Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 200: Tiểu Bát
Tiểu Bát, tức là Tiêu Yến Tri, từ nhỏ đã được cha mẹ và người anh trai hoàng đế hết mực yêu thương, nuông chiều mà lớn lên.
Cậu hoàn toàn không nhớ chuyện mình từng rơi xuống hồ khi bốn tuổi, chỉ là trong tiềm thức vẫn sợ nước, nên từ đó đến giờ luôn tránh xa ao hồ. Từ khi bắt đầu biết nhận thức, bên cạnh cậu đã luôn có Tiêu Yến Ninh, vì vậy mà cậu rất quấn quýt hắn, đến nỗi ngay cả ở bên Tần Thái hậu, mỗi ngày cậu vẫn ngóng trông hoàng huynh ghé thăm mình mới chịu yên.
Tiểu Bát ngoài quấn lấy Tiêu Yến Ninh, còn thích quấn An vương.
Mỗi khi An vương từ Thông Châu về kinh, Tiểu Bát đặc biệt vui, cậu thấy mùi trên người An vương rất dễ chịu, cậu rất thích.
Thái Thượng Hoàng từng thì thầm riêng với Tần Thái hậu rằng, thói quen nhìn mặt mà chọn người của Tiểu Bát từ nhỏ y hệt Tiêu Yến Ninh.
Tần Thái hậu nhìn ngài chau mày lo âu mà im thin thít, nàng nghĩ nếu bảo hai đứa trẻ này có tật nhìn mặt chọn người, thì nguồn cội chính từ Thái Thượng Hoàng mà ra - người coi trọng sắc đẹp bậc nhất.
Mỗi lần An vương rời kinh, Tiểu Bát khi tìm không thấy hắn đều buồn bực giận dỗi, may mà Tiêu Yến Ninh luôn biết cách dỗ dành cậu. Tiểu Bát cũng rất thích mùi hương trên người hoàng huynh, nên khi được hắn bế trong lòng là lại khúc khích cười không ngớt.
Tiểu Bát cũng là một đứa trẻ cực kỳ thông minh, từ khi biết nhớ, cậu nhanh chóng nhận ra sự khác biệt của bản thân. Cậu tuổi còn bé, nhưng bối phận lại cao vời vợi. Những vị huynh trưởng kia tuổi tác đều lớn hơn cậu nhiều, vậy mà Tiêu Hành cùng những người lớn tuổi hơn cậu đều phải gọi cậu là tiểu hoàng thúc.
Tuy nhiên, Tiểu Bát cũng không phải từ đầu đã hiểu được chuyện này. Thậm chí vì hạn chế của tuổi tác và thế giới quan non nớt, khi mới bi bô tập nói, hễ gặp người lớn hơn mình, bất kể là ai, cậu cũng chỉ líu lo gọi "ca ca" với chất giọng ngọng nghịu, ngay cả với Tiêu Hành cũng vậy.
Có lẽ trong suy nghĩ thơ bé của cậu, ai cao hơn lớn hơn đều đáng gọi là ca ca. Dù mỗi lần Tiểu Bát mở miệng, Tiêu Hành và đám người kia đều kính cẩn gọi cậu là tiểu hoàng thúc.
Thái thượng hoàng và Thái hậu Tần cũng đã nhiều lần tìm cách sửa, không cho Tiểu Bát gọi thế nữa. Nhưng nói thế nào cậu cũng không hiểu, cấm không cho gọi nữa thì cậu liền khóc ầm lên, nước mắt rơi lã chã như hạt đậu vàng.
Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu cũng bất lực, mắng thì không nỡ, đánh lại càng không được. Chưa kể giờ có đánh mắng cũng chẳng giải quyết được gì. Cuối cùng, Tiêu Yến Ninh lên tiếng: "Không cần ép, đợi đệ ấy lớn thêm chút nữa, tự khắc sẽ hiểu."
Thế nên khoảng thời gian ấy, Tiêu Hành cùng những người kia hiếm khi dám vào cung.
Bởi nếu vào cung là họ lại rơi vào vòng lặp vừa buồn cười vừa quái đản: họ run rẩy cung kính xưng hô "tiểu hoàng thúc", trong khi vị tiểu hoàng thúc của họ lại vui vẻ gọi họ là "ca ca".
Đến khi Tiểu Bát lớn thêm vài tuổi, nhận thức về sự vật rõ ràng hơn, bắt đầu quan sát người vật xung quanh. Lúc ấy, cậu thường thấy cảnh Tiêu Yến Ninh và Tiêu Hành cùng những người kia nói chuyện.
Dần dà, Tiểu Bát băn khoăn, cậu không hiểu sao cùng là ca ca mà cách xưng hô lại khác nhau, thế là cậu quấn lấy Tiêu Yến Ninh như vật treo chân, tò mò hỏi: "Hoàng huynh, sao ca ca không gọi ca ca?"
Lời cậu chẳng đầu chẳng đuôi, nếu người thường nghe chỉ cảm thấy khó hiểu. Tiêu Yến Ninh cũng không sửa cậu, vừa xem tấu chương vừa để cậu ôm chân mình quậy phá: "Vì huynh cũng như đệ, là hoàng thúc của bọn họ, nên phải gọi tên bọn họ."
Tiểu Bát tràn đầy nghi hoặc, cậu ngồi dưới đất nhíu mày, suy tư hồi lâu, cuối cùng ngẩng phắt đầu, hứng khởi reo lên: "Đệ, là tiểu hoàng thúc, cũng gọi tên người khác, giống ca ca!"
Quan trọng nhất là câu sau, cậu muốn giống Tiêu Yến Ninh!
Tiêu Yến Ninh gật đầu: "Đệ vốn rất giống huynh mà."
Tiểu Bát vui mừng khôn xiết, từ đó về sau hoàn toàn sửa miệng, đổi cách xưng hô.
Trẻ con hễ hứng thú với việc gì, sẽ làm hoài không chán trong một khoảng thời gian dài, Tiểu Bát cũng vậy.
Thế nên lại có quãng dài, cậu đặc biệt thích Tiêu Hành và đám người kia vào cung, rồi khi họ gọi cậu là tiểu hoàng thúc, cậu lại bắt chước dáng vẻ người lớn, dùng giọng giòn tan mà nghiêm nghị gọi thẳng tên họ.
Cậu coi đó như trò chơi, ngày ngày say sưa không ngớt, Tiêu Hành cùng những người kia cũng không biết phải làm sao, huống chi đó lại là sự thật, nên chỉ đành chiều theo cậu.
Thế là, dưới sự dưỡng dục của Tiêu Yến Ninh, tính tình Tiểu Bát trong vô thức dần dà nhiễm bản chất lạnh lùng đến tận xương tủy của hắn. Tuy nhiên, so với Tiêu Yến Ninh, cậu còn thêm chút kiêu ngạo do nuông chiều mà sinh ra.
Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu đôi khi cũng bảo Tiêu Yến Ninh nuông chiều Tiểu Bát quá mức, nhưng Tiêu Yến Ninh không thấy vậy.
Theo hắn, Tiểu Bát tuy sinh ra trong phú quý, nhưng bản tính cậu không xấu, cộng với việc có hắn bên cạnh trông chừng, cậu cũng không phát triển lệch lạc.
Hơn nữa, sinh ra trong cung cấm, hễ không vượt giới hạn mà xem mạng người như cỏ rác, thì giữ được vài phần tự do, vài phần ngông nghênh cũng là chuyện tốt.
Thế nên, có thể nói, dưới hoàng đế Đại Tề, Tiểu Bát là kẻ ngang ngược nhất.
Tiêu Yến Ninh đối tốt với cậu, nhưng hắn cũng nghiêm khắc với cậu, Tiêu Yến Ninh rất cưng chiều cậu, nhưng chẳng hề dung túng cậu.
Việc đọc sách thì khỏi bàn, không muốn đọc sách là chuyện không thể.
Tiểu Bát đôi khi sẽ giãy nảy, nhất quyết không chịu đọc sách.
Tiêu Yến Ninh sao có thể chiều cậu? Thế là hắn bảo tiên sinh dạy cậu muốn đánh đòn thế nào thì tùy ý.
Tiểu Bát sau đó bị đánh hai roi, nhanh chóng biết thân biết phận. Cậu lập tức chạy đi mách Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu, tiếc rằng hai người chẳng ai bênh cậu hết.
Đặc biệt Thái Thượng Hoàng, ngài nghĩ, nhà họ Tiêu cho ra một Tiêu Yến Ninh viết chữ như chó bò, từ nhỏ đến lớn chỉ thuộc được mỗi Tam Tự Kinh, cuối cùng vẫn làm được hoàng đế – một kẻ kỳ quặc như vậy là đủ rồi, nếu lại ra thêm một tên nữa, vài năm sau ngài xuống dưới kia, e là chẳng còn mặt mũi gặp tổ tông.
Tần Thái hậu tuy có phần xót xa khi Tiểu Bát tuổi còn bé tí đã phải đọc sách học hành, nhưng nay đã khác xưa, nàng đối với cậu ở mặt này chẳng hề khoan dung như với Tiêu Yến Ninh. Trong lòng nàng rất rõ, tình cảnh Tiêu Yến Ninh và Tiểu Bát hoàn toàn khác biệt.
Năm ấy Tiêu Yến Ninh có thể tùy hứng, có thể không muốn đọc sách, nhưng Tiểu Bát thì tuyệt đối không được!
Quan trọng nhất, Tần Thái hậu nghĩ, năm xưa nàng trẻ trung, vẫn còn tràn đầy sức sống, Tiêu Yến Ninh dù sách vở chẳng đọc được mấy quyển, nhưng dưới lời dạy thân truyền của nàng, chí ít cũng sẽ không bao giờ trở nên hư hỏng.
Nay nàng tuổi cao, sức lực chẳng theo kịp, nhiều lúc không thể tự tay dạy dỗ Tiểu Bát được, Tiêu Yến Ninh lại là hoàng đế, ngày ngày chuyện triều chính lớn bé không dứt, muốn Tiểu Bát không phát triển lệch đường, vẫn phải dựa vào việc đọc sách để hiểu được đạo lý thôi.
Thế là, trong sự ăn ý ngầm của cả nhà, Tiểu Bát nhanh chóng nhận rõ hiện thực, khóc một trận rồi lủi thủi về thư phòng tiếp tục đọc sách.
Sau này Tiểu Bát vô tình nghe được chuyện hồi nhỏ của Tiêu Yến Ninh, biết hắn là vị hoàng tử ghét đọc sách nhất thiên hạ, cậu có phần giận dữ.
Cậu xông xáo đi tìm Tiêu Yến Ninh, rất tủi thân mà chất vấn, sao hắn không thích đọc sách mà lại ép cậu đọc? Cậu cũng đâu thích đọc sách đâu.
Tiêu Yến Ninh nhìn cậu nói: "Đọc sách giúp ta thấu hiểu đạo lý. Ta không thích đọc vì ta trời sinh thông minh sẵn rồi. Còn đệ mà không đọc, sau này sẽ vừa ngốc vừa dễ bị lừa."
Để khoe mình thông minh, Tiêu Yến Ninh liền đọc vanh vách mấy đoạn khó nhằn trong Tứ Thư Ngũ Kinh.
Thực ra là do kiếp trước bị giáo viên bắt học thuộc quá nhiều, nên giờ hắn chẳng thể quên nổi.
Sau khi đọc hết một tràng, hắn nhìn Tiểu Bát, đĩnh đạc hỏi: "Thấy chưa? Ta làm được, đệ thì sao?" Chẳng biết khi nãy hắn đọc có đúng hay không, dù sao thì cũng đã dọa Tiểu Bát ngẩn ngơ.
Tiểu Bát thút thít thừa nhận mình không làm nổi.
Tiêu Yến Ninh nghiêm trang khuyên nhủ: "Không làm nổi thì đi học cho tử tế đi, học xong là được. Đệ là đệ đệ ta, đệ nhất định sẽ giỏi hơn ta nhiều."
Đối với lời ấy, Tiểu Bát vừa rơi lệ vừa hậm hực bảo, cậu rộng lượng tha thứ cho Tiêu Yến Ninh vì đã để người đánh đòn cậu, từ nay cậu sẽ chăm chỉ đọc sách.
Còn Tiêu Yến Ninh thì nghĩ thầm: cũng khá thức thời đấy, nếu không thì lại ăn đòn tiếp.
Nghe chuyện này, Thái Thượng Hoàng ngửa mặt nhìn trời, rồi thở dài với trăng, chỉ cần Tiểu Bát đọc thêm vài cuốn sách, thì đã chẳng bị Tiêu Yến Ninh lừa thảm đến thế này.
Tiểu Bát không hiểu gì hết, nhưng Tiểu Bát rất siêng năng.
Tiểu Bát còn thích theo Tiêu Yến Ninh xuất cung.
Ngoài cung náo nhiệt hơn trong cung nhiều, đồ chơi cũng nhiều.
Mỗi lần ra cung, Tiêu Yến Ninh thấy Lương Tĩnh là bèn nhấc Tiểu Bát đặt vào lòng y.
Tiểu Bát ban đầu cũng hơi ngại ngùng, cậu với Lương Tĩnh chẳng thân quen, đương nhiên không muốn ở bên y.
Lương Tĩnh kỳ thực cũng không biết dỗ trẻ con thế nào. Y từ nhỏ được huynh trưởng dỗ, vào cung làm bạn đọc thì được Tiêu Yến Ninh dỗ, lần đầu tiên nhìn Tiểu Bát, Lương Tĩnh sợ hãi khôn cùng. Tiểu Bát quá nhỏ, quá mong manh, y sợ dùng chút sức là bẻ gãy tay cậu.
Tiêu Yến Ninh thấy y luống cuống mà dở khóc dở cười, hắn bảo y: "Đệ ấy là người, không dễ vỡ đến thế đâu."
Dưới sự khích lệ hết lần này đến lần khác của Tiêu Yến Ninh, Lương Tĩnh mới dám buông tay buông chân tiếp xúc với Tiểu Bát.
Lương Tĩnh biết múa thương, còn có thể để Tiểu Bát đứng trên tay, nâng cậu lên cao. Y còn dùng cỏ làm châu chấu nhỏ, làm xong là nó nhảy tưng một cái, nhà y còn có đủ loại xe gỗ nhỏ, cưỡi lên chạy vèo vèo, những thứ ấy trong cung không có, Tiểu Bát dần dần bị cuốn theo, cũng từ từ quen thuộc với Lương Tĩnh.
Đến khi Lương Tĩnh mấy lần cõng cậu trên cổ xem các màn biểu diễn trên phố như múa đao lớn, nằm ngửa đập đá to, Tiểu Bát cảm thấy Lương Tĩnh cũng là một người tốt lắm lắm.
Dù không sánh bằng Tiêu Yến Ninh, nhưng Tiểu Bát rất sẵn lòng chơi cùng y.
Thực ra, Tiêu Yến Ninh có phần cố ý vun đắp tình cảm giữa Tiểu Bát và Lương Tĩnh. Hắn không phải muốn hai người thân thiết để sau này Tiểu Bát có thể rộng lượng hơn với Lương Tĩnh hay nhà họ Lương, mà chỉ đơn thuần nghĩ rằng — nếu mọi chuyện thuận lợi, tương lai Tiểu Bát sẽ là người ngồi lên ngôi báu.
Đến lúc ấy, hắn đã không còn, có nhiều việc chẳng thể kiểm soát được nữa.
Từ khi đặt chân đến thế giới này, Tiêu Yến Ninh luôn biết chăm sóc bản thân, giờ cũng vậy. Chỉ cần triều chính yên ổn, hắn liền ăn uống đúng giờ, cố gắng ngủ sớm dậy sớm, có bệnh là lập tức truyền thái y. Với Lương Tĩnh, hắn cũng dặn dò y hệt như thế — hắn mong cả hai có thể cùng đi đến cuối đời, tốt nhất là cùng sinh cùng tử.
Chỉ tiếc, chuyện tương lai, nào ai đoán được.
Nếu Lương Tĩnh mất trước hắn thì còn dễ, hắn là hoàng đế, dù có làm vài việc điên rồ cũng chẳng ai dám ngăn.
Nhưng nếu Lương Tĩnh sống lâu hơn hắn, Tiêu Yến Ninh lại lo tân hoàng trước mặt một kiểu, sau lưng một kiểu, nhỡ đâu không dung nạp nổi Lương Tĩnh thì phải làm sao?
Người chết rồi, đèn tắt, thánh chỉ bảo vệ Lương Tĩnh để lại cũng chẳng còn tác dụng gì.
Bởi vậy, chẳng có gì vững chắc hơn tình cảm chân thành.
Tiêu Yến Ninh nghĩ rất chu toàn, hành động cũng rất đẹp đẽ — Tiểu Bát quả nhiên vừa kính vừa yêu Lương Tĩnh.
Chỉ là hắn vạn lần không ngờ, cũng chính Tiểu Bát, vô tình trước mặt Thái Thượng Hoàng và Tần Thái hậu vạch trần quan hệ giữa hắn và Lương Tĩnh.
Đó là mối quan hệ mà hắn từ trước đến nay đã vất vả giấu giếm, chưa từng bị ai phát giác.
Kết quả bị một đứa trẻ vô tình chọc thủng.
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 200: Tiểu Bát
10.0/10 từ 45 lượt.
