Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Nằm Thẳng Trong Niên Đại Văn
Chương 17
----
Mọi người xung quanh đều vô cùng kinh ngạc, vốn tưởng rằng tối qua Hạ Đào say rượu mới nói như vậy, nhưng bây giờ xem ra có vẻ như cô ấy thực sự muốn cắt đứt quan hệ với Tôn Hướng Đông? Cũng có thể là muốn làm bộ từ chối nhưng thực ra là muốn đón nhận?
Hạ Đào liếc nhìn mọi người, nhìn ra sự nghi ngờ của họ, dứt khoát nghiêm mặt, mắng Tôn Hướng Đông:
"Thời gian của mọi người đều rất quý báu, không thể vì anh mà chậm trễ việc lên công, một người chậm một phút, mười mấy người này mất gần nửa tiếng, nếu mọi người không hoàn thành được khối lượng công việc, không ăn được bánh bao trắng thì dùng điểm công của anh để bù hay anh lấy phiếu để bù?"
Bây giờ mọi người đều dựa vào điểm công để đổi phiếu lương thực, làm nhiều đổi được nhiều, mà những thanh niên trí thức như họ lại càng khó khăn hơn, so với những người dân sống ở thôn Điềm Thủy từ đời này sang đời khác, thanh niên trí thức là những người "quý giá" đến cải tạo, gia đình có điều kiện tốt, có thể nhận được tiền trợ cấp từ nhà, cuộc sống cũng tạm ổn, nhưng nếu gia đình vốn đã khó khăn thì chỉ có thể tự lo.
Quả nhiên, vừa dứt lời thì những thanh niên trí thức vốn đang hóng hớt không chịu được nữa.
"Hướng Đông, lấy nông cụ trước đi, hôm nay còn phải khai khẩn đất hoang ở phía đông, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa.
"
"Đúng vậy, còn nhiều việc phải làm, tôi còn muốn nhanh chóng kết thúc để về đọc sách.
"
Con người đều như vậy, khi liên quan đến lợi ích của bản thân, thì mọi sự đồng cảm đều sẽ bị gạt sang một bên.
Sắc mặt Tôn Hướng Đông vô cùng khó coi, vừa rồi anh ta nhìn thấy người mà Hạ Đào chỉ là Tống Tri Vi mới đến, nghĩ đến ngoại hình của người đó, sắc mặt Tôn Hướng Đông càng khó coi hơn, không ai muốn thừa nhận mình không bằng người khác.
Anh ta thốt ra một câu mà bản thân cho là có sức sát thương lớn: "Hạ Đào, cô thật khiến người ta thất vọng.
"
Hạ Đào: Mỉm cười.
Tôn Hướng Đông bị phản ứng hoàn toàn không để tâm của cô chọc tức đỏ mặt, nhưng lại không thể tiếp tục, chỉ có thể nhịn cơn tức đi tìm nông cụ, những người khác thấy vậy cũng nối nhau vào kho tìm nông cụ vừa tay.
Lần này họ đều phải đi khai hoang, đó là công việc nặng nhọc, nếu chọn công cụ không vừa tay thì khổ.
Nhưng có người nhanh chóng phát hiện ra chẳng có mấy cái cuốc tốt, một số cán gỗ bị lỏng, còn có một số bị gãy mất một đoạn, như thế này thì sao làm việc đây?
"Đồng chí Hạ, chúng ta còn cuốc mới không, những cái này đều hỏng rồi, làm sao mà làm việc được?"
Xuyên Thành Em Gái Trà Xanh Nằm Thẳng Trong Niên Đại Văn