Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O
Chương 25
195@-Tạ Ninh cảm thấy hơi sửng sốt khi thấy người ta đi thẳng ra khỏi văn phòng đầu cũng không thèm quay lại.
Cậu nói gì sai sao? Không được nói điều đó sao?
Tạ Ninh phát hiện mỗi lần mình ở cùng Cố Hành Chu, anh ta không phải tức giận thì cũng là đen mặt.
Không nghĩ tới mình bị ghét bỏ đến mức này.
- -
Quả nhiên, pháo hôi vẫn là nên trốn đi.
Không có người giảng đề, Tạ Ninh cũng không ở lại lâu. Cậu dọn dẹp bàn rồi chuẩn bị về lớp.
Mới vừa đến tầng ba, hành lang phát ra tiếng ầm ĩ, âm thanh có chút điếc tai.
Đó là âm thanh la lớn như loa phóng thanh phóng đại mấy lần.
"cái gì chứ? Ngữ văn của Tạ Ninh đạt 132, thật giỏi."
"Danh tiếng của cậu ta xấu vậy, ai biết làm cách nào để đạt số điểm đó? Đó không phải là lớp cơ bản sao?"
"Cậu đánh rắm cái gì, cậm mồm lại. Các người chính là ghen tị."
"Ghen tị người quanh năm hạng nhất đếm ngược. Ai thèm đi ghen tị với lớp mười hai?"
"Chính mình biết còn hỏi, tự rước nhục."
"..."
Tạ Ninh đứng ở cửa hành lang xem, nhìn thấy lớp mười một cùng lớp mười hai cãi nhau.
Miệng toàn nói phét...
Tạ Ninh cúi thấp đầu hướng về lớp, hy vọng không bị cuốn vào trận tranh cao thấp này.
Mình không quen biết họ...
Bọn họ không thể nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình...
Tạ Ninh tự thôi miên trong lòng, một bộ dáng bịt tai trộm chuông trở về.
Đột nhiên có một đạo lực truyền đến vai, quay đầu nhìn thì thấy Hạ Dương đang đứng vừa ăn vặt vừa xem náo nhiệt.
Chỉ thấy cái miệng mũm mĩm của cậu ta lên tiếng,
"Tạ Ninh, cậu đã về."
Tạ Ninh: "..."
"Tạ Ninh đã trở lại, mau lên, học bá học chúng ta trở lại."
Trong nháy mắt, Tạ Ninh bị đẩy đến chiến trường.
Đối phương đang ồn ào bỗng im bặt vì sửng sốt. Đây không phải là bạn học nhỏ đến lớp họ nghe giảng ngữ văn hôm trước, còn có tình yêu với Einstein sao?
Tuy nhiên, âm thanh chỉ im lặng vài giây, Thế chiến thứ hai lại bùng nổ.
"Ai ở lớp các cậu chứ? Tạ Ninh mà giống như này á?"
"Mịa, Tạ Ninh nhìn như này á? Có gì sai ở đây chăng?"
"Đừng có không biết xấu hổ như vậy. Đây là mà tên Tạ Ninh biế/n thái kia sao?"
".."
Lời vừa nói ra, ban mười hai đột ngột im lặng, đầu tiên là nhìn sắc mặt Tạ Ninh.
Họ chỉ đơn giản muốn khoe khoang thành tích, cũng không nghĩ tới làm Tạ Ninh vô duyên vô cớ bị mắng.
Vừa rồi ồn ào đến điên đảo mà giờ nháy mắt cảm thấy bất an trong lòng.
Vừa định mở miệng phản bác ai ngờ Tạ Ninh nhìn như không có chuyện gì, sắc mặt bình thường mở miệng nói:
"Tôi chính là biến... Tạ Ninh..."
Vừa rồi tiếng mắng giữa hai bên quá là kịch liệt, thiếu chút nữa khiến cậu theo bản năng nói theo lời mình nghe được...
Người cầm đầu là Beta lập tức choáng, sắc mặt có chút vi diệu. Rõ ràng không nghĩ bạn học khiến hắn có ấn tượng trong lớp ngữ văn lại là Tạ Ninh.
"Cậu thật sự là Tạ Ninh. Cậu có chứng cứ gì?"
Tạ Ninh: "..."
Tôi còn cần chứng cứ?
Tôi tự chứng minh chính mình?
Tạ Ninh: "Cũng chả có gì để chứng minh. Không lẽ lại cho các bạn nghe mùi pheromone của tôi?"
Nhắc đến pheromone thì khuôn mặt của những người đối diện lập tức sụp đổ. Những thông tin trên diễn đàn trường vẫn còn hằn sâu trong tâm trí mỗi người.
Tạ Ninh ở diễn đàn trường có thể nói là đỉnh lưu. Sự tích cá nhân cũng rất kỳ quái. Không biết xấu hổ cùng với mùi pheromone mang "haki sắc màu vũ trang"*. Thậm chí chỉ cần ngửi một chút cũng có thể khiến bạn mất chức năng ngôn ngữ.
Lời vừa nói ra, nháy mắt không còn nghe thấy âm thanh.
Nếu đã dám nói như vậy, chỉ có thể là chính chủ.
"Không cần đâu!"
Bọn họ tin.
Bọn họ cũng không muốn trải nghiệm vũ khí sinh hoá.
Cuối cùng Tạ Ninh cũng được chứng minh, phỏng chừng cũng không ai nguyện ý giả mạo, tự huỷ danh dự.
Chuông tan học vang lên, nguyên bản đông đúc lập tức giải tán.
Tạ Ninh lấy bài thi ngữ văn về, cũng không để chuyện này trong lòng. Cậu nhấc chân định quay về phòng lấy cặp xách.
"Kia, Tạ Ninh!"
Đột nhiên bị gọi, Tạ Ninh nghi hoặc quay đầu lại, là vài bạn học trong lớp.
"Có gì sao?"
Mấy người đó cao to vừa rồi cùng lớp mười một cãi nhau túi bụi, hiện tại lại ngượng ngùng, giống như khuê nữ nói:
"Chúng tôi xin lỗi vì khiến cậu vô duyên vô cớ bị mắng."
Tạ Ninh nhún nhún vai, tỏ vẻ không để tâm: "Không có gì."
Mấy người kia tỏ ra xấu hổ, vẫn còn chút băn khoăn.
"Tạ Ninh, hay là cậu đưa ra điều kiện gì đi, đừng làm tụi này thêm hoảng hốt."
Nhìn những học sinh ngày thường thì tự tin, hiện tại cúi đầu, Tạ Ninh không khỏi nâng khoé môi. Tuy rằng lớp cơ sở thì học sinh lẫn lộn nhưng tâm địa không xấu.
"Thực sự muốn tôi nói điều kiện?"
"Đúng, cậu nói đi." mấy người kia nói, lại thêm câu, "Nhưng mẹ tôi nói không được phạm pháp."
"..." Tạ Ninh dở khóc dở cười xoa xoa giữa mày, "Các cậu trong tối nay học thuộc "A Phòng cung phú" là được."
"Oh, không thành vấn đề." Mấy người kia vỗ ngực, cho rằng đây chỉ là một bài thơ cổ nho nhỏ giống như thể loại thơ thất ngôn gì đó thôi sao.
Không phải chỉ cần có miệng là được sao?
Tạ Ninh nhìn bọn họ cười xán lạn, "Cố lên!"
Mấy kia chỉ nghĩ rằng Tạ Ninh an ủi bọn họ không cần tự trách, nhưng thẳng đến buổi tối mới biết được những lời đó là thực tập cổ vũ.
Tạ Ninh thu thập cặp sách, nói lời tạm biệt cùng Hạ Dương rồi theo đám đông ra cổng.
Ánh mặt trời mờ nhạt lúc hoàng hôn tuỳ ý rơi xuống, dòng người rộn ràng nhốn nháo, tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Hôm nay kiểm tra kết thúc, học sinh đều nhẹ nhàng thở ra, tụm năm tụm bảy thảo luận đi đâu mở tiệc xả stress.
Tạ Ninh cất bước ra cổng, còn chưa đi được vài bước đã bị hai người chặn lại.
"A, bạn học..."
Tạ Ninh nhìn thấy hai người trước mặt quen quen.
Cố gắng nhớ lại một phen, à đây là hai người ban một, luôn tiện thể gửi lời nhắn giúp mình.
"Có chuyện gì sao?" Tạ Ninh hỏi.
Trong đó có một người gãi gãi tóc, mở miệng nói: "Kỳ thực cũng không có gì, chính là Cố... à không tôi..."
Người nọ còn chưa dứt lời đã bị mắng bởi người bạn học bên cạnh, nháy mắt lộ ra vẻ mặt thống khổ.
"Sao cậu la tôi."
Người bạn học kia nhìn hắn như tên ngốc, theo sau đó làm mặt quỷ, dùng ánh mắt giao lưu.
Cố ca vừa rồi đã đề cập không được nhắc đến tên anh ấy. Sao vừa quay đầu liền quên.
Nhận được thông điệp, người nọ một bộ dáng bừng tỉnh, lập tức sửa lời,
"Đồng học, có người trong lớp nhờ tôi đưa đồ cho cậu."
Nói rồi liền từ cặp sách lấy bài thi đưa Tạ Ninh.
Cũng không chờ người phản ứng liền nói: "Chúng tôi đi trước."
Bài thi đưa tới, đối phương cũng đã nhận. Cuối cùng có thể mượn máy chơi game của Cố ca rồi!
Nói xong hai người nhanh chanh chạy mất.
Tạ Ninh nhìn bài thi trong tay, ở góc còn thiếu một mảnh.
Duỗi tay mở ra là bài thi điểm tuyệt đối môn vật lý, nhưng tên cùng lớp thì bị xé xuống.
Chữ viết tay thì rất quen thuộc, lại còn điểm tuyệt đối.
Ngay tức khắc, bài thi biến thành củ khoai lang bỏng tay.
Này không phải là của Cố Hành Chu chứ?
Chú thích:
*Haki sắc màu vũ trang: nếu bạn nào đọc One Piece thì sẽ biết Haki có 3 loại: haki màu sắc quan sát, haki sắc màu vũ trang, haki bá vương. Tác giả dùng là "màu sắc tự vệ" nhưng mà ý nghĩa cùng giống với haki sắc màu vũ trang giống One Piece nên mình chỉnh luôn. Tự dưng đọc mấy từ này nhớ đến bộ truyện mình thích nhất.
*"A Phòng cung phú" là một bài thơ của Đỗ Mục, khá là dài, các bạn có hứng thú có thể gõ tên bài thơ tìm đọc.
Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O
Cậu nói gì sai sao? Không được nói điều đó sao?
Tạ Ninh phát hiện mỗi lần mình ở cùng Cố Hành Chu, anh ta không phải tức giận thì cũng là đen mặt.
Không nghĩ tới mình bị ghét bỏ đến mức này.
- -
Quả nhiên, pháo hôi vẫn là nên trốn đi.
Không có người giảng đề, Tạ Ninh cũng không ở lại lâu. Cậu dọn dẹp bàn rồi chuẩn bị về lớp.
Mới vừa đến tầng ba, hành lang phát ra tiếng ầm ĩ, âm thanh có chút điếc tai.
Đó là âm thanh la lớn như loa phóng thanh phóng đại mấy lần.
"cái gì chứ? Ngữ văn của Tạ Ninh đạt 132, thật giỏi."
"Danh tiếng của cậu ta xấu vậy, ai biết làm cách nào để đạt số điểm đó? Đó không phải là lớp cơ bản sao?"
"Cậu đánh rắm cái gì, cậm mồm lại. Các người chính là ghen tị."
"Ghen tị người quanh năm hạng nhất đếm ngược. Ai thèm đi ghen tị với lớp mười hai?"
"Chính mình biết còn hỏi, tự rước nhục."
"..."
Tạ Ninh đứng ở cửa hành lang xem, nhìn thấy lớp mười một cùng lớp mười hai cãi nhau.
Miệng toàn nói phét...
Tạ Ninh cúi thấp đầu hướng về lớp, hy vọng không bị cuốn vào trận tranh cao thấp này.
Mình không quen biết họ...
Bọn họ không thể nhìn thấy mình, không nhìn thấy mình...
Tạ Ninh tự thôi miên trong lòng, một bộ dáng bịt tai trộm chuông trở về.
Đột nhiên có một đạo lực truyền đến vai, quay đầu nhìn thì thấy Hạ Dương đang đứng vừa ăn vặt vừa xem náo nhiệt.
Chỉ thấy cái miệng mũm mĩm của cậu ta lên tiếng,
"Tạ Ninh, cậu đã về."
Tạ Ninh: "..."
"Tạ Ninh đã trở lại, mau lên, học bá học chúng ta trở lại."
Trong nháy mắt, Tạ Ninh bị đẩy đến chiến trường.
Đối phương đang ồn ào bỗng im bặt vì sửng sốt. Đây không phải là bạn học nhỏ đến lớp họ nghe giảng ngữ văn hôm trước, còn có tình yêu với Einstein sao?
Tuy nhiên, âm thanh chỉ im lặng vài giây, Thế chiến thứ hai lại bùng nổ.
"Ai ở lớp các cậu chứ? Tạ Ninh mà giống như này á?"
"Mịa, Tạ Ninh nhìn như này á? Có gì sai ở đây chăng?"
"Đừng có không biết xấu hổ như vậy. Đây là mà tên Tạ Ninh biế/n thái kia sao?"
".."
Lời vừa nói ra, ban mười hai đột ngột im lặng, đầu tiên là nhìn sắc mặt Tạ Ninh.
Họ chỉ đơn giản muốn khoe khoang thành tích, cũng không nghĩ tới làm Tạ Ninh vô duyên vô cớ bị mắng.
Vừa rồi ồn ào đến điên đảo mà giờ nháy mắt cảm thấy bất an trong lòng.
Vừa định mở miệng phản bác ai ngờ Tạ Ninh nhìn như không có chuyện gì, sắc mặt bình thường mở miệng nói:
"Tôi chính là biến... Tạ Ninh..."
Vừa rồi tiếng mắng giữa hai bên quá là kịch liệt, thiếu chút nữa khiến cậu theo bản năng nói theo lời mình nghe được...
Người cầm đầu là Beta lập tức choáng, sắc mặt có chút vi diệu. Rõ ràng không nghĩ bạn học khiến hắn có ấn tượng trong lớp ngữ văn lại là Tạ Ninh.
"Cậu thật sự là Tạ Ninh. Cậu có chứng cứ gì?"
Tạ Ninh: "..."
Tôi còn cần chứng cứ?
Tôi tự chứng minh chính mình?
Tạ Ninh: "Cũng chả có gì để chứng minh. Không lẽ lại cho các bạn nghe mùi pheromone của tôi?"
Nhắc đến pheromone thì khuôn mặt của những người đối diện lập tức sụp đổ. Những thông tin trên diễn đàn trường vẫn còn hằn sâu trong tâm trí mỗi người.
Tạ Ninh ở diễn đàn trường có thể nói là đỉnh lưu. Sự tích cá nhân cũng rất kỳ quái. Không biết xấu hổ cùng với mùi pheromone mang "haki sắc màu vũ trang"*. Thậm chí chỉ cần ngửi một chút cũng có thể khiến bạn mất chức năng ngôn ngữ.
Lời vừa nói ra, nháy mắt không còn nghe thấy âm thanh.
Nếu đã dám nói như vậy, chỉ có thể là chính chủ.
"Không cần đâu!"
Bọn họ tin.
Bọn họ cũng không muốn trải nghiệm vũ khí sinh hoá.
Cuối cùng Tạ Ninh cũng được chứng minh, phỏng chừng cũng không ai nguyện ý giả mạo, tự huỷ danh dự.
Chuông tan học vang lên, nguyên bản đông đúc lập tức giải tán.
Tạ Ninh lấy bài thi ngữ văn về, cũng không để chuyện này trong lòng. Cậu nhấc chân định quay về phòng lấy cặp xách.
"Kia, Tạ Ninh!"
Đột nhiên bị gọi, Tạ Ninh nghi hoặc quay đầu lại, là vài bạn học trong lớp.
"Có gì sao?"
Mấy người đó cao to vừa rồi cùng lớp mười một cãi nhau túi bụi, hiện tại lại ngượng ngùng, giống như khuê nữ nói:
"Chúng tôi xin lỗi vì khiến cậu vô duyên vô cớ bị mắng."
Tạ Ninh nhún nhún vai, tỏ vẻ không để tâm: "Không có gì."
Mấy người kia tỏ ra xấu hổ, vẫn còn chút băn khoăn.
"Tạ Ninh, hay là cậu đưa ra điều kiện gì đi, đừng làm tụi này thêm hoảng hốt."
Nhìn những học sinh ngày thường thì tự tin, hiện tại cúi đầu, Tạ Ninh không khỏi nâng khoé môi. Tuy rằng lớp cơ sở thì học sinh lẫn lộn nhưng tâm địa không xấu.
"Thực sự muốn tôi nói điều kiện?"
"Đúng, cậu nói đi." mấy người kia nói, lại thêm câu, "Nhưng mẹ tôi nói không được phạm pháp."
"..." Tạ Ninh dở khóc dở cười xoa xoa giữa mày, "Các cậu trong tối nay học thuộc "A Phòng cung phú" là được."
"Oh, không thành vấn đề." Mấy người kia vỗ ngực, cho rằng đây chỉ là một bài thơ cổ nho nhỏ giống như thể loại thơ thất ngôn gì đó thôi sao.
Không phải chỉ cần có miệng là được sao?
Tạ Ninh nhìn bọn họ cười xán lạn, "Cố lên!"
Mấy kia chỉ nghĩ rằng Tạ Ninh an ủi bọn họ không cần tự trách, nhưng thẳng đến buổi tối mới biết được những lời đó là thực tập cổ vũ.
Tạ Ninh thu thập cặp sách, nói lời tạm biệt cùng Hạ Dương rồi theo đám đông ra cổng.
Ánh mặt trời mờ nhạt lúc hoàng hôn tuỳ ý rơi xuống, dòng người rộn ràng nhốn nháo, tràn ngập hơi thở thanh xuân.
Hôm nay kiểm tra kết thúc, học sinh đều nhẹ nhàng thở ra, tụm năm tụm bảy thảo luận đi đâu mở tiệc xả stress.
Tạ Ninh cất bước ra cổng, còn chưa đi được vài bước đã bị hai người chặn lại.
"A, bạn học..."
Tạ Ninh nhìn thấy hai người trước mặt quen quen.
Cố gắng nhớ lại một phen, à đây là hai người ban một, luôn tiện thể gửi lời nhắn giúp mình.
"Có chuyện gì sao?" Tạ Ninh hỏi.
Trong đó có một người gãi gãi tóc, mở miệng nói: "Kỳ thực cũng không có gì, chính là Cố... à không tôi..."
Người nọ còn chưa dứt lời đã bị mắng bởi người bạn học bên cạnh, nháy mắt lộ ra vẻ mặt thống khổ.
"Sao cậu la tôi."
Người bạn học kia nhìn hắn như tên ngốc, theo sau đó làm mặt quỷ, dùng ánh mắt giao lưu.
Cố ca vừa rồi đã đề cập không được nhắc đến tên anh ấy. Sao vừa quay đầu liền quên.
Nhận được thông điệp, người nọ một bộ dáng bừng tỉnh, lập tức sửa lời,
"Đồng học, có người trong lớp nhờ tôi đưa đồ cho cậu."
Nói rồi liền từ cặp sách lấy bài thi đưa Tạ Ninh.
Cũng không chờ người phản ứng liền nói: "Chúng tôi đi trước."
Bài thi đưa tới, đối phương cũng đã nhận. Cuối cùng có thể mượn máy chơi game của Cố ca rồi!
Nói xong hai người nhanh chanh chạy mất.
Tạ Ninh nhìn bài thi trong tay, ở góc còn thiếu một mảnh.
Duỗi tay mở ra là bài thi điểm tuyệt đối môn vật lý, nhưng tên cùng lớp thì bị xé xuống.
Chữ viết tay thì rất quen thuộc, lại còn điểm tuyệt đối.
Ngay tức khắc, bài thi biến thành củ khoai lang bỏng tay.
Này không phải là của Cố Hành Chu chứ?
Chú thích:
*Haki sắc màu vũ trang: nếu bạn nào đọc One Piece thì sẽ biết Haki có 3 loại: haki màu sắc quan sát, haki sắc màu vũ trang, haki bá vương. Tác giả dùng là "màu sắc tự vệ" nhưng mà ý nghĩa cùng giống với haki sắc màu vũ trang giống One Piece nên mình chỉnh luôn. Tự dưng đọc mấy từ này nhớ đến bộ truyện mình thích nhất.
*"A Phòng cung phú" là một bài thơ của Đỗ Mục, khá là dài, các bạn có hứng thú có thể gõ tên bài thơ tìm đọc.
Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O
Đánh giá:
Truyện Xuyên Thành Hào Môn Pháo Hôi O
Story
Chương 25
10.0/10 từ 17 lượt.