Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu
Chương 17: Bị cô đá xuống hồ bơi
Sáng sớm hôm sau, Đường Điềm bước ra khỏi phòng, vừa định khép cửa thì khóe mắt thoáng thấy một bóng người cao lớn đứng nơi hành lang không xa.
Cô nhìn kỹ thì hóa ra là Thẩm Yến Lễ. Anh đang chăm chú nhìn chằm chằm vào cô.
Đường Điềm không khỏi thắc mắc tại sao anh lại đứng đó nhìn cô? Họ vốn luôn khinh thường và chán ghét cô, chẳng phải nên như trước đây—lạnh nhạt, coi cô như vô hình hay sao?
Cô thu ánh mắt lại, khép cửa phòng rồi xoay người đi về phía hồ bơi. Nhưng chưa đi được bao xa thì thấy Thẩm Yến Lễ cũng đang bước tới gần.
Cô tưởng anh có việc gì muốn nói nên đứng lại chờ.
Thẩm Yến Lễ sải bước về phía cô. Dáng người anh cao ráo thẳng tắp, vai rộng eo hẹp, đứng trước mặt Đường Điềm tỏa ra áp lực vô hình.
Đường Điềm vô thức lùi lại nửa bước: “Thẩm tiên sinh, anh tìm tôi có chuyện gì sao?”
Thẩm Yến Lễ liếc mắt nhìn về phía phòng cô: “Cô ở phòng đó?”
Đường Điềm ngẩn người nhìn lại phòng mình, chần chừ vài giây rồi gật đầu: “Vâng, thưa Thẩm tiên sinh.”
Cô tưởng Thẩm Yến Lễ cảm thấy cô ở gần họ quá nên muốn cô chuyển đi chỗ khác xa hơn.
Thẩm Yến Lễ chăm chú nhìn vào đôi mắt long lanh như nước của cô, một lúc sau mới nói: “Nếu có gì cần thì cứ nói với quản gia.”
Sự quan tâm bất ngờ khiến Đường Điềm càng thêm hoang mang. Cô thật sự kinh ngạc, Thẩm Yến Lễ làm sao vậy? Anh không phải rất ghét cô sao?
Cô không cho rằng chuyện xảy ra tại căn phòng kính hôm trước có thể khiến khoảng cách giữa hai người được thu hẹp, huống hồ cô cũng chẳng có ý định kéo gần mối quan hệ này. Càng tránh xa càng tốt.
“Cảm ơn Thẩm tiên sinh, tôi không cần gì cả.”
Thẩm Yến Lễ làm như không nghe thấy lời khách sáo của cô: “Cô đi ăn sáng à?”
Đường Điềm lắc đầu: “Phó tiên sinh muốn bơi, tôi qua chuẩn bị khăn tắm và đồ dùng.”
Phó Hi muốn bơi sao? Thẩm Yến Lễ ít khi bơi, thường chỉ tập thể hình trong phòng gym của biệt thự.
“Vậy đi đi.” Anh cũng không cản cô làm việc.
Đường Điềm gật đầu, lúc quay đi thì bước chân chậm rãi, sau đó càng lúc càng nhanh. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy Phó Hi cũng không quá đáng sợ.
Còn Thẩm Yến Lễ hôm nay… thật khó đoán. Anh cho cô cảm giác như thể… anh đang để mắt đến cô.
Cô vỗ trán tự nhủ đừng suy nghĩ linh tinh. Hẳn là đối với Thẩm Yến Lễ, việc chán ghét cô còn không kịp, liếc thêm một cái cũng là do thấy cô chướng mắt mà thôi.
Có lẽ anh chỉ thấy cô ở quá gần họ, nên muốn bảo quản gia sắp xếp cho cô chuyển ra xa. Còn việc anh vừa nãy nói lời quan tâm, chắc chỉ là lời khách sáo mà thôi.
Đường Điềm chuẩn bị xong khăn tắm và nước uống, đẩy xe đến hồ bơi, rồi ngồi xuống ghế chờ Phó Hi.
Mười phút sau, Phó Hi bước ra hồ bơi, trên người mặc áo choàng tắm màu trắng.
Anh ta chưa lại gần mà giọng nói đầy lười biếng đã vang đến tai cô: “Ôi! Xem ai đây nhỉ?”
Đường Điềm cố nhịn không đảo mắt: “Chào buổi sáng.”
Phó Hi mỉm cười tiến lại gần: “Tôi nói sao dạo này cô không còn lả lơi trước mặt chúng tôi nữa, thì ra là thay đổi chiến lược à?”
Anh ta đưa tay nhấc cằm cô lên, bàn tay vừa chạm vào làn da mềm mại như ngọc khiến anh hơi sững người, rồi lập tức trấn tĩnh lại, chăm chú nhìn gương mặt xinh đẹp của cô:
“Chiêu ‘lấy lùi làm tiến’? Hay là ‘thả câu dài bắt cá lớn’?”
Hơi thở của anh gần sát khiến tim Đường Điềm đập nhanh hơn.
Cô cố làm lơ cảm giác ngượng ngùng khó kiểm soát, dù gì cũng chưa từng cách đàn ông gần thế này bao giờ.
Tai cô đỏ bừng, né tay anh rồi cố giữ giọng bình tĩnh: “Phó tiên sinh, tôi chỉ nghe nhạc của anh chứ chưa xem phim anh đóng. Nhưng nếu anh đi đóng phim, chắc chắn cũng sẽ có thành tựu.”
Phó Hi thích nhất là lúc cô "vặn" lại anh. Anh bật cười sảng khoái: “Tôi biết cô đang mỉa mai tôi diễn lố, nhưng mà…”
Anh lại cúi xuống gần sát cô, nhìn gương mặt đỏ bừng của cô nói tiếp: “Cô vẫn thẹn thùng rồi đấy.”
Ánh mắt Phó Hi dời từ mặt cô xuống tai. Đôi tai trắng hồng nhỏ nhắn thật khiến người ta muốn ngậm lấy mà trêu đùa…
Ý nghĩ mờ ám đó vừa thoáng qua, nụ cười đùa cợt nơi môi anh lập tức biến mất.
Đường Điềm đỏ mặt tía tai, lùi lại: “Phó tiên sinh, rốt cuộc là anh định bơi hay định trêu tôi?”
Phó Hi thẳng người, hừ lạnh từ trên cao nhìn xuống: “Vậy thì cô sẽ thất vọng đấy. Cô vẫn chưa đủ hấp dẫn bằng hồ bơi này đâu.”
Đường Điềm thở phào, cuối cùng anh cũng trở lại "bình thường".
Phó Hi thấy cô nhẹ nhõm ra mặt thì lại thấy buồn cười: “Cô diễn giỏi thật đấy, chiêu ‘lấy lùi làm tiến’ của cô cao tay quá.”
Đường Điềm chịu hết nổi, bước lên hai bước, giật phăng áo choàng tắm của anh.
“Ê ê ê! Này! Cô làm gì thế! Cô gái háo sắc! Không chờ được muốn xem cơ bụng tôi à…”
Chưa nói dứt câu thì trên mông chỉ mặc mỗi quần bơi của anh đã bị bàn chân trắng nõn mềm mại của Đường Điềm đá một phát. Phó Hi phản ứng cực nhanh, nắm lấy chân cô. Bàn chân nhỏ nhắn, mềm mại, lọt thỏm trong tay anh, khiến anh bất giác v**t v* hai cái…
Đường Điềm định đá anh ta xuống nước, không ngờ anh lại nhanh tay giữ chân cô lại.
Cô đỏ bừng mặt: “Anh… anh buông ra!”
Phó Hi cũng không làm quá. Ngay khi cô dứt lời, anh đã buông chân cô ra.
Ngay sau đó, anh liền bị cô đá thẳng xuống hồ, nước bắn tung tóe khắp nơi.
Đường Điềm cũng bị ướt một ít, may mà bộ đồng phục công việc không thấm nhiều, chỉ lát hẳn sẽ khô.
Phó Hi ngoi lên mặt nước, gạt nước trên mặt, lớn tiếng: “Đường Điềm! Cô chơi không đẹp! Tôi đã buông ra rồi mà cô còn dám đá tôi!”
“Anh bơi đi, nhiều lời quá.” Đường Điềm ngồi trên ghế, chống cằm nhìn cái tên phiền phức trong hồ.
Phó Hi nheo mắt lại: “Cô dám chê tôi?”
Đường Điềm lười đôi co: “Dám đấy, anh làm gì được tôi?”
Phó Hi nhìn cô một lúc rồi bật cười sảng khoái: “Không làm gì được. Nhưng cô thú vị hơn tôi tưởng đấy.”
Đường Điềm mặt đơ: “Phó tiên sinh, mời anh thể hiện kỹ năng bơi lội của mình đi.”
Thấy cô bực đến mức không chịu nổi nữa, Phó Hi cười ha hả, lòng càng ngứa ngáy, chỉ muốn trêu cô tới cùng. Cô đúng là… đáng yêu chết mất!
“Hôm nay xem như cô may mắn, cho cô chiêm ngưỡng kỹ thuật bơi đẳng cấp vô địch thế giới.”
Đường Điềm: “…”
Phó Hi bơi gần bốn mươi phút, trong lúc anh nghỉ, Đường Điềm liền đưa nước và khăn cho anh, khi anh muốn bơi tiếp thì lại cất đi.
Cô ngồi trên ghế nằm, bên tai ngoài tiếng nước trong hồ ra thì không còn gì khác.
Tiếng nước nhẹ nhàng như nhạc trắng—thứ âm thanh dễ ru ngủ. Đường Điềm chống cằm, mơ màng thiếp đi.
Ý thức cô dường như trôi dạt qua nhiều giấc mơ, rồi đột nhiên cô giật mình nhận ra mình đang ở cạnh hồ bơi, vội mở mắt.
Trước mắt là một bóng người cao lớn. Không biết từ khi nào Phó Hi đã bước lên khỏi hồ, trên người khoác áo choàng tắm trắng, mái tóc dày nhỏ từng giọt nước, gương mặt điển trai không còn vẻ lười nhác thường ngày, đôi mắt đào hoa hẹp dài u tối đáng sợ.
Ánh nhìn đó khiến Đường Điềm run sợ. Suýt nữa cô quên rằng, trong nguyên tác, bộ dạng cợt nhả bên ngoài của Phó Hi chỉ là lớp vỏ—bên trong là một con người âm hiểm vô cùng.
“Phó… Phó tiên sinh, anh bơi xong rồi sao?”
Không hiểu vì sao Phó Hi lại cứ nhìn chằm chằm vào đôi chân trần của cô.
Đường Điềm cũng phát hiện ra, bất an rụt chân lại.
Xuyên Thành Nữ Phụ Độc Ác Tại Nhóm Nhạc Nam Làm Bảo Mẫu