Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 25: Nhìn chằm chằm cô ấy
Có một khoảnh khắc, Phó Hi cảm thấy ngạc nhiên. Cô gái trước mặt khác hẳn với cô cách đây không lâu—thật sự đã nghĩ thông suốt? Chứ không phải đang dùng chiêu “lấy lùi làm tiến”, giả vờ buông tay để câu dẫn?
Liễu Hiểu Chi nhận nhiệm vụ giao sữa sáng mai. Cô ta không tin Đường Điềm không tức giận, vì rõ ràng mình đã cướp mất cơ hội được tiếp cận hai vị tiên sinh.
Cô ta đang đợi Đường Điềm lộ ra vẻ giận dữ để nhân cơ hội “diễn một màn”, khiến Thẩm Yến Lễ và Phó Hi thấy rõ bản chất thật của Đường Điềm.
Nhưng khi Liễu Hiểu Chi quay đầu lại, nét mặt của Đường Điềm chẳng hề thay đổi, vẫn mỉm cười lịch sự như cũ.
Cô nói: “Nếu không còn việc gì nữa, tôi tan làm trước nhé.”
Nói xong, cô dứt khoát quay người rời đi, thật sự đã sợ mấy người này đến mức không muốn dây dưa thêm.
Lần này, cả Thẩm Yến Lễ và Phó Hi đều không ngăn cản cô.
Liễu Hiểu Chi vốn đã chuẩn bị sẵn màn “diễn xuất”, giờ thấy Đường Điềm bỏ đi thì nghẹn lại trong lòng, tức muốn chết mà không thể thể hiện ra.
Cô ta không ngờ Đường Điềm lại rời đi dễ dàng như vậy? Không giận vì mất cơ hội tiếp cận Thẩm Yến Lễ? Phản ứng này không giống với con người trước đây của cô.
Liễu Hiểu Chi đoán chắc rằng Đường Điềm đang giấu một chiêu gì đó…
Thẩm Yến Lễ nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của Đường Điềm không rời mắt. Tuy bề ngoài không lộ vẻ khó chịu, nhưng những biểu cảm nhỏ trên gương mặt điển trai ấy đã để lộ sự bất mãn trong lòng anh.
Anh không nói một lời, rảo bước về phía thang máy.
Liễu Hiểu Chi định nói gì đó với anh, nhưng anh đã đi mất.
Phó Hi nhìn Liễu Hiểu Chi, nửa cười nửa không: “Cô làm khá đấy.”
Liễu Hiểu Chi không ngờ được khen, liền ngượng ngùng gật đầu.
Phó Hi cũng không nán lại lâu, nhanh chân đuổi theo Thẩm Yến Lễ, khoác vai anh, tỏ vẻ an ủi: “Lễ ca, Hiểu Chi là người dính anh nhất đấy. Sáng mai cô ấy mang sữa tới cho anh, chẳng phải hợp lý quá còn gì? Tôi nhớ rõ anh ghét Đường Điềm nhất mà.”
Thẩm Yến Lễ không để ý đến cậu ta, Phó Hi là kiểu người mặt dày. Cậu ta lại nghi hoặc hỏi: “Khi nào thì anh có thói quen dậy sớm để uống sữa nóng thế?”
Bình thường toàn uống vào bữa sáng thôi mà.
Thẩm Yến Lễ vẫn im lặng. Có vẻ tâm trạng anh thực sự không ổn.
Đêm khuya, Thẩm Yến Lễ đứng trước cửa sổ sát đất, nhìn ra màn đêm đen kịt bên ngoài.
Trong đầu anh hiện lên phản ứng trước và sau khi nghe về tiền thưởng người giúp việc của Đường Điềm. Anh không nhịn được bật cười. Cảm giác khó chịu vì “bị Phó Hi cướp mất Đường Điềm” cũng vơi đi phần nào.
Tầng một biệt thự, Đường Điềm sau một ngày mệt mỏi trở về phòng, cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, tắm rửa xong liền cuộn mình trong chăn điều hòa, ngủ một mạch đến sáng.
……
Sáng sớm, tại bể bơi, Đường Điềm đẩy xe vào khu vực hồ bơi. Phó Hi đã đứng sẵn ở mép hồ trong bộ áo choàng tắm.
Vừa thấy cô, vẻ mặt lười biếng nhàm chán của Phó Hi như có chút hứng thú trở lại.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Phó Hi, Đường Điềm ngạc nhiên dừng lại—sao anh ta đến sớm vậy?
Cô khẽ chào: “Chào Phó tiên sinh.”
Phó Hi chỉ cười mà không nói gì, ánh mắt dõi theo cô tiến lại gần. Đường Điềm biết tính anh thích trêu chọc người khác, chắc lại đang nghĩ ra câu gì để châm chọc đây.
Cô lặng lẽ bận rộn, chuẩn bị khăn tắm, khăn lau và đồ uống cho anh.
Phó Hi từ từ lại gần, rồi cất tiếng:
“Vì sao cô lại từ chối Văn Tấn Sở?”
Không chỉ Bùi Giác thấy khó hiểu, ngay cả Phó Hi cũng tò mò chuyện cô từ chối Văn Tấn Sở.
Trong thoáng chốc, Đường Điềm sững người, còn phải nghĩ xem Văn Tấn Sở là ai, sau đó mới nhớ ra là người đàn ông trong buổi tiệc hôm đó—người đã nhặt muỗng bánh giúp cô.
Tại sao cả Bùi Giác và Phó Hi đều hỏi về chuyện đó? Cô từ chối thì có gì khó hiểu đến vậy sao?
Đường Điềm ngẩng đầu nhìn Phó Hi, đôi mắt trong veo đầy thắc mắc: “Không có lý do gì cả.”
Phó Hi chạm vào ánh mắt như làn nước của cô, thoáng sững lại. Cô... không giống như đang nói dối.
“Đối với tôi mà nói. các vị tiên sinh hay ngài Văn và mấy người xin phương thức tiên lạc của tôi trong buổi tiệc đó… và tôi thuộc về hai thế giới khác nhau, chẳng có khả năng liên quan đến nhau.”
Giọng cô bình tĩnh, những gì nói ra đều là suy nghĩ thật lòng.
Không hiểu vì sao, Phó Hi cứ nhìn cô, trầm mặc vài giây.
Anh khẽ “chậc” một tiếng. Cô có vẻ là thật sự đã nghĩ thông suốt.
Đường Điềm bắt đầu chuẩn bị đồ uống cho anh.
Phó Hi hỏi tiếp: “Sao lại nghĩ như vậy?” Mới không lâu trước cô còn ra sức quyến rũ anh, giờ đột nhiên lại tỉnh ngộ?
Đường Điềm đậy nắp chai xong mới trả lời: “Vì tôi nhận ra, thế giới của người bình thường có nỗ lực, có bình dị, có may mắn, có kiên cường… nhưng tuyệt nhiên không có cổ tích.”
Nói xong cô lại tiếp tục làm việc. Nếu có thể tránh được kết cục như trong truyện đã là quá tốt, cô chưa bao giờ mơ tưởng đến việc được dính líu đến mấy công tử quyền thế này. Giờ cô muốn tránh còn không kịp.
Phó Hi lặng lẽ nhìn cô, những lời cô vừa nói, anh chưa từng nghĩ sẽ nghe được từ miệng một cô gái từng cố gắng quyến rũ mình.
Ánh mắt anh nhìn cô trở nên sâu xa. Cô… thật sự khiến anh thấy hứng thú.
Âm thanh nước bắn lên vang vọng quanh hồ bơi. Đường Điềm ngồi trên ghế dài ngáp ngắn ngáp dài. Hôm qua mệt mỏi, sáng nay lại dậy sớm.
Cô thầm nghĩ giá mà có một ngày nghỉ, được ngủ đến trưa thì thật hạnh phúc.
Vừa nghĩ đến đó, cô mới sực tỉnh, nhận ra bể bơi lúc này yên tĩnh đến lạ. Cô giật mình, vội vàng nhìn quanh.
Phó Hi đang nằm úp người ở mép hồ, đôi mắt đào hoa hẹp dài của anh ta nhìn chằm chằm vào bàn chân cô.
Cô thấy lạ, liền gọi: “Phó tiên sinh?”
Phó Hi chậm rãi hạ mi mắt, che đi thứ cảm xúc nặng nề trong ánh nhìn.
“Cho tôi một ly đá.”
Đường Điềm lập tức đứng dậy, rót một ly đồ uống ướp lạnh đưa cho anh.
Cô không hề biết, khi Phó Hi đang nhấp ngụm đồ uống, ánh mắt anh ta lại rơi trên đôi chân trắng mịn pha chút hồng của cô…
Suốt buổi sáng tại hồ bơi, ngoài vài câu ban đầu Phó Hi hỏi cô, hai người hầu như không trò chuyện gì thêm.
Chỉ là… thỉnh thoảng Đường Điềm cảm thấy ánh mắt anh nhìn mình có phần phức tạp và khó hiểu, nhưng cô nghĩ chắc là do mình tưởng tượng thôi.
Những lời cô nói sáng nay, Phó Hi dường như đã nghe lọt tai. Sau đó, anh không còn trêu chọc cô như trước nữa.
Đến giờ ăn trưa, Đường Điềm đang dùng bữa thì bàn bên cạnh có Lưu Huệ Hoa, Liễu Hiểu Chi và một người giúp việc mới ngồi xuống.
Cô ăn uống yên tĩnh, nhưng bàn bên cạnh thì rôm rả không ngớt, có vẻ vừa xảy ra chuyện gì đó lớn.
Đường Điềm vốn không thích hóng truyện, nên thường là người biết tin sau cùng.
Lúc này, một người ngồi xuống cạnh cô, cô quay lại nhìn—là Tống Vũ.
Tống Vũ tỏ ra vô cùng phấn khích, vừa đặt khay xuống đã vội nói: “Chị Đường Điềm, nghe nói mấy hôm nữa các tiên sinh sẽ đi nghỉ ở nước ngoài, đi bằng máy bay riêng luôn đó! Quản gia bảo sẽ mang theo hai người giúp việc.”
Đường Điềm nhìn sang bàn của Liễu Hiểu Chi và Lưu Huệ Hoa, thì ra là vậy. Bảo sao hôm nay Lưu Huệ Hoa—người xưa nay luôn khó chịu với Liễu Hiểu Chi—lại thân thiết như vậy.
“Chị Đường Điềm, chị nói quản gia sẽ chọn ai đi cùng nhỉ?”
Đường Điềm lắc đầu: “Còn tùy vào quản gia thôi.” Dù sao thì cô cũng không muốn đi.
Tống Vũ rất muốn đi, nhưng cô ấy biết mình là người mới, còn chưa quen biệt thự, đừng nói gì đến thói quen của các tiên sinh.
“Em nghĩ chắc chắn có chị.”
Tống Vũ thì thầm đoán, còn nháy mắt tinh nghịch.
Đường Điềm cười lắc đầu: “Chắc chắn không có chị đâu.”
Tống Vũ không hiểu, chị Đường Điềm làm việc vững vàng như thế, sao lại không được chọn?
“Tại sao chứ?”
Đường Điềm cười bí ẩn: “Lúc quản gia chọn người thì em sẽ biết.”
Bên kia, Lưu Huệ Hoa vẫn đang nói chuyện với Liễu Hiểu Chi. Suất đi nghỉ ở nước ngoài lần này, cô ta nhất định phải giành được.
Lưu Huệ Hoa liếc nhìn Đường Điềm đầy cảnh giác. Cô ta biết rõ, người có khả năng được chọn cao nhất chính là Liễu Hiểu Chi và Đường Điềm.
Cho nên… cô ta mới cố lấy lòng Liễu Hiểu Chi, dù không hề biết rằng bản thân Liễu Hiểu Chi cũng suýt nữa đã mất đi công việc này. Nếu không nhờ Thẩm Yến Lễ giúp đỡ, cô ta đã bị chị Ngô sa thải từ lâu.
Sáng hôm sau, trong buổi họp của các giúp việc, Đường Điềm đã đoán sai. Cô tưởng quản gia sẽ chọn người, không ngờ người đến biệt thự chọn lại chính là chị Ngô.
Chuyện vốn tưởng chắc chắn, giờ lại trở nên khó đoán.
Chị Ngô cũng thấy e dè. Hôm sau buổi tiệc lần trước, tiểu thư nhà họ Phương và em họ của Ôn Thiệu Hàn là Ôn Ngải đã đến văn phòng của chị, nói người giúp việc chị chọn có tâm địa không trong sáng.
Đặc biệt là người tên Liễu Hiểu Chi, ánh mắt nhìn tới những khách nữ đầy địch ý, nếu không biết sẽ tưởng biệt thự này là của cô ta, dáng vẻ rõ ràng coi hai vị tiểu thư là tình địch.
Khi đó, chị Ngô dù khách sáo tiễn hai vị tiểu thư đi, nhưng trong lòng lo lắng không yên, cuối cùng quyết định sẽ sa thải Liễu Hiểu Chi.
Chị phần nào nhìn ra tâm tư của cô ta, nhưng vì chưa thấy hành động vượt giới hạn nên vẫn giả vờ không thấy. Không ngờ cô ta lại không biết điều đến thế trong buổi tiệc.
Lý do đến giờ chị Ngô vẫn chưa sa thải Liễu Hiểu Chi là vì… Thẩm Yến Lễ đã gọi điện. Anh nói từng nợ cô ta một ân tình nên lần này bỏ qua đi.
Chị Ngô không hiểu nổi cậu Thẩm thì có thể nợ Liễu Hiểu Chi cái gì. Nhưng anh đã nói vậy thì đành bỏ ý định sa thải.
Lần này chọn người đi cùng, chị nhất định phải chọn hai người sẽ không gây chuyện.
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu