Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 160
Tần Thái hậu và Tiên hoàng không có con cái, Hoàng thượng cũng không phải con trên danh nghĩa của họ. Sau khi Tần Thái hậu qua đời, ngài ngừng triều chín ngày, dẫn phi tần mặc tang phục khóc lóc.
Tang kỳ của Tần Thái Hậu kéo dài hai mươi bảy tháng, Hoàng Thượng lấy ngày thay cho tháng, chịu tang hai mươi bảy ngày, cả nước để tang một năm để bày tỏ niềm đau xót.
Trong thời gian ấy, ngài dựng một lán cỏ đơn sơ gần linh cữu Tần Thái Hậu để tỏ lòng hiếu kính, ăn uống giản dị, sinh hoạt đạm bạc. Mỗi sớm mỗi tối, ngài đích thân đến trước linh cữu khóc lóc, dâng hương, rót rượu, bày cỗ cúng tế.
Sau khi Tần Thái hậu qua đời, Tần Quý phi một thời gian dài chẳng bước chân ra khỏi Vĩnh Chỉ Cung.
Từ ngày nhập cung, nàng đã được Tần Thái hậu che chở, năm tháng trôi qua, nàng lớn lên từng ngày, còn Tần Thái hậu thì già đi từng năm.
Ở trong cung bao năm, Tần Quý phi xem Tần Thái hậu như người mẹ.
Nỗi đau và bất lực khi nhìn người thân ra đi, chẳng ai thay thế nổi.
Trước chuyện này, dù Tiêu Yến Ninh mồm mép lanh lợi đến đâu cũng bất lực. Hắn chỉ có thể vào cung nhiều hơn, bầu bạn với Tần Quý phi.
Nỗi buồn ấy, chỉ có thể để thời gian mới chậm rãi xoa dịu, để rồi mọi thứ dần trở lại như xưa.
Chẳng biết có phải quá mệt mỏi hay không, sau khi chịu tang Tần Thái hậu, Hoàng thượng đổ bệnh.
Không phải bệnh nặng, chỉ là sốt nhẹ liên miên. Thái y nói ngài tâm tư quá nặng, kê đơn sơ gan giải uất, thanh nhiệt giáng hỏa.
Hoàng thượng bệnh, triều chính đành giao cho Tiêu Yến Ninh.
Những lần giám quốc trước chỉ kéo dài vài ngày. Lúc ấy, Tiêu Yến Ninh vẫn như hồi còn là Phúc Vương, lên triều trông có vẻ lười nhác, nói năng đôi phần châm chọc, gặp người hay việc không vừa mắt thì thẳng thắn công kích dăm ba câu, khiến người ta chẳng bắt được lỗi gì lớn.
Lần này Hoàng thượng bệnh lâu, bản tính Tiêu Yến Ninh dần không đè xuống nổi.
Hắn khác Hoàng thượng. Hoàng thượng một lòng muốn làm minh quân trong sử sách, được hậu thế ca ngợi, nên đôi khi nhẫn nhịn, ít nhất bề ngoài vẫn luôn giữ được vẻ khoan dung, độ lượng.
Khả năng thu phục quần thần, chính là tố chất của một bậc vương giả lẫy lừng.
Nhưng Tiêu Yến Ninh thì khác. Kiếp trước, vì mưu sinh, hắn luôn nhịn, nhịn, nhịn. Dù sau này sự nghiệp thành công, hắn cũng chẳng có được mấy ngày thoải mái.
Kiếp này, hắn đầu thai tốt, từ nhỏ đã được nâng niu trong lòng bàn tay. Con người dễ bị chiều hư, mà hắn lại được nuông chiều tận hai mươi năm, tính cách đã định hình. Cộng thêm chấp niệm kiếp trước, Tiêu Yến Ninh có thể nói là phát huy sự tùy hứng đến cực điểm.
Dù là vương gia hay Thái tử, hắn sẽ không bao giờ để mình chịu thiệt thòi.
Vì thế, khi triều thần muốn dùng lễ tiết áp chế hắn, hắn chẳng thể như Hoàng thượng, mỉm cười trước mặt, sau lưng sai người biện giải. Tiêu Yến Ninh thường sẽ phản bác ngay tại chỗ, chẳng cần ai giúp, tự mình khiến các triều thần câm nín.
Như hôm nay, lại có triều thần so sánh hắn với Văn Duệ Thái tử Tiêu Yến Cẩn, ý nói Tiêu Yến Cẩn văn võ song toàn, phong thái quân tử, còn Tiêu Yến Ninh, Thái tử đương triều, lời nói cử chỉ quá thô thiển. Là Thái tử, khi các nước chư hầu đến triều bái, nếu lễ nghi quá sơ sài, e sẽ bị các nước nhỏ khinh thường.
Tần Truy nghe vậy, nhíu mày, định đứng ra tranh luận với đại thần tên Văn Tuấn này.
Nhưng Tiêu Yến Ninh cười: "Ngươi nói không sai, Văn Duệ Thái tử luôn là tấm gương của cô gia. Nhưng mỗi người có tính cách riêng. Cô gia sống hai mươi năm, tự thấy tính tình mình cũng không tệ. Hơn nữa, phụ hoàng chưa từng nói cô gia nửa lời không hay, cũng chẳng bắt cô gia thay đổi gì. Ngươi bảo cô gia phải đổi? Ngươi lấy thân phận gì, đứng ở lập trường gì mà bảo cô gia đổi?"
"Còn chuyện bị nước nhỏ khinh thường..." Tiêu Yến Ninh cười lạnh: "Cô gia bị họ khinh ư? Văn đại nhân sao có thể thốt ra nổi lời này? Không hiểu đạo lý 'vua nhục thì thần chết' sao? Nếu ngày nào cô gia bị vài nước nhỏ dân thưa nhục nhã, các ngươi, những kẻ làm tôi, cứ đâm đầu vào tường chết hết đi!"
"Huống chi, lùi vạn bước mà nói, nếu thực sự có kẻ dám buông lời bất kính với cô gia, đó là vì thiết kỵ Đại Tề chưa đánh cho chúng phục tùng. Nắm đấm đủ cứng, cô gia nói phân là thơm, chúng cũng chẳng dám bảo là thối!"
Lời này của Tiêu Yến Ninh khiến bá quan sững sờ.
Đặc biệt là các văn thần, họ trên triều đình, dù giận dữ cũng chỉ xắn tay áo cãi vã, dẫn kinh trích điển, đôi khi mắng người mà đối phương nửa đêm mới hiểu mình bị mắng.
Lời thẳng thắn như Tiêu Yến Ninh, họ gần như chẳng bao giờ nói.
Tần Truy mím môi, lặng lẽ đứng về chỗ.
Chẳng còn đất cho hắn thể hiện nữa.
Tiêu Yến Ninh đứng dậy: "Làm thần tử, hãy lo làm sao trị quốc cho tốt, nghĩ xem lệnh trên truyền xuống dưới có được thi hành hay không, quan viên dưới trướng có ai miệng thì vâng tâm thì phản hay không, thân bằng cố hữu nhà mình có ai phẩm hạnh kém cỏi, kéo chân các ngươi hay không. Đừng rảnh rỗi suốt ngày lo chuyện vớ vẩn, hôm nay lo cô gia có lễ nghi đủ hay không, mai lại lo cô gia học được bao nhiêu điển cố. Lo chuyện này chẳng khiến ruộng đồng tốt hơn, cũng chẳng làm thùng gạo nhà dân thêm được hạt nào. Làm tốt bổn phận của mình, đừng chỉ chăm chăm nhìn cô gia!"
Nhân dịp này, Tiêu Yến Ninh cũng muốn thể hiện thái độ của mình.
Hắn là người thực tế. Quan làm tốt, hắn trọng dụng, làm không tốt, hắn bãi chức. Ai cũng đừng hòng trước mặt hắn kéo quan hệ. Chẳng ích gì đâu.
Nói xong, hắn phẩy tay áo rời đi, để lại bá quan nhìn nhau.
Rồi mọi người lại nhìn Tần Truy trong đám đông.
Tần Truy muốn đỡ trán. Nhìn hắn làm gì? Chẳng lẽ muốn hắn đi khuyên Tiêu Yến Ninh à?
Cứ tưởng Tiêu Yến Ninh gọi hắn một tiếng cữu cữu, là thật sự xem hắn là nhân vật quan trọng sao?
Tiêu Yến Ninh đi được đến ngày hôm nay, chẳng hề dựa một chút nào vào nhà họ Tần.
Đúng là khi đó tình thế đặc biệt, Tiêu Yến Ninh hành động cẩn thận, không muốn liên lụy nhà họ Tần. Nhưng nhà họ Tần và hắn vốn là một thể, lẽ ra nên cùng tiến cùng lùi.
Tiêu Yến Ninh không dùng nhà họ Tần, một phần là vì không muốn tương lai bị huyết thống và sự hỗ trợ của nhà họ Tần kiềm hãm.
Sau này, nếu nhà họ Tần ngoan ngoãn làm quan, Tiêu Yến Ninh sẽ dùng, còn kẻ nào không an phận, hắn sẽ bỏ.
Nếu Tần Truy không nhìn thấu điểm này, sao còn làm Thừa tướng?
Có những chuyện, chỉ nên nhìn thấu, chứ không nên nói ra.
Nghĩ thế, Tần Truy chỉ mỉm cười xin lỗi đồng liêu, rồi thong thả rời đi.
Tần Truy trong lòng cũng thắc mắc, chẳng biết tính cách Tiêu Yến Ninh hình thành thế nào. Từ nhỏ không thích đọc sách, ngày ngày lười nhác, sao lại dưỡng thành tính cách đi một bước nhìn ba bước như thế?
Che giấu được cả Tần Quý phi, thậm chí đến cả Hoàng thượng cũng chẳng hay biết.
Cuối cùng, Tần Truy lắc đầu, thầm nghĩ, có lẽ Tiêu Yến Ninh sinh ra đã hợp với quyền mưu, hợp làm hoàng đế.
Hoàng thượng nhanh chóng biết chuyện Tiêu Yến Ninh làm. Không phải vì ngài cho người theo dõi, mà là vì Văn Tuấn dẫn triều thần đến cáo trạng.
Hồi ngài giả bệnh không nói không động, triều thần đã đến cáo trạng. Giờ ngài có thể nói, nghe, động, các đại thần thấy mình chịu ấm ức to lớn, không đến cáo trạng mới lạ.
Hoàng thượng mấy ngày nay vốn chẳng có tinh thần, đối với mọi thứ đều thiếu hứng thú.
Kết quả bị triều thần cáo trạng, ngài chỉ thấy máu dồn lên đầu, lập tức triệu Tiêu Yến Ninh đến hỏi hắn rốt cuộc muốn làm gì.
Đạo lý đó ai chẳng hiểu, trên triều đình, nói chuyện không thể uyển chuyển, văn nhã hơn sao?
Nhìn các đại thần khóc lóc, Hoàng thượng nén cảm giác khó chịu, ôn tồn nói: "Các khanh đều là trụ cột bên cạnh trẫm. Thái tử còn nhỏ, tâm tính chưa ổn định, lời nói việc làm khó tránh cực đoan. Các khanh sau này cần dẫn dắt, dạy bảo hắn nhiều hơn."
Mấy đại thần cáo trạng: "..."
Khóc lóc gì nổi nữa. Tiêu Yến Ninh đã hơn hai mươi, đâu phải hai tuổi đâu mà gọi là nhỏ?
Thế này bảo họ đáp sao nổi? Hoàng thượng rõ ràng quá thiên vị!
Thấy họ im lặng, Hoàng thượng nhân cơ hội khuyên nhủ thêm vài câu.
Ngài ám chỉ rằng, có ngài làm hoàng đế, họ còn có thể cáo trạng, nói ra nỗi ấm ức. Đợi ngày Tiêu Yến Ninh lên ngôi, họ chẳng làm được những việc này nữa.
Tiêu Yến Ninh là tân quân tương lai, họ nên kìm tính khí lại, đừng luôn đối đầu với hắn.
Văn Tuấn và các đại thần cáo trạng lòng lạnh toát.
Thôi, họ hiểu rồi. Hoàng thượng đứng về phía người nhà, không đứng về phía lẽ phải, lại còn cho rằng họ không đủ tôn trọng Tiêu Yến Ninh.
Đuổi các đại thần đi, Hoàng thượng hỏi: "Thái tử đâu?"
Minh Tước khẽ đáp: "Thái tử e là đã xuất cung. Hoàng thượng có muốn triệu kiến không ạ? Nô tài sẽ ra cung tìm."
Đông cung chưa sửa xong, Tiêu Yến Ninh vẫn ở phủ Phúc Vương.
Hoàng thượng hít sâu vài hơi, đè nén lửa giận, mới nói: "Thôi, đều là kẻ không khiến người ta yên tâm."
Văn Tuấn và mấy đại thần này không phải người của Văn Duệ Thái tử, nhưng đều khen ngợi y.
Họ quen nhìn Tiêu Yến Cẩn cử chỉ cao quý, nên khi gặp Tiêu Yến Ninh hành xử không theo lẽ thường, lòng khó tránh so sánh, tâm trạng cũng khác.
Họ muốn biến Tiêu Yến Ninh thành Văn Duệ Thái tử, đó là chuyện không thể.
Như người ta nói, một triều thiên tử một triều thần. Tính tình Tiêu Yến Ninh cả đời chẳng đổi được, cuối cùng vẫn phải để các thần tử thay đổi.
Bằng không, tương lai ra sao, ai mà biết được.
Minh Tước cúi đầu, lặng lẽ đứng sang bên.
Hoàng thượng miệng nói thì nghe hay, trong lòng vẫn tức. Tức Tiêu Yến Ninh, cũng tức đám đại thần này.
Tối đó, ngài đổ mồ hôi, cơn sốt lui.
Hết sốt, đầu óc không còn mơ màng, Hoàng thượng lấy lại tinh thần, thầm nghĩ: Một triều thần một tâm tư, trên triều có bá quan, ngoài kinh thành còn vô số quan lại. Tiêu Yến Ninh còn trẻ, làm việc khó tránh sơ suất, ngài vẫn phải để mắt thôi.
Dĩ nhiên, khi khỏe lại, Hoàng thượng vẫn triệu Tiêu Yến Ninh đến mắng một trận tơi bời.
Mắng hắn đã là Thái tử, sao vẫn cứ hành xử như trẻ con, hở tí là nói "phân" này "phân" nọ?
Tiêu Yến Ninh: "..."
Hắn chẳng ngờ mình đã già đầu thế này còn bị Hoàng thượng mắng như trẻ ba tuổi. Mắng thì mắng, ngài còn lôi chuyện năm ba tuổi hắn bắt các huynh đệ thi ăn phân, nói hắn từ nhỏ đã th* t*c, giờ lớn rồi nên sửa cách nói chuyện.
Tiêu Yến Ninh biết làm sao được, chỉ đành cứng đầu đồng ý.
Nhưng chẳng bao lâu, triều đình chẳng còn ai chú ý đến hắn nữa.
Từ Tây Bắc truyền đến tin vui: Liễu Tông dẫn đại quân Tây Bắc triệt để đánh bại Tây Khương.
Tây Khương chia làm hai. Một phần vương thất dẫn tàn quân chạy trốn, phần còn lại dâng thư xin hàng, nguyện quy thuận Đại Tề.
Tin truyền đến kinh thành, Hoàng thượng mừng rỡ, nói một tiếng "tốt".
Tiêu Yến Ninh nhìn An Vương và Lương Tĩnh. Vinh quang này cũng thuộc về An Vương, về Lương Tĩnh, về tất cả các tướng sĩ từng đổ máu ở Tây Cương.
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 160
10.0/10 từ 45 lượt.
