Xuyên Thành Kẻ Sống Không Quá Ba Chương
C24: Chương 24
Lương Giang Bách trèo lên cây đào, hắn cầm lấy giỏ hái chọn vài quả vừa chín tới mà lấy, chốc lại nhảy từ trên cao xuống, đưa giỏ cho Minh Anh. Cô bé trông có vẻ e thẹn, hai tay cầm lấy giỏ đầy ắp những trái màu hồng phấn.
“E hèm!” An Ly hắng giọng. Cô bĩu môi nhìn hai con người nhìn nhau đầy thắm thiết, thầm nghĩ biết vậy không tò mò làm gì, giờ lại bị thồn cơm chó vào mỏ. Đã thế người “cho” cô “ăn” này thậm chí còn bé hơn cô hai tuổi, à nếu tính theo tuổi ở thế giới thực kia, thì phải là sáu mới đúng. Ôi thật là! Bản thân cô thậm chí còn không có mối tình dắt vai, thế mà ai đó đã…
Minh Anh thu lại con mắt, nàng lấy một quả đào to tròn, rồi lấy khăn tay ra lâu thật sạch bụi với hơi sương, đưa cho cô.
“Cô nương, người ăn thử đi. Ngon lắm đó!”
Cô nương cầm lấy, “rộp”, cô cắn thử một miếng.
“Ối! Ngon đấy chứ! Đào mọng nước, ăn khá ngọt! Minh Anh, em biết chọn cây đó.” An Ly gật gù khen ngợi.
Minh Anh cười khì khì, “Là Lương công tử chỉ chỗ đó cô nương. Công tử nói, cây đào này to nhất, trái cũng ngon, lây lâu rảnh thì leo lên cây cũng thích lắm!”
An Ly: “…Một câu Lương công tử, hai câu cũng Lương công tử. Lương thị vệ, người giỏi lắm, người của ta ngươi sắp cướp được rồi.”
Tai của Lương Giang Bách hơi đỏ lên, “Không có! Thuộc hạ… thuộc hạ chỉ… có lòng mến mộ nàng.”
An Ly: Ờ.
Cô nhìn người thanh niên kia bằng đôi mắt đầy phán xét.
Sau đó, lại thở dài một hơi.
“Ta mệt rồi. Chúng ta đi về thôi.”
Minh Anh nhìn cô tỏ vẻ có gì đó hơi khó chịu, nàng cùng Lương thị vệ im lặng đi sau cô. Được một đoạn, thì nghe được giọng cô.
“Hai người làm gì thì làm, ta không để ý. Nhưng mà, có gì đó, thì phải nói cho ta biết đấy nhé!”
Lương Giang Bách đáp lại bằng giọng chắc nịch: “Thuộc hạ rõ, thưa Hứa thiên kim.”
“Ừm.”
…
Hai người này, khi đứng cạnh nhau thì trông cũng đẹp đôi đó chứ! Một Minh Anh dễ thương biết chăm lo người khác, một người là thị vệ có võ công cũng được, cơ mà nàng ta còn nhỏ quá. Nói gì thì nói cũng phải để thêm vài năm nữa xem thế nào vậy, dù sao thì cô cũng không quản được, cũng chẳng muốn quản.
…
Khi Hạ Tinh Sương về, cũng là nửa tháng sau.
Mọi việc dường như quay lại như cái lúc cô mới bước chân vào Phong Chi Xứ vậy. Sáng dậy đến chỗ Hạ Tinh Sương ngồi mài mực, rảnh nữa không có việc gì làm thì đi kiếm vài cuốn sách để đọc, chỗ nào cô đọc không hiểu sẽ đi hỏi nàng, nàng sẽ giải đáp cho cô, chán nữa thì gục xuống bàn ngủ đến trưa. Chiều đến thì cô trở về phòng, không ngủ thì đi lòng vòng xung quanh, rồi đi nấu ăn, hoặc ra chỗ cây đào trèo lên cây hái quả. Minh Anh cũng không phải khi nào cũng đi theo cô, nàng ta cũng có việc của nàng, dù sao thì cả cái nơi này chắc cô là người thảnh thơi nhất rồi.
Cô hình như cũng nhận ra một chuyện, hình như gần đây Hạ đại nhân không gọi cô là Hứa thiên kim nữa, mà gọi thẳng họ tên cô. Không hiểu sao khi phát giác ra, trong lòng cô lại cảm thấy có gì đó vui vẻ. Hứa thiên kim nghe xa cách quá, gọi Hứa An Ly vẫn coi như thân thiết hơn chút xíu.
Một buổi chiều nọ, cô nhìn ánh mặt trời đang dần đi về phía Tây. Gió thổi nhè nhẹ, những chiếc lá khô rụng xuống.
Tự nhiên muốn đi thả diều ghê á!
Cơ mà, chỗ này thì chắc gì đã có diều, phải đi xuống núi. Nhưng đi xuống núi rồi lại vòng lên, thì trời đã tối mất tiêu, cũng hết vui…
Hay là đi mua xong rồi ngày mai chơi nhỉ?
An Ly ngồi trước cửa phòng, tay tiện cầm lấy hòn sỏi, ném về phía trước.
“Bốp!” Một cục đá nhỏ cô ném trúng vào mũi giày của người nào đó. Cô ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt là bóng người của Hạ đại nhân đang nhìn chăm chú vào mình.
“Ngươi ngồi ngốc ở đây làm gì đấy?”
“Hở, người đang hỏi ta à? Ta đang rảnh rỗi đó.”
Cô nhìn kỹ hơn chút, thấy Hạ Tinh Sương đang cầm cái gì đó.
Ngay lập tức, An Ly nhận ra đó là cái gì: “Hạ đại nhân, cái người đang cầm trên tay, chính là diều đúng không?” Cô kích động nói lớn.
Hạ Tinh Sương nhìn cô như đứa ngốc.
“Ừ. Nay ta hơi rảnh, trời gió đẹp. Chợt nhớ ra là có một cái diều, nên lấy ra dùng thử.” Nàng nhìn An Ly với đôi mắt đang sáng rực nhìn vào đồ chơi trong tay mình, “Ngươi muốn đi cùng không?”
“Có! Trùng hợp quá, ta cũng đang muốn thả diều, hi hi hi.” Cô phủi mông đứng dậy, nàng đưa diều cho cô.
Chiếc diều màu xanh lá mạ, hình dáng… cô nhìn không ra lắm, hình như là con gì đó, hay cái gì đó, được cái khung khá chắc chắn, coi như cũng ổn.
Hai người cùng nhau ra phía sau núi, đi một đoạn, thì có bãi đất trống, không có gì cản trở. Hạ Tinh Sương kéo dây, diều dần bay lên cao…
Xuyên Thành Kẻ Sống Không Quá Ba Chương