Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế

Chương 117


Tiêu Yến Ninh cầm quân đen, Lương Tĩnh nắm quân trắng, cả hai kỳ nghệ ngang ngửa, chẳng phải cao thủ gì cho cam. Người ta thường bảo, phong cách đánh cờ cũng giống như tính cách con người. Lương Tĩnh từng cùng Tiêu Yến Ninh đối cục, biết hắn thường chơi cờ thong dong, tùy hứng. Nhưng hôm nay lại khác, trên bàn cờ, quân đen từng bước vững chãi, thế đi sắc bén, thoảng mang chút khí thế lạnh lùng, sát phạt.


Diệu kỳ của ván cờ, nằm ở trí tuệ giữa chọn và buông. Đạo cờ cũng là đạo người, qua từng nước đi, có thể thoáng thấy tâm tư của người cầm quân.


Nhìn thế cục quân đen bày ra, Lương Tĩnh cầm quân trắng trong tay, mãi chưa đặt xuống.


Thấy y chần chừ, Tiêu Yến Ninh cất tiếng hỏi: "Sao không đi tiếp?"


Lương Tĩnh xoay xoay quân trắng, giọng trầm trầm: "Ta thua rồi."


Tiêu Yến Ninh bật cười: "Cờ chưa đánh xong, đã vội nhận thua?"


Lương Tĩnh đáp: "Thế cờ đã định, giãy giụa cũng vô ích."


Tiêu Yến Ninh: "Cờ như chiến trận, sao giống phong cách của ngươi được."


Lương Tĩnh, kẻ trông thì ôn hòa trước mặt hắn, nhưng đó chỉ là vẻ ngoài. Ai chẳng biết y từ nhỏ đã hiếu thắng, tranh cường. Với thế cờ này, nếu đặt trên chiến trường, y hẳn sẽ cắn xé đối thủ một miếng thịt trước khi chịu thua. Nhận thua ư? Chuyện ấy, với y, là không tồn tại.


Lương Tĩnh lơ đãng vân vê quân trắng: "Đánh cờ với Yến Ninh ca ca đâu phải giao chiến với kẻ thù. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, trên bàn cờ ta còn chẳng thắng nổi Yến Ninh ca ca, nếu thật sự giao chiến, chắc chắn ta thua không còn manh giáp."


Tiêu Yến Ninh chẳng ngờ y nói vậy, lòng khẽ giật mình, cảm thấy trái tim vốn bình lặng bỗng bị khuấy động, lắc lư không ngừng.


Hắn chậm rãi ném quân cờ xuống, nghiêm mặt: "Ngươi là tướng quân dẫn binh đánh trận, sao có thể vì chút tình cảm nhi nữ mà nhận thua? Cách nghĩ này không được đâu."


Lương Tĩnh: "..." Tiêu Yến Ninh đúng là đầu gỗ, y nói thế đâu phải ý đó, rõ ràng là lời tình tứ cơ mà!


Tình tứ đó!!!


Hắn buông quân cờ: "Ta cũng nhận thua."


"Hử?" Lương Tĩnh đang lơ đãng, ngơ ngác thốt lên.


Tiêu Yến Ninh thần sắc điềm nhiên, giọng thong dong: "Lương Tĩnh không nỡ để ta thua, ta sao có thể để Lương tướng quân bại trận được."


Mặt Lương Tĩnh bừng đỏ, lắp bắp: "Phải, phải không?"



Nhìn người trước mặt ngây ngô, có chút khờ khạo, Tiêu Yến Ninh trong lòng khẽ lắc đầu. Hắn nghĩ, trên đời sao có người như Lương Tĩnh, biết hắn tâm tình không tốt, mà cách an ủi cũng độc đáo đến lạ. Phải nói, có Lương Tĩnh bên cạnh thật kỳ diệu. Một kẻ ngang tàng như y xuất hiện, chiếm trọn tâm trí, khiến những nỗi buồn man mác trong lòng chẳng còn chỗ mà len lỏi.


Lúc này, Nghiên Hỉ bước đến bẩm báo, nói rằng tiệc tối đã chuẩn bị xong.


Tiêu Yến Ninh thu lại ánh mắt mỉm cười nhìn Lương Tĩnh, cả hai cùng dùng bữa tối.


Sau bữa, Lương Tĩnh nán lại phủ Phúc Vương một lúc. Thấy trời đã muộn, Tiêu Yến Ninh mới cưỡi ngựa đưa y về, phía sau là đội thị vệ hộ tống.


Nhìn Lương Tĩnh bước vào Lương phủ, Tiêu Yến Ninh mới quay đi.


Đi được nửa đường, thị vệ phía sau đột nhiên vây quanh bảo vệ hắn ở giữa. Kim Trản, thị vệ dẫn đầu, nhìn về con hẻm tối gần đó: "Vương gia, có kẻ theo dõi chúng ta."


Kẻ lén lút bám theo thấy tình thế bất ổn, lập tức bỏ chạy.


Tiêu Yến Ninh nhướng mày: "Đuổi theo, bắt sống."


Kim Trản dẫn nửa đội thị vệ truy đuổi. Cùng lúc đó, Lương Tĩnh, vốn đã vào phủ, bất ngờ cưỡi ngựa lao ra từ bóng tối, theo sau là Vương Viễn Kinh và vài người khác.


Lương Tĩnh nắm chặt trường thương, quát lớn: "Kẻ tiểu nhân nào núp trong bóng tối, không dám lộ mặt?"


Y thúc ngựa lướt qua Tiêu Yến Ninh, để lại một câu "Bảo vệ Vương gia" rồi lao vào bóng tối truy đuổi.


"Các ngươi theo sau, bảo vệ Lương tướng quân!" Tiêu Yến Ninh lạnh lùng ra lệnh.


Tiếng vó ngựa xa dần trong bóng tối, lông mày hắn vẫn nhíu chặt.


Chẳng biết bao lâu sau, tiếng vó ngựa từ xa vọng lại. Khi Lương Tĩnh dẫn người trở ra, Tiêu Yến Ninh mới thở phào nhẹ nhõm.


Hắn thúc ngựa tới, ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trên người Lương Tĩnh. Ánh mắt quét qua, thấy máu dính trên tua thương, hắn giật mình: "Ngươi bị thương?"


"Không." Lương Tĩnh nắm chặt thương: "Tên trộm đó trúng một thương của ta, máu là của hắn, tiếc là không bắt được."


Tiêu Yến Ninh mới yên lòng.


"Vương gia, nơi này không an toàn, để ta đưa ngài về phủ." Lương Tĩnh nói, y đã cảm thấy mấy ngày nay, mỗi khi rời Phúc Vương phủ, dường như có bóng người lén lút theo sau.


Hôm nay Tiêu Yến Ninh đưa y về, hẳn là để bắt kẻ đó, đáng tiếc lại để hắn chạy thoát.



Lương Tĩnh không hiểu, lặng lẽ đối diện, trong mắt còn mang chút cố chấp.


Hồi lâu, Tiêu Yến Ninh thở dài: "Đi thôi."


Lương Tĩnh vốn nghĩ hắn không muốn mình đưa hắn về, vì đưa qua đưa lại có phần rườm rà. Nhưng sau chuyện vừa rồi, y lo lắng, đang định tìm lời thuyết phục, không ngờ hắn lại đồng ý.


Vậy là Lương Tĩnh vui vẻ theo sau.


Trên đường, Tiêu Yến Ninh trầm ngâm, Lương Tĩnh nghĩ hắn bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng, trong lòng lại thầm mắng tên trộm kia một trận.


Tới cổng phủ Phúc Vương, Tiêu Yến Ninh nhìn y: "Vào với ta."


Giọng hắn có phần nghiêm trọng, Lương Tĩnh không hiểu sao thấy căng thẳng.


Vào phủ, Tiêu Yến Ninh dẫn y vào nội viện, Nghiên Hỉ dẫn Vương Viễn Kinh và những người khác tới tiền sảnh: "Vương gia có thứ muốn đưa cho Lương tướng quân, các vị chờ ở đây một lát."


Thấy Tướng quân nhà mình lon ton đi theo Tiêu Yến Ninh, Vương Viễn Kinh và mọi người cũng không biết làm sao, đành nhận lời mời của Nghiên Hỉ, tới tiền sảnh chờ.


"Không cần người ở lại, lui hết đi." Tới hậu viện, Tiêu Yến Ninh ra lệnh.


Thị vệ và hạ nhân còn lại đều rút lui.


Tiêu Yến Ninh nắm tay Lương Tĩnh: "Ta dẫn ngươi gặp một người."


Lương Tĩnh: "Ồ, được."


Hắn nắm tay y rất chặt, hẳn là người rất quan trọng.


Tiêu Yến Ninh dẫn y tới trước Phật đường, nhìn y: "Người đang ở trong đó. Kẻ theo dõi chúng ta hôm nay có lẽ đang tìm hắn. Ngươi gặp xong rồi, giúp ta đưa hắn tới nơi an toàn."


Lương Tĩnh vì vẻ mặt nghiêm trọng của hắn mà giật mình, y nghiêm túc nói: "Yến Ninh ca ca yên tâm, dù là ai, ta nhất định đưa hắn tới nơi an toàn."


"Vào đi." Tiêu Yến Ninh buông tay. Lương Tĩnh bước một bước, hắn đột nhiên nắm tay y lại.


Lương Tĩnh quay đầu, thấy hắn nhíu mày, y mỉm cười: "Yến Ninh ca ca, hay là để vài ngày nữa ta lại đến."


Tiêu Yến Ninh buông tay: "Không, hôm nay, ngươi đi đi."



Lương Tĩnh bước thêm hai bước, ngoảnh lại: "Yến Ninh ca ca, ta vào đây."


Tiêu Yến Ninh nhìn y, gật đầu.


Lương Tĩnh mới chậm rãi bước vào Phật đường.


Tiêu Yến Ninh đứng nhìn theo, cho tới khi bóng lưng y khuất hẳn, lông mày hắn vẫn chưa giãn ra.


Lòng hắn rối bời, không biết quyết định này của mình là đúng hay sai.


Để Lương Tĩnh gặp người này, nghĩa là kéo y vào những chuyện rắc rối đó. Nhưng nếu không cho gặp, ngày sau sự việc vỡ lở, hắn không biết phải đối mặt với y thế nào.


Lý trí mách bảo, Tiêu Yến Ninh nghĩ mình có thể gánh vác mọi chuyện.


Nhưng cảm xúc lại nói, như vậy không được. Dù hắn và Lương Tĩnh thân thiết thế nào, có những chuyện không thể giấu y.


Tối nay, hắn vốn không định để Lương Tĩnh biết đến người này. Nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của y, hắn thấy mình hơi quá đáng.


Chuyện này, quyền quyết định nên thuộc về Lương Tĩnh, chứ không phải hắn tự cho là đúng, rồi sau này lấy câu "ta vì muốn tốt cho ngươi" để thông báo.


Hắn đứng ngoài Phật đường, chẳng biết bao lâu, Lương Tĩnh thần sắc kinh hoàng, loạng choạng bước ra.


Tiêu Yến Ninh vội tiến lên đỡ y, Lương Tĩnh mặt mày trắng bệch.


Hồi lâu, y mới hoàn hồn, chớp mắt, cất giọng trống rỗng: "Yến Ninh ca ca, người này... huynh, huynh định làm gì?"


"Tìm cơ hội cho hắn diện thánh." Tiêu Yến Ninh đáp.


"Nhưng..." Lương Tĩnh bàn tay run rẩy: "Nhưng..."


"Không có nhưng nhị gì cả." Tiêu Yến Ninh nắm chặt tay y: "Ngươi cũng sẽ làm thế, đúng không? Ngươi làm hay ta làm, có khác gì nhau? Thậm chí ta còn tiện hơn ngươi."


Lương Tĩnh chưa thoát khỏi cảnh tượng vừa rồi, cả người như bị xẻ đôi, một nửa tỉnh táo, một nửa hoang đường.


"Yến Ninh ca ca gặp hắn từ bao giờ?" Y nghe mình hỏi.


Tiêu Yến Ninh: "Mấy ngày trước. Ta vốn định giấu ngươi, nhưng nghĩ tới nghĩ lui, thấy không nên giấu."



"Yến Ninh ca ca, huynh vốn không nên giấu ta. Người này ở phủ Phúc Vương không an toàn, ta sẽ đưa hắn đi ngay bây giờ." Lương Tĩnh nói, định quay lại Phật đường mang người đi.


"Lương Tĩnh, ta biết ngươi khó chấp nhận, hãy bình tĩnh lại." Thấy y bắt đầu mất kiểm soát, Tiêu Yến Ninh dứt khoát ôm chặt y, vỗ lưng y từng cái, vừa an ủi vừa phân tích: "Mang về Lương phủ cũng không an toàn. Ta đã tìm cho hắn một nơi an toàn rồi, sẽ không có chuyện gì đâu."


"Chúng ta chỉ cần giấu hắn ở đó, đến lúc đưa hắn vào cung diện kiến Hoàng thượng là được."


Lương Tĩnh dần bình tĩnh trong vòng tay hắn, cơ thể vẫn run, nhưng không còn hoảng loạn như trước.


Tiêu Yến Ninh nghe y hít mũi, giả vờ không nghe thấy.


Một lát sau, Lương Tĩnh lùi lại, mắt còn đỏ, nhưng thần sắc đã bình tĩnh: "Yến Ninh ca ca định đưa hắn tới đâu?"


Nếu thật là nơi an toàn, y sẽ đưa người tới. Nếu không, y sẽ giữ người bên mình.


Tóm lại, không thể để người này ở lại phủ Phúc Vương.


Tiêu Yến Ninh ghé tai nói nhỏ một địa điểm, Lương Tĩnh ngẩn ra.


Tiêu Yến Ninh: "Ngươi thấy chứ, ngay cả ngươi cũng không nghĩ tới, thì là nơi an toàn, đúng không?"


Lương Tĩnh: "Yến Ninh ca ca nghĩ chu đáo lắm, chỉ là không có nơi nào tuyệt đối an toàn. Chi bằng ta tìm cơ hội đưa hắn diện thánh."


"Ngươi vì chuyện Tam ca còn chưa phục chức, làm sao vào cung?" Tiêu Yến Ninh thẳng thắn: "Dù phục chức, ngươi cũng quá nổi bật. Chưa kịp gặp phụ hoàng, e rằng người này đã bị giết."


Lương Tĩnh biết rõ trong lòng, chỉ là khi nãy biết tin động trời như vậy, y nhất thời hoảng loạn.


"Yến Ninh ca ca nói phải." Y cố gắng bình tĩnh: "Vài ngày nữa là sinh thần của Hoàng thượng. Năm nay xảy ra nhiều chuyện, ngay cả Tết Nguyên Tiêu cũng sơ sài. Bộ Lễ đang bận rộn chuẩn bị sinh thần, đó sẽ là cơ hội tốt để đưa người vào cung."


"Chỉ e là như vậy, sẽ phá hỏng sinh thần của Hoàng thượng." Lương Tĩnh thì thầm.


Tiêu Yến Ninh: "Sẽ không phá hỏng đâu."


Hắn cũng chọn ngày đó.


Hôm nay hắn quyết định nói thật với Lương Tĩnh, cũng vì thời gian không còn nhiều.


Trong chuyện này, hắn không nên tự cho là đúng.


. . .


Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế Story Chương 117
10.0/10 từ 45 lượt.
loading...