Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 56
Thời gian là thứ kỳ diệu, vô hình mà sắc bén, làm người đau, khiến người cảm động. Nó khiến người ta quên lãng, khiến người sống như năm tháng dài đằng đẵng, làm người khóc, cũng làm người cười. Nó ở khắp nơi, len lỏi mọi ngõ ngách.
Chỉ cần đủ lâu, thời gian dường như có thể chữa lành những vết thương sâu hoắm trong lòng.
Thời gian lặng lẽ trôi từ xuân sang hạ, rồi từ hạ bước vào thu. Gió thu nổi, mang theo chút lành lạnh, lướt qua chuông cung dưới mái hiên, vang lên âm thanh trong trẻo, dằng dặc. Áo trên người Tiêu Yến Ninh chẳng biết từ lúc nào đã dày thêm vài phần. Hắn kéo áo, ngắm trời xanh xa thẳm, lòng thoáng bâng khuâng.
Cung trong cung ngoài nhìn thì bình lặng, nhưng Thái tử mất tích càng lâu, lòng người càng xao động. Những ngày đầu y mất tích, Hoàng Hậu không chấp nhận nổi, Hoàng Thượng không muốn tin, các phi tần, đại thần đều mang vẻ mặt đau buồn. Ít nhất bề ngoài, ai cũng mong Thái tử sớm về kinh.
Một tháng trôi qua, nỗi buồn trên mặt vài người phai nhạt, nhưng nhắc đến Thái tử, họ vẫn đầy hy vọng, chỉ là trong hy vọng xen lẫn chút tiếc nuối khó tả. Hơn một tháng, chuyện này dường như trở nên xa vời. Người ta không còn nhắc đến việc Thái tử về kinh nữa.
Đến ngày mười tám tháng sáu, sinh nhật Thái tử, bá quan câm lặng, chẳng ai dám nhắc. Hậu cung cũng không tổ chức mừng sinh nhật y. Thái tử phi vào cung thỉnh an, Hoàng Hậu tự tay làm một bát mì trường thọ, nhưng mì nguội lạnh, người ăn vẫn chẳng có tin tức. Hoàng Hậu và Thái tử phi ôm nhau khóc trong Vĩnh Khôn Cung.
Hôm sau, Hoàng Thượng không thượng triều, triệu Khâm Thiên Giám, bảo xem sao trời tìm tung tích Thái tử. Khâm Thiên Giám bất lực, chỉ nói sẽ cố hết sức.
Giờ Thái tử mất tích hơn bốn tháng, tấu chương của Tần Truy và mật thư của Phùng Ân vài ngày lại gửi về cung, nhưng chẳng có tin tức Thái tử. Một người rơi xuống vực, sống sót vốn đã mong manh, thời gian càng trôi, hy vọng càng mờ nhạt.
Triều thần không nói ra, nhưng trong lòng đã chuẩn bị cho khả năng Thái tử đã qua đời. Họ biết Hoàng Thượng cũng hiểu, chỉ là ngài chưa mở lời, họ đành vờ như không biết. Nhưng chuyện đã xảy ra, làm vua một nước, trốn tránh có ích gì? Phải có người nói ra sự thật, nhưng ai nói, nói thế nào, cần cân nhắc kỹ.
Hậu cung vẫn thỉnh an Hoàng Hậu như thường, nhưng nàng gần đây tâm hỏa bốc cao, chẳng ai phạm lỗi nàng cũng thấy phiền, huống chi kẻ phạm lỗi, nàng tuyệt không tha thứ. Các phi tần càng thêm cẩn trọng. Ngay cả Tần Quý phi tính tình không mấy ôn hòa cũng nhẫn nhịn vài lần khi bị Hoàng Hậu châm chọc.
Tần Quý phi vốn không muốn nhịn, nhưng nhìn gương mặt Hoàng Hậu tiều tụy mà cố gắng gượng, nàng nghĩ, nếu hôm nay người mất tích là Tiêu Yến Ninh, có lẽ nàng sẽ phát điên, lật tung cả hoàng cung. Nghĩ vậy, nàng thấy Hoàng Hậu thật đáng thương, chút bực dọc trong lòng cũng tan biến.
Hoàng Hậu ngồi trên ghế chủ vị, ánh mắt đờ đẫn lướt qua các phi tần. Trong số phi tần có con của Hoàng Thượng, Tần Quý phi sắc nước hương trời, Liễu Hiền phi dịu dàng đức độ, Khương Thục phi thanh lạnh ít lời, Bùi Đức phi tựa đóa bạch liên, Vân phi thẳng thắn cởi mở, Thuận phi bệnh nặng. Thuận phi tên thật là Hạ Tĩnh Nhã, mẹ của Tứ hoàng tử, vốn là con gái quan nhỏ ở Thông Châu dâng lên Hoàng Thượng. Sau khi sinh Tứ hoàng tử, sức khỏe nàng suy sụp, được phong tần, dần lên chức phi, nhưng quanh năm luôn dùng thuốc cầm cự, ít gặp người.
Ngoài những phi tần có con trai, còn có các phi tần có con gái, đa phần là người cũ từ Thông Châu. Rồi những phi tần được sủng ái như Hứa Quý tần, Đường Quý nhân, Ôn Uyển nghi, đều là những đóa hoa tươi mới. Nhưng ngoài Hứa Quý tần sinh được Ngũ công chúa, những người khác không có con. Trong cung, không con mà được sủng thì có ích gì, cuối cùng vẫn chẳng có hy vọng.
Xưa kia Hoàng Hậu nhìn họ như hoa, giờ chỉ thấy chướng mắt. Nàng cụp mắt, nhàn nhạt nói: "Hoàng Thượng gần đây triều sự bận rộn, đến hậu cung chỉ muốn thư thái. Các ngươi phải biết điều, đừng lấy chuyện phiền lòng làm phiền ngài."
Các phi tần vâng dạ. Hoàng Hậu muốn nói hậu cung lấy con cái làm trọng, nhưng nghĩ đến Thái tử, lời đến miệng lại nuốt xuống. Nàng hiểu thái độ của bá quan. Trước kia khi Thái tử còn, ai chẳng khen y tài hoa xuất chúng, đức độ hơn người. Giờ y mất tích vài tháng, bá quan đã quên y, thậm chí bắt đầu tìm mục tiêu mới. Người đi trà lạnh, họ không sợ Thái tử đột nhiên trở lại sao?
Có lẽ chỉ người mẹ như nàng mới kiên định tin rằng con mình còn sống. Hoàng Hậu kìm nén đau đớn, nói: "Lui hết đi."
Các phi tần hành lễ rời đi. Ra khỏi Vĩnh Khôn Cung, vài phi tần muốn đến gần Tần Quý phi, nhưng nàng mắt cao hơn đầu, chẳng thèm liếc những kẻ xu nịnh. Nàng đến như gió, đi như bão, chẳng buồn đáp lại câu nào.
Vài phi tần muốn nịnh Tần Quý phi nhìn nhau, có kẻ lén bĩu môi. Liễu Hiền phi và các phi tần khác cũng được vài người vây quanh, nhưng họ chẳng ngốc, lúc này nổi bật thì có khác gì tìm chết. Họ chỉ nói vài câu nhạt nhẽo rồi về cung.
Vân phi vốn thích náo nhiệt, lần này cũng chủ động tránh xa mọi người. Tam hoàng tử ngày ngày nhắc nhở, nếu nàng muốn chết, kéo cả hắn và Đông Ly chết theo, thì cứ việc kết giao với các phi tần khác. Lỡ Hoàng Thượng nổi giận, nàng khỏi ở Ninh Thọ Cung, cũng tiện dọn thẳng đến lãnh cung gần đó.
Vân phi từng thấy cảnh những phi tần bị phế ở lãnh cung, người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ. Tam hoàng tử nói vậy, nàng sợ đến vỡ mật, đóng cửa cung, từ chối hết bạn bè từng đến trò chuyện.
Tam hoàng tử thấy nàng như vậy, hơi yên tâm. Hắn biết rõ, ai cũng có thể làm hoàng đế, riêng hắn thì không. Trong người hắn mang dòng máu ngoại tộc, Hoàng Thượng sẽ không bao giờ để hắn lên ngôi. Hơn nữa, hắn cũng chẳng thiết tha ngai vàng. Qua những chuyện gần đây, hắn chỉ muốn đến Thanh Châu, hoặc không phải Thanh Châu, thì biên quan cũng được.
Tâm tư Tam hoàng tử không ai hay. Hoàng Thượng gần đây ít đến hậu cung, còn nổi giận vài lần trên triều. Biết ngài tâm trạng không tốt, Tần Quý phi lo Tiêu Yến Ninh được sủng mà kiêu, hoặc bị kẻ khác xúi giục gây chuyện, nên tìm mọi cách giữ hắn ở Vĩnh Chỉ Cung.
Tiêu Yến Ninh hiểu ý nàng, thuận theo, không ra khỏi cung. Nhưng trẻ con vốn hiếu động, huống chi là hắn. Nếu cứ im ắng mãi, e rằng cũng gây chú ý. Thế là hắn nghĩ cách, nhân lúc Lương Tĩnh nghỉ hai ngày, cố ý để mình nhiễm phong hàn. Phong hàn khiến hắn đau đầu, chóng mặt, ch** n**c mũi, sốt cao, đủ thứ khó chịu.
Nằm trên giường, hắn rên hừ hừ, uống một bát cháo loãng rồi chẳng ăn nổi nữa. Người lớn bệnh còn chẳng muốn ăn, huống chi hắn là trẻ con. Nhìn Tần Quý phi lo lắng, hắn nói: "Mẫu phi, con không muốn đến thư phòng đọc sách nữa."
Tần Quý phi gật đầu lia lịa. Lúc này, dù hắn đòi hái trăng trên trời, nàng cũng tìm cách lấy xuống cho hắn. Tiêu Yến Ninh cười: "Mẫu phi, người là mẫu phi tốt nhất thiên hạ."
Hắn không đến thư phòng, Lương Tĩnh, bạn học của Thất hoàng tử, cũng chẳng cần vào cung. Thời buổi rối ren, Lương Tĩnh còn quá nhỏ, ở nhà sẽ an toàn hơn, ít nhất không lo bị kẻ khác moi lời.
Tần Quý phi thấy hắn còn cười được, bèn nói: "Con sốt đến hồ đồ rồi sao? Chẳng qua là không đến thư phòng, có gì đáng vui?"
"Vậy khi con khỏi, con có thể ngày nào cũng không đi không?" Biết là không thể, Tiêu Yến Ninh vẫn giả vờ đầy kỳ vọng.
Hắn đang bệnh, người nóng ran, mắt đỏ hoe, trông đáng thương vô cùng. Tần Quý phi lấy khăn lau mũi cho hắn, dịu dàng nói: "Chắc là không được đâu."
Tiêu Yến Ninh tiu nghỉu. Vậy nên, giờ không phải đến thư phòng đã là đáng mừng rồi. "Tiểu Thất, mẫu phi thà để con ngày ngày khổ sở ở thư phòng, còn hơn thấy con bệnh thế này," Tần Quý phi cúi đầu, khẽ nói.
Tiêu Yến Ninh lòng mềm đi, như bức tường kiên cố sụp một góc. Hắn nắm tay nàng, cảm động: "Mẫu phi, người đừng buồn, con sẽ ngoan ngoãn uống thuốc, sớm khỏe lại."
Tần Quý phi ngẩng lên, cầm bát thuốc từ tay Lạc Mi, dùng thìa bạc đút đến miệng hắn: "Vậy mau uống thuốc đi, uống xong con sẽ khỏe."
Tiêu Yến Ninh: "..." Lừa trẻ con thế này không hay đâu.
Vị thuốc đắng ngắt xộc lên đầu. Hắn ngồi dậy, nhìn bát thuốc, thần sắc nghiêm trọng. Rồi nhắm mắt, nghĩ thầm, đại trượng phu đã hứa thì không nuốt lời. Hắn một tay cầm bát, một tay bịt mũi, uống cạn bát thuốc. Đến cặn thuốc cuối cùng, hắn rùng mình, đắng quá, chát quá, muốn nôn!
Uống xong, hắn nằm vật xuống, mặt mày ủ rũ. Tần Quý phi không ngờ hắn uống nhanh thế. Trước đây, phải dỗ nửa ngày, ăn nửa bát mứt mới uống được chút thuốc. Giờ hắn lớn thật rồi, biết thông cảm, chịu đắng mà uống.
Nàng đắp chăn cho hắn: "Ngủ đi, ra mồ hôi sẽ hạ sốt."
Tiêu Yến Ninh ậm ừ. Bệnh thật chẳng dễ chịu, đầu óc mụ mị, chẳng kiểm soát nổi. Chẳng biết do gần đây nghĩ ngợi nhiều hay bệnh khiến người yếu đuối, hắn mơ về kiếp trước. Hắn như người ngoài, nhìn bản thân kiếp trước vùng vẫy trong bùn lầy. Có lúc, hắn muốn vươn tay, bảo chính mình đừng giãy giụa nữa, sớm muộn rồi cũng sẽ chết, chi bằng buông xuôi. Nhưng rồi lại nghĩ, dựa vào đâu? Hắn phải sống, sống tốt hơn bất kỳ ai. Những kẻ không thích hắn, không thương hắn, dù vì tiền, cũng phải giấu đi bản chất, phải nịnh nọt hắn.
Hắn đôi khi tự khinh mình b**n th**, biết rõ người ta không thích mà vẫn giả vờ không thấy. Nhưng nghĩ lại cũng thật đáng thương. Kiếp trước, hắn không người thân, không bạn bè, không người yêu.
Hắn cô độc cả đời.
"Sao lại khóc?" Trong mơ màng, hắn nghe giọng nói dịu dàng, có người khẽ lau nước mắt nơi khóe mắt.
Tiêu Yến Ninh nghĩ, hắn mà khóc ư?
"Mơ ác mộng nên sợ à?" Giọng lo lắng lại vang lên.
Tiêu Yến Ninh: "..."
Hắn chậm rãi mở mắt. Chắc vì vừa tỉnh, người ngồi bên giường như hòa lẫn với gương mặt cha mẹ kiếp trước. Hắn ngây ngốc nhìn. Người phụ nữ nhíu mày: "Sao thế? Sao mắt đờ đẫn thế kia?" Rồi nàng hoảng hốt gọi: "Người đâu, gọi ngự y!"
Tiêu Yến Ninh há miệng. Tần Quý phi thấy hắn mở miệng chẳng ra tiếng, nước mắt lại tuôn, nàng cúi xuống, lo lắng: "Tiểu Thất, con nói gì?"
Kề sát, nàng mới nghe giọng nói trống rỗng: "Vì sao không ai thương tôi?"
Tần Quý phi ngẩn ra, rồi đứng thẳng, vỗ mạnh lên tay hắn: "Ai không thương con?"
Nàng vừa đau lòng vừa bực, chỉ vào trán hắn: "Coi cái tên tiểu tử vô lương tâm này, mơ cũng chẳng mơ đến phụ hoàng và mẫu phi thương con thế nào, còn khóc thành ra thế này, ngày thường uổng công thương con."
Cái vỗ này khiến Tiêu Yến Ninh tỉnh hẳn. Mắt hắn trong trẻo, nhìn Tần Quý phi, hắn ngồi dậy, lau nước mắt, tủi thân: "Mẫu phi, con mơ thấy phụ hoàng không thích con, không thương con..." Dù không mơ về Hoàng Thượng, lúc này cũng phải đổ lên đầu ngài.
Hắn khóc đau lòng, Tần Quý phi mắt cũng đỏ, cuối cùng ôm lấy hắn, hai người cùng khóc. Trương ngự y và Vương ngự y đứng ngoài cửa, nghe tiếng khóc mà lo lắng.
Chuyện Vĩnh Chỉ Cung truyền đến tai Hoàng Thượng. Nghe nói Tiêu Yến Ninh mơ ngài không thương mình nên khóc đến ngất, ngài sững người, mực trên bút nhỏ xuống tấu chương mà chẳng hay. Lưu Hải nhìn sắc mặt ngài, khẽ nói: "Hoàng Thượng, Thất hoàng tử từ nhỏ đã bám ngài, nhiều ngày không gặp, chắc là nhớ ngài."
Hoàng Thượng liếc hắn: "Ngươi lắm lời thật."
Lưu Hải tự vả miệng: "Hoàng Thượng nói đúng."
Hoàng Thượng hừ lạnh, nhìn lại tấu chương, thấy vết mực, ngài tiện tay vẽ thêm vài nét. Tấu chương này thế là được gửi lại, kẻ dâng tấu chắc phải đau đầu lắm mới đoán được ý thánh thượng.
Hôm sau, nghe Tiêu Yến Ninh vẫn chưa hạ sốt, Hoàng Thượng đến Vĩnh Chỉ Cung. Đến nơi, hắn không hành lễ, lấy chăn trùm kín mặt, không chịu ra.
Thấy hắn quấn mình như kén tằm, Hoàng Thượng ngồi bên giường, nhẫn nại: "Ra đi, đừng để bị ngột."
Tần Quý phi khẽ kéo tay áo ngài. Hoàng Thượng nhìn nàng, nàng chỉ vào môi, ra hiệu: "Răng rụng."
Hoàng Thượng chớp mắt, hóa ra là rụng răng cửa. Nghĩ đến Tiêu Yến Ninh mất răng, ngài nhịn không được muốn cười, ho khan hai tiếng: "Thôi, rụng thì rụng, đâu có ai cười con."
"Thật không?" Tiêu Yến Ninh hỏi.
Hoàng Thượng: "Trẫm kim khẩu ngọc ngôn, dĩ nhiên là thật."
Tiêu Yến Ninh khá tin lời ngài, bèn chui ra khỏi chăn. Vừa há miệng định gọi phụ hoàng, hắn vội bịt miệng lại. Hắn sáu tuổi bắt đầu thay răng, trước đây rụng răng trong, chẳng ảnh hưởng gì. Giờ là răng cửa, nếu là trẻ con thật, hắn có lẽ còn so với Lương Tĩnh xem ai rụng trước, còn khoe khoang. Nhưng giờ, hắn thấy hơi ngượng.
Dù bịt nhanh, Hoàng Thượng cũng thấy. Ngài có nhiều con, ai cũng trải qua thay răng, trước đây chẳng thấy gì, nhưng chẳng hiểu sao Tiêu Yến Ninh rụng răng lại khiến ngài thấy thú vị. Chắc vì vẻ mặt hắn quá buồn cười.
"Thôi, bỏ tay xuống," Hoàng Thượng nhịn cười.
Tiêu Yến Ninh lắc đầu, nghiêm túc phản bác: "Phụ hoàng, bỏ tay xuống, con sẽ nuốt gió vào bụng. Gió lạnh, sẽ đau bụng."
Hoàng Thượng chẳng ngờ hắn nói thế, khẽ đáp: "Yên tâm, con ở trong phòng, nuốt gió gì nổi."
"Thật không?" Tiêu Yến Ninh bỏ tay, ngây ngô hỏi.
Hoàng Thượng: "..." Thật hay không ngài chẳng biết, nhưng ngài muốn cười. Thấy Hoàng Thượng mặt giật giật, cố nhịn cười mà méo mó, Tiêu Yến Ninh lặng lẽ đưa tay bịt miệng lại.
Lừa đảo, kim khẩu ngọc ngôn gì chứ, lừa đảo.
Tần Quý phi: "..." Ấu trĩ, một lớn một nhỏ đều ấu trĩ.
---
Tiêu Yến Ninh bệnh nửa tháng, khi khỏi hẳn, hắn đã quen với việc thiếu răng cửa. Nhưng khuôn mặt tròn trịa vừa béo lên lại hóp đi. Nếu không sợ hắn yếu, Tần Quý phi chỉ muốn đem sơn hào hải vị nhét cho hắn ăn. May mà chăm sóc kỹ, mặt hắn dần có da có thịt.
Rồi đến sinh nhật bảy tuổi của hắn. Vì chuyện Thái tử, sinh nhật hắn tổ chức rất giản dị. Hôm ấy, hắn ăn một bát mì trường thọ.
Cuối tháng chín, Thái tử mất tích ở Nam Cương đã sáu tháng. Tưởng Thái hậu đột nhiên nhiễm bệnh, có lẽ do không hợp thủy thổ, bệnh đến như núi đổ, khiến Hoàng Thượng cũng hoảng. Tưởng Thái hậu nhìn ngài, nói: "Chỉ là phong hàn, xem con sợ thành ra gì rồi kìa."
Hoàng Thượng: "Mẫu thân không khỏe, nhi thần ăn ngủ không yên, sao không lo cho được."
Tưởng Thái hậu cảm khái: "Nghĩ lại, ngày ở Thông Châu còn thoải mái hơn kinh thành. Hồi đó các con đều bên ta, ngày tháng chẳng khó khăn. Sau con làm hoàng đế, thành người tôn quý nhất thiên hạ, mẫu tử ta lại nhiều năm không gặp. Giờ ta ở kinh, đệ con lại ở Thông Châu, chẳng biết..."
Tưởng Thái hậu ngừng lời, cười: "Người già rồi, hay hoài niệm."
Hoàng Thượng: "Mẫu thân đừng lo, trong cung ngự y nhiều, mẫu thân sẽ không sao."
Tưởng Thái hậu gật đầu yếu ớt. Hoàng Thượng rời cung bà, sắc mặt lạnh đi, nói: "Đi thư phòng."
Hôm nay hầu ngài là Minh Tước, vội sai ngự liễn đến thư phòng. Trong thư phòng, Lư Văn Dụ đang dạy học, các hoàng tử chăm chú đọc sách. Tiêu Yến Ninh dựng sách che trước mặt, lén ăn mứt, còn đút cho Lương Tĩnh một miếng.
Hoàng Thượng ngồi xuống, kiểm tra học vấn các hoàng tử bằng một câu chuyện. Chuyện rõ ràng là giữa ngài và Tưởng Thái hậu, chỉ thay đổi nhân vật, nội dung vẫn thế. Tiêu Yến Ninh hiểu, các hoàng tử khác cũng hiểu, Lư Văn Dụ chỉ mong mình không hiểu.
"Các con sẽ làm gì để an ủi mẫu thân Vương tiên sinh?" Hoàng Thượng gõ ghế hỏi.
Các hoàng tử không dám lên tiếng. Tiêu Yến Ninh nuốt mứt, cướp lời: "Vương tiên sinh còn huynh đệ ở quê, lão phu nhân chắc nhớ họ."
Hoàng Thượng nhìn hắn, rồi cười với các hoàng tử khác: "Nguyên nhân Tiểu Thất nói rồi, vậy giải quyết thế nào?"
Tiêu Yến Ninh nghĩ, Tưởng Thái hậu mấy năm không gặp Hoàng Thượng còn chịu được, mới đến kinh bao lâu mà đã nhớ các con khác? Là nhớ thật, hay vì Thái tử mất tích, ngôi trữ không thể bỏ trống, nên muốn các con khác vào kinh để huynh đệ kế vị? Nếu không, sao đúng lúc này lại nhắc đến?
Với Tưởng Thái hậu, cháu lên ngôi thì làm sao bằng con ruột lên ngôi? Tiêu Yến Ninh quen nghĩ xấu về người khác, nhưng nếu Tưởng Thái hậu thật sự nghĩ thế, hắn chỉ muốn cười to. Muốn con mình lên ngôi là tự đẩy mình xa Hoàng Thượng. Tưởng Thái hậu chắc chắn không ngốc đến vậy.
Cuối cùng, Hoàng Thượng không nhận được câu trả lời mong muốn. Lư Văn Dụ không dám nói, các hoàng tử không thể nói. Tiêu Yến Ninh chỉ nêu nguyên nhân, không nói cách giải quyết. Sau lần này, Tưởng Thái hậu không nhắc đến Thông Châu nữa. Và đúng như Tiêu Yến Ninh nghĩ, bà không ngốc thế.
Một tháng sau, triều đình càng thêm xao động. Cung trong cung ngoài, chuyện Thái tử như chạm đến đỉnh điểm, chỉ cần một việc nhỏ cũng có thể khiến mọi thứ bùng nổ.
Ngày mười tháng mười một, sinh nhật Tưởng Thái hậu, bà đột nhiên gây khó dễ cho Tần Quý phi, nói nàng ở Vĩnh Chỉ Cung bàn chuyện chọn tân Thái tử, còn có nhân chứng. Tần Quý phi nghe vậy, mắt trừng lớn, không tin nổi tai mình.
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 56
10.0/10 từ 45 lượt.
