Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 124


"Kỳ thi cử, cách chọn người tài cho Đại Tề, vậy mà cũng xảy ra gian lận!" Hoàng Thượng trên đại điện, mặt đen như mực, đập tay xuống ngai rồng. 


"Trẫm từ khi lên ngôi, ba lần mở ân khoa, chỉ mong chọn được người tài, trị vì Đại Tề tốt hơn. Trẫm hết lần này đến lần khác đã nhấn mạnh, ai dám thò tay vào kỳ thi, trẫm sẽ chặt tay kẻ đó! Vậy mà rốt cuộc thế nào? Lời trẫm nói như gió thoảng bên tai?"


Văn võ bá quan và các hoàng tử quỳ dưới đất, cúi đầu im thin thít. Mắt Hoàng Thượng sắc như mắt chim ưng, quét qua từng người, giận đến đầu váng mắt hoa. Chuyện này càng nghĩ càng tức, ngài là Hoàng Thượng, lời vàng ý ngọc, vậy mà trên triều đình, lời nói còn chẳng bằng tiếng gió.


Ngài biết rõ, vụ này là Thái tử gây ra để nhắm vào bọn người Thụy Vương, nhưng nếu chính họ không có vấn đề, làm sao dễ để người ta nắm thóp?


"Học hành chẳng ra gì thì học Phúc Vương đi! Phúc Vương từ nhỏ đọc sách không giỏi, nhưng hắn có lòng tự trọng, biết mình biết ta, không được là không được, chẳng bao giờ giở trò gian lận. Còn các ngươi? Sách vở nhét vào bụng chó hết rồi à, mà lại đi vào con đường tà môn ngoại đạo, ỷ vào thân phận mà gian lận trong kỳ thi?" 


Hoàng Thượng tức đến đỏ mắt, giọng gào vang ra tận ngoài điện: "Nghĩ rằng có quan hệ với hoàng tử, thành hoàng thân quốc thích là bình an vô sự? Trẫm nói cho các ngươi biết, đời này chẳng có bức tường nào không lọt gió. Để các ngươi hoành hành, làm sao trẫm ăn nói với các học tử khác?!"


Mọi người cẩn thận lắng nghe lời quở trách của Hoàng Thượng. Chỉ riêng Tiêu Yến Ninh trong lòng hơi ngượng. Đến nước này, Hoàng Thượng còn lôi hắn ra nhắc, là khen hay mắng đây? 


Hắn đọc sách không giỏi, cũng không phải vì hắn không muốn, mà là thật sự không được!


Không phải ai cũng có thể làm học sĩ, cần ý chí và sự kiên trì mạnh mẽ, hai thứ mà hắn chả có. Vậy nên, hắn chẳng bao giờ ỷ vào việc mình lớn tuổi, biết dăm ba chữ mà cho rằng mình giỏi giang về học hành. 


Về khoản tự biết mình biết ta, Tiêu Yến Ninh đúng là giỏi thật.



Vài đại thần theo lời Hoàng Thượng, mặt mày cũng lộ vẻ đau xót. 


Sáng là kẻ quê mùa, tối đã lên điện vàng triệu kiến hoàng đế. 


Một lần đỗ đạt, thiên hạ đều hay. 


Với một số người, thi cử chỉ là thuê hoa trên gấm, nhưng với người khác, đó là cơ hội đổi đời. 


Bản chất của khoa cử không có lỗi, lỗi nằm ở những kẻ có mưu đồ bất chính.


Nói ra, kẻ làm to chuyện chính là Lưu Ấn, cháu trai út của Văn An Bá. Nhờ chị họ trong tộc trở thành Thận Vương phi, Lưu Ấn chỉ cần vận động đôi chút là được xếp vào Quốc Tử Giám học tập. Lưu Ấn cũng chẳng phải kẻ vô dụng, bình thường học hành cũng khá, chỉ là được người nhà nuông chiều, tính tình kiêu ngạo, quen thói ỷ thế h**p người. 


Lần thi hội này, để tránh bị nghi ngờ, Lưu Ấn còn về quê tổ dự thi. 


Thành tích thi hội của Lưu Ấn quả thật tốt hơn trước đây khá nhiều, nhưng cũng không quá khoa trương đến mức khiến người ta nhìn ra ngay là giả.


Nhiều người quen biết hắn  còn tưởng Văn An Bá đã tìm đại nho bí mật chỉ dạy, giúp hắn khai thông, nào ngờ đâu lại là gian lận. 


Mà chuyện này cũng không phải do người khác vạch trần, mà là sau khi bảng kết quả được công bố, chính Lưu Ấn đi thanh lâu, uống say mấy vò rượu rồi tự mình hét lên.


Theo lời Lưu Ấn, trước kỳ thi, nhà hắn lén gửi thư đến quê, nói rằng được Hứa Mãn, đồng khảo quan, ám chỉ vài nội dung liên quan đến đề thi. Lưu Ấn nửa tin nửa ngờ, vào trường thi thì phấn khích tột độ. 



Hoàng Thượng cười lạnh liên hồi. Hứa Mãn, nhạc phụ Lục hoàng tử, và Văn An Bá, nhạc phụ Ngũ hoàng tử, bị Hoàng Thượng cười đến suýt khóc. 


Hứa Mãn run rẩy bộ râu, kêu oan. Một Hàn Lâm viên ngoại lang như hắn, lăn lộn bao năm mới lên được chức Thị độc, luôn cẩn thận, chỉ mong ngày nào đó vào Nội Các, đâu dám làm chuyện đại nghịch như vậy. Văn An Bá cũng kêu oan, nhưng nghe không chân thành bằng Hứa Mãn. Hắn tự tin mình không làm, nhưng mẫu thân và đệ đệ hắn có làm chuyện gì hồ đồ hay không, hắn không dám cam đoan.


Văn An Bá giờ hận Lưu Ấn đến chết. Gặp chuyện như vậy, lại ngu ngốc không báo trước với gia đình. Giờ thì hay rồi, thành chứng cứ, muốn biện bạch cũng chẳng tìm được lời. Hắn giờ chỉ biết kêu oan, sợ rằng còn liên lụy đến cả con gái mình và Thận Vương. Nghĩ đến tiền đồ tan biến, Văn An Bá chỉ muốn đánh người. 


Hắn đã nói rồi, Lưu Ấn với tính cách đó không thể nào làm quan được đâu, cứ ở nhà làm tiểu bá vương là đủ. Nhưng mẫu thân hắn thương đứa con trai út này, cảm thấy hắn thì kế thừa bá phủ, còn đệ đệ hắn lại chẳng có gì, sau này bà mất, khoảng cách hai huynh đệ sẽ càng lớn. Hắn sai một bước, thế là càng bước càng sai, từ đầu không nên nghe mẫu thân mà lo cho Lưu Ấn cái danh vào Quốc Tử Giám. Giờ hối hận cũng vô ích.


"Trẫm luôn coi trọng người đọc sách, thấy Quốc Tử Giám những năm qua làm tốt, con em nhà nghèo cũng được học hành. Ai ngờ, người thường vào Quốc Tử Giám khác với hoàng thân quốc thích vào Quốc Tử Giám," Hoàng Thượng mắng xong Văn An Bá và Hứa Mãn, lại châm chọc Quốc Tử Giám một phen.


Tế tửu Quốc Tử Giám - Tạ Lưu - lau mồ hôi trán, Hoàng Thượng rõ ràng đang nhắm vào ông. Một số chuyện là quy tắc ngầm, như Lưu Ấn — vốn có dây mơ rễ má với Thận Vương — một suất vào Quốc Tử Giám như thế vốn chẳng cần tâu lên Hoàng thượng, bọn họ tự mình sắp xếp là được. 


Hoàng Thượng biết, nhưng thường chỉ mắt nhắm mắt mở. 


Bây giờ, chuyện này chồng lên chuyện kia, Hoàng Thượng nhân cơ hội trút giận lên những kẻ ngài không vừa mắt.


"Kỳ thi hội năm nay hủy kết quả, tất cả những người liên quan đến Lưu Ấn bị hủy điểm, cấm thi suốt đời," Hoàng Thượng lạnh lùng ra lệnh. 


Những người liên quan bị áp giải đến Hình bộ điều tra, do Ngự sử Hồ Du của Đô Sát Viện giám sát, phải truy cứu tội rò rỉ đề thi, đồng thời hỏi tội quan viên Lễ bộ chủ trì kỳ thi vì tội thất trách. Cuối cùng là ba hoàng tử dù không ra mặt nhưng dính líu. Hoàng Thượng nhìn ba người, chỉ thấy họ ngu ngốc đến đau mắt, trực tiếp cấm túc. Nếu vụ án chưa rõ, ba người cứ ở trong vương phủ, không được ra ngoài.


Nói xong chuyện bực mình, Hoàng Thượng phất tay áo rời đi. Kẻ kêu oan vẫn kêu gào thảm thiết, thị vệ tiến lên áp giải đến Hình bộ. Các quan viên khác không muốn chuốc họa, lặng lẽ rời đi. 



Thụy Vương: "Ngũ đệ, chuyện chưa rõ, đừng nói bậy."


Thận Vương cười lạnh ba tiếng: "Thái tử điện hạ kiến thức uyên thâm, thấy lời đệ nói có sai không?"


Thái tử mỉm cười, giọng thong dong: "Ngũ đệ, đệ không còn là trẻ con, nói vậy không thấy ngây thơ quá sao? Phụ hoàng nhìn chứng cứ, không phải suy đoán. Như Tam đệ năm xưa, nếu không có long bào làm chứng, sao đến nỗi nhà tan cửa nát, giờ còn bị giam ở Chiếu Ngục?"


Thận Vương nghẹn lời, muốn nói gì đó, Tĩnh Vương kéo áo, ra hiệu đừng manh động. 


Tiêu Yến Ninh đứng bên, lạnh lùng quan sát, lúc này mới chậm rãi lên tiếng: "Ngũ ca, ở đây tức giận thì được gì? Nói cho cùng, là Lưu Ấn bất tài vô dụng. Nếu hắn học rộng tài cao, văn hay chữ tốt, dù đỗ trạng nguyên, ai dám nghi ngờ? Chuyện này chỉ trách Ngũ ca nhìn người không chuẩn. Biết Lưu Ấn là bùn nhão, vậy mà vẫn có người muốn trát hắn lên tường. Huynh lẽ ra không nên để hắn ra ngoài làm trò cười. Giờ nói gì cũng muộn, bùn nhão không nằm yên dưới đất, lại nhảy tọt lên mặt huynh, không chỉ làm mọi người ghê tởm, mà còn chọc giận phụ hoàng."


Góc nhìn của Tiêu Yến Ninh luôn sắc bén, lời nói vừa khó nghe vừa châm chọc, mấy câu nói ra như pháo nổ kia đã khiến Khang Vương hít vài ngụm khí lạnh, ho sặc sụa. 


Thận Vương nhìn hắn, tức đến đỏ mặt, muốn phản bác nhưng chẳng tìm ra lời. Thụy Vương sợ hắn tức ngất, vội nói: "Thất đệ nói có lý, giờ ta và Ngũ đệ đều dính líu, về phủ tự kiểm điểm đi." Nói xong, Thụy Vương kéo Thận Vương chào Thái tử, rồi vội vã rời cung. 


Trước mặt Thái tử chẳng chiếm được lợi, lại còn phải ở trước mặt Tiêu Yến Ninh tự chuốc nhục.


Đợi Tĩnh Vương và Khang Vương rời đi, Thái tử nhìn Tiêu Yến Ninh, lắc đầu: "Miệng lưỡi của đệ..."


Tiêu Yến Ninh: "..." Miệng hắn tốt lắm, hắn thích ăn ngay nói thật.


---



Người đề xuất giải cấm không ai khác, chính là Tưởng Thái hậu.


Vụ án yếm thắng điều tra mấy tháng, chẳng tìm ra vấn đề gì của Tần Quý phi. Cung nhân đưa con rối đến trước mặt Hoàng Thượng đã tự vẫn ngay hôm đó. Kết quả điều tra chỉ là cung nhân ghen ghét Tần Quý phi khắc nghiệt, dùng cách độc ác để khiến Hoàng Thượng chán ghét nàng. Những vụ án mơ hồ như vậy trong cung chẳng hiếm, người vừa tự vẫn, manh mối đứt đoạn, kết quả cũng chỉ đến thế.


Khi Hoàng Thượng đến thăm Tưởng Thái hậu, bà nhắc đến chuyện này. Hoàng Thượng nghe xong, lộ vẻ khó xử: "Trẫm cũng thấy Quý phi vô tội, đáng lẽ nên giải cấm từ lâu. Nhưng con rối kia dù bị Khâm Thiên Giám đốt đi, trên đó vẫn có sinh thần bát tự của mẫu hậu, mỗi lần nghĩ đến, trẫm thấy bất an. Quý phi quản cung nhân không chu đáo, cấm túc thêm chút coi như là hiếu kính với mẫu hậu."


Tưởng Thái hậu lòng không thoải mái, nhưng vẫn nói: "Quý phi là mẹ ruột Phúc Vương, cấm túc mãi cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của nó. Quý phi đã không có tội, chỉ là quản lý không tốt, chẳng lẽ nhốt nàng cả đời? Nên giải thì giải đi."


Hoàng Thượng thấy Tưởng Thái hậu chân thành, miễn cưỡng đáp: "Vậy nhi thần nghe lời mẫu hậu, hôm nay sẽ giải cấm cho Quý phi. Quý phi tâm tư thuần thiện, biết là mẫu hậu nói giúp, chắc sẽ lập tức đến tạ ơn."


Tưởng Thái hậu ho vài tiếng: "Quý phi vừa được giải cấm, ta lại đang bệnh, bảo nàng đừng đến, tránh lây bệnh."


Hoàng Thượng thong thả đáp: "Vâng, đợi mẫu hậu khỏe, sẽ để Quý phi đến thỉnh an."


Tin Tần Quý phi được giải cấm truyền đến phủ Phúc Vương, Tiêu Yến Ninh đang nói chuyện với Lương Tĩnh. Nghe tin, hắn đứng bật dậy: "Nhanh vậy sao?" 


Hắn tưởng phải chờ thêm một thời gian, không ngờ lại sớm thế. Biết là Tưởng Thái hậu đề xuất, hắn lắc đầu cười khẽ.


Giờ Tứ, Ngũ, Lục hoàng tử bị cấm túc, Khang Vương đóng cửa không ra, tiền triều Đông cung thế mạnh, hậu cung có Hoàng Hậu. 


Tưởng Thái hậu kéo Tần Quý phi ra, chỉ vì không muốn hậu cung thiếu người kiềm chế Hoàng Hậu.


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 124
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...