Xuyên Thành Tra A Sau Đem Phản Diện Đánh Dấu
Chương 151
208@-
Sau mấy ngày, hễ có thời gian là Dã Trì Mộ lại video call với con. Những ngày này, họ cũng đồng thời tìm kiếm người có gương mặt giống hệt Dã Trì Mộ, nhưng tìm thế nào cũng không có kết quả, bên ngoài hoàn toàn không có một chút tin tức nào, tựa như đã biến mất vào hư không.
Theo lý thuyết, với danh tiếng hiện tại của Dã Trì Mộ, người kia một khi xuất hiện ở nơi công cộng chắc chắn sẽ gây chú ý, không ngờ lại có thể đến vô ảnh, đi vô tung.
Cố Tri Cảnh không hề thả lỏng cảnh giác, vẫn để người theo dõi sát sao động tĩnh bên ngoài. Trước mắt vẫn an toàn, camera giám sát gần đó cũng chưa từng ghi lại được bóng dáng của "Dã Trì Mộ".
Trong lòng cô, Dã Trì Mộ ôm điện thoại video call với hai bảo bối, nàng hỏi:
"Bảo bối, có nhớ mẹ không?"
"Nhớ, nhớ mẹ." Cặp song sinh gật đầu lia lịa, gọi một tiếng: "Mẹ."
Tiểu bảo bảo ngày càng hiểu nhiều điều, mỗi ngày đều có những thay đổi mới, đặc biệt là khả năng phân tích phát triển rất nhanh, gọi một tiếng:
"Ông ngoại!"
Tiểu Hi Cảnh chống tay vào hàng rào giường, từng bước dịch sang bên cạnh, ngón tay nhỏ còn nghịch nghịch mấy sợi tóc. Hôm nay trên đầu cô bé cài ba chiếc kẹp tóc nhỏ xinh.
"Ông ngoại cài cho con sao?" Dã Trì Mộ hỏi, ánh mắt dịu dàng, "Hi Hi của chúng ta xinh quá."
Tiểu Triêu Mộ cũng đứng cạnh gật đầu, trên người mặc chiếc áo bông đỏ nhỏ, ngoan ngoãn như một tiểu đồng phúc hậu bước ra từ tranh Tết, gọi theo:
"Ông ngoại."
Cố Thế Xương bưng bát thức ăn phụ đi tới, gương mặt tràn đầy ý cười. Cháu gái vui vẻ, ông cũng hạnh phúc theo. Ông nói:
"Ta lên mạng xem video học tết tóc, lúc tết nó ngoan lắm. Bây giờ hai bảo bối cứ luôn tìm gương để soi."
Ông cúi xuống hỏi cháu gái: "Có đẹp không, bảo bối? Có thích không?"
"Đẹp." Tiểu Hi Cảnh ôm cổ ông, hôn "chụt" lên cằm, gọi thêm một tiếng:
"Ông ngoại."
"Ngoan quá, ngoan quá" Cố Thế Xương vui vẻ, vừa nói vừa từng muỗng từng muỗng đút tiểu bảo bảo ăn.
Chờ hai bé ăn no, ông đặt chúng vào xe tập đi, hai tiểu bảo bảo đứng trong đó, chập chững bước đi rất nhanh.
Cố Thế Xương thở dài, nói:
"Các con cũng đừng vội, ta sẽ nghĩ cách cho các con."
"Hửm?" Dã Trì Mộ thu hồi tầm mắt, nụ cười nơi khóe môi dần biến mất, sắc mặt thoáng ngột ngạt.
"Nếu thật sự có một người giống hệt con, thì cũng không sao. Coi như chị em song sinh đi. Cái cô Tần Linh Nguyệt kia chẳng phải cũng dắt theo một người giống hệt mình sao? Ta thấy hai người họ còn yêu nhau nữa. Con mà có thêm một người chị em gái, cũng chẳng phải chuyện ly kỳ gì." Cố Thế Xương nói, "Các con đừng nghĩ quá phức tạp. Ta chỉ sợ hai đứa lo lắng quá độ."
Dã Trì Mộ khẽ "ừm" một tiếng. Các nàng vẫn chưa rõ lai lịch của "Dã Trì Mộ" kia, nàng chỉ nói: "Có cơ hội, con sẽ cùng cô ấy nói chuyện rõ ràng."
Nói vậy, nhưng trong lòng Dã Trì Mộ vẫn còn nặng trĩu. Thế giới này đã chẳng còn gì đáng sợ, không ngờ điều làm nàng sợ nhất lại là chính mình.
Nàng hiểu bản thân quá rõ.
Nội tâm nàng đã hỏng đến tận cùng.
Sáng hôm sau, Dã Trì Mộ thu dọn một chút chuẩn bị đi quay phim, Cố Tri Cảnh lấy ra hai chiếc áo khoác đen, bởi hôm nay nhiệt độ lại hạ thấp.
Lúc chuẩn bị rời đi, Hạ Hoan Nhan gọi điện tới. Giọng cô ấy như vừa bừng tỉnh, mang theo sự kích động:
"Nếu nhất định phải nói về cô ta... vậy thì... tôi biết là khi nào rồi."
"Hửm?" Dã Trì Mộ nhíu mày, khó hiểu, không rõ cô ấy đang muốn nói gì.
Hạ Hoan Nhan nói: "Hai ngày nay tôi vẫn luôn suy nghĩ, người kia rốt cuộc từ đâu đến. Tôi đoán cô ta xuất hiện từ thế giới bên kia của Cố Tri Cảnh. Chính là lần cô kết hôn, tôi có qua thế giới kia chơi. Giữa chừng cô từng tìm tôi, nói muốn thêm một quyền hạn hệ thống để sau này tiện xuyên không. Nhưng lúc đó cô rõ ràng đã có một cái rồi, vẫn còn bảo tôi cho thêm một cái nữa. Tôi hỏi tại sao, cô nói khi kết hôn muốn đeo hai chiếc khuyên tai, có đôi có cặp."
Hạ Hoan Nhan "chậc" một tiếng, nhớ lại:
"Lúc ấy tôi nghĩ cô kết hôn, lý do này cũng coi như hợp lý. Tôi không nghi ngờ nhiều, sau đó quả thật cô đeo hai chiếc khuyên tai, tôi liền không hỏi thêm."
"Tôi không hề hỏi cô." Dã Trì Mộ khẳng định, khuyên tai của nàng là do Cố Tri Cảnh đặc biệt đặt thợ kim hoàn chế tác, cả đôi hơn trăm triệu. Nàng trầm giọng nói:
"Nếu lúc đó cô ta đã lấy được hệ thống, vậy thì rất có thể cô ta đã ẩn mình im lặng suốt năm sáu năm rồi."
Hạ Hoan Nhan im lặng, cô ấy cũng không rõ đối phương có ý đồ gì. Người hiểu rõ nhất "cô ta" chắc là Dã Trì Mộ. Sau một lúc trầm ngâm, Hạ Hoan Nhan lại hỏi:
"Cô ta lần này xuất hiện có chuyện gì không? Có chủ động tìm các cô, hay nói gì không?
"Không có." Dã Trì Mộ đáp, "Chỉ từ chỗ Cố Tri Cảnh lấy đi một ly trà sữa."
"Vậy thì kỳ quái." Hạ Hoan Nhan cau mày, vẫn không hiểu đối phương có mưu tính gì. Nếu nghĩ theo hướng xấu, khả năng cao là muốn thay thế, sống dưới thân phận của Dã Trì Mộ.
"Nhưng mà..." Có mấy lời chỉ có thể nói với cô ấy, Dã Trì Mộ đi ra phòng khách, cố tình tránh mặt Cố Tri Cảnh rồi thấp giọng:
"Vấn đề là Cố Tri Cảnh hiện tại là của tôi. Giả thiết rằng cô ta muốn cướp Cố Tri Cảnh, thật ra rất khó xảy ra."
Dã Trì Mộ từ trong ra ngoài đều thích chiếm hữu những gì thuộc về mình, cho dù là bản thân khác cũng không được phép chia sẻ.
Nói cách khác, Cố Tri Cảnh đã hoàn toàn thuộc về nàng: tâm, thân thể đều là của nàng. "Cô ta" không nhất định cướp được.
Bởi vì sự kiêu ngạo trong tình cảm, "cô ta" sẽ không thèm.
Nhưng lỡ như thì sao.
Nếu đối phương có ý đồ khác thì sao?
Dù sao Cố Tri Cảnh tốt như thế, mà "cô ta" cũng từng tiếp xúc nhiều lần.
Mọi chuyện chỉ sợ hai chữ "lỡ như".
"Nghĩ cách liên lạc, gặp mặt, xem cô ta rốt cuộc muốn gì." Giọng Hạ Hoan Nhan cũng nghiêm túc hẳn: "Nói thật, tôi cũng rất tò mò."
Dã Trì Mộ khẽ "ừ": "Nếu cô ta không có tình cảm, sẽ rất nguy hiểm."
"Thật ra..." Hạ Hoan Nhan dừng một chút, rồi nói tiếp: "Tôicòn có một suy đoán."
"Cô nói đi."
"Cô ta có thể là 'Dã Trì Mộ' của lần luân hồi trước. 'Dã Trì Mộ' của lần đó đã nghĩ cách trốn thoát. Nhưng tiểu thuyết vẫn tiếp tục, tất cả lại quay lại từ đầu, thế là có thêm một Dã Trì Mộ nữa. 'Dã Trì Mộ' đó hoàn toàn điên cuồng, không có tình cảm, chính là sau khi đã trải qua tất cả bi kịch, rất vất vả mới trốn thoát. Cho nên, Cố Tri Cảnh ở thế giới của cô ấy mới gặp được một người giống hệt."
"Suy đoán này tôi cũng từng nghĩ." Dã Trì Mộ không muốn tin, nhưng nếu thật sự như thế, thì "cô ta" kia là một bản thân đầy vết thương, đã bị hủy diệt, hoàn toàn điên loạn.
Cái "cô ta" này, mức độ nguy hiểm cực cao.
Hạ Hoan Nhan im lặng hồi lâu, rồi nói: "Tôi phải nghĩ cách đối phó. Có lẽ vẫn có thể tìm ra cô ta, chỉ sợ cô ta quá giảo hoạt. A... Dã Trì Mộ, cô vốn đã đủ hư rồi, lại thêm một 'cô' nữa thì biết làm sao đây, tôi thấy sợ hãi."
Trong giọng Hạ Hoan Nhan còn bật ra một tiếng cười nhẹ.
Buổi sáng, Cố Tri Cảnh đưa Dã Trì Mộ đến đoàn phim. Cô mang theo không ít đồ ăn, còn đặt mấy phòng riêng, tối đến mời cả đoàn cùng đi ăn. Dù sao đã đến đây, cô nhất định phải lấy thân phận vợ của Dã Trì Mộ mà tặng chút quà, để người khác không chê cười rằng cô đến thăm nhưng lại keo kiệt.
"Ai mà chê cười chị chứ." Dã Trì Mộ bật cười.
Cố Tri Cảnh đến gần, cùng nàng soi vào gương. Cô đứng sau lưng, ngón tay đặt lên vai nàng, ôn tồn nói: "Cuối cùng cũng cười rồi."
Hôm nay Dã Trì Mộ đóng một bộ phim công sở, vai diễn là một tinh anh. Thợ trang điểm chờ các nàng nói xong rồi mới tiến đến, tỉ mỉ tô son cho nàng, vừa làm vừa khen: "Da của cô Dã thật tốt, tôi thật ngưỡng mộ."
Càng ngưỡng mộ hơn là tình cảm của hai người. Nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, ánh mắt Cố Tri Cảnh nhìn nàng lúc nào cũng chan chứa yêu thương.
Cố Tri Cảnh chống cằm, chuyên chú nhìn Dã Trì Mộ trang điểm. Nàng thay sang một chiếc váy đen ôm sát, Cố Tri Cảnh khẽ ngẩn người. Bộ đồ này, sao lại giống đến vậy với trang phục của người phụ nữ cô từng gặp trong bữa tiệc rượu hôm xuyên không.
Trang điểm xong, Dã Trì Mộ bước ra phim trường, Cố Tri Cảnh cũng đi theo.
Cảnh quay hôm nay diễn ra trong một buổi tiệc rượu. Nàng đứng dưới gốc cây, trong tay cầm ly vang đỏ, ánh mắt lặng lẽ dõi theo một nhân vật chính khác. Nàng không tiến đến gần, chỉ âm thầm quan sát.
Đây là cảnh quay dài, cần giữ trạng thái trong một khoảng thời gian.
Một phút sau, nhân vật chính kia phát hiện nàng, ánh mắt lập tức dừng trên người nàng, mang theo kinh ngạc, do dự, đủ loại cảm xúc hòa lẫn.
Bởi vì đối phương diễn không đạt, liên tục bị đạo diễn NG, phải chỉnh sửa nhiều lần mới xong. Dã Trì Mộ bưng ly rượu, từng bước một đi về phía nhân vật chính Alpha.
Cảm giác này...
Cố Tri Cảnh đứng bên cạnh nhìn, mày nhíu chặt. Đây chẳng phải đang tái hiện lại cảnh cô xuyên không sao?
Cô mày nhíu lại rất chặt, mãi đến khi Dã Trì Mộ đi đến bên cạnh nhân vật chính Alpha, Cố Tri Cảnh do dự có nên đi lên ngăn cản không, cũng may đạo diễn đã kịp thời hô "cắt".
"Dã Trì Mộ, cảnh này quay rất tốt, đặc biệt tự nhiên, giống như đã nhắm trúng mục tiêu, xem Alpha như con mồi của mình, vô cùng tuyệt vời."
Dã Trì Mộ cười đáp lại, "Cảm giác nhập vai tương đối mạnh."
Đạo diễn lại nói: "Có muốn tăng thêm chút diễn xuất không? Ví dụ như hai người đối mặt, cô có hành động gì đó. Nếu chỉ dừng lại ở ánh mắt thì lực bộc ph*t t*nh cảm hơi thiếu."
Dã Trì Mộ thoáng nghĩ đến việc túm cà vạt của đối phương, nhưng gương mặt người kia hoàn toàn không có khí chất ngang ngược lẫn vẻ đẹp như Cố Tri Cảnh. Nàng không có cảm giác, nên khống chế được mình:
"Đạo diễn cứ sắp xếp, tôi sẽ theo. Thực ra tôi thấy cũng ổn, không có xúc động quá mạnh."
"Được, vậy để tôi gọi biên kịch đến trau chuốt thêm."
Nói xong, nàng giao đạo cụ cho nhân viên rồi nhận lấy ly nước từ trợ lý uống một ngụm. Cố Tri Cảnh bước tới cùng nàng trở về khu nghỉ ngơi.
"Vừa rồi chị có cảm thấy không?" Dã Trì Mộ hạ giọng hỏi.
Cố Tri Cảnh gật đầu. Gần đây cô vẫn luôn nhớ lại ngày mình xuyên không. Cảm giác ấy quá quen thuộc, rõ ràng chính là đang tái hiện cảnh tượng năm nào.
Chẳng lẽ "Dã Trì Mộ" kia đang ẩn trong đoàn phim?
"Vốn dĩ em không nghĩ cảnh này có vấn đề, nó vốn có trong kịch bản, không phải thêm vào. Nhưng vừa rồi khi quay, em lại cảm thấy như thể ai đó cố tình sắp đặt em vào tình huống này." Dã Trì Mộ trầm giọng.
"Lát nữa chị sẽ cho người điều tra toàn bộ đoàn phim." Cố Tri Cảnh vừa nói, điện thoại đã reo. Cô đứng dậy nghe máy.
Dã Trì Mộ vẫn còn cảnh tiếp theo, nàng bảo: "Chị cứ nghe đi, em quay xong sẽ tìm chị."
Cố Tri Cảnh đi mấy bước ra xa, tìm một nơi yên tĩnh. Đầu dây bên kia báo có người gửi hoa cho cô, ghi tên người gửi là một cô gái họ Dã.
Cô nói "được", rồi vô thức nhìn lại. Dã Trì Mộ vẫn đang đứng trước máy quay. Cố Tri Cảnh tự mình đi nhận hoa.
Đúng lúc Dã Trì Mộ vừa quay xong, nàng chạy nhanh về phía cô.
"Hoa?" Dã Trì Mộ chìa tay nhận, nhưng nụ cười trên mặt Cố Tri Cảnh chợt cứng lại, càng lúc càng hiểu, bó hoa này không phải Dã Trì Mộ tặng.
Cố Tri Cảnh lập tức gọi người giao hoa lại, hỏi: "Bó hoa này là cô ấy đưa đúng không?" Ý cô là chỉ Dã Trì Mộ phía sau.
Cậu bé còn đang suy nghĩ miêu tả thế nào. Đến khi Dã Trì Mộ từng bước đi tới, cậu ta lập tức gật gù: "Chính là cô ấy. Dù đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt giống y hệt. Cô ấy là minh tinh đúng không..."
"Cảm ơn." Cố Tri Cảnh cầm bó hoa, vòng tay ôm vai Dã Trì Mộ, dẫn nàng đi thẳng.
"À, còn một chuyện." Cậu bé gọi với theo, "Vừa rồi cô gái kia nhờ tôi chuyển lời. Câu nói kỳ quái lắm, tôi không hiểu, nhưng vẫn có thể kể lại."
"Là gì?" Cố Tri Cảnh xoay người hỏi.
"Cô ấy bảo: Nàng là hoàng hôn đến sớm, không phải hoàng hôn đến muộn."
Cậu bé gãi đầu: "Tôi đoán chắc là mật hiệu lãng mạn gì đó, chị có thể hỏi bạn bên cạnh thử."
Cố Tri Cảnh trầm ngâm, chưa thể giải nghĩa.
Hai người ôm hoa trở về. Hoa hồng đen xen bạc, hương thơm dày đặc.
Họ cẩn thận đặt bó hoa lên bàn trong phòng nghỉ, cẩn thận mở ra, trong lòng không khỏi cảnh giác, chỉ sợ bên trong có cài thứ gì bất thường. Từng cành hoa được tách ra, chỉ thấy ngoài lớp bọt biển giữ ẩm và một tấm thiệp kẹp vào thì không còn gì khác.
Trên tấm thiệp viết:
Hóa ra ánh trăng có thể hóa thành hoàng hôn. Như vậy, mọi người là nhìn thấy ánh trăng trước, hay là nhìn thấy hoàng hôn trước?
Dã Trì Mộ khẽ nói: "Cô ta đang ám chỉ Moonlight và Twilight sao?"
Lần luân hồi trước đó Dã Trì Mộ đã cho nổ "Moonlight", lần luân hồi này Dã Trì Mộ không làm gì cả. Cố Tri Cảnh mua lại "Moonlight" đổi tên thành "Twilight", Twilight bây giờ là công ty chính của các nàng.
Mặt sau của tấm thiệp còn có một đoạn tiếng Anh:
Won't kill me no more
"Sẽ không giết tôi nữa?" Dã Trì Mộ phiên dịch lại.
Cố Tri Cảnh lên tiếng giải thích: "Đoạn tiếng Anh này không phải cô ta tự viết, vốn là câu in sẵn trên loại thiệp này. Bình thường dịch ra có chút mập mờ, ý tứ gần giống như 'không muốn để tôi thất thủ nữa'." Cô từng nhiều lần tặng hoa cho Dã Trì Mộ, nên hiểu khá rõ.
Tuy nhiên, loại thiệp này vốn có rất nhiều câu để khách hàng tùy chọn. Việc xuất hiện chính xác một câu như thế, chắc chắn là đã được lựa chọn cẩn thận. Mà nếu suy nghĩ sâu hơn, tầng ý nghĩa phía sau trở nên vô cùng đáng sợ.
Xuyên Thành Tra A Sau Đem Phản Diện Đánh Dấu
Sau mấy ngày, hễ có thời gian là Dã Trì Mộ lại video call với con. Những ngày này, họ cũng đồng thời tìm kiếm người có gương mặt giống hệt Dã Trì Mộ, nhưng tìm thế nào cũng không có kết quả, bên ngoài hoàn toàn không có một chút tin tức nào, tựa như đã biến mất vào hư không.
Theo lý thuyết, với danh tiếng hiện tại của Dã Trì Mộ, người kia một khi xuất hiện ở nơi công cộng chắc chắn sẽ gây chú ý, không ngờ lại có thể đến vô ảnh, đi vô tung.
Cố Tri Cảnh không hề thả lỏng cảnh giác, vẫn để người theo dõi sát sao động tĩnh bên ngoài. Trước mắt vẫn an toàn, camera giám sát gần đó cũng chưa từng ghi lại được bóng dáng của "Dã Trì Mộ".
Trong lòng cô, Dã Trì Mộ ôm điện thoại video call với hai bảo bối, nàng hỏi:
"Bảo bối, có nhớ mẹ không?"
"Nhớ, nhớ mẹ." Cặp song sinh gật đầu lia lịa, gọi một tiếng: "Mẹ."
Tiểu bảo bảo ngày càng hiểu nhiều điều, mỗi ngày đều có những thay đổi mới, đặc biệt là khả năng phân tích phát triển rất nhanh, gọi một tiếng:
"Ông ngoại!"
Tiểu Hi Cảnh chống tay vào hàng rào giường, từng bước dịch sang bên cạnh, ngón tay nhỏ còn nghịch nghịch mấy sợi tóc. Hôm nay trên đầu cô bé cài ba chiếc kẹp tóc nhỏ xinh.
"Ông ngoại cài cho con sao?" Dã Trì Mộ hỏi, ánh mắt dịu dàng, "Hi Hi của chúng ta xinh quá."
Tiểu Triêu Mộ cũng đứng cạnh gật đầu, trên người mặc chiếc áo bông đỏ nhỏ, ngoan ngoãn như một tiểu đồng phúc hậu bước ra từ tranh Tết, gọi theo:
"Ông ngoại."
Cố Thế Xương bưng bát thức ăn phụ đi tới, gương mặt tràn đầy ý cười. Cháu gái vui vẻ, ông cũng hạnh phúc theo. Ông nói:
"Ta lên mạng xem video học tết tóc, lúc tết nó ngoan lắm. Bây giờ hai bảo bối cứ luôn tìm gương để soi."
Ông cúi xuống hỏi cháu gái: "Có đẹp không, bảo bối? Có thích không?"
"Đẹp." Tiểu Hi Cảnh ôm cổ ông, hôn "chụt" lên cằm, gọi thêm một tiếng:
"Ông ngoại."
"Ngoan quá, ngoan quá" Cố Thế Xương vui vẻ, vừa nói vừa từng muỗng từng muỗng đút tiểu bảo bảo ăn.
Chờ hai bé ăn no, ông đặt chúng vào xe tập đi, hai tiểu bảo bảo đứng trong đó, chập chững bước đi rất nhanh.
Cố Thế Xương thở dài, nói:
"Các con cũng đừng vội, ta sẽ nghĩ cách cho các con."
"Hửm?" Dã Trì Mộ thu hồi tầm mắt, nụ cười nơi khóe môi dần biến mất, sắc mặt thoáng ngột ngạt.
"Nếu thật sự có một người giống hệt con, thì cũng không sao. Coi như chị em song sinh đi. Cái cô Tần Linh Nguyệt kia chẳng phải cũng dắt theo một người giống hệt mình sao? Ta thấy hai người họ còn yêu nhau nữa. Con mà có thêm một người chị em gái, cũng chẳng phải chuyện ly kỳ gì." Cố Thế Xương nói, "Các con đừng nghĩ quá phức tạp. Ta chỉ sợ hai đứa lo lắng quá độ."
Dã Trì Mộ khẽ "ừm" một tiếng. Các nàng vẫn chưa rõ lai lịch của "Dã Trì Mộ" kia, nàng chỉ nói: "Có cơ hội, con sẽ cùng cô ấy nói chuyện rõ ràng."
Nói vậy, nhưng trong lòng Dã Trì Mộ vẫn còn nặng trĩu. Thế giới này đã chẳng còn gì đáng sợ, không ngờ điều làm nàng sợ nhất lại là chính mình.
Nàng hiểu bản thân quá rõ.
Nội tâm nàng đã hỏng đến tận cùng.
Sáng hôm sau, Dã Trì Mộ thu dọn một chút chuẩn bị đi quay phim, Cố Tri Cảnh lấy ra hai chiếc áo khoác đen, bởi hôm nay nhiệt độ lại hạ thấp.
Lúc chuẩn bị rời đi, Hạ Hoan Nhan gọi điện tới. Giọng cô ấy như vừa bừng tỉnh, mang theo sự kích động:
"Nếu nhất định phải nói về cô ta... vậy thì... tôi biết là khi nào rồi."
"Hửm?" Dã Trì Mộ nhíu mày, khó hiểu, không rõ cô ấy đang muốn nói gì.
Hạ Hoan Nhan nói: "Hai ngày nay tôi vẫn luôn suy nghĩ, người kia rốt cuộc từ đâu đến. Tôi đoán cô ta xuất hiện từ thế giới bên kia của Cố Tri Cảnh. Chính là lần cô kết hôn, tôi có qua thế giới kia chơi. Giữa chừng cô từng tìm tôi, nói muốn thêm một quyền hạn hệ thống để sau này tiện xuyên không. Nhưng lúc đó cô rõ ràng đã có một cái rồi, vẫn còn bảo tôi cho thêm một cái nữa. Tôi hỏi tại sao, cô nói khi kết hôn muốn đeo hai chiếc khuyên tai, có đôi có cặp."
Hạ Hoan Nhan "chậc" một tiếng, nhớ lại:
"Lúc ấy tôi nghĩ cô kết hôn, lý do này cũng coi như hợp lý. Tôi không nghi ngờ nhiều, sau đó quả thật cô đeo hai chiếc khuyên tai, tôi liền không hỏi thêm."
"Tôi không hề hỏi cô." Dã Trì Mộ khẳng định, khuyên tai của nàng là do Cố Tri Cảnh đặc biệt đặt thợ kim hoàn chế tác, cả đôi hơn trăm triệu. Nàng trầm giọng nói:
"Nếu lúc đó cô ta đã lấy được hệ thống, vậy thì rất có thể cô ta đã ẩn mình im lặng suốt năm sáu năm rồi."
Hạ Hoan Nhan im lặng, cô ấy cũng không rõ đối phương có ý đồ gì. Người hiểu rõ nhất "cô ta" chắc là Dã Trì Mộ. Sau một lúc trầm ngâm, Hạ Hoan Nhan lại hỏi:
"Cô ta lần này xuất hiện có chuyện gì không? Có chủ động tìm các cô, hay nói gì không?
"Không có." Dã Trì Mộ đáp, "Chỉ từ chỗ Cố Tri Cảnh lấy đi một ly trà sữa."
"Vậy thì kỳ quái." Hạ Hoan Nhan cau mày, vẫn không hiểu đối phương có mưu tính gì. Nếu nghĩ theo hướng xấu, khả năng cao là muốn thay thế, sống dưới thân phận của Dã Trì Mộ.
"Nhưng mà..." Có mấy lời chỉ có thể nói với cô ấy, Dã Trì Mộ đi ra phòng khách, cố tình tránh mặt Cố Tri Cảnh rồi thấp giọng:
"Vấn đề là Cố Tri Cảnh hiện tại là của tôi. Giả thiết rằng cô ta muốn cướp Cố Tri Cảnh, thật ra rất khó xảy ra."
Dã Trì Mộ từ trong ra ngoài đều thích chiếm hữu những gì thuộc về mình, cho dù là bản thân khác cũng không được phép chia sẻ.
Nói cách khác, Cố Tri Cảnh đã hoàn toàn thuộc về nàng: tâm, thân thể đều là của nàng. "Cô ta" không nhất định cướp được.
Bởi vì sự kiêu ngạo trong tình cảm, "cô ta" sẽ không thèm.
Nhưng lỡ như thì sao.
Nếu đối phương có ý đồ khác thì sao?
Dù sao Cố Tri Cảnh tốt như thế, mà "cô ta" cũng từng tiếp xúc nhiều lần.
Mọi chuyện chỉ sợ hai chữ "lỡ như".
"Nghĩ cách liên lạc, gặp mặt, xem cô ta rốt cuộc muốn gì." Giọng Hạ Hoan Nhan cũng nghiêm túc hẳn: "Nói thật, tôi cũng rất tò mò."
Dã Trì Mộ khẽ "ừ": "Nếu cô ta không có tình cảm, sẽ rất nguy hiểm."
"Thật ra..." Hạ Hoan Nhan dừng một chút, rồi nói tiếp: "Tôicòn có một suy đoán."
"Cô nói đi."
"Cô ta có thể là 'Dã Trì Mộ' của lần luân hồi trước. 'Dã Trì Mộ' của lần đó đã nghĩ cách trốn thoát. Nhưng tiểu thuyết vẫn tiếp tục, tất cả lại quay lại từ đầu, thế là có thêm một Dã Trì Mộ nữa. 'Dã Trì Mộ' đó hoàn toàn điên cuồng, không có tình cảm, chính là sau khi đã trải qua tất cả bi kịch, rất vất vả mới trốn thoát. Cho nên, Cố Tri Cảnh ở thế giới của cô ấy mới gặp được một người giống hệt."
"Suy đoán này tôi cũng từng nghĩ." Dã Trì Mộ không muốn tin, nhưng nếu thật sự như thế, thì "cô ta" kia là một bản thân đầy vết thương, đã bị hủy diệt, hoàn toàn điên loạn.
Cái "cô ta" này, mức độ nguy hiểm cực cao.
Hạ Hoan Nhan im lặng hồi lâu, rồi nói: "Tôi phải nghĩ cách đối phó. Có lẽ vẫn có thể tìm ra cô ta, chỉ sợ cô ta quá giảo hoạt. A... Dã Trì Mộ, cô vốn đã đủ hư rồi, lại thêm một 'cô' nữa thì biết làm sao đây, tôi thấy sợ hãi."
Trong giọng Hạ Hoan Nhan còn bật ra một tiếng cười nhẹ.
Buổi sáng, Cố Tri Cảnh đưa Dã Trì Mộ đến đoàn phim. Cô mang theo không ít đồ ăn, còn đặt mấy phòng riêng, tối đến mời cả đoàn cùng đi ăn. Dù sao đã đến đây, cô nhất định phải lấy thân phận vợ của Dã Trì Mộ mà tặng chút quà, để người khác không chê cười rằng cô đến thăm nhưng lại keo kiệt.
"Ai mà chê cười chị chứ." Dã Trì Mộ bật cười.
Cố Tri Cảnh đến gần, cùng nàng soi vào gương. Cô đứng sau lưng, ngón tay đặt lên vai nàng, ôn tồn nói: "Cuối cùng cũng cười rồi."
Hôm nay Dã Trì Mộ đóng một bộ phim công sở, vai diễn là một tinh anh. Thợ trang điểm chờ các nàng nói xong rồi mới tiến đến, tỉ mỉ tô son cho nàng, vừa làm vừa khen: "Da của cô Dã thật tốt, tôi thật ngưỡng mộ."
Càng ngưỡng mộ hơn là tình cảm của hai người. Nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi, ánh mắt Cố Tri Cảnh nhìn nàng lúc nào cũng chan chứa yêu thương.
Cố Tri Cảnh chống cằm, chuyên chú nhìn Dã Trì Mộ trang điểm. Nàng thay sang một chiếc váy đen ôm sát, Cố Tri Cảnh khẽ ngẩn người. Bộ đồ này, sao lại giống đến vậy với trang phục của người phụ nữ cô từng gặp trong bữa tiệc rượu hôm xuyên không.
Trang điểm xong, Dã Trì Mộ bước ra phim trường, Cố Tri Cảnh cũng đi theo.
Cảnh quay hôm nay diễn ra trong một buổi tiệc rượu. Nàng đứng dưới gốc cây, trong tay cầm ly vang đỏ, ánh mắt lặng lẽ dõi theo một nhân vật chính khác. Nàng không tiến đến gần, chỉ âm thầm quan sát.
Đây là cảnh quay dài, cần giữ trạng thái trong một khoảng thời gian.
Một phút sau, nhân vật chính kia phát hiện nàng, ánh mắt lập tức dừng trên người nàng, mang theo kinh ngạc, do dự, đủ loại cảm xúc hòa lẫn.
Bởi vì đối phương diễn không đạt, liên tục bị đạo diễn NG, phải chỉnh sửa nhiều lần mới xong. Dã Trì Mộ bưng ly rượu, từng bước một đi về phía nhân vật chính Alpha.
Cảm giác này...
Cố Tri Cảnh đứng bên cạnh nhìn, mày nhíu chặt. Đây chẳng phải đang tái hiện lại cảnh cô xuyên không sao?
Cô mày nhíu lại rất chặt, mãi đến khi Dã Trì Mộ đi đến bên cạnh nhân vật chính Alpha, Cố Tri Cảnh do dự có nên đi lên ngăn cản không, cũng may đạo diễn đã kịp thời hô "cắt".
"Dã Trì Mộ, cảnh này quay rất tốt, đặc biệt tự nhiên, giống như đã nhắm trúng mục tiêu, xem Alpha như con mồi của mình, vô cùng tuyệt vời."
Dã Trì Mộ cười đáp lại, "Cảm giác nhập vai tương đối mạnh."
Đạo diễn lại nói: "Có muốn tăng thêm chút diễn xuất không? Ví dụ như hai người đối mặt, cô có hành động gì đó. Nếu chỉ dừng lại ở ánh mắt thì lực bộc ph*t t*nh cảm hơi thiếu."
Dã Trì Mộ thoáng nghĩ đến việc túm cà vạt của đối phương, nhưng gương mặt người kia hoàn toàn không có khí chất ngang ngược lẫn vẻ đẹp như Cố Tri Cảnh. Nàng không có cảm giác, nên khống chế được mình:
"Đạo diễn cứ sắp xếp, tôi sẽ theo. Thực ra tôi thấy cũng ổn, không có xúc động quá mạnh."
"Được, vậy để tôi gọi biên kịch đến trau chuốt thêm."
Nói xong, nàng giao đạo cụ cho nhân viên rồi nhận lấy ly nước từ trợ lý uống một ngụm. Cố Tri Cảnh bước tới cùng nàng trở về khu nghỉ ngơi.
"Vừa rồi chị có cảm thấy không?" Dã Trì Mộ hạ giọng hỏi.
Cố Tri Cảnh gật đầu. Gần đây cô vẫn luôn nhớ lại ngày mình xuyên không. Cảm giác ấy quá quen thuộc, rõ ràng chính là đang tái hiện cảnh tượng năm nào.
Chẳng lẽ "Dã Trì Mộ" kia đang ẩn trong đoàn phim?
"Vốn dĩ em không nghĩ cảnh này có vấn đề, nó vốn có trong kịch bản, không phải thêm vào. Nhưng vừa rồi khi quay, em lại cảm thấy như thể ai đó cố tình sắp đặt em vào tình huống này." Dã Trì Mộ trầm giọng.
"Lát nữa chị sẽ cho người điều tra toàn bộ đoàn phim." Cố Tri Cảnh vừa nói, điện thoại đã reo. Cô đứng dậy nghe máy.
Dã Trì Mộ vẫn còn cảnh tiếp theo, nàng bảo: "Chị cứ nghe đi, em quay xong sẽ tìm chị."
Cố Tri Cảnh đi mấy bước ra xa, tìm một nơi yên tĩnh. Đầu dây bên kia báo có người gửi hoa cho cô, ghi tên người gửi là một cô gái họ Dã.
Cô nói "được", rồi vô thức nhìn lại. Dã Trì Mộ vẫn đang đứng trước máy quay. Cố Tri Cảnh tự mình đi nhận hoa.
Đúng lúc Dã Trì Mộ vừa quay xong, nàng chạy nhanh về phía cô.
"Hoa?" Dã Trì Mộ chìa tay nhận, nhưng nụ cười trên mặt Cố Tri Cảnh chợt cứng lại, càng lúc càng hiểu, bó hoa này không phải Dã Trì Mộ tặng.
Cố Tri Cảnh lập tức gọi người giao hoa lại, hỏi: "Bó hoa này là cô ấy đưa đúng không?" Ý cô là chỉ Dã Trì Mộ phía sau.
Cậu bé còn đang suy nghĩ miêu tả thế nào. Đến khi Dã Trì Mộ từng bước đi tới, cậu ta lập tức gật gù: "Chính là cô ấy. Dù đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt giống y hệt. Cô ấy là minh tinh đúng không..."
"Cảm ơn." Cố Tri Cảnh cầm bó hoa, vòng tay ôm vai Dã Trì Mộ, dẫn nàng đi thẳng.
"À, còn một chuyện." Cậu bé gọi với theo, "Vừa rồi cô gái kia nhờ tôi chuyển lời. Câu nói kỳ quái lắm, tôi không hiểu, nhưng vẫn có thể kể lại."
"Là gì?" Cố Tri Cảnh xoay người hỏi.
"Cô ấy bảo: Nàng là hoàng hôn đến sớm, không phải hoàng hôn đến muộn."
Cậu bé gãi đầu: "Tôi đoán chắc là mật hiệu lãng mạn gì đó, chị có thể hỏi bạn bên cạnh thử."
Cố Tri Cảnh trầm ngâm, chưa thể giải nghĩa.
Hai người ôm hoa trở về. Hoa hồng đen xen bạc, hương thơm dày đặc.
Họ cẩn thận đặt bó hoa lên bàn trong phòng nghỉ, cẩn thận mở ra, trong lòng không khỏi cảnh giác, chỉ sợ bên trong có cài thứ gì bất thường. Từng cành hoa được tách ra, chỉ thấy ngoài lớp bọt biển giữ ẩm và một tấm thiệp kẹp vào thì không còn gì khác.
Trên tấm thiệp viết:
Hóa ra ánh trăng có thể hóa thành hoàng hôn. Như vậy, mọi người là nhìn thấy ánh trăng trước, hay là nhìn thấy hoàng hôn trước?
Dã Trì Mộ khẽ nói: "Cô ta đang ám chỉ Moonlight và Twilight sao?"
Lần luân hồi trước đó Dã Trì Mộ đã cho nổ "Moonlight", lần luân hồi này Dã Trì Mộ không làm gì cả. Cố Tri Cảnh mua lại "Moonlight" đổi tên thành "Twilight", Twilight bây giờ là công ty chính của các nàng.
Mặt sau của tấm thiệp còn có một đoạn tiếng Anh:
Won't kill me no more
"Sẽ không giết tôi nữa?" Dã Trì Mộ phiên dịch lại.
Cố Tri Cảnh lên tiếng giải thích: "Đoạn tiếng Anh này không phải cô ta tự viết, vốn là câu in sẵn trên loại thiệp này. Bình thường dịch ra có chút mập mờ, ý tứ gần giống như 'không muốn để tôi thất thủ nữa'." Cô từng nhiều lần tặng hoa cho Dã Trì Mộ, nên hiểu khá rõ.
Tuy nhiên, loại thiệp này vốn có rất nhiều câu để khách hàng tùy chọn. Việc xuất hiện chính xác một câu như thế, chắc chắn là đã được lựa chọn cẩn thận. Mà nếu suy nghĩ sâu hơn, tầng ý nghĩa phía sau trở nên vô cùng đáng sợ.
Xuyên Thành Tra A Sau Đem Phản Diện Đánh Dấu
Đánh giá:
Truyện Xuyên Thành Tra A Sau Đem Phản Diện Đánh Dấu
Story
Chương 151
10.0/10 từ 42 lượt.