Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 45
Khi vị thân mẫu của Hoàng Thượng ở Thông Châu còn chưa đặt chân đến đất kinh thành, cách hoàng cung vài ngày đường xá, không khí trong cung trong thoáng chốc đã trở nên khác biệt hẳn.
Đặc biệt là Ngọc Phúc Cung của Khương Thục phi, nơi bỗng dưng rộn ràng hẳn lên, người ra kẻ vào tấp nập.
Thật ra, từ khi vị thân mẫu rời Thông Châu, các phi tần kéo đến Ngọc Phúc Cung đã nhiều hơn hẳn. Nhưng rồi hành trình của bà chậm chạp, Ngọc Phúc Cung nhộn nhịp một thời gian lại dần vắng vẻ, dù so với trước vẫn đông hơn nhiều.
Giờ đây, khi vị thân mẫu của Hoàng Thượng đã sắp vào cung, Ngọc Phúc Cung lại như được thổi hồn mới, náo nhiệt trở lại.
Chỉ có điều, Khương Thục phi vốn tính cách lạnh lùng, chỉ tiếp đãi các phi tần một lát, chẳng mấy khi trò chuyện thân mật.
Ở Vĩnh Khôn Cung của Hoàng Hậu, ngoài chút xao động trong lòng người, chẳng thấy có gì thay đổi. Dù sao, người kia dù có từ Thông Châu đến hay không, nàng vẫn là Hoàng Hậu, địa vị vững vàng như núi.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vị thân mẫu ở Thông Châu và vị thân mẫu đã vào kinh, không giống nhau.
Ngày trước, Thái Hậu trong cung, dù thật lòng không muốn quản việc hay vì thân phận mà tránh né, cửa cung Thái Hậu luôn đóng chặt, mọi việc lớn nhỏ trong hậu cung đều do Hoàng Hậu định đoạt. Dù sau này Hoàng Thượng giao cho Tần Quý phi cùng quản lý lục cung, nàng ta thường ngày cũng hiếm khi nhúng tay vào. Nhưng vị thân mẫu từ Thông Châu vừa đến, chẳng khác nào ngọn núi lớn đè lên đầu Hoàng Hậu.
Nếu có thể, Hoàng Hậu có lẽ thà mong bà ở mãi Thông Châu.
Còn bên Tần Quý phi, nàng giờ đây đã nghĩ thông suốt.
Ban đầu, nàng lo lắng đến mất ngủ, đầu óc rối bời, nghĩ ngợi lung tung.
Nhưng hôm nay không đến, mai cũng chẳng thấy, lâu dần, Tần Quý phi tạm gác chuyện này qua một bên.
Cho đến khi tin tức vị thân mẫu sắp vào kinh lại đến, lòng nàng lại dậy sóng.
Hôm ấy, Tiêu Yến Ninh bất chợt đứng trước mặt nàng, ngạc nhiên thốt lên:
"Mẫu phi, dưới mắt người đen sì kìa!"
Sắc mặt Tần Quý phi cứng lại. Nàng vốn sở hữu nhan sắc tuyệt trần, yêu cái đẹp, mỗi lần soi gương thấy mình rạng rỡ, tâm trạng liền vui vẻ. Vậy mà giờ đây, nàng nghe được gì cơ? Nàng vội lao đến trước gương, nhìn mình trong đó, suýt nữa ngã ngửa. Không chỉ quầng mắt đen, cả khuôn mặt nàng trông tiều tụy, làn da thô ráp, còn đâu phong thái của một mỹ nhân!
Nàng nhìn khuôn mặt mình, không tin nổi mà véo nhẹ một cái. Mấy ngày nay, lòng nàng rối như tơ, chẳng buồn soi gương kỹ càng.
Giờ nhìn lại, quả nhiên có vấn đề.
Cứ thế này, nàng không chỉ lo lắng, mà còn trở thành phi tần xấu xí mất!
Tiêu Yến Ninh nhỏ bé bước đến, khuôn mặt đầy quan tâm:
"Mẫu phi, người sao vậy?"
"Tiểu Thất à," Tần Quý phi nhìn mình và con trai trong gương, giọng buồn bã, "Tổ mẫu con sắp đến đây, mẫu phi trong lòng hơi lo lắng."
"Mẫu phi không lo lắng, tổ mẫu có còn đến không?" Tiêu Yến Ninh ngây ngô hỏi.
"Đương nhiên vẫn đến." Tần Quý phi lẩm bẩm.
"Vậy mẫu phi đừng lo lắng nữa. Dù sao cái gì đến cũng sẽ đến, ngăn không nổi đâu." Tiêu Yến Ninh vô tư nói, rồi đưa tay chạm vào mắt nàng: "Mẫu phi cũng đừng để mắt đen sì nữa."
Tần Quý phi nắm tay hắn, nhìn hắn, lòng cảm động: "Mẫu phi không sợ gì, chỉ lo tổ mẫu con chưa từng gặp con, sẽ thấy con xa lạ." Nói thẳng ra, nàng sợ bà không thích Tiêu Yến Ninh, nhưng lời này nàng không thể nói rõ.
Tiêu Yến Ninh mới hơn năm tuổi, còn non nớt, chưa đủ trầm ổn. Nếu để người khác moi được lời từ miệng hắn, e là không hay.
Tiêu Yến Ninh chớp mắt: "Mẫu phi đừng sợ. Tổ mẫu và Tiểu Thất xa lạ, Tiểu Thất cũng thấy tổ mẫu xa lạ. Sau này quen dần, chẳng phải sẽ thân sao?"
"Nếu có người không thích Tiểu Thất thì sao?" Tần Quý phi vòng vo hỏi.
Tiêu Yến Ninh vỗ ngực: "Không thích cũng chẳng sao. Tiểu Thất đâu phải vàng ròng, làm sao ai cũng thích được? Tiểu Thất có mẫu phi thích, phụ hoàng thích, các nương nương, tỷ tỷ, ca ca thích là đủ rồi." Hắn nhắc đến mọi người, cốt là sợ có tai vách mạch rừng.
Cung nào mà chẳng có kẽ hở, ai biết được trong bóng tối của Vĩnh Chỉ Cung có ẩn giấu loại "ma quỷ" nào hay không.
Lời này của Tiêu Yến Ninh khiến Tần Quý phi sững sờ. Nàng thấy hắn nói rất có lý, đồng thời lại cảm thấy con mình thật đáng yêu, còn biết tự vỗ về, tự dỗ dành bản thân.
Trái tim đang treo lơ lửng của nàng bỗng chốc bình yên.
Nàng lo lắng về sự xuất hiện của thân mẫu Hoàng Thượng, bởi bà là mẹ ruột của ngài, có thể ảnh hưởng đến tâm trạng ngài. Nhưng nàng và Thái Hậu đều xuất thân từ nhà họ Tần, thân phận đã định, không thể thay đổi. Nếu bà đã không thích nàng, dù nàng có quỳ xin, đập đầu đến chảy máu cũng vô ích.
Thay vì thấp thỏm lo âu, chi bằng chẳng nghĩ gì cả. Đến lúc đó, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn.
Biết đâu, nếu vị thân mẫu này của Hoàng Thượng dễ gần, nàng sẽ cho dựng một tượng Phật trong cung, ngày ngày thắp hương.
Từ hôm ấy, Tần Quý phi dồn tâm sức vào việc chăm sóc nhan sắc. Nàng đi ngủ sớm, dậy sớm, ngày nào cũng tỉ mỉ chăm chút làn da. So với khuôn mặt mình, vị thân mẫu từ Thông Châu sắp đến kia chẳng đáng để nàng bận tâm.
"Tiểu Thất thích mẫu phi không có quầng mắt đen." Tiêu Yến Ninh nép vào lòng nàng, nói: "Mẫu phi phải thật xinh đẹp nha." Dù ai đến, ai đi, Tần Quý phi cũng phải luôn tinh tế, lộng lẫy.
Mỗi ngày đều rạng rỡ, tự làm mình vui.
Sự bất an của Tần Quý phi cũng bị Hoàng Thượng nhận ra. Khi mẫu thân mình sắp vào kinh, ngài còn đích thân đến Vĩnh Chỉ Cung an ủi nàng.
Lời tuy không nói rõ, nhưng ý tứ là ngài sẽ không để ai làm khó nàng và Tiêu Yến Ninh.
Tần Quý phi nghe xong, mỉm cười dịu dàng: "Thiếp nghe Hoàng Hậu nương nương nói, mẫu thân của bệ hạ tính tình rất tốt, dễ gần. Chỉ là thiếp chưa từng gặp mẫu thân, nhất thời có chút hoảng sợ, khiến bệ hạ phải lo lắng."
"Có trẫm ở đây, nàng không cần sợ." Hoàng Thượng khẽ nói.
Tần Quý phi nhìn ngài, đôi mắt lấp lánh niềm tin và vui sướng.
Hoàng Thượng nhìn nàng, bật cười khẽ.
Cái gì đến sẽ đến, trốn cũng chẳng được.
Vị thân mẫu ở Thông Châu tuy được phong làm Thái Hậu, nhưng chưa chính thức là Hoàng Thái Hậu. Chắc phải đợi Hoàng Thượng truy phong miếu hiệu, thụy hiệu cho tiên hoàng, đưa thần vị vào Thái Miếu, ngang hàng với các vị đế vương đời trước, hưởng hương khói như họ, lúc đó bà mới chính thức là Hoàng Thái Hậu.
Hiện tại, vì vấn đề thân phận, việc tiếp đón bà không thể theo nghi thức Hoàng Thái Hậu. Nếu Hoàng Thượng khăng khăng làm vậy, e rằng lại có một đám người liều mạng can gián. Lần này, ngài sẽ không hành xử như thế.
Ngày vị thân mẫu vào kinh, Thái Tử dẫn đầu các hoàng tử ra nghênh đón, đi cùng là một số ít đại thần, chủ yếu là quan viên Lễ bộ, không phải cả trăm quan.
Từ sáng sớm, họ đã đợi ở cổng thành. Con đường vào thành đã được quét dọn sạch sẽ từ hai ngày trước, đất vàng trải lối, nước trong rải đường.
Trước cổng thành, cấm quân đứng hai bên canh gác, dân chúng hiếu kỳ tụ tập sau lưng cấm quân, nghển cổ ngó vào, ai nấy đều muốn nhìn xem quý nhân trong cung trông như thế nào.
Thái Tử và các hoàng tử đợi đến hai canh giờ.
May mà trước cổng thành rộng rãi, có chỗ ngồi, không phải đứng mãi. Nếu không, với thân hình nhỏ bé của Tiêu Yến Ninh, đứng bốn tiếng đồng hồ, e là đã gục ngã từ lâu.
Khi thị vệ báo rằng đoàn của vị thân mẫu cách cổng thành chỉ còn ba dặm, Thái Tử dẫn các hoàng tử đứng dậy chờ.
Vị trí đứng của các hoàng tử cũng có quy củ, sắp xếp theo thứ tự chính thất, trưởng ấu, tước vị và ý chỉ của Hoàng Thượng.
Trong số các hoàng tử, Thái Tử là cao quý nhất. Những người còn lại không có tước vị, nên đứng theo thứ tự tuổi tác. Vậy nên Tiêu Yến Ninh, nhỏ tuổi nhất, thấp bé nhất, đứng ở cuối hàng.
Thật ra, Hoàng Thượng từng muốn lấy lý do Tiêu Yến Ninh còn nhỏ, để hắn đứng cạnh Thái Tử, tiện cho y chăm sóc.
Nhưng Tần Quý phi từ chối: "Các hoàng tử đến đón tổ mẫu vào kinh, người cũng lâu chưa gặp các cháu của mình. Tiểu Thất còn nhỏ, nói năng không biết chừng mực, đứng cạnh Thái Tử, e sẽ làm phiền cảnh bà cháu đoàn viên."
Vậy là thứ tự đứng nghênh đón thân mẫu Hoàng Thượng được quyết định như thế.
Ba dặm, nói dài không dài, ngắn không ngắn. Chân Tiêu Yến Ninh đứng đến tê dại, hắn nhìn cặp chân nhỏ của mính, khẽ nhón nhón, cảm giác tê nhức lan khắp tứ chi. Hắn mặt mày đờ đẫn, nghĩ thầm, nếu phải chờ thêm một lúc nữa, sợ là hắn ngồi bệt xuống đất mất.
May thay, ngay khi hắn sắp không chịu nổi, đoàn nghi trượng của vị thân mẫu cuối cùng cũng xuất hiện.
Thấy đoàn người, cả đám lập tức phấn chấn. Dù vừa nãy mệt mỏi, bất đắc dĩ, bực bội, khoảnh khắc này, tất cả như bị một luồng khí thế thổi bay.
Đoàn nghi trượng từ từ tiến đến, hai bên dân chúng sôi trào.
Đi đầu là cấm quân cầm cờ phượng sắc vàng tươi, cờ ngũ sắc tượng trưng kim mộc thủy hỏa thổ, cùng các loại cờ trang trí lộng lẫy, với búa vàng, rìu ngự mở đường, gió thổi phần phật, cờ bay phấp phới, cả bốn bề đầy vẻ uy nghiêm trang trọng.
Giữa đoàn là kiệu của thân mẫu Hoàng Thượng, xung quanh có cung nữ, thái giám và cấm vệ hộ tống.
Sau kiệu bà là các xe ngựa, kiệu nhỏ khác, đều là thân thích đi cùng bà vào kinh.
Cuối đoàn là đám thái giám, cung nữ và người tạp dịch.
Khi đoàn đến gần, Thái Tử ra hiệu, nhạc lễ vang lên.
Mọi người hành lễ trước kiệu.
Thượng thư Lễ bộ kiêm Đại học sĩ Văn Uyên các, Từ Uyên, bước lên đọc chiếu thư, nội dung chẳng qua là những lời chúc tụng.
Sau một loạt nghi thức, trong đầu Tiêu Yến Ninh chỉ còn một chữ: mệt.
Người này là mẹ ruột Hoàng Thượng, kiệu đương nhiên hướng thẳng về hoàng cung. Còn những thân thích đi cùng thì đến phủ đã chuẩn bị sẵn, sau đó mới vào cung bái kiến.
Khi kiệu đến cổng cung, Hoàng Thượng, Hoàng Hậu, Tần Quý phi và các phi tần có con cái đã đợi sẵn.
Vị thân mẫu bước ra, Hoàng Thượng và mọi người hành lễ.
Mẹ ruột của Hoàng Thượng họ Tưởng, tên Nguyệt Lung.
Tưởng Thái Hậu nhìn Hoàng Thượng từ đầu đến chân, chỉ nói: "Con gầy đi rồi."
Trong mắt người mẹ, con cái dù lớn đến đâu cũng không bao giờ béo.
Nói với Hoàng Thượng một lúc, ánh mắt Tưởng Thái Hậu rơi xuống các phi tần hậu cung.
Hoàng Hậu, Liễu Hiền phi, Bùi Đức phi đều là những người bà quen thuộc. Khi ánh mắt chạm nhau, họ mỉm cười bước lên. Bao năm không gặp, Tưởng Thái Hậu thoáng ngẩn ngơ, ngẩn ra một lúc mới khớp được mặt với tên.
Bà mỉm cười với các phi tần, nụ cười hiền từ, ánh mắt long lanh: "Ta già rồi, đầu óc cũng hồ đồ, may mà chưa quên các con."
Tiêu Yến Ninh thầm than trong lòng, xem kìa, xem trình độ của bà lão này kìa! Chưa mở lời đã nói về nỗi khổ xa cách, mà chữ nào cũng thấm đẫm nỗi khổ ấy.
Câu nói này, không biết khiến bao người chạnh lòng. Nếu đặt mình vào vị trí của phụ hoàng hắn, e là lòng đầy áy náy.
Các phi tần không dám lên tiếng, Hoàng Hậu hít sâu, định mở lời, thì Hoàng Thượng nhìn Tưởng Thái Hậu, cười nói: "Là lỗi của con, họa sư tìm không tốt, tranh gửi đến Thông Châu mỗi năm không đủ chân thật."
Lời này, chỉ Hoàng Thượng nói là hợp, người khác, kể cả Hoàng Hậu, nói gì nghe cũng không ổn.
Tưởng Thái Hậu liếc Hoàng Thượng, khẽ cười, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên bóng hình rực rỡ nhất trong đám phi tần.
Nụ cười trên mặt bà không đổi: "Đây là Tần Quý phi phải không?"
Tần Quý phi tiến lên hai bước, hành lễ: "Thần thiếp bái kiến Thái Hậu."
Tưởng Thái Hậu quan sát nàng từ trên xuống dưới, giọng đầy tán thưởng: "Quả là mỹ nhân hiếm có. Chẳng trách Hoàng Thượng mê mẩn, đến ta nhìn cũng thích không nỡ rời mắt." Nói xong, bà quay sang Hoàng Hậu: "Trong cung nên có thêm vài gương mặt mới mẻ, Hoàng Thượng nhìn cũng vui."
"Vâng." Hoàng Hậu cúi mắt đáp.
Hoàng Thượng tiến lên nói: "Thời gian không còn sớm, ta nên vào cung thôi." Thời điểm Tưởng Thái Hậu vào cung đã được Tần Thiên giám chọn ngày lành giờ tốt, không thể chậm trễ.
Vì Hoàng Thượng lên tiếng, Tưởng Thái Hậu nuốt lại lời định nói, nhìn Tần Quý phi: "Quý phi đứng dậy đi."
Tần Quý phi thần sắc như thường, đứng thẳng người.
Tiêu Yến Ninh thầm nghĩ, quả nhiên Tưởng Thái Hậu không ưa nhà họ Tần. Vừa đến đã cho Tần Quý phi một đòn phủ đầu, chẳng nể mặt Tần Thái Hậu hay nhà họ Tần chút nào.
Thanh gươm treo lơ lửng trên đầu cuối cùng cũng rơi xuống.
May mà hắn đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nên cũng không quá khó chấp nhận.
Tiêu Yến Ninh cúi mắt. Hắn muốn mở miệng bênh vực Tần Quý phi, nhưng Hoàng Thượng lấy hiếu trị thiên hạ, trước bao ánh mắt, hắn mà làm ầm lên, e là thiệt nhiều hơn lợi.
Dẫu vậy, hắn cảm thấy mình cần phải đổi vai rồi.
Một con thỏ trắng vô hại, chẳng phải cũng có thể nổi điên sao?
---
Đến Vĩnh Ninh Cung, Tưởng Thái Hậu ngồi xuống, mọi người hành lễ.
Sau khi các phi tần hành lễ, các hoàng tử, công chúa trong cung tiến lên.
Thấy Thái Tử và các hoàng tử khác, Tưởng Thái Hậu bất giác nở nụ cười, kéo từng người hỏi han chuyện sinh hoạt.
Nghe câu trả lời, bà rất hài lòng, đặc biệt khi nhìn Thái Tử ôn nhuận như ngọc, mắt bà tràn ngập niềm vui.
Đến lượt Tiêu Yến Ninh, nụ cười trên mặt Tưởng Thái Hậu rõ ràng nhạt đi vài phần.
Trẻ con tuy chẳng hiểu gì, nhưng lại bộc lộ rõ nhất. Khi ánh mắt Tưởng Thái Hậu lướt đến, khuôn mặt mũm mĩm của Tiêu Yến Ninh lập tức căng ra, cả người lộ vẻ căng thẳng thấy rõ.
Tần Quý phi siết chặt tay, lòng đầy lo lắng.
Tưởng Thái Hậu cứ nhìn chằm chằm Tiêu Yến Ninh, ánh mắt như tia X quét qua quét lại, như thể muốn dùng mắt moi ra suy nghĩ trong đầu hắn.
Tiêu Yến Ninh đứng thỉnh an lâu đến mức mệt mỏi.
Nhưng hắn vẫn nhớ lời Tần Quý phi, phải kính trọng người lớn.
Dẫu vậy, không hiểu vì sao Tưởng Thái Hậu cứ để hắn chờ, hắn tất nhiên muốn tìm câu trả lời. Thế là Tiêu Yến Ninh lén ngẩng lên nhìn Hoàng Thượng. Thấy vẻ mặt uất ức của hắn, ngài suýt mở lời, nhưng trước mặt mẫu thân của mình, Hoàng Thượng khẽ lắc đầu ra hiệu.
Tiêu Yến Ninh không hiểu, nhíu mày nhìn sang Thái Tử và các hoàng tử khác.
Các ca ca thần sắc khác nhau: Thái Tử mím môi, vẻ mặt nghiêm nghị; Nhị hoàng tử né tránh ánh mắt, ho khẽ; Tam hoàng tử cau mày; Tứ hoàng tử ngây ra, có chút lúng túng; Ngũ hoàng tử lộ vẻ hả hê; Lục hoàng tử ánh mắt thoáng chút xót xa.
Tiêu Yến Ninh thu lại tầm mắt.
Hắn không chịu nổi nữa, thân thể khẽ lảo đảo. Nếu thêm nửa phút nữa mà vẫn không được, hắn quyết định ngã nhào xuống đất luôn.
Để xem thiên hạ sẽ nói Thất hoàng tử không hiểu lễ phép, hay nói Tưởng Thái Hậu lần đầu gặp hắn đã phạt hắn quỳ đến ngã quỵ.
Hoàng Thượng trầm giọng: "Mẫu hậu, đây là Thất hoàng tử của con, hôm nay người mới gặp."
Cùng lúc đó, Thái Tử bước ra, cung kính nói: "Tổ mẫu, đây là Thất đệ, đệ ấy còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, lần đầu gặp tổ mẫu nên không biết nói gì."
Hoàng Thượng liếc Thái Tử, mắt lộ rõ vẻ tán thưởng.
Anh em hòa thuận, phải như Thái Tử.
Mọi người thấy cảnh này, trong lòng đều có tính toán.
Tưởng Thái Hậu nhìn Hoàng Thượng và Thái Tử, lắc đầu cười: "Ta nhìn Tiểu Thất lâu một chút, xem các con căng thẳng kìa. Người không biết còn tưởng ta muốn ăn thịt nó." Nói xong, bà nhìn lại Tiêu Yến Ninh, cảm thán: "Tiểu Thất không quen ta, trong mắt không có tổ mẫu này cũng là bình thường."
Tội danh được vu vơ nói ra này hơi nặng, hơi thở Hoàng Thượng chợt trầm xuống. Tần Quý phi đứng dậy, định mở lời biện hộ cho Tiêu Yến Ninh.
Nhưng đúng lúc này, Tiêu Yến Ninh động đậy.
Hắn vội vàng lấy tay che mặt và mắt mình, vẻ mặt lộ rõ sự kinh ngạc và hoảng sợ: "Tổ mẫu ơi, mắt con dính mỗi sợi tóc thôi đã thấy khó chịu rồi, huống chi là bà lớn thế này, càng không được đâu!"
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 45
10.0/10 từ 45 lượt.
