Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 47
Khi một người mang thành kiến với kẻ khác, có lẽ mãi mãi chẳng bao giờ chịu nhìn lại lỗi lầm nơi chính mình.
Nghe tin Tần Thái hậu cao giọng sai người ban thưởng cho Tiêu Yến Ninh, lòng Tưởng Thái hậu vốn đã ngột ngạt nay lại thêm nhói đau. Nếu bảo Tiêu Yến Ninh còn nhỏ, lời nói chẳng đáng để tâm, thì hành động của Tần Thái hậu quả thực như tát thẳng vào mặt bà. Hắn khiến bà tức đến nửa sống nửa chết, vậy mà Tần Thái hậu lại ban thưởng cho hắn, khác nào ngầm bảo rằng bà rất tán thưởng hành vi của hắn?
Tưởng Thái hậu chỉ thấy vừa uất ức vừa nhục nhã. Ngày đầu nhập cung, Tần Thái hậu chẳng nể mặt bà chút nào. Càng nghĩ, bà càng tức, tức đến run cả người.
Lòng người khi đã thiên lệch, nào có chịu tự xét lỗi mình. Tưởng Thái hậu cũng thế, bà chẳng muốn thừa nhận rằng chính mình trước đã gây khó dễ cho Tần Quý phi và Tiêu Yến Ninh, nên mới có chuyện Tần Thái hậu ban thưởng.
Dù trong lòng hiểu rõ, bà cũng không màng thay đổi.
Vương ma ma, người hầu hạ bên Tưởng Thái hậu đã lâu, thấy sắc mặt bà không tốt, vội bước lên khuyên: "Nương nương, chỉ là chuyện nhỏ, chẳng đáng để người bận tâm."
Tưởng Thái hậu biết Vương ma ma nói đúng. Bà hít sâu một hơi, nhấp ngụm trà, cố đè nén cơn uất khí trong lòng. Hoàng thượng vì chuyện phong tước cho cha mẹ ruột mà danh tiếng bị tổn hại, Tưởng Thái hậu vốn nghĩ hôm nay bất chấp thể diện, làm khó Tần Quý phi và Tiêu Yến Ninh một phen. Dù danh tiếng bà có xấu đi, ít ra Hoàng thượng cũng giữ được chút tiếng tốt.
Ai ngờ, bà đã đánh đổi cả khuôn mặt già nua này, mà kết quả lại chẳng như ý. Tần Quý phi chẳng hề hấn gì, Tiêu Yến Ninh càng khỏi nói, còn bà thì bị thằng nhãi hỗn hào ấy lên mặt một trận. Bao nhiêu năm rồi, bà chưa từng chịu nhiều uất ức đến thế.
Ngày trước ở Thông Châu, bà là Vương phi, sau là Lão Vương phi. Vào cung, bà là Thái hậu, lại là mẫu thân ruột thịt của Hoàng thượng. Tưởng rằng mọi chuyện sẽ thuận lòng, ai ngờ lại bị một thằng nhóc con làm cho tức đến ngẩn người.
"Không hổ là dòng máu nhà họ Tần." Tưởng Thái hậu cay đắng buông lời.
Vương ma ma vội nói: "Nương nương, người với Hoàng thượng là tình mẫu tử ruột thịt, sợi dây huyết thống chẳng thể nào cắt đứt. Trong cung này, ai dám vượt qua người? Thất Hoàng tử tuy miệng lưỡi sắc sảo, nhưng cũng chỉ chiếm chút lợi trên lời nói. Nương nương đừng để bụng."
"Ngày đó Hoàng thượng muốn cưới nữ nhân nhà họ Tần, ta đã không đồng ý," Tưởng Thái hậu ngồi trên ghế, thất thần nói. "Chỉ vì ta ở tận Thông Châu, không thể ngăn cản. Tần thị vì thân phận đặc biệt, vừa vào cung đã được phong chức Quý phi, phong thái lấn át tất cả. Dưới sự sủng ái ngút trời kia, các phi tần khác làm sao không chịu uất ức? Ta nghĩ, vào cung thì vào cung, sủng ái thì sủng ái, chỉ mong nàng ta đừng sinh con."
"Hoàng thượng lên ngôi đã lập Thái tử để ổn định triều cương. Tần Quý phi mang thân phận ấy, lại có gia thế chống lưng, nếu sinh lòng khác, e rằng huynh đệ tương tàn, cốt nhục tranh đoạt..." Nói đến đây, Tưởng Thái hậu cười khổ: "Thế nhưng, Hoàng thượng như bị mê hoặc, năm sau, Tần Quý phi đã mang thai. Nếu là công chúa thì thôi, đằng này lại là hoàng tử."
"Những năm qua, ta ngủ chẳng yên, ngày nào cũng nghĩ đến chuyện này," Tưởng Thái hậu khẽ nói. "Lòng người vốn chẳng công bằng. Thất Hoàng tử mang dòng máu nhà họ Tần, Tần Thái hậu và nhà họ Tần có ý đồ cũng là lẽ thường. Nhưng với ta, Thái tử và các hoàng tử khác là ta nhìn lớn lên, ta đương nhiên không muốn thân phận họ đổi thay."
Vương ma ma: "Nương nương, những năm qua Hoàng thượng tuy sủng ái Thất Hoàng tử, nhưng vẫn luôn coi trọng Thái tử. Thái tử nhân từ đức độ, cả thiên hạ đều biết, vị thế chẳng dễ lung lay."
Tưởng Thái hậu: "Thái tử căn cơ còn mỏng, các hoàng tử lớn lên, lòng dạ khó tránh nảy sinh ý nghĩ không nên có. Ngai vàng chỉ có một, Hoàng thượng giờ bị mê muội, Tần Quý phi lại ngang ngược, Thất Hoàng tử thì phóng túng vô lễ. Giờ ta đã vào cung, nhất định phải khiến họ biết quy củ."
Vương ma ma không nói thêm gì.
Tưởng Thái hậu trong lòng hiểu rõ, năm xưa Hoàng thượng từ Thông Châu vào kinh, không chút căn cơ. Dù không biết ngài có giao dịch gì với Tần Thái hậu hay không, nhưng để nhanh chóng củng cố ngôi vị, ngài mới phong nữ nhân nhà họ Tần làm Quý phi.
Nhưng lòng người vốn ích kỷ, luôn muốn gạt bỏ những điều bất lợi ra khỏi tâm trí. Tưởng Thái hậu cũng không ngoại lệ.
Bên kia, Tần Quý phi trở về Vĩnh Chỉ Cung, kéo Tiêu Yến Ninh đến trước mặt, ngắm nghía từ trên xuống dưới. Dù biết hắn không bị thương tổn gì, nàng vẫn lo lắng hỏi: "Tiểu Thất hôm nay có sợ không?"
Tiêu Yến Ninh ngạc nhiên, khó hiểu: "Mẫu phi sao lại hỏi vậy? Con sợ gì chứ?"
Hắn nghiêng đầu, nói tiếp: "Mẫu phi muốn hỏi con có sợ tổ mẫu không thích con không á?"
Tần Quý phi: "..." Cũng không hẳn, nhưng gần như vậy.
Tiêu Yến Ninh cười, vô tư đáp: "Con chẳng sợ đâu. Nếu tổ mẫu không thích con, con cũng chẳng thích bà ấy là được."
Đúng lúc ấy, Tần Thái hậu sai người mang kim nguyên bảo đến. Tiêu Yến Ninh lập tức quên béng lời định nói, cầm nguyên bảo hớn hở ngắm nghía.
Vào khoảnh khắc quay lưng lại với mọi người, thần sắc hắn lạnh lùng, vô tình. Nói ra, đây mới là con người thật của hắn. Kiếp trước gần ba mươi năm, đến tình thương của cha mẹ ruột hắn còn chẳng có, kiếp này sao dám mơ tưởng đến tình cảm của một người bà nội xa lạ? Người không thích hắn, hắn chẳng buồn để tâm. Dù là tổ mẫu hay Tưởng Thái hậu , với hắn đều chẳng quan trọng.
Tiêu Yến Ninh ôm kim nguyên bảo chơi đùa, Trản Thư nhìn Tần Quý phi, nói: "Thái hậu nương nương luôn nhớ đến Quý phi nương nương và Thất điện hạ. Nay thấy hai người bình an, Thái hậu cũng yên lòng."
"Cảm tạ cô cô quan tâm," Tần Quý phi cười đáp. "Bổn cung và Thất Hoàng tử không sao."
Trản Thư hành lễ, chậm rãi rời đi.
Tiêu Yến Ninh đang làm gì ư? Hắn đang cắn kim nguyên bảo. Không phải hắn nhỏ nhen, chỉ là cảm thấy màu sắc của nguyên bảo này có gì đó không đúng, nên vô thức muốn cắn thử.
Nghe Tần Quý phi hỏi, hắn dùng sức cắn một cái, "cạch" một tiếng, chiếc răng sữa phía trên bên trái dường như gãy mất. Máu từ nướu chảy ra, lem lên kim nguyên bảo.
Tiêu Yến Ninh nhìn vết máu, trong tiếng kêu hoảng hốt của Tần Quý phi gọi thái y, hắn mới chậm chạp cảm nhận được cơn đau. Hắn hít một hơi lạnh, tay buông lỏng, kim nguyên bảo rơi xuống, đập trúng chân hắn.
Cú đập này khiến Tiêu Yến Ninh bật khóc, mặt hắn lập tức hiện lên vẻ đau đớn. Hắn gào lên hai tiếng, nhảy lò cò trên một chân, tay muốn ôm miệng lại muốn xoa chân, rối loạn không kiểm soát.
Sau một hồi luống cuống, Tiêu Yến Ninh ngồi bệt xuống đất, khóc nức nở. Đau quá!
Tại Càn An Cung, Hoàng thượng đang phê duyệt tấu sớ. Lưu Hải vội vàng đến bẩm báo, nói cung nhân từ Vĩnh Chỉ Cung đã đến Thái y viện mời thái y, bảo rằng Thất Hoàng tử chảy máu bị thương.
Hoàng thượng nghe xong, cau mày: "Chảy máu?"
Nói rồi, ngài đứng dậy đến Vĩnh Chỉ Cung. Khi biết Tiêu Yến Ninh vì cắn kim nguyên bảo mà làm gãy nửa chiếc răng, Hoàng thượng nhìn hắn ôm mặt, không nói nên lời.
Tiêu Yến Ninh đỏ mặt, không dám nhìn thẳng Hoàng thượng. Hắn biết chuyện này mình làm ngu ngốc thật. Chỉ là lúc đó, nhớ lại chuyện kiếp trước, hắn thoáng thất thần, đến khi tỉnh lại đã cắn xuống.
Nhìn vẻ xấu hổ tột độ của hắn, Hoàng thượng thở dài, giọng đầy lo lắng: "Dù có thích kim nguyên bảo đến đâu, cũng không thể ăn chứ." Ngài thật chẳng hiểu trong đầu Tiêu Yến Ninh nghĩ gì mà làm ra chuyện ngốc nghếch thế này.
Hành vi có phần ngu ngốc, nhưng Tiêu Yến Ninh chẳng hề muốn bị coi là kẻ ngốc. Thế là hắn kể lại sự việc, đưa kim nguyên bảo dính máu cho Hoàng thượng, để chứng minh mình không ngốc.
Ánh mắt Hoàng thượng lướt qua những nguyên bảo, cầm lấy cái bị Tiêu Yến Ninh cắn, vết máu trên đó chói mắt.
Ngài nhìn một lúc, rồi lật qua những nguyên bảo khác, nói: "Cái này dính máu, không may mắn. Trẫm lát nữa sẽ cho người mang vài cái mới đến."
Tiêu Yến Ninh lí nhí: "Đa tạ phụ hoàng."
Hoàng thượng ném nguyên bảo dính máu cho Lưu Hải, Lưu Hải vội dùng khăn tay gói lại.
Khi Hoàng thượng rời đi, Tần Quý phi đưa tay chọc vào đầu Tiêu Yến Ninh.
Hắn sờ chỗ bị chọc, nở nụ cười với nàng. Nhưng trong lòng hắn chẳng hề yên ả như vẻ ngoài.
Nếu hắn không nhìn lầm, lúc Hoàng thượng cầm kim nguyên bảo, lông mày khẽ nhíu lại. Lẽ nào thứ hắn cắn thật sự có vấn đề? Không phải ảo giác của hắn?
Nếu đúng vậy, thì chuyện này lớn rồi. E rằng sẽ có rất nhiều người phải chết.
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 47
10.0/10 từ 45 lượt.
