, thở dài, “Lần sau mà ta gặp Bạch Thần Tinh thì sẽ giúp ngươi khuyên nhủ hắn.”
Trên mặt Hạ Nhược Tuyết nhất thời hiện lên vẻ cảm kích, “Cám ơn ngươi.”
Ô Phượng lắc lắc đầu: “Nhược Tuyết, ngươi không cần khách khí, hai ngươi đều là bằng hữu của ta, chuyện các ngươi thành như bây giờ, trong lòng ta cũng không chịu nổi.”
Hạ Nhược Tuyết cúi đầu, Ô Phượng xuất thân từ Phượng Tộc, bộ tộc này đã có trong lịch sử từ rất lâu, nghe nói người trong bộ tộc có huyết mạch Phượng Hoàng, huyết mạch của Ô Phượng rất thuần khiết, có địa vị cực cao ở Ô gia, nếu Ô Phượng ra mặt, có lẽ thái độ của Bạch Thần Tinh với mình sẽ chút thay đổi.
… …
Phi thuyền bay khoảng mười lăm ngày thì ngừng lại tại giữa một mảnh núi non trùng điệp.
“Đi thôi.” Ô Phượng cùng mọi người bay xuống dưới.
“Chính là nơi này.” Ô Phượng chỉ vào một trận pháp nói.
“Thiên tinh bắc đẩu Thanh Cương Trận.” Ánh mắt Hạ Nhược Tuyết hiện lên dị sắc.
Ô Phượng gật đầu: “Đúng thế. Nhược Tuyết, ngươi thật lợi hại, chỉ liếc mắt một cái mà đã nhận ra trận pháp này, trận pháp sư của Ô gia ta phải tìm đọc không ít điển tịch mới biết được tên của trận pháp này đấy.”
Hạ Nhược Tuyết nhíu mày có chút bất mãn: “Trước khi đến ngươi cũng không có nói đây là thượng cổ trận pháp thất cấp mà!”
Ô Phượng chỉ nói: “Là ta tin tưởng năng lực của Nhược Tuyết ngươi nha!”
“Thượng cổ trận pháp là gì thế?” Diệp Thạch nhỏ giọng hỏi Hà Tĩnh Nguyệt.
Hà Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, Diệp Thạch quả thật thiếu rất nhiều thường thức.
“Đấy chính là trận pháp lưu lại từ thời thượng cổ, ví dụ dù đều là trận pháp thất cấp, nhưng nếu là trận pháp từ thượng cổ được lưu truyền tới nay, vậy độ khó khi phá trận sẽ cao hơn rất nhiều.” Hà Tĩnh Nguyệt giải thích với Diệp Thạch.
Hạ Nhược Tuyết liếc mắt nhìn Diệp Thạch, tức giận nói: “Ngươi vậy mà ngay cả thượng cổ trận pháp là gì cũng không biết, rốt cuộc thì ngươi làm thế nào trở thành trận pháp sư vậy!”
Diệp Thạch nhíu mày, y không hiểu thượng cổ trận pháp thì làm sao? Lão bà Hạ Nhược Tuyết này thật đúng là phiền!
Hà Tĩnh Nguyệt cắn chặt răng, nàng biết mà, hai triệu nguyên thạch trung phẩm không phải là số lượng nhỏ, dù Ô gia tài đại khí thô thì cũng không nên tùy tay liền hứa trả nhiều nguyên thạch như thế, thì ra là thượng cổ trận pháp, phá giải thượng cổ trận pháp thất cấp hạ phẩm khó khăn hơn trận pháp thất cấp cao cấp phổ thông nhiều.
“Thượng cổ trận pháp rất khó phá hả?” Diệp Thạch có chút không hiểu.
“Thượng cổ trận pháp thập phần huyền bí, số lượng lưu truyền tới nay còn lại rất ít, rất khó phá.” Hà Tĩnh Nguyệt kiên nhẫn trả lời.
Diệp Thạch gật đầu, lên tiếng, “A.”
Trong mắt Diệp Thạch hiện lên vài phần nghi ngờ, trên quyển sách trận pháp trong tay y có ghi lại Thiên tinh bắc đẩu Thanh Cương Trận, cũng có ghi lại phương pháp phá trận, lại còn không chỉ một loại, có tới vài loại lận.
Quyển sách trận pháp trên tay mình đến tột cùng có vị trí gì trong Bạch gia?!
… …
“Trận này ta phá không được, nếu như là hắn ra tay, trái lại dễ như trở bàn tay.” Hạ Nhược Tuyết cắn răng, sắc mặt có chút khó coi nói.
Ô Phượng bất đắc dĩ thở dài, “Trận pháp thuật của hắn như thế nào, ta tất nhiên là biết rõ, nhưng xưa đâu bằng nay, hiện giờ thân phận của hắn rất đặc biệt, cũng không dễ mời.” Giá trị con người của trận pháp sư bát cấp không phải là trận pháp sư thất cấp có thể sánh bằng.
Khi Bạch Thần Tinh bị thương năm đó, thực lực xuống dốc không phanh, sau này khôi phục lại tư chất, người liền btrở nên kỳ kỳ lạ lạ, tuy họ đã từng là bạn tốt, nhưng Ô Phượng cũng không dám trêu chọc Bạch Thần Tinh.
Diệp Thạch nghe hai người nói chuyện, đoán ra ‘người kia’ mà bọn họ nói tới chính là ‘Bạch Thần Tinh’, từ thần sắc hai người toát ra mà xem, Diệp Thạch cảm thấy Bạch Thần Tinh có vẻ thật sự là một đại nhân vật rất rất mạnh.
Tâm tình Diệp Thạch nhất thời có chút phức tạp, Bạch Thần Tinh thật sự là… phụ thân của y sao?
Nếu là vậy, vậy tại sao hắn lại không cần mẫu phụ? Hắn sẽ thích y sao?
Hạ Nhược Tuyết nhìn đại trận nói: “Thanh Cương Trận có thể hóa giải tất cả công kích, nếu ngươi tìm được một võ tôn liên tục công kích thì có lẽ có hy vọng phá trận.”
Ô Phượng cười khổ, võ tôn nào dễ tìm được như vậy, những nhân vật võ tôn, phần lớn đều là một phương tung hoành, phủ lãm thiên hạ.
“Để ta thử xem được không?” Diệp Thạch lên tiếng.
Nếu như không phá trận được, vậy sợ rằng y chỉ có thể lấy một phần trong hai triệu nguyên thạch trung phẩm, mà một chuyến đi này qua lại đã tốn không ít thời gian, Diệp Thạch cũng không muốn cứ như vậy mà đi một chuyến uổng công.
“Ngươi có thể phá trận?” Ô Phượng có chút kinh ngạc nhìn Diệp Thạch.
Bản lĩnh của Hạ Nhược Tuyết thì Ô Phượng cũng biết, nếu ngay cả nàng cũng không phá được, vậy trên đời này sợ là không có mấy trận pháp sư thất cấp có thể phá.
Diệp Thạch hơi ngại ngùng gãi đầu, nói: “Có thể thử một lần, nhưng mà ta không có gì nắm chắc.”
Hạ Nhược Tuyết nhíu mày nhìn Diệp Thạch, hừ lạnh nói: “Thượng cổ trận pháp cũngkhông dễ pháđâu, ngươi coi chừng bị trận pháp phản phệ.”
Diệp Thạch nhíu mày, lạnh lùng nói: “Làm phiền Hạ tiểu thư quan tâm, bản lĩnh tự bảo vệ mình, ta vẫn có.”
Diệp Thạch âm thầm nghiến răng, đến Trung Châu, tựa hồ y vẫn luôn bị người ta coi thường, rốt cuộc thì người Trung Châu có gì khiến họ kiêu ngạo? Tài nguyên dư thừa như vậy mà thực lực lại yếu như thế.
Hạ Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Ô Phượng đánh giá Diệp Thạch, tuy rằng Hạ Nhược Tuyết nhìn Diệp Thạch không vừa mắt, nhưng Ô Phượng lại cảm thấy Diệp Thạch không tồi, rất muốn dìu dắt một phần.
Hai mắt Diệp Thạch sáng lên ánh xanh, Ô Phượng nhìn hai mắt Diệp Thạch, hơi hơi nheo mắt lại, Linh Văn Nhãn cũng có phân chia phẩm cấp, trong mắt Diệp Thạch phiếm ra ánh sáng xanh, không ngờ lại giống nhau không khác gì Linh Văn Nhãn của Bạch Thần Tinh.
Linh Văn Nhãn của Bạch Thần Tinh là cực phẩm, cả Trung Châu cũng chỉ có Linh Văn Nhãn của Bạch Thần Tinh có phẩm chất cực phẩm, chẳng lẽ Linh Văn Nhãn của Diệp Thạch có cùng phẩm cấp với của Bạch Thần Tinh?
Ô Phượng híp mắt, tuy nói Linh Văn Nhãn là xuất hiện ngẫu nhiên, nhưng Linh Văn Nhãn có phẩm chất cao như vậy, hẳn là chỉ có ở những trận pháp thế gia mới có thể xuất hiện.
Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Ô Phượng lúng túng cười: “Đương nhiên là không phải, chỉ là nhiều thêm một người thìdễ nắm chắc hơn.”
Bây giờ Diệp Thạch rất được hoan nghênh, bởi vì thực lực Diệp Thạch hơi kém, mà những tu luyện giả mời trận pháp sư đều chỉ hy vọng trận pháp sư giúp mình phá trận pháp bên ngoài bí cảnh, còn chuyện sau đó, người bình thường đều không muốn trận pháp sư nhúng tay vào.
Nếu như trận pháp sư có thực lực quá cao thì sẽ dễ có khả năng dưới lợi ích kếch xù mà phản bội, nhưng Diệp Thạch có thực lực kém, trận pháp thuật lại cao, quả thật đấy đúng là trận pháp sư mà mọi người thích nhất, huống chi rất dễ mời Diệp Thạch, vì y thích nguyên thạch. Có rất nhiều trận pháp sư cảm thấy hứng thú với thiên tài địa bảo hơn, còn nhu cầu với nguyên thạch cũng không lớn.
“Tên kia còn trẻnhư vậy thì có thể giúp được cái gì?” Hạ Nhược Tuyết không để bụng nói.
Ô Phượng thầm nghĩ, có chí không tại năm cao a! Dù sao Diệp Thạch cũng là người từng phá qua trận pháp mà Bạch Nghị phá không được.
“Y còn trẻ, hiểu ít, Nhược Tuyết, có gì ngươi nhắc nhở y một chút.” Ô Phượng trưng ra khuôn mặt tươi cười nói.
Hạ Nhược Tuyết liếc mắt nhìn Diệp Thạch một cái, nói thầm: “Thứ bất nam bất nữ như thế, nhìn làkhó chịu.”
Lời Hạ Nhược Tuyết truyền vào trong tai Diệp Thạch, Diệp Thạch trừng mắt nghiến răng.
“Lão bà gả không ra.” Diệp Thạch căm giận nói thầm.
Hà Tĩnh Nguyệt: “…” Vẫn còn quá trẻ, quá thiếu kiên nhẫn.
Ánh mắt Hạ Nhược Tuyết hung ác trừng Diệp Thạch, trong đôi mắt tràn đầy lửa giận: “Ngươi nói cái gì?!”
Hạ Nhược Tuyết đợi Bạch Thần Tinh nhiều năm như vậy nhưng Bạch Thần Tinh lại không có nói muốn kết hôn với nàng, đây chính là nghịch lân không thể chạm đến của Hạ Nhược Tuyết.
Diệp Thạch nghiến răng không nói.
“Thôi thôi Nhược Tuyết, cần gì phảitức giận vớicon nítchứ? Coi như là cho ta mặt mũi đi.” Ô Phượng mở miệng, giữ chặt Hạ Nhược Tuyết lại.
Hạ Nhược Tuyết cắn chặt răng, nhìn Ô Phượng nói: “Được rồi, nể mặt ngươi, ta khôngso đo với y.”
Hà Tĩnh Nguyệt thấy Diệp Thạch không nói gì, âm thầm thở ra một hơi, Hạ Nhược Tuyết là võ tông nhị tinh, nếu như người này nổi giận, bọn họ không thể kháng cự nổi đâu!
Hạ Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng.
“A Phượng, đi thôi, không phải là ngươi đang vội sao?” Hạ Nhược Tuyết thản nhiên nói.
Ô Phượng gật đầu, thả ra một chiếc phi thuyền, tiếp đó nói với mọi người: “Mọi người lên đây đi.”
Hạ Nhược Tuyết trừng mắt với Diệp Thạch, dẫn đầu đi lên phi thuyền.
Diệp Thạch chắp tay sau lưng, đối với việc bị Hạ Nhược Tuyết nhìn chằm chằm cũng không để bụng, lững thững đi theo, nhiệm vụ giống như vầy không có thường xuyên, lợi nhuận của nhiệm vụ này rất lớn, chỉ cần có thể kiếm đủ nguyên thạch, bị người trừng cũng không sao.
Diệp Thạch vừa lên phi thuyền thì lập tức ngây ngẩn cả người, trên phi thuyền có hòn non bộ, có đình đài lầu các, quả thật không kịp nhìn.
Trên phi thuyền còn bố trí nơi luyện đan thất, luyện khí thất, trên đây thậm chí còn có một hồ linh tuyền.
Diệp Thạch chưa từng nhìn thấy phi thuyền như vậy, y nhìn loạn chung quanh, đôi mắt tràn đầy tò mò và sợ hãi than.
Hạ Nhược Tuyết thấy bộ dáng này của Diệp Thạch, đôi mắt hiện lên vẻ khinh thường nồng đậm, “Tên quê mùa không có kiến thức!”
Diệp Thạch trừng mắt nhìn Hạ Nhược Tuyết, nghiến răng nghiến lợi.
Hà Tĩnh Nguyệt thấy Diệp Thạch như vậy thì cười cười, kéo Diệp Thạch lại nói: “Diệp Thạch, ngươi đừng để ý tới lời Hạ Nhược Tuyết nói, anh hùng không hỏi xuất xứ.”
Diệp Thạch: “Ta biết.”
“Ở nước ngoài không có phi thuyền như nàysao?” Hà Tĩnh Nguyệt thấy Diệp Thạch đã tỉnh táo lại, cười hỏi.
“Phi thuyền ở nước ngoài không có cấp bậc cao như vầy, cũng không xa hoa như vầy.” Diệp Thạch nói.
Hà Tĩnh Nguyệt gật đầu: “Là như vậy à.”
Diệp Thạch nghe nói linh tuyền trên phi thuyền có thể tắm tùy ý, căn cứ theo nguyên tắc không uổng phí mà đi tắm linh tuyền, mà hành động của Diệp Thạch lại làm cho Hạ Nhược Tuyết xem thường một trận.
… …
“A Phượng, sao ngươi lại tìm một tên nhóc như vậy?” Hạ Nhược Tuyết và Ô Phượng là bạn tốt, quan hệ của hai người rất tốt, ở trước mặt Ô Phượng, Hạ Nhược Tuyết nói chuyện rất thẳng.
Ô Phượng cười cười không để bụng: “Cũng rẻ mà.”
“Bao nhiêu?” Hạ Nhược Tuyết hỏi.
“Hai triệunguyên thạch trung phẩm.” Ô Phượng thản nhiên nói.
Hạ Nhược Tuyết bất đắc dĩ nói: “Ngươi thật đúng là tài đại khí thô, hai triệu nguyên thạch trung phẩm còn cảm thấy rẻ, mời một tên nhóc như vậy, sợ là ngươi sắp chịu thiệt rồi.”
Hạ Nhược Tuyết không cho là đúng: “Ngươi thật coi trọng y.”
“Cũng bình thường thôi.” Ô Phượng uống một ngụm trà.
Ô Phượng am hiểu nhìn khí huyết của con người, ở trong mắt nàng, không ngờ huyết khí của Diệp Thạch lại mạnh mẽ hơn người mang huyết mạch Phượng Hoàng như nàng, thế nên Ô Phượng rất là xem trọng Diệp Thạch, nhưng, thấy Hạ Nhược Tuyết có khúc mắc với Diệp Thạch rất sâu, Ô Phượng đơn giản dời đi đề tài khác, “Chuyện ngươi và Bạch Thần Tinh thế nào rồi?”
Ô Phượng và Hạ Nhược Tuyết là bạn tốt, cũng là bạn tốt với Bạch Thần Tinh, ba người còn từng ra ngoài du lịch với nhau.
Hạ Nhược Tuyết thở dài một hơi, trên khuôn mặt tuyệt mỹ tràn đầy cô đơn, “Hắn vẫn không chịu tha thứ cho ta.”
Ô Phượng nhíu mày, có chút bất đắc dĩ nói: “Về chuyện năm đó, rốt cuộcthì hắn còn muốn rối rắm bao lâu đây?! Bạch Thần Tinh trước kia cũng không phải là người không rõ ràng như vậy mà!”
Hạ Nhược Tuyết mím môi, hôn ước giữa Hạ gia và Bạch gia đã giải trừ, những năm qua, nàng luôn có ý muốn chữa trị quan hệ với Bạch Thần Tinh, đáng tiếc Bạch Thần Tinh lại luôn là thái độ cự người ngàn dặm.
Nàng không danh không phận chờ đợi Bạch Thần Tinh nhiều năm, cũng chờ tới tâm lực sắp mệt nhọc quá độ, không biết có bao nhiêu người ở Trung Châu đang chờ xem chuyện cười của nàng đâu.
Hạ Nhược Tuyết cắn môi, có chút bất đắc dĩ nói: “Vốn là ta phải xin lỗi hắn.”
Mặc dù nàng hơi kém Bạch Thần Tinh trong quá khứ một chút, nhưng cũng không quá kém, thế nhưng Bạch Thần Tinh hiện tại lại quá ưu tú, nàng đã có chút không xứng với hắn.
Thái độ của Bạch Thần Tinh mấy năm nay quá lãnh đạm, Hạ Nhược Tuyết cũng không phải là chưa từng nghĩ tới việc tìm nam nhân khác gả cho, nhưng nàng lại không cam lòng, những nam nhân khác khi so sánh với Bạch Thần Tinh đều kém quá xa.
“Chuyện lúc trước tuy rằng ngươi… Nhưng màmột nam nhân như Bạch Thần Tinh cũng quá keo kiệt.” Ô Phượng nói.
Hạ Nhược Tuyết cắn chặt răng, khổ sở nói: “Cũng không thể trách hắn.”
Ô Phượng nhìn bộ dáng này của Hạ Nhược Tuyết, thở dài, “Lần sau mà ta gặp Bạch Thần Tinh thì sẽ giúp ngươi khuyên nhủ hắn.”
Trên mặt Hạ Nhược Tuyết nhất thời hiện lên vẻ cảm kích, “Cám ơn ngươi.”
Ô Phượng lắc lắc đầu: “Nhược Tuyết, ngươi không cần khách khí, hai ngươi đều là bằng hữu của ta, chuyện các ngươi thành như bây giờ, trong lòng ta cũng không chịu nổi.”
Hạ Nhược Tuyết cúi đầu, Ô Phượng xuất thân từ Phượng Tộc, bộ tộc này đã có trong lịch sử từ rất lâu, nghe nói người trong bộ tộc có huyết mạch Phượng Hoàng, huyết mạch của Ô Phượng rất thuần khiết, có địa vị cực cao ở Ô gia, nếu Ô Phượng ra mặt, có lẽ thái độ của Bạch Thần Tinh với mình sẽ chút thay đổi.
… …
Phi thuyền bay khoảng mười lăm ngày thì ngừng lại tại giữa một mảnh núi non trùng điệp.
“Đi thôi.” Ô Phượng cùng mọi người bay xuống dưới.
“Chính là nơi này.” Ô Phượng chỉ vào một trận pháp nói.
“Thiên tinh bắc đẩu Thanh Cương Trận.” Ánh mắt Hạ Nhược Tuyết hiện lên dị sắc.
Ô Phượng gật đầu: “Đúng thế. Nhược Tuyết, ngươi thật lợi hại, chỉ liếc mắt một cái mà đã nhận ra trận pháp này, trận pháp sư của Ô gia ta phải tìm đọc không ít điển tịch mới biết được tên của trận pháp này đấy.”
Hạ Nhược Tuyết nhíu mày có chút bất mãn: “Trước khi đến ngươi cũng không có nói đây là thượng cổ trận pháp thất cấp mà!”
Ô Phượng chỉ nói: “Là ta tin tưởng năng lực của Nhược Tuyết ngươi nha!”
“Thượng cổ trận pháp là gì thế?” Diệp Thạch nhỏ giọng hỏi Hà Tĩnh Nguyệt.
Hà Tĩnh Nguyệt bất đắc dĩ liếc mắt xem thường, Diệp Thạch quả thật thiếu rất nhiều thường thức.
“Đấy chính là trận pháp lưu lại từ thời thượng cổ, ví dụ dù đều là trận pháp thất cấp, nhưng nếu là trận pháp từ thượng cổ được lưu truyền tới nay, vậy độ khó khi phá trận sẽ cao hơn rất nhiều.” Hà Tĩnh Nguyệt giải thích với Diệp Thạch.
Hạ Nhược Tuyết liếc mắt nhìn Diệp Thạch, tức giận nói: “Ngươi vậy mà ngay cả thượng cổ trận pháp là gì cũng không biết, rốt cuộc thì ngươi làm thế nào trở thành trận pháp sư vậy!”
Diệp Thạch nhíu mày, y không hiểu thượng cổ trận pháp thì làm sao? Lão bà Hạ Nhược Tuyết này thật đúng là phiền!
Hà Tĩnh Nguyệt cắn chặt răng, nàng biết mà, hai triệu nguyên thạch trung phẩm không phải là số lượng nhỏ, dù Ô gia tài đại khí thô thì cũng không nên tùy tay liền hứa trả nhiều nguyên thạch như thế, thì ra là thượng cổ trận pháp, phá giải thượng cổ trận pháp thất cấp hạ phẩm khó khăn hơn trận pháp thất cấp cao cấp phổ thông nhiều.
“Thượng cổ trận pháp rất khó phá hả?” Diệp Thạch có chút không hiểu.
“Thượng cổ trận pháp thập phần huyền bí, số lượng lưu truyền tới nay còn lại rất ít, rất khó phá.” Hà Tĩnh Nguyệt kiên nhẫn trả lời.
Diệp Thạch gật đầu, lên tiếng, “A.”
Trong mắt Diệp Thạch hiện lên vài phần nghi ngờ, trên quyển sách trận pháp trong tay y có ghi lại Thiên tinh bắc đẩu Thanh Cương Trận, cũng có ghi lại phương pháp phá trận, lại còn không chỉ một loại, có tới vài loại lận.
Quyển sách trận pháp trên tay mình đến tột cùng có vị trí gì trong Bạch gia?!
… …
“Trận này ta phá không được, nếu như là hắn ra tay, trái lại dễ như trở bàn tay.” Hạ Nhược Tuyết cắn răng, sắc mặt có chút khó coi nói.
Ô Phượng bất đắc dĩ thở dài, “Trận pháp thuật của hắn như thế nào, ta tất nhiên là biết rõ, nhưng xưa đâu bằng nay, hiện giờ thân phận của hắn rất đặc biệt, cũng không dễ mời.” Giá trị con người của trận pháp sư bát cấp không phải là trận pháp sư thất cấp có thể sánh bằng.
Khi Bạch Thần Tinh bị thương năm đó, thực lực xuống dốc không phanh, sau này khôi phục lại tư chất, người liền btrở nên kỳ kỳ lạ lạ, tuy họ đã từng là bạn tốt, nhưng Ô Phượng cũng không dám trêu chọc Bạch Thần Tinh.
Diệp Thạch nghe hai người nói chuyện, đoán ra ‘người kia’ mà bọn họ nói tới chính là ‘Bạch Thần Tinh’, từ thần sắc hai người toát ra mà xem, Diệp Thạch cảm thấy Bạch Thần Tinh có vẻ thật sự là một đại nhân vật rất rất mạnh.
Tâm tình Diệp Thạch nhất thời có chút phức tạp, Bạch Thần Tinh thật sự là… phụ thân của y sao?
Nếu là vậy, vậy tại sao hắn lại không cần mẫu phụ? Hắn sẽ thích y sao?
Hạ Nhược Tuyết nhìn đại trận nói: “Thanh Cương Trận có thể hóa giải tất cả công kích, nếu ngươi tìm được một võ tôn liên tục công kích thì có lẽ có hy vọng phá trận.”
Ô Phượng cười khổ, võ tôn nào dễ tìm được như vậy, những nhân vật võ tôn, phần lớn đều là một phương tung hoành, phủ lãm thiên hạ.
“Để ta thử xem được không?” Diệp Thạch lên tiếng.
Nếu như không phá trận được, vậy sợ rằng y chỉ có thể lấy một phần trong hai triệu nguyên thạch trung phẩm, mà một chuyến đi này qua lại đã tốn không ít thời gian, Diệp Thạch cũng không muốn cứ như vậy mà đi một chuyến uổng công.
“Ngươi có thể phá trận?” Ô Phượng có chút kinh ngạc nhìn Diệp Thạch.
Bản lĩnh của Hạ Nhược Tuyết thì Ô Phượng cũng biết, nếu ngay cả nàng cũng không phá được, vậy trên đời này sợ là không có mấy trận pháp sư thất cấp có thể phá.
Diệp Thạch hơi ngại ngùng gãi đầu, nói: “Có thể thử một lần, nhưng mà ta không có gì nắm chắc.”
Hạ Nhược Tuyết nhíu mày nhìn Diệp Thạch, hừ lạnh nói: “Thượng cổ trận pháp cũngkhông dễ pháđâu, ngươi coi chừng bị trận pháp phản phệ.”
Diệp Thạch nhíu mày, lạnh lùng nói: “Làm phiền Hạ tiểu thư quan tâm, bản lĩnh tự bảo vệ mình, ta vẫn có.”
Diệp Thạch âm thầm nghiến răng, đến Trung Châu, tựa hồ y vẫn luôn bị người ta coi thường, rốt cuộc thì người Trung Châu có gì khiến họ kiêu ngạo? Tài nguyên dư thừa như vậy mà thực lực lại yếu như thế.
Hạ Nhược Tuyết hừ lạnh một tiếng, không nói gì thêm.
Ô Phượng đánh giá Diệp Thạch, tuy rằng Hạ Nhược Tuyết nhìn Diệp Thạch không vừa mắt, nhưng Ô Phượng lại cảm thấy Diệp Thạch không tồi, rất muốn dìu dắt một phần.
Hai mắt Diệp Thạch sáng lên ánh xanh, Ô Phượng nhìn hai mắt Diệp Thạch, hơi hơi nheo mắt lại, Linh Văn Nhãn cũng có phân chia phẩm cấp, trong mắt Diệp Thạch phiếm ra ánh sáng xanh, không ngờ lại giống nhau không khác gì Linh Văn Nhãn của Bạch Thần Tinh.
Linh Văn Nhãn của Bạch Thần Tinh là cực phẩm, cả Trung Châu cũng chỉ có Linh Văn Nhãn của Bạch Thần Tinh có phẩm chất cực phẩm, chẳng lẽ Linh Văn Nhãn của Diệp Thạch có cùng phẩm cấp với của Bạch Thần Tinh?
Ô Phượng híp mắt, tuy nói Linh Văn Nhãn là xuất hiện ngẫu nhiên, nhưng Linh Văn Nhãn có phẩm chất cao như vậy, hẳn là chỉ có ở những trận pháp thế gia mới có thể xuất hiện.
Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Đánh giá:
Truyện Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Story
Chương 233
10.0/10 từ 32 lượt.