Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 47: Nắm lấy

1@-

Đường Điềm thay xong đồng phục công việc, nghỉ ngơi nửa tiếng trong phòng rồi mới ra ngoài làm việc.

Hôm nay các tiên sinh trượt tuyết mệt nên bữa tối phải mang lên tận phòng.

Cô cũng đang đói, nhưng phải đợi sau khi giao xong bữa tối mới được ăn. Ra khỏi phòng, cô đến thẳng nhà bếp.

Một đầu bếp thấy cô đến thì đưa cho cô một đĩa sứ đựng khối cá tuyết vừa mới chiên xong.

“Ăn chút lót dạ trước đi.”

Đầu bếp đó dùng tiếng Trung không rõ ngữ điệu nói với cô.

Đường Điềm lập tức nhận lấy đĩa, cười rạng rỡ: “Cảm ơn anh.”

Đầu bếp hơi ngại ngùng, nụ cười của cô quá đẹp.

“Khổng cóa chi.” (không có gì)

Đường Điềm đứng đợi gần đó, vừa chờ đầu bếp chuẩn bị bữa tối cho mấy vị tiên sinh, vừa ăn cá tuyết từng miếng nhỏ.

Cô ở ngoài suốt nửa ngày, dù không trượt tuyết nhưng vẫn mệt. Tuy nhiên, nghĩ đến chuyện lương tháng này được tăng mấy lần, cô lại tràn đầy động lực.

Công việc kiếm được nhiều tiền thế này, cô chỉ có thể làm thêm vài tháng nữa. Nếu mấy tháng còn lại đều được tăng lương như vậy thì tốt biết bao.

Cô vừa đặt bữa tối vào xe đẩy vừa tưởng tượng xem mình sẽ có bao nhiêu tiền trong tài khoản khi nghỉ việc. Vừa nghĩ thôi cô đã cảm thấy rất vui.

Không bao lâu sau, cô đẩy xe thức ăn đến cửa thang máy. Hôm nay xe thức ăn nặng hơn mọi khi, đẩy cũng chậm và phải cẩn thận hơn. Nếu để đồ ăn hoặc canh bị đổ, sẽ bị trừ lương.

Đường Điềm đưa xe vào thang máy, lên tầng hai, điểm đến đầu tiên là phòng bên phải – phòng của Bùi Giác.

Cô giơ tay gõ cửa.

“Mời vào.”

Cô đẩy cửa bước vào, phòng khách vẫn trống không, đoán chừng Bùi Giác lại đang bận trong thư phòng.

“Bùi tiên sinh, tôi mang bữa tối đến cho anh.”

Cô lần lượt bày bữa tối lên bàn ăn, trước khi rời đi còn nhắc: “Bùi tiên sinh tranh thủ ra ăn sớm, để lâu sẽ nguội mất.”

Nói xong cô đẩy xe rời khỏi, Bùi Giác trong thư phòng không có bất kỳ phản ứng nào.

Đường Điềm đến trước cửa phòng Thẩm Yến Lễ ở kế bên, cũng gõ cửa trước.

Vài giây sau, bên trong truyền ra giọng của anh: “Cửa không khóa, vào đi.”

Cô mở tay cầm, đẩy xe vào.

Thẩm Yến Lễ mặc đồ ở nhà, ôm guitar vừa đàn vừa hát, giọng sáng và dày, kỹ năng hát không có gì để chê.

Cô vừa bày thức ăn vừa nghe anh hát, quả thật rất hay, không trách được nhiều người mê mẩn anh như vậy.

Khi cô sắp rời đi, khúc nhạc đầy xúc cảm cũng vừa lúc kết thúc.

Từ tận đáy lòng, cô muốn cho anh điểm tuyệt đối. Nhưng giờ cô không chỉ là khán giả, mà còn là người giúp việc, phải giữ đúng bổn phận.

Phòng khách yên tĩnh lại, cô mới lên tiếng: “Thẩm tiên sinh, bữa tối đã chuẩn bị xong, mời dùng.”

Nói rồi cô đẩy xe đi ra.

Thẩm Yến Lễ đặt guitar xuống, hỏi: “Em chưa ăn tối à?”

Đường Điềm dừng lại: “Tôi ăn rồi.”

Anh biết người giúp việc thường ăn sau bọn họ. Dù vậy, anh không vạch trần, cũng nhìn ra được cô đang né tránh mình.

Thẩm Yến Lễ yên lặng nhìn bóng lưng cô rời đi, hồi lâu sau mới ngả người lên ghế sô-pha, ánh mắt dưới hàng mi bị che phủ tối tăm như bầu trời không trăng.

Hành lang tầng hai rất yên tĩnh, tiếng bánh xe đẩy nhỏ mà vang vọng.

Đường Điềm đã đến trước cửa phòng Phó Hi, vừa gõ cửa xong khoảng nửa phút thì có người mở cửa từ bên trong.

Phó Hi tóc còn ướt, mở cửa trong tình trạng chỉ quấn khăn tắm quanh eo. Khuôn mặt sáng sủa tuấn tú, đôi mắt như sao sáng, dáng người cao lớn mạnh mẽ khiến cô không dám nhìn thẳng.

Dưới ánh đèn, những đường nét cơ bắp trên cơ thể anh ta hiện rõ trước đôi mắt kinh ngạc của cô.

Đường Điềm vội vàng che mắt, không dám nhìn cảnh trước mặt.

Phó Hi thấy da cô lập tức đỏ lên, yết hầu anh khẽ động đậy, ánh mắt từ từ rời khỏi chiếc cổ mảnh mai của cô.

Anh cười khẽ: “Xấu hổ gì chứ? Em đâu phải chưa từng thấy.”

Đường Điềm vẫn không bỏ tay xuống, ấp úng đáp: “Lúc đó là ở hồ bơi…”

Anh cũng không ép, thong thả quay vào phòng ngủ.

Lúc này cô mới dám đẩy xe vào, động tác gấp rút hơn, nhanh chóng bày thức ăn lên bàn rồi định rời đi.

Cổ tay phải của cô đột nhiên bị Phó Hi – lúc này đã mặc áo choàng tắm đen – nắm lấy. Không biết có phải anh vừa tắm xong không, bàn tay anh nóng hổi khiến tim cô rối loạn.

Đường Điềm ngẩng đầu nhìn anh, một bên cố gắng rút tay lại.

“Phó… Phó tiên sinh?”

Anh không có ý buông tay, giọng điệu lười nhác: “Chạy nhanh vậy, tôi có thể ăn thịt em chắc?”

Đường Điềm thấy không rút được tay, vội nói: “Trong xe còn có bữa tối của Ôn tiên sinh, tôi phải giao ngay, không là nguội mất.”

Anh lại thờ ơ: “Nguội thì nguội, em quan tâm cậu ấy đến vậy à?”

Câu cuối cùng anh hỏi rất bình thản, nhưng nghe vào lại khiến người khác lạnh sống lưng.

Cô không phát hiện ra ẩn ý trong câu nói đó, chỉ sốt ruột: “Thức ăn nguội sẽ bị trừ lương.”

Lúc này Phó Hi mới đổi lại giọng nhẹ nhàng: “Số tiền đó, tôi bù cho em.”

Đường Điềm không muốn nhận. Cô không muốn bị trừ lương một cách vô lý, càng không muốn có quá nhiều dây dưa với anh. Lời anh nói, nghe thế nào cũng thấy kỳ lạ.

“Phó tiên sinh, anh buông tay trước đã.”

Anh luôn thích có những hành động thân mật với cô, dù trì độn đến đâu cô cũng nhận ra dạo gần đây hành động của anh có gì đó không ổn.

Phó Hi cuối cùng cũng buông tay, ánh mắt dần tối lại khi thấy tai cô đỏ bừng.

Đường Điềm vội vã đẩy xe rời khỏi phòng, may mà anh không ngăn cản.

Cô khép cửa lại, nâng cổ tay vừa bị anh nắm. Làn da mỏng manh của cô bị siết đến đỏ một vòng. Tay anh vừa nóng, lại mạnh mẽ…

Cô không hiểu mình sai ở đâu, sao tự dưng Phó Hi lại… có hứng thú với cô? Trước đây, cô luôn nghĩ anh chỉ trêu đùa, không ngờ…

Cô cắn môi, sau này nhất định phải cẩn thận hơn.

Ổn định lại tâm trạng, Đường Điềm gõ cửa phòng Ôn Thiệu Hàn.

“Mời vào.”

Giọng anh dịu dàng vọng ra, khiến cô thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng gặp người bình thường.

“Ôn tiên sinh, tôi mang bữa tối đến cho anh.”

Anh dường như đang viết nhạc, không quay đầu nhìn cô.

Giọng anh trầm ấm: “Vất vả rồi.”

Cô nghĩ: quả nhiên, anh là người đàng hoàng nhất, lịch thiệp nhất.

Biết anh đang làm việc, cô nhẹ nhàng bày thức ăn rồi lặng lẽ đẩy xe ra ngoài.

Khi cô đi ra, Ôn Thiệu Hàn đỡ gọng kính, nhẹ nhàng ngước mắt nhìn bóng lưng mảnh khảnh đang đẩy xe của cô.

Ánh mắt bình tĩnh đến mức kỳ lạ, khiến người ta rùng mình.

Đêm khuya, biệt thự nghỉ dưỡng chìm vào yên tĩnh. Đường Điềm mệt mỏi cả ngày, tắm xong, thoa kem dưỡng thể, đôi mắt đã díp lại không mở nổi.

Đêm đó, cô lại nằm mơ.


Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu Truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu Story Chương 47: Nắm lấy
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...