Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 58


Tiêu Yến Ninh khóc òa chạy khỏi đại điện, mọi âm thanh trong điện như bị bóp nghẹt, tĩnh lặng đến mức một cây kim rơi cũng nghe thấy. 


Tưởng Thái hậu đột nhiên tái mặt, nhìn về phía Hoàng Thượng, nhưng ngài không động đậy. Tần Thái hậu đứng đó, thất thần hồi lâu. 


Tần Quý phi cắn môi, lau nước mắt, lau đi một dòng, lại trào thêm một dòng, sợ hãi, tủi thân, xót xa như muốn phá tung mọi ràng buộc để tuôn trào. Nhưng nàng liếc nhìn Hoàng Thượng, thấy ngài vẫn chăm chú nhìn chỗ Tiêu Yến Ninh vừa đứng, thần sắc bình tĩnh.


Quần thần chẳng dám lên tiếng. Ai cũng hiểu, đây là sự tĩnh lặng trước cơn bão.


Hoàng Thượng ngẩn ngơ nhìn nơi Tiêu Yến Ninh vừa đứng. Đúng vậy, nơi ấy, hắn đã chịu hai cái tát. Vì sao hắn bị đánh? Hoàng Thượng đầu óc trống rỗng, nghĩ, đúng rồi, vì hắn không muốn ai làm Hoàng Thượng.


"Phụ hoàng ta trường thọ trăm năm, không kẻ nào có thể thay ngài làm Hoàng Thượng được."


Đó là lời Tiêu Yến Ninh nói.


Nghĩ đến ánh mắt căm phẫn của hắn khi thốt ra câu ấy, lòng Hoàng Thượng như bị kim đâm, đau đớn và bức bối. Tiêu Yến Ninh chỉ là một đứa trẻ, chỉ muốn phụ hoàng mình mãi làm Hoàng Thượng, hắn có thể có tâm tư xấu xa gì? Mấy chục năm qua, triều thần, phi tần, kể cả mẫu hậu ngài, có ai từng đau lòng cho ngài một cách thuần khiết như vậy không? 


Không có, chỉ có Tiêu Yến Ninh.


Hắn chẳng biết nói những lời vòng vo tam quốc, nghĩ gì nói nấy, chẳng màng hoàn cảnh. Hắn có lỗi gì chứ? Lỗi là ở những kẻ cắt câu lấy nghĩa, lỗi là ở những người vừa nghe một đứa trẻ mở miệng đã vội gán cho nó tội danh bất lương. 


Vậy nên, dựa vào đâu, dựa vào đâu mà đánh một đứa trẻ chỉ muốn bảo vệ phụ thân của mình? Chẳng khác gì tát vào mặt ngài, không, còn tệ hơn cả tát ngài!



Mắt Hoàng Thượng nóng lên, nhưng ngài là đế vương, không thể rơi lệ trước mặt mọi người. Trong lòng ngài cháy lên một ngọn lửa giận, ngọn lửa ấy va đập khắp cơ thể, khiến đầu óc ngài nặng nề mụ mị. 


Ngài chống tay lên bàn, đứng dậy, rồi lại nhớ rằng hôm nay là sinh nhật Tưởng Thái hậu. Dù thế nào, ngài cũng phải giữ thể diện cho mẫu hậu.


Nhưng Tưởng Thái hậu liệu có từng nghĩ cho ngài? Có chứ, ngài nghĩ, bà là mẹ ngài, sao có thể không nghĩ cho con mình. Nhưng lần trước bà bệnh, những lời bà nói, thật sự không có ý đồ gì sao? Trong triều đình này, bao nhiêu kẻ mang tâm tư riêng, bao nhiêu người đang toan tính với ngài?


Nghĩ đến đây, Hoàng Thượng đập mạnh tay xuống bàn, ngẩng đầu nhìn mọi người, ánh mắt ngập lửa giận: "Vô lễ!"


Chén trà, chén rượu, đĩa trên bàn rung lên lách cách. Hoàng Hậu dẫn các phi tần quỳ xuống thỉnh an, quần thần quỳ xuống xin tội.


Lương Tĩnh nhân lúc cha mình, Lương Thiệu, quỳ xin tội, lén chuồn ra ngoài. Từ khi Tiêu Yến Ninh chạy khỏi điện đến lúc Hoàng Thượng nổi giận, thực ra chỉ trong vài khoảnh khắc.


Hoàng Thượng mặt âm trầm, phất tay áo rời đi. Tần Quý phi đứng dậy đuổi theo. Tiêu Yến Ninh chẳng biết đã chạy đi đâu rồi, nàng phải tìm hắn về.


Tiêu Yến Ninh cúi đầu chạy thẳng, nhưng chân ngắn, chẳng đi được xa. Lương Tĩnh từ nhỏ lớn lên trong bùn đất nơi biên quan, thể lực tốt, chạy rất nhanh, cắn răng một lúc đã đuổi kịp hắn.


Tiêu Yến Ninh chạy đến một ngọn núi giả tránh gió mới dừng lại, ngồi bệt xuống, ôm gối, đầu vùi vào cánh tay, khóc nức nở, từng tiếng nấc nghẹn ngào. Trong lòng hắn tự mắng mình, lớn thế này rồi, diễn kịch xong rồi, còn khóc lóc cái gì nữa? Nhưng cảm xúc lại chẳng thể kìm nén. Kịch là diễn, nhưng nếu không nhập tâm, sao có thể diễn cho tròn vai? Vì những chuyện kiếp trước, kiếp này hắn nhiều lúc thật sự xem mình như trẻ con, như đang tận hưởng khoảng thời gian trộm được, tận hưởng sự yêu thương trong khoảng thời gian ấy.


Lương Tĩnh thấy hắn khóc thê thảm, mắt y cũng đỏ lên, ngồi xuống cạnh hắn. Tiêu Yến Ninh biết là Lương Tĩnh, ngẩng đầu lau nước mắt, hỏi: "Sao ngươi lại đến?"


Lương Tĩnh: "Hoàng Thượng đang giận, ta chạy ra tìm huynh. Yến Ninh ca ca, huynh đau không?"


Y nhìn má hồng của Tiêu Yến Ninh, thấy mắt hắn đẫm lệ. Trản Thư là người của Tần Thái hậu, sao dám ra tay nặng với hắn. Nhưng lúc ấy, Tưởng Thái hậu và bá quan đều nhìn, Trản Thư cũng không thể đánh nhẹ, má Tiêu Yến Ninh đến giờ vẫn nóng rát.



"Ta không có khóc," Tiêu Yến Ninh căng mặt, cứng miệng bào: "Chỉ là mắt ta bị cát vào thôi."


Nước mắt chảy dài trên má, hắn lại dùng tay lau, lau mạnh đến suýt trầy da. "Yến Ninh ca ca nói dối," Lương Tĩnh nhìn hắn, nghiêm túc phản bác: "Huynh rõ ràng rất buồn. Ca ca ta trước đây cũng khóc, huynh ấy nói buồn thì khóc ra sẽ nhẹ lòng hơn. Yến Ninh ca ca, ở đây không có ai, huynh cứ khóc hết buồn đi, rồi sẽ ổn thôi."


Tiêu Yến Ninh sụt sịt, giọng buồn bã: "Ngươi biết làm Hoàng Thượng là thế nào không?"


Lương Tĩnh thật thà lắc đầu: "Không biết."


Tiêu Yến Ninh cúi đầu, nước mắt lăn dài xuống đất, vai run lên từng nhịp: "Họ nghĩ ta không biết, nhưng ta biết. Phụ hoàng mất đi, kẻ khác mới làm được Hoàng Thượng. Ta không muốn phụ hoàng mất, ta muốn phụ hoàng sống mãi. Cả Thái tử ca ca nữa, ta muốn huynh ấy trở về."


Giọng hắn nhỏ nhẹ, nhưng Lương Tĩnh nghe mà như có búa gõ vào tim, đau đớn, thế là bật khóc theo luôn. Y tiến lên ôm chặt Tiêu Yến Ninh, vùi đầu vào cổ hắn: "Ta cũng không muốn cha ta chết, ta muốn cha sống mãi. Cả ca ca ta nữa... có lúc họ chảy thật nhiều máu."


Nước mắt nóng hổi rơi trên cổ, Tiêu Yến Ninh vốn đã buồn, giờ Lương Tĩnh còn khóc thảm hơn hắn. Thế là hắn lại như một người cha, quay ra dỗ dành Lương Tĩnh. Đến khi Lương Tĩnh ngừng khóc, Tiêu Yến Ninh cũng chẳng khóc nữa.


Cả hai mặt mày lem luốc, Lương Tĩnh nhìn Tiêu Yến Ninh, đột nhiên bật cười. Mắt y còn đẫm lệ, nụ cười trông càng ngốc nghếch.


Bất ngờ, Lương Tĩnh hôn mạnh một cái lên má Tiêu Yến Ninh, âm thanh vang dội. Tiêu Yến Ninh trợn mắt, ngây ra nhìn y: "Ngươi làm gì vậy?"


Trẻ con bẩn quá, vừa rồi hắn còn thấy mũi dãi Lương Tĩnh chảy đến mép miệng, y hít lại, rồi lại chảy ra, cuối cùng lấy tay áo lau đi. Nghĩ đến cảnh đó, Tiêu Yến Ninh rùng mình, má hắn còn vương cảm giác nhớp nháp, như dính nước bọt, nước mắt và cả mũi dãi.


Hắn quả nhiên không thể làm cha, hắn thật sự ghét mũi dãi của Lương Tĩnh!


Lương Tĩnh chẳng nhận ra ánh mắt ghét bỏ của hắn, mắt sáng rực: "Ta đang an ủi huynh."



Tiêu Yến Ninh lặng lẽ lấy tay áo lau mặt, Lương Tĩnh vẫn líu lo: "Hồi trước ta khóc, mẫu thân cũng an ủi ta thế này, rồi ta hết buồn. Yến Ninh ca ca, giờ huynh còn muốn khóc không?"


"Không muốn," Tiêu Yến Ninh thành thật. Nếu vừa rồi trong điện Lương Tĩnh mà hôn hắn thế này, chắc hắn khóc cũng chẳng nổi.


Tháng mười một, gió lạnh thổi ào ào, dù chỗ này tránh gió, nhưng đá xung quanh vẫn toát hơi lạnh. Lương Tĩnh còn nhỏ, Tiêu Yến Ninh không muốn y bị cảm, bèn nói: "Đi thôi, lạnh lắm, về đi."


Hắn đứng dậy, kéo Lương Tĩnh lên: "Người nhà ngươi không thấy ngươi, chắc lo lắm."


Lương Tĩnh theo lực kéo đứng lên, cả hai rời khỏi ngọn núi giả. Vừa lúc Quan Hải, thái giám chấp bút Tư Lễ Giám, đi ngang qua. Tiêu Yến Ninh bước tới chặn lại, không còn vẻ giận dữ ban nãy, hắn có chút ngượng ngùng, ấp úng hỏi tình hình trong điện.


Biết tiệc sinh nhật đã tan, Tiêu Yến Ninh cắn môi, đẩy Lương Tĩnh đến bên Quan Hải: "Quan Hải công công, đưa y về với Lương đại nhân đi."


Lương Tĩnh: "Yến... Điện hạ, còn ngài thì sao?"


Tiêu Yến Ninh: "Ta đi tạ tội với tổ mẫu."


Tiệc sinh nhật bị hắn làm hỏng, phải đi thể hiện chút chứ. Lương Tĩnh "ồ" một tiếng, định nói gì thêm, Quan Hải đã nắm tay y, cười: "Lương tiểu công tử, Lương đại nhân chắc đang sốt ruột, để ta đưa ngài đi."


Tay cả hai đều lạnh ngắt, Lương Tĩnh gật đầu, quyết định về trước. Quan Hải hành lễ với Tiêu Yến Ninh, rồi dẫn người đi. Tiêu Yến Ninh vẫy tay với Lương Tĩnh, người cứ bước ba lần quay đầu, rồi mới hướng Vĩnh Ninh Cung của Tưởng thái hậu mà đi.


Hắn đi rồi, một bóng người áo vàng sáng từ xa bước ra, chính là Hoàng Thượng, bên cạnh là Tần Quý phi. Hai người đứng đó hồi lâu, nghe rõ mọi lời của Tiêu Yến Ninh và cách Lương Tĩnh an ủi hắn.


Hoàng Thượng nói: "Tiểu Thất lát nữa sẽ về cung, nàng về chờ nó đi."



Hoàng Thượng gật đầu. Tiêu Yến Ninh đến Vĩnh Ninh Cung, thị vệ báo Tưởng Thái hậu bị nhiễm phong hàn, đã đi nghỉ. Hắn quỳ trước cửa cung, bái ba lần, nghiêm túc nói: "Tôn nhi hôm nay làm tổ mẫu giận, tôn nhi có tội, mong tổ mẫu tha thứ."


"Biết sai thì về tự kiểm điểm đi," giọng Hoàng Thượng vang lên từ phía sau. Tiêu Yến Ninh quay lại, mím chặt môi, không nói gì. Mắt hắn sưng đỏ, dù không khóc nữa, vẫn như dâng lên một tầng hơi nước.


Hoàng Thượng ngoảnh mặt: "Tiệc sinh nhật tổ mẫu mà con dám làm loạn, may mà tổ mẫu thương con, không tính toán. Bằng không, hôm nay con khó tránh một trận đòn."


Nghe vậy, Tiêu Yến Ninh vô thức che mông, hắn không muốn bị đánh đòn đâu. "Lưu Hải, đưa Thất hoàng tử về cung," Hoàng Thượng nghĩ, trời lạnh thế này, với thân hình nhỏ bé của Tiêu Yến Ninh, quỳ đây mà cảm lạnh, tự mình chịu thiệt.


Lưu Hải vội đỡ hắn dậy: "Điện hạ, nô tài đưa ngài về cung."


Tiêu Yến Ninh đứng lên, đi hai bước, quay lại nhìn Hoàng Thượng, nhỏ giọng hỏi: "Phụ hoàng, vậy ngài thì sao?"


Hoàng Thượng nhìn cửa Vĩnh Ninh  Cung: "Tổ mẫu con bệnh, trẫm đi thăm bà."


"Ồ," Tiêu Yến Ninh ngập ngừng, cuối cùng vẫn nói: "Vậy phụ hoàng thay con xin lỗi tổ mẫu, con không cố ý."


Hoàng Thượng cười: "Biết rồi, về đi."


Tiêu Yến Ninh theo Lưu Hải rời đi. Về đến Vĩnh Chỉ Cung, trà gừng, nước nóng đã chuẩn bị sẵn. Hắn uống trà gừng, ngâm nước nóng, xua tan hơi lạnh trên người. 


Quấn trong chăn, cơ thể dần trở nên ấm áp dễ chịu. Ngoài cửa sổ, gió lạnh gào thét, chẳng bao lâu, tuyết lất phất rơi. Trong phòng, hơi ấm lan tỏa, sau cơn xúc động, Tiêu Yến Ninh bị cơn buồn ngủ chiếm cứ, rồi chìm vào giấc say.


Cùng lúc đó, trong Vĩnh Ninh Cung, Hoàng Thượng và Tưởng Thái hậu bốn mắt nhìn nhau, mẹ con họ không ai nói gì, không khí lạnh buốt hơn cả tiết trời ngoài kia.


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 58
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...