Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Chương 115
Hoàng Thượng nâng viên ngọc bội do Lưu Hải dâng lên, ánh mắt thoáng dừng. Thái tử là con trưởng của ngài, viên ngọc ấy, chính ngài năm xưa đã tự tay đeo lên cổ Thái tử khi y vừa tròn tháng.
Ngài đặt ngọc bội xuống, khẽ ra hiệu cho Lưu Hải mang tới cho Thái tử.
Thái tử cầm lấy, chỉ liếc qua một thoáng, rồi cung kính cúi mình trước Hoàng Thượng, giọng trầm ấm: "Phụ hoàng, ngọc bội này quả đúng của nhi thần. Năm đó, khi bị truy sát ở Nam Cương, nhi thần rơi xuống vực, vật này cũng mất tích. Nhi thần tưởng cả đời này chẳng thể thấy lại. Không ngờ hôm nay, nhờ tay Hồ đại nhân, nó lại trở về. Là duyên phận, cũng là một chuyện may."
Hồ Du: "..."
Chỉ vài lời nhẹ nhàng, Thái tử đã khéo léo kéo Hồ Du vào vụ truy sát năm xưa.
Hồ Du đâu phải kẻ ngốc. Hắn có thể buộc tội Thái tử, có thể chỉ trích bá quan, thậm chí thẳng thắn trước mặt Hoàng Thượng, nhưng tuyệt đối không thể dính líu đến tội đại nghịch như truy sát trữ quân.
Hắn vội vàng nghiêm nghị tâu: "Hoàng Thượng, vi thần thân là Ngự sử, có trách nhiệm giám sát bá quan. Vật này thuộc về hai mẹ con kia, chẳng phải của vi thần. Thái tử là trữ quân, mỗi hành động đều được người đời noi theo. Nếu Thái tử có lỗi, vi thần nguyện mạo hiểm thiên hạ đại bất vi mà tâu rõ, để giữ trong sạch triều đình, bảo toàn danh tiếng Thái tử. Vi thần đàn hặc Thái tử vì tư đức có thiếu sót, chỉ xét việc công, không vì tư tình, nhắm vào việc, không nhằm vào người."
Hoàng Thượng cười nhạt: "Hay cho câu 'xét việc công, không vì tư tình, nhắm vào việc, không nhằm vào người'. Hồ khanh đã có ngọc bội này, hẳn biết chủ nhân của nó ở đâu. Đã vậy, hãy mời họ đến đại điện, trẫm cũng muốn nghe họ nói gì."
Lời vừa dứt, ngài liếc Thái tử. Y vẫn điềm nhiên, nét mặt ôn hòa, đôi mắt khẽ cụp, chẳng nói lời nào.
Hồ Du thần sắc thản nhiên: "Hoàng Thượng thứ tội, vi thần chỉ nhận được ngọc bội này cùng một bức thư ghi rõ chi tiết, chưa từng bắt được người."
Hoàng Thượng: "..."
Ngài khẽ nhíu mày, cảm giác như răng đau nhức.
Ngự sử là tai mắt triều đình, lời tâu đôi khi chỉ dựa vào tin đồn.
Thái Tổ năm xưa, sau khi bình định giang sơn, từng tự tay viết chiếu, rằng các hoàng tử phải làm gương cho bá quan, nếu có lỗi, Ngự sử được quyền nghe tin đồn mà buộc tội. Vì thế, đôi khi Ngự sử tâu chuyện hoàng tử không cần phải tra xét rõ ràng như khi buộc tội quan viên thường.
Luật pháp cho Ngự sử quyền "phong văn tâu sự", tức là chẳng cần bằng chứng xác thực vẫn có thể dâng sớ tố cáo. Quy định này nhằm đảm bảo lời nói thông suốt, giữ cho bậc đế vương tai sáng mắt trong.
Dù tâu sai, Ngự sử thường chỉ chịu phạt nhẹ, như trừ bổng lộc hay giáng chức, chứ không bị khép tội "vu cáo" mà phải chết.
Hồ Du tính tình cương trực, chẳng ngại quyền thế, luôn lấy việc giám sát bá quan làm bổn phận. Chuyện này liên quan đến danh tiếng trữ quân, lại có vật chứng, hắn nghe được tin tức, dĩ nhiên phải tâu lên Hoàng Thượng.
Hắn ỷ vào thân phận "nói gì cũng chẳng chết" của Ngự sử, lại lớn tiếng: "Hoàng Thượng, vi thần nhiều năm nay nghe phong thanh rằng Thái tử phái thân vệ đi khắp nơi tìm kiếm thứ gì đó, dấu chân trải khắp bốn bể. Thậm chí vì việc này mà xung đột với quan viên địa phương. Họ Dương cũng vì thế mà ỷ thế Thái tử gây không ít họa, làm tổn hại danh tiếng Thái tử. Có phải Thái tử đang tìm hai mẹ con kia hay không? Vi thần còn nghe, khi hai mẹ con ấy được An Vương và Phúc Vương cứu, thân vệ của Thái tử từng đuổi giết họ. An Vương và Phúc Vương đang nắm giữ chứng cứ. Hoàng Thượng, chi bằng triệu An Vương và Phúc Vương để hỏi rõ."
Hoàng Thượng hít sâu một hơi. Mở miệng là "nghe phong thanh", đóng miệng là "nghe nói", chẳng có lấy một bằng chứng rõ ràng.
Ngài nhìn Thái tử: "Thái tử, ngươi nói đi."
Thái tử lạnh lùng nhìn Hồ Du: "Hồ đại nhân nghe tin đồn mà dám nói chắc như đinh đóng cột thế sao? Thân vệ Đông cung đi khắp bốn bể chỉ để tìm thuốc cho cô gia, việc này tuy chưa công bố rộng rãi nhưng phụ hoàng biết rõ. Nếu hai mẹ con kia thật sự ở kinh thành, thân vệ Đông cung lại không tìm được sao? Hồ đại nhân còn nói chưa từng thấy mặt họ, hay là có kẻ cố ý giấu họ đi, chờ dịp để Ngự sử tố cáo cô gia?"
Hồ Du không chút sợ hãi: "Thái tử điện hạ thứ tội, vi thần chỉ tâu theo sự thật. Chuyện này thật giả, xin Hoàng Thượng tra xét."
Hoàng Thượng trầm giọng: "Người đâu, triệu An Vương và Phúc Vương vào cung."
Rồi ngài nhìn Lưu Hải: "Phúc Vương chẳng chịu khổ gì, nhưng chân hắn đau, chắc chẳng muốn động đậy đâu. Người thường khó mời được, ngươi đích thân đi đón hắn đi."
Bá quan: "..."
Nếu ngay cả người Hoàng Thượng phái đi cũng không mời được Phúc Vương, thì hắn đúng là kiều quý thật.
Nhưng cái tính kiều quý này, chẳng phải chính Hoàng Thượng nuông chiều mà ra sao? Nếu là hoàng tử khác, đừng nói đau chân, dù gãy chân cũng chẳng dám cãi lệnh, phải bò đến triều đình.
Lưu Hải rời đại điện. Trương Tiếu,vốn là người trong hàng sĩ phu thanh liêm được Hoàng Thượng trọng dụng, liếc nhìn đồng liêu, vẻ mặt mọi người đều nặng nề.
Năm xưa, vì Nam Chiếu có biến, Thái tử mới đến Nam Cương để khích lệ tinh thần tướng sĩ. Rồi y bị truy sát, rơi vực, mù mắt, mất tích. Sau đó, khi Tây Khương và Đại Tề giao chiến, Nam Chiếu và Đông Ly nhân cơ hội điều binh áp sát biên giới Đại Tề, có ý liên minh với Tây Khương để xâu xé Đại Tề.
Vì thế, Hoàng Thượng luôn không ưa Nam Chiếu, từng mắng họ là "quốc gia tiểu nhân, thất tín bội nghĩa, không đáng giao thiệp".
Nếu Thái tử năm đó thực sự có liên hệ với nữ tử Nam Chiếu, dù xét tình hay lý, đều khó mà biện bạch, danh tiếng chắc chắn tổn hại.
Trong đám bá quan, Hộ bộ Thượng thư Đỗ Kiểm, lão hồ ly, để mặc Hộ bộ Thị lang Trương Tiếu xoay xở, còn mình thì nhắm mắt, giả vờ buồn ngủ.
Tể tướng Tần Truy lặng lẽ nhìn Thái tử, rồi đảo mắt qua các hoàng tử đang có mặt. Tứ hoàng tử Thụy Vương cụp mắt im lặng, Ngũ hoàng tử Thận Vương mím môi cau mày, Lục hoàng tử Tĩnh Vương điềm tĩnh như không... Cuối cùng, Tần Truy nhìn Hồ Du.
Hồ Du đứng đó, chẳng khác gì con lợn chết không sợ nước sôi.
Tần Truy thu ánh mắt về.
Vì Tần Quý phi vẫn đang bị cấm túc ở Vĩnh Chỉ cung, Tiêu Yến Ninh đã tránh không lên triều, vậy mà vẫn không thoát được cơn sóng gió này.
Thân phận hoàng tử như một gông xiềng, muốn chạy cũng chẳng thoát.
Còn Thái tử, thần sắc vẫn bình thản, chỉ là dưới ống tay áo rộng, đôi tay y siết chặt, lòng bàn tay đau nhói.
---
Lưu Hải đến phủ Phúc Vương, Tiêu Yến Ninh lập tức kêu chân đau dữ dội, khó mà nhúc nhích.
May mà Lưu Hải đã có chuẩn bị, cười tươi: "Hoàng Thượng sẽ ban ghế trên triều, không để Vương gia đứng mệt."
Nhìn bộ dạng Lưu Hải, Tiêu Yến Ninh biết mình không thoát được, đành mặt lạnh theo hắn lên triều.
Hoàng Thượng thấy Tiêu Yến Ninh giả vờ thọt chân một cách lộ liễu, vẫn nể mặt hắn, ban cho một ghế ngồi.
Khi biết chuyện trên triều, Tiêu Yến Ninh nhìn thẳng Hồ Du, giọng mỉa mai: "Hồ đại nhân nói toàn nghe đồn? Nói hay thế, bản vương còn tưởng ngài tận mắt thấy cơ."
Bá quan: "..."
Phúc Vương và Tần Truy đúng là cậu cháu ruột thịt, đến cách hỏi cũng giống nhau.
Chỉ có điều Tần Truy là đại thần, là người đọc sách, giữ thể diện, nói năng đủ nho nhã, không thẳng thừng, khó nghe như thế.
Hoàng Thượng nhíu mày: "Hỏi ngươi, ngươi lằng nhằng gì nhiều thế?"
"Năm trước, Tam ca và nhi thần có cứu một đôi mẹ con bị truy sát, nhưng Hồ đại nhân nói nhi thần và Tam ca có chứng cứ Thái tử phái người chặn giết, đúng là lời lẽ hoang đường." Tiêu Yến Ninh chẳng giấu giếm, kể rõ tình hình lúc đó.
Hắn nói, vụ truy sát hôm ấy có vấn đề, như một màn kịch đầy lỗ hổng.
Ngày đó, có phải vì hôm nay muốn tố cáo mà chuẩn bị? Hay cố tình diễn cảnh Thái tử phái người truy sát mẹ con kia trước mặt hắn và An Vương, để hôm nay họ đứng ra làm chứng? Hay là muốn ly gián hắn, An Vương và Thái tử?
Hoặc cũng có thể, là tất cả phương án trên.
Dù mục đích kẻ đứng sau là gì, Tiêu Yến Ninh vẫn giữ một câu: Ai được lợi, kẻ đó đáng nghi.
Hoàng tử chỉ có vài người, trừ kẻ đã ngã, những ai còn đứng, chẳng ai thoát được.
Hồ Du: "Chuyện hệ trọng, xin Vương gia hãy nghĩ kỹ, xem có bỏ sót gì không."
"Bỏ sót gì?" Tiêu Yến Ninh nhếch mắt: "Bỏ sót hung thủ không làm rơi lệnh bài Đông cung sao? Nếu lúc đó rơi ra, rõ ràng là vu oan, nếu vậy thì hôm nay Hồ đại nhân chẳng phải đang tố cáo mà là đang thay Thái tử ca ca kêu oan rồi. Hồ đại nhân là Ngự sử, có thể đàn hặc bá quan và phẩm hạnh hoàng tử, nhưng chuyện giết người, nếu không có chứng cứ rõ ràng, dù là họ Hồ, cũng không nên hồ ngôn loạn ngữ đâu nhé."
Hồ Du: "..." Lời châm biếm trắng trợn này!
Hắn nghĩ, nếu Phúc Vương chẳng phải hoàng tử, chỉ với cái miệng lanh lợi này, cũng đủ làm nên tên tuổi ở Đô sát viện*.
Chẳng bao lâu, nội giám báo An Vương đã tới.
Nhìn An Vương thẳng lưng, từng bước tiến vào, Tiêu Yến Ninh mím chặt môi. Tam ca hắn, từ nhỏ đã có dung mạo tuyệt mỹ, phong thái như ngọc, trước kia luôn cười rạng rỡ, thần thái bay bổng.
Giờ đây, sau một lần vào Chiếu Ngục, ánh sáng trong mắt bị mệt mỏi thay thế, tinh thần phấn chấn cũng chẳng còn.
An Vương vào cung bái kiến, hẳn đã tắm rửa, chải chuốt kỹ lưỡng, nhưng vẫn lộ ra nét tiều tụy. Thấy Tiêu Yến Ninh bước tới, An Vương khẽ gật đầu, rồi thu mắt, hành lễ với Hoàng Thượng.
Bá quan thấy An Vương, lặng thinh.
Ngay cả Hộ bộ Thượng thư đang lim dim cũng mở to mắt, tinh thần tỉnh táo.
Hoàng Thượng nhìn An Vương, ánh mắt trầm lắng, trăm cảm xúc cuộn trào, cuối cùng hóa thành bình lặng.
Khi ngài mở miệng hỏi An Vương về đêm đó, giọng ngài hơi khàn, như thiếu hơi.
An Vương vì câu hỏi mà nhớ lại chuyện xưa, ký ức như ánh sáng lướt qua.
Sau một lần ở Chiếu Ngục, những chuyện cũ dường như thuộc về kiếp trước.
Suy nghĩ hồi lâu, An Vương kể lại những gì mình thấy.
Hắn không có chứng cứ Thái tử phái người truy sát mẹ con kia, không biết Hồ Du nghe tin từ đâu, cũng chẳng rõ ai muốn hãm hại hắn và Tiêu Yến Ninh.
"Vương gia thấy đứa trẻ đó, không cảm thấy giống ai sao?" Hồ Du uể oải hỏi.
"Bản vương mắt kém, chẳng thấy giống ai cả." An Vương giọng trầm thấp đáp.
Thái tử đứng bên, thần sắc vẫn bình thản.
Hồ Du định nói thêm, Tiêu Yến Ninh cười khẩy: "Hồ đại nhân, ngài nhìn bá quan đầy triều, nhìn dung mạo họ, ngài nói được họ giống ai không?"
Hồ Du: "..." Phúc Vương này sao cứ bám hắn mà công kích vậy, hắn chỉ xét việc, luận sự thôi mà?
Hoàng Thượng ngẩng mắt: "Tiểu Thất, chân ngươi không đau nữa à?" Đứng vững thế, nói năng hùng hồn thế, chắc không đau nữa rồi.
Tiêu Yến Ninh: "..."
Hắn vội tâu: "Bẩm phụ hoàng, vẫn đau lắm, chỉ vì nhi thần lâu ngày không gặp Tam ca, lòng quá xúc động, nên quên mất cơn đau ở chân."
Hoàng Thượng hừ một tiếng.
Hồ Du là Ngự sử, có "kim bài miễn tử", nhưng họ thì không.
Hoàng Thượng cũng thấy mệt, bèn cho bãi triều.
Dù sao muốn chứng cứ xác thực, còn phải tra xét kỹ.
Trước khi bãi triều, An Vương mở lời, muốn vào cung bái kiến Vân phi.
Yêu cầu này, Hoàng Thượng không đáp ứng ngay, cũng chẳng từ chối.
"Phụ hoàng, nhi thần xin theo Tam ca vào cung." Tiêu Yến Ninh vội tự tiến cử: "Nếu Tam ca chạy mất, nhi thần nguyện thay hắn vào Chiếu Ngục."
Hoàng Thượng nhìn An Vương, lưng vẫn thẳng tắp, rồi nhìn Tiêu Yến Ninh: "Hắn đi bái kiến mẫu phi, ngươi theo làm gì? Chân ngươi đã đau, về Phúc Vương phủ dưỡng thương đi."
Tiêu Yến Ninh: "..." Giờ nói không đau nữa, được không?
Sau khi bãi triều, Hoàng Thượng triệu Thái tử đến Càn An Cung.
Thái tử vừa đến, quỳ xuống: "Nhi thần khiến phụ hoàng thất vọng."
Hoàng Thượng nhìn y, nhìn thật lâu, giọng lạnh lẽo: "Đây là lý do hai năm nay ngươi liên tục hồ đồ?"
Thái tử khép mắt, im lặng.
"Hai mẹ con họ bị truy sát, có liên quan đến ngươi không?" Hoàng Thượng lại hỏi.
Thái tử mở mắt, quả quyết đáp: "Nhi thần không liên quan."
Hoàng Thượng trầm mặc.
Hồi lâu, ngài hỏi: "Ngươi hứa gì cho Hồ Du?"
Hồ Du là Ngự sử, dù can đảm, cũng không dám tùy tiện đàn hặc Thái tử, huống chi lời lẽ trống rỗng, tưởng hung hăng nhưng đầy lỗ hổng, chẳng dựa trên chứng cứ gì.
Thái tử biết mình bị nắm thóp, không còn đường lui, nên mới nhờ Hồ Du làm to chuyện.
Nếu kinh thành thực sự có kẻ giấu hai mẹ con kia để đối phó Thái tử, sau hôm nay, con cờ ấy cũng thành phế.
Hoàng Thượng nhìn Thái tử bằng ánh mắt dò xét. Biết rõ làm to chuyện sẽ khiến ngài không vui, sao y vẫn làm vậy?
. . .
Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Đánh giá:
Truyện Xuyên Về Cổ Đại Làm Hoàng Đế
Story
Chương 115
10.0/10 từ 45 lượt.
