Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 206: An Vương


An Vương là kẻ dám đánh, dám xông pha trên mọi mặt trận. 


Đông Ly từng có khoảng thời gian cướp thuyền buôn của Đại Tề, chưa đợi tin tức truyền tới kinh thành, An Vương đã dẫn người đánh chìm thuyền của chúng.


Sau đó, Đông Ly im ắng khá lâu, quốc chủ Đông Ly còn nhiều lần bày tỏ mong muốn phái sứ thần diện thánh. Song Tiêu Yến Ninh chẳng kiên nhẫn với chúng, cố ý để đấy, nên chẳng hề đồng ý.


Những năm nay uy vọng của An Vương  ở Thông Châu rất cao, bách tính biên cương vốn dĩ như vậy, ai mang hòa bình đến cho họ, họ sẽ ghi lòng tạc dạ. Chuyện An Vương từng ở Chiếu Ngục ai nấy đều biết, phó tướng bên hắn là Hứa Khinh Phong cũng rất lo lắng điều này.


Càng về sau, danh tiếng của An Vương càng lẫy lừng. Hứa Khinh Phong cùng vài người từng thấp giọng khuyên hắn: sau này gặp Đông Ly khiêu khích, chi bằng hãy nương tay đôi chút. Dù sao một tiểu quốc nhỏ bé như vậy ở bên cạnh diễn trò, dù có chút chướng mắt, nhưng tồn tại của Đông Ly lại khiến triều đình càng xem trọng An Vương, ắt sẽ không dễ gì tước quyền trong tay hắn.


Lời còn chưa dứt, An Vương đã mắng cho một trận ra trò. Hắn nói, nếu có thể hạ gục đối thủ trong một đòn, mà lại cố để chúng gượng dậy, thì đúng là đầu óc có vấn đề.


Vạn nhất kẻ địch trong thời gian đó mạnh lên thì sao? Lỡ khi tái chiến, tướng sĩ Đại Tề phải đổ máu vì sự do dự của hắn thì sao? Cho đối thủ cơ hội chẳng khác nào tự dâng cái chết cho mình.


Hứa Khinh Phong cùng mọi người bị mắng đến cúi đầu không dám ngẩng. An Vương hiểu nỗi lo của họ, nhưng chỉ đáp vỏn vẹn một câu: "Bổn vương tin bệ hạ."


Thật ra lời này rất sáo rỗng. Ai mà biết lòng tin của người này đối với người kia khi nào sẽ đột ngột sụp đổ. 


Tuy nhiên, với An Vương, dân chúng ở biên cương là quan trọng nhất, dù có ngày Tiêu Yến Ninh không còn tin tưởng hắn, hoặc cho rằng uy vọng của hắn ở Thông Châu quá lớn, hắn cũng sẽ tiếp tục làm việc mình nên làm, chứ không bao giờ lấy sinh mạng tướng sĩ biên cương và lê dân bách tính ra làm mồi cược.


Sau đó, An Vương vì chuyện này mà còn giáng Hứa Khinh Phong và bọn người kia về doanh trại làm lính quèn một năm.


Mà những chuyện khiến bọn người Hứa Khinh Phong lo lắng lại chẳng hề xảy ra, Tiêu Yến Ninh đối với An Vương luôn tin tưởng hết mực, chưa từng biểu lộ chút phòng bị nào với hắn.


Đương nhiên có kẻ cũng nói, đó là vì bệ hạ mưu sâu kế hiểm, dù có tâm tư gì cũng chẳng để lộ trên mặt, trong lòng nghĩ thế nào thì ai mà hay.


Nhưng Tiêu Yến Ninh thật sự rất tin tưởng An Vương.


Sau khi Lương Tĩnh giết sạch Nam Chiếu, Tiêu Yến Ninh từng ngự giá thân chinh đến Nam Cương.


Lúc ấy An Vương nghe tin, phản ứng đầu tiên là bệ hạ quá hồ đồ, tình hình chưa ổn định sao đã vội tới tiền tuyến?


Dù thật sự muốn tới biên cương xem xét, cũng nên đợi Lương Tĩnh quét sạch thế lực cũ của Nam Chiếu rồi mới đi.


Khoảng thời gian ấy, An Vương luôn canh cánh trong lòng về chuyện Nam Cương, không thể ngủ ngon giấc, sợ có ngày bỗng nghe tin dữ.


May mà, mọi sự bình an.



Biết tin bệ hạ từ Nam Cương khởi hành về kinh an toàn, An Vương còn thở phào một hơi.


Song hơi thở ấy vừa mới thốt ra vài ngày, Tiêu Yến Ninh đã che giấu thân phận, chỉ mang theo vài chục tùy tùng, rẽ đường tới Thông Châu.


An Vương ban đầu nghe có người tìm, còn tưởng là Vu Táng.


Vu Táng sau khi rời Bắc Trấn Sứ, từng tới Thông Châu.


Hai người cùng nhau uống một trận rượu thật sảng khoái, Vu Táng bảo Hoàng thượng dễ dàng thả hắn đi, ắt hẳn là nể mặt An Vương.


An Vương thì châm chọc, nếu thật vậy, bệ hạ ắt đã chẳng tha cho hắn, dù sao lúc Vu Táng ra tay với An Vương chẳng hề nương tình.


Vu Táng nghe vậy, thần sắc hơi bất đắc dĩ.


An Vương cụng ly với hắn, chuyện xưa qua rồi, dù sao lúc ấy chủ tử của Vu Táng là Thái Thượng Hoàng, nhiều chuyện Vu Táng cũng bất lực.


Mà hôm nay An Vương nhắc lại việc ấy, cũng là để nói rằng hắn đã thật sự buông bỏ. Hắn hy vọng Vu Táng cũng vậy, nếu đã thoát khỏi nơi ấy, hãy bắt đầu một cuộc đời mới.


Thế nên khi An Vương ra cửa nhìn, chẳng thấy Vu Táng đâu mà lại thấy Tiêu Yến Ninh, hắn lúc ấy chân suýt mềm nhũn.


An Vương căng thẳng đưa người về phủ, lúc đó hắn thậm chí quên khuấy thân phận quân thần, chỉ muốn mắng Tiêu Yến Ninh một trận nhừ tử.


Nhưng hoàng đế chỉ cười: "Trên đường về kinh chợt nghĩ đã lâu chưa gặp Tam ca, bèn tới xem."


An Vương: "..." Muốn xem thì sau này cơ hội đầy ra, sao có thể giữa đường tự dưng rẽ lối mà tới đây? Dù có tới cũng nên hạ chỉ, để hắn còn kịp nghênh đón chứ.


Chỉ mang theo chừng ấy người, trên đường nếu gặp phải thổ phỉ cướp bóc, thì biết làm sao đây?


Tiêu Yến Ninh bảo: "Tam ca yên tâm, phía sau còn có một đội quân đi theo. Trẫm chỉ tới thăm Tam ca, không muốn quá phô trương, nên mới không cho họ kè kè theo bên cạnh thôi." 


Hắn cũng đâu phải tùy hứng đến mức lấy sinh mạng của mình ra làm trò đùa.


An Vương nghe vậy, lòng mới hơi buông lỏng.


Theo ý của Tiêu Yến Ninh, An Vương giữ kín chuyện hoàng đế đến đây. May mà ở Thông Châu chẳng mấy ai từng gặp Tiêu Yến Ninh.


An Vương dẫn Tiêu Yến Ninh dạo chơi Thông Châu vài ngày. Tiêu Yến Ninh mặt đầy ý cười: "Nơi đây may mà có Tam ca."


An Vương cung kính: "Đây không phải công lao của một mình thần..."



An Vương nhìn hoàng đế, mặt không cảm xúc: "Cũng là công lao của các tướng sĩ."


Nụ cười trên mặt Tiêu Yến Ninh càng sâu, hắn gật đầu: "Nói rất phải."


An Vương: "..." Hắn chỉ biết lắc đầu, bất lực. Chỉ có Tiêu Yến Ninh mới là người ghét nhất việc tranh công cho bản thân.


Thời gian Tiêu Yến Ninh ở Thông Châu cũng không lâu, dù sao còn phải phi ngựa như bay đuổi kịp đại đội, bằng không ngự giá về kinh mà bệ hạ chẳng ở đó, e là triều đình sẽ rối loạn tơi bời.


Mấy ngày đó, An Vương vừa lo lắng, vừa vui mừng.


Bỏ qua thân phận quân thần, Tiêu Yến Ninh thật ra chẳng có chút dáng vẻ của bậc quân vương - là một đối tượng trò chuyện rất thú vị.


Hai người tán gẫu đủ thứ, còn nói về Tiểu Bát. Nhắc đến vị đệ đệ nhỏ tuổi nhất này, hai người bỗng nhớ lại những ngày tháng xưa kia. An Vương uống vài chén rượu, còn nhắc chuyện xấu hổ thời nhỏ của Tiêu Yến Ninh, ví dụ như chuyện bắt các ca ca thi ăn phân.


An Vương nhân lúc ngà say mà hỏi: "Thần từ xưa vẫn muốn biết, lúc ấy bệ hạ rốt cuộc nghĩ gì?"


Tiêu Yến Ninh: "..." Hắn nghĩ gì à? Hắn chỉ thấy Lương Tĩnh năm ấy non nớt vô tri, nói năng bừa bãi, sợ người khác mượn cớ sinh chuyện nên mới dạy cho y một bài học, chứ thật ra chẳng có ý gì khác.


Tiêu Yến Ninh ho khan vài tiếng, nghiêm trang bảo: "Trẫm lúc ấy còn quá nhỏ, đều đã quên mất rồi."


An Vương nhìn vành tai đỏ lên, cùng với gương mặt hơi lúng túng của đối phương, hắn chớp chớp mắt, ồ một tiếng, rồi lại rót cho mình một chén rượu.


An Vương thầm nghĩ, xem ra bệ hạ cũng biết hai chữ xấu hổ viết thế nào.


Sau đó, An Vương đích thân dẫn Hứa Khinh Phong cùng mọi người tiễn hoàng đế rời đi.


Khi nhìn thấy vị hoàng đế, Hứa Khinh Phong cùng mọi người kinh ngạc đến suýt lọt tròng mắt.


Chỉ khi thấy Tiêu Yến Ninh bình an hội quân, tin tức về hoàng đế cũng truyền ra khắp nơi, An Vương mới yên tâm quay về.


Đám người Hứa Khinh Phong lòng đầy nghi hoặc, họ không rõ vì sao hoàng đế lại đến Thông Châu, cũng chẳng biết đối phương tới đây làm gì, những nghi vấn ấy suýt nữa khiến họ nghẹn đến suýt phát điên.


Trên đường trở về ngắn ngủi, lúc nghỉ chân, An Vương vừa uống rượu vừa thản nhiên nói: "Đừng nghĩ nhiều. Hoàng thượng chỉ đến... thăm ta thôi."


Hắn không rõ người bên cạnh có tin hay không, nhưng sự thật chính là như vậy.


Trên đường hồi kinh, hoàng đế chỉ là nhớ người Tam ca xa xôi, bèn rẽ ngang đến thăm một chút. Dẫu là anh em ruột, nhưng cách núi cách sông, muốn gặp nhau cũng không dễ dàng.


---



Mấy năm nay, An Vương luôn trấn giữ Thông Châu, nhưng nếu kinh thành có chuyện gì xảy ra, hắn cũng sẽ phụng chỉ về kinh.


Lần này, hắn trở về là vì Vân Thái phi bệnh nặng.


Tiêu Yến Ninh phái người tới Thông Châu, đón An Vương lập tức hồi kinh.


An Vương nghe tin, dùng tốc độ nhanh nhất giao phó mọi việc trong tay, rồi phi ngựa về hướng kinh thành.


An Vương đối với Thông Châu cũng mang một ý nghĩa đặc biệt. Hắn sinh ra ở Thông Châu, về sau mang theo thân phận hoàng tử vào kinh. 


Còn đối với chốn kinh thành, hắn từng có một đoạn chuyện xưa khắc cốt ghi tâm ở đây. Đợi tới Thông Châu, việc nhiều lên, hắn mới chôn vùi đoạn chuyện xưa ấy vào đáy lòng.


An Vương ở Thông Châu chứng kiến Thái Hoàng Thái Hậu băng hà, chứng kiến Tiểu Bát chào đời. Nhìn Tiểu Bát vừa sinh ra không lâu, lòng An Vương run rẩy, hắn chẳng dám nghĩ một sinh linh bé xíu thế này, phải cẩn thận chăm sóc thế nào mới lớn lên thành người đứng thẳng giữa đời.


Thời gian ở Thông Châu nuôi nấng Tiểu Bát, một bên hắn phải lo cho sự an nguy của Thái Thượng Hoàng và những người khác, một bên còn phải dỗ dành đứa bé. 


Khoảng thời gian ấy, tâm tư hắn bị đóng chiếm trọn vẹn, ngày ngày rửa mặt xong, ngã xuống giường là ngủ thiếp đi, thân xác mệt đến cực điểm, đến mơ cũng không có, cũng chẳng còn nhớ nổi những ký ức nơi kinh thành.


Lần đó, khi Vân Thái phi theo Thái Thượng Hoàng xuống Giang Nam, hắn biết, thật ra nàng chủ yếu là muốn gặp hắn.


Vân Thái phi nhìn thấy hắn thì vô cùng vui mừng.


Mà nhìn dáng vẻ Vân Thái phi hiếm khi vui vẻ, lòng An Vương lại hơi khó chịu.


Theo Thái Thượng Hoàng xuống Giang Nam, với những người khác là niềm vinh hạnh. Song với Vân Thái phi, đến Thông Châu lại là một nỗi buồn. 


Vì đây là nơi gần với quê hương của họ - Đông Ly. Nhưng dù là gần đến đâu, cũng vẫn bị ngăn cách bởi một dải biển mênh mông. 


Quê hương nàng ở bên kia biển, đứng trên lầu cao nhất thành Thông Châu, cố sức nhìn xa xăm, cũng chẳng thấy bóng dáng Đông Ly.


Từ khi tới Thông Châu, tâm tình Vân Thái phi khó tránh có chút u sầu.


Nàng cũng muốn khiến mình vui lên, nhưng lòng chẳng theo ý. Tình cảm của Vân Thái phi đối với Đông Ly khá phức tạp.


Nàng là người Đông Ly, nay đã bén rễ ở Đại Tề, có con cái của riêng mình.


Trong lòng Vân Thái phi rất rõ, từ khi bước chân lên lãnh thổ Đại Tề, nàng đã không thể quay về nữa. Bao năm qua, cha mẹ nàng đã mất, huynh muội bao năm chẳng gặp lại, tình thân đã sớm phai nhạt. Lần trước sứ thần Đông Ly đến còn cố ý giở trò, hãm hại An Vương, chuyện ấy càng khiến nàng đau lòng khôn xiết.


May mà lúc ấy đế vương Đại Tề là Tiêu Yến Ninh, nếu đổi là Thái Thượng Hoàng còn tại vị, hoặc bất kỳ ai khác ngồi vị trí ấy, nghe những lời sứ thần Đông Ly, trong lòng ắt hẳn cũng sinh ra bất mãn.



Song lòng người vốn phức tạp. Khi còn ở kinh thành, cách quê xa xôi, nàng chẳng nghĩ ngợi nhiều đến thế. Nhưng lần này, ở độ tuổi này, lại một lần nữa đến gần quê cũ như vậy, trong lòng nàng khó tránh khỏi dấy lên muôn cảm xúc. May thay, tâm tình ấy không kéo dài quá lâu, nàng sớm lấy lại bình thản.


Thời gian này Thái Thượng Hoàng thường sai người chuẩn bị vài món ăn vặt và món ăn bản địa của Đông Ly, Vân Thái phi về mặt cảm xúc chẳng có nhiều gợn sóng.


Giờ đây, thứ có thể lay động cảm xúc nàng nhất chính là An Vương, miễn An Vương bình an vô sự, là tốt rồi.


Nghĩ đến Vân Thái phi bị bệnh, An Vương chỉ tự trách bản thân quá bất hiếu.


Dù người đến báo nói bệnh tình không nặng, hắn vẫn không thể yên lòng. Năm tháng chẳng dừng bước — hắn đan ngày một già đi, Vân Thái phi cũng thế.


An Vương lòng sốt ruột, chỉ vài ngày đã tới kinh thành.


Kinh thành mãi là nơi phồn hoa nhất Đại Tề. Nhưng An Vương chẳng có tâm trí nào ngắm cảnh. Vừa vào thành, hắn liền tiến cung.


Cũng may, cơn bệnh của Vân Thái phi tuy đến bất ngờ nhưng đã được ngự y chữa trị kịp thời, tình hình dần ổn định.


Nghe tin này, lòng An Vương luôn treo cao, rốt cuộc có thể buông xuống.


Vân Thái phi thấy hắn thì vui mừng khôn xiết. Mẹ con cách xa ngàn dặm, có thể gặp mặt một lần cũng không dễ.


Vân Thái phi thấy hắn ngay cả y phục cũng chưa thay, không nhịn nổi mà bảo: "Con chưa đi thỉnh an Hoàng thượng sao?"


An Vương ngẩn ra, lập tức bảo: "Con vội vào cung thăm người, vẫn chưa kịp đến thỉnh an Hoàng thượng."


"Vậy con đi thỉnh an Hoàng thượng trước đi." Vân Thái phi không nhịn nổi mà dạy dỗ hắn. "Con hoảng cái gì, ta ở trong cung, còn chạy mất được sao?"


Lời nàng vừa dứt, Minh Tước liền tới, nhìn thấy An Vương, trên mặt Minh Tước mang theo nụ cười nhè nhẹ, hắn cung kính bảo: "Vương gia, Thái phi nương nương, Hoàng thượng bảo, vương gia vừa về kinh, trước tiên cứ ở bên Thái phi nương nương nói chuyện cho thỏa lòng. Đợi vương gia an bài ổn thỏa, Hoàng thượng sẽ cùng vương gia uống với nhau vài chén."


An Vương chắp tay tạ ơn.


Minh Tước rời đi, Vân Thái phi thở phào một hơi, nàng trừng An Vương một cái, song thần sắc rất vui vẻ.


An Vương ở bên Vân Thái phi dùng bữa trưa rồi mới rời đi.


Hắn một thân bụi bặm, cũng không thể đi gặp hoàng đế ngay được.


Ra khỏi cung, An Vương chậm rãi đi về phía phủ An Vương. 


Hắn đi rất chậm, nhưng con đường ấy vốn chẳng dài, chậm đến đâu cũng rồi sẽ đến.


Nhìn đại môn phủ An Vương, An Vương chợt hoảng hốt.


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 206: An Vương
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...