Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 21: Dòm ngó

1@-

“Gì vậy? Anh Tiêu có hứng thú à?” Có người hỏi Tiêu Phó với vẻ đầy ẩn ý.

Tiêu Phó cũng không che giấu sự dòm ngó dành cho Đường Điềm: “Cũng có hứng thú chút ít.”

Thẩm Yến Lễ vẫn luôn im lặng lại đột nhiên lên tiếng: “Tiêu Phó, tính cách của anh chúng tôi đều rõ cả. Bình thường anh chơi bời ra sao tôi không quản, nhưng đừng động vào người bên tôi.”

Tiêu Phó biết bản thân chẳng phải người tốt lành gì. Trước mặt Bùi Giác và Thẩm Yến Lễ, anh ta như bị l*t tr*n, bị họ nhìn thấu không sót điểm nào.

“Tôi đảm bảo, nếu theo đuổi được cô ấy, tôi nhất định sẽ sửa thói xấu đó.” Tiêu Phó thật sự có cảm tình với người giúp việc vừa nãy. Cô ấy không vì anh ta giàu có mà tỏ vẻ nịnh nọt hay đưa ánh mắt mời gọi.

Ánh mắt cô nhìn anh, không khác gì nhìn một người bình thường.

Đây là lần đầu tiên Tiêu Phó gặp một người đẹp không lấy sắc đẹp làm vũ khí, huống chi cô ấy lại đang ở tầng lớp thấp. Anh ta rất muốn có cơ hội tiếp xúc nhiều hơn, tìm hiểu về cô.

Thẩm Yến Lễ không đáp, chỉ cụp mắt, nhấp một ngụm rượu, hương rượu dịu ngọt lan tỏa nơi đầu lưỡi.

Bùi Giác thì có vẻ chẳng hứng thú với lời hứa của Tiêu Phó, ngược lại lại liếc nhìn Thẩm Yến Lễ, ánh mắt như có điều suy nghĩ.

Đây là lần đầu Tiêu Phó phải hạ mình cầu xin người khác chỉ để theo đuổi một cô gái. Dù sao cũng là người giúp việc trong biệt thự của Thẩm Yến Lễ và Bùi Giác, tốt nhất là được hai người họ gật đầu thì chuyện sau này sẽ dễ dàng hơn.

Không ít thiếu gia có mặt ở đó cũng đã âm thầm để ý đến Đường Điềm. Tiêu Phó muốn ra tay trước, dĩ nhiên họ không muốn cho anh ta cơ hội.

“Tiêu thiếu gia, mấy lời hứa như vậy anh nói không ít lần rồi nhỉ? Anh thôi làm hại con gái nhà người ta thì hơn.”

Bàng Tùng cười khẩy trước lời hứa mà Tiêu Phó vừa nói với Thẩm Yến Lễ: “Chuyện này khỏi cần hỏi Thẩm Tổng có tin hay không, anh Tiêu, anh tin nổi mình sao?”

Tiêu Phó là một kẻ phong lưu có tiếng, nếu giữ được mối tình nào quá ba tháng thì đã là siêu năng lực rồi.

Những thiếu gia có mặt đồng loạt cười chế giễu, đủ thấy hình tượng đào hoa của Tiêu Phó đã in sâu trong lòng họ đến mức nào.

Tiêu Phó bực mình quát họ im miệng: “Sao tôi lại không tin? Gọi là lãng tử quay đầu quý hơn vàng, không được à?”

Bàng Tùng cười phá lên: “Lãng tử quay đầu quý hơn vàng hả? Câu này đặt lên người anh nghe có hợp lý nổi không.”

Câu nói của Bàng Tùng kéo theo thêm nhiều trận cười trêu chọc từ các thiếu gia khác.

Tiêu Phó mặc kệ bọn họ, anh ta chỉ quan tâm đến thái độ của Thẩm Yến Lễ và Bùi Giác.

Nhưng chờ mãi, cả hai vẫn im lặng.

“Thẩm tiên sinh, đừng tin Tiêu Phó, anh biết con người tôi thế nào rồi. Giới thiệu cô ấy cho tôi đi, tôi nhất định sẽ không phụ lòng cô ấy.”

“Cái gì? Dựa vào đâu mà giới thiệu cho cậu? Hôm nay tôi đến sớm nhất, là tôi thấy cô ấy trước.”

“Cái quái gì vậy! Mấy người còn giành người nữa hả? Tổng giám đốc Thẩm, chọn tôi trước đi, tôi không phong lưu!”

Vẻ mặt Bùi Giác hôm nay lạnh lùng hơn thường ngày, anh lạnh giọng ngắt lời: “Đủ rồi.”

Mấy người đàn ông đang tranh cãi lập tức im bặt. Dù trong giới kinh doanh hay ngoài xã hội, Bùi Giác đều đứng ở một đẳng cấp vượt xa họ.

Bọn họ ít nhiều đều kiêng dè Bùi Giác, vì thủ đoạn của anh vừa khiến người ta không kịp phản ứng, lại chưa từng thất bại.

Thẩm Yến Lễ đặt ly rượu lên khay mà người giúp việc đưa tới: “Các cậu xem cô ấy là gì? Một món đồ có thể tùy tiện tranh giành à?”

Câu nói đó khiến các thiếu gia đều chột dạ, không ai dám cãi lại. Dù có thích đến đâu, thì cô ấy cũng chỉ là một người giúp việc. Dù có xinh đẹp đến nhường nào thì cũng không thay đổi được sự thật cô ấy thuộc tầng lớp thấp.

Mà số tiền bọn họ vung tay một cái, có khi là thứ mà cô ấy cả đời cũng không kiếm nổi.

Thẩm Yến Lễ hiểu quá rõ đạo đức của những người này. Trong công việc thì họ tài giỏi, nhưng trong tình cảm thì trăng hoa, lăng nhăng.

Anh sẽ không để họ có cơ hội tiếp cận Đường Điềm. Dù anh không có cảm tình với cô, cũng không muốn cô bị tổn thương.

Tưởng rằng thái độ từ chối của Thẩm Yến Lễ và Bùi Giác đã đủ rõ ràng, không ngờ người cuối cùng khiến ai nấy bất ngờ lại là người của nhà họ Văn – Văn Tấn Sở. Anh ta bước lên, trịnh trọng nói:

“Thẩm Tổng, Bùi Tổng, tôi muốn làm quen với cô ấy với mục đích kết hôn.”

Văn Tấn Sở lịch thiệp nhã nhặn, tính cách ôn hòa. Trong giới kinh doanh, danh tiếng và đánh giá của anh cực kỳ tốt. Anh ta thuộc cùng kiểu người với Thẩm Yến Lễ và Bùi Giác: chỉ quan tâm sự nghiệp, không bị sắc đẹp mê hoặc.

Đây là lần đầu tiên anh có hứng thú với một cô gái, lại còn nói ra những lời nghiêm túc như vậy.

Các thiếu gia khác đều biến sắc: Văn Tấn Sở… nghiêm túc thật sao?

Chưa kịp để Thẩm Yến Lễ lên tiếng, Bùi Giác khẽ nâng mắt, ánh nhìn sắc bén như thấu tận lòng người: “Văn Tổng, cô ấy không phù hợp với anh.”

Văn Tấn Sở đẩy gọng kính, cười nhã nhặn: “Không thử thì sao biết? Cô ấy chỉ đang làm việc trong biệt thự của các anh. Các anh có thể đưa ra ý kiến, nhưng không có quyền thay cô ấy quyết định.”

Nếu như Bùi Giác là con sói đầu đàn với phong thái lạnh lùng quyết đoán trong giới thương trường, thì Văn Tấn Sở chính là hổ mang mặt người – ăn tươi nuốt sống không chừa xương.

Bùi Giác mặt không lộ cảm xúc: “Có tư cách hay không, không phải anh nói là được.”

Văn Tấn Sở không ngờ một người không mấy hứng thú với phụ nữ như Bùi Giác lại kiên quyết bảo vệ một người giúp việc đến vậy.

Đúng lúc đó, Phó Hi từ chỗ khác bước đến, khoác tay lên vai Thẩm Yến Lễ. Vừa nhìn thấy không khí căng thẳng, anh liền mở lời:

“Sao ai cũng im lặng hết vậy? Uống rượu, uống rượu nào.”

Trong khu vườn sau biệt thự, mấy cô gái đều mặc toàn đồ hiệu, ăn bánh ngọt tinh xảo, trò chuyện đủ thứ đề tài về giới thượng lưu.

Đường Điềm đứng nhìn hoàng hôn buông xuống xa xa, ánh nắng rọi lên khiến cô trông đẹp đến ngỡ ngàng.

Cuối cùng cũng có thể nghỉ một chút. Dù vẫn luôn bận rộn, cô vẫn cảm nhận được ánh mắt của nhiều thiếu gia. Cô muốn tránh xa họ, không muốn xuất hiện trước mặt mấy người đó nữa.

Đúng lúc đó, Liễu Hiểu Chi và Lưu Huệ Hoa muốn đổi khu vực làm việc với cô. Đang lúc buồn ngủ lại có người mang gối tới, cô lập tức đồng ý nên giờ mới có được chút rảnh rỗi hiếm hoi.

Bầu trời dần chuyển tối, thay thế ánh hoàng hôn là màn đêm. Đường Điềm làm việc cả ngày mệt mỏi, chỉ muốn tắm xong rồi đổ người lên giường ngủ thật say.

Cô đẩy xe đẩy đi qua một khúc rẽ, bánh xe theo quán tính lệch về bên phải, làm một chiếc muỗng bánh rơi xuống đất, phát ra tiếng vang trong hành lang rộng lớn.

Cô đang cúi người định nhặt thì một bàn tay thon dài từ phía sau vươn tới, nhặt muỗng lên trước cô.

Đường Điềm bất ngờ, ngẩng đầu lên nhìn. Người đàn ông trước mặt mặc vest cao cấp, vẻ ngoài nhã nhặn tuấn tú, khí chất giống kiểu ôn hòa như Ôn Thiệu Hàn.

Anh ta mỉm cười hiền lành: “Của cô.”

Đường Điềm nhận lấy chiếc muỗng: “Cảm ơn.” Sau đó đặt nó tạm lên xe đẩy. Muỗng đã rơi xuống đất, giờ chỉ có thể để đó trước.

Người đàn ông xa lạ và điển trai đưa tay ra thân thiện: “Làm quen một chút, tôi là Văn Tấn Sở.”

Đường Điềm không nhớ cái tên này có xuất hiện nhiều trong truyện hay không, chắc là không có nhiều đất diễn, nhưng vẫn phải hành xử cẩn trọng.

Dù là vai chính hay phụ thì đều không phải người hoàn toàn tốt, đều có mặt tối. Người trước mặt càng là như vậy.

Dựa vào cách ăn mặc, khí chất, cách nói chuyện, lại còn xuất hiện trong bữa tiệc của nhân vật chính, thân phận của anh ta chắc chắn không tầm thường, hoặc là nhân vật chính, hoặc cũng là nhân vật phụ có vai trò quan trọng.

Đường Điềm cười xin lỗi: “Văn tiên sinh, tay tôi… làm việc nhiều nên hơi thô ráp, bắt tay thì thôi vậy.”

Văn Tấn Sở không ngờ cô sẽ từ chối và nói ra câu mang đầy tự ti như vậy. Nhưng ngay sau đó, anh lại nhanh chóng trở lại vẻ nhã nhặn như cũ.

“Đừng nói thế, lao động bằng đôi tay của chính mình chẳng có gì đáng xấu hổ cả.” Anh vừa nói vừa rút tay về.

Đường Điềm hơi ngượng, khẽ gật đầu: “Tôi đi làm tiếp đây, chúc ngài tham gia tiệc vui vẻ.”

Cô định đẩy xe rời đi, Văn Tấn Sở lại tiến thêm một bước: “Có thể cho tôi phương thức liên lạc không?”

Đường Điềm dừng tay, hơi bất ngờ vì anh ta lại xin cách liên lạc của mình.

“Thật ngại quá, quản gia có quy định, không được phép trao đổi liên lạc với khách mời trong buổi tiệc.”

Lời từ chối một lần nữa nằm ngoài dự đoán của Văn Tấn Sở. Anh ta nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: gương mặt này… thật sự tuyệt mỹ.

Đường Điềm cảnh giác cao độ với người đàn ông trước mặt, nhưng vẫn cố gắng không đắc tội với anh ta.

Nói xong, cô liền đẩy xe rời đi nhanh hơn.

Văn Tấn Sở không ngăn lại, chỉ đứng nhìn bóng cô xa dần cho đến khi khuất hẳn.

Anh vốn nghĩ sẽ dễ dàng có được người giúp việc vừa rồi, không ngờ lại bị từ chối liên tiếp.

Sau đó, anh ta đi tìm Phó Hi để xác nhận: có thật là người giúp việc không được phép để lộ thông tin liên lạc?

Phó Hi nghe vậy thì bật cười. Tuy tính cách phóng khoáng, nhưng EQ và IQ của anh đều rất cao, phản ứng nhanh nhạy.

Anh đáp: “Đúng là như vậy.”

Rồi đùa thêm: “Sao? Anh để ý người giúp việc nhà tôi rồi à?”

Văn Tấn Sở có vẻ bất đắc dĩ: “Để ý thì sao? Luật lệ nhà các anh là vậy, biết làm sao giờ.”

Phó Hi vỗ vai anh, an ủi: “Anh là Văn tổng trong lòng bao cô gái đấy, tìm người khác cũng dễ thôi.”

Nói xong, ánh mắt anh dường như phát hiện ra gì đó, một tay đút túi quần, rảo bước đi nơi khác.

“Anh Tiêu, đi đâu vậy?”

Văn Tấn Sở vẫn bình thản nhìn theo bóng lưng của Phó Hi, dường như sự hụt hẫng lúc nãy chỉ là ảo giác của người khác.


Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu Truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu Story Chương 21: Dòm ngó
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...