Xuyên Thành Nhân Vật Quần Chúng
Chương 8: Chương 8
Thiệu An về phòng liền khóa cửa lại rồi lên giường dùng tay tự an ủi bé nấm nhỏ.
Không biết là do tính chất cơ thể của nguyên chủ quá nhạy cảm hay sao mà đầu óc Thiệu An cũng trở nên khó kiểm soát hơn, cậu không ngăn được mà tự dưng nghĩ tới Thẩm Lạc rồi dùng ngón tay chọc vào phía sau của mình, lúc đầu thì là lạ, sau đó khi dịch tiết ra liền dễ dàng hơn nhiều.
Chưa bao lâu sau thì cánh cửa phòng đột nhiên mở ra, Thiệu An sợ tới mức không kịp lấy chăn chùm lên.
Thẩm Lạc cười nguy hiểm bước vào rồi khóa cửa lại, Thiệu An đang trên đà cao trào nên chân tay bủn rủn, chưa kịp có bất kỳ động tác nào thì đã bị thiếu niên kia đè lên " Cậu sao lại vào được phòng tôi, mau rời đi ngay!", Thiệu An thẹn tới hóa giận.
Thẩm Lạc đùa bỡn đáp " Đây là nhà của tôi, nào có cái lý tôi không thể vào đây", một tay cậu ta kéo hai chân Thiệu An đẩy lên cao làm cảnh vật nơi đó hiện rõ như ban ngày.
Thẩm Lạc là thiếu niên, chưa từng được trải qua cảm giác cùng người khác l@m tình nên vô cùng hiếu kỳ, kinh nghiệm không có nên cậu ta chỉ thô lỗ cởi s@ch đồ trên người xuống rồi áp lên trên Thiệu An đang tìm cách thoát ra kia.
Bị vật kia cọ vào mông khiến Thiệu An sợ mất mật, cậu vẫn chưa quên cái kích cỡ kia đâu " Có gì bình tĩnh nói, cậu đừng manh động a!".
Thẩm Lạc thì thầm vào tai Thiệu An đầy quyến rũ " Không phải anh quyến rũ tôi bấy lâu nay vì chuyện này sao, mặc dù tôi không có kinh nghiệm nhưng từng nhìn thấy chú ba và chồng chú ấy lén l@m tình ở trong nhà rồi nên tôi biết rõ phải c ắm vào đâu, anh đừng sợ".
Thiệu An cố đẩy người kia ra " Cậu...!Cậu không phải ghét bỏ tôi sao, tại sao lại muốn l@m tình với tôi?".
Thẩm Lạc không ghét bỏ mà đút ngón tay vào để nới rộng chỗ đó của Thiệu An " Tôi không biết, tôi chỉ biết anh chỉ được thuộc về một mình tôi mà thôi, Thiệu An, anh thành công rồi đấy, thành công quyến rũ tôi rồi!".
Thiệu An dùng hết sức bình sinh cũng không lung lay được người phía trên nên cậu nằm im như cá chờ lên thớt, nhưng nghĩ đi nghĩ lại với kinh nghiệm của Thẩm Lạc thì người chịu khổ chỉ có chính mình nên cậu chỉ đành nức nở dụ dỗ cậu ta " Cậu đừng chọc loạn, từ từ, để tôi tự nới lỏng đã".
Thiệu An cũng chả có kinh nghiệm gì nhưng cậu có đọc qua 7749 bộ tiểu thuyết nên so ra vẫn là hơn một chút, dựa vào những kiến thức đã đọc mà đẩy Thẩm Lạc nằm xuống, một bên dùng tay vuốt v e tiểu Thẩm Lạc, một bên lại tự nới lỏng phía sau của bản thân ra.
Ngàn lần nghĩ, trăm lần mơ cũng không ngờ có ngày cậu lại làm chuyện này mới Thẩm Lạc, mà cái ngày này còn tới sớm như vậy.
Tới khi cậu dừng lại, trèo lên trên người Thẩm Lạc rồi đút tiểu Thẩm Lạc vào chỗ kia thì cả hai đều căng thẳng lên.
Vào được một nửa thì Thiệu An dừng lại, thứ kia quá to, cậu không thể nào lại hạ người xuống thêm nữa.
Thẩm Lạc thì cảm thấy chưa đã thèm nên đẩy hông một cái khiến thứ kia đâm sâu vào tận cùng.
Cả hai cùng lúc rên lên, một người vì sung sướng còn một người vì đau đớn.
Thiệu An cúi gập người lại " Đau...a...cậu sao lại đột nhiên...!đâm vào...!như vậy?".
Thẩm Lạc th ở dốc, mất bình tĩnh mà kéo mặt Thiệu An lên mà hôn môi tới tấp.
Dưới thân cũng bắt đầu điên cuồng dập hông " Hừ...!Hừ...!Thiệu An...!tại sao anh lại khiến tôi điên cuồng như vậy? anh là của tôi, dáng vẻ thiếu thao này của anh chỉ tôi mới được nhìn thấy".
Thiệu An đau đớn không nói lên lời, chỉ có thể rên ra những tiếng đứt gãy mềm mại, cũng may qua một lúc cơn đau liền biến mất mà thay vào đó là sự kh0ái cảm.
Tại sao cái tên Thẩm Lạc này lại không di truyền một chút ôn nhu nào của ba cậu ta cơ chứ.
" Cậu...a...!nhẹ chút, tôi...!rách mất, ư...ư nhẹ thôi".
Tiếng bạch bạch nặng nề vang lên lẫn trong tiếng rên như chuột chít của Thiệu An.
Thiếu niên lần đầu khai bao nên rất nhanh đã b ắn ra, Thiệu An thở phào nhẹ nhõm, ai ngờ thứ kia rất nhanh đã lại ngẩng đầu dậy, cậu liền bị Thẩm Lạc kéo về đổi tư thế mà hết lần này tới lần khác đòi lấy.
Không biết tại sao không ai thắc mắc Thẩm Lạc đã đi đâu nên cậu ta ở suốt trong phòng của Thiệu An cả buổi chiều mới rời đi, khuôn mặt lúc đó cũng tràn đầy sung sướng.
Còn Thiệu An ở trong đó thì cái eo đã muốn đau như đứt lìa, muốn cử động cũng không cử động được.
Cậu mở mắt nhìn trần nhà, trong đầu lại càng đẩy nhanh kế hoạch rời khỏi nơi này, trốn khỏi cái tên cầm thú kia..
Xuyên Thành Nhân Vật Quần Chúng