Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 149


Hành động của Thận Vương và Tĩnh Vương, ngày thường vốn không nổi bật, cũng chẳng mấy ai để tâm. Nhưng vào thời khắc đặc biệt này, chỉ một chút động tĩnh nhỏ cũng khiến họ trở nên lồ lộ trong mắt mọi người. 


Trong mắt người khác, hoặc là họ đang làm chuyện mờ ám nên lòng đầy lo lắng, hoặc là họ quá coi trọng ý kiến của Thụy Vương, nên gặp chuyện gì cũng muốn cùng hắn thương lượng.


Dù là trường hợp nào, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía họ, vây chặt lấy họ, như muốn xuyên thấu lớp vỏ ngoài để nhìn sâu vào tâm can.


So ra, Thụy Vương vẫn giữ được vẻ điềm tĩnh, từ điểm này mà nói, tâm lý của hắn vững vàng hơn Thận Vương và Tĩnh Vương rất nhiều.


Thụy Vương đưa mắt nhìn Tiêu Yến Ninh từ đầu đến chân, vẻ mặt khó hiểu: "Ta không hiểu ý của Thất đệ lắm. Khi Thái tử điện hạ mất tích năm xưa, đám hoàng tử chúng ta tuổi còn nhỏ, chưa ai rời cung lập phủ, làm sao biết được ai phái người truy sát Thái tử? Hơn nữa, nếu ta nhớ không nhầm, sau khi Thái tử hồi kinh đã nói rõ chuyện bị tập kích. Chẳng phải là do đám quan viên liên quan đến Nam Cương và mỏ vàng sợ hãi, lo Thái tử tra ra chuyện họ làm giả mỏ vàng, nên mới phái người truy sát để che giấu hành vi tham ô vàng hay sao? Qua bao năm, Thất đệ giờ nhắc lại chuyện này, rốt cuộc có ý gì?"


Tiêu Yến Ninh: "Chẳng có ý gì cả, chỉ là tò mò thôi."


Thụy Vương cười khẩy: "Nếu Thất đệ đã tò mò thế, sao không tự đi tra cho rõ, biết đâu lại tìm ra vài thứ mới mẻ."


Đối mặt với giọng điệu mỉa mai của Thụy Vương, Tiêu Yến Ninh chẳng hề nổi giận. Hắn nói: "Thời gian đã lâu, dù năm xưa có gì đó, giờ cũng chẳng thể tra ra. Trừ phi, có kẻ đứng sau lưng làm con chim sẻ rình con ve." Nói đến đây, hắn còn bật cười vì câu đùa nhạt nhẽo của chính mình.


Nhưng ngay sau đó, Tiêu Yến Ninh ngừng cười, bởi ánh mắt Thụy Vương nhìn hắn như thể đang nhìn một gã điên.


Hắn thu lại tâm tư, nói: "Thôi được, chuyện Thái tử ca ca rơi xuống vực tạm gác lại. Tứ ca, những chuyện riêng tư của Thái tử ca ca, các huynh làm sao biết được? Đừng vội phủ nhận là các huynh không biết. Dù lúc ấy Hồ đại nhân đứng ra đàn hặc Thái tử, nhưng trước đó đã có tin đồn rò rỉ. Men theo manh mối, tự nhiên sẽ tìm ra vài dấu vết." 


Nếu không, Thái tử sau này đâu cần dùng vụ án gian lận khoa cử để đối phó ba người bọn họ.


Thụy Vương mím chặt môi, không lập tức lên tiếng.


Ngồi trên cao, Hoàng Thượng trầm giọng: "Nói."


Ngày trước, ngài không truy cứu những chuyện này, bởi Thái tử quả thực có chỗ thiếu đức hạnh. Nhưng giờ Thái tử đã mất, trong tình cảnh này, nếu Thụy Vương không nói rõ một hai, cơn giận ngài tích tụ vì cái chết của Thái tử sẽ trút hết lên đầu hắn.


Cơn thịnh nộ của đế vương, e là Thụy Vương cũng chẳng muốn nếm thử.



Thụy Vương cúi mắt, khẽ nói: "Mấy năm trước, có một nữ tử Nam Chiếu đưa một đứa trẻ vào kinh. Nàng ta không biết thân phận Thái tử, chỉ cầm ngọc bội của y đi khắp nơi dò hỏi." Trong kinh thành, quan viên nhiều vô kể, người tinh mắt cũng không thiếu. Tình cờ, người của Tĩnh Vương phát hiện ra chuyện này.


Lúc ấy, dù Thụy Vương và những người khác không rõ chuyện gì xảy ra, nhưng trực giác mách bảo nữ tử kia và Thái tử có mối quan hệ không tầm thường. Người và việc như vậy, biết đâu ngày nào đó sẽ hữu dụng, nên họ muốn kiểm soát nàng ta trước.


Họ phái người tiếp cận nữ tử kia, nói rằng họ biết chủ nhân của ngọc bội. Nếu nàng ta hợp tác, mọi chuyện sẽ dễ dàng. Nếu không, họ sẽ cưỡng chế mang nàng ta đi. Ai ngờ, nữ tử ấy trông ngốc nghếch nhưng đầu óc lại lanh lợi, nhân lúc họ không để ý đã chạy mất.


Người của họ đuổi theo, lại đụng phải Quý Lạc Thanh. Đám người ấy không dám làm tổn thương Quý Lạc Thanh, lại sợ ra tay quá mạnh sẽ lộ sơ hở. Cuối cùng, vài kẻ bị Quý Lạc Thanh tóm gọn, đưa thẳng đến Ngũ Thành Binh Mã Ti.


Tiêu Yến Ninh nhớ mang máng có chuyện này. Khi ấy, hắn còn nghĩ số phận thật trêu ngươi. Quý Lạc Thanh bề ngoài lạnh lùng nhưng nội tâm ấm áp. Nếu Lương Tĩnh lớn lên cùng hắn, cả hai hẳn đã trở thành tri kỷ.


Chỉ tiếc, vẫn là bốn chữ: số phận trêu ngươi.


Tiêu Yến Ninh: "Rồi sau đó?"


Thụy Vương bực bội: "Chẳng có sau đó." Nghĩ đến sự hiện diện của Hoàng Thượng, hắn liếc mắt, dịu giọng: "Nàng ta mang đứa trẻ biến mất, mãi đến hai năm trước mới thấy lại ở kinh thành..." Khi ấy, đứa trẻ đã lớn, dung mạo thấp thoáng nét giống Thái tử.


"Ban đầu nghĩ người này có chút kỳ lạ, định đưa họ đến trước mặt Thái tử, nếu có hiểu lầm gì thì cũng giải quyết cho rõ..." Thụy Vương biện minh cho hành động của mình. Nhưng thực tế, họ thấy Thái Tử có nhược điểm này, liền muốn giữ lại làm con bài của mình.


Kết quả, vừa tra được tung tích nữ tử kia, họ còn chưa kịp hành động, một nhóm người khác đã xuất hiện.


Sau này, Thụy Vương cẩn thận nghĩ lại, nhóm người kia rất có thể do Thái tử phái đến. Chưa kịp đối đầu, lần này, họ lại chạm mặt An Vương, người đang đưa An Vương phi ra ngoại ô ngắm hoa mai.


Với tính cách của An Vương, làm sao chịu nổi cảnh ỷ mạnh h**p yếu? Hắn lập tức xông lên bênh vực kẻ yếu.


Hai nhóm người đánh nhau loạn xạ, gây náo động gần trang viện của Tiêu Yến Ninh, khiến hắn và Lương Tĩnh bị kinh động.  


Cả hai bên đều không dám lộ diện, cũng không thể bị bắt. Quan trọng hơn, họ không dám làm tổn thương Tiêu Yến Ninh. 


Nếu làm An Vương bị thương, hắn cùng lắm chỉ kể lại sự thật với Hoàng thượng, rồi theo quy trình bắt người. Nhưng nếu là Tiêu Yến Ninh bị thương, hắn chẳng phải sẽ lật tung cả kinh thành sao? Thế nên, cả hai bên chỉ có thể trơ mắt nhìn mẹ con kia rời đi, còn mình thì thừa cơ chuồn mất.


Nghĩ đến đây, trong mắt Thụy Vương thoáng chút giễu cợt.



Rồi sau đó, An Vương rơi vào cảnh giam trong Chiếu Ngục.


Thụy Vương nhìn Tiêu Yến Ninh, giọng trầm trầm: "Thất đệ lúc đó chẳng lẽ không để ý đến diện mạo đứa trẻ sao?"


Tiêu Yến Ninh thản nhiên: "Thật sự không để ý, ta vốn chẳng quan tâm tới mấy chuyện này."


Thụy Vương: "..." Thận Vương nói quả không sai, Tiêu Yến Ninh mắt cao hơn đầu, người thường khó mà lọt vào mắt hắn.


Tiêu Yến Ninh nhìn Thụy Vương, giọng mỉa mai: "Nói ra cũng khéo, người mấy năm không xuất hiện, vừa vào kinh thành đã bị Tứ ca các huynh nhìn thấy. Nhìn còn rõ thế, sao chẳng ai để ta thấy?"


Thụy Vương nghẹn lời. Hắn cũng từng nghi ngờ vấn đề này, nhưng tra tới tra lui chẳng được gì. Sau đó, An Vương xảy ra chuyện, sự chú ý của họ đương nhiên bị dời đi. An Vương là cánh tay đắc lực của Thái tử. Hắn vừa gặp nạn, Thụy Vương và những người khác chỉ nghĩ làm sao đánh Thái tử thêm một đòn. 


Còn cặp mẹ con kia, họ vẫn luôn tìm kiếm, chỉ là chưa từng tìm ra.


Nghĩ đến đây, Thụy Vương lặng lẽ liếc Hoàng Thượng.


Nói cho cùng, Thái tử làm chuyện không nên làm trước. Họ không dám chắc thật giả, muốn giữ người lại thì có gì sai? 


Hoàng Thượng là minh quân, cũng muốn làm minh quân, tất nhiên sẽ không vì liên quan đến Thái tử mà làm gì Thụy Vương. Đây cũng là một lý do Thụy Vương dám mở miệng.


Lời Tiêu Yến Ninh nói vừa thật mà cũng vừa giả. Khi đó, hắn và Lương Tĩnh chưa nói rõ lòng nhau, tâm tư và cảm xúc của hắn phần lớn đặt trên người Lương Tĩnh. Vì thế, ban đầu hắn không để ý mẹ con kia, dù thấy có chút kỳ lạ, cũng chẳng nghĩ sâu xa.


Mãi cho đến khi An Vương đột nhiên gặp chuyện.  


Giây phút Tiêu Yến Ninh thực sự quyết tâm tranh giành ngôi vị, chính là lúc An Vương gia bại nhân vong.


Cả hắn và An Vương đều là người công khai tôn Thái tử làm chủ. Nhưng từ khi An Vương xảy ra chuyện, Tiêu Yến Ninh chưa từng nghe Thái tử cầu xin Hoàng Thượng.


Thái tử không lập tức cầu xin, sau đó cũng chưa từng lên tiếng.


Dù rằng An Vương phạm tội liên quan đến mưu nghịch, Hoàng Thượng đang trong cơn thịnh nộ, người lên tiếng có thể bị vạ lây. Nhưng trong lòng Hoàng Thượng, Thái tử và hắn vẫn có một vị trí khác biệt. Tự cao một chút mà nói, khi ấy Tiêu Yến Ninh dám xông vào Chiếu Ngục, thậm chí gây thương tích cho Vu Táng của Trấn Bắc Phủ Ti, cũng chỉ dựa vào sự khác biệt này.



Nếu Thái tử lúc đó lên tiếng cho An Vương, dù Hoàng Thượng giận dữ, cùng lắm chỉ quở trách vài câu, tuyệt đối sẽ không làm gì Thái tử.


Thái Tử giữ im lặng, ngoài mặt là do không muốn dính dáng đến chuyện này, nhưng phần lớn là vì y không muốn nói giúp cho An Vương.  


Trong khoảng thời gian đó, Tiêu Yến Ninh đã nghĩ rất nhiều. Hắn nghĩ về thái độ của Thái tử, về tương lai của mình, và cả cặp mẹ con bất ngờ xuất hiện kia... 


Càng nghĩ nhiều, sự thật càng rõ ràng.


Tiêu Yến Ninh không biết sau khi An Vương hồi kinh có nói gì với Thái tử về nghi ngờ của mình không, nhưng Thái tử không cầu xin cho An Vương, chắc chắn liên quan đến cặp mẹ con kia.


Hắn thậm chí từng ác ý nghĩ, khi Thái tử phát hiện An Vương biết bí mật của mình, y bắt đầu sinh nghi, thậm chí sợ hãi An Vương – người nắm thực quyền binh lực. Thế nên, khi An Vương vướng vào tội mưu nghịch, Thái tử bèn thuận nước đẩy thuyền.


Thái tử là trữ quân, người sẽ trở thành Hoàng đế, ở vị trí ấy, bệnh đa nghi là điều khó tránh.


Nhưng Tiêu Yến Ninh chỉ cần nghĩ đến một ngày mình rơi vào hoàn cảnh như An Vương, hắn đã thấy bất an. Thái tử rất tin tưởng An Vương, nhưng niềm tin ấy chẳng thể sánh bằng địa vị của y.


Năm xưa, khi Hoàng Thượng muốn thu hồi Thanh Châu, cân nhắc người dẫn quân đi Tây Bắc, Tiêu Yến Ninh đương nhiên nghĩ phải là An Vương. Nhưng Thái tử, ngoài việc tiến cử An Vương, còn đề cử cả nhạc phụ của mình.


Thái tử cũng sẽ có nỗi lo, cũng sẽ muốn tăng lợi thế trong tay, đồng thời cân bằng các thế lực.  


An Vương trong Chiếu Ngục có lẽ cũng hiểu ra điều này. Vì thế, khi Tiêu Yến Ninh đưa hắn trở lại Chiếu Ngục, An Vương đã kể lại chuyện mình từng tính kế hắn ở Tây Cương.


An Vương dùng sự thật để nói với Tiêu Yến Ninh rằng, đừng tin vào tình huynh đệ, ngay cả An Vương – người từng thân thiết với Tiêu Yến Ninh – còn có thể tính kế hắn, huống chi là người khác.


Tính toán là tính toán, chẳng phân biệt lý do, chẳng kể chuyện lớn nhỏ.


Thời gian đó, Tiêu Yến Ninh hiểu ra một điều: hắn muốn ngôi vị ấy.


Hắn không muốn một ngày bị người hãm hại, rơi vào cảnh ngộ nào đó, chỉ vì một chút nghi ngờ của kẻ trên cao, mà ngay cả cơ hội tự biện bạch cũng không có.


"Nói ra, cặp mẹ con ấy vẫn là Tam ca cứu." Tiêu Yến Ninh thu lại tâm tư, nhìn thẳng Thụy Vương hỏi, "Nhắc đến Tam ca, Tam ca giờ vẫn còn ở trong Chiếu Ngục. Tứ ca, chuyện Tam Ca vào ngục, có liên quan gì đến huynh, Ngũ ca và Lục ca không?"



Tiêu Yến Ninh: "Ta càng nghĩ càng thấy Từ các lão đầu óc đúng là có vấn đề. Tam tẩu xuất thân từ nhà họ Từ, trong phủ Tam ca xuất hiện long bào, nếu Từ các lão thật lòng nghĩ cho Tam ca và con gái mình, chỉ cần lén báo cho Tam tẩu một tiếng, đốt long bào đi là xong. Dù không đốt, nếu nhà họ Từ không muốn đồng lõa với Tam ca, cũng nên tra xét rõ ràng, chứ không thể nghe lời phiến diện từ một phía. Nhưng đầu óc Từ các lão đúng là khác người, chẳng biết bao nhiêu người ủng hộ Tam ca, vậy mà dám vào cung bẩm báo phụ hoàng, không sợ phụ hoàng nổi giận tru di cả cửu tộc Từ gia sao?"


Nói đến đây, Tiêu Yến Ninh dừng lại, rồi tiếp: "Có lẽ ta nghĩ nhiều rồi. Biết đâu Từ các lão chỉ đơn thuần có một tấm lòng son sắt."


Nhưng ngay sau đó, hắn tự phủ định: "Cũng chưa chắc. Biết đâu Từ các lão bị ai nắm thóp điều gì đó lớn, buộc phải bỏ rơi con gái mình. Các vị nghĩ sao?"


Mọi người: "..." Lời hay lời dở đều để ngươi nói hết rồi, còn ai nói được gì nữa?


Lúc này, Tưởng Thái hậu bị gió lạnh thổi qua, ho khan vài tiếng. Tin Thái tử đột tử khiến bà nghẹn ngào khó chịu. Đôi mắt bà còn đỏ, vẻ mặt khó coi, ho xong, bà nhìn Hoàng Thượng: "Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, mấy việc các ngươi nói đều là triều chính, ta không muốn nghe. Ta mệt rồi, muốn đi thăm Thái tử."


Lời chưa dứt, Tiêu Yến Ninh vội nói: "Tổ mẫu à, vở kịch mới bắt đầu, sao người lại muốn rời đi rồi? Triều sự khô khan, vậy nói chút chuyện nhà nhé."


Nói xong, hắn nhìn sang Khang Vương: "Nhị ca, vị bạn đọc sách của huynh, Từ Kinh gì gì đó, phải không? Hắn là người nhà họ Từ, chẳng lẽ không nhắc gì với Nhị ca về việc Từ các lão tố cáo Tam ca sao?"


Khang Vương: "..." Sao mũi dùi lại chĩa về phía hắn rồi?


Bị Tiêu Yến Ninh nhìn, Khang Vương có chút căng thẳng, ho khan hai tiếng: "Hắn đúng là người nhà họ Từ, nhưng mấy năm nay làm quan ở ngoài, ta và hắn đã lâu không liên lạc. Không biết hắn có biết gì không."


"Vậy sao." Tiêu Yến Ninh lộ vẻ thất vọng. Bạn đọc sách của Khang Vương học vấn bình thường, quan hệ với Khang Vương cũng nhạt, tính cách rất kín tiếng, kín đến mức hắn suýt quên mất người này. Nhưng điều này cũng liên quan đến Khang Vương. Những năm qua, Khang Vương nửa thời gian ở triều, nửa thời gian ở nhà dưỡng bệnh. Ấn tượng của mọi người về hắn chỉ có bệnh, bệnh, bệnh.


Gió thổi là ngã, so với các hoàng tử khác, Khang Vương như cái bóng, hiếm ai nhớ đến, huống chi quan tâm chuyện khác về hắn.


Tiêu Yến Ninh nhìn Khang Vương, tiếp tục: "Nhị ca sức khỏe yếu, ít giao du với người khác, không biết chuyện này cũng bình thường. Chỉ là, ta còn một việc muốn hỏi. Năm xưa, Hình bộ, Đại Lý Tự, Đô Sát Viện phụng mệnh phụ hoàng xét lại vụ án cũ Tây Bắc. Sau khi Quý Hầu gia nhận tội, ký tên, thì tự vẫn trong ngục. Đại Lý Tự thiếu khanh, Viên Phương Cổ, cha của Nhị tẩu, cũng là nhạc phụ Nhị ca, chẳng lẽ không nói gì với Nhị ca về nghi vấn khi Quý Hầu gia tự vẫn sao?"


"Chẳng lẽ không có kẻ khả nghi nào nói gì với ông ấy? Nghĩ mà xem, Quý Hầu gia chỉ vì một phút sai lầm mà hại hàng vạn tướng sĩ và chủ tướng Tây Bắc. Nhưng nhờ có con trai làm phò mã, tội trạng đều đổ lên đầu ông ấy. Sau khi tự vẫn, người của Quý gia chỉ bị lưu đày. So với nhà Ôn gia, kết cục của Quý gia như trúng số độc đắc, mơ cũng phải cười tỉnh. Tội của Quý gia đáng chết, bị quân đội canh gác nghiêm ngặt, tam ti hội thẩm, dưới bao con mắt, vậy mà Quý Hầu gia cứ thế thành công tự vẫn, quyết tâm chết cũng thật kiên định nhỉ."


"Nhưng Quý Hầu gia chẳng lẽ không nghĩ, sau khi ông ấy chết, nếu phụ hoàng không tha cho Quý gia, chẳng phải ông ấy chết oan sao?"


Tác giả có lời muốn nói:


Khang Vương cưới vợ được nhắc ở giữa chương 74 nha~


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 149
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...