Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 94


Dỗ dành Lương Tĩnh xong, xua tan nỗi sợ hãi trong lòng y, tận mắt thấy y bình tĩnh lại, Tiêu Yến Ninh mới thở phào nhẹ nhõm. Áo hắn và y nhàu nhĩ vì dính máu và nước mắt, cả hai chia ra thay đồ.


Hành lý của Lương Tĩnh ở phòng bên. Người hầu đã bị Tiêu Yến Ninh đuổi đi, y lau dọn cảm xúc trên mặt rồi mới rời phòng. 


Y hơi lo, áo thì thay được, nhưng đôi mắt sưng húp thì làm sao đây? Lát nữa ai cũng biết y khóc.


Tiêu Yến Ninh mỉm cười nhìn y, thấy vẻ bối rối trong mắt y, nụ cười càng sâu. Lương Tĩnh chậm chạp nhận ra, xấu hổ, đỏ bừng từ cổ lên má. Y ho khan vài tiếng, vội vã rời đi. Khi cửa đóng, nụ cười trên môi Tiêu Yến Ninh mới dần tắt.


Hắn trời sinh có dung mạo xuất chúng, kiếp trước cũng từng có người thích hắn. Thời đi học, hắn bận kiếm tiền nuôi thân, thời gian kín mít, luôn loay hoay giữa học hành và làm thêm, lúc nào cũng bận như con quay. Tình cảm với hắn là món đồ xa xỉ dễ vỡ, không bao giờ nằm trong kế hoạch cuộc đời.


Khi có nền tảng kinh tế, hắn thích nhất là làm việc, công việc làm mang lại tự do tài chính, mang lại niềm vui. Khi giao tiếp, hắn giữ khoảng cách lịch thiệp với mọi người. Ai muốn tiến xa hơn, đều bị thái độ lạnh nhạt của hắn làm chùn bước. Người lớn cả rồi, chuyện không hy vọng, không kết quả, chẳng ai muốn phí thời gian.


Có lần say rượu, ai đó từng nói, nếu quay về thời học sinh, họ sẽ bất chấp tất cả để thử chinh phục ngọn núi băng Tiêu Yến Ninh. Thời học sinh cho người ta lòng can đảm vô tư, chỉ cần có tình cảm, họ có thể bất chấp tất cả. 


Nhưng Tiêu Yến Ninh lại keo kiệt nhất với tình cảm. Hắn nghĩ, dù có quay về, hắn cũng chẳng muốn đáp lại. Thứ hắn chẳng có, làm sao cho đi được? Đường đời, hắn định một mình bước đi.


Khi lớn tuổi, cha mẹ thỉnh thoảng nhắc chuyện cưới xin, như thể đến tuổi, bị thúc ép là tất yếu. Hắn chỉ lạnh lùng xóa tin nhắn. Sau này, có lẽ họ nhận ra trước mặt hắn, họ vẫn là cha mẹ, hoặc tự cho mình quyền can thiệp, nên lại nhắc đến chuyện này. Hắn chỉ cười nhạt, nói nếu còn làm hắn phiền lòng, sau này chẳng cần gặp. 


Tình thân vốn mỏng manh, dễ vỡ, chẳng ai muốn thử thách chút kiên nhẫn của hắn, nên những lời phiền hà dần biến mất.


Kiếp này, sinh ra trong thời đại cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, Tiêu Yến Ninh càng chẳng màng tình cảm. Nguyện vọng lớn nhất của hắn là sống tự do, không bị kìm kẹp, không bị ép buộc. 


Hắn biết điều này ích kỷ, có thể làm tổn thương Hoàng thượng và Tần Quý phi, nhưng hắn vốn là người ích kỷ như thế. Hắn không thể vì làm vui lòng ngài và nàng mà sống cả đời với một cô gái xa lạ, như thế thì quá vô trách nhiệm.


Hắn có thể mang tiếng xấu, mang tội bất hiếu, nhưng không thể làm kẻ khốn nạn. Nếu hôm nay, người thổ lộ tâm tư trước mặt hắn không phải Lương Tĩnh mà là bất kỳ ai khác, hắn sẽ chẳng kiên nhẫn an ủi, mà nhanh chóng đá người đó khỏi đời mình. Nhưng người đó lại là Lương Tĩnh, người hắn một tay nuôi lớn.



Có lẽ vì tính cách thiếu sót, càng không có được gì, hắn càng trân trọng những gì đang có. Lương Tĩnh chiếm vị trí quan trọng trong lòng hắn, hắn không thể đuổi y ra khỏi trái tim mình. 


Huống chi, y chẳng làm gì tày trời, chỉ là thích hắn mà thôi.


Lúc đầu, hắn gần như thất thố, luống cuống, chỉ muốn làm đà điểu, giả vờ không biết gì. Nhưng ông trời chẳng cho hắn trốn tránh. Nhìn Lương Tĩnh hoảng sợ, hắn, với tư cách người lớn hơn, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, an ủi y.


Hắn nói sẽ nghiêm túc suy nghĩ, không phải lời thoái thác. Đã đến nước này, hắn sẽ cân nhắc kỹ. Nếu không chấp nhận tình cảm của y, cả hai còn trẻ, thời gian còn dài. Một người ở kinh thành, một người ở biên cương, giữ khoảng cách, họ vẫn có thể giữ liên lạc, trò chuyện bình thường. Nhưng hắn không nỡ đẩy y ra khỏi đời mình.


Nếu chấp nhận, hắn phải gỡ bỏ vai trò mình đang đóng trong đời y. Trong mười tám năm của Lương Tĩnh, hắn là bạn, là cha anh, là tri kỷ, là bạn chơi. Y bị thương, hắn đau; y bất an, hắn xót; biết y đến thanh lâu, hắn không vui. Hắn bao dung, trân trọng tình nghĩa giữa họ, thậm chí có cả sự chiếm hữu như người yêu, nhưng lại thiếu thứ quan trọng nhất: hắn không có d*c v*ng với y.


Không d*c v*ng, làm sao có thể gọi là thích? Nhưng với hắn, đây chẳng phải chuyện lớn. Hắn chưa từng nghĩ đến tình cảm, không chỉ với y, mà với bất kỳ ai. Giờ đột nhiên biết tâm tư của y, hắn chưa thể chuyển đổi vai trò ngay, tâm trạng còn chưa ổn, làm sao nói đến d*c v*ng? Nếu chỉ vì một nụ hôn mà hắn đã dao động, thì chẳng cần nghĩ, cứ kéo y yêu đương luôn.


Hắn nói sẽ nghiêm túc cân nhắc, bao gồm cả những điều này. Hắn không trốn tránh. Nhưng nghĩ đến những chuyện mờ ám sau này với Lương Tĩnh, hắn hơi ngượng, cũng chẳng thể tự nhiên như trước. Hắn xoa má nóng bừng, muốn xua đi những cảm xúc kỳ lạ.


Khi tâm trạng đã bình tĩnh, hắn thay áo. Cảm nhận áo ướt nơi cổ, hắn lắc đầu. Chưa từng thấy ai khóc nhiều như y, làm hắn cũng hoảng theo. 


Hắn tự xử lý áo dính máu. Tuy người hầu như Nghiên Hỉ không nói ra, nhưng họ không ngốc, thấy vết thương trên môi Lương Tĩnh, sẽ đoán ra chuyện. Hắn không muốn họ thì thầm về y. 


Hắn tuy không ngại tiếng xấu, nhưng không cho phép danh tiếng Lương Tĩnh bị tổn hại. Thành tựu của y là từ sinh tử mà có, không thể vì chuyện riêng mà bị gán mác xấu được.


Ra khỏi phòng, thấy Lương Tĩnh đã sửa sang chỉnh tề, Tiêu Yến Ninh bước tới, cười: "Nghiên Hỉ không có kinh nghiệm phẩm vấn người, không biết có moi được gì không. Phiền Lương tướng quân đi xem xem, sớm giải quyết cho đỡ phiền lòng."


Lương Tĩnh đỏ mặt, giọng bất đắc dĩ: "Yến Ninh ca ca, đừng trêu ta nữa, ta đi đây."


Tiêu Yến Ninh: "Thẩm vấn xong, để thị vệ đưa đám người đó về."


Hắn sẽ báo chuyện này cho An Vương, nhưng An Vương quản quân Tây Cương, không tiện tham gia, tấu sớ về kinh vẫn phải do Tiêu Yến Ninh viết. Kẻ nào dám gây sóng gió ở Thanh Châu vừa yên bình, đúng là tìm chết. 



Rơi vào tay vương gia mang tiếng xấu như hắn, chỉ có chết nhanh hơn.


Lương Tĩnh hiểu chuyện nặng nhẹ, nếu không có chuyện này, y đã đi thẩm vấn đám trộm ngay từ đầu. Đêm khuya đột nhập dân cư, chẳng biết có ý đồ gì. May gặp Tiêu Yến Ninh, có thị vệ, mới bắt được chúng. Nếu là dân thường, e rằng đã chịu thiệt lớn.


Dưới ánh sáng ban ngày, vẫn có những góc tối lạnh lẽo. Bình thường An Vương không can dự chính sự địa phương, nay gặp đúng dịp, họ có thể ra tay chỉnh đốn.


"Yến Ninh ca ca, ta đi rồi về," Lương Tĩnh nói.


Tiêu Yến Ninh gật đầu. Khi y đi, hắn sai người chuẩn bị bữa sáng, rồi tìm ghế ngồi. Sáng nay trời đẹp, nắng sớm xuyên mây, rải xuống đất. Dưới nắng ấm, hơi lạnh chẳng còn. Bận rộn cả đêm và sáng, hắn thấy đói bụng. 


Hy vọng Lương Tĩnh nhanh chân, kẻo cái bụng này còn réo thêm nữa.


---


Lương Tĩnh đến phòng bên, Nghiên Hỉ nhìn đôi mắt sưng và đôi môi rách của y, lòng đầy ý nghĩ. Hắn theo Tiêu Yến Ninh nhiều năm, biết chủ nhân xem Lương Tĩnh còn quan trọng hơn mấy huynh đệ. Giờ biết y đến thanh lâu, chắc Tiêu Yến Ninh khó chịu lắm. Nhưng dù khó chịu, cũng không đến mức mắng y ra nông nỗi này. Lời nói chắc khó nghe lắm, mới khiến y khóc sưng mắt, cắn rách cả môi.


Vương gia ở kinh thành quen phóng túng, lời nói sắc bén, châm chích người khác chẳng nể nang. Thận Vương có con rồi, gặp Tiêu Yến Ninh còn muốn đánh hắn. Lương Tĩnh chắc cũng chịu không ít k*ch th*ch. Nhưng chuyện này, Nghiên Hỉ là kẻ bề dưới, chẳng giúp được gì, chỉ có thể để y tự chịu đựng.


Lương Tĩnh thấy ánh mắt đồng cảm của Nghiên Hỉ, cảm giác khó hiểu. Người của Tiêu Yến Ninh cũng nên chỉnh đốn, suy nghĩ nhiều quá, cũng chẳng tốt. 


Biết Tiêu Yến Ninh đang chờ kết quả thẩm vấn, y ra tay ngay. Tay trái đám trộm bị y bẻ hết, tiếng kêu đau vang khắp phòng.


Y cười lạnh: "Thanh Châu nhỏ thế này, các ngươi không nói, bọn ta cũng tra được, chỉ tốn chút thời gian. Nói ra, các ngươi sẽ bớt phải chịu đau."


Khi gặp Nghiên Hỉ khuyên nhủ, chúng đương nhiên khóa chặt miệng không chịu khai. Giờ gặp kẻ mạnh tay, sợ cánh tay còn lại cũng gãy, chúng vội khai hết. Chúng nhận lệnh từ Lưu Khâm, con trai huyện lệnh Thanh Châu, vì chuyện ở Yến Xuân Lâu tối hôm qua. Lưu Khâm bị đánh, tức giận, muốn dạy Tiêu Yến Ninh một bài học. Đám này hoặc là tay sai huyện nha, hoặc là đám lưu manh có chút võ công, được Lưu Khâm nuôi làm việc bẩn.


"Lưu Mậu làm huyện lệnh mà dám dung túng con trai nuôi nô bộc, thật vô pháp vô thiên," Lương Tĩnh lạnh lùng.



Lương Tĩnh liếc Nghiên Hỉ: "Bắt người trước."


Nghiên Hỉ: "Vâng."


Dù là huyện lệnh hay con trai, dám hại Tiêu Yến Ninh, chức quan này cũng đã đến hồi kết. Ra khỏi phòng, Lương Tĩnh gặp Ôn Nhiễm. Hắn ta thấy y, mắt trợn to. Y nhìn hắn, lửa giận bốc lên. Nếu không vì tên này nói bậy, sao Tiêu Yến Ninh lại đến thanh lâu. Lỡ mà xảy ra chuyện gì thì sao?


Ôn Nhiễm thấy y giận, tiến lên, giọng đầy áy náy: "Vương gia vì ngươi đi Yến Xuân Lâu mà tức đến thế sao?"


Hắn từng khâu vết thương cho y, mồ hôi nhễ nhại y còn chẳng kêu. Giờ khóc thành thế này, hẳn là chịu uất ức lớn lắm. Lương Tĩnh trừng hắn: "Im mồm! Đừng nhắc ba chữ đó nữa."


Ôn Nhiễm: "...Vâng vâng." Biết thế, có đánh chết hắn hắn cũng chẳng nói bừa.


Mọi chuyện nhanh chóng rõ ràng, tấu sớ của Tiêu Yến Ninh được gửi gấp về kinh. Hắn không như An Vương, vốn không biết kêu ca. Trong tấu, hắn thành vương gia suýt bị đám lưu manh nhà Lưu Mậu g**t ch*t, lần đầu gặp nguy hiểm, lòng kinh hoàng, đêm không ngủ, ngày chẳng yên, dung nhan tiều tụy. Hắn khóc lóc, may nhờ Hoàng thượng ở kinh thành che chở, không thì chuyến Tây Cương này e rằng đã mất mạng, chẳng còn cơ hội gặp lại ngài.


Có thể tưởng tượng ngài giận thế nào khi đọc tấu này. Một tên con trai huyện lệnh nhỏ bé dám bắt nạt vương gia được sủng ái nhất. Ngài mắng Lưu Mậu thậm tệ trên triều. Nếu Tiêu Yến Ninh thật sự bị thương, mười mạng Lưu Mậu cũng không đền nổi.


Ngài giận, An Vương cũng giận chẳng kém. Biết chuyện tối hôm qua, hắn nhìn Lương Tĩnh từ Thanh Châu về trại, giọng khó tin: "Ngươi dám đưa hắn đi thanh lâu?"


Lương Tĩnh: "..." Không phải y, y cũng đâu có muốn!


Tiêu Yến Ninh: "Tam ca..."


An Vương nhíu mày, quát: "Ngươi im đi! Chưa thành thân, sao dám đặt chân đến chỗ đó?"


Tiêu Yến Ninh: "..." Hắn lúc đó chỉ tức, bực bội trong lòng, nên mới đi thôi mà.


Thấy hắn mắt láo liên, An Vương càng giận: "Sợ ngươi ở trại không quen, ta để ngươi đến Thanh Châu thư giãn, vậy mà ngươi dám đi đâu cũng được."



Tiêu Yến Ninh thấy hắn giận thật, vội nói: "Tam ca, đệ sai rồi, sau này không đi nữa."


"Sau này? Ngươi còn dám nhắc đến sau này?" An Vương rất muốn nhào vào đập hắn một trận: "Từ hôm nay đến khi về kinh, ngươi không được bước ra khỏi trại nửa bước!"


Tiêu Yến Ninh: "..." Nếu đây là phạt thì hắn chịu, dù sao ở đâu cũng được.


An Vương nhìn Lương Tĩnh: "Còn ngươi, không bảo vệ tốt vương gia, tự đi nhận phạt."


Lương Tĩnh: "Vâng."


Tiêu Yến Ninh vội: "Tam ca, đệ muốn đi, phạt hắn làm gì? Phạt đệ đi."


An Vương: "Im mồm, nói thêm câu, phạt thêm lần nữa!"


Tiêu Yến Ninh: "..." Hắn mấp máy môi, muốn nói, lại sợ An Vương nói là làm, chỉ đành trừng mắt, tức tối đứng đó.


Lương Tĩnh khẽ lắc đầu với hắn. Là trách nhiệm của y, y đáng bị phạt.


Y đi rồi, Tiêu Yến Ninh ngồi xuống: "Tam ca phạt vô lý quá. Lương Tĩnh đâu biết trước được tương lai, sao mà ngờ được sẽ gặp đám khốn kiếp kia."


"Hắn bảo vệ chủ không tốt, đáng bị phạt," An Vương nói. "Ngươi chưa ra khỏi kinh, không biết lòng người hiểm ác. Lỡ bị đám người thanh lâu dụ dỗ, ta biết ăn nói thế nào với phụ hoàng và Hoàng Quý phi nương nương đây?"


Tiêu Yến Ninh: "..." Hắn là loại người đó sao?


Vài ngày sau, thánh chỉ đến Tây Cương. Huyện lệnh Thanh Châu Lưu Mậu bị bãi quan, kết cục tất yếu. Tội trạng con trai hắn bị tra rõ, ngài đày cả đám liên quan đến Đông Lĩnh. Ngài còn gửi riêng thư cho Tiêu Yến Ninh, nói chuyện Lương Tĩnh đã rõ, hỏi hắn năm mới đã qua, sao còn không mau về kinh?


Qua nét bút, có thể thấy ngài đã cạn hết kiên nhẫn rồi. Cũng phải, gặp kẻ như Tiêu Yến Ninh, lấy cớ điều tra để du ngoạn, ngài không giận mới lạ. Người khác đã sớm về kinh phục mệnh, còn hắn thì lề mề, qua năm mới vẫn chưa muốn về. Nếu ngài không lên tiếng, qua xuân còn hè, hè nóng thì đợi thu, thu ngắn thì chờ đông. Rồi lại một năm nữa trôi qua.


. . . 


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 94
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...