Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược
Chương 110: Sao Bùi Tịch không tới?
An Cửu lần thứ hai thành hôn, khẩn trưởng và vội vã hơn lần đầu.
Cũng may giang hồ không chú trọng nghi thức giống hoàng gia, cũng không quy củ nhiều, cho nên hết thảy, vẫn thuận lợi chuẩn bị đầy đủ trước ngày thành hôn.
Mấy ngày nay, "Phi Y" vẫn không tới gặp nàng, lại phái người đến đo may hỉ phục cho An Cửu, tuy là đẩy nhanh tốc độ, nhưng xét theo độ tinh tế của hỉ phục, cũng không kém gì lần nàng làm Vương phi.
Áo cưới như lửa, thiếu nữ lại một lần chải tóc, đội kim quan hoa lệ, trang điểm kiều diễm.
Khi An Cửu được thị nữ hầu hạ mặc hỉ phục, nam nhân liền ở một bên nhìn.
Theo lý mà nói, bình thường trước khi thành hôn, nhà trai không thể gặp nhà gái, chỉ khi đêm động phòng hoa chúc, mới có thể vén khăn voan đỏ nhìn tân nương tử.
Nhưng đây là Ngàn Sát Các, không ai dám xen vào.
Về phần tân nương tử, vẫn luôn dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, trừ mặt đầy vui mừng ái mộ, nhìn không ra nửa điểm phản đối.
Sau khi trang điểm xong, nam nhân sớm đã thay một bộ hồng bào đi đến trước mặt An Cửu, một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng chăm chú, trầm mặc một lát, hầu kết lăn lăn: "Rất đẹp."
Giọng hắn có chút khàn, ánh mắt trầm tĩnh tựa biển.
Thiếu nữ được khen, liền vui sướng nở nụ cười, mi mắt cong cong ngọt ngào cực kỳ.
Nàng đỏ mặt, thẹn thùng ngẩng mặt nhìn hắn, lớn mật nói: "Hôm nay Phi Y cũng rất tuấn lãng, ta rất thích......"
Nói xong, đầu nhỏ liền cúi xuống, giống đà điểu vùi đầu vào cát.
Nam nhân nhẹ nhàng nhếch môi, ý cười lại không thu vào đáy mắt.
Cặp mắt đen như mực kia, trước sau chỉ phản chiếu bộ dáng nàng, dường như muốn khắc nhất cử nhất động của nàng vào đáy lòng.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay bọn họ sẽ viên phòng.
Đến lúc đó, hắn sẽ hạ cổ song sinh lên người nàng, cùng nàng vượt qua động phòng hoa chúc.
Nàng không biết gì, chỉ biết tràn đầy ngọt ngào và vui mừng, cảm thụ được thống khổ cùng vui thích nam nhân nàng yêu mang đến, chết trong ngọt ngào mà hoàn toàn không biết gì cả.
Đây là kết cục mà Bùi Tịch sớm đã viết cho nàng.
Hắn thích nàng, nhưng thích này không đủ để khiến hắn từ bỏ mạng mình.
Mặc dù sẽ đau lòng khi nghĩ đến cảnh nàng hết hy vọng, nhưng hắn vẫn muốn sống.
"Các bằng hữu của ta đều tới rồi sao?" Thiếu nữ bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.
Nàng tựa hồ rất coi trọng điều này, mỗi lần nhìn thấy nam nhân, sẽ hỏi một tiếng về bằng hữu của mình.
Bùi Tịch nhàn nhạt nói: "Đều tới rồi, ta đã thấy bọn họ tới, hiện tại hẳn là đều đã nhập tiệc."
Thiếu nữ mím môi cười tươi sáng: "Vậy là tốt rồi, nhìn thấy chúng ta hạnh phúc bên nhau, sau này bọn họ sẽ không hiểu lầm chàng nữa."
Nam nhân không tỏ ý kiến mà cười, dang bàn tay to rộng thon dài đến trước mặt nàng, ôn nhu nói: "Nào, ta dẫn nàng ra ngoài tiếp khách."
Thiếu nữ câu nệ nhíu mày, có chút lúng túng nói: "Cứ như vậy ra ngoài sao? Không phải ta chờ ở trong phòng à?"
Trong trí nhớ của nàng, hôn lễ lần trước là như thế, nữ tử sao có thể xuất đầu lộ diện, tiếp đãi khách khứa trong tiệc chứ?
Bùi Tịch nhàn nhạt nói: "Ta là người trong giang hồ, không chú trọng quy củ, không phải nàng muốn gặp bằng hữu sao? Gặp bọn họ xong lại về."
Thiếu nữ nghe vậy, nghiêng đầu suy nghĩ, bừng tỉnh gật gật đầu: "Cũng đúng, xuất giá tòng phu* mà! Về sau ta cũng là người giang hồ."
* Xuất giá tòng phu: Lấy chồng theo chồng
Nàng cười ngọt ngào, tín nhiệm đặt bàn tay non mềm vào lòng bàn tay nam nhân, khóe mắt đuôi mày đều là tình nồng ý mật.
Nam nhân không tiếng động rũ mắt, nắm chặt bàn tay kia, đi từng bước dẫn nàng ra cửa.
Hỉ yến tổ chức ở tháp lâu cao nhất trung tâm, màn trời chiếu đất bày mấy bàn tiệc rượu.
Giờ phút này trên mỗi bàn đều ngồi đầy người, ngồi ở bàn đầu tiên là Lâm Thanh Nghiên Hạ Tử Kình và những người An Cửu quen, ngồi ở các bàn khác, đều là hộ vệ Minh Dập mang đến.
Nói cách khác, những vị khách thực sự trong hỉ yến, cũng chỉ có một bàn.
Tháp lâu giăng đèn kết hoa, treo rất nhiều lụa đỏ tươi đẹp, vui mừng cực kỳ. Ngoài lâu có một đội nhạc sư thổi kéo đàn hát, còn có thị nữ che mặt thỉnh thoảng rải cánh hoa, không khí vô cùng náo nhiệt.
Một đám người trên bàn, mặt mỗi người đều cùng một sắc thái, mặt đầy u sầu.
Kim Yến Uyển lời ít mà ý nhiều: "Hắn là đang thị uy chúng ta."
Hạ Tử Kình đĩnh đạc nói: "Không bằng chờ hắn ra đây, ta cùng hắn đánh một trận, bảo hắn thả An tiểu thư."
Lâm Thanh Nghiên không khách khí trợn mắt, lấy quả ở trên bàn nhét vào miệng người mình yêu, lấp kín miệng hắn.
"Chàng chỉ biết đánh đánh giết giết, người ta tạo một cái trận liền khiến chúng ta vất vả nhiều ngày không ra được, nếu không phải hắn để chúng ta ra, hiện tại chúng ta còn bị vây bên trong đấy. Huống hồ nếu hắn dám thả chúng ta ra, nhất định đã chuẩn bị ứng đối, đừng hành động thiếu suy nghĩ!"
Sau khi Hạ Tử Kình đánh bại giáo chủ Ma giáo, đại khái cảm thấy mình võ công cao cường, đầu óc chỉ nghĩ đến động thủ.
Dù sao không ai đánh lại hắn, không phục thì đánh.
Phi Trần cũng nói: "Lời Lâm thí chủ cũng có lý, Tiên Vô Mệnh người này chuyên dùng độc, có lẽ khi chúng ta không để ý, liền trúng độc của hắn cũng chưa biết chừng, hiện giờ vẫn nên xem tình hình đã."
Minh Dập rầu rĩ nói: "Chúng ta chỉ có thể nhìn bọn họ thành thân?"
Lời vừa nói ra, mọi người đều im lặng.
Không có cách nào, đây là kết cục không bằng người ta.
Lúc này Lâm Thanh Nghiên nói: "Ta không nhìn thấy Bùi Tịch, huynh ấy vẫn bị lạc ở cánh rừng kia sao? Hay là Tiên Vô Mệnh đưa huynh ấy đi?"
Phi Trần lắc đầu: "Bần tăng không biết."
Những người khác tất nhiên không thể nói được gì, ngày đó Bùi Tịch bị lạc ở trong rừng, sau đó bọn họ mệt nhọc năm ngày ở trong rừng, nhưng vẫn không gặp được hắn.
Hiện tại cũng chỉ có thể cầu nguyện hắn vẫn mạnh khỏe.
Mọi người tuy là khách, kỳ thật chẳng khác tù nhân là mấy, sau khi nói chuyện, một đám ngồi ở chỗ đó, tình cảnh bi thảm, yên lặng không nói.
Khi An Cửu và nam nhân cầm tay tới, nhìn thấy là một cảnh tượng như vậy.
Thiếu nữ không biết vì sao thoạt nhìn bằng hữu đều không vui, nàng buông tay nam nhân ra, bước nhanh về phía trước, cao giọng gọi: "Lâm Thanh Nghiên, Hạ đại ca! Minh Dập, Phi Trần đại sư!"
Khi nhìn thấy nữ tử quần áo vàng, hai mắt đều kinh ngạc mà sáng lên, "Kim Yến Uyển, cô cũng tới!"
Giọng thiếu nữ khiến mọi người bừng tỉnh, đồng thời quay đầu nhìn lại.
An Cửu tuy rằng bị "cầm tù" ở Ngàn Sát Các, nhưng không phải chịu khắt khe, mấy ngày nay cuộc sống tương đối tốt, ăn uống có người hầu hạ, càng có người yêu làm bạn, khuôn mặt nhỏ tinh xảo hồng nhuận, hai tròng mắt rực rỡ lấp lánh, thật sự nhìn không ra bị hiếp bức.
Minh Dập vừa thấy nàng, tròng mắt liền bất động.
Giai nhân một bộ hồng y, hồng trang đầy mặt, diễm lệ bức người tựa hải đường, nhưng hai lần nàng thành hôn đều không thuộc về hắn.
Hắn nhịn không được lên tiếng hỏi: "An Cửu, nàng là tự nguyện gả cho hắn sao?"
Hắn giơ tay, chỉ nam nhân phía sau thiếu nữ.
Tất cả mọi người ở đây đều là lần đầu tiên nhìn thấy các chủ Tiên Vô Mệnh của Ngàn Sát Các trong lời đồn, tập trung nhìn qua.
Dù sao cũng là đại hỉ của mình, nam nhân không đeo mặt nạ.
Hắn có một khuôn mặt khác với tưởng tượng của mọi người, khuôn mặt chính trực ngoài ý muốn, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, anh tuấn lại chính khí, không giống danh xấu đầu lĩnh sát thủ, càng giống đại hiệp chính đạo.
Nhìn hắn trong nháy mắt, mọi người đồng thời sửng sốt, ngay sau đó lại nhanh chóng đảo mắt nhìn về phía Hạ Tử Kình.
Lâm Thanh Nghiên theo bản năng nói: "Hai người bọn họ giống nhau."
Kỳ thật nhìn kỹ ngũ quan, hai người cũng không giống lắm.
Chỉ là tổng thể, có lẽ hình dáng khuôn mặt, có lẽ là cảm giác chính nghĩa quá mức, dù sao ấn tượng đầu tiên rất giống.
Kim Yến Uyển liên tục gật đầu, nhỏ giọng nói: "Xác thật rất giống."
Minh Dập lại không thèm để ý, vẫn nhìn thiếu nữ mặc hỉ phục, hỏi: "Các người đừng ngắt lời, An Cửu, nàng nói đi, nàng là thật sự muốn ở bên hắn? Không phải bị bức bách, mà là xuất phát từ thật lòng thích hắn?"
Hắn cắn chặt răng, nói: "Nếu nàng thật lòng thích hắn, coi như chúng ta tự mình đa tình, chúng ta uống rượu mừng của hai người xong lập tức rời đi. Nếu không phải, cho dù liều mạng, ta cũng sẽ cứu nàng ra!"
Đối mặt với những lời này, thiếu nữ đột nhiên ngơ ngẩn.
Lời này nói ra trong trường hợp này, thật sự có chút mạo phạm, nam nhân thần sắc lại không đổi chậm rãi bước đến, dù bận vẫn ung dung nhìn bọn họ.
Minh Dập đang đợi An Cửu trả lời, hắn cũng đang đợi.
Hắn muốn bọn họ xem, xem chính miệng nàng thừa nhận, nàng yêu hắn, tự nguyện ở lại nơi này làm bạn với hắn.
Thiếu nữ ngơ ngác nhìn bằng hữu ngồi trên bàn đang nhìn mình, sửng sốt hồi lâu, lại đưa ra một vấn đề không liên quan: "Bùi Tịch đâu? Sao Bùi Tịch không tới?"
Bước chân của Bùi Tịch đang giả trang thành "Tiên Vô Mệnh" dừng lại, còn chưa mở miệng, thiếu nữ liền xoay người nhìn về phía hắn, ủy khuất nói: "Thiếu một người, hỉ yến này liền không trọn vẹn."
An Cửu mím môi đỏ kiều diễm ướt át, đầu ngón tay non mềm nhẹ nhàng móc một ngón tay hắn, giọng nói dịu dàng, phảng phất như mèo con làm nũng: "Ta muốn hỉ yến này đầy đủ bằng hữu, thiếu một người cũng không được, chàng đưa Bùi Tịch đến đây nhé?"
Đối mặt với yêu cầu của nàng, nam nhân sẽ luôn thỏa hiệp.
Tuy rằng yêu cầu này có chút khó, nhưng cũng không phải không làm được.
Một người không thể phân thành hai người, nhưng Tiên Vô Mệnh có thể để người khác ngụy trang, sát thủ Ngàn Sát Các biết dịch dung biến âm nhiều, bảo đảm không ai nhận ra.
Vì sao không phải tìm người nguỵ trang thành Bùi Tịch, tất nhiên là bởi vì khí chất của Bùi Tịch quá độc đáo.
Những người này cũng quá quen thuộc Bùi Tịch, rất dễ bị phát hiện.
Chờ hỉ yến kết thúc, hắn lại tìm lý do cho Bùi Tịch xuống sân khấu, lắc mình biến hoá động phòng hoa chúc với tân nương.
Hết thảy đều hoàn mỹ.
Nam nhân suy nghĩ trong lòng như vậy, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt: "Mấy ngày trước không phải nói muốn Bùi thần y chữa bệnh cho nàng sao? Ta tự mời hắn tới, nếu nàng muốn gặp, ta sẽ kêu hắn."
Nói xong, nam nhân liền rời buổi tiệc, tựa hồ là tự mình mời vị Bùi thần y kia.
Mọi người trên bàn chứng kiến cuộc trò chuyện giữa hai người, trong lòng nặng trĩu.
Khi An Cửu thân mật với nam nhân là tiểu nữ nhi thẹn thùng, mắt thường có thể thấy được, chẳng lẽ nàng thật sự thích Tiên Vô Mệnh?
"Tình cổ sẽ khiến người ta biến thành như vậy sao?" Lâm Thanh Nghiên nhỏ giọng hỏi.
"Không biết." Kim Yến Uyển lắc đầu, sờ sờ cánh tay, giật mình: "Nếu thật là tình cổ, vậy tình cổ cũng quá khủng bố."
Hạ Tử Kình cũng nói: "An tiểu thư dường như đã thay đổi."
"Nói như vậy, khả năng bị hạ tình cổ là rất lớn, ta không tin An Cửu thích ai là có thể thay đổi tính tình, trước kia cô ấy và Bùi Tịch ở bên nhau cũng không phải như vậy."
Nói tới đây, Lâm Thanh Nghiên đột nhiên ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, "Chỉ là, dường như chúng ta không có cách giải trừ tình cổ......"
Mọi người nhìn nhau, trong lúc nhất thời tất cả đều ngây ngốc.
Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược
Cũng may giang hồ không chú trọng nghi thức giống hoàng gia, cũng không quy củ nhiều, cho nên hết thảy, vẫn thuận lợi chuẩn bị đầy đủ trước ngày thành hôn.
Mấy ngày nay, "Phi Y" vẫn không tới gặp nàng, lại phái người đến đo may hỉ phục cho An Cửu, tuy là đẩy nhanh tốc độ, nhưng xét theo độ tinh tế của hỉ phục, cũng không kém gì lần nàng làm Vương phi.
Áo cưới như lửa, thiếu nữ lại một lần chải tóc, đội kim quan hoa lệ, trang điểm kiều diễm.
Khi An Cửu được thị nữ hầu hạ mặc hỉ phục, nam nhân liền ở một bên nhìn.
Theo lý mà nói, bình thường trước khi thành hôn, nhà trai không thể gặp nhà gái, chỉ khi đêm động phòng hoa chúc, mới có thể vén khăn voan đỏ nhìn tân nương tử.
Nhưng đây là Ngàn Sát Các, không ai dám xen vào.
Về phần tân nương tử, vẫn luôn dùng ánh mắt sáng lấp lánh nhìn hắn, trừ mặt đầy vui mừng ái mộ, nhìn không ra nửa điểm phản đối.
Sau khi trang điểm xong, nam nhân sớm đã thay một bộ hồng bào đi đến trước mặt An Cửu, một đôi mắt đen sâu thẳm nhìn nàng chăm chú, trầm mặc một lát, hầu kết lăn lăn: "Rất đẹp."
Giọng hắn có chút khàn, ánh mắt trầm tĩnh tựa biển.
Thiếu nữ được khen, liền vui sướng nở nụ cười, mi mắt cong cong ngọt ngào cực kỳ.
Nàng đỏ mặt, thẹn thùng ngẩng mặt nhìn hắn, lớn mật nói: "Hôm nay Phi Y cũng rất tuấn lãng, ta rất thích......"
Nói xong, đầu nhỏ liền cúi xuống, giống đà điểu vùi đầu vào cát.
Nam nhân nhẹ nhàng nhếch môi, ý cười lại không thu vào đáy mắt.
Cặp mắt đen như mực kia, trước sau chỉ phản chiếu bộ dáng nàng, dường như muốn khắc nhất cử nhất động của nàng vào đáy lòng.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay bọn họ sẽ viên phòng.
Đến lúc đó, hắn sẽ hạ cổ song sinh lên người nàng, cùng nàng vượt qua động phòng hoa chúc.
Nàng không biết gì, chỉ biết tràn đầy ngọt ngào và vui mừng, cảm thụ được thống khổ cùng vui thích nam nhân nàng yêu mang đến, chết trong ngọt ngào mà hoàn toàn không biết gì cả.
Đây là kết cục mà Bùi Tịch sớm đã viết cho nàng.
Hắn thích nàng, nhưng thích này không đủ để khiến hắn từ bỏ mạng mình.
Mặc dù sẽ đau lòng khi nghĩ đến cảnh nàng hết hy vọng, nhưng hắn vẫn muốn sống.
"Các bằng hữu của ta đều tới rồi sao?" Thiếu nữ bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi.
Nàng tựa hồ rất coi trọng điều này, mỗi lần nhìn thấy nam nhân, sẽ hỏi một tiếng về bằng hữu của mình.
Bùi Tịch nhàn nhạt nói: "Đều tới rồi, ta đã thấy bọn họ tới, hiện tại hẳn là đều đã nhập tiệc."
Thiếu nữ mím môi cười tươi sáng: "Vậy là tốt rồi, nhìn thấy chúng ta hạnh phúc bên nhau, sau này bọn họ sẽ không hiểu lầm chàng nữa."
Nam nhân không tỏ ý kiến mà cười, dang bàn tay to rộng thon dài đến trước mặt nàng, ôn nhu nói: "Nào, ta dẫn nàng ra ngoài tiếp khách."
Thiếu nữ câu nệ nhíu mày, có chút lúng túng nói: "Cứ như vậy ra ngoài sao? Không phải ta chờ ở trong phòng à?"
Trong trí nhớ của nàng, hôn lễ lần trước là như thế, nữ tử sao có thể xuất đầu lộ diện, tiếp đãi khách khứa trong tiệc chứ?
Bùi Tịch nhàn nhạt nói: "Ta là người trong giang hồ, không chú trọng quy củ, không phải nàng muốn gặp bằng hữu sao? Gặp bọn họ xong lại về."
Thiếu nữ nghe vậy, nghiêng đầu suy nghĩ, bừng tỉnh gật gật đầu: "Cũng đúng, xuất giá tòng phu* mà! Về sau ta cũng là người giang hồ."
* Xuất giá tòng phu: Lấy chồng theo chồng
Nàng cười ngọt ngào, tín nhiệm đặt bàn tay non mềm vào lòng bàn tay nam nhân, khóe mắt đuôi mày đều là tình nồng ý mật.
Nam nhân không tiếng động rũ mắt, nắm chặt bàn tay kia, đi từng bước dẫn nàng ra cửa.
Hỉ yến tổ chức ở tháp lâu cao nhất trung tâm, màn trời chiếu đất bày mấy bàn tiệc rượu.
Giờ phút này trên mỗi bàn đều ngồi đầy người, ngồi ở bàn đầu tiên là Lâm Thanh Nghiên Hạ Tử Kình và những người An Cửu quen, ngồi ở các bàn khác, đều là hộ vệ Minh Dập mang đến.
Nói cách khác, những vị khách thực sự trong hỉ yến, cũng chỉ có một bàn.
Tháp lâu giăng đèn kết hoa, treo rất nhiều lụa đỏ tươi đẹp, vui mừng cực kỳ. Ngoài lâu có một đội nhạc sư thổi kéo đàn hát, còn có thị nữ che mặt thỉnh thoảng rải cánh hoa, không khí vô cùng náo nhiệt.
Một đám người trên bàn, mặt mỗi người đều cùng một sắc thái, mặt đầy u sầu.
Kim Yến Uyển lời ít mà ý nhiều: "Hắn là đang thị uy chúng ta."
Hạ Tử Kình đĩnh đạc nói: "Không bằng chờ hắn ra đây, ta cùng hắn đánh một trận, bảo hắn thả An tiểu thư."
Lâm Thanh Nghiên không khách khí trợn mắt, lấy quả ở trên bàn nhét vào miệng người mình yêu, lấp kín miệng hắn.
"Chàng chỉ biết đánh đánh giết giết, người ta tạo một cái trận liền khiến chúng ta vất vả nhiều ngày không ra được, nếu không phải hắn để chúng ta ra, hiện tại chúng ta còn bị vây bên trong đấy. Huống hồ nếu hắn dám thả chúng ta ra, nhất định đã chuẩn bị ứng đối, đừng hành động thiếu suy nghĩ!"
Sau khi Hạ Tử Kình đánh bại giáo chủ Ma giáo, đại khái cảm thấy mình võ công cao cường, đầu óc chỉ nghĩ đến động thủ.
Dù sao không ai đánh lại hắn, không phục thì đánh.
Phi Trần cũng nói: "Lời Lâm thí chủ cũng có lý, Tiên Vô Mệnh người này chuyên dùng độc, có lẽ khi chúng ta không để ý, liền trúng độc của hắn cũng chưa biết chừng, hiện giờ vẫn nên xem tình hình đã."
Minh Dập rầu rĩ nói: "Chúng ta chỉ có thể nhìn bọn họ thành thân?"
Lời vừa nói ra, mọi người đều im lặng.
Không có cách nào, đây là kết cục không bằng người ta.
Lúc này Lâm Thanh Nghiên nói: "Ta không nhìn thấy Bùi Tịch, huynh ấy vẫn bị lạc ở cánh rừng kia sao? Hay là Tiên Vô Mệnh đưa huynh ấy đi?"
Phi Trần lắc đầu: "Bần tăng không biết."
Những người khác tất nhiên không thể nói được gì, ngày đó Bùi Tịch bị lạc ở trong rừng, sau đó bọn họ mệt nhọc năm ngày ở trong rừng, nhưng vẫn không gặp được hắn.
Hiện tại cũng chỉ có thể cầu nguyện hắn vẫn mạnh khỏe.
Mọi người tuy là khách, kỳ thật chẳng khác tù nhân là mấy, sau khi nói chuyện, một đám ngồi ở chỗ đó, tình cảnh bi thảm, yên lặng không nói.
Khi An Cửu và nam nhân cầm tay tới, nhìn thấy là một cảnh tượng như vậy.
Thiếu nữ không biết vì sao thoạt nhìn bằng hữu đều không vui, nàng buông tay nam nhân ra, bước nhanh về phía trước, cao giọng gọi: "Lâm Thanh Nghiên, Hạ đại ca! Minh Dập, Phi Trần đại sư!"
Khi nhìn thấy nữ tử quần áo vàng, hai mắt đều kinh ngạc mà sáng lên, "Kim Yến Uyển, cô cũng tới!"
Giọng thiếu nữ khiến mọi người bừng tỉnh, đồng thời quay đầu nhìn lại.
An Cửu tuy rằng bị "cầm tù" ở Ngàn Sát Các, nhưng không phải chịu khắt khe, mấy ngày nay cuộc sống tương đối tốt, ăn uống có người hầu hạ, càng có người yêu làm bạn, khuôn mặt nhỏ tinh xảo hồng nhuận, hai tròng mắt rực rỡ lấp lánh, thật sự nhìn không ra bị hiếp bức.
Minh Dập vừa thấy nàng, tròng mắt liền bất động.
Giai nhân một bộ hồng y, hồng trang đầy mặt, diễm lệ bức người tựa hải đường, nhưng hai lần nàng thành hôn đều không thuộc về hắn.
Hắn nhịn không được lên tiếng hỏi: "An Cửu, nàng là tự nguyện gả cho hắn sao?"
Hắn giơ tay, chỉ nam nhân phía sau thiếu nữ.
Tất cả mọi người ở đây đều là lần đầu tiên nhìn thấy các chủ Tiên Vô Mệnh của Ngàn Sát Các trong lời đồn, tập trung nhìn qua.
Dù sao cũng là đại hỉ của mình, nam nhân không đeo mặt nạ.
Hắn có một khuôn mặt khác với tưởng tượng của mọi người, khuôn mặt chính trực ngoài ý muốn, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, anh tuấn lại chính khí, không giống danh xấu đầu lĩnh sát thủ, càng giống đại hiệp chính đạo.
Nhìn hắn trong nháy mắt, mọi người đồng thời sửng sốt, ngay sau đó lại nhanh chóng đảo mắt nhìn về phía Hạ Tử Kình.
Lâm Thanh Nghiên theo bản năng nói: "Hai người bọn họ giống nhau."
Kỳ thật nhìn kỹ ngũ quan, hai người cũng không giống lắm.
Chỉ là tổng thể, có lẽ hình dáng khuôn mặt, có lẽ là cảm giác chính nghĩa quá mức, dù sao ấn tượng đầu tiên rất giống.
Kim Yến Uyển liên tục gật đầu, nhỏ giọng nói: "Xác thật rất giống."
Minh Dập lại không thèm để ý, vẫn nhìn thiếu nữ mặc hỉ phục, hỏi: "Các người đừng ngắt lời, An Cửu, nàng nói đi, nàng là thật sự muốn ở bên hắn? Không phải bị bức bách, mà là xuất phát từ thật lòng thích hắn?"
Hắn cắn chặt răng, nói: "Nếu nàng thật lòng thích hắn, coi như chúng ta tự mình đa tình, chúng ta uống rượu mừng của hai người xong lập tức rời đi. Nếu không phải, cho dù liều mạng, ta cũng sẽ cứu nàng ra!"
Đối mặt với những lời này, thiếu nữ đột nhiên ngơ ngẩn.
Lời này nói ra trong trường hợp này, thật sự có chút mạo phạm, nam nhân thần sắc lại không đổi chậm rãi bước đến, dù bận vẫn ung dung nhìn bọn họ.
Minh Dập đang đợi An Cửu trả lời, hắn cũng đang đợi.
Hắn muốn bọn họ xem, xem chính miệng nàng thừa nhận, nàng yêu hắn, tự nguyện ở lại nơi này làm bạn với hắn.
Thiếu nữ ngơ ngác nhìn bằng hữu ngồi trên bàn đang nhìn mình, sửng sốt hồi lâu, lại đưa ra một vấn đề không liên quan: "Bùi Tịch đâu? Sao Bùi Tịch không tới?"
Bước chân của Bùi Tịch đang giả trang thành "Tiên Vô Mệnh" dừng lại, còn chưa mở miệng, thiếu nữ liền xoay người nhìn về phía hắn, ủy khuất nói: "Thiếu một người, hỉ yến này liền không trọn vẹn."
An Cửu mím môi đỏ kiều diễm ướt át, đầu ngón tay non mềm nhẹ nhàng móc một ngón tay hắn, giọng nói dịu dàng, phảng phất như mèo con làm nũng: "Ta muốn hỉ yến này đầy đủ bằng hữu, thiếu một người cũng không được, chàng đưa Bùi Tịch đến đây nhé?"
Đối mặt với yêu cầu của nàng, nam nhân sẽ luôn thỏa hiệp.
Tuy rằng yêu cầu này có chút khó, nhưng cũng không phải không làm được.
Một người không thể phân thành hai người, nhưng Tiên Vô Mệnh có thể để người khác ngụy trang, sát thủ Ngàn Sát Các biết dịch dung biến âm nhiều, bảo đảm không ai nhận ra.
Vì sao không phải tìm người nguỵ trang thành Bùi Tịch, tất nhiên là bởi vì khí chất của Bùi Tịch quá độc đáo.
Những người này cũng quá quen thuộc Bùi Tịch, rất dễ bị phát hiện.
Chờ hỉ yến kết thúc, hắn lại tìm lý do cho Bùi Tịch xuống sân khấu, lắc mình biến hoá động phòng hoa chúc với tân nương.
Hết thảy đều hoàn mỹ.
Nam nhân suy nghĩ trong lòng như vậy, trên mặt là nụ cười nhàn nhạt: "Mấy ngày trước không phải nói muốn Bùi thần y chữa bệnh cho nàng sao? Ta tự mời hắn tới, nếu nàng muốn gặp, ta sẽ kêu hắn."
Nói xong, nam nhân liền rời buổi tiệc, tựa hồ là tự mình mời vị Bùi thần y kia.
Mọi người trên bàn chứng kiến cuộc trò chuyện giữa hai người, trong lòng nặng trĩu.
Khi An Cửu thân mật với nam nhân là tiểu nữ nhi thẹn thùng, mắt thường có thể thấy được, chẳng lẽ nàng thật sự thích Tiên Vô Mệnh?
"Tình cổ sẽ khiến người ta biến thành như vậy sao?" Lâm Thanh Nghiên nhỏ giọng hỏi.
"Không biết." Kim Yến Uyển lắc đầu, sờ sờ cánh tay, giật mình: "Nếu thật là tình cổ, vậy tình cổ cũng quá khủng bố."
Hạ Tử Kình cũng nói: "An tiểu thư dường như đã thay đổi."
"Nói như vậy, khả năng bị hạ tình cổ là rất lớn, ta không tin An Cửu thích ai là có thể thay đổi tính tình, trước kia cô ấy và Bùi Tịch ở bên nhau cũng không phải như vậy."
Nói tới đây, Lâm Thanh Nghiên đột nhiên ý thức được một vấn đề cực kỳ nghiêm trọng, "Chỉ là, dường như chúng ta không có cách giải trừ tình cổ......"
Mọi người nhìn nhau, trong lúc nhất thời tất cả đều ngây ngốc.
Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược
Đánh giá:
Truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Sau Bị Vai Ác Công Lược
Story
Chương 110: Sao Bùi Tịch không tới?
9.0/10 từ 56 lượt.