Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu

Chương 2: Bị Đè Lên

1@-

Đường Điềm cố gắng đẩy anh ra, nhưng hai tay cô bị anh đè chặt không thể cử động, chỉ có thể dồn sức mà đẩy. Nhưng sức cô vốn yếu, bị Thẩm Yến Lễ đè như vậy, làm sao có thể đẩy nổi anh.

Cô thử đẩy anh mấy lần mà không có chút hiệu quả, hơi thở nóng bỏng phả vào bên cổ trắng ngần khiến cả người Đường Điềm như tan chảy, tim cô đập loạn không ngừng.

Cô thật sự không biết phải làm sao...

Lúc này, cửa phòng phát ra tiếng động, có người từ bên ngoài mở cửa bước vào.

Liễu Hiểu Chi vừa mở cửa ra liền sững sờ vì cảnh tượng dưới ghế sofa — chỉ thấy một người đàn ông cao lớn đè lên một người phụ nữ, anh ta nằm úp xuống bất động.

Liễu Hiểu Chi: “???”

“Hai người…” Giọng nói và biểu cảm của cô ta đầy vẻ tổn thương. Thẩm Yến Lễ chính là người cô thầm thích, còn cảnh tượng trước mắt vô hình trung như một nhát dao đâm vào tim cô.

Đường Điềm bị Thẩm Yến Lễ đè bên dưới nghe thấy tiếng mở cửa, ngay sau đó là giọng của Liễu Hiểu Chi, như vớ được cọng rơm cứu mạng, liền vội vàng lên tiếng.

“Mau, mau giúp tôi đỡ anh ấy dậy, tôi sắp không thở nổi rồi!” Đường Điềm không nhìn thấy biểu cảm lúc này của Liễu Hiểu Chi, nhưng cô rất gấp gáp nhờ giúp đỡ. Không chỉ khó thở, mà cả lồng ngực cô cũng bị đè đến đau tức.

Xem ra Thẩm Yến Lễ thật sự đã say, đè chặt lấy cô không hề nương tay, nặng muốn chết.

Liễu Hiểu Chi hoàn hồn từ cơn sốc, lập tức chạy tới giúp đỡ.

Trong lúc hai người lúng túng xoay sở, cuối cùng cũng lật được Thẩm Yến Lễ qua một bên. Đường Điềm lập tức thoát ra khỏi người anh mà không chần chừ một giây nào.

Cô th* d*c, tay chân tê rần.

“Cảm ơn cô.” Đường Điềm cảm kích nói với Liễu Hiểu Chi.

Liễu Hiểu Chi nhìn cô gái trước mặt với mái tóc và quần áo có chút xộc xệch nhưng vẫn tỏa ra sức hút mãnh liệt. Gương mặt rực rỡ như đóa hoa tường vi của Đường Điềm khiến người khác khó lòng rời mắt.

Dù biết rằng vừa rồi giữa cô và Thẩm Yến Lễ chưa xảy ra chuyện gì, nhưng… trong lòng Liễu Hiểu Chi vẫn thấy rất khó chịu.

“Không cần cảm ơn.” Liễu Hiểu Chi khẽ cười đáp lại.

Nụ cười của Đường Điềm mang theo vẻ mệt mỏi. Đỡ Thẩm Yến Lễ lên lầu rồi lại bị anh đè lên, đẩy anh ra cũng dùng hết sức lực, bây giờ cô kiệt sức thật rồi.

Cô nhìn Thẩm Yến Lễ đang nằm say trên ghế sofa, nghĩ bụng cứ để anh ngủ ở đó, cô không muốn động vào anh thêm lần nào nữa.

“Hiểu Chi, quần áo tôi ướt rồi, tôi muốn xuống lầu thay đồ.” Đường Điềm không cần soi gương cũng biết mình lúc này trông thảm hại cỡ nào.

Liễu Hiểu Chi đang bưng chậu nước từ phòng tắm đi ra, hiểu chuyện gật đầu: “Vậy cô xuống thay đồ rồi lên lại nhé.”

Đường Điềm gật đầu: “Cảm ơn cô.”

Liễu Hiểu Chi mỉm cười với cô, bất kể Đường Điềm có xuống thay đồ hay không, cô ta tuyệt đối sẽ không để cô đụng vào Thẩm Yến Lễ thêm lần nào nữa.

Đường Điềm không nghĩ nhiều như vậy, cô chỉnh lại bộ đồng phục công việc trên người sao cho tạm nhìn được, rồi quay người rời khỏi phòng.

Cô vốn không có ý định kết thân với nữ chính Liễu Hiểu Chi vậy nên ngày thường chỉ cần cư xử lễ phép là đủ.

Cửa phòng khẽ khép lại, Đường Điềm bước ra hành lang, vừa đến chỗ cầu thang thì nghe thấy tiếng bước chân từ giữa cầu thang vọng đến, cô định bước xuống thì khựng lại, nhìn kỹ...

Phó Hi xuất hiện với bộ đồ thể thao năng động, tai đeo tai nghe thể thao, ngoại hình tuấn tú pha chút bất cần, toát lên vẻ vừa chính vừa tà.

Khi thấy cô xuất hiện, đôi mắt phượng của anh hơi nhướng lên, lặng lẽ quan sát cô một lượt.

Bộ đồng phục của Đường Điềm có phần lộn xộn, chỗ bị nước tạt ướt vẫn còn dính dính bám vào da.

Đồng phục là váy đen trắng, các nữ giúp việc khác mặc thì chỉ đến ngang đầu gối, trông rất bình thường, nhưng vì thân hình cô cao ráo nên váy chỉ che đến giữa đùi, hơn nữa vóc dáng lại gợi cảm, thường bị người ta chọc là "ngực to não nhỏ", mặc đồng phục này càng nổi bật hơn hẳn giữa các nữ giúp việc khác.

Lúc này, tóc cô rối nhẹ, dung nhan rực rỡ như hoa đào hoa lý có chút yếu mềm, bộ váy đồng phục ôm sát thân thể, phần ngực căng đầy lộ rõ, vải váy hơi ướt dính vào da, bên cổ trắng như tuyết bị hơi thở nóng bỏng của Thẩm Yến Lễ làm đỏ lên, vẫn còn vương sắc hồng nhạt, trông vừa thuần khiết vừa quyến rũ.

Ánh mắt Phó Hi dừng lại trên người cô trong chốc lát, rồi không dừng bước, tiếp tục đi lên cầu thang.

Đường Điềm không ngờ lại đụng trúng Phó Hi, sững người một chút rồi nhanh chóng nép sang một bên nhường đường.

Phó Hi đi ngang qua cô, khi thân hình cao lớn sắp rẽ vào hành lang thì đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn cô với thái độ kiêu ngạo lạnh nhạt.

Khoảng cách giữa hai người rất gần, ánh mắt anh lại một lần nữa quét qua người cô, rồi hỏi: “Người khiến Bùi Giác tức giận hôm trước là cô phải không?”

Anh nghe nói có một nữ giúp việc hôm trước đưa cà phê cho Bùi Giác, đã cố tình làm bộ làm tịch trong phòng cậu ấy, ý đồ quyến rũ quá rõ ràng.

Kết quả là chọc giận Bùi Giác, cậu ấy lập tức đuổi cô ra khỏi phòng.

Đường Điềm thừa hưởng ký ức của chủ cũ, đương nhiên biết anh đang nói đến chuyện gì, liền hơi ngượng ngùng gật đầu thừa nhận.

Cô cúi đầu ngại ngùng mà đẹp đến mức khiến người ta động lòng.

Phó Hi im lặng một hồi, nhìn cô thêm mấy giây, khi quay đi còn khẽ cười khinh miệt, rõ ràng là coi thường việc cô đi quyến rũ Bùi Giác.

Đường Điềm mặc kệ anh cười khẩy hay coi thường, Phó Hi tuy là một trong những chủ nhân của căn biệt thự này, nhưng chẳng liên quan gì đến cô. Anh có nghĩ sao về cô thì cô cũng chẳng quan tâm.

Nhìn bóng lưng anh khuất dần, cô vội vàng đi xuống lầu, đồng phục trên người dính sát rất khó chịu, phải nhanh chóng về phòng thay ra.

Làm giúp việc ở đây lương cũng khá cao, mỗi người đều có một phòng riêng trong biệt thự.

Tuy nhiên vì các thành viên nhóm nhạc nổi tiếng này không thích quá nhiều người trong nhà, nên chỉ thuê vài người giúp việc cố định. Vài ngày trước còn cho nghỉ một người nữa.

Ngoài mấy người ở lại biệt thự, những người giúp việc khác chỉ đến dọn dẹp rồi rời đi, không sống trong nhà.

Đường Điềm chạy vội về phòng mình ở tầng một, đóng cửa lại, vừa đi qua gương thì lại quay lại nhìn.

Trong gương là một thân hình uyển chuyển, toàn thân mang theo một vẻ đẹp rối loạn. Cô kéo váy xuống một chút, may mà bên trong váy đồng phục có sẵn quần bảo hộ, nếu không không biết làm sao mà làm việc được nữa.

Đường Điềm nhanh chóng lấy bộ đồng phục mới thay ra. Cởi bộ đồng phục ướt sũng đang mặc, phần ngực mềm mại bị Thẩm Yến Lễ đè lên giờ vẫn còn đau âm ỉ.

Cô cúi đầu nhìn vùng da trắng bị đè đến đỏ lên, nhức đầu vô cùng. Ở kiếp trước cũng vậy, ngực to đến mức mỗi lần mua đồ phải chọn size rộng, kiếp này vẫn y chang...

Cô thở dài một hơi, đành chấp nhận số phận, nhẹ nhàng xoa dịu cơn đau.

Sau khi thay đồ xong và rời khỏi phòng thì đã mười phút trôi qua. Cô không tiện ở lại trong phòng lâu, nhanh chóng quay lên lầu hai, vào lại phòng của Thẩm Yến Lễ.

Liễu Hiểu Chi đang lau tay và cổ cho Thẩm Yến Lễ, nghe thấy tiếng mở cửa liền tỏ ra không vui.

Đường Điềm bước lại gần, thấy Liễu Hiểu Chi đang chăm chú lau tay cho anh, liền cúi người bưng chậu nước đi vào nhà tắm. Cô đổ nước cũ đi, rồi lấy thêm một chậu nước ấm.

Khi đặt xuống bên cạnh Liễu Hiểu Chi, sắc mặt cô ta mới dịu đi một chút.

Đường Điềm không chú ý đến sự thay đổi cảm xúc của Liễu Hiểu Chi, chỉ đơn giản nghĩ là nên thay nước nóng.

Nhưng cô có thể cảm nhận được Liễu Hiểu Chi dường như rất phản cảm việc cô lại gần Thẩm Yến Lễ. Khi lau tay cho anh, cơ thể Liễu Hiểu Chi có vẻ đề phòng, Đường Điềm muốn không nhận ra cũng khó.

Cô giả vờ như không để ý đến sự cảnh giác ấy, rồi thảnh thơi ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.

Quản lý yêu cầu cô và Liễu Hiểu Chi ở lại chăm sóc Thẩm Yến Lễ, nên tạm thời cô không thể rời đi. Liễu Hiểu Chi đang bận lau tay cổ cho anh, cũng sắp xong rồi.

Cô chẳng có việc gì làm, cứ ngồi không như vậy thôi.

Khi Liễu Hiểu Chi lau xong, Đường Điềm liền tự giác xách chậu nước vào phòng tắm, cố ý làm chậm từng động tác.

Không phải cô làm việc chậm thật, mà là cố ý kéo dài thời gian. Tiếp theo cũng không còn việc gì, chỉ cần canh bên cạnh Thẩm Yến Lễ, lúc này không cần vội vàng.

Khi từ nhà tắm bước ra, cô lại ngồi xuống chỗ cũ.

Liễu Hiểu Chi ngồi đối diện không thèm để ý tới cô, thỉnh thoảng lại dịu dàng nhìn Thẩm Yến Lễ, còn đưa tay vuốt tóc anh.

Đường Điềm nhìn cảnh tượng tràn ngập bong bóng màu hồng ấy mà nhớ lại trong nguyên tác, nữ chính Liễu Hiểu Chi vốn thầm yêu Thẩm Yến Lễ, thường xuyên chăm sóc anh như thế, rồi cũng dần dần chiếm được trái tim của ba người thiếu gia còn lại trong nhóm nhạc.

Cô chống cằm, yên lặng nhìn Liễu Hiểu Chi chăm sóc Thẩm Yến Lễ.

Tiếng ve, tiếng chim thỉnh thoảng vang lên từ bên ngoài cửa sổ. Ánh nắng rực rỡ, nhưng trong phòng lại tĩnh lặng đến lạnh lẽo, không một tiếng động. Nhìn nhìn một hồi, mí mắt của cô bắt đầu sụp xuống, trải qua một hồi “chiến đấu” với cơn buồn ngủ, thân thể cô từ từ ngả xuống sofa, rồi ngủ thiếp đi.


Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu Truyện Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu Story Chương 2: Bị Đè Lên
10.0/10 từ 38 lượt.
loading...