Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Chương 116: Bán đan
Minh văn viện.
“Tỷ tỷ, đây là chuôi thạch chùy giá trị ba trăm tám mươi vạn sao?” Hạ Thanh Lệ tò mò hỏi.
Hạ Thanh Nghiên gật gật đầu, nói: “Không sai, chính là chuôi này, ta ra giá năm trăm vạn hướng tên Khang Kính kia mua, kết quả tên kia chết sống không muốn, ta chỉ phải hỏi hắn mượn về nghiên cứu.”
“Tên kia đã sớm muốn tìm một chuôi thạch chùy, gặp được thứ thích hợp tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tay, bất quá, cái tên vắt cổ chày ra nước này, cư nhiên nguyện ý đem thạch chùy cho tỷ tỷ ngươi mượn, có thể thấy mị lực của tỷ tỷ ngươi lại tăng lên! Tên kia nổi danh là không hiểu phong tình a.” Hạ Thanh Lệ hớn hở cười nói.
Hạ Thanh Nghiên phiên cái xem thường, nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều, ngươi nghĩ là hắn cho ta tùy tiện mượn sao, cái tên đáng chết kia, thu ta một ngày mười vạn tiền thuê đâu.”
Hạ Thanh Lệ sửng sốt một chút, lập tức cười to: Nàng nói a, lúc này mới giống phong cách tên Khang Kính kia a!
“Ta nghe nói, bạo văn phía trên chuôi thạch chùy này rất lợi hại, viễn siêu phổ thông bạo văn, chẳng lẽ Mộ Thần phát minh ra một loại bạo văn kiểu mới sao?” Hạ Thanh Lệ không hiểu mà hỏi.
Hạ Thanh Nghiên lắc lắc đầu, thần sắc trở nên nghiêm túc lên, “Không có, Mộ Thần tựa hồ đem bạo văn áp súc dung hợp lại, lực nổ mạnh sau khi bị áp súc có lực phá càng kinh người, cho nên, mới có thể như thế.”
Hạ Thanh Lệ híp mắt, tràn đầy kinh ngạc nói: “Mộ Thần hắn cư nhiên có bản lĩnh dung hợp minh văn, người này, thật đúng là… Sâu không lường được a!” Phải biết dung hợp minh văn là kỹ năng cao cấp trong minh văn thuật a.
“Mộ Thần này cũng không biết là xảy ra chuyện gì, gần đây giống như đang vội vã kiếm tiền.” Hạ Thanh Nghiên híp mắt nói.
Hạ Thanh Lệ phiên cái xem thường, nói: “Hắn a?! Hắn luôn có một đống đồ vật muốn mua.”
“Viện trưởng, tối nay Diệp Thạch cùng Phú Nguyên Bảo sẽ mở một hội đấu giá, bán đấu giá hơn mười kiện pháp khí, nghe nói đều là nguyên lai minh văn có tổn hại, hiện tại đã được tu bổ tốt.” Một đạo sư đi tới nói.
Hạ Thanh Nghiên sắc mặt mãnh liệt đổi, hỏi: “Có loại sự tình này?” Chữa trị minh văn rất khó khăn, Hạ Thanh Nghiên nguyên bản tưởng rằng Mộ Thần chỉ là ngẫu nhiên mới chữa trị được minh văn trên thạch chùy.
“Có a!”
“Xác định đều là pháp khí đã chữa trị tốt sao?” Hạ Thanh Lệ nhăn mày, thần tình ngưng trọng hỏi.
“Nghe nói, Bách Bảo Các bên kia xuất ra giám định sư, tất cả minh văn trên pháp khí, toàn bộ đều hữu hiệu.” Đạo sư kia nói.
“Cư nhiên có loại sự tình này? Ta phải đi xem!” Hạ Thanh Nghiên đứng lên nói.
“… …”
“Tin mới, tin mới, Phú Nguyên Bảo sẽ mở hội đấu giá tối nay.” Lâu Nhược Y cầm đơn tuyên truyền đi vào ký túc xá nói.
“Phú Nguyên Bảo mở đấu giá hội? Xú mập mạp kia muốn bán cái gì vậy?!” Bách Nhạc tò mò hỏi.
“Tất cả đều là pháp khí đã khắc lại minh văn, cùng pháp khí hôm nay Diệp Thạch bán ra giống nhau, đều là minh văn ban đầu khắc thất bại, hiện tại đã được tu bổ.” Lâu Nhược Y nói.
“Ta nghe nói, chữa trị minh văn rất khó khăn a! Trên đơn tuyên truyền này có viết hơn mười kiện pháp khí, thật sự đều chữa trị tốt?” Mễ Tuyết hoài nghi hỏi.
“Trên đơn tuyên truyền nói, tất cả pháp khí đều đã trải qua Bách Bảo Các học viện giám định, chứng thật tất cả minh văn trên pháp khí đều không có vấn đề, trên đó còn nói, minh văn nếu như có vấn đề, có thể vô điều kiện đổi.” Lâu Nhược Y nhún vai nói.
“Nhiều tam cấp pháp khí như vậy, có thể bán được không ít nguyên thạch đi.” Bách Nhạc tràn đầy hâm mộ nói.
“Phỏng chừng có ít nhất ba nghìn vạn, nhiều nguyên thạch như vậy, nếu như cho ta, ta đây sợ là cả đời cũng xài không hết.” Lâu Nhược Y cắn cắn môi, trong con ngươi tràn đầy mơ mộng.
Diệp Dung ngồi ở một bên, nghe mấy người này nói chuyện, âm thầm nghĩ: Nàng quả nhiên khai ra giá cả quá thấp sao? Có vẻ như sáu ngàn vạn rất là tiện nghi cho tên Diệp Thạch kia.
“Đấu giá hội hình như là buổi tối hôm nay bắt đầu a?!” Bách Nhạc nói.
Lâu Nhược Y gật gật đầu, “Đúng vậy! Diệp Thạch hình như rất gấp.”
Bách Nhạc không hiểu: “Hắn sao lại gấp như vậy? Loại bán đấu giá này đều nên chờ tuyên truyền xong mới có thể thu được giá tốt a.”
Lâu Nhược Y nhún vai, nói: “Không biết a! Cũng có lẽ là Diệp Thạch không còn nguyên thạch xài đi.”
“Diệp Thạch không có tiền xài? Hắn sao lại không có tiền xài.”
“Diệp Dung, ngươi không phải là biết cái gì đi?!” Mễ Tuyết đánh giá Diệp Dung nãy giờ không nói một lời.
Diệp Dung thản nhiên cười cười, nói: “Ta không biết a!”
Mễ Tuyết có chút hồ nghi nhìn Diệp Dung, mấy ngày này Diệp Dung tinh thần không tồi, Mễ Tuyết cảm thấy nàng tựa hồ biết cái gì.
… …
Biệt viện của Diệp Thạch.
“Diệp Thạch đồng học, những pháp khí bán đấu giá tối nay, có thể cho ta mượn trước nhìn thử không?” Hạ Thanh Nghiên ánh mắt vụt sáng, tươi cười như hoa hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch đề phòng nhìn Hạ Thanh Nghiên, nghe được lời Hạ Thanh Nghiên nói, lắc lắc đầu: “Không được.”
“Vì sao?” Hạ Thanh Nghiên có chút giận dữ hỏi Diệp Thạch.
“Trước khi bán đấu giá, pháp khí có cái dạng gì đều thuộc về bí mật thương nghiệp, không dễ dàng cho người khác nhìn.” Diệp Thạch nghiêm túc trả lời Hạ Thanh Nghiên.
“Không thể phá lệ sao?” Hạ Thanh Nghiên điềm đạm đáng yêu hỏi Diệp Thạch.
Hạ Thanh Nghiên hơn bốn mươi tuổi, cái tuổi này, ở trên địa cầu có lẽ không nhỏ, nhưng mà với tu luyện giả mà nói, nhân sinh chỉ mới vừa khởi bước thôi.
Hạ Thanh Nghiên diện mạo xinh đẹp, giả bộ đáng thương thì có loại phong tư điềm đạm đáng yêu, một đám nam nhân thấy Hạ Thanh Nghiên như vậy, đã sớm chống đỡ không được.
Đáng tiếc, Diệp Thạch không giống đám nam nhân kia, đối mặt với thần thái của Hạ Thanh Nghiên như vậy, phòng bị trong đôi mắt Diệp Thạch lại càng nặng.
Hạ Thanh Nghiên nhìn vẻ mặt Diệp Thạch như lâm đại địch, căm giận nghiến răng, tuổi tác bất lợi a! Mỹ mạo của nàng gần đây tựa hồ một chút hữu dụng cũng không có, Hạ Thanh Nghiên nhịn không được hoài nghi mị lực của mình có phải là rút lui hay không.
“Như vậy đi, Diệp Thạch, ngươi đem pháp khí cho ta mượn nhìn một canh giờ, mượn một kiện hai vạn nguyên thạch, thế nào?” Ở một bên Hạ Thanh Lệ nhịn không được nói.
Nghe được lời Hạ Thanh Lệ nói, trong con ngươi Diệp Thạch nhanh chóng hiện lên ánh sáng.
“Nhặt không nguyên thạch a!” Diệp Thạch âm thầm nghĩ.
Hạ Thanh Nghiên nhìn biểu tình của Diệp Thạch, trong lòng hậm hực một trận, mị lực của nàng còn không bằng hai vạn nguyên thạch?
Diệp Thạch vừa định đáp ứng, liền nhìn thấy Phú Nguyên Bảo lặng lẽ dựng lên ba ngón tay với Diệp Thạch, Diệp Thạch giật mình nhớ lại, mình hình như chưa có trả giá a! Thất sách! Việc trả giá này, thời điểm nào cũng không thể quên!
“Năm vạn nguyên thạch một canh giờ một kiện.” Diệp Thạch vươn ra năm ngón tay nói.
Nghe được lời này của Diệp Thạch, Phú Nguyên Bảo lảo đảo mém té.
Phú Nguyên Bảo âm thầm nghĩ: Diệp Thạch tên này thật là ngoan (độc) a!
Hạ Thanh Nghiên hung tợn nhìn Diệp Thạch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thành giao!” Tại sao gần đây nàng luôn gặp gỡ mấy tên muốn tiền thuê a.
Diệp Thạch mở to mắt, đôi mắt lập lòe sáng lên nhìn Hạ Thanh Nghiên.
Hạ Thanh Nghiên nhìn Diệp Thạch không hề có động tác khác, nhíu mày, hỏi: “Đồ vật đâu?”
“Tiền đặt cọc đâu?” Thanh âm Hạ Thanh Nghiên vừa ra, thanh âm Diệp Thạch liền vang lên theo.
Hạ Thanh Nghiên nghiến răng, tên Diệp Thạch này, còn sợ nàng quỵt nợ sao? “Cho ngươi.” Hạ Thanh Nghiên tức giận lấy ra thẻ nguyên thạch giao cho Diệp Thạch.
Diệp Thạch không chút do dự tiếp nhận thẻ nguyên thạch, đổi qua năm mươi vạn nguyên thạch.
“Chỉ có một canh giờ a, nhiều hơn thì thêm tiền a.” Diệp Thạch nghiêm túc nói.
Hạ Thanh Nghiên đen mặt, thầm nghĩ: Kinh Sí Diễm sao lại thu được đồ đệ như vậy? Mộ Thần làm sao tìm được tức phụ như vậy?
… …
“Chưởng quầy.” Chưởng quầy đang dựa vào quầy ngủ gật, nghe đến tiếng kêu, lười biếng hướng phía quầy bên cạnh nhìn đi qua.
Vừa thấy, chưởng quầy nhất thời tinh thần gấp trăm lần, cơn buồn ngủ biến mất tiêu.
“Mộ thiếu, ngọn gió nào đưa ngài tới đây a!” Chưởng quầy nhìn Mộ Thần, trong lòng không khỏi hiện lên vài phần hồ nghi.
Nghe nói Diệp Thạch đang chuẩn bị minh văn binh khí đấu giá hội a! Thời gian này, Mộ Thần không đi hỗ trợ, chạy đến Đan Đỉnh Các bọn họ làm gì?
Mộ Thần đem một cái túi có chút cũ nát vứt ở trên quầy, nói: “Đem mấy cái này đổi thành nguyên thạch.”
Chưởng quầy mở ra túi, mới phát hiện, trong cái túi cũ nát này cư nhiên đều là đan dược.
Chưởng quầy cầm lấy một bình đan dược nhìn thử, nhất thời sắc mặt đại biến, “Tam cấp bổ nguyên đan, tam cấp lộ ngưng đan, tam cấp thanh tâm đan, tam cấp thanh độc đan…”
Trong cái túi có tám bình đan dược, mỗi bình có năm đến tám khối, tổng cộng đại khái là trên dưới năm mươi khối, tất cả đều là thượng phẩm đan dược, giá cả của mấy viên đan dược này đều khoảng từ mười vạn đến ba mươi vạn, nhiều đan dược như vậy, tổng cộng hẳn là hơn một ngàn vạn.
Đan dược giá cả hơn một ngàn vạn, lại bị Mộ Thần bỏ vào trong một cái túi rách nát, giống như ném rác rưởi ném ở trong này, phung phí của trời a!
“Mộ thiếu, nhiều đan dược như vậy, ngài từ chỗ nào có được?!” Chưởng quầy nhịn không được hỏi.
Mộ Thần ôm hai tay, lương lương nhìn chưởng quầy, ánh mắt có chút sắc bén nói: “Sao vậy? Đan Đỉnh Các thu mua đan dược còn muốn hỏi ra từ đâu sao?”
Chưởng quầy xấu hổ cười cười, nói: “Không có không có. Mộ thiếu, đan dược ngài đem tới nhiều lắm, ta đi tìm Các chủ định giá cho ngài.”
Mộ Thần gật gật đầu, nói: “Được rồi.”
… …
“Mộ Thần, ngươi cư nhiên ở đây.” Trang Du nhìn Mộ Thần, trong con ngươi hiện lên vài phần kinh ngạc.
Mộ Thần thản nhiên liếc mắt nhìn Trang Du một cái, theo lễ tiết hướng phía Trang Du gật đầu chào.
Mộ Thần mới vừa gật đầu, liền hối hận, bất quá hối hận cũng đã không còn kịp.
Trang Du nhìn Mộ Thần gật đầu với hắn, lập tức tràn đầy hưng phấn tiến đến trước mặt Mộ Thần.
“Mộ Thần, ngươi ở trong này làm gì, muốn mua đan dược sao? Ngươi có thể hỏi Nhược Phong mua a, hắn có thể giảm giá cho ngươi.” Trang Du ân cần nói.
Mộ Thần âm thầm ném cái xem thường, hỏi Lam Nhược Phong mua sao? Đan dược của Lam Nhược Phong, coi như là miễn phí đưa cho hắn, hắn cũng không dám ăn a!
“Không cần, ta không thiếu đan dược.” Mộ Thần không cần nghĩ ngợi mà nói.
Trang Du không cho là đúng, nói: “Mộ Thần, ngươi không cần khách khí như thế, tất cả mọi người đều là đồng học, giúp đỡ cho nhau là chuyện đương nhiên.”
Mộ Thần nhắm mắt lại, âm thầm nghĩ: Trời đất chứng giám, hắn thật sự không phải là khách khí, là hắn thật sự không cần.
“Trang Du, ngươi đại khái đã quên, ta cũng là luyện dược sư.” Mộ Thần híp mắt, nhìn Trang Du, có chút không vui mà nói.
Trang Du gật gật đầu, không để bụng, nói: “Ta biết a! Nhưng mà, ngươi không phải là đem tinh lực đều đặt trên minh văn thuật sao? Luyện đan thuật của ngươi hẳn là lui bước không ít đi.”
Trang Du tràn đầy thương hại nhìn Mộ Thần, lập tức sâu kín nói: “Kỳ thật, Mộ Thần, ta cảm thấy trong các thuật, có tiền đồ nhất vẫn là luyện đan thuật, ngươi thật sự không nên vì ân oán cá nhân mà buông tha luyện đan.”
Mộ Thần dựng tóc gáy, nhịn không được hiện lên mấy đạo hắc tuyến, Trang Du người này nói chuyện thật giống như họ quen đã lâu.
Chưởng quầy nghe được lời Trang Du nói, sắc mặt nhất thời cổ quái.
Giám định sư trong Các đã nói, mấy bình đan dược Mộ Thần bán, chẳng những là thượng phẩm đan dược, hơn nữa, tất cả đều là dùng dị hỏa luyện chế, hiệu quả so với phổ thông tam cấp thượng phẩm đan dược còn hoàn hảo hơn một chút.
Đan dược dùng dị hỏa luyện chế, này đại biểu cái gì? Toàn bộ học viện, thậm chí Huyền Phong đế quốc, chỉ có Mộ Thần một người có được dị hỏa, cho nên những đan dược đó đều là Mộ Thần tự mình luyện chế.
Đây chính là vài loại tam cấp đan dược a! Tam cấp luyện dược sư giống nhau chỉ tinh thông luyện chế ba bốn loại tam cấp đan dược, từ điểm này nhìn lên, luyện đan thuật của Mộ Thần, tuyệt đối không thua Lam Nhược Phong.
Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
“Tỷ tỷ, đây là chuôi thạch chùy giá trị ba trăm tám mươi vạn sao?” Hạ Thanh Lệ tò mò hỏi.
Hạ Thanh Nghiên gật gật đầu, nói: “Không sai, chính là chuôi này, ta ra giá năm trăm vạn hướng tên Khang Kính kia mua, kết quả tên kia chết sống không muốn, ta chỉ phải hỏi hắn mượn về nghiên cứu.”
“Tên kia đã sớm muốn tìm một chuôi thạch chùy, gặp được thứ thích hợp tất nhiên sẽ không dễ dàng buông tay, bất quá, cái tên vắt cổ chày ra nước này, cư nhiên nguyện ý đem thạch chùy cho tỷ tỷ ngươi mượn, có thể thấy mị lực của tỷ tỷ ngươi lại tăng lên! Tên kia nổi danh là không hiểu phong tình a.” Hạ Thanh Lệ hớn hở cười nói.
Hạ Thanh Nghiên phiên cái xem thường, nói: “Ngươi suy nghĩ nhiều, ngươi nghĩ là hắn cho ta tùy tiện mượn sao, cái tên đáng chết kia, thu ta một ngày mười vạn tiền thuê đâu.”
Hạ Thanh Lệ sửng sốt một chút, lập tức cười to: Nàng nói a, lúc này mới giống phong cách tên Khang Kính kia a!
“Ta nghe nói, bạo văn phía trên chuôi thạch chùy này rất lợi hại, viễn siêu phổ thông bạo văn, chẳng lẽ Mộ Thần phát minh ra một loại bạo văn kiểu mới sao?” Hạ Thanh Lệ không hiểu mà hỏi.
Hạ Thanh Nghiên lắc lắc đầu, thần sắc trở nên nghiêm túc lên, “Không có, Mộ Thần tựa hồ đem bạo văn áp súc dung hợp lại, lực nổ mạnh sau khi bị áp súc có lực phá càng kinh người, cho nên, mới có thể như thế.”
Hạ Thanh Lệ híp mắt, tràn đầy kinh ngạc nói: “Mộ Thần hắn cư nhiên có bản lĩnh dung hợp minh văn, người này, thật đúng là… Sâu không lường được a!” Phải biết dung hợp minh văn là kỹ năng cao cấp trong minh văn thuật a.
“Mộ Thần này cũng không biết là xảy ra chuyện gì, gần đây giống như đang vội vã kiếm tiền.” Hạ Thanh Nghiên híp mắt nói.
Hạ Thanh Lệ phiên cái xem thường, nói: “Hắn a?! Hắn luôn có một đống đồ vật muốn mua.”
“Viện trưởng, tối nay Diệp Thạch cùng Phú Nguyên Bảo sẽ mở một hội đấu giá, bán đấu giá hơn mười kiện pháp khí, nghe nói đều là nguyên lai minh văn có tổn hại, hiện tại đã được tu bổ tốt.” Một đạo sư đi tới nói.
Hạ Thanh Nghiên sắc mặt mãnh liệt đổi, hỏi: “Có loại sự tình này?” Chữa trị minh văn rất khó khăn, Hạ Thanh Nghiên nguyên bản tưởng rằng Mộ Thần chỉ là ngẫu nhiên mới chữa trị được minh văn trên thạch chùy.
“Có a!”
“Xác định đều là pháp khí đã chữa trị tốt sao?” Hạ Thanh Lệ nhăn mày, thần tình ngưng trọng hỏi.
“Nghe nói, Bách Bảo Các bên kia xuất ra giám định sư, tất cả minh văn trên pháp khí, toàn bộ đều hữu hiệu.” Đạo sư kia nói.
“Cư nhiên có loại sự tình này? Ta phải đi xem!” Hạ Thanh Nghiên đứng lên nói.
“… …”
“Tin mới, tin mới, Phú Nguyên Bảo sẽ mở hội đấu giá tối nay.” Lâu Nhược Y cầm đơn tuyên truyền đi vào ký túc xá nói.
“Phú Nguyên Bảo mở đấu giá hội? Xú mập mạp kia muốn bán cái gì vậy?!” Bách Nhạc tò mò hỏi.
“Tất cả đều là pháp khí đã khắc lại minh văn, cùng pháp khí hôm nay Diệp Thạch bán ra giống nhau, đều là minh văn ban đầu khắc thất bại, hiện tại đã được tu bổ.” Lâu Nhược Y nói.
“Ta nghe nói, chữa trị minh văn rất khó khăn a! Trên đơn tuyên truyền này có viết hơn mười kiện pháp khí, thật sự đều chữa trị tốt?” Mễ Tuyết hoài nghi hỏi.
“Trên đơn tuyên truyền nói, tất cả pháp khí đều đã trải qua Bách Bảo Các học viện giám định, chứng thật tất cả minh văn trên pháp khí đều không có vấn đề, trên đó còn nói, minh văn nếu như có vấn đề, có thể vô điều kiện đổi.” Lâu Nhược Y nhún vai nói.
“Nhiều tam cấp pháp khí như vậy, có thể bán được không ít nguyên thạch đi.” Bách Nhạc tràn đầy hâm mộ nói.
“Phỏng chừng có ít nhất ba nghìn vạn, nhiều nguyên thạch như vậy, nếu như cho ta, ta đây sợ là cả đời cũng xài không hết.” Lâu Nhược Y cắn cắn môi, trong con ngươi tràn đầy mơ mộng.
Diệp Dung ngồi ở một bên, nghe mấy người này nói chuyện, âm thầm nghĩ: Nàng quả nhiên khai ra giá cả quá thấp sao? Có vẻ như sáu ngàn vạn rất là tiện nghi cho tên Diệp Thạch kia.
“Đấu giá hội hình như là buổi tối hôm nay bắt đầu a?!” Bách Nhạc nói.
Lâu Nhược Y gật gật đầu, “Đúng vậy! Diệp Thạch hình như rất gấp.”
Bách Nhạc không hiểu: “Hắn sao lại gấp như vậy? Loại bán đấu giá này đều nên chờ tuyên truyền xong mới có thể thu được giá tốt a.”
Lâu Nhược Y nhún vai, nói: “Không biết a! Cũng có lẽ là Diệp Thạch không còn nguyên thạch xài đi.”
“Diệp Thạch không có tiền xài? Hắn sao lại không có tiền xài.”
“Diệp Dung, ngươi không phải là biết cái gì đi?!” Mễ Tuyết đánh giá Diệp Dung nãy giờ không nói một lời.
Diệp Dung thản nhiên cười cười, nói: “Ta không biết a!”
Mễ Tuyết có chút hồ nghi nhìn Diệp Dung, mấy ngày này Diệp Dung tinh thần không tồi, Mễ Tuyết cảm thấy nàng tựa hồ biết cái gì.
… …
Biệt viện của Diệp Thạch.
“Diệp Thạch đồng học, những pháp khí bán đấu giá tối nay, có thể cho ta mượn trước nhìn thử không?” Hạ Thanh Nghiên ánh mắt vụt sáng, tươi cười như hoa hỏi Diệp Thạch.
Diệp Thạch đề phòng nhìn Hạ Thanh Nghiên, nghe được lời Hạ Thanh Nghiên nói, lắc lắc đầu: “Không được.”
“Vì sao?” Hạ Thanh Nghiên có chút giận dữ hỏi Diệp Thạch.
“Trước khi bán đấu giá, pháp khí có cái dạng gì đều thuộc về bí mật thương nghiệp, không dễ dàng cho người khác nhìn.” Diệp Thạch nghiêm túc trả lời Hạ Thanh Nghiên.
“Không thể phá lệ sao?” Hạ Thanh Nghiên điềm đạm đáng yêu hỏi Diệp Thạch.
Hạ Thanh Nghiên hơn bốn mươi tuổi, cái tuổi này, ở trên địa cầu có lẽ không nhỏ, nhưng mà với tu luyện giả mà nói, nhân sinh chỉ mới vừa khởi bước thôi.
Hạ Thanh Nghiên diện mạo xinh đẹp, giả bộ đáng thương thì có loại phong tư điềm đạm đáng yêu, một đám nam nhân thấy Hạ Thanh Nghiên như vậy, đã sớm chống đỡ không được.
Đáng tiếc, Diệp Thạch không giống đám nam nhân kia, đối mặt với thần thái của Hạ Thanh Nghiên như vậy, phòng bị trong đôi mắt Diệp Thạch lại càng nặng.
Hạ Thanh Nghiên nhìn vẻ mặt Diệp Thạch như lâm đại địch, căm giận nghiến răng, tuổi tác bất lợi a! Mỹ mạo của nàng gần đây tựa hồ một chút hữu dụng cũng không có, Hạ Thanh Nghiên nhịn không được hoài nghi mị lực của mình có phải là rút lui hay không.
“Như vậy đi, Diệp Thạch, ngươi đem pháp khí cho ta mượn nhìn một canh giờ, mượn một kiện hai vạn nguyên thạch, thế nào?” Ở một bên Hạ Thanh Lệ nhịn không được nói.
Nghe được lời Hạ Thanh Lệ nói, trong con ngươi Diệp Thạch nhanh chóng hiện lên ánh sáng.
“Nhặt không nguyên thạch a!” Diệp Thạch âm thầm nghĩ.
Hạ Thanh Nghiên nhìn biểu tình của Diệp Thạch, trong lòng hậm hực một trận, mị lực của nàng còn không bằng hai vạn nguyên thạch?
Diệp Thạch vừa định đáp ứng, liền nhìn thấy Phú Nguyên Bảo lặng lẽ dựng lên ba ngón tay với Diệp Thạch, Diệp Thạch giật mình nhớ lại, mình hình như chưa có trả giá a! Thất sách! Việc trả giá này, thời điểm nào cũng không thể quên!
“Năm vạn nguyên thạch một canh giờ một kiện.” Diệp Thạch vươn ra năm ngón tay nói.
Nghe được lời này của Diệp Thạch, Phú Nguyên Bảo lảo đảo mém té.
Phú Nguyên Bảo âm thầm nghĩ: Diệp Thạch tên này thật là ngoan (độc) a!
Hạ Thanh Nghiên hung tợn nhìn Diệp Thạch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Thành giao!” Tại sao gần đây nàng luôn gặp gỡ mấy tên muốn tiền thuê a.
Diệp Thạch mở to mắt, đôi mắt lập lòe sáng lên nhìn Hạ Thanh Nghiên.
Hạ Thanh Nghiên nhìn Diệp Thạch không hề có động tác khác, nhíu mày, hỏi: “Đồ vật đâu?”
“Tiền đặt cọc đâu?” Thanh âm Hạ Thanh Nghiên vừa ra, thanh âm Diệp Thạch liền vang lên theo.
Hạ Thanh Nghiên nghiến răng, tên Diệp Thạch này, còn sợ nàng quỵt nợ sao? “Cho ngươi.” Hạ Thanh Nghiên tức giận lấy ra thẻ nguyên thạch giao cho Diệp Thạch.
Diệp Thạch không chút do dự tiếp nhận thẻ nguyên thạch, đổi qua năm mươi vạn nguyên thạch.
“Chỉ có một canh giờ a, nhiều hơn thì thêm tiền a.” Diệp Thạch nghiêm túc nói.
Hạ Thanh Nghiên đen mặt, thầm nghĩ: Kinh Sí Diễm sao lại thu được đồ đệ như vậy? Mộ Thần làm sao tìm được tức phụ như vậy?
… …
“Chưởng quầy.” Chưởng quầy đang dựa vào quầy ngủ gật, nghe đến tiếng kêu, lười biếng hướng phía quầy bên cạnh nhìn đi qua.
Vừa thấy, chưởng quầy nhất thời tinh thần gấp trăm lần, cơn buồn ngủ biến mất tiêu.
“Mộ thiếu, ngọn gió nào đưa ngài tới đây a!” Chưởng quầy nhìn Mộ Thần, trong lòng không khỏi hiện lên vài phần hồ nghi.
Nghe nói Diệp Thạch đang chuẩn bị minh văn binh khí đấu giá hội a! Thời gian này, Mộ Thần không đi hỗ trợ, chạy đến Đan Đỉnh Các bọn họ làm gì?
Mộ Thần đem một cái túi có chút cũ nát vứt ở trên quầy, nói: “Đem mấy cái này đổi thành nguyên thạch.”
Chưởng quầy mở ra túi, mới phát hiện, trong cái túi cũ nát này cư nhiên đều là đan dược.
Chưởng quầy cầm lấy một bình đan dược nhìn thử, nhất thời sắc mặt đại biến, “Tam cấp bổ nguyên đan, tam cấp lộ ngưng đan, tam cấp thanh tâm đan, tam cấp thanh độc đan…”
Trong cái túi có tám bình đan dược, mỗi bình có năm đến tám khối, tổng cộng đại khái là trên dưới năm mươi khối, tất cả đều là thượng phẩm đan dược, giá cả của mấy viên đan dược này đều khoảng từ mười vạn đến ba mươi vạn, nhiều đan dược như vậy, tổng cộng hẳn là hơn một ngàn vạn.
Đan dược giá cả hơn một ngàn vạn, lại bị Mộ Thần bỏ vào trong một cái túi rách nát, giống như ném rác rưởi ném ở trong này, phung phí của trời a!
“Mộ thiếu, nhiều đan dược như vậy, ngài từ chỗ nào có được?!” Chưởng quầy nhịn không được hỏi.
Mộ Thần ôm hai tay, lương lương nhìn chưởng quầy, ánh mắt có chút sắc bén nói: “Sao vậy? Đan Đỉnh Các thu mua đan dược còn muốn hỏi ra từ đâu sao?”
Chưởng quầy xấu hổ cười cười, nói: “Không có không có. Mộ thiếu, đan dược ngài đem tới nhiều lắm, ta đi tìm Các chủ định giá cho ngài.”
Mộ Thần gật gật đầu, nói: “Được rồi.”
… …
“Mộ Thần, ngươi cư nhiên ở đây.” Trang Du nhìn Mộ Thần, trong con ngươi hiện lên vài phần kinh ngạc.
Mộ Thần thản nhiên liếc mắt nhìn Trang Du một cái, theo lễ tiết hướng phía Trang Du gật đầu chào.
Mộ Thần mới vừa gật đầu, liền hối hận, bất quá hối hận cũng đã không còn kịp.
Trang Du nhìn Mộ Thần gật đầu với hắn, lập tức tràn đầy hưng phấn tiến đến trước mặt Mộ Thần.
“Mộ Thần, ngươi ở trong này làm gì, muốn mua đan dược sao? Ngươi có thể hỏi Nhược Phong mua a, hắn có thể giảm giá cho ngươi.” Trang Du ân cần nói.
Mộ Thần âm thầm ném cái xem thường, hỏi Lam Nhược Phong mua sao? Đan dược của Lam Nhược Phong, coi như là miễn phí đưa cho hắn, hắn cũng không dám ăn a!
“Không cần, ta không thiếu đan dược.” Mộ Thần không cần nghĩ ngợi mà nói.
Trang Du không cho là đúng, nói: “Mộ Thần, ngươi không cần khách khí như thế, tất cả mọi người đều là đồng học, giúp đỡ cho nhau là chuyện đương nhiên.”
Mộ Thần nhắm mắt lại, âm thầm nghĩ: Trời đất chứng giám, hắn thật sự không phải là khách khí, là hắn thật sự không cần.
“Trang Du, ngươi đại khái đã quên, ta cũng là luyện dược sư.” Mộ Thần híp mắt, nhìn Trang Du, có chút không vui mà nói.
Trang Du gật gật đầu, không để bụng, nói: “Ta biết a! Nhưng mà, ngươi không phải là đem tinh lực đều đặt trên minh văn thuật sao? Luyện đan thuật của ngươi hẳn là lui bước không ít đi.”
Trang Du tràn đầy thương hại nhìn Mộ Thần, lập tức sâu kín nói: “Kỳ thật, Mộ Thần, ta cảm thấy trong các thuật, có tiền đồ nhất vẫn là luyện đan thuật, ngươi thật sự không nên vì ân oán cá nhân mà buông tha luyện đan.”
Mộ Thần dựng tóc gáy, nhịn không được hiện lên mấy đạo hắc tuyến, Trang Du người này nói chuyện thật giống như họ quen đã lâu.
Chưởng quầy nghe được lời Trang Du nói, sắc mặt nhất thời cổ quái.
Giám định sư trong Các đã nói, mấy bình đan dược Mộ Thần bán, chẳng những là thượng phẩm đan dược, hơn nữa, tất cả đều là dùng dị hỏa luyện chế, hiệu quả so với phổ thông tam cấp thượng phẩm đan dược còn hoàn hảo hơn một chút.
Đan dược dùng dị hỏa luyện chế, này đại biểu cái gì? Toàn bộ học viện, thậm chí Huyền Phong đế quốc, chỉ có Mộ Thần một người có được dị hỏa, cho nên những đan dược đó đều là Mộ Thần tự mình luyện chế.
Đây chính là vài loại tam cấp đan dược a! Tam cấp luyện dược sư giống nhau chỉ tinh thông luyện chế ba bốn loại tam cấp đan dược, từ điểm này nhìn lên, luyện đan thuật của Mộ Thần, tuyệt đối không thua Lam Nhược Phong.
Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Đánh giá:
Truyện Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Story
Chương 116: Bán đan
10.0/10 từ 32 lượt.