Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 147
Thái tử nói những lời ấy, khóe môi khẽ nhếch, như cười mà chẳng phải cười, ánh mắt thoáng nét trào phúng. Bình thường, y vốn là Thái tử điện hạ phong thái quân tử, đoan trang ôn hòa, tựa ngọc quý trên tay, ngay cả bước đi cũng toát lên khí độ thanh tao. Nếu có ai trông thấy dáng vẻ y lúc này, e rằng sẽ không kìm được mà buông vài lời khuyên can.
Tiêu Yến Ninh nhìn y, Thái tử lại cười thong dong, hỏi lần nữa: "Có phải bị cô gia làm cho hoảng sợ rồi không?" Ánh mắt y ánh lên chút chờ mong, dường như rất muốn thấy hắn lúng túng, sợ hãi.
Nhưng Tiêu Yến Ninh chỉ mím môi, mặt lạnh như tiền, đáp: "Không có."
Hắn thầm nghĩ, không biết Thái tử bị gì mà kỳ quặc thế này. Muốn thấy hắn sợ, chi bằng nửa đêm lén vỗ vai hắn một cái, hiệu quả hơn nhiều. Hắn đường đường là người lớn, vài ba câu nói làm sao khiến hắn hoảng loạn được?
Lời Tiêu Yến Ninh là thật lòng, nhưng Thái tử chỉ nheo mắt cười, vẻ mặt chẳng mấy tin tưởng. Cũng phải, y nhìn hắn lớn lên, ít nhiều hiểu rõ tính tình hắn. Chỉ có thể nói, Tiêu Yến Ninh từ nhỏ đã quen thốt lời dối trá, khi nói dối thì người đời tin sái cổ, giờ hắn nói thật lại chẳng ai buồn tin.
Thái tử lại hỏi: "Thất đệ, đề nghị vừa rồi của cô gia, đệ thấy thế nào?"
Tiêu Yến Ninh đáp cộc lốc: "Không thế nào cả."
Thái tử thành khẩn: "Thất đệ lo Tiêu Hành không thể thuận lợi lên ngôi ư?"
Không đợi hắn trả lời, y tiếp lời: "Về điểm này, Thất đệ cứ yên tâm. Trừ đệ ra, những kẻ khác chẳng đáng lo. Hôm nay, ngoài cung, Tứ đệ, Ngũ đệ đều đang điều động phủ binh, lại còn lén lút mang theo không ít người vào cung. Là chúng ép buộc cô gia, là chúng vô lý trước. Khi phụ hoàng tỉnh lại, thấy được hành vi của chúng, trong lòng chỉ có oán trách. Sau này, làm sao ngài có thể giao giang sơn cho chúng?"
"Tiêu Hành là đích tử của cô gia," Thái tử nói tiếp, "đến lúc đó, phụ hoàng nhìn thấy nó, sẽ thấy bóng dáng của cô gia. Nếu phụ hoàng cầm cự thêm vài năm, Tiêu Hành lớn hơn chút nữa, cơ hội ngồi lên ngôi vị ấy càng lớn." Dù sao y là Thái tử được Hoàng thượng bồi dưỡng bao năm, chưa từng điều động vệ suất Đông cung, cũng chẳng làm gì sai trái. Hoàng thượng đối với y, chỉ có áy náy mà thôi.
Tiêu Yến Ninh nghe mà cả người tê dại. Hắn muốn hỏi, sao Thái tử lại nghĩ hắn không nằm trong số "những kẻ khác"? Chỉ vì ngày thường hắn tỏ ra vô hại ư? Dù vô hại thế nào, hắn vẫn là một hoàng tử!
Song, thận trọng đã khắc sâu vào xương tủy Tiêu Yến Ninh. Dù đến nước này, hắn cũng chẳng để lộ suy nghĩ trong lòng, tránh lưu lại kẽ hở trong lời nói. Hắn chỉ nhàn nhạt đáp: "Thái tử ca ca, nếu huynh muốn Tiêu Hành làm hoàng đế, chi bằng tự mình sống thật tốt, tự mình lên ngai vàng. Sau này, Tiêu Hành sẽ thuận lý thành chương kế vị."
Như thế, không ai có thể bắt lỗi.
Nương tựa vào ai cũng chẳng bằng nương tựa vào chính mình. Khi ấy, đám thúc thúc như bọn hắn nếu muốn đoạt quyền từ tay Tiêu Hành, sẽ bị gán tội phản nghịch, bị vô số quan viên trung thành với người thừa kế chính thống xả thân ngăn cản.
"Cô gia cũng muốn lắm chứ," Thái tử cười, khóe môi rỉ ra một vệt máu. Y lấy khăn lụa, chậm rãi lau đi, giọng điệu thờ ơ: "Chỉ tiếc, thời gian của cô gia không còn nhiều nữa."
Tiêu Yến Ninh thấy cảnh ấy, lòng trĩu xuống. Hắn bước nhanh tới, giật lấy khăn trong tay Thái tử. Vết máu trên khăn đen kịt, màu sắc rõ ràng bất thường.
Hắn nhìn y, Thái tử chỉ mỉm cười, nụ cười thoáng nét cô đơn: "Bệnh của phụ hoàng e là sắp khỏi rồi. Những ngày qua, ngài luôn âm thầm quan sát cô gia và Tứ đệ, Ngũ đệ. Những việc chúng ta làm, ngài đều thấy rõ, trong lòng chắc hẳn rất thất vọng. Chỉ tiếc, giờ lành trong lễ mừng thọ của tổ mẫu đã qua, cô gia không thể đích thân đến thỉnh an tổ mẫu và phụ hoàng nữa."
"Huynh đừng nói nữa, người đâu, gọi ngự y!" Tiêu Yến Ninh thấy máu lại trào ra từ khóe môi Thái tử, nhỏ giọt từng vệt, cả người hắn lạnh toát, vội hét lớn.
Nghe tiếng gọi, trưởng sử Đông cung Liễu Minh Ngạn cùng với hai vị trưởng sử Tả, Hữu trong phủ vội chạy vào. Thấy Thái tử từng ngụm máu phun ra, gương mặt vốn trấn định của họ lập tức bị sự kinh hoàng nuốt chửng. Họ quỳ sụp xuống, giọng run rẩy, ánh mắt hoảng loạn: "Thái tử điện hạ, ngài... ngài làm sao vậy?"
Hiện trường hỗn loạn. Thái tử nắm tay Tiêu Yến Ninh, lắc đầu: "Đừng gọi, vô ích. Đến lúc này rồi, huynh đệ ta chỉ muốn nói vài lời. Tiêu Hành lên ngôi, cô gia cũng lo lắm. Nó còn nhỏ, Thái tử phi khó tránh sẽ nhân danh Thái hậu can thiệp triều chính. Cô gia muốn đệ giúp cô gia trông chừng nó..."
Tiêu Yến Ninh tức giận: "Đệ trông không nổi!"
Dù cho hắn không có ý định tranh ngôi, dù hắn nguyện lòng phò tá Tiêu Hành, Thái tử phi và nhà họ Trương cũng chẳng dung nổi hắn, càng chẳng dung nổi nhà họ Tần – gia tộc của Tần Quý phi. Nếu thiên hạ rơi vào tay Tiêu Hành, đó sẽ là tân vương, triều đại mới. Tân hoàng có thân tộc của mình, Thái tử phi và nhà họ Trương há lại để nhà họ Tần và hắn lởn vởn như cái gai trong mắt?
Với Tiêu Hành, một bên là mẫu thân, một bên là thúc thúc; một bên là ngoại tổ, một bên là thần tử nhà Tần. Tiêu Yến Ninh chẳng dám, cũng chẳng thể đánh cược xem trong lòng Tiêu Hành, ai nặng ai nhẹ.
Vì thế, hắn không thể hứa với Thái tử điều gì, dù chỉ là lời nói suông.
Nói thật, từ khi Tiêu Yến Ninh chào đời, hắn và Thái tử đã đứng ở hai đầu đối lập. Nếu không có ký ức kiếp trước, hắn và Thái tử cũng đã chẳng thể hòa thuận như thế.
Nhà họ Tần danh vọng lẫy lừng, chỉ riêng việc Lễ bộ Thị lang Phương Úc, kẻ mà Tần Truy chẳng thèm ngó tới, cũng có chút dây mơ rễ má với nhà họ Tần. Vậy nên, dù Thái tử có thuận lợi đăng cơ, cũng không thể dung nổi một Tần gia quyền thế như thế.
Nếu Thái tử là bậc minh quân, nhà họ Tần có thể yên ổn rút lui.
Còn nếu không, sẽ là cảnh tân hoàng trừ diệt cựu thần.
Bao năm qua, Thái tử địa vị vững chắc, tính tình ôn hòa, được triều đình trong ngoài ủng hộ. Tiêu Yến Ninh không thể liên thủ với nhà họ Tần đi theo con đường mưu phản. Thế nên, hắn giữ quan hệ tốt đẹp với Thái tử, cố gắng không nghĩ ngợi lung tung. Dù sao, nghĩ nhiều dễ rơi vào ma chướng.
Khi mọi thứ thuận lợi, Tiêu Yến Ninh từng mơ mộng rằng, nếu Thái tử lên ngôi, hắn sẽ làm một vương gia nhàn tản, nhà họ Tần bớt nổi bật, từ từ rút lui. Ít nhất, nhà họ Tần sẽ không vì hắn mà thành cái gai trong mắt tân hoàng. Khi ấy, cựu thần nhường chỗ cho tân thần, mọi người đều an hưởng thái bình.
Thế nhưng xưa nay, thái bình là điều khó giữ nhất.
Mộng tưởng thì đẹp, thực tế lại phũ phàng. Bởi lẽ con người, đến vận mệnh của chính mình còn không làm chủ nổi.
Nếu Thái tử đủ sức trấn áp các huynh đệ, mọi thứ đều ổn.
Nhưng nếu Thái tử không còn, giữa Tiêu Yến Ninh và Tiêu Hành cách một thế hệ, lại cách cả thân tộc sau lưng, Tiêu Yến Ninh không thể bất chấp sự an nguy của Tần Quý phi và nhà họ Tần để phò trợ Tiêu Hành.
Làm thế, chẳng khác gì hắn tự tay đẩy nhà họ Tần lên đoạn đầu đài.
Dù có ích kỷ đến đâu, hắn cũng biết Tần Quý phi bấy lâu nay đối đãi với hắn thế nào. Nếu nhà họ Tần không động đến hắn, hắn sẽ chẳng làm gì tổn hại họ.
Tất cả những điều này, Tiêu Yến Ninh chẳng thể nói ra. Hắn không tin Thái tử không nhìn thấu.
Chỉ là, người không vì mình, trời tru đất diệt. Dù chỉ là một tia hy vọng mỏng manh, Thái tử cũng muốn mưu tính cho Tiêu Hành.
Thái tử nhìn Tiêu Yến Ninh thật lâu, rồi nói: "Nếu trông không nổi, thì hãy giúp cô gia bảo vệ nó."
"Người của Dược điển cục Đông cung đâu?" Tiêu Yến Ninh quay sang Liễu Minh Ngạn, giọng gấp gáp. Dược điển cục chuyên chăm sóc sức khỏe Thái tử, lẽ ra phải luôn túc trực bên y chứ?
Hữu trưởng sử vội vàng chạy đi gọi người.
Thái tử ngước mắt nhìn vào nơi xa xăm, giọng uể oải: "Cô gia bảo vệ không nổi nữa. Từ nhỏ, cô gia được phụ hoàng kỳ vọng, được danh sư chỉ dạy, được bá quan ca ngợi. Vậy mà cuối cùng rơi vào cảnh người chẳng ra người, quỷ chẳng ra quỷ này. Cô gia sống đủ rồi."
Nói xong, y nhìn Liễu Minh Ngạn, thần sắc bình thản: "Giao người cho Thất đệ."
Liễu Minh Ngạn khóc đến nói chẳng tròn câu, chỉ gật đầu lia lịa.
Khoảnh khắc ấy, Tiêu Yến Ninh cảm thấy tai mình như ù đi, vừa như điếc, vừa như vẫn nghe rõ mọi âm thanh. Hắn thấy Tả trưởng sử há miệng hét gì đó, nhưng chẳng nghe rõ. Xung quanh hỗn loạn, hắn chỉ lặng lẽ nhìn Thái tử chậm rãi khép mắt trước mặt mình.
Không biết qua bao lâu, Tiêu Yến Ninh chậm rãi đứng dậy, đầu óc tỉnh táo một cách lạnh lùng.
Từ khi phát hiện Thái tử bất thường, hắn đã nghi ngờ y nghiện thuốc trong quá trình chữa chứng đau đầu. Ban đầu, hắn không nghĩ theo hướng đó. Sau này, Thái tử liên tục mất kiểm soát, ai cũng cho rằng do bệnh đau đầu. Nhưng Tiêu Yến Ninh cảm thấy, triệu chứng của y giống bị thuốc chi phối hơn.
Xưa kia từng có thứ gọi là 'ngũ thạch tán', khiến người dùng sinh nghiện, nhưng từ lâu đã bị cấm vì tác hại khôn lường. Trên thị trường Đại Tề không hề có loại thuốc này, nếu không đã lan truyền từ lâu. Vì thế, Tiêu Yến Ninh nghi ngờ thứ Thái tử dùng đến từ ngoại quốc, hoặc qua đường biển, hoặc từ biên giới đất liền.
Hắn đã sai người của phủ Phúc Vương âm thầm điều tra. Có manh mối, có hướng đi, cuối cùng cũng tra ra được. Từ đủ loại dấu vết, Tiêu Yến Ninh gần như chắc chắn Thái tử đã nghiện thuốc.
Nghiện thuốc không chết ngay, nhưng sẽ chịu giày vò dài lâu. Thái tử đã tự định ngày chết cho mình. Vì Hoàng thượng còn đó, y không thể đăng cơ.
Mà người biết bí mật của y ngày càng nhiều — tin đồn về bệnh tình của Thái tử, nếu không phải do chính y tung ra, thì là lời cảnh cáo dành cho y. Sớm muộn, bí mật của y sẽ phơi bày trước thiên hạ.
Trong đau đớn chẳng thấy hy vọng, chẳng thấy tương lai, cuối cùng chỉ còn lại nỗi tuyệt vọng.
Tiêu Yến Ninh từng nghĩ, Thái tử có thể sẽ ra tay với Hoàng thượng. Trong cung có Hoàng hậu, ngoài cung Thái tử giám quốc, thời cơ đều thuận lợi. Nhưng nếu Thái tử thật sự ra tay, e rằng cũng chẳng thành công.
Lòng dạ tàn nhẫn của Thái tử không nhằm vào Hoàng thượng, mà là hướng vào chính mình.
Nghĩ đến những chuyện xảy ra ở Đông cung, Tiêu Yến Ninh tê dại cả người, chẳng biết cảm giác ra sao.
Lúc này, Hàn lâm học sĩ Lư Văn Dụ bước ra: "Hoàng thượng, Phúc vương không phải ngự y, chưa rõ Thái tử có cơ may cứu vãn hay không. Xin Hoàng thượng lập tức phái ngự y đến Đông cung, đồng thời sai cấm quân phong tỏa cung môn, giữ kín tin Thái tử tạ thế, tránh tin đồn thất thiệt gây hoang mang lòng người."
Tần Truy liếc Lư Văn Dụ, trầm giọng: "Hoàng thượng, việc này không ổn. Bá quan và các vương gia đều đang ở trong cung, nếu đột nhiên phong tỏa cung môn, không cho bá quan ra ngoài, e sẽ khiến lòng người hoảng loạn."
Tiêu Yến Ninh đứng bên, lạnh lùng quan sát. Lư Văn Dụ và Tần Truy, một kẻ hát mặt trắng, một kẻ hát mặt đỏ, nhưng ý đồ đều giống nhau: phong tỏa cung môn, giữ kín tin tức. Khi ấy, sẽ thấy rõ ngoài cung, ai là yêu, ai là ma.
Hoàng thượng giả bệnh vốn để thử lòng người. Nay Thái tử qua đời, ngài càng chẳng thể buông tay. Trước khi bá quan kịp lên tiếng, Hoàng thượng nắm chặt tay ghế, trầm giọng: "Chuẩn tấu."
Lúc này, Tiêu Yến Ninh lên tiếng, nhìn Thụy vương: "Tứ ca, vừa rồi ngoài điện, đệ nghe huynh nói Thái tử ca ca nghiện thuốc. Dù thật hay giả, đây cũng là bí mật Đông cung. Chuyện này, đệ tin người trong Đông cung chẳng ai dám tùy tiện nói ra. Vậy nên, Tứ ca, huynh nghe được từ đâu? Sao lại chắc chắn thế?"
Thụy vương ngẩn ra, chưa kịp hoàn hồn từ tin Thái tử qua đời. Nghe Tiêu Yến Ninh hỏi, sắc mặt hắn thoáng căng thẳng.
Ánh mắt mọi người đổ dồn vào Thụy vương, kể cả Thận vương và Tĩnh vương – hai kẻ vốn thân thiết với hắn.
Vừa rồi, ai nấy đều mải sững sờ, đau buồn, áy náy, nên chẳng ai nghĩ tới điều này.
Hoàng thượng đập bàn: "Nói!"
Thụy vương mềm nhũn, quỳ sụp, đầu cúi sát đất. Dù là đông lạnh giá, lòng bàn tay hắn túa mồ hôi lạnh. Hắn hít sâu, nói: "Phụ hoàng, nhi thần chỉ nghe vài tin đồn. Gần đây thần trí không rõ, nên tưởng tin đồn là thật, mới buột miệng nói bừa. Nhi thần có tội, không nên tùy tiện đoán mò về sức khỏe Thái tử."
"Tin đồn? Thú vị thật, tin đồn được chuẩn bị riêng cho Tứ ca sao?" Tiêu Yến Ninh cười lạnh: "Tứ ca, đệ từ Đông cung mang đến một người. Lát nữa, huynh xem có quen không."
Thụy vương cứng người.
Tiêu Yến Ninh nhìn Hoàng thượng: "Phụ hoàng..."
Hoàng thượng liếc hắn, rồi ra lệnh: "Đưa người lên."
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 147
10.0/10 từ 45 lượt.
