Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 167


Lương Tĩnh là con trai độc nhất của Lương gia, Tiêu Yến Ninh biết rõ điều này, vậy mà hắn vẫn chọn ở bên Lương Tĩnh. Đó là sự ích kỷ của Tiêu Yến Ninh.


Lương Tĩnh là bề tôi, là anh hùng trấn giữ biên cương, còn Tiêu Yến Ninh là bậc đế vương, rõ ràng biết rằng nếu mối quan hệ này lộ ra sẽ khiến thiên hạ dèm pha, vậy mà hắn vẫn chọn con đường ấy. Đó là hành động thất đức của một bậc quân vương.


Trước một người mẹ, Tiêu Yến Ninh không thể phớt lờ tầm quan trọng của bà đối với Lương Tĩnh.


Nhưng bảo hắn ban hôn cho Lương Tĩnh, hắn không làm được.


Hắn biết, một khi mở lời, chẳng khác nào chặt đứt hy vọng của Hoắc thị, như thể đâm một nhát dao vào tim bà.


Song, con đường này là do hắn chọn, từ khoảnh khắc hạ quyết tâm, hắn đã biết ngày này sớm muộn cũng đến. Tình cảm là chuyện của hai người, chẳng có cách nào vẹn cả đôi đường, nhưng hắn sẽ không trốn tránh.


Lời nói đôi khi thật mỏng manh. Đối diện Hoắc thị, Tiêu Yến Ninh bày tỏ lòng mình, nhưng mỗi lời đều như muối xát vào vết thương của bà. Còn nếu không nói ra, liệu Hoắc thị có dám tin vào tấm chân tình của bậc đế vương? 


Lùi vạn bước mà nghĩ, bỏ qua mọi chuyện, Lương Tĩnh vẫn là con trai Hoắc thị. Đặt mình vào vị trí của bà mà nghĩ, đế vương xưa nay vốn bạc tình, bên cạnh đầy rẫy cám dỗ, muốn dứt ra quá dễ dàng. Đến lúc đó, kẻ bị chán ghét, bị ruồng bỏ, bị phán xét, chỉ có thể là Lương Tĩnh.


Hoắc thị sững sờ nhìn Tiêu Yến Ninh, đôi mắt bà đau nhói.


Mấy đêm nay, bà không tài nào chợp mắt, chỉ nghĩ đến chuyện này, trái tim như bị một bàn tay bóp chặt, tưởng chừng sắp vỡ tung. 


Bà hoảng loạn, bất an, không tin nổi đây là sự thật.


Trong cơn choáng váng, bà nghe chính mình chất vấn: "Hoàng thượng thì sao? Ngài định cả đời không thành thân ư?" 


Nếu Tiêu Yến Ninh lập phi tần, hậu cung ba nghìn giai lệ, Lương Tĩnh sẽ ra sao? Chỉ là món đồ chơi, gọi đến thì đến, đuổi đi thì đi sao?


Tiêu Yến Ninh đáp: "Trẫm sẽ không thành thân."


Hoắc thị không tin. Làm gì có đế vương không thành thân? Lập hậu, phong phi, nối dõi tông đường, đó là bổn phận của bậc quân vương. Dù bà chỉ là phụ nhân nơi thâm khuê, vẫn hiểu rõ điều đó. Dù Tiêu Yến Ninh không muốn, bá quan văn võ ắt sẽ tìm mọi cách ép buộc hắn.


Nghĩ đến đây, lòng bà như có lửa thiêu đốt, bà cười mỉa: "Nếu Lương Tĩnh tự nguyện thành thân thì sao? Khi đó, Hoàng thượng có sẵn lòng ban hôn không?"



Đôi mắt Tiêu Yến Ninh khẽ dao động, hắn nhìn Hoắc thị với vẻ điềm tĩnh, đối diện với ánh mắt tuyệt vọng của bà.


Rồi hắn lảng tránh ánh mắt bà, quay sang nhìn Lương Tĩnh, lòng ngập tràn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chẳng thốt nên câu nào.


Hắn không muốn kích động Hoắc thị vào lúc này, người phụ nữ trước mặt là một người mẹ bình dị nhất của thời đại này.


Lương Tĩnh bỗng động, y bước lên, quỳ trước Hoắc thị: "Mẫu thân, con từng thưa với mẫu thân rằng thân thể con mang bệnh, nếu cứ thế mà thành thân, chẳng phải là hại người sao? Mẫu thân luôn nghiêm khắc với con, sợ con làm tổn hại danh tiếng cha anh, con khắc ghi lời dạy của mẫu thân, luôn sống ngay thẳng, hành sự đường hoàng, chưa từng làm gì gây tổn hại đến thanh danh của cha anh."


Hoắc thị không thể, cũng không dám nổi giận với Tiêu Yến Ninh. Nghe lời của Lương Tĩnh, giọng bà trở nên sắc lạnh: "Ngươi dám thề trước linh vị phụ thân và các huynh của ngươi rằng chuyện này ngươi không hề hổ thẹn với lòng sao?" 


Thân thể mang bệnh chỉ là cái cớ, vậy mà y cứ lặp đi lặp lại lời đó để đâm vào tim bà.


Lương Tĩnh đáp: "Mẫu thân nói đúng, chuyện này con quả thật không thể nói là không hổ thẹn với lòng. Năm xưa, Hoàng thượng không hề có ý, là con ở Tây Cương không kiềm chế được tình cảm của mình, mạo phạm đến ngài trước."


Mắt Hoắc thị vì lời này mà mở to hơn, không tin nổi đó là điều Lương Tĩnh có thể làm. Đôi mắt bà vì trừng quá lớn mà càng thêm đau nhức.


Lương Tĩnh nói tiếp: "Hoàng thượng khi ấy chưa đáp lại, là con không cam lòng, lợi dụng sự khoan dung của ngài mà được đà lấn tới. Con biết dẫn dụ quân vương là tội lớn, nhưng con không hối hận."


Tiêu Yến Ninh khẽ nhíu mày, có chút không vui, không nhịn được nói: "Sao lại nói là tội lớn? Nếu trẫm không có lòng, làm sao dung túng ngươi?"


Nhưng lời hắn bị bỏ qua, Lương Tĩnh không nhìn hắn, chỉ hướng về Hoắc thị, tiếp tục: "Từ nhỏ con vào cung làm bạn đọc cho Hoàng thượng, nhờ ngài che chở, con chưa từng chịu chút thiệt thòi nào trong cung. Năm xưa phụ thân và ca ca tử trận nơi sa trường, khắp nơi đồn đại rằng con mang mệnh sát, khắc lục thân, là kẻ bất tường. Cũng nhờ Hoàng thượng xuất hiện, lời đồn mới lắng xuống, con mới có được yên bình... Ân tình che chở nơi cung cấm, lòng cảm kích nâng đỡ Lương gia, tất cả đều đã khiến con đem lòng chấp niệm đối với Hoàng Thượng. Con từng cố gắng buông bỏ, nhưng chấp niệm ấy đã thấm vào xương tủy, chẳng cách nào gột rửa."


Hoắc thị vì lời của Lương Tĩnh mà thân hình khẽ run, năm ấy bà mất chồng, mất hai con trai chỉ trong một ngày. Chìm ngập trong đau thương, nước mắt không ngừng rơi, bà không nhận ra rằng những lời đồn độc ác kia đã khiến Lương Tĩnh nhỏ bé chịu bao tủi nhục.


Thấy bà như vậy, Lương Tĩnh dịu giọng an ủi: "Năm ấy mẫu thân đau đớn đến suýt theo phụ thân và các huynh mà đi, con hiểu, chưa bao giờ oán trách. Hôm nay, trong mắt mẫu thân, con đã sai, con xin người thứ lỗi."


"Nếu mẫu thân thấy ở kinh thành lâu ngày không thoải mái, con sẽ xin Hoàng thượng cho phép trấn thủ biên cương. Nếu mẫu thân thích trẻ nhỏ, sau này có thể chọn vài đứa trẻ ở biên ải, nuôi dưỡng bên mình. Nhưng chuyện thành thân của con, xin hãy để nó chấm dứt tại đây." 


Trong lòng y chỉ có Tiêu Yến Ninh, cưới vợ chẳng khác nào làm hại người khác.


Lương Tĩnh lại bái lạy Hoắc thị, rồi ngẩng đầu: "Mẫu thân, Hoàng thượng tự ý rời cung, nếu đi lâu bị cung nhân phát hiện, e là trong cung sẽ loạn. Con đưa mẫu thân về nghỉ, rồi tiễn Hoàng thượng hồi cung."


Hoắc thị nhìn y, mi mắt khẽ run, lệ từ khóe mắt chảy xuống, lăn đến môi, cảm nhận vị mặn đắng.



Lần đầu tiên, bà cảm thấy con trai mình thật cứng đầu — bướng bỉnh đến nỗi chẳng nghĩ đến hậu quả.


Bà thừa nhận Tiêu Yến Ninh là người tốt, nhưng lỡ đâu, lỡ đâu Tiêu Yến Ninh qua cơn say mê rồi thì sao? Khi ấy, kẻ dốc lòng dốc dạ như Lương Tĩnh sẽ đi đâu, về đâu?


Người bị đế vương ruồng bỏ, làm sao có thể đứng vững giữa nhân thế?


Lòng bà ngập tràn lời muốn nói, nhưng cuối cùng chỉ cúi đầu hành lễ với Tiêu Yến Ninh. Hắn khẽ nghiêng người, bà mới chậm rãi đứng dậy, Lương Tĩnh cũng đứng lên theo.


Chuyện riêng tư thế này, trong phòng không có người ngoài. Hoắc thị hít sâu một hơi, lau nước mắt, cố làm ra dáng vẻ thường ngày, rồi nói: "Hoàng thượng ra ngoài là việc lớn, ngươi hãy tiễn ngài hồi cung đi."


Nói xong, bà quay người, chậm bước rời đi.


Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh nhìn theo bóng lưng ấy, thật lâu không nói gì.


Đã ra cung lén lút, dĩ nhiên phải về lén lút.


Tiêu Yến Ninh từ đâu đến thì từ đó đi, Lương Tĩnh đã nói sẽ tiễn, tất nhiên cùng hắn đồng hành.


Khi leo qua tường viện, nhìn người bên cạnh, lòng Lương Tĩnh chợt dâng lên một cuồng ý — Y muốn nắm tay Tiêu Yến Ninh bỏ trốn, chẳng màng gì nữa, đến một nơi chỉ có hai người.


Tiêu Yến Ninh bắt gặp ánh mắt sáng rực của Lương Tĩnh, mỉm cười đầy nuông chiều, như thể đoán được lòng y. Hắn đứng đó, bình thản, như chỉ cần y vươn tay, hắn sẽ theo y đến tận chân trời góc bể.


Nhưng cuồng ý chỉ là cuồng ý, tưởng tượng cũng chỉ là tưởng tượng. Dù có thể, Lương Tĩnh cũng sẽ không làm thế.


Thấy họ xuất hiện, Nghiên Hỉ mừng đến suýt khóc.


Nhận ra không khí giữa hai người khác lạ, hắn vội thu lại biểu cảm, lặng lẽ đứng sang một bên.


Lương Tĩnh miệng nói tiễn Tiêu Yến Ninh hồi cung, nhưng chỉ đưa hắn ra khỏi Lương phủ.


Trước khi đi, Tiêu Yến Ninh mỉm cười với y: "Trẫm đi đây, ngươi mau về đi."


Lương Tĩnh gật đầu, nhưng không nhúc nhích, bướng bỉnh đứng nguyên tại chỗ. Tiêu Yến Ninh bất đắc dĩ, đành quay lưng rời đi.



Lương Tĩnh đứng đó, nhìn theo bóng lưng hắn cho đến khi khuất hẳn, mới xoay người trở về phủ.


Nụ cười hiền hòa trên mặt Tiêu Yến Ninh biến mất khi rời khỏi tầm mắt Lương Tĩnh. Dù y chỉ nhìn thấy bóng lưng, hắn cũng không thể lộ ra gương mặt lạnh lùng.


Khi chẳng còn ai thấy, cảm xúc thật trong lòng hắn mới lộ ra.


Nghiên Hỉ là một trong số ít người biết chuyện hai người, thấy tình cảnh này, rõ ràng là có vấn đề, hắn nào dám hó hé nửa lời.


Khi Tiêu Yến Ninh trở lại cung, quả nhiên trong cung đã loạn cả lên.


Thật khéo, Tiêu Yến Ninh khi nãy vừa mới rời cung, Thái Thượng Hoàng đã sai người đến tìm, bảo hắn qua Cảnh An Cung. Cung nhân không dám nói hắn đã lén trốn ra ngoài, chỉ ấp úng bảo rằng Hoàng thượng đang nghỉ ngơi.


Thái Thượng Hoàng nghe tin, nghĩ tới nghĩ lui, nghi hắn bị bệnh rồi. 


Nhưng trước đây, dù bệnh, Tiêu Yến Ninh cũng sẽ nói một tiếng khi người của ngài đến, còn lần này lại chẳng thấy bóng dáng hắn đâu. 


Thái Thượng Hoàng chua xót, nghĩ bụng liệu có phải lên làm hoàng đế rồi, cánh cứng cáp rồi, không muốn để ý đến lão hoàng đế này nữa không...


Càng nghĩ, ngài càng giận, lại vừa lo, bèn đích thân đến nơi.


Kết quả, nghỉ ngơi gì chứ, người chẳng thấy đâu!


Tiêu Yến Ninh trở về, liền đối diện ngay gương mặt tối sầm của Thái Thượng Hoàng.


Ngài vốn định hỏi tội, nhưng thấy sắc mặt hắn không tốt, bèn nhíu mày: "Sao ra ngoài một chuyến mà mặt mày khó coi thế? Đi đâu vậy?"


Tiêu Yến Ninh thu lại tâm tư: "Nhi thần đến phủ Phúc Vương, tiện đường ghé thăm Lương Tĩnh. Y mấy ngày không lên triều, nhi thần lo lắng."


Thái Thượng Hoàng giãn mày, nghĩ chẳng ai dám làm hoàng đế mất hứng, nhưng vẫn nói: "Ngươi đã là hoàng đế rồi, đối với bề tôi không thể như trước, phải biết giữ khoảng cách. Lương Tĩnh bệnh, ngươi sai ngự y đi, ban ít dược liệu quý là được, đâu cần đích thân đến thăm? Nếu truyền ra ngoài, bá quan sẽ nghĩ sao? Lâu dài, dễ khiến người ta sinh lòng kiêu ngạo."


Tiêu Yến Ninh lòng vốn đã nặng trĩu vì Hoắc thị, nghe vậy vội nói: "Nhi thần biết, nãy đã lén tránh người rồi."


Thái Thượng Hoàng lười tranh cãi việc này với hắn.



Dù sao ngài cũng quen rồi, từ nhỏ đến lớn, Tiêu Yến Ninh luôn bênh vực Lương Tĩnh.


"Vài ngày nữa, trẫm muốn ra ngoài kinh thành dạo chơi," Thái Thượng Hoàng rốt cuộc nói đến chuyện chính.


Tiêu Yến Ninh: "Ra ngoài kinh?"


Thái Thượng Hoàng gật đầu: "Từ khi vào kinh, trẫm chưa từng ra khỏi thành. Nay nhân dịp, muốn đi dạo đây đó, xem cho biết."


Tiêu Yến Ninh nhìn ngài: "Phụ hoàng muốn đi đâu? Đã có ý định chưa?"


Hắn hiểu dụng ý của ngài. Trong cung có hai vua, lâu dần tất sinh chuyện. Ban đầu thì không sao, nhưng một khi bá quan muốn mượn danh Thái Thượng Hoàng để áp chế tân đế, sau vài lần, ắt sẽ nảy sinh mâu thuẫn.


Thái Thượng Hoàng dù vẫn còn chút lưu luyến với ngai vàng, nhưng đã thoái vị, ngài muốn thoái cho sạch, chẳng muốn âm thầm tranh đoạt với con trai mới nắm quyền.


Ngài nói: "Theo kênh đào đi xuống, thích nơi nào thì dừng. Trẫm cai trị bao năm nay, chưa từng ngắm nhìn giang sơn cho kỹ càng, lần này coi như đi giải sầu." 


Kinh thành xảy ra nhiều chuyện, lòng người nặng nề, ra ngoài dạo chơi cũng tốt.


Tiêu Yến Ninh: "Phụ hoàng đã có ý, nhi thần lập tức sai Lễ Bộ chuẩn bị."


Thái Thượng Hoàng: "Không cần rình rang, trẫm không mang theo bá quan, chỉ dẫn theo Hoàng hậu, Tần Quý phi... và cả tổ mẫu ngươi." 


Tưởng Thái Hậu chẳng phải nói muốn về Thông Châu sao, tiện thể chuyến này đi luôn.


Tiêu Yến Ninh nhìn ngài, nghiêm túc đáp: "An nguy của phụ hoàng là trên hết. Nếu đi, thị vệ phải đủ. Giờ thời tiết sắp lạnh, kênh đào đóng băng, ít nhất phải đợi đến tháng ba, tháng tư năm sau, băng tan sông mở mới đi được... Với lại, Liễu Tông dẫn vương tộc Tây Khương sắp vào kinh..."


Thái Thượng Hoàng cười nhìn hắn: "Trẫm biết, không đi ngay đâu. Chỉ nói trước để ngươi chuẩn bị tinh thần thôi."


Tiêu Yến Ninh thở phào, vừa rồi hắn còn lo ngài muốn đi ngay, nếu thế, hắn phải giữ người lại.


Hai năm nay, Thái Thượng Hoàng trải qua nhiều đau thương, giờ muốn ra ngoài, cũng cần ngự y xem xét sức khỏe đã.


. . . 


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 167
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...