Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 144


Khi đã có thành kiến với ai, nhìn người đó chẳng đâu ra đâu – mũi không ra mũi, mắt chẳng ra mắt, tóm lại là chướng mắt toàn tập.


Thận Vương giờ nhìn Thái Tử chính là như vậy. Nhắc đến Thái Tử, hắn chỉ muốn cào cấu cho hả dạ. May mà mấy ngày nay hắn an phận dưỡng thương trong phủ, ít tiếp xúc với Thái Tử, kẻo không biết sẽ gây ra chuyện gì.


Vì chán ghét Thái Tử, nên y làm gì Thận Vương cũng thấy có ý đồ. Nói quá lên, dù Thái Tử chỉ thở một hơi, hắn cũng cảm thấy hơi thở ấy chứa độc, muốn hại chết hắn.


Tĩnh vương thì đối với Thái tử vẫn luôn canh cánh trong lòng, nghĩ có lẽ bản thân quá đa nghi. Nhưng giờ nhìn thấy thái độ của Thận vương đối với Thái tử, hắn liền cảm thấy suy nghĩ của mình khi so với ác cảm của Thận Vương, quả thật chỉ là kiến so với voi.


Thận Vương giờ chỉ giữ một nguyên tắc: việc Thái Tử muốn làm, đều chẳng phải chuyện tốt. Việc Thái Tử định làm, họ phải kiên quyết phản đối.


Tĩnh Vương ngoài mặt đồng tình, trong lòng lại nghĩ, phản đối thế nào, lấy gì để phản đối?


Thật ra, Thái tử từ đầu đến cuối đâu có làm chuyện gì vượt khuôn phép. Y đang quan tâm đến việc chế tạo hỏa dược và thuốc nổ, vốn cũng chỉ là để chuẩn bị cho lễ mừng thọ của Thái hậu mà thôi. Ngự sử còn chẳng thèm đàn hặc, họ lấy gì để phản đối, chỉ dựa vào mấy suy đoán vô căn cứ sao?


Vì sức khỏe tinh thần của Thận Vương, Tĩnh Vương không nói ra những điều này. Với một người vừa suýt mất mạng, phải nói lời dễ nghe để dỗ. Dù Thận Vương bảo trời sắp sập, Tĩnh Vương cũng có thể mặt không đổi sắc mà gật đầu tán thành.


Thận Vương tự thấy mình đại nạn không chết, ắt có hậu phúc. Thích khách không giết được hắn, thì đừng ai mong hại chết hắn.


Tĩnh Vương không muốn tiếp tục chủ đề này, bèn đổi sang chuyện khác: "Lần này huynh thoát nạn là nhờ Thất đệ, huynh phải cảm tạ hắn cho tử tế."


"Ta biết," Thận Vương dịu giọng, "Thất đệ cứu ta một mạng, chuyện này ta đã nghĩ kỹ. Tiêu Yến Ninh từ nhỏ chẳng có chí hướng gì, chỉ mê vàng bạc châu báu, như thể rơi vào hố tiền. Ta định, khi nào vết thương lành, sẽ mở kho riêng, để hắn tùy ý chọn vài món thích hợp mang về."


Tĩnh Vương buột miệng: "Huynh không sợ hắn vét sạch kho của huynh sao?" Người khác có thể vì sĩ diện mà chỉ chọn vài món, thậm chí không chọn. Nhưng Tiêu Yến Ninh, Tĩnh Vương tin hắn sẽ chẳng nể mặt, nói không chừng còn sai người khuân cả xe về phủ Phúc Vương.


Thận Vương: "..."


Sau khi thoát hiểm, hắn đã nghĩ đến chuyện này, còn tự thấy đây là ý tưởng rất hay. Kho của hắn đầy báu vật, tùy tiện lấy ra một món cũng là vô giá. Nhưng nghe Tĩnh Vương nhắc vậy, hắn hơi bất an. Tiêu Yến Ninh vốn thích quen kiểu 'được đằng chân lân đằng đầu', lỡ quá trớn thật thì Thận Vương sẽ cảm thấy khó chịu.


Đến lúc ấy, ơn chưa báo xong, e rằng ngay cả tình huynh đệ cũng chẳng còn.


Xem ra, đúng là không phải ý hay cho lắm.


Thận Vương nghĩ vậy, nhưng miệng vẫn cứng: "Hắn cứu mạng ta, lẽ nào mạng ta không quý hơn mấy thứ đồ vật chết tiệt đó? Cứ để hắn chọn, tùy ý chọn đi, ta xem hắn có dọn sạch phủ Thận Vương được không!"



Tĩnh Vương: "..."


Hắn ghét nhất là nói chuyện với mấy kẻ miệng cứng như Thận Vương, nhìn mà phát bực.


Rời phủ Thận Vương, Tĩnh Vương về phủ mình, nửa đêm lại lặng lẽ đến phủ Thụy Vương. Với những hành động gần đây của Thái Tử, nói không lo là giả. Thận Vương đầu óc rỗng tuếch, bàn bạc chẳng ra gì, nếu gặp chuyện vẫn nên tìm Thụy Vương thương nghị.


Quả nhiên, Thụy Vương điềm tĩnh hơn nhiều. Hắn nói: "Ta thấy Thái Tử chưa chắc đã động vào hỏa dược." Mục tiêu quá lớn, trừ phi Thái Tử muốn tất cả chết chung, nếu không, chỉ cần còn người sống, sẽ có kẻ vạch tội y.


Thái Tử hiện giám quốc, chẳng khác gì hoàng đế, hà cớ gì làm chuyện mất công vô ích?


Tĩnh Vương do dự, không nói gì.


Thụy Vương nhìn ngọn nến lay động trong gió, bất chợt hỏi: "Đệ nghĩ Thái tử có mục đích khác không?"


Tĩnh Vương: "Ý gì?"


Thụy Vương nhíu mày: "Đệ không thấy Thái tử gần đây hơi gấp gáp sao?" Hành động của y như muốn một mẻ lưới bắt hết đám hoàng tử.


Tĩnh Vương nhịn không được hỏi: "Lỡ Thái tử sức khỏe không ổn thì sao?"


Thụy Vương ngẩn ra, cân nhắc đến khả năng này, nghĩ đến hậu quả, hắn lẩm bẩm: "Dù là vậy, muốn một lần đối phó cả chúng ta lẫn Bình Vương cũng không dễ. Nếu Thái Tử thật sự bệnh nặng, muốn sớm lên ngôi, thay vì phí sức đối phó với chúng ta, chi bằng đối với phụ hoàng..." Lời chưa dứt, hắn hít một hơi lạnh, như bị ai bóp cổ, không thốt nổi.


"Huynh nói gì đấy?" Tĩnh Vương giật mình, nhảy khỏi ghế, làm ghế kêu kẽo kẹt.


Thụy Vương không ngờ mình lại thốt ra lời đại nghịch bất đạo ấy, mặt trắng bệch, môi run rẩy, đờ người ra.


Không khí im lặng, hoảng sợ bao trùm.


Tim hai người đập thình thịch.


Thụy Vương nuốt nước bọt, khó nhọc nói: "Đệ nghĩ Thái tử có chuẩn bị hai tay không?"


Nếu không xử được đám huynh đệ và Bình Vương, thì xử Hoàng Thượng.


Nghĩ đến đó, ý tưởng ấy đáng sợ thật, nhưng càng nghĩ lại càng thấy chẳng phải không thể.



Hơn nữa, quốc gia không thể một ngày không có chủ. Hoàng Thượng băng hà, Thái tử giám quốc đăng cơ, mọi thứ thuận lý thành chương. Đến khi tân đế lên ngôi, triều đại đổi thay, dù có bằng chứng, ai dám nói gì? Cùng lắm, chỉ để lại vài dòng trong sử sách.


Tĩnh vương nghe xong, cổ họng khô khốc, nuốt xuống một hơi rồi lại một hơi nữa, ấp úng nói: "Không, không thể nào, đó là phụ hoàng. Phụ hoàng còn có Lưu Hải bên cạnh, trong cung còn Thái hậu và tổ mẫu, Hoàng Hậu nương nương sao có thể một tay che trời?"


Lời đã đến nước này, Thụy Vương hít sâu, dứt khoát theo ý mình: "Có gì không thể? Biết đâu mấy thái giám bên phụ hoàng đã bị mua chuộc từ lâu. Người của Thái tử cài trong cung cũng không ít. Xưa nay, bao nhiêu đế vương từng giẫm lên máu cha và huynh đệ để ngồi lên ngai vàng? Thái Tử làm trữ quân cả đời, bây giờ sự đã đến nước này, nếu thân thể hắn thật sự có vấn đề, hắn cam tâm sao?"


Nếu là Thụy Vương, hắn chắc chắn không cam tâm.


"Ta nghi ngờ Thái Tử vừa muốn bắt gọn chúng ta, vừa muốn ra tay với phụ hoàng. Thọ lễ của tổ mẫu là cơ hội tốt. Khi ấy, mọi người đều bận chúc thọ, ai để ý đến Càn An Cung? Còn vài ngày nữa là thọ lễ rồi, chúng ta phải chuẩn bị."


Tĩnh Vương: "Chuẩn bị gì?"


Thụy Vương hít sâu: "Đến nước này, tiến cũng chết, lùi cũng chết. Chúng ta phải bàn với Nhị ca xem nên làm gì."


Còn Tiêu Yến Ninh? Tĩnh Vương suýt hỏi, nhưng lời đến miệng, hắn nuốt lại.


Thụy Vương: "Tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tất thương. Thái tử đã định ra tay với chúng ta, thì chúng ta phải khiến hắn trở tay không kịp."


Tĩnh Vương nhếch miệng.


Thụy Vương thấy dáng vẻ đối phương thì giật mình, gầm lên: "Đệ làm cái vẻ gì thế? Ta nói 'khiến hắn trở tay không kịp' là phá kế hoạch của hắn, không phải đi giết hắn!"


Thái Tử là trữ quân, hắn đâu có điên. Trừ phi thật sự có bằng chứng Thái Tử ra tay với Hoàng Thượng, nếu không, họ động vào Thái Tử, chính là loạn thần tặc tử.


Khi ấy, đừng nói "khiến hắn trở tay không kịp", họ đã bị đám ngự sử phun chết trên triều đình rồi. Hơn nữa, dù cộng hết phủ binh của các vương gia, cũng chẳng sánh được Vệ Suất của Đông cung, giờ Thái tử còn có người của phủ vệ bên Tuyên Châu ở nhà vợ chống lưng. Đối đầu trực diện, chẳng khác gì tự tìm chết.


Giờ họ chỉ có thể dựa vào trăm quan trong triều và thế lực trong cung.


Tĩnh Vương gật đầu lia lịa.


---


Tiêu Yến Ninh và Lương Tĩnh đang chơi cờ trong phủ Phúc Vương. Lúc Lương Tĩnh đi sai một nước, vẻ mặt thoáng hiện nét bực bội. Tiêu Yến Ninh thấy vậy liền cầm lấy tay y, đặt quân cờ xuống đúng chỗ.


Khi chơi cờ với người khác, hắn luôn chơi kiểu lưu manh, thích ăn gian. Giờ hắn lại đích thân dạy Lương Tĩnh cách làm lưu manh, còn nhân lúc rút tay, cố ý cọ mấy cái vào mu bàn tay y mới buông ra.



Tiêu Yến Ninh liếc y, trách móc: "Chơi cờ cần tĩnh tâm, ngươi tâm không tĩnh, sao chơi tốt được?"


Lương Tĩnh: "Ta chơi cờ vốn dở, tĩnh hay không cũng thế thôi."


Tiêu Yến Ninh gật đầu: "Ta cũng dở, nhưng vẫn phải ra vẻ."


Lương Tĩnh lười nghe hắn nói nhảm, buông quân cờ, thẳng thắn hỏi: "Yến Ninh ca ca, Tần đại nhân muốn gặp huynh, sao huynh không gặp?"


Gần đây, hành động của Thái Tử trên triều đình ngày càng lộ liễu. Không chỉ các vương gia, mà bá quan cũng thấy bất thường. Thậm chí có tin đồn, việc quan viên dâng tấu xin Hoàng thượng thoái vị, Thái tử đăng cơ, đều do Thái tử giật dây.


Tiêu Yến Ninh lười nghe đám người trên triều cãi qua cãi lại, lấy cớ nhiễm phong hàn, mấy ngày nay không lên triều. Hắn sợ người ta mượn danh thăm bệnh mà làm phiền, đã sớm đóng cửa phủ Phúc Vương, ai đến cũng không gặp. Thậm chí khi nhà họ Tần gửi thiếp, hắn cũng không chịu gặp.


Hắn lười biếng đáp: "Ta đối xử công bằng, sao có thể gặp họ mà không gặp người khác? Chẳng phải để người ta nắm thóp sao?"


Lương Tĩnh phản bác: "Nói vớ vẩn. Nếu thế, ta vốn dĩ cũng không nên ở đây."


Tiêu Yến Ninh bật cười: "Thôi được, giờ gặp họ làm gì? Bàn cách kéo Thái Tử ngã ngựa à? Chuyện đó vốn chẳng thực tế. Mà đã không thực tế, chi bằng không gặp."


Lương Tĩnh: "Bàn bạc chút cũng tốt mà." Tần Truy sẽ không gây hại cho Tiêu Yến Ninh, có nhiều người cùng nhau bàn bạc, đỡ để hắn phải một mình gánh vác.


Đừng thấy Tiêu Yến Ninh ra vẻ bất cần, Lương Tĩnh biết mấy ngày nay hắn ngủ không yên, quầng thâm dưới mắt rõ mồn một trên gương mặt trắng trẻo.


Tiêu Yến Ninh đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn giữa lông mày y: "Đừng cau mày, sắp xong rồi."


Lương Tĩnh cúi nhìn bàn cờ, hồi lâu, bất chợt nói: "Thái tử liệu có..." Y không nói hết, chỉ đưa tay làm động tác cắt cổ.


Tiêu Yến Ninh trợn mắt: "Ra khỏi cửa phủ Phúc Vương rồi thì ngậm miệng lại, đừng nói bậy nói bạ."


Lương Tĩnh: "..." Y đâu có ngốc mà đi nói với người ngoài.


"Yên tâm đi, trời có sập xuống, cũng đã có người chống." Tiêu Yến Ninh khẽ nói: "Sẽ không có chuyện đâu."


Lương Tĩnh: "Thật không?"


Tiêu Yến Ninh gật đầu.



Ngày trước thọ lễ của Tưởng Thái Hậu, Bình Vương vẫn chưa tìm thấy. Thái Tử nổi giận trên triều, mắng đám quan viên địa phương vô năng, đàn áp thổ phỉ bao ngày, phỉ đã diệt sạch, nhưng Bình Vương chạy thoát từ sào huyệt thổ phỉ vẫn bặt vô âm tín.


Thái tử hít sâu hai hơi, dịu giận nói tiếp: "Cô gia chỉ tiếc, thọ lễ tổ mẫu sắp đến, mà Bình Vương thúc không thể chúc thọ tổ mẫu."


Vài triều thần liếc nhau, không lên tiếng. Có lẽ y tiếc vì Bình Vương không theo kế hoạch mà vào kinh.


Ngày thọ lễ Tưởng Thái Hậu, nắng đẹp rực rỡ. Người vào cung đều nở nụ cười rạng rỡ, hòa thuận vui vẻ. Vì là chúc thọ, Khang Vương, Thụy Vương, Thận Vương và Tĩnh Vương đều đến sớm. Thái Tử vì tối qua nhiễm phong hàn, sáng sớm đã gọi ngự y, Thái Tử phi đến trước, còn y đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng. Tiêu Yến Ninh cũng chẳng thấy đâu – hắn vốn không thân với Tưởng Thái Hậu, trước đây cũng chỉ đến đúng giờ.


Bá quan chờ Tưởng Thái Hậu, nhân lúc đó chào hỏi, trò chuyện nhau. Thọ lễ lần này tổ chức đơn giản, Hoàng Thượng đang bệnh, Tưởng Thái Hậu thì không có tâm trạng. Nếu không phải Thái tử nói trong thọ yến, bá quan có thể theo Tưởng Thái Hậu cầu phúc cho Hoàng Thượng, yến tiệc này đã hủy từ lâu.


Đến giờ, chuông vang, thái giám thông báo Tưởng Thái Hậu và các phi tần đến. Bá quan hành lễ. Tưởng Thái Hậu sắc mặt u ám, chẳng mang theo chút vui vẻ của người thọ lễ. Bà nhìn quanh: "Thái Tử và Phúc Vương không có ở đây?"


Hoàng Hậu và Tần Quý phi vội ngẩng đầu, quả nhiên không thấy Thái Tử và Tiêu Yến Ninh. Hai người vội đứng dậy tạ tội với Tưởng Thái Hậu. Thái Tử phi định nói gì, thì Tưởng Thái Hậu đã cười lạnh, chậm rãi nói: "Thôi, chắc thấy chúc thọ bà già này chẳng thú vị, không đến thì thôi."


Hoàng Hậu: "..."


Tần Quý phi: "..."


Đây là công khai nói Thái tử và Phúc Vương bất hiếu.


Lúc này, ngoài điện lại vang tiếng thông báo. Hoàng Hậu, Tần Quý phi và Thái Tử phi nghe động tĩnh, thở phào, nghĩ thầm, cuối cùng cũng đến kịp. Nhưng chỉ nghe thấy một giọng nói the thé: "Hoàng Thượng giá lâm!"


Mọi người tưởng là Thái tử và Tiêu Yến Ninh đến muộn, ai ngờ là Hoàng Thượng. Nghe hai chữ "Hoàng Thượng," họ còn ngỡ tai mình có vấn đề.


Hoàng Thượng chẳng phải đang bệnh sao? Chẳng phải bệnh đến mức miệng không nói được, tứ chi bất động, ngày ngày chỉ nằm trên giường, ăn uống bài tiết đều khó khăn sao?


Một số người nhìn ra cửa điện, số khác nhìn Hoàng Hậu. Hoàng Hậu chăm sóc Hoàng Thượng lâu nay, hẳn biết rõ nhất. Nhưng Hoàng Hậu cũng ngỡ ngàng, vẻ mặt kinh ngạc, như không tin vào tai mình.


Tần Quý phi chậm rãi đứng dậy, mắt không chớp nhìn về cửa điện.


Từ lúc thông báo đến khi thấy người, tưởng chừng chỉ một khoảnh khắc, nhưng mọi người cảm giác như trăm năm trôi qua. Có người đoán Hoàng thượng sẽ được khiêng vào, có người đoán ngài được dìu vào, vài người run rẩy, chẳng dám nghĩ tiếp.


Rồi, tất cả thấy Hoàng Thượng từng bước đi vào.


Tưởng Thái Hậu nhìn ngài, chớp mắt, lại chớp mắt. Hoàng Thượng gầy đi, nhưng rõ ràng không phải ảo giác. Trước bao ánh mắt, Hoàng Thượng tứ chi linh hoạt, đứng sừng sững trước mọi người.


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 144
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...