Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 15


Vâng lệnh Hoàng Thượng, Thái tử đành hộ tống Thất Hoàng Tử về Vĩnh Chỉ Cung.


Vừa bước vào nội điện, y đã thấy đám cung nhân đứng đó, lúng túng, hoảng loạn, chẳng biết phải xử trí ra sao trước cảnh tượng trước mắt. 


Thái Tử khẽ nhíu mày, lòng thoáng không vui, sắc mặt càng thêm lạnh lùng. 


Cung nhân ở Càn An Cung đều là những kẻ hầu cận Hoàng Thượng, từng trải qua bao cảnh đời, vậy mà giờ đây lại lóng ngóng như thế, thật chẳng giống người bên cạnh ngài.


Thấy Thái Tử lộ vẻ không hài lòng, đám cung nhân chẳng dám hé răng, vội thu lại thần sắc, nhường đường cho y.


Nội điện đã được dọn dẹp sạch sẽ, thoảng hương trầm nhàn nhạt. Thái Tử tiến vào, chỉ thấy Tiêu Yến Ninh, đã được tắm rửa sạch sẽ, quấn trong tấm chăn mềm mại, cuộn mình thành một cục nhỏ, nằm sấp trên giường. 


Hắn vùi đầu sâu vào chăn gấm êm ái, thỉnh thoảng nghiêng mặt, để lộ đôi mắt tròn xoe long lanh ngấn lệ, lén lút liếc nhìn xung quanh.


Hễ thấy có ai nhìn mình, hắn vội quay đầu, hừ hừ vài tiếng, rưng rưng nước mắt, rồi lại tiếp tục vùi xuống. 


Cái thân nhỏ xíu ấy, mông chổng lên, tứ chi mũm mĩm cuộn trong chăn, còn ngọ nguậy, như muốn chui hẳn vào trong chăn. Dường như chỉ cần không thấy những ánh mắt kia, hắn có thể giả vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.


Nhìn cảnh này, Thái Tử chợt thấy người đệ đệ ngây thơ này đang sống động diễn tả cái gọi là "xấu hổ muốn độn thổ".


Tiêu Yến Ninh nào chỉ muốn độn thổ, hắn tức tối muốn phắn ra khỏi thế giới này. Toàn thân hắn như khắc bốn chữ "mất mặt ê chề". Nghĩ đi nghĩ lại, đều tại cái ông bố Hoàng Thượng kia, rảnh rỗi không có việc gì làm, lại ôm hắn đến Càn An Cung! Chẳng lẽ sợ hắn chưa đủ nổi bật hay sao hả?


Khi tỉnh dậy trong mơ màng, biết mình đang ở đâu, ý nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu hắn là: phen này hắn chắc chắn sẽ thành cái bia sống trong hoàng cung, một cái bia sống động đậy.


Còn về chuyện xấu hổ kia, phần lớn hắn chẳng thể kiểm soát. Hắn mới chỉ hơn một tuổi, tuy mang linh hồn trưởng thành, nhưng đôi khi chẳng thể kiềm chế bản năng của cơ thể trẻ thơ. 


Từ khi biết tự đi lại, ở Vĩnh Chỉ Cung, mỗi lần hắn cựa quậy trong giấc ngủ, nhắm mắt kêu "a a" vài tiếng, cung nhân đã biết hắn sắp làm gì, liền gọi hắn dậy, để hắn tự đi vệ sinh.



Nhưng ở Càn An Cung thì khác, chẳng ai biết cách chăm trẻ, cũng chẳng ai hiểu thói quen của hắn.


Khi hắn bàng hoàng nhận ra mình đang ở Càn An Cung, cảm giác mất kiểm soát ập đến. Trong đầu lóe lên một ý: đổ trà lên giường, giả vờ như mình tè dầm để phá cục. Nhưng ai ngờ cung nhân ở Càn An Cung tuy thiếu tinh tế nhưng phản ứng nhanh như chớp. Hắn vừa ngồi dậy, họ đã ùa tới.


Trước bao ánh mắt, Tiêu Yến Ninh làm sao dám lấy nước. Đám cung nhân vô ý kia không chỉ ngăn hắn xuống giường, còn lo lắng hỏi nhau: "Tiểu hoàng tử làm sao thế? Có đói không? Có cần gọi nhũ mẫu không? Chúng ta phải làm gì đây?"


Khi mọi chuyện vượt khỏi tầm tay, Tiêu Yến Ninh chỉ còn cách đập bình vỡ luôn. Hắn thậm chí nghi ngờ ông bố Hoàng Thượng kia cố ý chọn đám cung nhân này để khiến hắn bẽ mặt.


Trời ơi, hắn mới một tuổi, con đường đời còn dài, vậy mà những chuyện mất mặt đã đếm không xuể. Chỉ hận mình uống chưa đủ canh Mạnh Bà!


Thái Tử lo Tiêu Yến Ninh ngộp thở trong chăn, hít sâu một hơi, bước tới, ôn tồn nói: "Thất đệ, ra đây, ta đưa đệ về Vĩnh Chỉ Cung."


Tiêu Yến Ninh: "..."


Nói thêm hai câu nữa, xem ta có thèm để ý ngươi không!


Thấy Tiêu Yến Ninh không những không ra, còn chui sâu hơn vào chăn, khiến Thái Tử ngẩn người. 


Y giỏi bàn luận học vấn, nhưng dỗ trẻ con thì chẳng biết làm sao. Phải làm gì đây? Lôi thẳng vị đệ đệ này ra khỏi chăn sao? Nếu hắn khóc thì tính sao?


Trong lúc lúng túng, Thái Tử nhìn sang Phùng Ân: "Làm sao bây giờ?"


Phùng Ân xoa tay, thấp giọng: "Thái Tử điện hạ, Thất Hoàng Tử mới hơn một tuổi." Chắc không thể thương lượng để hắn tự ra được.


"Vậy phải làm sao?" Thái Tử hỏi.


Phùng Ân: "..." 


Hắn cũng đâu có biết! Hắn biết cách kéo người đi, nhưng dám kéo tiểu hoàng tử sao? Nếu bảo hắn bế, hắn càng không dám. Tiểu hoàng tử da mịn thịt mềm, nhỏ xíu thế kia, hắn sợ lỡ tay làm rơi là toi đời.



Quần áo không mặc được nữa, chẳng phải phải quấn chăn sao?


"Phụ... phụ phụ." Nghe giọng Hoàng Thượng, Tiêu Yến Ninh ngẩng đầu từ trong chăn. Tuy tình cảnh xấu hổ, nhưng tạo thiện cảm thì vẫn phải tranh thủ. Cây đại thụ như ngài, không ôm sao được?


Giọng trẻ con khác hẳn người lớn, tự nhiên mang theo vẻ đáng yêu. Chỉ ló ra cái đầu, đôi mắt Tiêu Yến Ninh sáng long lanh, đầy mong chờ nhìn Hoàng Thượng, quẫy đôi tay trong chăn, chờ ngài bế. 


Phải nói, vào lúc này, nhìn hắn thế này, Hoàng Thượng lại thấy có chút đáng yêu.


Nhưng đáng yêu cũng không che được cái tính nghịch ngợm. Hoàng Thượng hừ một tiếng từ mũi, đặt Tiêu Yến Ninh vào lòng Thái Tử: "Đưa về."


Thái Tử: "..."


Thái Tử cứng người, cảm giác như ôm phải củ khoai nóng bỏng tay. Không, còn tệ hơn khoai nóng, khoai thì cùng lắm bỏng tay, còn đây là mềm, là vật sống!


Chớp mắt từ lòng Hoàng Thượng sang lòng Thái Tử, Tiêu Yến Ninh tiếp tục làm nũng. Hắn nghiêng đầu, nhìn Thái Tử, chớp mắt, ánh nhìn lộ vẻ nghi hoặc, như không hiểu sao lại đổi người.


Nhìn Tiêu Yến Ninh trắng trẻo, tinh xảo đáng yêu. Khi thấy dáng vẻ này, Thái Tử bỗng hiểu vì sao Hoàng Thượng lại mang hắn về Càn An Cung. Nếu hắn không nghịch ngợm thế này, đặt trước mặt như vật cát tường, tâm trạng tự dưng sẽ vui vẻ hơn nhiều.


Nhìn một lúc, thấy không phải người quen, Tiêu Yến Ninh từ từ bĩu môi, như sắp khóc.


Thái Tử luống cuống: "Ta là ca ca, đừng khóc, ta đưa đệ về chỗ Quý Phi nương nương."


Tiêu Yến Ninh thầm nghĩ, đứa trẻ một tuổi mà hiểu được lời này mới là lạ.


"Ca... ca ca." Hắn rưng rưng gọi một tiếng, đầy vẻ tủi thân.


Thái Tử: "..." 


Một tiếng "ca ca" khiến y lúng túng. Y và muội muội cách không nhiều tuổi, nên y chưa từng tự tay chăm sóc nàng, lâu dần cũng quên mất cảm giác khi gặp gỡ. 



Giờ nhìn Tiêu Yến Ninh, Thái Tử chỉ nghĩ, nếu có một đệ đệ đồng phụ đồng mẫu gọi mình như thế, y sẵn sàng nhường cả giường Đông Cung cho hắn ngủ.


Hoàng Thượng: "..."


Thái Tử sai cung nhân lấy áo choàng lông cáo trắng quấn quanh Tiêu Yến Ninh, quấn mấy vòng kín mít. Y không dám ôm hắn lâu, vội muốn đưa về, bèn tâu: "Nhi thần xin đưa Thất đệ về ngay."


"À, ừ." Hoàng Thượng đáp, liếc nhìn Tiêu Yến Ninh.


Hắn đang tựa vào cổ Thái Tử, sợ sệt nhìn ngài, như ngầm tố cáo sao ngài không bế mình.


Hoàng Thượng thoáng chạnh lòng. Cũng phải, Tiêu Yến Ninh và Thái Tử gặp nhau chẳng mấy lần, thấy mặt lạ, lòng khó tránh sợ hãi.


Nhưng đã là bậc đế vương, lời vàng ngọc đâu thể thu hồi.


Trong lúc ngài do dự, Thái Tử đã ôm Tiêu Yến Ninh rời đi.


Khi bóng người khuất, Hoàng Thượng đứng trong điện trống, hồi lâu, đột nhiên hỏi: "Thái Tử có được không? Chính nó cũng còn là trẻ con, trời lạnh đất trơn, liệu hai đứa có ngã không? Với lại, Tiểu Thất có lạnh không?"


Phùng Ân: "..." Hỏi lắm thế, sao ngài không tự đưa đi?


Thấy Phùng Ân im thin thít, Hoàng Thượng thầm nghĩ, quả nhiên chỉ đáng làm thái giám hầu bên cạnh, đến một câu cũng chẳng biết nói.


---


Tần Quý Phi trở về cung, mí mắt cứ giật liên hồi, lòng bồn chồn, lại chẳng dám dò la hành tung Hoàng Thượng, sợ bị gán tội dò xét.


Nghe tin Thái Tử đưa Tiêu Yến Ninh về, nàng đi qua đi lại trong cung không biết bao vòng. Biết hắn đã về, nàng vội vàng bước ra. Còn ai đưa hắn về, nàng chẳng buồn nghe kỹ.


Thấy Thái Tử đứng trước cửa cung, Tần Quý Phi giật mình. Nhìn dáng vẻ cứng đờ của y và đứa trẻ trong lòng, nàng vội nhận lấy. Tiêu Yến Ninh lặng lẽ tựa vào nàng.



Thái Tử: "..."


Y ngượng ngùng, biết trả lời sao đây?


Y đành trả lời lấp lửng: "Cũng không có, nhi thần vâng lệnh Phụ Hoàng đưa Thất đệ về, nay việc đã xong, xin được phép cáo lui."


Tần Quý Phi lại cảm tạ: "Đa tạ Thái Tử điện hạ."


Tiêu Yến Ninh tranh thủ lấy lòng thiên tử tương lai, ngoảnh đầu gọi: "Ca... ca ca."


Thái Tử khựng lại: "Trời lạnh, Quý Phi nương nương mau đưa Thất đệ vào, đừng để bị lạnh." Nói xong, y mới rời đi.


"Con có nghịch ngợm ở chỗ Phụ Hoàng không?" Tiễn Thái Tử rời đi xong, Tần Quý Phi quay lại, nhíu mày hỏi.


Tiêu Yến Ninh dĩ nhiên chẳng đáp. Hắn còn là trẻ con, biết gì đâu!


Khi tin Thất Hoàng Tử tè lên long sàng truyền đến tai Tần Quý Phi, nàng chỉ thấy trời đất sụp đổ.


Các phi tần khác cũng câm nín. Đưa cho Thất Hoàng Tử một cái long sàng, chẳng hóa rồng được thì thôi, lại còn dám nhấn chìm long khí!


Nghe nói Hoàng Thượng tức giận, giữa trời lạnh giá, lập tức sai Thái Tử đưa Tiêu Yến Ninh về Vĩnh Chỉ Cung.


Hoàng Hậu nghe tin, đặc biệt triệu Thái Tử đến hỏi rõ. Thái Tử cũng không giấu, kể lại tường tận.


Hoàng Hậu chớp mắt, hồi lâu chẳng nói gì.


Chẳng bao lâu sau, Tiêu Yến Ninh nhiễm phong hàn.


Trong cung lại có kẻ lời ra tiếng vào. Người bảo lúc Tần Quý Phi đưa hắn đến Chung Tường Cung, hắn thấy máu mà hoảng sợ. Người lại nói Thất Hoàng Tử mệnh mỏng, ngủ long sàng không chịu nổi.


Ngủ một lần, không trấn được long khí, liền đổ bệnh.


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 15
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...