Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 29: Như bị điện giật

1@-

Ánh mắt của Thẩm Yến Lễ cụp xuống, che đi bóng tối mơ hồ trong đôi con ngươi. Bên trong xe lại chìm vào sự tĩnh lặng.

Đường Điềm chỉ cảm thấy bầu không khí có gì đó kỳ lạ, nhưng cô không suy nghĩ quá nhiều.

Từ bãi đỗ trực thăng đến biệt thự nghỉ dưỡng mất khoảng nửa tiếng. Suốt đoạn đường, cô không dám nhìn lung tung trong xe của Thẩm Yến Lễ, cũng không chủ động bắt chuyện với anh.

Không khí trong xe yên tĩnh đến mức hơi căng thẳng.

“Quê của cô ở thành phố Z à?”

Trong khoang xe tối mờ, giọng nói trầm thấp của Thẩm Yến Lễ lại vang lên.

Đường Điềm khá bất ngờ khi anh hỏi đến quê hương mình. Thân xác cô đang sống đúng là sinh ra tại một thị trấn nhỏ ở thành phố Z, cha mẹ đều là người dân bình thường.

Cô gật đầu: “Vâng, một thị trấn nhỏ thuộc thành phố Z.”

Ấn tượng của Đường Điềm về Thẩm Yến Lễ vẫn còn dừng lại ở ngày thứ hai sau khi cô xuyên đến thế giới này — lúc anh tỉnh rượu, ánh mắt nhìn cô đầy lạnh lùng, đến cả liếc cũng chẳng muốn, giọng lạnh tanh đuổi cô ra ngoài.

Sau đó bị kẹt trong phòng vẽ với anh, anh đã vẽ cho cô một bức tranh, đến giờ cô vẫn chưa được nhìn qua.

Gần đây có vài lần chạm mặt, như buổi sáng hôm đó Thẩm Yến Lễ hỏi cô có phải đang ở căn phòng kia không. Ánh mắt khi đó anh nhìn cô… khá giống với ánh mắt vừa nãy, đều khiến cô có cảm giác nguy hiểm.

Nhưng Đường Điềm hiểu đó chỉ là ảo giác. Tuy anh lạnh lùng, nhưng không ghét cô đến mức muốn hại cô.

Vì vậy, khi anh nói sẽ cho cô một lời giải thích, cô mới bất ngờ như thế. Rõ ràng là ghét bỏ cô, nhưng điều đó cũng cho thấy anh là người làm việc có nguyên tắc.

Giọng nói dễ nghe của anh kéo cô quay lại thực tại.

Anh nói: “Lần sau đến quê cô dạo một chuyến.”

Đường Điềm nghĩ anh chỉ nói khách sáo, mỉm cười đáp: “Thị trấn đó gần danh thắng nổi tiếng Tây Hồ, phong cảnh rất đẹp.”

Thế giới cô xuyên vào cũng có Tây Hồ, tuy khác với kiếp trước, nhưng cảnh sắc đều rất nên thơ.

Thẩm Yến Lễ nghiêng đầu, yên lặng ngắm nhìn gương mặt nghiêng dịu dàng, quyến rũ của cô. Ánh sáng mờ trong xe không thể che lấp được vẻ đẹp ấy.

Đường Điềm đang chìm trong ký ức về quê hương thì chợt cảm thấy vành tai bị đầu ngón tay ấm nóng khẽ lướt qua. Cảm giác tê dại ấy khiến cô suýt nữa bật ra một tiếng rên, như có luồng điện chạy thẳng vào tim.

Cô hoảng hốt nhìn Thẩm Yến Lễ, giây tiếp theo lại thấy cọng cỏ khô trong tay anh, lập tức cúi đầu lí nhí cảm ơn.

“Cảm... cảm ơn.” Có lẽ khi xuống máy bay cô chưa đội mũ kịp, nên bị gió lớn thổi đến.

Cô hơi ngượng ngùng cảm ơn anh, đưa tay định lấy cọng cỏ trong tay anh nhưng lại bị anh tránh đi.

Thẩm Yến Lễ bỏ cọng cỏ vào túi rác trong xe. Đường Điềm nhìn hành động tao nhã của anh, nhất thời không biết nên nói gì.

Không hiểu sao, cô bắt đầu thấy bất an.

Nửa tiếng sau, xe dừng trước cửa biệt thự nghỉ dưỡng.

Trước cổng, Liễu Hiểu Chi đang vừa khóc vừa kể lể với Phó Hi và Ôn Thiệu Hàn, tự trách bản thân không cẩn thận để xảy ra chuyện.

Phó Hi và Ôn Thiệu Hàn vừa xuống xe, còn chưa kịp vào trong biệt thự đã nhận được tin Đường Điềm bị bỏ lại nơi bãi đỗ trực thăng.

Đây là nước ngoài, lại đang giữa trời tuyết lạnh buốt, bị bỏ lại như vậy rất nguy hiểm.

Sắc mặt Phó Hi và Ôn Thiệu Hàn đều nghiêm trọng, trong khi Liễu Hiểu Chi vẫn khóc lóc khiến người ta thêm bực bội.

Phó Hi nhíu mày, nghĩ đến đủ loại tình huống có thể xảy ra, liền lấy chìa khóa xe từ tài xế, gọi theo vài vệ sĩ định chạy đến bãi đỗ tìm người.

Lúc này, Bùi Giác từ trên xe bước xuống, bàn tay đeo găng da đen kéo Phó Hi lại khi anh định mở cửa xe.

Phó Hi vẫn cau mày: “Đường Điềm còn bị kẹt lại ở đó, tôi phải đi đón cô ấy.”

Nhưng Bùi Giác nói: “Không cần, họ đến rồi.” Nói xong mới buông tay anh ra.

Một chiếc xe sang màu đen dừng ngay cổng biệt thự, người bước xuống chính là Thẩm Yến Lễ và Đường Điềm.

Liễu Hiểu Chi vẫn còn đẫm lệ, trông thấy Đường Điềm bước ra từ xe Thẩm Yến Lễ thì gương mặt thoáng đầy khó tin — cái gì?! Làm sao có thể?!

Đường Điềm sao lại... xuống từ xe của Thẩm Yến Lễ?!

Liễu Hiểu Chi vừa sốc vừa ghen tức đến mức gần như điên tiết. Tại sao Thẩm tiên sinh lại chịu giúp Đường Điềm? Rõ ràng cô ta luôn cố gắng quyến rũ các vị tiên sinh mà!

Đường Điềm bình an vô sự bước xuống xe, Phó Hi và Ôn Thiệu Hàn đều thở phào nhẹ nhõm, miễn là người không sao.

Thấy cô bình an, Ôn Thiệu Hàn đi thẳng hướng biệt thự, còn Bùi Giác là người đầu tiên vào, như thể chuyện này chẳng liên quan đến anh.

“Đường Điềm, tôi nghe Hiểu Chi nói cô bị bỏ lại ở sân bay, đang định dẫn người đi tìm cô.”

Phó Hi đến gần, nụ cười tươi rói và điển trai.

“Cảm động không?”

Hiếm hoi Đường Điềm mới nở nụ cười không giả tạo, chân thành cảm ơn: “Cảm ơn Phó tiên sinh đã quan tâm, là Thẩm tiên sinh đã phát hiện ra tôi.”

Phó Hi sững người trước nụ cười rạng rỡ của cô, đúng là đẹp đến ngỡ ngàng. Nhưng rồi trong lòng lại thấy hơi chua xót — lại là Lễ ca sao? Lần trước bị kẹt trong phòng vẽ cũng là hai người họ.

Tuy vậy, Phó Hi không trêu ghẹo cô nữa. Dù sao thì cô cũng chỉ là một cô gái, bị bỏ lại một mình nơi đất khách, giữa trời tuyết giá buốt, chắc chắn đã rất hoảng sợ.

Thẩm Yến Lễ lên tiếng: “Vào nhà rồi nói tiếp, ngoài này lạnh.”

Đường Điềm gật đầu đi theo họ vào biệt thự. Khi đi ngang qua Liễu Hiểu Chi, ánh mắt cô hơi lạnh. Chuyện lần này... e là rồi cũng sẽ bị bỏ qua thôi.

Nếu cô làm lớn chuyện, đám nam chính có khi lại cho rằng cô cố ý vu oan hãm hại Liễu Hiểu Chi. Một khi cô thực sự làm vậy, diễn biến sẽ y hệt cốt truyện gốc.

Trong tình huống này, Đường Điềm không thể hành động bốc đồng, dễ khiến đúng biến thành sai.

Lúc này, móng tay của Liễu Hiểu Chi gần như bấm vào da thịt vì tức giận. Những gì cô ta làm đều thành công cốc. Nhưng quan trọng là, tại sao… lại là Thẩm Yến Lễ đưa Đường Điềm về?!

Người mà Liễu Hiểu Chi để tâm nhất chính là Thẩm Yến Lễ. Vậy mà lại là anh…

Cùng lúc đó, quản gia của biệt thự dẫn cô và Liễu Hiểu Chi đi tìm phòng ở.

Phòng của hai người nằm cạnh nhau. Sau khi phân chia chỗ ở, quản gia bảo họ nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, ngày mai bắt đầu vào công việc.

Khi Đường Điềm bước vào phòng, Liễu Hiểu Chi đang đứng trước cửa phòng bên cạnh. Cô ta vẫn luôn để ý đến Đường Điềm. Bây giờ đã bình tĩnh lại đôi chút, nghĩ đến việc có thể bị lộ…

Giờ mới cảm thấy sợ, cô ta không chắc Đường Điềm có nghe thấy cuộc nói chuyện với tài xế hay không.

Thái độ lạnh nhạt của Đường Điềm khiến cô ta không hiểu nổi — cô ấy hoàn toàn không nhắc đến chuyện xảy ra ở gần bãi đỗ trực thăng, giống như thật sự chỉ là một sự cố ngoài ý muốn.

Vì vậy, Liễu Hiểu Chi không thể đoán được Đường Điềm đang nghĩ gì. Nếu cô thật sự nghe thấy đoạn đối thoại đó, tại sao lại im lặng, thậm chí còn không hỏi gì?

Đêm ở đất khách, tuyết rơi trắng xóa, trời rét căm căm, Đường Điềm chẳng có tâm trạng gì để thưởng tuyết.

Tâm trạng của cô không giống với các nam chính. Cô đến đây để làm việc, còn họ là đến nghỉ dưỡng, tìm cảm hứng sáng tác.

Tối đó, cô tắm rửa sớm rồi lên giường ngủ luôn.

Sáng hôm sau, mới 6 giờ rưỡi, bầu trời ngoài cửa sổ vẫn còn xám xịt, tuyết vẫn đang rơi, nhưng không lớn lắm.

Đường Điềm và Liễu Hiểu Chi dậy sớm chuẩn bị công việc. Ở đây họ không cần làm gì khác, chỉ cần chăm lo sinh hoạt cho các tiên sinh là được.

Liễu Hiểu Chi sợ Đường Điềm sẽ phụ trách chăm sóc Thẩm Yến Lễ nên đã nhanh chóng lên tiếng: “Tôi phụ trách Thẩm tiên sinh và Bùi tiên sinh, cô…”

Đường Điềm không biểu cảm: “Ừ.”

Cô không quan tâm mấy ngày này phải chăm sóc ai, nhưng cũng không muốn để Liễu Hiểu Chi nhìn ra mình quá thờ ơ.

Nếu không, Liễu Hiểu Chi lại chẳng chịu yên, suốt ngày tìm cách tính kế cô.

Đường Điềm luôn cố tránh để cốt truyện phát triển như trong nguyên tác. Với vai trò là một nữ phụ độc ác, cô không thể để xảy ra xung đột với nữ chính. Gây sự chỉ mang đến bất lợi.

Cô thật sự rất muốn vùng lên, muốn xé toang mặt nạ của Liễu Hiểu Chi, nhưng… nếu làm vậy sẽ biến thành “nữ phụ độc ác vu oan cho nữ chính hiền lành”.

Trùng khớp với cốt truyện, khi ấy ai sẽ quan tâm cô có bị hại thật không, hay là do Liễu Hiểu Chi gây sự trước?

Đường Điềm biết, một khi mọi chuyện bung bét, sẽ chẳng ai đứng về phía cô. Họ chỉ nghĩ là lỗi của cô, cho rằng cô đang cố tình gây chuyện, vu khống cho Liễu Hiểu Chi.

Vì vậy, cô cần phải kiên nhẫn chờ đợi một thời cơ thích hợp — ít nhất không phải là bây giờ.

Liễu Hiểu Chi nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của cô, không khỏi quan sát kỹ hơn.

Gương mặt xinh đẹp, vóc dáng hoàn hảo, khí chất cao ngạo mà thanh lạnh của Đường Điềm khiến cô đẹp đến mức khó tả, như đang phát ra sức sống mãnh liệt.

Liễu Hiểu Chi tuy luôn khinh thường cô là một bình hoa di động chỉ biết dựa vào ngoại hình, nhưng phải thừa nhận — vẻ ngoài của Đường Điềm quá nổi bật, là một mối đe dọa tiềm ẩn cực kỳ lớn.


Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu Truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu Story Chương 29: Như bị điện giật
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...