Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 92


Lương Tĩnh nín thở, nhanh chóng đứng thẳng, không trở lại trường kỷ mà lặng lẽ rời đi.


Cẩn thận đẩy cửa, nhẹ nhàng khép lại, y không đi ngay, chỉ ngồi xuống bậc thang trước cửa, để ánh trăng phủ lên người.


Trăng lạnh như nước, khiến trái tim Lương Tĩnh đập thình thịch.


Cơn xúc động qua đi, trong lòng chỉ còn hoảng loạn, sợ hãi và bất an. Y vô thức chạm vào môi mình, cảm giác như sắp phát điên.


Khi cúi xuống, đầu óc y trống rỗng. Y không chắc khi nãy mình có chạm vào môi Tiêu Yến Ninh không, dường như cảm nhận được sự mềm mại ấy, lại dường như chỉ là khoảng cách gần đến mức tưởng chừng đã chạm.


Y căng thẳng tột độ, chẳng nhớ gì nữa.


Lương Tĩnh không hối hận về phút bốc đồng ấy. Có lẽ cả đời này, chỉ lần này y được để hơi thở mình hòa quyện với hơi thở của Tiêu Yến Ninh, như thể họ là những người thân thiết nhất thế gian.


Nhưng y vẫn sợ, sợ nếu vừa rồi làm kinh động người trong mộng, y sẽ phải làm sao.


Nghĩ đến đôi mắt luôn ngập ý cười của Tiêu Yến Ninh sẽ lộ ra vẻ kinh ngạc, ghê tởm vì hành động của y, tim Lương Tĩnh như bị một bàn tay lớn bóp chặt. Một viễn cảnh chưa xảy ra, chỉ tưởng tượng thôi đã khiến y khó chịu, hít thở không thông.


May mà trời cao thương xót, tha thứ cho lòng tham lần này của y.


Tiêu Yến Ninh ngủ say, chẳng hay biết y đã làm gì.


Lương Tĩnh nhắm mắt, trái tim vẫn lơ lửng, không thể tìm nơi đáp đất.


Y tự nhủ, mình thật giả tạo. Y ghét những ánh mắt dính chặt vào Tiêu Yến Ninh ở Yến Xuân Lâu, y giận, y ghen. Nhưng chính y mới đáng trách hơn. Ánh mắt y khi nhìn hắn thậm chí còn tham lam, xấu xa hơn, chỉ là y che giấu đủ khéo, không để lộ, cũng chẳng ai phát hiện.


Lương Tĩnh ngẩng nhìn vầng trăng treo cao, nhớ về đêm định mệnh thay đổi cuộc đời mình. Sau khi hai người kia chạy đi, y ngây người rất lâu. Trong doanh trại, hai người ấy phải kìm nén tình cảm. Khi được buông bỏ gánh nặng trên tiền tuyến, khi vẫn còn sống sót, họ không kìm được mà ôm nhau. Trong bóng tối, họ thì thầm nỗi nhớ, như muốn thời gian ngừng trôi, để mãi mãi bên nhau.


Hồi lâu sau, Lương Tĩnh mới thất thần rời đi.


Đêm đó, y mơ một giấc mộng rực rỡ.


Tỉnh mộng, cảm nhận cơ thể không thoải mái, y từ ngơ ngác chuyển sang hoảng sợ.


Y đã biết chuyện nam nữ, thỉnh thoảng sáng sớm cũng có phản ứng, dù ngượng ngùng nhưng giấc mộng không để lại dấu vết, khi tỉnh dậy chỉ cảm nhận được xúc động của cơ thể, còn chi tiết thì chẳng nhớ gì.


Chuyện bình thường, dễ dàng chấp nhận.


Nhưng lần này, người trong mộng có giọng nói, có hình dáng. Giấc mộng không còn vô dấu nữa. Lương Tĩnh nhớ rõ, đó Tiêu Yến Ninh cười khẽ bên tai y, gọi tên y.


"Lương Tĩnh."



Chỉ một cái tên, y đã hoàn toàn xao động.


Tỉnh mộng, y tuyệt vọng.


Sao y dám có những ý nghĩ khinh nhờn kia đối với Tiêu Yến Ninh?


Thời gian đó, Lương Tĩnh gần như phát điên, không biết phải làm sao.


Y dồn hết sức vào chiến trường, người khác nghỉ ngơi, y vẫn luyện tập. Mệt mỏi tột độ khiến y kiệt sức, không còn nghĩ đến những điều không nên.


Nhưng đêm đến, y không thể ngăn mình mơ những giấc mộng đẹp đẽ ấy.


Lần một, lần hai...


Có lẽ vì cầu mà không được, nên trong mộng càng thêm khắc khoải.


Một thời gian, y không dám nhắm mắt, sợ khi ngủ, y sẽ mơ.


Khi đã làm cho bản thân kiệt quệ đến không chịu nổi, y mới ngã xuống ngủ.


May là mơ ít đi, nhưng tinh thần không đủ tập trung.


May mà Lương Tĩnh sớm nhận ra, như vậy là vô trách nhiệm với bản thân và đồng đội. Trên chiến trường, chỉ một chút lơ là, y có thể mất mạng, thậm chí liên lụy người khác.


Tự thấy mình không ổn, y tìm quân y. Quân y bảo y do áp lực lớn, mất ngủ, nên kê thuốc cho y.


Cuối cùng, An Vương đích thân nhắc nhở, dù có hận Tây Khương đến đâu, cũng không được xem nhẹ thân thể. Báo thù là việc lâu dài, nghĩ nhiều chỉ tổ hại mình.


Mọi người nghĩ y mất ngủ vì Tây Khương, nhưng chỉ y biết, không hoàn toàn là vậy.


Y hận Tây Khương, nhưng cũng hận mình vì những mộng tưởng không nên có.


Sau này, y bị thương ở ngực, được cứu về. Trải qua sinh tử, Lương Tĩnh bỗng nghĩ thông. 


Chẳng qua là thích Tiêu Yến Ninh, có gì to tát đâu.


Từ nhỏ, y lớn lên cùng hắn, là bạn đọc sách kề cận bên hắn. Khi ở trong cung, Tiêu Yến Ninh luôn che chở cho y, không để y chịu nửa phần uất ức.


Năm tám tuổi, là thời khắc đau đớn nhất đời y. Trong độ tuổi ngây thơ, y đối mặt với điều tàn nhẫn nhất, gánh nặng nhà họ Lương đặt lên đôi vai non nớt của y. Thế mà Tiêu Yến Ninh vẫn ở bên y, bảo vệ y.


Trong đời y, Tiêu Yến Ninh là ánh sáng trong đêm đen, soi sáng cuộc đời u tối, mang đến che chở, và cả sự ấm áp.


Một người hoàn mỹ như Tiêu Yến Ninh, đáng để cả thiên hạ yêu thích, còn y chỉ là một trong số đó.



Thân phận y có chút đặc biệt, nhưng cũng chẳng đặc biệt đến thế.


Lương Tĩnh nghĩ, chỉ cần giấu kín tâm tư, không để Tiêu Yến Ninh biết, y vẫn sẽ là người đệ đệ cần che chở trong mắt hắn.


Dựa vào tình nghĩa lớn lên cùng nhau, hành động hơi quá đáng của y cũng sẽ chẳng ai để ý.


Còn Tiêu Yến Ninh, chỉ cần y không nói, y tin hắn sẽ không bao giờ nghi ngờ đến chuyện đó.


Y không muốn là trở ngại trong đời hắn. Khi Tiêu Yến Ninh thành thân, y sẽ dứt hẳn niệm tưởng, chôn kín bí mật này cả đời, đi canh giữ biên cương, giữ mãi bí mật ấy.


Lương Tĩnh vốn đã chuẩn bị tâm lý. Hoàng tử rời cung lập phủ thường phải định hôn, cho nên y đếm từng ngày chờ đợi.


Nhưng chẳng có gì.


Đừng nói thành thân, ngay cả tin tức Thất hoàng tử đính hôn cũng không có.


Lương Tĩnh không dám hỏi, cuối cùng làm đà điểu, chẳng dám nghĩ gì nữa.


Nhưng số phận thật kỳ diệu, Tiêu Yến Ninh vì y mà đến biên cương.


Tâm tư chôn sâu trong lòng, khi thấy hắn, lập tức gợn sóng lăn tăn.


Tiêu Yến Ninh đối với y như xưa, không vì bốn năm xa cách mà xa lạ. Thậm chí, vì tuổi tác, hắn trưởng thành hơn, đối với y còn tốt hơn trước.


Chỉ là Lương Tĩnh làm tặc tâm hư, sợ quá nhiệt tình sẽ lộ tâm tư, lại sợ lạnh nhạt khiến Tiêu Yến Ninh không vui.


Nhưng thật ra, được gặp lại Tiêu Yến Ninh, được ở bên cạnh hắn, là điều y mơ ước cả đời.


Thời gian này, y thật sự rất vui, dù vì bất kỳ lý do gì, y vẫn là người đặc biệt trong lòng Tiêu Yến Ninh. Có thể nói, mọi sự dịu dàng, kiên nhẫn của hắn đều dành trọn cho y.


Nếu không có chuyện Yến Xuân Lâu, nếu Tiêu Yến Ninh không chân thành nói ra những lời ấy, Lương Tĩnh có lẽ đã kìm nén được mọi cảm xúc cho đến khi hắn rời Tây Cương.


Nhưng khoảnh khắc ấy, y không kìm nổi.


Khi ấy, Tiêu Yến Ninh nhận ra y bất thường, thần sắc và giọng điệu có chút bối rối.


Lương Tĩnh tuy khó chịu, nhưng trong lòng vẫn lóe lên ý nghĩ: Thấy chưa, trong lòng huynh ấy, mình luôn khác biệt.


Chỉ mình y khiến Tiêu Yến Ninh lộ ra biểu cảm ấy.


Trái tim y như bị xé làm đôi. Một nửa muốn đập tan bình, nói toạc tâm tư. Y hiểu Tiêu Yến Ninh, dù hắn có chán ghét, thì cùng lắm chỉ tránh mặt, sẽ không làm gì y.


Nửa còn lại muốn giấu đi, không để hắn phải khó xử.



Tiêu Yến Ninh hẳn nhận ra y muốn đổi đề tài, mắt còn dấy lên nghi ngờ, không hiểu sao y lại đau khổ đến vậy, nhưng vẫn thuận theo, lật qua chuyện này.


Là y không ngủ được, là y không kìm được lòng, lén vượt ranh giới.


Lương Tĩnh mím môi, chuẩn bị tâm lý bao ngày, nhưng khi thấy hắn, mọi phòng tuyến đều sụp đổ, y trước mặt hắn chẳng còn chút sức kháng cự.


Đêm lạnh lẽo, Lương Tĩnh hắt hơi.


---


Hồi tưởng đến đây, y vội mở to mắt, nhìn về phía cửa, sợ bên trong có động tĩnh. Nghe ngóng một lúc, không thấy gì, y mới đứng dậy, đi về đông sương phòng.


Cùng ở chung một phòng là điều hiếm có, nhưng sau hành động táo bạo vừa rồi, y không thể lợi dụng sự vô tư của Tiêu Yến Ninh mà tiếp tục làm càn nữa.


---


Nửa đêm, một đám người che mặt, lén lút mò đến trước nhà.


Có kẻ trèo tường, chẳng mấy chốc cửa lớn mở ra, đám còn lại lặng lẽ tiến vào.


Khi tất cả đã vào trong, đột nhiên vài ngọn đuốc sáng lên, khiến chúng giật mình.


Chưa kịp phản ứng, cửa lớn đã bị đóng sập.


Kẻ trèo tường đầu tiên đã nằm trên đất, sống chết chẳng rõ.


"Nhẹ thôi, đừng làm ồn Thất ca." Lương Tĩnh, chưa ngủ, nghe động liền chạy ra, lạnh giọng nói.


Dám nửa đêm quấy nhiễu giấc ngủ của Tiêu Yến Ninh, đúng là chán sống.


Đám thị vệ được huấn luyện kỹ lưỡng nhanh chóng khống chế hết kẻ đột nhập. Ai mà không biết Tiêu Yến Ninh tính tình không tốt, sáng dậy tâm trạng thường rất cáu gắt.


Nếu để đám này làm hắn tỉnh giấc, chính là lỗi của họ.


Bắt hết kẻ đột nhập, không thẩm vấn tại chỗ, mà trói lại, bịt miệng, ép quỳ trước cửa.


Việc sáng mai mà có ai đến tìm, lại là chuyện khác.


Đám người bị bịt miệng r*n r* cầu xin, nghe mà phiền lòng.


Sáng sớm, Tiêu Yến Ninh tỉnh dậy, đẩy cửa ra.


Hắn rõ ràng ngủ không ngon, sắc mặt không tốt.



Nghiên Hỉ tiến lên, kể lại chuyện đêm qua, Tiêu Yến Ninh nhíu mày: "Lũ nào thế?"


Nghiên Hỉ đáp: "Lương tiểu công tử không cho thẩm vấn, trói hết bọn chúng rồi vứt hết ra ngoài cửa. Chắc là người từ Yến Xuân Lâu tối qua."


Tiêu Yến Ninh khựng lại, nhìn Lương Tĩnh đang tiến tới, "ồ" một tiếng, giọng mang theo lửa giận: "Nửa đêm xông vào nhà dân, đúng là to gan lớn mật!"


Nghe giọng hắn bực bội, Lương Tĩnh bước tới hỏi: "Thất ca, quấy nhiễu giấc ngủ của huynh rồi?"


Tiêu Yến Ninh nhìn y, ánh mắt bình thường, nhưng Lương Tĩnh từng làm ra chuyện trái lòng, bị nhìn thế, tim chợt run lên.


Hắn nhíu mày, giọng dịu đi: "Sao dậy sớm thế?"


Lương Tĩnh do dự, chưa đáp, Tiêu Yến Ninh lại quan tâm hỏi: "Bị lũ này chọc tức rồi à?"


Lương Tĩnh im lặng, coi như thừa nhận. Y đúng thật là cả đêm không ngủ, nửa đầu vì trăn trở nhiều, nửa sau đúng là tức vì đám này.


Tiêu Yến Ninh đứng dậy, ánh mắt lạnh lùng: "Lập tức tra rõ lũ này, xem sau lưng chúng là ai, xem Thanh Châu này có còn vương pháp không!"


Ai cũng thấy hắn nổi giận, Nghiên Hỉ vội vàng đi thẩm vấn. Nếu không tra ra, chính hắn sẽ gặp họa.


"Đừng giận." Tiêu Yến Ninh nhìn Lương Tĩnh, "Không cần chấp nhặt với lũ ngu xuẩn, tức giận sẽ hại thân."


Biết hắn lo cho mình, Lương Tĩnh cong khóe mắt: "Đã hết giận rồi."


Khi túm đám kia ra, y đã hung hăng ném chúng xuống đất.


Tiêu Yến Ninh "ừ" một tiếng.


Lương Tĩnh: "Trời vừa sáng, Thất ca, huynh có muốn ngủ thêm chút không?"


"Không cần, không buồn ngủ nữa." Tiêu Yến Ninh đáp.


Lương Tĩnh: "À..." Y nhớ trước đây Tiêu Yến Ninh thích ngủ nướng, dù bị Tần Quý phi gọi dậy, hắn vẫn trùm chăn ngủ tiếp.


Có phải tính tình đã thay đổi theo tuổi rồi không?


Lương Tĩnh do dự hỏi: "Là do đổi chỗ ngủ, không quen sao?"


Tiêu Yến Ninh: "Cũng tạm."


Lương Tĩnh cười: "Thanh Châu sao có thể so với kinh thành, ồn ào hơn nhiều..." Nói đến đây, y đột ngột im bặt.


Tiêu Yến Ninh lòng thắt lại, ngẩng đầu lên, thấy Lương Tĩnh mắt đầy hoảng sợ, môi run rẩy, nuốt nước bọt, khó nhọc nói: "Chỗ... ồn ào, Điện... Điện hạ tối qua có phải... không ngủ ngon hay không...?"


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 92
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...