Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 139
Tiêu Yến Ninh bị ngự sử đàn hặc trên triều đình, lòng dạ bực bội, nên vừa tan triều, hắn đã nhanh như chớp, chân thoăn thoắt lỉnh mất.
Hơn nữa, hắn cũng chẳng muốn dây dưa với những lời dò xét bóng gió từ các vị huynh trưởng. Dù sao, trong cung hiện giờ, ngoài Hoàng Hậu, chỉ có Tần Quý phi và hắn là còn chút thể diện, thỉnh thoảng mới được vào Càn An Cung thăm Hoàng Thượng. Dẫu phần lớn thời gian, ngài chỉ chìm trong giấc ngủ sâu, nhưng điều đó chẳng ngăn nổi những kẻ khác muốn moi tin tức.
Họ chẳng thể vào cung hỏi Tần Quý phi về tình hình Hoàng Thượng, nên đành tìm Tiêu Yến Ninh là hợp lý nhất. Đối diện với những câu hỏi, Tiêu Yến Ninh vốn không thích qua loa cho xong, nhưng lời hắn nói, các huynh trưởng kia lại chẳng tin trọn vẹn, bởi hắn và Thái Tử là cùng một phe.
Hỏi tới hỏi lui, chỉ tổ khiến hắn mệt mỏi rã rời.
Tiêu Yến Ninh sợ nhất là mệt, ghét nhất là phiền. Vậy nên, tốt nhất là chẳng ai nhìn mặt ai, để khỏi phải làm nhau khó chịu.
Hắn vừa bước chân vào phủ Phúc Vương, thì Lương Tĩnh đã theo sau.
Lương Tĩnh, với vai trò Binh bộ Thị lang, lại kiêm quản việc quân doanh kinh thành, ngày ngày bận rộn chẳng có lấy một khắc rảnh rang. Y không thích lên triều, nhưng một khi đứng trên triều đình, y lại tựa cá gặp nước, xử sự khéo léo.
Tuy nhiên, nếu phải chọn, y vẫn thích ở quân doanh hơn. Hễ có việc ở đó, y liền ít xuất hiện trên triều. Nhưng đôi khi, y cũng phải giữ gìn tư cách Binh bộ Thị lang. Như mấy ngày nay, triều đình gió nổi mây vần, y đành ngoan ngoãn đứng chầu, chẳng phản đối việc làm của Thái Tử, giữ khoảng cách chẳng gần chẳng xa với các đại thần, không đắc tội mà cũng không thân thiết.
Những quan viên muốn lấy lòng Lương Tĩnh thường bảo y giống lão hồ ly, lời nói hành động còn sắc sảo hơn cả phụ thân Lương Thiệu năm xưa.
Người trong phủ Phúc Vương đã quen với sự hiện diện của Lương Tĩnh. Ngày nào y không xuất hiện, họ mới thấy lạ.
Hôm nay, người đi theo Tiêu Yến Ninh là Mặc Hải. So với Nghiên Hỉ, Mặc Hải làm việc cẩn trọng hơn nhiều. Tiêu Yến Ninh chẳng để tâm tính cách người bên cạnh ra sao, chỉ cần một điều: tuyệt đối không được hai lòng. Sống trong thời đại này, mang thân phận này, nếu bị người thân cận phản bội, chỉ e tan xương nát thịt.
Mặc Hải không hiểu tính Tiêu Yến Ninh bằng Nghiên Hỉ, cũng chẳng rõ mối quan hệ thật sự giữa hắn và Lương Tĩnh. Nhưng Mặc Hải mắt tinh, biết ngay lúc này hai người cần nói chuyện riêng. Dâng trà xong, Mặc Hải liền lặng lẽ lui ra, đứng chờ ở khoảng cách vừa đủ để không nghe lén, nhưng vẫn có thể nghe lệnh Tiêu Yến Ninh bất cứ lúc nào.
Lương Tĩnh nhìn bóng lưng Mặc Hải khuất dần, bất giác nở nụ cười. Nụ cười ấy làm ngũ quan y như sống động, toát lên vẻ hoạt bát, chẳng hề giống một vị tướng cầm thương giết địch nơi sa trường.
Tiêu Yến Ninh nhìn y, khẽ nhướn mày, lặng lẽ hỏi cười gì.
Lương Tĩnh cười tươi như hoa: "Chỉ là thấy trong phủ Phúc Vương chẳng có quản sự nào đặc biệt, nhưng người bên cạnh Yến Ninh ca ca đều làm việc rất chu đáo."
Đôi mày Tiêu Yến Ninh thon dài, tựa như vẽ vào tận chân mày, ánh mắt mang theo vài phần ý cười: "Không chu đáo thì đã bị đuổi từ lâu, còn lại dĩ nhiên đều tận tâm. Còn về quản sự, ý ngươi là nhắc đến nữ chủ nhân phủ Phúc Vương sao?"
Mắt Lương Tĩnh láo liên như chú cáo, chẳng dám nhìn hắn nữa.
Tiêu Yến Ninh thấy dáng vẻ ấy, cố nén cười, thong dong nói: "Phủ Phúc Vương này, cả đời sẽ chẳng có nữ chủ nhân đâu. Nhưng người có thể sóng vai với bản vương thì có một, đang đứng ngay trước mặt. Hôn cũng đã hôn, môi cũng đã chạm, vậy mà chẳng biết trong đầu hắn nghĩ gì. Có điều muốn hỏi, cứ thẳng thắn mà nói, lại cứ thích vòng vo tam quốc. Ngươi nói xem, người này lớn lên rồi, sao tâm tư lại khó đoán thế."
Nói đến cuối, hắn còn thở dài, vai sụp xuống, ra vẻ u sầu.
Dù biết hắn cố tình, Lương Tĩnh vội giơ tay xin hàng: "Yến Ninh ca ca, ta sai rồi."
Y chẳng phải muốn dò xét gì, chỉ là hôm qua ở nhà nói chuyện với mẫu thân. Dù bà không ra khỏi cửa, vẫn cảm nhận được không khí triều đình gần đây khác lạ. Chẳng hiểu sao, câu chuyện lại lạc sang Tiêu Yến Ninh. Mẫu thân thuận miệng bảo không biết khi nào hắn sẽ thành thân, đến lúc đó chẳng biết tình thân giữa hai người còn được như bây giờ không.
Lương Tĩnh lúc ấy đáp ngay rằng chắc chắn vẫn như cũ. Nhưng những lời vô tình của mẫu thân lại như cái bánh bao khô khốc mắc ở cổ họng, không lên nổi, chẳng xuống được, khiến y tức thở chẳng thông, ngột ngạt khó chịu.
Thật ra, những người như mẫu thân, thắc mắc về chuyện Tiêu Yến Ninh không thành thân chẳng phải ít. Có lúc Lương Tĩnh cố ý không nghĩ đến những chuyện này. Những ngày bên Tiêu Yến Ninh đẹp như mơ, y tự động bỏ qua mọi lời nói bất lợi.
Nhưng khi nghe được, lòng y như treo nửa thùng nước, lắc lư chẳng yên.
Giờ nghe Tiêu Yến Ninh nói vậy, lòng y lập tức ngọt như mật. Lời nói quả kỳ diệu, dù đã thân mật đến thế, nghe những lời này, y vẫn không kìm được niềm vui, lòng rộn ràng hạnh phúc.
Lương Tĩnh kể lại lời mẫu thân, có chút ngượng ngùng: "Ta hơi nhỏ nhen rồi."
Tiêu Yến Ninh: "Không có." Hắn thầm nghĩ, Lương Tĩnh trong chuyện tình cảm, chỉ đối với hắn mới mở lòng như thế.
Lời của Hoắc thị rõ ràng là mượn Tiêu Yến Ninh để nhắc nhở Lương Tĩnh. Y chỉ nhỏ hơn hắn một tuổi, ở thời đại này, tuổi này đã nên thành thân từ lâu.
Nói ra thì, Hoắc thị hẳn mong Lương Tĩnh sớm thành thân. Nhà họ Lương quạnh quẽ đã lâu, có người mới bước vào, ắt sẽ thêm chút tiếng cười rộn rã.
Nhưng Tiêu Yến Ninh không nói ra điều này. Ở đây, con đường này vốn dĩ gian nan. Họ muốn bên nhau, sớm muộn cũng phải đối mặt những chuyện ấy. Nhưng lúc này, nhìn Lương Tĩnh mặt mày rạng rỡ, hắn sao nỡ nói lời làm cả hai mất vui.
Trong lòng vẫn vương vấn chuyện triều đình, Lương Tĩnh nhanh chóng lấy lại tỉnh táo: "Thái Tử lúc này mời Bình Vương vào kinh, không biết có phải muốn giữ ông ấy lại kinh thành không."
Chuyện này y nghĩ mãi chẳng thông. Thái Tử là trữ quân, là người kế vị chính thống. Nói khó nghe thì, dù Thái Tử làm chuyện gì khiến trời giận người oán, chỉ cần Hoàng Thượng còn che chở, sẽ luôn có người dốc lòng phò tá y chính thống lên ngôi. Các hoàng tử khác muốn lật đổ y, chẳng khác nào loạn thần tặc tử.
Nhưng nhìn cách hành xử của Thái Tử gần đây, ngay cả Lương Tĩnh cũng thấy quá vội vàng.
Lần này mời Bình Vương vào kinh, có khác gì yến tiệc Hồng Môn đâu *.
Lương Tĩnh cứ nghĩ, nếu Bình Vương thật sự vào kinh, e là khó mà trở về Thông Châu.
Tiêu Yến Ninh tùy ý nói: "Chưa chắc là giữ Bình Vương thúc ở lại kinh thành, biết đâu là muốn diệt sạch."
Lương Tĩnh: "..." Y chẳng biết nên tin hay không, giọng Tiêu Yến Ninh nói câu này quá đỗi nhẹ nhàng.
Tiêu Yến Ninh ngẩng lên, khom người: "Ta đại khái đoán được vài phần tâm tư của Thái Tử ca ca..." Nói rồi, hắn ghé tai Lương Tĩnh thì thầm, giọng trầm khàn mơ hồ, chẳng để lọt vào tai người ngoài.
Lương Tĩnh nghe mà trợn tròn mắt, tuyệt đối không ngờ đến hướng này. Y đột nhiên đứng bật dậy, sốt ruột: "Nếu Thái Tử thật sự có ý này, đến lúc đó ngươi phải làm sao?"
Tiêu Yến Ninh kéo y ngồi lại ghế: "Hoảng cái gì, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, còn biết làm sao nữa."
Lương Tĩnh chau mày, chẳng thể nào thả lỏng.
Tiêu Yến Ninh đưa tay vuốt phẳng nếp nhăn giữa mày y, từng chữ rõ ràng: "Thái Tử muốn làm gì thì cứ làm, ta muốn gì thì ta sẽ lấy. Thái Tử làm gì cũng chẳng sao." Tâm tư của hắn, ngay cả Tần Quý phi và Tần Truy cũng chẳng biết, chỉ với Lương Tĩnh là nói rõ ràng.
Không phải hắn không tin nhà họ Tần. Hắn tin rằng, chỉ cần hắn mở lời, ắt sẽ được một số người nhà Tần ủng hộ, mọi chuyện cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.
Nhưng hiện tại, hắn chưa thể mở lời.
Trong lòng Tiêu Yến Ninh chất chứa quá nhiều chuyện, trái tim nặng trĩu.
Lương Tĩnh nhìn hắn, muốn an ủi, nhưng cuối cùng chẳng nói được gì, chỉ nắm chặt tay hắn.
---
Sứ thần Thái Tử phái đi mời Bình Vương vào kinh chẳng mấy chốc đã đến Thông Châu. Nhưng thật không khéo, vài ngày trước khi sứ thần đến, Bình Vương đi săn trên núi, không may ngã gãy chân.
Gặp sứ thần kinh thành, Bình Vương buồn bã nén đau, cười nói: "Thái Tử đã mời, đáng lẽ ta phải lập tức lên đường vào kinh. Chỉ tiếc vận may không đứng về phía ta, chân này còn phải tĩnh dưỡng vài ngày. Mẫu thân ở kinh thành, đại thọ sắp đến, vốn dĩ ta phải đến chúc mừng. Nhưng giờ ta đi lại bất tiện, may mà còn ba tháng nữa mới đến thọ yến của mẫu thân. Qua thêm một tháng, chân ta cũng ổn hơn, khi đó nhất định sẽ tức tốc vào kinh, cũng tiện cùng hoàng huynh ôn chuyện cũ."
Bình Vương bị thương là thật, sứ thần tận mắt thấy chân hắn máu me be bét khi thay thuốc.
Lúc thay thuốc, Bình Vương toát mồ hôi lạnh, nhưng chẳng rên lấy một tiếng. Sứ thần đứng bên cạnh chỉ biết xuýt xoa, nhìn thôi đã thấy đau.
Chuyện này đúng là trùng hợp quá mức. Thái Tử vừa đề nghị trên triều, lập tức phái người đi. Trong cung, Tưởng Thái Hậu và Khương Thục phi bị Hoàng Hậu theo dõi, các hoàng tử khác cũng bị Thái Tử để mắt. Muốn đưa tin ra ngoài, chẳng dễ dàng gì.
Một khoảng thời gian chênh lệch, thư từ kinh thành muốn đến Thông Châu, làm sao nhanh bằng sứ thần ngày đêm phi ngựa tám trăm dặm.
Vậy nên, có lẽ chỉ là một sự trùng hợp.
Tin Bình Vương gãy chân truyền về kinh thành, Thái Tử thở dài: "Không ngờ Bình Vương thúc lại gặp chuyện như vậy, thật khiến người ta đau lòng."
Tin đến cung, Tưởng Thái Hậu khóc một trận, lẩm bẩm thương xót Bình Vương chịu khổ.
Dĩ nhiên, chẳng ai dám nói chuyện Bình Vương gãy chân liên quan đến lời mời của Thái Tử. Tưởng Thái Hậu cũng không dám. Nói ra, chẳng phải khiến người ta nghi ngờ Bình Vương không muốn vào kinh, cố ý làm vậy sao? Những lời không có chứng cứ, sao dám tùy tiện nói ra.
Việc Bình Vương không thể sớm vào kinh, Thái Tử dường như chẳng để tâm, ít nhất bề ngoài là thế, và cũng không nhắc lại chuyện này nữa.
Nhưng Thái Tử càng ngày càng mạnh tay đàn áp các hoàng tử, trừ Tiêu Yến Ninh. Mấy vị hoàng tử ngày nào cũng mặt mày âm trầm, nhìn dáng vẻ như sắp không chịu nổi nữa.
Các đại thần trên triều mơ hồ cảm nhận, Thái Tử giờ đây chẳng giống trữ quân, mà tựa như quân vương chân chính, chỉ còn thiếu một đạo thánh chỉ.
Lúc này, kinh thành lan truyền tin đồn, rằng Hoàng Thượng đã trúng phong, miệng không nói được, tứ chi bất động. Như vậy, chi bằng thoái vị nhường ngôi cho Thái Tử.
Những lời này ban đầu chỉ là vài dân thường say rượu cảm thán, sau lại khiến không ít người tán đồng.
Hoàng Thượng đã già, Thái Tử đang độ tráng niên, lại có khí phách và thủ đoạn, chi bằng trực tiếp đăng cơ làm đế, để Hoàng Thượng an dưỡng tuổi già.
Giữa lằn ranh tin đồn, có một viên quan, chẳng biết say rượu hay đầu óc có vấn đề, lại dâng một đạo tấu sớ. Dù không nói thẳng, nhưng ý tứ trong ngoài đều là Hoàng Thượng nên thoái vị, Thái Tử nên lên ngôi.
Tấu sớ rơi vào tay Thái Tử, y biến sắc, ngay tại chỗ mắng chửi người dâng tấu, truất chức quan, bảo hắn lòng dạ bất chính, muốn khuấy động phong vân. Sau đó, Thái Tử vội vã đến Càn An Cung tạ tội. Nhưng kẻ còn nhanh hơn y là đám đại thần trung thành với Hoàng Thượng. Họ quỳ trước cửa Càn An Cung, khóc lóc thảm thiết, nói có kẻ nhân lúc Hoàng Thượng bệnh tật, dã tâm lộ rõ, cầu trời cao có mắt, để Hoàng Thượng nhìn rõ mọi chuyện, tự tay xử lý tất cả.
Những người này gần như chỉ thẳng mặt nói Thái Tử dã tâm bừng bừng, muốn soán vị.
Thái Tử quỳ trước cửa cung, nước mắt lăn dài, tự biện rằng từ khi giám quốc, y ngày ngày nơm nớp, sợ phụ lòng Hoàng Thượng. Những ngày qua, vì còn trẻ, hành sự thiếu chu toàn, chẳng biết đã làm mất lòng ai, lại bị dùng cách này để hãm hại y.
Trước cửa Càn An Cung, người quỳ khóc, người kể lể nỗi oan ức của mình.
Chẳng biết qua bao lâu, cửa cung mở ra.
Mọi người ngẩng lên, thấy Lưu Hải từ trong bước ra, thần sắc nghiêm trang: "Hoàng Thượng vừa tỉnh, đã biết chuyện. Thái Tử điện hạ và chư vị đại thần, về cả đi."
Mọi người nhìn nhau, muốn nói gì thêm, Lưu Hải tiếp lời: "Thái Tử giám quốc vốn là ý chỉ của Hoàng Thượng. Giờ ngài cần tĩnh dưỡng, chư vị đại thần về đi."
Các đại thần nhìn nhau, cuối cùng đứng dậy, than thở ngày tàn lòng đổi, rồi thở dài rời đi.
Thái Tử vẫn quỳ trước cửa cung. Lưu Hải khuyên mãi không được, đành trở vào trong.
Thái Tử quỳ không biết bao lâu, quỳ đến đầu óc choáng váng, mắt hoa lên, rồi ngã lăn ra bất tỉnh.
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 139
10.0/10 từ 45 lượt.
