Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 184


Nghiên Hỉ nào dám muốn chết, hắn chỉ nghĩ Tiêu Yến Ninh là hoàng đế, An Vương là vương gia, tin đồn như thế, dù sao cũng phải bẩm báo. Tục ngữ có câu không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn. Nếu tin đồn là thật, bên Thông Châu xảy ra chuyện, tội của hắn chẳng phải lớn lắm sao?


Nghiên Hỉ định biện bạch vài câu, nhưng từ trong truyền ra một tiếng "Cút!"


Hắn đành xám mặt lủi thủi cút đi, mà cũng chẳng dám cút xa, còn phải canh cửa cho Hoàng thượng.


Ngoài cửa yên ắng trở lại, Lương Tĩnh đặt chén trà bên đầu giường, cổ họng khàn được nước ấm làm dịu, nói chuyện trôi chảy hơn. 


Y cau mày, giọng đầy căm phẫn: "An Vương không phải người như vậy! Hắn chinh chiến bao năm, danh chấn bốn phương, chắc chắn là Đông Ly, lũ tiểu nhân nhảy nhót, sợ An Vương trấn giữ Thông Châu, đe dọa chúng, nên cố tình ly gián. Nói cho cùng, chỉ là trò bẩn thỉu chẳng lên được mặt bàn. Nhưng Bình Vương từng kinh doanh Thông Châu nhiều năm, thế lực ăn sâu bén rễ. Hắn chết đi, vài kẻ trung thành vẫn ôm oán với triều đình, ngoài mặt không dám lộ, nhưng ngầm thả tin đồn, chờ Hoàng thượng nghi kỵ An Vương..."


Lời phẫn uất bỗng ngưng bặt, Lương Tĩnh ngẩng lên, ngỡ ngàng nhìn người trước mặt.


Tiêu Yến Ninh đưa tay khẽ chạm khóe miệng y, lau đi vệt nước còn sót. Y vừa uống trà, môi ướt át, môi châu căng mọng đỏ hồng. Hắn khẽ véo cằm y, mắt chẳng buồn nhấc, cười hỏi: "Sao không nói nữa?"


Lương Tĩnh nuốt nước bọt, yết hầu lăn qua lăn lại, cảm thấy nụ cười của Tiêu Yến Ninh có chút nguy hiểm. 


Da thịt dưới tay ngày càng căng, hắn chẳng để tâm, ngón tay từ khóe miệng trượt xuống cổ y. Dù là người cứng cỏi đến đâu, cổ vẫn là nơi mong manh. Lương Tĩnh chỉ ngửa cổ, phó mặc điểm yếu nhất cho hắn, chẳng mảy may chống cự.


Ngón tay Tiêu Yến Ninh lướt trên yết hầu y, khiến y run rẩy: "Hoàng thượng..."


"Gọi sai rồi..." Hắn dịu giọng nhắc nhở.


Lương Tĩnh lập tức sửa: "Yến Ninh ca ca."


Tiêu Yến Ninh ừ một tiếng, cúi xuống cắn nhẹ yết hầu y, khiến người trong lòng run rẩy. Hắn lại bắt đầu trêu đùa, khi hơi thở của y trở nên nặng nề, hắn đè vai y, lần nữa đẩy y ngã xuống tấm chăn lụa mềm mại...


Trước đây, Tiêu Yến Ninh luôn dịu dàng, nhưng lần này lại mang vẻ mạnh mẽ khó hiểu. Lương Tĩnh lòng rung động, khi cảm nhận sự tồn tại của hắn, y ôm lấy người trên thân, cắn môi hắn, tiếng rên bị khóa trong cổ họng cả hai.


Ngoài việc đuổi theo Tiêu Yến Ninh, Lương Tĩnh chẳng nghĩ được gì nữa.



Khi mọi thứ lắng xuống, cả hai lấm tấm mồ hôi. Tiêu Yến Ninh nhìn Lương Tĩnh còn đang mơ màng, nói: "Ngươi nói xem, giờ kinh thành có bao người chờ phản ứng của ta với tin đồn này?"


Lương Tĩnh bám vào hắn: "Giờ phút này, Yến Ninh ca ca nhắc chuyện này làm gì?"


Tiêu Yến Ninh: "..." Vừa thao thao phân tích thế cục chẳng phải là y sao?


Nhưng thôi, thịt dâng đến miệng, không ăn thì quá có lỗi với bản thân.


---


Tin đồn từ Thông Châu nhanh chóng lan khắp kinh thành. Không chỉ quan viên trong kinh nghe được, Thái Thượng Hoàng cũng nhận tin.


Ngài nhìn trời âm u, hồi lâu mới hỏi: "Hoàng thượng nói sao?"


Minh Tước ngập ngừng, nhẹ giọng: "Hoàng thượng bị đau đầu, uống thuốc rồi nghỉ, không gặp ai, cũng không cho quấy rầy."


Thái Thượng Hoàng: "..." Không cần nghĩ, lại trốn ra ngoài cung chứ gì. Từ nhỏ đã thế, hễ rảnh là lẻn ra ngoài, làm hoàng đế rồi tính cách vẫn không đổi. Chỉ là lý do ra cung ngày càng qua loa.


Ngài hít sâu một hơi: "Chuyện An Vương cứ để Hoàng thượng xử lý."


Tin hay nghi, tùy thuộc vào đế vương.


Mọi người chờ một ngày, chẳng thấy Hoàng thượng phản ứng. Ngày hôm sau, Nghiên Hỉ dẫn người rời kinh, hướng về Thông Châu. 


Người nghe tin thì thầm, Hoàng thượng phái nội giám thân cận đến Thông Châu, một mặt an ủi An Vương, tỏ ý tin tưởng, nhưng mặt khác, chẳng phải là giám sát, nghi ngờ hắn sao?


Nhiều người lắc đầu thở dài, lòng dạ đế vương khó đoán, ai ngồi lên ngai vàng cũng thế.


---


Thông Châu, hành cung An Vương, gió lạnh rít gào. 



Hành cung này xây cạnh phủ Tấn Vương. Khi Thái Thượng Hoàng làm hoàng đế, phủ Tấn Vương được mở rộng, trở thành hành cung của ngài ở Thông Châu. Những người như Bình Vương dời đến nơi mới xây cạnh đó. Ngài còn để lại chỗ ở cho vài hoàng tử, hẳn từng nghĩ có ngày sẽ dẫn họ về Thông Châu. Nhưng nhìn số phận các hoàng tử giờ đây, thật khiến người ta xót xa.


Gió lạnh thổi qua, An Vương ho khan vài tiếng. Đừng thấy hắn giờ bình an, năm xưa ở Chiếu Ngục, hắn chịu không ít khổ, thân thể đã không còn như trước.


Hứa Khinh Phong, tùy tùng bên cạnh, đưa áo choàng cho hắn, khuyên nhủ: "Vương gia, nơi này gió lớn lạnh lẽo, chi bằng về phòng nghỉ ngơi."


An Vương: "Không sao."


Hứa Khinh Phong: "Vương gia lo tin đồn truyền đến kinh sao? Hoàng thượng sẽ tin sao?"


An Vương kéo áo choàng: "Hoàng thượng sẽ không tin." 


Hắn tin Tiêu Yến Ninh, nhưng vẫn khó ngủ.


Ngày hôm nay khiến hắn nhớ lại năm xưa, chỉ qua một đêm, gió mây đổi chiều, từ anh hùng được kính ngưỡng trở thành tù nhân dưới gông xiềng. Đó là những ngày đen tối nhất đời hắn, mất hết tất cả, như chẳng thấy hy vọng, chẳng thấy ngày mai.


Hứa Khinh Phong nhìn nghiêng mặt An Vương, lòng xót xa. Dù Hoàng thượng như An Vương nói, không tin tin đồn, nhưng liệu ngài có tin người huynh đệ này không có lòng khác? 


Hoàng thượng còn trẻ, nếu to gan nói thật thì, trong quân, mệnh lệnh của ngài chưa chắc sánh bằng một lời của An Vương. Đường dài phía trước, ngài sẽ nhân cơ hội gõ An Vương không?


Hứa Khinh Phong cười khổ, dù có gõ, với tính cách của An Vương, chỉ có thể lùi bước, càng thêm thấp kém.


Vài ngày sau, nghe tin nội giám thân cận của Hoàng thượng ngày đêm chạy đến Thông Châu, Hứa Khinh Phong thở dài, hy vọng An Vương không vì chuyện nhỏ mà buồn lòng. Hoàng đế nào chẳng đa nghi.


Hứa Khinh Phong tự an ủi mình, rồi cùng An Vương đi gặp Nghiên Hỉ.


Vừa gặp, chưa kịp mở lời, Nghiên Hỉ đã cười tươi, bước tới: "Vương gia."


Hứa Khinh Phong tròn mắt, người bên Hoàng thượng thường mắt cao hơn đầu, nhất là nội giám Tư Lễ giám, ngoài Hoàng thượng thì chẳng coi ai ra gì. Nghiên Hỉ, người chắc chắn sẽ làm chưởng ấn Tư Lễ giám, lại đối đãi An Vương khách khí thế này.


An Vương mời Nghiên Hỉ ngồi, hỏi: "Nghiên Hỉ công công, đã lâu ngày không gặp, Hoàng thượng có khỏe không?"



Nghiên Hỉ thở dài, làm bộ khổ sở: "Hoàng thượng vốn mọi thứ đều tốt, chỉ vì tin đồn từ Thông Châu mà không vui. Ngài sai nô tài đến gặp sứ thần Đông Ly, nô tài không dám chậm trễ, xin không ngồi."


Sau đêm đó, dù sứ thần Đông Ly say rượu hay cố tình nói bậy, An Vương đã giữ người lại, bảo là cho xem phong cảnh Đại Tề, thực chất là giam lỏng. Nếu không vì quan hệ hai nước, với thân phận sứ thần, An Vương đã muốn rút kiếm.


An Vương dẫn Nghiên Hỉ đi gặp sứ thần Đông Ly, La Văn Khắc. Nhìn gã mũm mĩm trắng trẻo, Nghiên Hỉ nói: "Vương gia, Hoàng thượng nghe rằng người Đông Lykhông quen ăn uống quá phong phú, cá thịt nhiều e khó tiêu, thường ngày nên cho họ ăn cháo loãng, củ cải dầm là được. Dù sao cũng là sứ thần, nếu đau bụng thì chẳng phải ta tiếp đãi không chu toàn sao."


An Vương: "..."


Hắn liếc Nghiên Hỉ, thấy vẻ mặt hắn chỉ có nghiêm túc. Hắn chớp mắt, thôi, ý Hoàng thượng, hắn nên nghe theo.


La Văn Khắc líu lo một tràng, Nghiên Hỉ cau mày: "Có ai biết tiếng Đông Ly không? Bảo hắn ta đừng nói nữa, ta nghe không hiểu."


An Vương nhìn Hứa Khinh Phong, hắn bước tới nói vài câu với La Văn Khắc. Nghiên Hỉ nhìn Hứa Khinh Phong, rất hài lòng: "Hoàng thượng sai ta mang vài lời cho sứ thần Đông Ly, ngươi nói cho gã nghe."


Hứa Khinh Phong thận trọng gật đầu. 


Nghiên Hỉ đổi sắc mặt, mắt đầy chế giễu: "Vua Đông Ly các ngươi uống nhiều nước biển đến phát điên rồi sao? Một nước bé như hạt đậu cũng dám mơ tưởng An Vương của Đại Tề? Đông Ly là cái thá gì? Không biết mình nặng mấy cân à? Khi An Vương danh chấn bốn phương, vua Đông Ly còn đang gặm cỏ ở đâu, vậy mà dám ngông cuồng phong vương cho An Vương Đại Tề?" 


Thực ra lời Tiêu Yến Ninh còn khó nghe hơn, Nghiên Hỉ đã chỉnh lại đôi chút rồi.


Hứa Khinh Phong không ngờ lời Hoàng thượng thẳng thắn thế, hắn chẳng biết có nên dịch nguyên văn không. 


Nghiên Hỉ nhìn hắn, cau mày: "Ngươi có được không đấy? Có truyền đạt đúng ý Hoàng thượng không? Không được thì đổi người đi."


Hứa Khinh Phong vội dịch lại, La Văn Khắc nghe xong, mặt mày xanh mét, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, không dám phản bác.


Nghiên Hỉ hung hăng bổ thêm: "Bảo vua Đông Ly của các người, nếu còn dám ăn nói hồ đồ, nằm mơ giữa ban ngày, thì chiến thuyền Đại Tề ta sẽ khiến hắn hiểu — nước Đông Hải không chỉ làm người ta lú đầu, mà còn có thể lấy mạng!"


La Văn Khắc: "..."


Hắn đổi sắc mặt, cung kính hơn, nói một tràng. Hứa Khinh Phong dịch lại: "Hắn nói những lời đó là say rượu nói bậy, hắn kính ngưỡng An Vương, nên say rồi buột miệng, chẳng liên quan đến vua Đông Ly, đều là lỗi của hắn."



"Say dễ thế thì làm sứ thần gì!" Nghiên Hỉ thay mặt Hoàng thượng, thái độ kiêu ngạo nói: "Hoàng thượng vì các ngươi khinh thường An Vương mà giận dữ, về nói với vua các ngươi, nghĩ cách dập tắt cơn thịnh nộ của ngài đi."


Rồi Nghiên Hỉ thu vẻ kiêu ngạo, cười dịu dàng với An Vương: "Vương gia, Hoàng thượng nói, ngài ở đâu cũng không được để mình chịu thiệt. Gặp lũ tiểu nhân ly gián này, chẳng cần nể mặt, đáng giết thì giết, đáng đánh thì đánh. Đông Ly dám động, Vương gia cứ ra tay."


Nói xong, Nghiên Hỉ cho người mang một thanh kiếm, kính cẩn dâng lên: "Hoàng thượng nói, đây là Thiên Tử kiếm, Vương gia cầm kiếm này, như Hoàng thượng đích thân đến. Khinh thường Vương gia là khinh thường Hoàng thượng, đáng chém!"


Hứa Khinh Phong: "..."


Thái giám bên Hoàng thượng, đúng là lật mặt còn nhanh hơn giở sách.


La Văn Khắc nghe xong, chỉ thấy trộm gà không được còn mất nắm gạo. 


Chẳng phải nói Hoàng đế Đại Tề chỉ cần khích vài câu là như bị gai đâm vào lòng sao? Sao lại khác thế này? 


Hoàng đế Đại Tề chẳng vẫn nổi tiếng là người học vấn uyên thâm ư? Sao vị tân hoàng này nói chuyện thẳng thắn, chói tai, khó nghe thế? 


Mới nói chưa mấy câu đã dọa đánh dọa giết, là ý gì chứ?


An Vương nhận Thiên Tử kiếm, chậm rãi rút ra, lưỡi kiếm lấp lánh ánh lạnh, phản chiếu đôi mắt sâu thẳm của hắn. Thanh kiếm này là niềm tin tuyệt đối của Tiêu Yến Ninh dành cho hắn.


"Xin Nghiên Hỉ công công chuyển lời đến Hoàng thượng," An Vương trầm giọng. "Thần quyết không phụ hoàng ân, nhất định bảo vệ giang sơn Đại Tề, khiến lũ tiểu nhân không dám mơ tưởng."


Nghiên Hỉ kính cẩn: "Vương gia yên tâm, nô tài sẽ truyền lời. Hoàng thượng còn dặn, Thông Châu gió lớn, ngài phải giữ gìn sức khỏe."


An Vương gật đầu, khóe môi cong lên.


Hứa Khinh Phong nhìn cảnh này, lòng xúc động. Hắn tưởng Hoàng thượng sai Nghiên Hỉ đến để vừa bày tỏ sự tín nhiệm, vừa cảnh cáo An Vương, không ngờ ngài sai Nghiên Hỉ đến để làm chỗ dựa cho hắn.


Hoàng thượng quả như An Vương nói, khác hẳn người thường.


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 184
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...