Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 162


Lời Tiêu Yến Ninh nói nhẹ nhàng, Lương Tĩnh lại sốt ruột. Y muốn phản bác, nhưng đầu óc rối như hồ, chẳng biết sắp xếp lời lẽ thế nào, cuối cùng chỉ lặp lại: "Sao không nói cho ta biết?" 


Nói xong, khóe mắt y nóng lên.


Đó là tâm ý của Tiêu Yến Ninh dành cho y, vậy mà y chẳng hay biết. Nếu hôm nay không vô tình thấy, có lẽ cả đời y cũng chẳng biết. 


Đó là thứ thuộc về y, tâm ý thuộc về y, sao lại không nói cho y biết?


Nghĩ đến đây, lòng Lương Tĩnh như ngâm trong giấm, chua xót khôn nguôi.


Lương Tĩnh chẳng phải người ủy mị. Mười bốn tuổi ra chiến trường, y từng giết người, từng suýt chết. Y chứng kiến quá nhiều cái chết, quá nhiều sinh ly tử biệt, nên thường nghĩ, chỉ cần hiện tại vui vẻ là đủ. Y không ngốc, y biết rõ quan hệ giữa mình và Tiêu Yến Ninh đến được ngày hôm nay là vì Tiêu Yến Ninh quá mềm lòng.


Hồi ở Tây Cương, khi hai người trùng phùng, y không che giấu được tâm tư. Nếu đêm đó y không lén để lại một nụ hôn, nếu nụ hôn ấy không bị phát hiện, họ chẳng thể đi đến bước này. Tiêu Yến Ninh có tình cảm với y, nhưng không phải thứ tình cảm chân thành, sẻ chia trên một chiếc giường. 


Chỉ vì d*c v*ng nhất thời, y đã lôi kéo một người trong sáng tựa trăng sau mưa, quang minh như gió lành như Tiêu Yến Ninh sa vào cùng một vũng bùn nhơ.


Lương Tĩnh biết mình ti tiện. Y biết rõ tình cảm giữa mình và Tiêu Yến Ninh là do y cưỡng cầu. Phần lớn thời gian, y như đà điểu, vùi đầu trốn tránh sự thật, chỉ muốn tận hưởng hiện tại, chẳng dám nghĩ đến thực tế. 


Những gì Tiêu Yến Ninh làm, đáng ra y phải vui. Nhưng trái lại, y chẳng vui, những sự thật bị y cố ý phớt lờ, chôn sâu trong góc tối tâm hồn, giờ đây ùa về.


Hối hận, bất an, hoang mang vây lấy trái tim y. Những cảm xúc tiêu cực bùng nổ trong khoảnh khắc này.


Nhìn những lá thư và kinh Phật chép tay, mắt Lương Tĩnh mờ đi.


Thấy y nói xong bỗng cắn chặt môi, mắt ngấn buồn, khóe mắt đỏ lên, Tiêu Yến Ninh vừa kinh ngạc vừa đau lòng. 


Hắn nắm tay y, tay kia lau khóe mắt y, dịu dàng nói: "Là ta nghĩ sai, đáng ra nên nói với ngươi. Nếu năm xưa Lương tướng quân biết tâm ý của ta sớm hơn, có lẽ đã chẳng chịu nhiều vết thương như vậy."


Giọng Tiêu Yến Ninh càng dịu, lòng Lương Tĩnh càng khó chịu. Y không muốn tỏ ra vô lý, nhưng chẳng thể kìm nén cảm xúc, để rồi trước mặt Tiêu Yến Ninh trở nên thảm hại như vậy.


Thấy y như vậy, Tiêu Yến Ninh chẳng nói nhiều, chỉ ôm y vào lòng, lặng lẽ chờ y bình tâm. Không biết bao lâu, Lương Tĩnh rời khỏi vòng tay hắn.


Cảm xúc tiêu cực như sóng triều rút đi, nhưng trên bãi cát đã để lại dấu vết. Y chẳng hiểu vừa rồi mình bị làm sao, tự dưng lại trở nên ủy mị.


Tiêu Yến Ninh nhìn người đang bất an trước mặt, ngắm thật lâu, rồi bất chợt cười, nâng cằm y, ánh mắt thẳng thắn: "Sao thế? Hử?"


Lương Tĩnh cảm thấy cổ họng khô khốc, định mở miệng, Tiêu Yến Ninh trầm giọng: "Đừng lừa ta, cũng đừng nói không sao. Ta có mắt, nhìn ra được." 


Tâm trạng người bên gối không ổn, nếu hắn không nhận ra thì quá tệ. Nếu giờ Lương Tĩnh còn định nói dối, hắn sẽ thật sự giận.


Tiêu Yến Ninh chưa từng yêu ai, chẳng biết khi giận người mình yêu sẽ thế nào, chắc chẳng dễ coi. Nên hắn không muốn Lương Tĩnh nói lời trái lòng.


Sinh ra trong thời đại này, với thân phận này, xung quanh toàn là ánh mắt dò xét, cả hai đều là nam nhân, chẳng thể quang minh chính đại bên nhau. Cả đời này, họ khi chung sống phải khó khăn hơn người thường. Gặp chuyện gì, cần thẳng thắn giãi bày, giải quyết nhanh chóng.


Trong thời đại liên lạc chưa phát triển, Tiêu Yến Ninh không muốn giữa hắn và Lương Tĩnh có hiểu lầm. Đôi mắt lấp lánh ánh sao của hắn thường đầy ý cười, giờ lại mang áp lực. 



Lương Tĩnh buột miệng: "Yến Ninh ca ca, giờ huynh là Thái tử, sau này sẽ làm Hoàng đế, huynh sẽ lấy vợ chứ?"


Tiêu Yến Ninh bình thản: "Ngươi nghĩ gì trong lòng?"


Mắt Lương Tĩnh động đậy, không dám nhìn hắn: "Dù huynh có thành thân hay không, ta vẫn thích huynh. Nhưng nếu huynh thành thân, ta chắc chắn sẽ ghen. Ta là đàn ông, không thể tranh giành với nữ nhân, không hợp lễ. Đến lúc đó, ta sẽ đi trấn giữ biên cương."


Nói đến đây, Lương Tĩnh hiểu ra. Y không buồn vì những lá thư được cất kỹ, cũng chẳng đau vì hắn đọc kinh Phật chép vì mình. Tiêu Yến Ninh càng đi cao, cuối cùng sẽ trở thành cửu ngũ chí tôn, người tôn quý nhất, cũng cô độc nhất. 


Y thật lòng mong Tiêu Yến Ninh làm Hoàng đế, nhưng đồng thời y lo lắng, sợ hãi. 


Y sợ thứ tình cảm Tiêu Yến Ninh dành cho mình vốn xuất phát từ sự mềm lòng sẽ bị thu hồi.


Những cảm xúc tiêu cực tích tụ từng chút, hôm nay nhân cơ hội bùng phát. Nghĩ đến tương lai, nếu hai người chẳng còn quan hệ, Lương Tĩnh chẳng dám nghĩ tiếp. Y sẽ tự giam mình cả đời.


Vừa hận ánh trăng từng soi riêng, vừa hận ánh trăng chẳng thể mãi soi riêng.


Cằm bị nhấc lên, đau nhói, là Tiêu Yến Ninh mạnh tay bóp chặt. Ánh mắt y lạc lối trở về, bốn mắt chạm nhau. Tiêu Yến Ninh cong môi cười nhẹ, nhưng Lương Tĩnh run lên, nụ cười ấy chỉ trên môi, chẳng ở trong mắt.


Tiêu Yến Ninh: "Còn gì nữa? Nói hết ra đi."


Lương Tĩnh đầu óc rối bời, bất chấp tất cả, lời lẽ lộn xộn, nói hết những suy nghĩ lung tung trong lòng. 


Nói xong, Tiêu Yến Ninh tức đến bật cười: "Ngươi nghĩ ta vì thương hại ai đó mà đồng ý ở bên họ? Ngươi coi ta là gì? Ta mềm lòng, thấy ai đáng thương, nói thích ta, ta sẽ thích lại sao?"


Lương Tĩnh rụt rè nhìn hắn: "Cũng không hẳn. Cùng lớn lên, huynh luôn coi ta như đệ đệ , chắc có chút không nỡ."


"Hừ, còn biết không nỡ à?" Tiêu Yến Ninh cười lạnh, buột miệng: "Trong lòng ngươi, ta là kẻ b**n th** sao? Sẽ động lòng với đệ đệ mình? Sẽ tự tay c** đ* đệ đệ, da thịt kề cận?"


Họ chưa đi đến bước cuối, nhưng những lần dùng tay giúp nhau thì chẳng ít. Hắn vốn nghĩ không vội, lại thêm giữa chừng xảy ra quá nhiều chuyện, quá nhiều người ra đi. Giờ nghĩ lại, hắn quá dịu dàng. Sớm biết thế, đáng ra nên ngày ngày khiến Lương Tĩnh kiệt sức trên giường, để y chẳng còn sức mà nghĩ linh tinh.


Lương Tĩnh vì lời hắn mà cuống lên: "Sao huynh lại nói thế..." Ai cũng không được phép mắng Tiêu Yến Ninh, kể cả chính hắn.


Y định đứng dậy phản bác, nhưng bị Tiêu Yến Ninh đè vai, ép ngồi lại. Hắn nhíu mày, khó hiểu: "Lương Tĩnh, đầu ngươi nghĩ gì vậy? Đúng là ban đầu, ta chưa từng nghĩ giữa ta và ngươi sẽ thành thế này. Nếu ta không phân biệt được ngươi là đệ đệ hay người trong lòng, làm sao ta dám ở bên ngươi?"


Lương Tĩnh không phải đệ đệ hắn, giữa cả hai không có chung huyết thống, chưa bao giờ có. Từ khi hắn nhìn Lương Tĩnh, lòng nhói lên vì y theo một cách khác, hắn đã chẳng thể coi y là đệ đệ nữa.


"Còn chuyện thành thân, ta đã nói với ngươi rồi, ta sẽ không thành thân. Ngươi có bao giờ để lời ta vào lòng không?"


Lương Tĩnh: "..." Y để vào lòng, còn thường tự đắc vì những lời ấy. Nhưng y sợ, sợ thời thế chẳng theo ý người.


Thấy vẻ mặt y, Tiêu Yến Ninh biết ngay y nghĩ gì, cười lạnh: "Lương tướng quân đã tính sẵn đường lui, định đi trấn biên cương. Vừa rồi uất ức thế, có phải vì nghĩ mình suýt chẳng mang được những thứ này đi?"


Lương Tĩnh: "..."


Tiêu Yến Ninh cúi xuống, cắn mạnh vào môi y, làm rách da. Mùi máu tanh lan tỏa trong miệng cả hai. Khi tách ra, môi mỏng của Tiêu Yến Ninh dính chút máu, còn môi đầy đặn của Lương Tĩnh sưng lên.


Tiêu Yến Ninh: "Lương Tĩnh, ta sẽ không thành thân. Làm vương gia không, làm Thái tử cũng không, làm Hoàng đế càng không. Nếu không phải ngươi cứ xông vào, cả đời này ta chỉ một mình. Ngươi đã bắt đầu, thì giữa chừng chẳng thể rút lui. Sau này, dù ngươi hối hận, đổi lòng, sống chết cũng phải ở bên ta."



Ai mà chẳng có mặt tối trong lòng, kể cả thần Phật cũng có tâm ma. Tiêu Yến Ninh chỉ là người thường, hắn cũng không phải ngoại lệ. Hai kiếp người, kiếp trước bóng ma từ cha mẹ khiến hắn sợ hãi sự thân mật, thà một mình chứ chẳng muốn chịu trách nhiệm, càng không muốn có con. Hai kiếp, Lương Tĩnh là người duy nhất ở bên hắn.


Thiên thời địa lợi nhân hòa, ngay cả giới tính cũng hợp, giữa họ có tình thân, tình bạn, tình yêu. Chẳng ai hợp hơn họ. Tiêu Yến Ninh không cho phép giữa họ có biến số.


Lương Tĩnh không bị lời hắn dọa, mắt mở to, biện bạch: "Ta làm sao đổi lòng được?" Y nghĩ đến cái chết, nhưng chưa từng nghĩ đến việc đổi lòng.


Tiêu Yến Ninh chỉnh lại y phục hơi rối cho y. Nếu không phải thời điểm không đúng, hôm nay Lương Tĩnh e khó rời phủ Phúc Vương.


Tần Thái Hậu qua đời, người trong hoàng tộc lấy ngày thay tháng để giữ hiếu. Tiêu Yến Ninh mang dòng máu nhà họ Tần, Tần Quý phi đến nay vẫn mặc đồ trắng, ăn chay, hắn tuy không nói, nhưng trong lòng cũng muốn giữ hiếu lâu hơn.


Tiêu Yến Ninh: "Sau này..."


Lương Tĩnh lập tức cam đoan: "Ta sau này sẽ không nghĩ linh tinh nữa."


Tiêu Yến Ninh: "Có thể nghĩ linh tinh."


Lương Tĩnh ngẩn ra.


Tiêu Yến Ninh: "Bất cứ lúc nào cũng có thể nghĩ linh tinh, nhưng đừng giữ trong lòng, nói với ta là được."


Lương Tĩnh chậm rãi gật đầu. Lòng y giờ chẳng còn chút cảm xúc tiêu cực nào, chỉ thấy ánh nắng chan hòa, không chút u ám.


Lương Tĩnh ở lại phủ Phúc Vương dùng bữa tối mới về Lương phủ. Khi về, Hoắc thị vẫn chưa ngủ. Thấy y, bà mỉm cười. 


Lương Tĩnh vội bước tới: "Mẫu thân, sau này khuya thế này đừng đợi con. Có việc gì, mai nói cũng được."


Hoắc thị cười: "Tuổi lớn, ngủ ít, không ngủ được."


Lương Tĩnh: "Mẫu thân tìm con có việc gì?" Mấy ngày nay, bà có vẻ tâm sự, nhưng y bận việc triều đình và quân doanh trong kinh, chưa kịp hỏi. Chắc cũng không phải là việc lớn, nếu không bà đã nói rồi.


Hoắc thị nhìn y, định nói gì, nhưng ánh mắt dừng lại ở đôi môi sưng của y, hỏi: "Môi sao thế?"


Lương Tĩnh bất giác sờ chỗ bị Tiêu Yến Ninh cắn, cười: "Chẳng sao, lúc dùng bữa với Thái tử điện hạ, lỡ cắn phải."


Hoắc thị: "Lớn thế rồi, sao còn bất cẩn thế. Lát nữa ta bảo người mang thuốc mỡ cho con."


Lương Tĩnh: "Vết thương nhỏ, không sao đâu." Tiêu Yến Ninh cắn, để lâu được chút nào hay chút ấy!


Nghe y nói, Hoắc thị nhớ đến những ngày y chịu khổ ở biên cương, lòng đau xót: "Ta cũng chẳng có việc gì, chỉ nhắc con giữ sức khỏe. Đừng ỷ trẻ mà liều, đến già sẽ khổ."


Lương Tĩnh: "Mẫu thân yên tâm, con biết rồi."


Hoắc thị đứng dậy: "Thái tử sắp vào Đông cung rồi, đến lúc đó con ra vào Đông cung không còn tiện như ở phủ Phúc Vương bây giờ nữa."


Lương Tĩnh cười: "Mẫu thân đừng lo, Thái tử điện hạ đã đưa lệnh bài xuất cung cho con."


Hoắc thị tò mò: "Lệnh bài Thái tử dùng từ nhỏ?"



Lương Tĩnh gật đầu, lòng thêm vui. Lệnh bài ở rương khác, không chung với những lá thư. Trước khi đi, Tiêu Yến Ninh ném lệnh bài cho y: "Cứ dùng tạm, sau này đổi cái mới cho ngươi."


Hoắc thị ừ một tiếng. Bà chẳng ngờ cậu bé vàng ngọc năm xưa giờ đã là Thái Tử, mai sau sẽ làm Hoàng đế. Tiêu Yến Ninh thay đổi, nhưng tình nghĩa với Lương Tĩnh từ nhỏ vẫn chẳng hề mai một. Nghĩ đến, cứ như một giấc mộng.


Thấy Lương Tĩnh về, Hoắc thị yên tâm, định về viện mình. Lương Tĩnh tiễn bà, đi vài bước, bà nói: "Có nha hoàn bên cạnh, con không cần tiễn đâu. Mai con còn lên triều, nghỉ sớm đi."


Lương Tĩnh: "Vâng, mẫu thân cẩn thận."


Hoắc thị gật đầu, chậm rãi rời đi. Lương Tĩnh nhìn bóng bà khuất dần mới về viện mình.


Tiêu Yến Ninh vốn nghĩ trước khi Liễu Tông hồi kinh, hắn sẽ có vài ngày nhàn nhã. Ai ngờ, hôm đó Hoàng thượng từ Vĩnh Ninh Cung của Tưởng Thái hậu bước ra, đột nhiên thổ huyết ngất đi.


Cung đình rối loạn.


Tiêu Yến Ninh nghe tin, nhanh chóng đến Càn An Cung. Khi hắn đến, Hoàng hậu, Tần Quý phi và các phi tần khác đã ở ngoại điện, ngự y đang trong nội điện chẩn trị cho Hoàng thượng.


Hoàng hậu vẫn mang nỗi buồn từ khi Văn Duệ Thái Tử qua đời, nhưng tinh thần nàng đã khá hơn, tóc bạc được che đi, chẳng còn vẻ chết lặng, trở lại phong thái ngày xưa. Tiêu Yến Ninh hành lễ với Hoàng Hậu và Tần Quý phi. 


Hoàng Hậu: "Thái tử miễn lễ."


Cùng là hai chữ "Thái tử", nhưng trước đây Hoàng hậu chẳng cần khách sáo thế. 


Chỉ có thể nói, vật đổi sao dời.


Tiêu Yến Ninh đứng lên. Minh Tước từ nội điện bước ra, cung kính: "Thái tử điện hạ, Hoàng thượng tỉnh rồi, muốn gặp ngài."


Tiêu Yến Ninh vừa đi vừa hỏi: "Phụ hoàng thế nào?"


Chỉ vài bước, Minh Tước chưa kịp đáp, đã đến nội điện. Tiêu Yến Ninh quá lo, hỏi Minh Tước chi bằng hỏi Hoàng thượng đã tỉnh, bên cạnh là ngự y túc trực.


Hoàng thượng nửa nằm trên giường, thấy Tiêu Yến Ninh, sắc mặt dịu đi ba phần, không đợi hắn hành lễ, ngài nói: "Đứng dậy đi."


Tiêu Yến Ninh đứng thẳng, chẳng nhìn Hoàng thượng, mà nhìn Phương Hữu Lương, viện sử Thái Y Viện, hỏi thẳng: "Phương ngự y, sao phụ hoàng ngất? Sao lại thổ huyết? Người có sao không? Sau này cần chú ý gì để tránh tái phát?"


Lúc này, sắc mặt Tiêu Yến Ninh chẳng hề dễ coi, mang chút lạnh lùng khó tả. Câu hỏi của hắn như pháo nổ, nhanh và dồn dập, khiến người ta chẳng biết trả lời câu nào trước.


Hoàng thượng nhìn hắn, nói: "Ngươi hỏi dồn thế, làm sao người ta trả lời? Phải cho người ta thở chứ." Giọng ngài yếu hơn ngày thường, mang theo tiếng thở mệt mỏi.


Tiêu Yến Ninh lòng khẽ run, lần này e là Hoàng thượng bị kích động mạnh.


Phương Hữu Lương bước lên: "Thái tử điện hạ, Hoàng thượng vì tâm trạng quá bi thương nên ngất. Ngài bị uất khí ở gan, tâm phế tổn thương nên thổ huyết. Qua chẩn trị, Hoàng thượng đã ổn. Nhưng ngài hao tổn tâm huyết, không nên quá lao lực."


Từ khi Thái tử qua đời, Hoàng Thượng đã mấy lần như thế. Nếu không cẩn thận tĩnh dưỡng, lâu dài chắc chắn sẽ có vấn đề lớn. Nhưng làm ngự y, họ chẳng dám nói thẳng, chỉ lo sốt ruột.


Tiêu Yến Ninh hiểu, tin rằng Hoàng thượng cũng hiểu. Hắn nhìn ngài: "Phụ hoàng, vài ngày tới ngài nghỉ ngơi cho tốt, triều đình có nhi thần, sẽ không sao."


Mấy ngự y liếc nhau, thầm nghĩ chỉ Tiêu Yến Ninh mới dám nói vậy, chẳng sợ Hoàng thượng giận. Đổi lại là hoàng tử khác, e rằng ngài đã nổi trận lôi đình. Hoàng thượng vốn mạnh mẽ, thân thể còn tốt, bị khuyên nghỉ ngơi, khác gì khuyên ngài thoái vị đâu?



Hoàng thượng nhìn Tiêu Yến Ninh, bực bội: "Trẫm có nghỉ ngơi tốt hay không, còn phải xem ngươi làm Thái tử có đủ vững vàng hay không. Trẫm chưa kịp nghỉ, hôm nay người này đến khóc lóc, mai người kia đến kể lể, trẫm nghỉ ngơi kiểu gì được?"


Tiêu Yến Ninh: "..." Nói vòng vo, sao không thẳng thừng mắng hắn vô năng đi.


Hắn đáp: "Triều đình có bách quan hiền thần, nhi thần được họ chỉ điểm, nhất định không chậm trễ quốc sự."


Hoàng thượng nghi ngờ nhìn hắn. Hắn là loại người nghe khuyên nhủ sao? Ngài còn sợ hắn nghe lời không vừa tai, xắn tay áo đánh nhau ngay trên triều nữa kìa. Nghĩ đến cảnh đó, ngài thấy ngực mình đau hơn.


Ngài nhìn Phương Hữu Lương và các ngự y: "Các ngươi đi kê đơn đi."


Ngự y lui xuống, Tiêu Yến Ninh bất chợt lên tiếng: "Có phải tổ mẫu nói gì khiến phụ hoàng giận không? Về Bình Vương thúc?" Hắn hỏi, nhưng giọng chắc nịch.


Hoàng thượng không đáp thẳng, chỉ nói: "Tổ mẫu là trưởng bối, ngươi nói năng kiểu gì thế?"


Tiêu Yến Ninh ồ một tiếng. Tưởng Thái hậu không ưa hắn, hắn cũng chẳng thích bà. Trừ khi cần thiết, hắn cũng không rảnh đến trước mặt bà để bị ghét. Nhưng chuyện Bình Vương đã qua, không biết Tưởng Thái hậu nói gì, khiến Hoàng thượng bị kích động thế này.


Tiêu Yến Ninh: "Dù tổ mẫu nói gì, thân thể là của mình, phụ hoàng nên giữ gìn."


Hoàng thượng nhìn hắn chằm chằm, lòng ngài chẳng bình lặng như vẻ ngoài, ngực như có hơi thở nghẹn lại, chẳng lên nổi, chẳng xuống được. Cả người mệt mỏi.


Nhớ lại cuộc tranh cãi với Tưởng Thái hậu ở Vĩnh Ninh Cung, ngài đầy mỏi mệt, nói: "Tiểu Thất, trẫm truyền ngôi cho ngươi, thế nào?"


Tiêu Yến Ninh giật mình, chẳng ngờ Hoàng thượng nói vậy. 


Ngài ngồi trên ngai vàng hơn hai mươi năm, giờ thân thể không khỏe, lại bị kích động, nói lời này, hắn cũng hiểu. Nhưng từ xưa, trời chẳng có hai mặt trời, đất chẳng có hai vua. Nhà chỉ một chủ, ngôi cao chỉ một người. 


Nếu hắn lên ngôi, hắn sẽ là Hoàng đế, lời nói tuyệt đối, quyền hành độc đoán. Đến lúc đó, nếu Hoàng thượng muốn lấy danh Thái Thượng Hoàng can thiệp triều chính, e rằng hắn cũng không thể nhường.


Trong hoàng gia, cha con hòa thuận thế này đã hiếm. Nếu cuối cùng sinh ra hiềm khích không thể xóa, thật khiến người ta tiếc nuối.


Tiêu Yến Ninh cười: "Phụ hoàng, thuốc ngự y kê, ngài uống đúng giờ, thân thể sẽ sớm khỏe."


Hoàng thượng nhìn hắn, rồi cười: "Đừng lo, thân thể trẫm, trẫm tự biết."


Ngài nói thêm vài câu, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi. Tiêu Yến Ninh thuận thế lui ra, gật đầu với Hoàng hậu và Tần Quý phi, ra hiệu Hoàng thượng không sao. Tần Quý phi thở phào, cùng Hoàng hậu vào trong.


Khi ra ngoài, Tiêu Yến Ninh vô thức quay đầu nhìn. Hoàng thượng ngồi ở nơi sáng tối giao thoa, thần sắc nửa sáng nửa tối, mày mắt vừa ấm áp vừa lạnh lùng. 


Vô cớ, hắn cảm thấy lời ngài vừa nói là thật lòng.


Lòng hắn khẽ dao động, quay người rời đi, chuẩn bị đến Vĩnh Ninh Cung thỉnh an Tưởng Thái hậu. Hắn thật sự đi thỉnh an, chứ không phải đi cãi nhau. Là Thái tử, theo lễ, vào cung phải thỉnh an tổ mẫu.


Trước khi đi, hắn còn gọi vài ngự y cùng đi. Tưởng Thái hậu lớn tuổi như vậy, hắn tuy không cãi, nhưng sợ cái miệng mình nói lời khó nghe, làm bà tức giận, thế là bất hiếu. 


Chuẩn bị ngự y trước cho chắc.


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 162
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...