Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng

Chương 101: Thân thế

Không quản Tống Thừa cùng Lộ Hàn phản đối như thế nào, Mộ Thần vẫn là trở thành tân sinh của minh văn viện.

Hạ Thanh Nghiên đem Mộ Thần bỏ vào trong thiên ban của minh văn viện, Mộ Thần cùng Diệp Thạch đều thành đệ tử tinh anh của học viện, mua đồ có thể được chiết khấu, Mộ Thần không cần mượn tay Diệp Thạch mua đồ.

Năm nghìn vạn?” Mộ Thần cầm thẻ nguyên thạch Diệp Thạch đưa tới, ngoài ý muốn hỏi.

Đây là tiền đặt cọc lần trước sư phụ cùng vài thế lực lớn ở Hoàng đô đạt thành hiệp nghị, mỗi tháng giao cho bọn họ năm đến mười tờtam cấp Viêm Hỏa Phù, còn có mỗi tháng sư phụ sẽ thả ra ba mươi tờViêm Hỏa Phù đi bán đấu giá, như vậy mỗi tháng ngươi đại khái cần chuẩn bị một trăm tờ Tam cấp Viêm Hỏa Phù. Có phảirất khó khăn không?” Diệp Thạch hỏi.

Mộ Thần lắc đầu, cười cười nói: “Sẽ không.” Một trăm tờ Viêm Hỏa Phù, trong hai ngày đại khái là có thể hoàn thành.

Diệp Thạch gật gật đầu, thở ra một hơi, nói: “Vậy là tốt rồi.

Một tam cấp phù sư phổ thông một ngày toàn lực vẽ tam cấp phù chú, sản lượng hẳn là cỡ năm đến tám tờ, Diệp Thạch cảm thấy Kinh Sí Diễm an bài nhiệm vụ cho Mộ Thần rất nặng, còn cùng Kinh Sí Diễm nháo một trận. Thẳng đến lúc Kinh Sí Diễm nói, Mộ Thần là thiên tài, không thể lấy chuẩn mực thường nhân đi phán xét, có lẽ hiệu suất của hắn tốt hơn vài lần so với phổ thông tam cấp phù sư, Diệp Thạch mới im lặng lại.

Ngày mai chính là ngày nghỉ, ngươi có muốn cùng ta đi gặp cha ta hay không?” Mộ Thần cười nói với Diệp Thạch.

Trong khoảng thời gian này, Kinh Sí Diễm cùng vài thế lực lớn giao dịch xong, lại lục tục đưa ra không ít Viêm Hỏa Phù, nhiệt tình của mọi người đối với Viêm Hỏa Phù đã lạnh hơn vài phần, hiện tại hắn đi ra ngoài sẽ không bị rêu rao giống lúc trước.

Được a!” Diệp Thạch gật gật đầu, lại hỏi: “Đúng rồi, Mộ Thần, ngươi tại minh văn viện sốngtốt không?

Rất tốt, minh văn nhất đạo, bác đại tinh thâm, minh văn của Huyền Phong đế quốc chúng ta, phần lớn khắc họa trên binh khí, đề cao uy lực của binh khí, nhưng mà kỳ thật, tác dụng của minh văn xa xa không chỉ như thế. Minh văn có thể khắc họa trên đan dược, đề cao ích lợi của đan dược, còn có thể khắc họa trên người, phụ trợ tu luyện…” Mộ Thần thao thao bất tuyệt.

Minh văn thuật có chút ít lưu ý, học sinh trong minh văn viện không nhiều lắm, không khí trong minh văn viện không tồi, ít nhất không có người nơi chốn tìm hắn.

Dựa theo nguyên văn ghi lại, Huyền Phong đế quốc bất quá chỉ là một cái tiểu quốc, hắn sớm muộn gì cũng sẽ cùng Diệp Thạch đi ra ngoài, kiến thức bầu trời càng rộng lớn. Diệp Thạch mở to mắt, nói: “Làm sao ngươi biết điều này.

Mộ Thần cười cười, nói: “Trên sách có ghi.

Diệp Thạch sùng bái nhìn Mộ Thần, nói: “Ngươi hiểu được thật nhiều.

Đâu có.” Mộ Thần cười cười nói.




Vào ngày nghỉ, Mộ Thần cùng Diệp Thạch đã sớm ly khai học viện, đi tới Tường Nguyệt tửu lâu.

Thần nhi.” Mộ Viễn Phong nhìn thấy Mộ Thần, không khỏi kích động.

Phụ thân.” Mộ Thần thân thiết gọi một tiếng, Mộ Thần kiếp trước là cô nhi, sau khi xuyên tới đây, vẫn luôn đem Mộ Viễn Phong trở thành phụ thân thân sinh, đối với Mộ Viễn Phong quyến luyến rất sâu.

Mộ Viễn Phong nhìn Mộ Thần, trong lòng thản nhiên sinh ra một cỗ hào hùng, đệ tử ưu tú nhất trong Thánh Tinh học viện, không phải là người khác, mà là con trai của mình.

Mộ thúc thúc.” Diệp Thạch nhu thuận gọi một tiếng, hướng phía Mộ Viễn Phong hành lễ.

Mộ Viễn Phong ôn hòa nhìn Diệp Thạch, nói: “Thạch Đầu cao lớn hơn rồi a!

Diệp Thạch có chút khẩn trương gật gật đầu, xoa tay, nói: “Cao lớn một chút.

Mộ Viễn Phong thản nhiên cười, tuy rằng Diệp Thạch bây giờ là đồ đệ của võ vương, ở trước mặt mình lại một chút cũng không biến đổi.

Mộ Thần nhìn bộ dáng câu nệ của Diệp Thạch, có cảm giác muốn bật cười, cho dù đối mặt với Kinh Sí Diễm, Diệp Thạch cũng sẽ không cẩn thận như vậy, nhưng mà tại trước mặt phụ thân mình, lại bỗng dưng như vậy… Đây cũng là bởi vì mình a! Nghĩ đến đây, Mộ Thần vươn tay nhéo nhéo lòng bàn tay Diệp Thạch.

Diệp Thạch đỏ mặt, liếc mắt trừng Mộ Thần một cái.

Bốn người ngồi cùng một chỗ ăn bữa cơm, hàn huyên một chút tình hình gần đây. Ăn cơm xong, Diệp Thạch đi theo Trần Đạt ly khai, Mộ Thần đi theo Mộ Viễn Phong, đi tới tu luyện thất mà Mộ Viễn Phong đang thuê.

Mộ Thần lấy năm mươi tờ tam phẩm Viêm Hỏa Phù giao cho Mộ Viễn Phong.

Đây là…” Mộ Viễn Phong nhìn thấy một xấp Viêm Hỏa Phù, trong lòng vừa mừng vừa sợ.

Đây là ta chuyên môn chuẩn bị đưa cho phụ thân ngài, tuy rằng có thể từ trong Viêm Hỏa Phù luyện ra thái dương tinh hỏa, nhưng mà lại quá yếu, nhưng mà có chút ít còn hơn không, phụ thân ngài trước tiên dung cái này, ta sẽ thay ngài lưu ý những dị hỏa khác, có lẽ cũng có thể lại chờ một đoạn thời gian, chờ ta có thể vẽ được tứ cấp Viêm Hỏa Phù, từ đó lấy ra thái dương tinh hỏa, hẳn là sẽ cường hơn rất nhiều.” Mộ Thần thản nhiên nói.

Mộ Viễn Phong bất đắc dĩ cười, Viêm Hỏa Phù của Mộ Thần tại chợ đêm rao thành giá trên trời, Mộ Viễn Phong cũng rất động tâm, hắn vốn nghĩ Mộ Thần là con trai của mình, Viêm Hỏa Phù lại trân quý như thế, hẳn là có thể để lại mấy tờ Viêm Hỏa Phù cho mình, nào biết, Mộ Thần lập tức liền cho mình năm mươi tờ.

Nhìn bộ dáng Mộ Thần, đúng là đối với Viêm Hỏa Phù của mình không quá vừa lòng, có lẽ hắn đã già rồi, có chút theo không kịp tiết tấu của con mình.


Thần nhi, ngươi trưởng thành rồi.” Mộ Viễn Phong vui mừng cười nói.

Mộ Thần không để bụng, cười cười nói: “Nhi tử còn cần phụ thân chỉ điểm thêm.

Mộ Viễn Phong vỗ vỗ vai Mộ Thần, có chút buồn bã thất vọng nói: “Hiện tại phụ thân không giúp được ngươi cái gì.

Sao lại như vậy chứ, ta còn kém xa lắm, phụ thân ngài là võ linh, ta lại mới chỉ là võ sư.” Mộ Thần nghiêng đầu, ra vẻ nhụt chí nói.

Mộ Viễn Phong bất đắc dĩ lắc lắc đầu, nói: “Ngươi rất nhanh có thể bắt kịp phụ thân.

Nếu không phải là Mộ Thần đưa Phá Linh Đan tới tay hắn, hắn sẽ không có khả năng thăng cấp võ linh nhanh như vậy, Mộ Thần trưởng thành nhanh, làm cho Mộ Viễn Phong cảm thấy tự hào, nhưng cũng cảm thấy vô lực.

Nhi tử nhà mình mới mười bốn tuổi, lại đã là bát cấp võ sư, chuẩn bị đột phá đến trình độ võ linh, hẳn là Diệp Thạch cũng sắp rồi.

Mộ Thần lấy ra một tấm thẻ nguyên thạch giao cho Mộ Viễn Phong, nói: “Phụ thân ngài cần phải cố gắng một chút, đừng dễ dàng để cho ta bắt kịp a!

Thần nhi, cái này… ta không thể lấy.” Mộ Viễn Phong nhìn con số trên thẻ, nhíu mày nói.

Phụ thân, ngài thu đi, ngài không tin được năng lực kiếm tiền của con ngài sao? Phụ thân, ngài bây giờ là võ linh, tu luyện cầntài nguyên cấp bậc cao, đúng là thời điểm cần nguyên thạch, ngài đừng khách khí với ta.” Mộ Thần cười cười nói.

Mộ Viễn Phong vui mừng cười cười nhìn Mộ Thần, nhất thời cũng không biết nói nên nói cái gì tốt.

Đúng rồi, hiện tại quan hệ của ngươi cùng Diệp Thạch thế nào?” Mộ Viễn Phong hỏi.

Rấttốt a!” Mộ Thần không nghĩ ngợi liền nói.

Mộ Viễn Phong híp mắt, sắc mặt trở nên nghiêm túc, “Kỳ thật, thân phận của Diệp Thạch có chút quỷ dị.

Mộ Thần không hiểu mà hỏi: “Quỷ dị?

Mộ Viễn Phong gật gật đầu, nói: “Thời điểm lúc trước ngươi nhờ ta cẩn thận điều tra thân thế của Diệp Thạch, ta phát hiện một ít thứ không đồng nhất.

Không đồng nhất? Cái gì?” Mộ Thần trầm mặt hỏi.


Mộ Viễn Phong híp mắt, nói: “Mẫu phụ của Diệp Thạch, trước khi gả cho Diệp Tầm thì đã có thai ba tháng.

Phụ thân, ngài có ý tứ gì, mẫu phụ Diệp Thạch chưa lập gia đình đã có thai sao?” Mộ Thần híp mắt hỏi.

Không, ý của ta là, Diệp Thạch, cókhả năng không phải nhi tử của Diệp Tầm.” Mộ Viễn Phong nói.

Mộ Thần mở to mắt, nói: “Làm sao có thể?

Mộ Viễn Phong lắc lắc đầu, nói: “Này cũng là suy đoán của ta, lai lịch của mẫu phụ Diệp Thạch có chút quỷ dị, hắn gả cho Diệp Tầm, có lẽ là cũng có nội tình gì đó.

Mộ Thần cắn răng, thân phận của Diệp Thạch cư nhiên còn có tin tức khác.

Mộ Thần đã sớm biết Diệp Thạch có một ông ngoại thực lực cường hãn, nhưng mà trong nguyên văn cũng không có viết đến, sinh phụ của Diệp Thạch không phải là Diệp Tầm? Bất quá, không viết cũng thật bình thường, dù sao truyện kia đều là lừa người.

Tuy rằng lừa người, nhưng mà, ấn theo lộ tuyến như chính văn Tom Mary Sue, Bạch Liên Hoa cùng vài vị tiểu công chất lượng tốt cuối cùng sống cùng nhau thiên trường địa cửu.

Vấn đề là, vị trí hiện tại của hắn chính là trong một cái thế giới chân thật, mà không phải trong tiểu thuyết.

… …

Trần thúc, ngươi muốn nói với ta cái gì? Còn muốn ta tránh Mộ Thần.” Diệp Thạch khó hiểu nhìn Trần Đạt.

Trần Đạt đôi mắt ôn hòa nhìn Diệp Thạch, nói: “Ngươi hiện tại đã trưởng thành, có một số việc nên nói cho ngươi biết.

Diệp Thạch nhìn biểu tình nghiêm túc của Trần Đạt, nhịn không được có chút hoang mang.

Trần thúc, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì với ta a?” Diệp Thạch cắn môi, không hiểu mà hỏi.

Trần Đạt khẽ thở dài, ngẩng đầu, nhìn Diệp Thạch nói: “Thạch Đầu, ngươi khôngphải là nhi tử của Diệp Tầm.

Diệp Thạch trừng lớn mắt, nói: “Ta không phải? Vậy phụ thân của ta là ai?


Mẫu phụ của ngươi cũng không biết hắn là ai, hắn tựa hồ không phải là người Huyền Phong đế quốc, thời điểm hắn rời đi đã để lại cho mẫu phụ ngươi một khốingọc bài thân phận, sau đó liền đi vô tung.” Trần Đạt phiền muộn nói.

Diệp Thạch không hiểu mà hỏi: “Nếu như vậy, vậy mẫu phụ vì sao lại gả cho Diệp Tầm?

Trần Đạt híp mắt, trên mặt hiện lên vài phần phẫn nộ, “Một nhà Diệp gia cũng không phải làthứ tốt gì, ông ngoại ngươi đã từng đã cứu Diệp Hách, Diệp Hách có nói qua sẽ làm trâu làm ngựa, máu chảy đầu rơi báo đáp ông ngoại ngươi.

Sau khi ông ngoại ngươi mất tích, mẫu phụ ngươi liền đi tìm nơi nương tựa là Diệp Hách, lúc đầu Diệp Hách biểu hiện cực độ nhiệt tình, đối với mẫu phụ ngươi hỏi han ân cần, chiếu cố cẩn thận.

Diệp Hách biết mẫu phụ ngươi bị người vứt bỏ, liền cực lực tác hợp mẫu phụ ngươi cùng Diệp Tầm.

Diệp Tầm lúc đầu đối với mẫu phụ ngươi vô cùng tốt, còn chỉ lên trời phát thệ, sẽ hảo hảo chiếu cố mẫu phụ ngươi, sẽ đối tốt với ngươi như con của mình.

Mẫu phụ ngươikhông hiểu việc đời, không biết xấu xa trong các đại gia tộc, cộngthêm phụ tử Diệp Hách lúc trước biểu hiện xác thực ôn nhu vô hại, cũng không lâu lắm, liền đối vớiphụ tử Diệp gia thành thật.

Mẫu phụ ngươi mềm lòng, từ từ đem đồ vật ông ngoại ngươi lưu cho mẫu phụ ngươi, đều đem cho phụ tử Diệp gia, phụ tử Diệp gia căn bản không phải là thứ tốt, sau khithấy mẫu phụ ngươi không còn gì thì liền trở mặt, Diệp Hách cùng Diệp Tầm vẫn luôn lưu lại ngươi, một mặt là kiêng kị ông ngoại đã mất tích của ngươi, về phương diện khác là hoài nghi trên người ngươi có đồ vật củamẫu phụ ngươi lưu lại.

Diệp Thạch cắn môi, hắn không có cách nào tưởng tượng được, ông nội của mình cư nhiên là một người như thế.

Nhưng mà, sau khi chân tướng bị chọc thủng, Diệp Thạch phát hiện, kỳ thật, rất nhiều chuyện đều có dấu vết để lại.

Khó trách a! Khó trách thời điểm những huynh đệ tỷ muội đó ở sau lưng chửi mình dã chủng, Diệp Tầm lại chưa bao giờ quản, khó trách, vô luận mình làm cái gì, ánh mắt Diệp Tầm nhìn mình, cho tới bây giờ đều là lạnh lùng, nguyên lai, mình căn bản không phải là con hắn.

Còn có ông nội, ông nội đối với mình coi như không tồi, nhưng mà này chỉ là khi so sánh với Diệp Tầm mà thôi.

Mẫu phụ mới vừa qua đời, Diệp Hách đối với mình thực tốt, Diệp Thạch vốn tưởng rằng đó là hắn thương tiếc mình đau lòng tang mẫu, hiện tại xem ra, hắn hẳn là hoài nghi mẫu phụ để lại đồ vật cho mình đi.

Trần thúc, ngươi vì saomà hiện tại mới nói cho ta biết chuyện này?” Diệp Thạch không hiểu mà hỏi.

Mẫu phụ ngươi công đạo, tại trước lúc ngươi không có năng lực tự bảo vệ mình, thìkhông cho ngươi biết nhiều.” Trần Đạt lắc đầu nói.

Diệp Thạch cúi đầu, biểu tình trên mặt có chút phức tạp, hết thảy hôm nay biết đến, đã đảo điên nhận thức mười mấy năm của hắn.

Nếu Diệp Tầm không phải là cha của mình, vậy Diệp Dung căn bản không phải là muội muội của mình, người Diệp gia nếu lại chọc tới trên đầu hắn, hắn sẽ không khách khí nữa.

Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng Truyện Xuyên Việt Chi Pháo Hôi Nam Xứng Story Chương 101: Thân thế
10.0/10 từ 32 lượt.
loading...