Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 9: Che Ô Cùng Bùi Giác

1@-

Thời tiết tháng Sáu thất thường, mới một giây trước còn nắng ráo rực rỡ, giây sau đã mây đen kéo đến, mưa trút như thác đổ.

Đường Điềm đứng bên cạnh cửa sổ sát đất, nhìn cơn mưa xối xả ngoài trời, đầu óc trống rỗng, cứ thế mà ngẩn người.

Cho đến khi bên ngoài vang lên tiếng còi xe, trong biệt thự cũng vang lên tiếng bước chân có chút hỗn loạn, cô mới quay đầu nhìn lại.

Liễu Hiểu Chi và Lưu Huệ Hoa mỗi người cầm một chiếc ô, gương mặt Liễu Hiểu Chi trông rất lo lắng, như thể sợ mấy vị tiên sinh bị ướt mưa.

Đường Điềm ban đầu tưởng bấy nhiêu người đi đón là đủ rồi, nên không có ý định ra ngoài, nhưng lại bị Lưu Huệ Hoa để ý thấy.

Cũng không phải vì mắt của Lưu Huệ Hoa quá tinh, mà là vừa liếc một cái đã thấy Đường Điềm đứng bên cửa sổ, nhìn cơn mưa ngoài kia, ánh mắt cô có phần đờ đẫn, giống như một bức tượng điêu khắc tinh xảo xinh đẹp, vô cùng thu hút ánh nhìn.

Ngoài Liễu Hiểu Chi chỉ chú tâm vào mấy vị tiên sinh, những người còn lại đều liếc nhìn Đường Điềm, nhưng cũng không để tâm quá lâu.

Chỉ có Lưu Huệ Hoa là không ưa nổi cái vẻ thảnh thơi của cô. Dù số người che ô cho mấy vị tiên sinh đã đủ, nhưng… thì sao chứ?

"Đường Điềm, mau lại đây, ở đây còn một cái ô nữa." Giọng nói của Lưu Huệ Hoa vang to, gọi cô cùng đi che ô cho mấy vị tiên sinh.

Đường Điềm không từ chối, vừa nói vừa đi về phía cửa chính biệt thự:

"Mấy người đi trước đi, tôi theo sau."

Lưu Huệ Hoa thấy đạt được mục đích thì không gây khó dễ nữa, bung ô rồi bước vào màn mưa xối xả.

Đường Điềm bước ra cửa, lấy hai cây ô treo trên giá trước cửa biệt thự, mở một cây ra, những giọt nước mưa rơi xuống hòa lẫn vào cơn mưa đang trút.

Vài người giúp việc phía trước bước vội về phía những chiếc xe, Đường Điềm cũng chỉ cách họ vài bước.

Cô nghiêng nhẹ chiếc ô, ngẩng đầu liếc nhìn bầu trời u ám, cơn mưa này xem chừng chưa thể ngớt ngay được.

Vài chiếc xe sang trọng dừng cách đó không xa, người đầu tiên bước xuống là Ôn Thiệu Hàn, người gần anh nhất là Liễu Hiểu Chi thì chần chừ, cứ như muốn phân thân ra mấy người, không muốn để ai khác che ô cho mấy vị tiên sinh.

Trịnh Lệ Ngọc vừa định đưa ô ra thì đã thấy tài xế từ trong xe bước xuống, nhanh tay che ô cho Ôn Thiệu Hàn.

Ánh mắt của tài xế nhìn các cô có phần trách móc: sao lại chậm như vậy? Ông chủ đã xuống xe rồi mà vẫn chưa ai che ô cho ngài ấy.

Ôn Thiệu Hàn là người điềm đạm, dù bị ướt một chút cũng không giận hay tỏ thái độ khó chịu gì.

Lưu Huệ Hoa và Trịnh Lệ Ngọc hiểu rõ ánh mắt trách móc của tài xế, liền cảm thấy oan ức. Không phải họ chậm, mà là do hành động lưỡng lự của Liễu Hiểu Chi khiến họ cũng do dự theo.

Ôn Thiệu Hàn vừa đi về phía biệt thự được mấy bước thì nhìn thấy Đường Điềm đang đi sau cùng. Hình ảnh cô hôm trước vô tình va phải anh, lúc cánh tay lướt nhẹ qua người anh lại bất chợt hiện lên trong đầu.

Đường Điềm thấy anh nhìn qua, liền lên tiếng: "Ôn tiên sinh."

Ôn Thiệu Hàn khẽ gật đầu với cô, lướt qua vai cô mà đi.

"Đường Điềm, lại đây."

Cửa kính một chiếc xe sang phía trước hạ xuống, nửa gương mặt của chị Ngô ở ghế phụ hiện ra trước tầm mắt Đường Điềm.

Cô nhanh chóng bước tới: "Chị Ngô."

Chị Ngô nhìn mấy người giúp việc đang chen nhau trước xe của Thẩm Yến Lễ, tức đến mức suýt phát điên. Chen lấn như vậy để làm gì? Mà cây ô duy nhất trong xe lại bị tài xế bỏ quên ở công ty.

Đường Điềm liếc nhìn ghế sau, thấy Bùi Giác đang ngồi bên trong.

"Chị Ngô, em cầm hai cây ô, một cây cho chị, vậy làm phiền Phó tiên sinh tự che ô vậy."

Nghe vậy, cơn tức của chị Ngô cũng dịu xuống. Cô gái đang đứng dưới mưa trước mặt này nhìn sao cũng không giống loại người có tâm tư xấu xa, lại còn thực sự rất xinh đẹp nữa. Nếu không phải xuất thân quá kém, chị còn từng nghĩ đến việc ký hợp đồng với cô.

Nhưng đó chỉ là suy nghĩ trong lòng, thật sự ký cùng cô thì chuyện lợi ích rắc rối lắm. Chỉ riêng việc Đường Điềm từng làm người giúp việc trong biệt thự này, đã là điều cấm kỵ trong giới giải trí.

"Được."

Chị Ngô xuống xe, nhận lấy chiếc ô cô đưa, mở ra, chợt nhớ ra gì đó, liền nói: "Em đưa Bùi Tổng về biệt thự, đừng để cậu ấy bị ướt."

Đường Điềm thấy khó hiểu. Bùi Giác cao ráo như vậy, tự cầm ô về cũng được mà, tại sao lại cần cô phải che ô cho anh nữa? Chẳng phải như thế thì cô sẽ bị ướt sao?

Cô còn chưa kịp mở miệng, chị Ngô đã một mình đi xuyên màn mưa về phía biệt thự.

Đường Điềm thầm thở dài, ướt thì ướt vậy, về thay đồng phục là được rồi.

Cô đi tới bên cửa sau phía bên trái, gõ nhẹ hai cái vào cửa kính.

"Bùi tiên sinh, chị Ngô bảo tôi tới đón ngài về biệt thự." Cô cố ý nhấn mạnh là chị Ngô bảo, để tránh bị hiểu lầm là mình chủ động tiếp cận hay quyến rũ anh.

Cửa sau mở ra, gương mặt lạnh lùng của Bùi Giác hiện rõ trước mắt cô. Bộ vest cắt may vừa vặn trên người khiến anh càng toát lên vẻ lạnh lùng và cao quý, tạo cảm giác người khác không dám lại gần.

Anh rất cao, đứng trước mặt cô, cảm giác áp lực mạnh mẽ.

Đường Điềm giơ cao chiếc ô trong tay, miễn cưỡng che được đầu anh, nhưng… những giọt mưa nghiêng tạt thẳng vào người cô.

Bùi Giác cúi mắt liếc cô một cái, rồi giơ tay cầm lấy cây ô trong tay cô, nghiêng về phía cô một chút, cán ô đặt ở giữa hai người.

Đường Điềm kinh ngạc nhìn quanh, trong cơn mưa như trút, chỉ có vạt áo của cô bị ướt chút ít, còn Bùi Giác… chỉ một lát ngắn ngủi mà ống quần đen của anh đã gần như ướt một nửa.

"Bùi tiên sinh, chị Ngô nói không thể để anh bị ướt." Không biết chị Ngô có trừ lương cô vì chuyện này không nữa?

Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ che ô cùng cô bước về phía biệt thự.

Vì diện tích che của chiếc ô không lớn, cô lại không thể dựa quá gần cũng không thể đứng quá xa, nếu không cả hai sẽ bị ướt hết, nên khoảng cách này thực sự khó kiểm soát.

Anh và cô đi rất gần nhau, ngoài mùi mưa còn có mùi thơm lạnh nhàn nhạt từ người anh phảng phất quanh mũi cô.

Phía bên kia, Liễu Hiểu Chi đang ở dưới ô của Thẩm Yến Lễ, cố ý dựa gần anh. Ngẩng đầu lên lại thấy một nam một nữ đang cùng đi đến, người đàn ông cao lớn tuấn tú che ô cho Đường Điềm, gần như không để cô bị mưa ướt.

Liễu Hiểu Chi sững người, không thể tin nổi: Bùi tiên sinh lại đang che ô cho Đường Điềm?!

Thẩm Yến Lễ cũng nhìn thấy, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh như không có gì lạ, dường như chuyện Bùi Giác làm thế là hoàn toàn bình thường.

Lúc Phó Hi xuống xe, mưa còn lớn hơn nữa, anh mắng thầm vài câu "Thời tiết quỷ quái gì thế này!", rồi cùng Lưu Huệ Hoa đi về biệt thự.

Ở cửa biệt thự, Phó Hi lại than vãn: "Trời đang xanh, nắng vẫn còn mà nói mưa là mưa." Anh cực kỳ ghét trời mưa, may mà không bị ướt nhiều.

Lưu Huệ Hoa che ô cho anh thì bị ướt hết cả người, cảm thấy rất chật vật, bèn nói với chị Ngô một tiếng rồi về phòng thay đồ.

Trong số tất cả người giúp việc, chỉ có Đường Điềm là bị ướt ít nhất.

Đường Điềm nhìn Bùi Giác đang thay giày, anh gần như bị ướt nửa người. Chị Ngô gọi cô qua một bên.

Cô tưởng chị Ngô định trừ lương cô vì để Bùi Giác bị ướt.

"Chị Ngô, có thể trừ ít một chút không?" Cô vừa mở miệng đã muốn “mặc cả”, tuy lương cao thật, nhưng trừ nhiều thì ai mà chịu nổi.

Chị Ngô sững người, rồi hiểu ra ý cô, bật cười:

"Em nghĩ gì vậy? Chị là người không nói lý thế sao?"

"Bùi tiên sinh bị ướt không phải lỗi của em, sẽ không trừ lương đâu, em yên tâm đi."

Đường Điềm rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Cảm ơn chị Ngô."

"Chị gọi em qua, là muốn nói… chuyện cũ chị sẽ không truy cứu nữa, cũng sẽ không thử thăm dò em thêm lần nào nữa. Nhưng… thật sự không được nảy sinh những suy nghĩ kia." Chị Ngô vừa mềm mỏng vừa nghiêm khắc.

Đường Điềm vội vàng gật đầu, thậm chí còn không biết chị Ngô từng thử dò xét cô khi nào, nhưng chuyện này là điều tốt, chẳng ai muốn làm việc trong môi trường luôn bị nghi ngờ cả.

"Em sẽ không thế nữa đâu." Cô cam đoan chắc nịch.


Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu Truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu Story Chương 9: Che Ô Cùng Bùi Giác
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...