Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 158
Tiêu Hành bệnh, Hoàng hậu cũng đổ bệnh theo.
Nghe tin Hoàng hậu bệnh, Hoàng thượng đến Vĩnh Khôn Cung thăm nàng.
Ngài biết gần đây Hoàng hậu có phần mê muội, nhưng nghĩ đến Thái tử đột ngột qua đời, ngài không nỡ trách nàng quá mức.
Chỉ là giờ ngài và quần thần đã rõ ý lập Tiêu Yến Ninh làm Thái tử. Nếu Hoàng hậu cứ mãi bám lấy Tiêu Hành, thật không ổn.
Ngài phải nói rõ, phá tan ý niệm trong lòng nàng mới được. Nếu không, từng chút từng chút nuôi dưỡng dã tâm của Tiêu Hành, chẳng phải hại cả đời nó sao?
Đến Vĩnh Khôn Cung, nhìn Hoàng hậu tóc đã điểm bạc, Hoàng thượng thấy lòng khó chịu, dâng lên chút chua xót.
Sau khi Thái tử qua đời, tóc Hoàng hậu bạc trắng chỉ qua một đêm. Trước kia, chỉ cần một sợi tóc bạc, nàng cũng sai cung nhân nhổ ngay. Giờ đây, nàng chẳng còn tâm sức hay tâm trạng để ý.
Thấy Hoàng thượng, Hoàng hậu ngẩn ra, mới nhớ mình phải hành lễ.
Hoàng thượng bước tới, đỡ nàng, ôn hòa nói: "Không cần đa lễ."
Ngài và Hoàng hậu là vợ chồng từ thuở thiếu thời, cùng nhau chống đỡ nửa đời người. Giờ Thái tử không còn, hai người đối diện nhau, lòng đều trống rỗng, đôi khi chẳng biết nói gì.
Hoàng thượng nhìn Hoàng hậu. Vì Thái tử qua đời, nàng bệnh nặng một trận, khỏi bệnh rồi, người cũng tiều tụy đi nhiều.
Ngài muốn an ủi nàng, nhưng chính ngài nhớ đến Thái tử cũng thấy lòng nặng trĩu. Ngài còn chẳng an ủi nổi mình, làm sao an ủi một người mẹ mất con, mất đi cả hy vọng sống?
Im lặng và ngột ngạt bao trùm Vĩnh Khôn Cung. Cuối cùng, Hoàng thượng lên tiếng: "Sức khỏe nàng thế nào? Ngự y nói sao?"
Hoàng hậu hít sâu một hơi, nặn ra nụ cười, cố khiến mình trông có tinh thần: "Đa tạ Hoàng thượng quan tâm. Ngự y vẫn nói như cũ, tâm tình u uất, uống vài thang thuốc là ổn. Thần thiếp chẳng có gì đáng ngại."
Hoàng thượng: "Qua ít ngày, trời ấm lên, nàng ra ngự hoa viên dạo chơi, ngắm hoa cỏ nở rộ, tâm trạng sẽ khá hơn."
Hoàng hậu: "Hoàng thượng nói phải, xuân về hoa nở, luôn là điều tốt..."
Nói đến đây, thần sắc nàng khựng lại, mắt thoáng nét đau thương. Nàng không kìm được, lẩm bẩm: "Chỉ vài tháng nữa là đến ngày an táng Thái tử."
Mùng tám tháng năm, ngày Thái tử an táng.
Lời chưa dứt, giọng nàng đã nghẹn ngào.
Nỗi đau mất con, vài lời an ủi sao có thể xoa dịu nổi.
Hoàng hậu muốn kìm nén. Những ngày qua, nàng khóc quá nhiều. Thỉnh thoảng chỉ nhìn thấy món ăn Thái tử thích, lòng nàng lại đau nhói, nước mắt tự nhiên rơi.
Nhưng nàng chẳng kìm nổi. Nước mắt như chuỗi ngọc đứt dây, lăn dài trên má.
Nàng ngoảnh mặt, dùng khăn lau nước mắt, nhưng càng lau càng nhiều. Vị mặn chát từ đầu lưỡi lan lên tim, khiến nàng bật khóc thành tiếng.
Tiếng khóc trút bỏ cảm xúc, lan tỏa đến những người xung quanh.
Hoàng thượng ngồi đó, vành mắt đỏ hoe, khẽ ngẩng lên nhìn xà nhà.
Không biết bao lâu, Hoàng hậu ngừng khóc, trấn tĩnh bản thân rồi mới quay lại nhìn Hoàng thượng: "Hoàng thượng thứ tội, thần thiếp thất thố."
Hoàng thượng nhìn nàng: "Thế này mà gọi là thất thố sao?"
Hoàng hậu: "Thần thiếp muốn xin Hoàng thượng một việc."
Lòng Hoàng thượng chợt trĩu xuống. Ngài nhìn nàng, muốn nàng rút lại lời định nói.
Hoàng hậu không né tránh, đối diện với ánh mắt ngài, nói: "Thần thiếp muốn đón Tiêu Hành vào cung ở một thời gian."
"Được." Hoàng thượng đáp: "Nàng định để Tiêu Hành ở lại bao lâu? Một ngày? Ba ngày? Hay nửa tháng?"
Hoàng hậu: "Ý thần thiếp là ở lâu hơn chút."
"Vậy một tháng." Hoàng thượng cười: "Một tháng đủ dài rồi. Nếu không, Thái tử phi vì nhớ con mà sinh bệnh thì sao? Nàng là mẹ, nhưng Thái tử phi cũng là mẹ."
Hoàng hậu nhìn ngài, nở nụ cười thê lương: "Hoàng thượng biết thần thiếp không có ý đó. Thần thiếp khi nhìn Tiêu Hành, mới thấy mình còn sống."
Lời nàng chẳng phải giả dối. Lý Tuyển Thị ở phủ Thái tử là do Dương Thiện đưa tới, Hoàng hậu mang lòng oán hận nhà họ Dương. Từ khi Thái tử ra đời, ánh mắt nàng chỉ đặt trên người y. Giờ cuộc sống mất đi mục tiêu, ngày ngày mơ hồ chẳng nhận thức được thời gian.
Tiêu Hành là huyết mạch của Thái tử, nhìn thấy cậu bé, lòng nàng mới sống lại.
Hoàng thượng: "Tiêu Hành còn nhỏ, không thể xa mẹ. Nàng nếu nhớ nó, triệu nó vào cung là được, để nó ở lâu trong cung không ổn."
Hoàng hậu: "..."
Nàng muốn giữ vẻ đoan trang của một Hoàng hậu, muốn mỉm cười đồng ý, nói Hoàng thượng đúng, sau đó lật qua chuyện này.
Nàng biết mình không nên nói thế. Hậu cung không được can thiệp triều chính, nàng không nên nhắc đến chuyện này.
Nhưng nàng không kìm được.
Nàng thấy mình bệnh rồi. Nhiều lúc, nàng như sống trong một giấc mơ, cứ ngỡ giây sau Thái tử sẽ xuất hiện trước mặt mình.
Hoàng hậu: "Lập Thái tử muộn một chút không được sao? Dù chỉ một năm thôi cũng được."
Hoàng thượng chống bàn, chậm rãi đứng dậy: "Sớm hay muộn thì có khác gì? Muộn một năm, trẫm cũng sẽ không lập Tiêu Hành."
Hoàng hậu run lên, cười ngây dại, cuối cùng thốt ra lời giấu trong lòng: "Là thần thiếp vọng tưởng. Hoàng thượng có nhiều con trai, mất đi Thái tử, ngài buồn vài ngày, vẫn còn những người con khác. Nhưng thần thiếp chỉ có mỗi Thái tử. Y chẳng phải lựa chọn duy nhất của ngài, nhưng là lựa chọn duy nhất của thần thiếp."
Nói xong, nàng như bông hoa héo úa, tàn tạ.
Có lẽ nàng chỉ muốn mượn cớ trút bỏ oán hận trong lòng.
Nàng đoan trang cả đời, duy nhất lần này để mình buông thả.
Làm mẹ, nhìn con ra đi trước, không trút được nỗi đau, nàng chẳng giữ nổi vẻ ngoài đoan chính nữa.
Cánh tay Hoàng thượng run lên trên bàn, nhưng ngài không nổi giận, chỉ nhẹ giọng: "Thái tử cũng là con trẫm. Trẫm vừa lên ngôi đã lập y làm trữ quân, đặt bao kỳ vọng. Trẫm biết nàng đau lòng, uất ức. Nàng thấy Tiểu Thất là người thế nào?"
Hoàng hậu nhìn ngài, không nói.
Hoàng thượng lạnh lùng: "Đừng nói là nàng muốn lập Tiêu Hành làm Thái tử, dù cho Tiểu Thất giờ nói sẵn lòng phò tá Tiêu Hành, các triều thần sau lưng hắn cũng sẽ không đồng ý. Còn Tiểu Thất, chỉ cần Tiêu Hành không uy h**p hắn, Tiêu Hành sẽ sống một cuộc đời bình an. Nhưng nếu Tiêu Hành tranh giành với hắn, hắn tuyệt đối sẽ chẳng buông tha."
Ngày ấy, Tiêu Yến Ninh lật tẩy mọi người, khí thế bức người, tức đã sẵn sàng. Chỉ cần hắn có ý, nhà họ Tần sẽ dốc sức ủng hộ, kẻ khác chẳng thể có cơ hội.
Hoàng thượng: "Nàng vốn hiểu rõ, lòng cũng đã biết. Đừng hại Tiêu Hành."
Hoàng hậu bị nỗi đau làm mờ lý trí, cần một nhát dao rạch toạc vết thương, đau đến tận cùng.
Hoàng hậu: "Nếu Hoàng thượng kiên quyết lập Tiêu Hành..."
Hoàng thượng: "Trẫm đương nhiên có thể lập Tiêu Hành. Vậy trẫm phải xuống tay với Tiểu Thất sao? Vì ngôi vị, trẫm đã mất hai người con, còn phải mất thêm một người nữa? Trẫm phải vì Tiêu Hành mà giết nửa triều đình sao?"
Nghe thế, Hoàng hậu cười, đầy vẻ giễu cợt: "Thần thiếp hiểu rồi. Hoàng thượng suy cho cùng vẫn là hoàng thượng, không phải người cha. Nếu Phúc Vương là Thái tử, Hoàng thượng cũng sẽ làm thế sao?"
Hoàng thượng im lặng một lúc, chậm rãi nói: "Trẫm đúng là thiên vị Tiểu Thất. Nhưng hôm nay, dù Tiểu Thất là Thái tử, trẫm cũng sẽ không lấy giang sơn xã tắc ra đùa. Trẫm trước là vua, sau mới là cha."
"Hãy giữ gìn sức khỏe. Tiêu Hành còn nhỏ, đường đời còn dài, cần có nàng che chở."
Nói xong, Hoàng thượng chậm rãi rời đi.
Dọc đường, gương mặt ngài bình thản.
Về đến Càn An Cung, chân ngài mềm nhũn, suýt ngã. Minh Tước nhanh tay đỡ lấy.
Hoàng thượng gạt tay Minh Tước: "Trẫm không sao."
Minh Tước cúi đầu đứng sang một bên.
---
Ở phủ Phúc Vương, Tiêu Yến Ninh đang lôi lôi kéo kéo với An Vương.
An Vương định về phủ mình, Tiêu Yến Ninh bảo phủ An Vương chưa sửa soạn xong, khuyên hắn ở lại phủ Phúc Vương thêm vài ngày.
An Vương từ chối: "Ta ở Phúc Vương phủ lâu rồi, cũng nên về thôi."
Tiêu Yến Ninh không phải không muốn hắn về, chỉ sợ hắn trở lại, thấy cảnh nhớ người, lòng lại đau.
Phủ An Vương sau khi bị niêm phong, cỏ cây chẳng ai động đến. Giờ sửa sang lại, cũng chẳng thể phá đi xây mới.
Huống chi, An Vương từng nói, chỉ cần sửa chữa đơn giản, còn lại cứ giữ nguyên.
Tiêu Yến Ninh định nói gì đó, An Vương nhìn hắn, bất đắc dĩ cười: "Thất đệ, ta biết phủ Phúc Vương của đệ tốt. Nhưng phủ An Vương là nhà ta, sớm muộn cũng phải về."
"Sớm muộn sớm muộn, muộn một chút thì đã sao." Tiêu Yến Ninh bĩu môi.
An Vương: "Nói chuyện trẻ con thế, nào giống người sắp làm Thái tử!"
Tiêu Yến Ninh: "Tam ca, đừng lấy chuyện này trêu ta. Thôi, Tam ca muốn về thì về, đợi Lương Tĩnh đến, ta và y đưa huynh đi."
Lại nghe Tiêu Yến Ninh nhắc đến mình và Lương Tĩnh, An Vương thấy hai người thân thiết quá đỗi, nhưng cũng không nghĩ gì khác.
An Vương: "Để Nghiên Hỉ đưa ta là được, ta cũng chẳng có bao nhiêu hành lý. Đợi ta ổn định, sẽ mời đệ đến phủ An Vương uống rượu."
Thấy hắn kiên quyết, Tiêu Yến Ninh đành đồng ý: "Nếu thiếu gì, Tam ca cứ nói với ta. Đồ trong phủ ta, Tam ca ưng thì lấy đi."
Tiêu Yến Ninh tiễn An Vương lên xe, nhìn theo đến khi xe khuất bóng mới quay về phủ.
---
Hôm sau, Tiêu Yến Ninh vào cung mới biết Hoàng thượng không khỏe.
Hắn nhân cơ hội hỏi Minh Tước, Minh Tước chỉ nói từ khi rời Vĩnh Khôn Cung, Hoàng thượng bị đau đầu.
Tiêu Yến Ninh ồ một tiếng, đoán rằng Hoàng hậu đã trút oán khí lên Hoàng thượng.
Hy vọng sau khi trút xong, nàng sẽ bỏ đi những ý nghĩ không nên có.
"Ngự y nói sao? Ngoài đau đầu còn triệu chứng gì không?" Tiêu Yến Ninh hỏi.
Minh Tước: "Ngự y bảo Hoàng thượng tâm tư quá nặng, cần tĩnh dưỡng."
Tiêu Yến Ninh gật đầu.
Khi thỉnh an, hắn cố ý quan sát sắc mặt Hoàng thượng. Thấy gương mặt ngài vẫn ổn.
Hoàng thượng thấy hắn lén lút nhìn, nhíu mày, bảo hắn ngồi đọc tấu chương.
Nói thật, Tiêu Yến Ninh ghét nhất là đọc tấu chương.
Có đại thần cứ thích viết mấy chuyện lông gà vỏ tỏi, đọc một quyển thì được, đọc nhiều là nhức hết cả đầu.
Nhưng Hoàng thượng không khỏe, hắn không muốn chọc giận ngài, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Vừa đọc được vài quyển, Minh Tước đến báo An Vương đã tới.
Tiêu Yến Ninh vội ngẩng lên từ đống tấu chương. Hoàng thượng triệu kiến An Vương lúc này, chắc liên quan đến việc trước đây hắn đề xuất cho An Vương đến Thông Châu.
Hoàng thượng nghĩ thông rồi sao?
An Vương chưa vào, đã thấy Tiêu Yến Ninh mắt sáng nhìn mình. Hoàng thượng nhíu mày: "Đọc tấu chương của ngươi đi!"
Tiêu Yến Ninh: "..."
Hắn lầm bà lẩm bẩm, rõ ràng là muốn mình ngồi đây nghe, nếu không đã đuổi mình đi từ lâu rồi.
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 158
10.0/10 từ 45 lượt.
