Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 71


Nhìn thấy vết xanh tím thoáng hiện trên gò má trắng trẻo của Tiêu Yến Ninh, ánh mắt Hoàng Thượng trầm xuống, lòng thoáng chút không vui. Nhà họ Lương, có vài người đúng là thiếu quy củ.


Chẳng biết kẻ đến là ai mà đã dám động tay động chân, thật không sợ chuốc họa vào thân!


Quay đầu nhìn sang Lương Tĩnh đang tỏ vẻ đáng thương, Hoàng Thượng chợt thấy lòng nghẹn lại, rồi lặng lẽ đưa mắt về phía Tiêu Yến Ninh.


Trong mắt Tiêu Yến Ninh, lời hắn nói chẳng có gì đáng kinh ngạc. Hoàng Thượng thầm nghĩ, trong cái đầu nhỏ bé trống rỗng ấy, thế gian này chỉ có trắng và đen. Trẻ con mà, suy nghĩ đơn giản, thấy bạn mình bị bắt nạt, lập tức xông lên bênh vực. Nhưng có lẽ chỉ Tiêu Yến Ninh mới dám ngang nhiên kéo người ta về cung cấm như thế.


Nhìn dáng vẻ của hắn, dường như còn định giữ Lương Tĩnh mãi trong cung không chịu thả về.


Tiêu Yến Ninh muốn làm gì đây? Hắn muốn nuôi Lương Tĩnh sao?


Lẽ nào Lương Tĩnh là con dế, muốn nuôi là nuôi được sao? Hay hắn coi mẫu thân của Lương Tĩnh và cả nhà họ Lương như không tồn tại?


Hoàn cảnh của Lương Tĩnh khiến người ta phẫn nộ, nhưng những lời nói, việc làm của Tiêu Yến Ninh cũng khiến người ta cạn lời. Có khoảnh khắc, Hoàng Thượng thật sự muốn cho hắn một trận đòn ra trò.


Là hoàng tử, gặp chuyện chỉ cần lộ thân phận, cảnh cáo vài câu, hoặc ngay tại chỗ làm chủ cho Lương Tĩnh là được rồi. Vậy mà hắn lại đi "trộm" người về cung!


Mẫu thân của Lương Tĩnh giờ chắc đang phát điên vì không tìm thấy con.


Ngài, một vị Hoàng Thượng, phải ăn nói thế nào với mẫu thân y đây? Chẳng lẽ nói: "Xin lỗi, nhi tử của ta thấy con bà đáng thương quá, nên trộm từ nhà bà về. Nhi tử ta còn chê bà nuôi con không ra gì, nên quyết định mang về cung tự nuôi!"


Tiêu Yến Ninh thì không chừng còn nói ra được lời ấy, nhưng ngài, đường đường là Hoàng Thượng, nghe mà còn thấy ngượng chín mặt!


Đừng nói ngài là Hoàng Thượng, dù chỉ là người thường, nếu có ai dám đề nghị như thế, ngài đã tát cho một phát rồi!


Đối diện với Tiêu Yến Ninh đầy những ý nghĩ viển vông, Hoàng Thượng chỉ thấy lòng mệt mỏi, chẳng biết phải trút giận vào đâu.


Thấy Hoàng Thượng mang vẻ mặt bất lực, không muốn mở lời, Tần Quý phi đứng bên khẽ mím môi, do dự một hồi, nàng nhẹ giọng thưa: "Hoàng Thượng, hay là phái người đến nhà họ Lương một chuyến?" Phải báo cho họ biết Lương Tĩnh đang ở trong cung. Hoắc thị chắc đang thấp thỏm lo âu, lỡ có chuyện gì bất trắc, biết phải làm sao đây?


Hoàng Thượng liếc nhìn Tần Quý phi, sâu trong đáy mắt thoáng chút dò xét và khó hiểu.


Nhà họ Tần, ai nấy đều sắc sảo, mưu mẹo hơn người, kể cả Tần Chiêu cũng vậy, chỉ cần liếc mắt một vòng là đã nghĩ ra mưu kế. Sao đến nàng và Tiêu Yến Ninh lại khác thế?


Đặc biệt là Tiêu Yến Ninh, sao lại kém xa như vậy?



"Lưu Hải," Hoàng Thượng cất lời, "ngươi đích thân đưa Lương Tĩnh về Lương phủ, nhất định phải làm cho Lương phu nhân an tâm."


Lưu Hải: "Dạ, thần tuân chỉ."


Tiêu Yến Ninh cuống lên: "Sao lại đưa người về? Về đó rồi bị bắt nạt nữa thì sao? Không thể để y ở lại cung được ư?"


"Không thể!" Hoàng Thượng lạnh lùng đáp, "Trẫm còn chưa hỏi tội con, tốt nhất con im lặng đi!"


Tiêu Yến Ninh tỏ vẻ không phục, mặt mày hậm hực.


Hoàng Thượng thấy hắn đúng là thiếu dạy dỗ.


Lười đôi co, Hoàng Thượng quay sang nhìn Lương Tĩnh, ánh mắt dịu đi vài phần, giọng nói thêm chút thận trọng: "Lương Tĩnh, trẫm cho Lưu Hải đưa con về. Từ nay, không ai dám bắt nạt con nữa." Nếu còn kẻ nào dám nói năng bậy bạ trước mặt Lưu Hải, chẳng phải là quá không nể mặt ngài, một vị Hoàng Thượng sao?


Hoàng Thượng đã định đoạt, Tiêu Yến Ninh biết không giữ được người, đành bày vẻ mặt tiu nghỉu: "Vậy nhi thần cũng đi!"


Tần Quý phi khẽ nhíu đôi mày liễu: "Nói bậy! Đã muộn thế này, chút nữa cổng cung sẽ khóa!"


Tiêu Yến Ninh: "Nhưng Lương Tĩnh vụng miệng, lỡ bị người ta nói át thì sao?"


Nói xong, hắn còn nắm chặt tay Lương Tĩnh không buông.


Tần Quý phi định nói gì đó, nhưng nghĩ đến tình bạn thắm thiết của hai đứa trẻ, mỗi lần Lương Tĩnh xuất cung, Tiêu Yến Ninh đều mong ngóng. Mỗi khi Lương Tĩnh sắp vào cung, hắn lại sai nhà bếp nhỏ chuẩn bị sẵn điểm tâm y thích. Thêm vào đó, Lương Tĩnh lại gặp phải chuyện như vậy, Tần Quý phi nhất thời không đành lòng.


Hoàng Thượng nhìn nàng, trong lòng thầm nghĩ, Tiêu Yến Ninh ra nông nỗi này, phần lớn là do Tần Quý phi nuông chiều quá mức.


Gặp chuyện chẳng nỡ trách mắng, sợ làm tổn thương lòng trẻ thơ. Cứ thế này, bao giờ Tiêu Yến Ninh mới trưởng thành?


Lúc này, Thái tử nhẹ giọng thưa: "Phụ hoàng, hay là để nhi thần đưa thất đệ cùng Lương Tĩnh về..." Nói đến đây, y đột nhiên dừng lại.


Nhà họ Lương giờ không còn nam nhân trưởng thành, dù y là Thái tử, nhưng nửa đêm phụng chỉ đến đó, khó tránh khỏi lời ra tiếng vào.


Thái tử lắc đầu, tự thấy mình hồ đồ.


Liễu Minh Ngạn, Đông cung trưởng sử, lén ngẩng lên nhìn Thái tử một cái, không để lộ cảm xúc.


Thái tử vẫn đứng ngay ngắn, từng cử chỉ đều toát lên vẻ cao quý, trầm tĩnh.



Tiêu Yến Ninh lập tức phản ứng, dù Thái tử có muốn đi, hắn cũng sẽ ngăn cản.


Hắn nhớ đến gương mặt mệt mỏi và bàn tay lạnh ngắt của Thái tử, bèn nói: "Phụ hoàng, để nhi thần đi thôi. Nếu muộn quá, nhi thần có thể nghỉ lại ở phủ Khang Vương của nhị ca hoặc phủ An Vương của tam ca."


Hoàng Thượng nhìn Thái tử, rồi lại nhìn Tiêu Yến Ninh một lòng chỉ muốn đưa Lương Tĩnh về.


Người là do Tiêu Yến Ninh "trộm" vào cung, để hắn tự mình đưa về cũng hợp lẽ.


Vậy nên Hoàng Thượng phán: "Thái tử mai còn bận việc công, không cần đi."


Rồi ngài trừng mắt với Tiêu Yến Ninh: "Ngươi đi thì được, nhưng xong việc phải theo Lưu Hải về cung ngay, đừng hòng ở lại phủ Khang Vương hay An Vương. Nếu ngươi không nghe lời, phủ nào dám giữ ngươi, ngày mai trẫm sẽ trị tội kẻ đó!"


Tiêu Yến Ninh: "..."


---


Trên đường đưa Lương Tĩnh về Lương phủ, Tiêu Yến Ninh không ngừng an ủi: "Ngươi đừng sợ thằng nhóc béo đó. Sau này, cứ đánh trước, đừng nói nhiều, cũng đừng chờ bị đánh rồi mới đánh lại!"


Lưu Hải ngoài xe ngựa: "..."


Lời này nghe sao mà kỳ cục thế? Chẳng giống an ủi, mà như xúi giục!


Lương Tĩnh gật đầu lia lịa, cảm thấy lời Tiêu Yến Ninh quá đúng.


Chờ người ta đánh mình rồi mới đánh lại, đúng là ngốc!


"Ngươi còn sợ không?" Nhìn Lương Tĩnh nghiêm trang, Tiêu Yến Ninh lại hỏi.


Lương Tĩnh lắc đầu. Y không sợ đánh nhau, dù đối thủ cao to hơn cũng chẳng ngại.


Y chỉ sợ chính mình thật sự đã khắc chết phụ thân và hai ca ca.


May mà có Tiêu Yến Ninh bên cạnh, y chẳng còn sợ điều đó nữa.


Ngoài ra, Lương Tĩnh còn lo mẫu thân mình không tìm thấy y sẽ sốt ruột.


Thật ra y biết mình không thể ở lại cung, dù Hoàng Thượng hay Hoàng Quý phi có cho phép, y cũng không muốn.



Cung điện không phải nhà y, nhà họ Lương mới là nhà.


Chỉ là, Lương Tĩnh tham lam cảm giác được ở bên cạnh Tiêu Yến Ninh.


"Không sợ là tốt." Thấy Lương Tĩnh ngoan ngoãn, Tiêu Yến Ninh không kìm được muốn xoa đầu y.


Trẻ con ngoan đúng là đáng yêu, thảo nào trước đây Hoàng Thượng hay xoa đầu hắn.


Lần này không phải đi trèo tường, Tiêu Yến Ninh tự nhiên bộc lộ khí thế của một vị thất hoàng tử.


Đã có người báo trước cho Hoắc thị. Khi xe ngựa dừng trước cổng Lương phủ, đại môn đã mở sẵn.


Tiêu Yến Ninh nắm tay Lương Tĩnh bước vào Lương phủ.


Hoắc thị cùng một đám người mà Tiêu Yến Ninh chưa từng gặp đang chờ ở tiền sảnh, có nam có nữ, chắc là thân thích của Lương Thiệu.


Thằng nhóc béo gây họa không có mặt. Cũng phải, nếu nó ở đây, lỡ Tiêu Yến Ninh thấy mà nổi giận, e rằng không chỉ sưng mặt bầm mũi là xong.


Hoắc thị thấy Tiêu Yến Ninh thì vội hành lễ. Hắn nghiêm mặt, rất có phong thái hoàng tử: "Không cần đa lễ."


Lưu Hải vội bước lên đỡ Hoắc thị đang định quỳ, cười nói: "Thất hoàng tử luôn nhớ đến tiểu công tử, thường muốn xuất cung thăm y. Không ngờ hôm nay lại thấy tiểu công tử chịu uất ức. Hoàng Thượng biết chuyện, liền sai thất hoàng tử đích thân đưa tiểu công tử về, để phu nhân khỏi lo lắng."


Trong thời kỳ để tang, quy củ nghiêm ngặt, khi nói chuyện dĩ nhiên phải tránh nhắc đến việc Tiêu Yến Ninh lén đưa Lương Tĩnh ra khỏi phủ, mà nhấn mạnh rằng Hoàng Thượng và thất hoàng tử rất xem trọng Lương Tĩnh.


Sau này, nếu còn kẻ nào không biết điều mà làm khó Lương Tĩnh, đừng trách thiên gia vô tình!


Mắt Hoắc thị còn đỏ hoe, nghe vậy vội nói: "Được Hoàng Thượng che chở, thất hoàng tử yêu thương, là phần phúc của Tĩnh nhi."


Nói rồi, bà lại hướng Tiêu Yến Ninh bái lạy: "Đa tạ Thất hoàng tử đã quan tâm Tĩnh nhi."


Tiêu Yến Ninh: "Y là bạn học của ta, ta đương nhiên phải quan tâm."


Hoắc thị nhìn Lương Tĩnh: "Còn không mau tạ ơn Thất hoàng tử..."


"Không cần." Tiêu Yến Ninh ngắt lời bà: "Bà là mẫu thân của Lương Tĩnh, sao có thể để người khác bắt nạt y? Có kẻ dám nói y khắc cha khắc anh, những lời này khi Lương Tĩnh nghe được, lòng đau đớn biết bao? Phu nhân ngày thường không để tâm sao?"


Hắn nhìn đám nam nữ xa lạ đang quỳ dưới đất, trong đó người lớn tuổi nhất hẳn là bà nội của thằng nhóc béo kia.



Hoắc thị và Lương Thiệu tình thâm ý trọng, Tiêu Yến Ninh biết lời mình như dao đâm vào lòng bà.


Nhưng nếu dao này không đâm, sẽ không khiến người đang mê muội tỉnh ngộ, ngày sau Lương Tĩnh và Hoắc thị sẽ còn khổ hơn.


Hoắc thị nghe Tiêu Yến Ninh chất vấn, che mặt khóc nức nở. Những ngày qua, bà sống trong mơ màng, chẳng nhận thức được ngày giờ.


Nghĩ đến chồng và hai con trai đều đã mất, bà nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi, chẳng thể thốt nên lời.


Những người bên cạnh là mẹ và anh em của Lương Thiệu. Lương lão thái thái vốn không ở đây, gần đây mới đến.


Trước đây, bà đối với Hoắc thị rất tốt, ép mấy người anh em của Lương Thiệu không được gây phiền hà cho ông.


Giờ Lương Thiệu mất, lão thái thái ngày nào cũng khóc, thỉnh thoảng buột miệng nói những lời cay nghiệt, rằng ngày giờ sinh của Lương Tĩnh không tốt, lẽ ra ngay từ đầu nên gửi y vào chùa nuôi dưỡng. Hoắc thị và Lương Thiệu lúc đó không chịu, giờ thì hay rồi, cả nhà đều bị Lương Tĩnh khắc chết.


Những lời này khiến Hoắc thị đau đầu hoa mắt.


Những ngày qua, bà quả thật đã bỏ bê Lương Tĩnh, thậm chí không dám gặp y.


Hôm nay nghe tin cháu trai báo Lương Tĩnh bị người đưa đi, Hoắc thị chỉ thấy trời đất sụp đổ.


Nếu Lương Tĩnh xảy ra chuyện, bà biết ăn nói thế nào với Lương Thiệu, Lương Hàm và Lương Mục dưới suối vàng đây?


Lúc ấy, bà gần như phát điên, chẳng còn chút dáng vẻ chủ mẫu, chỉ biết lay tên nhóc béo hỏi rõ ngọn ngành.


Những chuyện điên rồ ấy, chẳng cần nhắc lại.


"Lương phu nhân, nếu bà không cần Lương Tĩnh, ta có thể mang y đi." Nhìn Hoắc thị lệ nhòa, Tiêu Yến Ninh nói: "Nếu bà còn muốn y, thì phải bảo vệ y thật tốt, đừng để người khác bắt nạt nữa."


"Điện hạ chớ lo." Lưu Hải lúc này lên tiếng: "Thiên hạ ai chẳng biết Lương tướng quân và hai vị thiếu tướng quân vì nước hy sinh. Hoàng Thượng mỗi lần nhớ đến đều không kìm được đau lòng. Tiểu công tử là phúc tinh giáng thế, nếu không, sao có thể làm bạn học của điện hạ?"


"Lưu Hải công công nói chí phải!" Tiêu Yến Ninh tán thưởng, rồi lập tức chuyển giọng, phẫn nộ nói: "Nói Lương Tĩnh là thiên sát cô tinh, chi bằng nói y khắc ta luôn đi!"


Lưu Hải: "..."


Lưu Hải suýt quỳ trước Tiêu Yến Ninh.


Lời này sao có thể nói bừa được?!?! 


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 71
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...