Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 126


Hoàng Thượng vừa phán, Tiêu Yến Ninh chẳng chút do dự, nhanh như thỏ, thoắt cái đã rời cung. Nhìn hắn vội vã như thế, Hoàng Thượng nghẹn lời hồi lâu, rồi quay sang Tần Quý phi: "Đã lớn thế này, mà cứ như trẻ con, chẳng màng gì, cũng chẳng biết chủ động chia sẻ việc triều chính với trẫm."


Tần  Quý phi im lặng, trong lòng khẽ thở dài. Nếu Tiêu Yến Ninh quá nhiệt tình với triều sự, e rằng Hoàng Thượng cũng chẳng vui. Thật là cái gì cũng khó, làm con trai đế vương, quả chẳng dễ dàng. 


Nàng chỉ nghĩ thầm, ngoài miệng lại cười: "Hoàng Thượng, ngài cũng bảo Phúc Vương lớn rồi, cái tính bất cần này, e là cả đời chẳng sửa được."


Lời này khiến Hoàng Thượng càng thêm khó chịu, ngài hậm hực: "Cũng tại nàng bảo bọc nó quá, từ nhỏ đã nuông chiều. Nếu nghiêm khắc hơn, giờ nó đâu dám buông thả thế này."


Tần Quý phi nghe mà chẳng vui tí nào. Nàng đáp, giọng đượm chút oán trách: "Thiếp oan quá, thiếp đối với Phúc Vương luôn nghiêm khắc. Nhưng nó ít khi phạm lỗi, muốn phạt cũng chẳng có cớ." 


Tiêu Yến Ninh từ nhỏ chẳng làm gì quá đáng, mà dẫu có sai, nàng muốn phạt, Hoàng Thượng lại xót, chẳng nỡ. Giờ ngài lại đổ lỗi nàng chiều chuộng, thật bất công!


Hoàng Thượng ậm ừ hồi lâu, chẳng tìm được lời phản bác. Ngẫm lại, so với các hoàng tử khác, Tiêu Yến Ninh đúng là ít bị phạt thật. Hồi nhỏ, hắn trắng trẻo, mũm mĩm như bánh trôi, thấy Hoàng Thượng là mắt sáng rực như thấy vàng, khiến người ta chỉ muốn cưng chiều. 


Lớn lên, vì thân phận, hắn không được Tưởng Thái hậu yêu thích, lại từng hoảng loạn ở săn trường, bệnh nặng một trận, quả thật rất đáng thương. Ai cũng chỉ muốn nâng niu hắn trong lòng bàn tay, sao lại nỡ phạt chứ?


Hoàng Thượng thầm nghĩ, Tiêu Yến Ninh hồi nhỏ đáng yêu bao nhiêu, lớn lên lại càng khiến người ta bực mình. Thấy ngài bất lực, Tần Quý phi rót một chén trà: "Hoàng Thượng, đừng chấp nhặt Tiểu Thất nữa. Sau này nó còn thế, ngài cứ thẳng tay cho nó vài cước."


Hoàng Thượng nhíu mày: "Nó lớn thế rồi, trẫm mà động tay động chân, còn ra thể thống gì? Phải giữ chút thể diện cho nó chứ."


Tần Quý phi: "..." Vậy còn than vãn gì nữa? Tính tình này do chính ngài nuông chiều, giờ chịu đi!


Nàng bưng trà: "Hoàng Thượng, dùng trà đi." Uống nhiều chút, hạ hỏa.



---


Ra khỏi cung, Tiêu Yến Ninh gặp Thái tử cùng vài vị đại thần. Trong đám đông, y nổi bật với thân hình gầy gò, thần sắc nghiêm nghị. Hắn liếc nhìn rồi thu mắt, bước tới, vẻ mặt tự nhiên: "Thái tử ca ca."


Thấy hắn, nét mặt căng thẳng của Thái tử dịu đi đôi phần, khóe môi nhếch lên nụ cười nhẹ: "Thất đệ."


Mấy vị đại thần tiến lên hành lễ, Tiêu Yến Ninh đáp lời chào hỏi. 


Thái tử cười: "Chúc mừng Thất đệ." Tần Quý phi được giải cấm túc, quả là chuyện vui.


Tiêu Yến Ninh lộ vẻ hân hoan: "Đa tạ Thái tử ca ca. Khi nào rảnh, đệ mời huynh uống rượu."


Thái tử mỉm cười gật đầu. Tiêu Yến Ninh liếc nhìn các đại thần bên y, biết ý: "Thái tử ca ca và các đại nhân chắc có việc bẩm báo phụ hoàng, đệ không làm phiền nữa."


Hắn định rời đi, làm động tác mời. Thái tử liền gọi lại: "Thất đệ." 


Y bước tới, ghé tai nói nhanh: "Vụ án cũ ở Tây Bắc đã gần tra xong, chỉ còn vài chi tiết chưa rõ. Cô gia và Trương đại nhân định bẩm báo phụ hoàng. Đệ và Lương Tĩnh lớn lên cùng nhau, người đã mất không thể sống lại, đệ an ủi y nhiều vào."


Nghe vậy, lòng Tiêu Yến Ninh chùng xuống. Hắn đáp: "Đa tạ Thái tử ca ca, đệ biết rồi."


Vụ án Tây Bắc, tam ty hội thẩm, Thái tử và Thụy Vương toàn quyền phụ trách. Tiến trình dù thế nào cũng phải giữ bí mật hoàn toàn. Dù đã rõ chân tướng, Thái tử cũng phải bẩm báo Hoàng Thượng trước. Là người ngoài cuộc, Tiêu Yến Ninh được y tiết lộ vài câu trước khi mọi việc ngã ngũ đã là hiếm có. 


Thái tử không nói thêm, vỗ vai hắn, rồi cùng các đại thần vội vã rời đi.


Hai cái vỗ vai của Thái tử như đá tảng đè lên Tiêu Yến Ninh, khiến hắn nghẹt thở. 



Hắn hít sâu hai hơi, dù thế nào, mặt trời vẫn mọc, ngày tháng vẫn trôi. 


Hắn ra khỏi cung, thẳng đến Lương phủ.


Thời gian vô tình, vết thương đau đớn đến đâu cũng bị nó lặng lẽ vùi lấp. Trong chuyện này, Tiêu Yến Ninh chẳng giúp được Lương Tĩnh nhiều, nhưng ít nhất, hắn có thể ở bên, cùng y vượt qua đau thương, bước ra khỏi bóng tối.


Trên đường, Tiêu Yến Ninh gặp Lương Tĩnh, trông y như đang định đến phủ Phúc Vương. Thấy hắn, niềm vui trong mắt Lương Tĩnh chẳng che giấu. Y thẳng thắn, hết ngại ngùng vì sự thân mật, chỉ một lòng muốn gặp Tiêu Yến Ninh. Dù vừa chia tay, y vẫn thấy thời gian dài như vô tận. Trong sân, y đánh một bộ quyền, luyện thương, nhưng lòng vẫn bứt rứt vì chưa thấy hắn. Thế là y hành động, đến phủ Phúc Vương chờ hắn.


Tiêu Yến Ninh gọi y lên xe, bảo Nghiên Hỉ về phủ trước. "Yến Ninh ca ca, Quý phi nương nương thế nào rồi? Thân thể vẫn tốt chứ?" Lương Tĩnh vừa ngồi xuống đã hỏi.


Tiêu Yến Ninh nắm tay y: "Mẫu phi không sao, thân thể rất tốt."


Lương Tĩnh thở phào: "Nương nương bình an là tốt. Sao Yến Ninh ca ca không ở lại cung lâu hơn? Nương nương chắc nhớ huynh lắm."


Tiêu Yến Ninh đáp: "Ngày còn dài, ta có thể vào cung gặp người bất cứ lúc nào."


Lương Tĩnh ừ một tiếng. 


Tiêu Yến Ninh cúi mắt, vô thức nắm tay y, lúc buông, lúc siết, rồi lại buông. Lặp đi lặp lại mấy lần.


 Lương Tĩnh nhìn thần sắc hắn, lòng bỗng thấp thỏm. Y không nghĩ là chuyện tình cảm – Tiêu Yến Ninh chẳng bao giờ hối hận. Vậy, chuyện khiến hắn bối rối, chỉ có thể liên quan đến nhà họ Lương, vụ án cũ năm xưa.


Lòng Lương Tĩnh run lên, y nắm ngược tay hắn: "Yến Ninh ca ca, có gì huynh cứ nói thẳng."


Tiêu Yến Ninh thầm khen y nhạy bén. Hắn định đưa y về phủ rồi từ tốn nói, nhưng giờ nghĩ lại, nói ở đây cũng chẳng khác biệt. Dù sao, hắn sẽ luôn ở bên y. 



"Cũng tốt," Lương Tĩnh nói. "Oan có đầu, nợ có chủ. Tra rõ, tra minh bạch, để khỏi hận lầm người."


Hận thù sâu đậm, một chữ "hận" sao đủ diễn tả? Y đặt tay lên ngực, cười gượng: "Chỗ này hơi tê, nhưng không quá khó chịu."


Tiêu Yến Ninh ôm chặt y, không nói gì, lòng đau xót. 


Ba ngày sau, Hoàng Thượng trên triều đình công bố chứng cứ Nghĩa Dũng Hầu phủ hãm hại Ôn Doãn, văn võ bá quan kinh ngạc. Ngài hạ chỉ tịch biên Hầu phủ. Lương Tĩnh xin chỉ, tự mình dẫn người đi thi hành. 


Cấm quân xuất động, đi đến đâu nhà cửa đóng chặt đến đó, dân chúng kinh hoàng. 


Trước cổng Nghĩa Dũng Hầu phủ, Lương Tĩnh dùng trường thương gạt tấm biển ngự ban, biển gãy đôi, rơi xuống đất, bụi bay mịt mù. 


Y đứng đó, thần sắc vô cảm, nhìn người trong phủ hoảng loạn, nghe tiếng kêu gào, khóc lóc.


Người của Nghĩa Dũng Hầu phủ bị cấm quân áp giải đi ngang qua y, trên mặt họ đủ mọi sắc thái. Quý Tuyển, không, Ôn Tri Châu, được thả từ Chiếu Ngục, khôi phục tên họ. Ôn Tri Châu đứng sau đám đông, chứng kiến Nghĩa Dũng Hầu phủ từ huy hoàng rơi vào tàn lụi.


Ôn Tri Châu không hối hận vì những gì mình làm. Nghĩa Dũng Hầu phủ hại nhà họ Ôn, giẫm lên máu nhà họ mà hưởng vinh hoa. Bây giờ, đây là cái giá họ phải trả. 


Nhìn những gương mặt quen thuộc bị cấm quân áp giải, lòng y chẳng gợn sóng. Chỉ khi thấy Quý Lạc Thanh bị đẩy đi, người từng lạnh lùng như ánh trăng rằm, giờ đã thành tù nhân, y thoáng muốn lảng tránh ánh mắt.


Bao chuyện xưa, giờ hóa khói mây. 


Một cấm quân đến báo, thế tử Hầu phủ Quý Lạc Doãn đã tự vẫn trong phòng. Lương Tĩnh không nói gì. Vệ binh cúi đầu, không dám lên tiếng. Họ nhận lệnh đến, vậy mà để người tự vẫn ngay trước mắt, cũng tính là làm việc thất trách. 


Quý Lạc Doãn kia thật là, Hầu phủ phạm vào tử tội, sớm muộn gì cũng chết, sao phải tự vẫn, liên lụy họ bị mắng?



Lương Tĩnh im lặng hồi lâu, khẽ ra lệnh, cấm quân vội rời đi. Ôn Tri Châu nghe tin, sững người, nhìn Quý Lạc Thanh hoảng loạn. Lão phu nhân Hầu phủ gào tên Quý Lạc Doãn, muốn xô cấm quân để quay lại nhìn con mình, nhưng vô ích. 


Người Hầu phủ bị áp giải, loạng choạng rời đi, Ôn Tri Châu đứng đó, y như thấy tất thảy, lại như chẳng thấy gì. 


Khi mọi thứ lắng xuống, trước cổng Hầu phủ chỉ còn lại mình y, cả phủ đã bị niêm phong. 


Ôn Tri Châu chợt nghĩ, tất cả đã kết thúc rồi.


---


Tiêu Yến Ninh luôn dõi theo Lương Tĩnh, từ lúc y dẫn người tịch biên đến khi vào cung phục mệnh. Hắn không vào cung, chỉ đứng trước cổng chờ, khiến vệ binh cung môn tò mò nhìn xe phủ Phúc Vương, chẳng hiểu Phúc Vương đang làm gì.


Chờ mãi, cuối cùng y cũng đến. Lương Tĩnh bước ra dưới ánh hoàng hôn, thấy Tiêu Yến Ninh, bước chân nhanh hơn. 


Y nói mình không đau, nhưng mấy ngày qua, y không ngủ được, cũng chẳng ăn nổi. Y giấu mẫu thân, thường đến phủ Phúc Vương, dưới sự khuyên nhủ của Tiêu Yến Ninh mới miễn cưỡng uống chút cháo loãng.


Trước khi Hoàng Thượng hạ chỉ, y như mất vị giác, khứu giác, chỉ còn sự tê dại khi chờ đợi. Tiêu Yến Ninh biết thế này không ổn, chỉ mong thời gian trôi qua nhanh, thật nhanh, để vết thương sớm lành. 


"Yến Ninh ca ca, ta muốn ngủ một lát," Lương Tĩnh nói, quầng mắt thâm đen.


Tiêu Yến Ninh đáp: "Trong xe rộng, ngủ đi. Đến nơi, ta gọi."


Lương Tĩnh gật đầu, ngoan ngoãn nằm xuống, khép mắt yên lặng. Tiêu Yến Ninh nhìn y, lòng lại vô cớ đau nhói.


Hắn thầm mắng Nghĩa Dũng Hầu điên rồ. Việc đã làm, tất để lại dấu vết. Một vụ án kinh thiên động địa như thế này, chỉ cần có manh mối và nghi điểm, ắt sẽ có chứng cứ.


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 126
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...