Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang
Chương 22
351@-Bây giờ Cảnh Lê sầu muốn chết.
Tần Chiêu nói không sai, nếu vị viên ngoại kia chịu chi nghìn lượng tìm cậu về, chứng minh cậu có thể mang đến vận may cho con người.
Nhưng mà…
Cậu thật sự không biết nên làm như thế nào mà!
Trong nhận thức của cậu, rõ ràng cậu chỉ là một người xui xẻo mà thôi, ở cùng Tần Chiêu hơn một tháng cũng không mang đến vận may gì cho đối phương.
Bây giờ Tần Chiêu muốn cậu chứng minh, cậu nên làm thế nào mới được đây?
Cá chép nhỏ thổi ra một chuỗi bong bóng ở trong nước.
“Nhanh ăn cơm thôi, còn ngẩn ngơ ra đấy làm gì?” Tần Chiêu đẩy miếng bánh bao đang trôi lơ lửng trên mặt nước tới trước mặt cá chép nhỏ, cậu hoảng hốt một lúc lâu mới chậm chạp bơi lên ăn.
Trên đời này khẳng định không có người nào xấu xa hơn Tần Chiêu.
Yêu cầu cậu nghĩ cách chứng minh bản thân là cá chép gấm, có vậy mới không mang cậu đi đổi tiền, thế nhưng lại không chịu nói cho cậu biết cậu nên làm thế nào.
Nói hoa mỹ chút thì là cá chép gấm ban phúc khắp nhân gian, chuyện cỏn con này đâu cần một người phàm như hắn quơ tay múa chân.
… Rõ ràng người này từ trước đến nay không tin quỷ thần.
Cá chép nhỏ sầu đến nỗi cơm cũng ăn không vô, vẫn là Tần Chiêu nhỏ giọng dỗ dành cả nửa ngày mới dỗ được cậu ăn xong.
Sau khi ăn xong cậu không cho Tần Chiêu sờ bụng, tự mình bơi xuống đáy thùng gỗ “úp mặt”.
Cũng không biết là ai nợ ai.
Tần Chiêu đứng dậy đi dọn dẹp bát đũa, lặng lẽ thở dài.
Tối hôm qua nói như vậy với cá nhỏ chỉ vì dáng vẻ của nhóc con kia rất đáng yêu, muốn trêu chọc cậu một chút. Nếu như có thể nhân cơ hội buộc cậu nói thật, biến ra hình người thì đương nhiên là càng tốt.
Thế nhưng ai mà biết được, hình như tiểu yêu quái này hoàn toàn không nhận ra ý của hắn.
Cá ngốc này.
Cảnh Lê còn chưa tự kỷ được bao lâu thì có người tới nhà.
Cậu đang muốn nhìn xem người đến là ai thì lại bị Tần Chiêu tiện tay lấy một cái nắp đậy kín thùng gỗ, sau đó bê cả thùng chuyển lên trên nóc của chiếc tủ thấp bên cạnh.
Cảnh Lê: “???”
“Đừng nhúc nhích.” Nghe thấy tiếng cá chép nhỏ ở bên trong không vui vỗ vỗ đuôi, Tần Chiêu thấp giọng nói, “Hiện tại ngươi không thể bị người khác thấy được, cẩn thận có người tới bắt ngươi.”
Bây giờ Cảnh Lê sợ nhất là chuyện này, lập tức không động đậy nữa.
Lúc này Tần Chiêu mới đi ra mở cửa.
Ngươi tới nhà dáng vẻ tầm 30, cũng là người thôn Lâm Khê, hình như họ Lý, thế nhưng bình thường không có qua lại gì với Tần Chiêu.
Tần Chiêu thậm chí còn không biết hắn tên gì.
Đối phương chưa vào nhà đã vội nói: “Tần Chiêu, ta vừa mới từ trấn trên trở về, ngươi có biết người ở trấn trên đang đua nhau bắt cá không?”
Tần Chiêu: “…”
Tin tức truyền đến đây nhanh như vậy sao?
Tần Chiêu bình tĩnh nói: “Vậy à, ta không biết.”
“Ta biết ngay ngươi vẫn chưa nghe tin gì mà!” Hàng xóm kia bắt đầu lải nhải không ngừng, “Ta nghe người ở trấn trên nói, có người đang treo thưởng một con cá chép màu đỏ, một nghìn lượng đấy! Trên tờ bố cáo kia viết gì thì ta không hiểu lắm, thế nhưng bức vẽ giống y hệt con cá chép lúc trước ngươi mang theo.”
“Cá của ngươi đâu, lấy ra ta giúp ngươi xem thử?” Gã vừa nói, vừa nhìn xung quanh phòng.
Tần Chiêu bình tĩnh ngăn gã lại, hờ hững nói: “Ngươi nói con cá kia à? Ta đã thả rồi.”
“Thả rồi? Vậy thì tiếc quá, lỡ đúng là con cá đang treo thưởng thì sao?!”
“Con cá đó ta mua ở chợ về, chỉ tốn mấy đồng, sao có thể đáng giá nghìn vàng được.” Giọng nói Tần Chiêu đều đều, “Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết tin này, có muốn vào nhà uống hớp nước không?”
Hàng xóm kia nghe hắn nói như vậy, nhất thời cũng chẳng còn hứng thú, mượn cớ trong nhà còn có việc, hậm hực rời đi.
Tần Chiêu khép cửa lại, lặng lẽ thở dài.
Sợ là sẽ còn tới…
Lúc trước Tần Chiêu không ngờ cá nhỏ lại có thân thế như vậy, thản nhiên để cậu xuất hiện trước mặt người khác, do đó rất nhiều người thôn Lâm Khê đều nhìn thấy bên người hắn có một con cá chép.
Thôn dân thôn Lâm Khê lại vô cùng thích lên chợ ở trấn trên mua bán, bây giờ tin tức đã truyền tới thôn, mấy người “nhiều chuyện” thế này hẳn còn tới dài dài.
Nếu như có lòng đến nhắc nhở thì còn tốt, chỉ sợ có kẻ rắp tâm muốn trộm cá chép nhỏ đi.
Tiếp theo nên làm thế nào cho tốt, quả là một chuyện phiền phức.
Tần Chiêu hiếm khi không chắc chắn như thế này.
Hắn mở hé nắp thùng gỗ, cá nhỏ trong thùng dè dặt nhìn hắn.
Hình như cậu gây cho Tần Chiêu không ít phiền phức rồi…
Tần Chiêu vừa thấy dáng vẻ này của cậu đã mềm lòng, dùng ngón tay ấn đầu đối phương một cái: “Đừng sợ, sẽ không để ngươi bị bắt đi đâu.”
Cá chép nhỏ ngoi lên, đặt một nụ hôn trên đầu ngón tay hắn.
Nếu cậu thật sự có thể mang đến vận may cho con người, vậy thì giúp Tần Chiêu nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này đi.
Cậu không muốn bị đưa đi, càng không muốn Tần Chiêu mỗi ngày bị quấy rầy.
Cảnh Lê yên lặng nghĩ trong lòng.
Thế nhưng cầu nguyện của cậu hoàn toàn không có tác dụng nào, trong vòng một canh giờ ngắn ngủi, phòng nhỏ này đã tiếp đãi không dưới bốn, năm tốp người.
Tất cả đều cùng một mục đích!
Cảnh Lê: “…”
Quả nhiên cậu không phải cá chép gấm gì cả!
Tần Chiêu không ngại phiền phức tiễn nhóm người cuối cùng đi, khép cửa lại, có hơi bất đắc dĩ.
Không thể tiếp tục như thế nữa, phải nghĩ cách thôi.
Thôn Lâm Khê không sống nhờ đánh bắt cá, cho dù loại tin tức này có truyền tới thì chắc cũng chỉ vài người tham gia cho vui, đợi qua mấy ngày sẽ không còn ai đến hỏi han nữa.
Nếu như có cách nào đó giúp hắn rời khỏi thôn Lâm Khê một thời gian, tránh nơi đầu sóng ngọn gió…
Tần Chiêu vừa mới nghĩ như vậy thì từng tiếng gõ của lại vang lên.
Hắn mở cửa ra.
Là Lâm Trường Trung.
Tần Chiêu theo phản xạ nghĩ chắc người này cũng tới tìm hắn hỏi cá chép, suýt nữa đã buột miệng nói “con cá kia được thả ra rồi”, ai ngờ Lâm Trường Trung lại nói: “Ta tới tìm ngươi bàn về vật liệu xây nhà.”
Ông nhận giúp Tần Chiêu xây nhà cũng đã được vài ngày, quả thật là nên tới thông báo một tiếng.
Lúc này Tần Chiêu mới yên tâm để ông vào nhà, nhanh tay rót cho ông một chén nước.
“Mấy ngày nay ta đã tới vài thôn gần đây hỏi cả rồi, thời tiết thế này không chặt trúc được đâu.” Lâm Trường Trung uống một ngụm nước lớn mới nói, “Ngươi cần muộn quá, nếu như tháng trước thì có lẽ còn có.”
Ông dừng một lát, lại hỏi: “Ta tới là muốn bàn bạc một chút, hay là đổi loại vật liệu khác?”
Tần Chiêu không trả lời.
Tường vây bằng trúc là lựa chọn hàng đầu của hắn. Trúc rẻ, ngừa sâu bọ, còn không sợ nước, trong trường hợp không trả nổi tiền gạch ngói thì đây là loại nguyên liệu tiết kiệm và thực tế nhất.
Hắn vốn cho rằng ngọn núi gần đây có rừng trúc nên không lo nghĩ gì.
Lâm Trường Trung cũng biết tình hình nhà hắn, lại nói ra loại phương pháp thứ hai: “Nếu thực sự muốn trúc, vậy thì chỉ có thể vượt qua một ngọn núi, đi những thôn xa hơn hỏi thăm. Nhưng mà e là không về trong ngày được.”
Cả nhà Lâm Trường Trung còn đang đợi ông nuôi, mà bản thân ông cũng có công việc khác, không có cách nào đi xa lấy nguyên liệu.
Tần Chiêu hơi ngẩn ra, như có điều suy nghĩ mà nhìn về phía thùng gỗ trên nóc tủ thấp.
Vừa nãy hắn còn đang tìm cơ hội để rời khỏi thôn vài ngày, bây giờ Lâm Trường Trung đã đưa tới cơ hội.
Lại là tác dụng của cá chép sao?
Tần Chiêu thu hồi ánh mắt, nói: “Lâm thúc có thể chỉ đường cho ta, tự ta đi một chuyến.”
“Ngươi đi?” Lâm Trường Trung có chút không yên tâm, “Thân thể này của ngươi chịu được sao?”
Tần Chiêu: “Chỉ cần không gấp rút mệt mỏi thì chắc là không sao.”
Thái độ hắn kiên quyết, hơn nữa trừ cách này ra thì quả thực không còn cách nào tốt hơn. Lâm Trường Trung không phản đối nữa, nói: “Vậy ta đi nói với lão nhị một tiếng, bảo hắn cho ngươi mượn xe bò mấy ngày.”
Lâm Trường Trung nói thôn kia tên là thôn Lâm, đi từ thôn Lâm Khê thì phải qua một ngọn núi, cho dù đi xe bò thì cũng phải hơn nửa ngày.
“… Bên kia đều là họ hàng ta, cả thôn đều họ Lâm. Ta viết cho ngươi một phong thư, sau khi ngươi đến thôn thì đi tìm một người tên Lâm Đại Ngưu, hắn đọc thư xong sẽ hiểu rõ.”
Lâm Trường Trung cẩn thận chỉ đường tới thôn Lâm cho Tần Chiêu, mấy năm trước hai thôn đã sửa con đường nối thẳng với nhau, giảm bớt nguy cơ lạc đường.
Tần Chiêu nói cảm ơn.
Từ nơi này đến thôn Lâm phải đi mấy canh giờ, nhất định phải nhanh chóng lên đường, nếu không không thể đến nơi trước khi trời tối được. Lâm Trường Trung không trì hoãn nữa, muốn đi nói với Lâm lão nhị chuyện mượn xe bò.
Ông vừa ra đến trước cửa thì như nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu nói: “Đúng rồi, con cá kia của ngươi…”
Tần Chiêu: “…”
Quanh đi quẩn lại vẫn phải giải thích lần nữa, Tần Chiêu tiễn Lâm Trường Trung đi, khép cửa phòng lại rồi mới bước tới hé nắp thùng gỗ.
“Ngươi cũng nghe thấy rồi đúng không?” Tần Chiêu nói, “Chúng ta tạm rời thôn mấy ngày, đợi tình hình lắng xuống rồi trở về.”
Cá chép nhỏ gật đầu, trong lòng hơi áy náy.
Cậu căn bản không giúp đỡ được gì, còn phải dựa vào Tần Chiêu tự mình nghĩ cách giải quyết.
Thân thể người này ốm đau triền miên như vậy, ở bên ngoài bôn ba mấy ngày liệu có trở nặng thêm không.
Cảnh Lê bỗng ủ rũ không thôi.
Lâm lão nhị là một trong số những người có thiện cảm với Tần Chiêu, vừa nghe nói hắn cần mượn đã đưa xe bò tới ngay.
Thậm chí còn nhiệt tình muốn đi cùng Tần Chiêu để tiện chăm sóc lẫn nhau.
Tần Chiêu đương nhiên không đồng ý.
Lâm lão nhị mỗi ngày đều phải lên núi đốn củi, lần này đi đi về về mất mấy ngày, như vậy thì gã sẽ không có thu nhập.
Lâm gia đã giúp đỡ hắn rất nhiều, Tần Chiêu không muốn làm phiền gã nữa.
Nhưng mà trước khi đi, Tần Chiêu còn một chuyện phải làm.
Hắn cố ý ở trước mặt Lâm lão nhị nhắc đôi câu về chuyện trấn trên treo thưởng cá chép, tỏ vẻ con cá hồi trước hắn mua giống con cá trong cáo thị cực kỳ, thế nhưng tiếc rằng hắn đã thả mất rồi.
Giọng điệu rất chi là tiếc nuối.
Lâm lão nhị không hề nghi ngờ, đầu tiên là cảm khái thế sự vô thường, sau đó lại an ủi hắn.
Tin tức trong thôn từ trước đến giờ vốn truyền đi rất nhanh, nếu như có người cố ý ôm tâm tư đến hỏi Tần Chiêu, nói chuyện này ra cũng chẳng truyền hết cả thôn được. Cho dù hắn rời đi mấy ngày mà chuyện vẫn chưa giải quyết xong thì coi như công cốc.
Thế nhưng nếu Tần Chiều chủ động nói ra thì chẳng cần đến nửa ngày đầu thôn cuối xóm đều biết hết.
Dù sao mỗi ngày trong thôn đều có chuyện mới để bàn, đợi chừng hai ba ngày sau quay về thì chuyện đã lắng xuống rồi.
Mà vừa vặn, Lâm lão nhị là người khó giữ kín chuyện nhất.
Sau khi tiễn Tần Chiêu đi, gã trở về nhà, câu đầu tiên nói với vợ chính là: “Ngươi biết không, trấn trên đang treo thưởng một con cá chép trị giá nghìn vàng, Tần Chiêu hắn…”
Từ thôn Lâm Khê đến thôn Lâm, dọc đường đi đều có thôn xóm, phong cảnh đẹp nao lòng. Thời gian dư dả nên Tần Chiêu cũng không đi nhanh, rất thong thả.
Cảnh Lê nằm trong thùng gỗ nhỏ, thỉnh thoảng lại thò đầu ra ngắm nhìn bên ngoài một lát.
Cậu kinh ngạc phát hiện, hóa ra Tần Chiêu còn biết đánh xe, suốt cả chặng đường xe bò vẫn từ từ lăn bánh.
Lại phát hiện thêm một kỹ năng kỳ lạ của người này.
Bọn họ xuất phát từ sáng sớm, khi đến thôn Lâm thì mặt trời đã xuống núi.
Đúng lúc đầu thôn có một ông lão đang hóng mát, thấy Tần Chiêu lạ mặt nên ông lão cứ nhìn mãi không thôi.
Tần Chiêu không để ý, nhanh chóng bước lại gần giải thích.
“Thì ra là tìm Lâm Đại Ngưu à?” Ông lão giơ tay chỉ một cái, “Đi thẳng hết con đường này, gặp giao lộ thì quẹo phải, là căn nhà thứ ba.”
Tần Chiêu nói cảm ơn, theo chỉ dẫn của ông lão nhanh chóng tìm được nhà Lâm Đại Ngưu.
Lâm Đại Ngưu là họ hàng xa của Lâm Trường Trung, ông thường xuyên nhập hàng ở chỗ này, hai nhà quen biết đã khá lâu.
Đọc bức thư của Lâm Trường Trung gửi tới, Lâm Đại Ngưu nói: “Trường Trung đã nói hết trong thư rồi, trúc thì ta vẫn còn nhưng chưa đẽo gọt gì cả. Hôm nay muộn rồi, ngày mai ta giúp ngươi xử lý đống trúc, ngày mốt có thể thuê người kéo đến thôn Lâm Khê cho ngươi.”
Tần Chiêu: “Cảm ơn.”
Lâm Đại Ngưu lại nói: “Hai ngày này ngươi ở lại nhà ta đi, đúng lúc sân sau còn một phòng trống.”
Bây giờ sắc trời đã tối, đi tìm chỗ trọ cũng không dễ, với lại…
Cá chép nhỏ bị nhét trong thùng gỗ, nhấc đuôi cá nhẹ nhàng đập vào thành thùng.
Cậu đói lắm rồi á…
Tuy rằng Tần Chiêu mang theo lương khô nhưng trước đấy bọn họ đã kéo dài thời gian mãi, đến tận buổi chiều mới tăng tốc để có thể tới kịp thôn Lâm trước khi trời tối, thực sự không có thời gian nghỉ ngơi.
Càng khỏi nói tới ăn cơm.
Tần Chiêu đè nắp thùng gỗ lại, nói với Lâm Đại Ngưu: “Vậy ta cảm ơn.”
Nhà Lâm Đại Ngưu chỉ là một căn nhà nhỏ bình thường, bên sườn có một phòng nhỏ đơn độc, là nơi để những thợ mộc được mời tới mài gỗ nghỉ tạm.
Hắn dẫn Tần Chiêu qua, nói: “Nơi này có hơi đơn sơ, mong ngươi thông cảm.”
Tần Chiêu lắc đầu nói “không sao”. Thật sự mà nói thì nơi này còn tốt hơn căn phòng nhỏ kia của hắn nhiều.
Tiễn Lâm Đại Ngưu xong, vừa khép cửa phòng lại đã nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng “ba!”.
Cá chép nhỏ vẫy đuôi một cái, hất thẳng nắp thùng lên.
Ngộp chết cậu rồi.
“Ngươi đó…” Tần Chiêu khom người nhặt nắp thùng gỗ bị cậu hất rơi dưới đất lên, bất đắc dĩ nói, “Coi chừng bị người khác nhìn thấy.”
Biết rồi.
Cá chép nhỏ như ông lớn vẫy vẫy đuôi, há miệng nhìn Tần Chiêu.
Nhanh đút ăn đi, cá đói lắm.
……
Lần này Tần Chiêu ở thôn Lâm hết hai ngày, Lâm Đại Ngưu cư xử ôn hòa, không những nhường phòng bếp cho hắn nấu thuốc, mà trong nhà có đồ ăn gì cũng không quên cho Tần Chiêu một phần.
Nhưng mà một nửa đều vào trong bụng cá.
Buổi sáng ngày thứ ba, Lâm Đại Ngưu đem trúc đã xử lý xong ra xe.
Cây trúc khá dài, chỉ có xe lớn mới chứa được, bốn mươi cây chất đầy một xe.
Thật ra làm tường vây cũng không cần nhiều như vậy, thế nhưng để kéo loại xe này thì phải dùng tận ba con trâu, phí vận chuyển đến thôn Lâm Khê mỗi lần 50 văn, không kể số lượng.
Vậy nên Tần Chiêu dứt khoát để Lâm Đại Ngưu chất đầy xe, số còn thừa sẽ dùng làm ghế trúc.
Về phần giá cả thì do Lâm Đại Ngưu và Lâm Trường Trung thường xuyên lui tới làm ăn, bởi vậy đã để cho Tần Chiêu giá thấp nhất.
Giá trúc là 3 văn một cây, một xe hết 120 văn, cộng thêm phí xử lý tổng cộng là 170 văn.
Tính ra một cây không đến 5 văn tiền.
Tần Chiêu trả cho Lâm Đại Ngưu 240 văn, tiền thừa coi như phí ăn ở nhờ mấy ngày nay.
Xe chuyển hàng nhanh hơn xe bò của Tần Chiêu nhiều, rất nhanh đã biến mất tăm.
May mà những người Lâm Đại Ngưu thuê đều đáng tin cậy, không lo lạc mất hàng. Hôm nay lên đường sớm hơn một canh giờ rưỡi so với lúc đi, Tần Chiêu cứ mặc kệ xe bò chậm rãi đi trên đường núi.
Cá chép nhỏ bơi qua bơi lại trong thùng gỗ, thỉnh thoảng lại làm một ít nước bắn lên.
Thật kì diệu, chỉ mới ra ngoài có hai ngày mà trong lòng cậu đã dâng lên cảm giác mong đợi khi về nhà.
Không biết từ khi nào cậu đã xem nhà Tần Chiêu thành nhà mình rồi.
Tần Chiêu mỉm cười nhìn cậu, thấp giọng hỏi: “Sao vui thế, ngươi nghĩ ra cách để chứng minh với ta rồi à?”
Lại nhắc chuyện cũ.
Cái đuôi đang đong đưa của cá chép nhỏ lập tức dừng lại, cảm xúc giảm xuống rõ rệt.
Dĩ nhiên Cảnh Lê không dám quên việc này, nhưng quả thực cậu không nghĩ ra cách nào để chứng minh cho Tần Chiêu cả.
Nếu như nói hoàn thành tâm nguyện và yêu cầu của đối phương, bây giờ Tần Chiêu thiếu nhất là tiền, cậu không phải thần tiên sao biến ra tiền được đây?!
Còn về bệnh của người này…
Cậu là cá chép, không phải đại phu mà!
Nhưng trừ những thứ ra, quả thực cậu không nghĩ ra Tần Chiêu thiếu cái gì.
Sầu chết cá luôn!
“Sao lại thế này rồi?” Tần Chiêu ngừng xe, xoay người đưa tay vào trong nước, xoa đầu cá chép nhỏ, “Rốt cuộc là ngươi nghĩ không ra, hay là không muốn nghĩ?”
Cá chép nhỏ cuống cuồng lắc đầu.
Làm gì có chuyện cậu không muốn, là cậu không nghĩ ra thôi!
“Nghĩ không ra?” Tần Chiêu hỏi, “Ngươi không gạt ta chứ?”
Đầu cá chép nhỏ càng lắc mạnh hơn.
Bỗng thấy Tần Chiêu mỉm cười nhìn cậu, không nhanh không chậm nói: “Vậy những chuyện khác thì sao, ngươi có đang gạt ta gì không?”
Động tác của cá chép nhỏ trong nháy mắt cứng đờ.
Cậu thật sự có…
Tần Chiêu giả bộ không nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của cá chép nhỏ, tiếp tục nghiêm nghị nói: “Không có thì tốt, ta rất ghét bị người khác lừa.”
Rất ghét bị người khác lừa.
Cảnh Lê gấp đến độ sắp khóc rồi.
Tuy rằng cậu không có ý xấu, thế nhưng chuyện cậu có thể biến thành người thực sự là cố ý gạt Tần Chiêu.
Phải… phải làm sao đây…?
Tần Chiêu tự cảm thấy ám chỉ của bản thân cũng đã đủ rõ ràng, cho nên không nhiều lời thêm nữa, quay đầu tiếp tục thúc xe bò đi về phía trước.
Nếu đã như vậy mà tiểu yêu quái vẫn không hiểu, thế thì thật sự là một con cá ngốc rồi.
Tần Chiêu bất đắc dĩ cười một tiếng.
Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang
Tần Chiêu nói không sai, nếu vị viên ngoại kia chịu chi nghìn lượng tìm cậu về, chứng minh cậu có thể mang đến vận may cho con người.
Nhưng mà…
Cậu thật sự không biết nên làm như thế nào mà!
Trong nhận thức của cậu, rõ ràng cậu chỉ là một người xui xẻo mà thôi, ở cùng Tần Chiêu hơn một tháng cũng không mang đến vận may gì cho đối phương.
Bây giờ Tần Chiêu muốn cậu chứng minh, cậu nên làm thế nào mới được đây?
Cá chép nhỏ thổi ra một chuỗi bong bóng ở trong nước.
“Nhanh ăn cơm thôi, còn ngẩn ngơ ra đấy làm gì?” Tần Chiêu đẩy miếng bánh bao đang trôi lơ lửng trên mặt nước tới trước mặt cá chép nhỏ, cậu hoảng hốt một lúc lâu mới chậm chạp bơi lên ăn.
Trên đời này khẳng định không có người nào xấu xa hơn Tần Chiêu.
Yêu cầu cậu nghĩ cách chứng minh bản thân là cá chép gấm, có vậy mới không mang cậu đi đổi tiền, thế nhưng lại không chịu nói cho cậu biết cậu nên làm thế nào.
Nói hoa mỹ chút thì là cá chép gấm ban phúc khắp nhân gian, chuyện cỏn con này đâu cần một người phàm như hắn quơ tay múa chân.
… Rõ ràng người này từ trước đến nay không tin quỷ thần.
Cá chép nhỏ sầu đến nỗi cơm cũng ăn không vô, vẫn là Tần Chiêu nhỏ giọng dỗ dành cả nửa ngày mới dỗ được cậu ăn xong.
Sau khi ăn xong cậu không cho Tần Chiêu sờ bụng, tự mình bơi xuống đáy thùng gỗ “úp mặt”.
Cũng không biết là ai nợ ai.
Tần Chiêu đứng dậy đi dọn dẹp bát đũa, lặng lẽ thở dài.
Tối hôm qua nói như vậy với cá nhỏ chỉ vì dáng vẻ của nhóc con kia rất đáng yêu, muốn trêu chọc cậu một chút. Nếu như có thể nhân cơ hội buộc cậu nói thật, biến ra hình người thì đương nhiên là càng tốt.
Thế nhưng ai mà biết được, hình như tiểu yêu quái này hoàn toàn không nhận ra ý của hắn.
Cá ngốc này.
Cảnh Lê còn chưa tự kỷ được bao lâu thì có người tới nhà.
Cậu đang muốn nhìn xem người đến là ai thì lại bị Tần Chiêu tiện tay lấy một cái nắp đậy kín thùng gỗ, sau đó bê cả thùng chuyển lên trên nóc của chiếc tủ thấp bên cạnh.
Cảnh Lê: “???”
“Đừng nhúc nhích.” Nghe thấy tiếng cá chép nhỏ ở bên trong không vui vỗ vỗ đuôi, Tần Chiêu thấp giọng nói, “Hiện tại ngươi không thể bị người khác thấy được, cẩn thận có người tới bắt ngươi.”
Bây giờ Cảnh Lê sợ nhất là chuyện này, lập tức không động đậy nữa.
Lúc này Tần Chiêu mới đi ra mở cửa.
Ngươi tới nhà dáng vẻ tầm 30, cũng là người thôn Lâm Khê, hình như họ Lý, thế nhưng bình thường không có qua lại gì với Tần Chiêu.
Tần Chiêu thậm chí còn không biết hắn tên gì.
Đối phương chưa vào nhà đã vội nói: “Tần Chiêu, ta vừa mới từ trấn trên trở về, ngươi có biết người ở trấn trên đang đua nhau bắt cá không?”
Tần Chiêu: “…”
Tin tức truyền đến đây nhanh như vậy sao?
Tần Chiêu bình tĩnh nói: “Vậy à, ta không biết.”
“Ta biết ngay ngươi vẫn chưa nghe tin gì mà!” Hàng xóm kia bắt đầu lải nhải không ngừng, “Ta nghe người ở trấn trên nói, có người đang treo thưởng một con cá chép màu đỏ, một nghìn lượng đấy! Trên tờ bố cáo kia viết gì thì ta không hiểu lắm, thế nhưng bức vẽ giống y hệt con cá chép lúc trước ngươi mang theo.”
“Cá của ngươi đâu, lấy ra ta giúp ngươi xem thử?” Gã vừa nói, vừa nhìn xung quanh phòng.
Tần Chiêu bình tĩnh ngăn gã lại, hờ hững nói: “Ngươi nói con cá kia à? Ta đã thả rồi.”
“Thả rồi? Vậy thì tiếc quá, lỡ đúng là con cá đang treo thưởng thì sao?!”
“Con cá đó ta mua ở chợ về, chỉ tốn mấy đồng, sao có thể đáng giá nghìn vàng được.” Giọng nói Tần Chiêu đều đều, “Cảm ơn ngươi đã nói cho ta biết tin này, có muốn vào nhà uống hớp nước không?”
Hàng xóm kia nghe hắn nói như vậy, nhất thời cũng chẳng còn hứng thú, mượn cớ trong nhà còn có việc, hậm hực rời đi.
Tần Chiêu khép cửa lại, lặng lẽ thở dài.
Sợ là sẽ còn tới…
Lúc trước Tần Chiêu không ngờ cá nhỏ lại có thân thế như vậy, thản nhiên để cậu xuất hiện trước mặt người khác, do đó rất nhiều người thôn Lâm Khê đều nhìn thấy bên người hắn có một con cá chép.
Thôn dân thôn Lâm Khê lại vô cùng thích lên chợ ở trấn trên mua bán, bây giờ tin tức đã truyền tới thôn, mấy người “nhiều chuyện” thế này hẳn còn tới dài dài.
Nếu như có lòng đến nhắc nhở thì còn tốt, chỉ sợ có kẻ rắp tâm muốn trộm cá chép nhỏ đi.
Tiếp theo nên làm thế nào cho tốt, quả là một chuyện phiền phức.
Tần Chiêu hiếm khi không chắc chắn như thế này.
Hắn mở hé nắp thùng gỗ, cá nhỏ trong thùng dè dặt nhìn hắn.
Hình như cậu gây cho Tần Chiêu không ít phiền phức rồi…
Tần Chiêu vừa thấy dáng vẻ này của cậu đã mềm lòng, dùng ngón tay ấn đầu đối phương một cái: “Đừng sợ, sẽ không để ngươi bị bắt đi đâu.”
Cá chép nhỏ ngoi lên, đặt một nụ hôn trên đầu ngón tay hắn.
Nếu cậu thật sự có thể mang đến vận may cho con người, vậy thì giúp Tần Chiêu nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này đi.
Cậu không muốn bị đưa đi, càng không muốn Tần Chiêu mỗi ngày bị quấy rầy.
Cảnh Lê yên lặng nghĩ trong lòng.
Thế nhưng cầu nguyện của cậu hoàn toàn không có tác dụng nào, trong vòng một canh giờ ngắn ngủi, phòng nhỏ này đã tiếp đãi không dưới bốn, năm tốp người.
Tất cả đều cùng một mục đích!
Cảnh Lê: “…”
Quả nhiên cậu không phải cá chép gấm gì cả!
Tần Chiêu không ngại phiền phức tiễn nhóm người cuối cùng đi, khép cửa lại, có hơi bất đắc dĩ.
Không thể tiếp tục như thế nữa, phải nghĩ cách thôi.
Thôn Lâm Khê không sống nhờ đánh bắt cá, cho dù loại tin tức này có truyền tới thì chắc cũng chỉ vài người tham gia cho vui, đợi qua mấy ngày sẽ không còn ai đến hỏi han nữa.
Nếu như có cách nào đó giúp hắn rời khỏi thôn Lâm Khê một thời gian, tránh nơi đầu sóng ngọn gió…
Tần Chiêu vừa mới nghĩ như vậy thì từng tiếng gõ của lại vang lên.
Hắn mở cửa ra.
Là Lâm Trường Trung.
Tần Chiêu theo phản xạ nghĩ chắc người này cũng tới tìm hắn hỏi cá chép, suýt nữa đã buột miệng nói “con cá kia được thả ra rồi”, ai ngờ Lâm Trường Trung lại nói: “Ta tới tìm ngươi bàn về vật liệu xây nhà.”
Ông nhận giúp Tần Chiêu xây nhà cũng đã được vài ngày, quả thật là nên tới thông báo một tiếng.
Lúc này Tần Chiêu mới yên tâm để ông vào nhà, nhanh tay rót cho ông một chén nước.
“Mấy ngày nay ta đã tới vài thôn gần đây hỏi cả rồi, thời tiết thế này không chặt trúc được đâu.” Lâm Trường Trung uống một ngụm nước lớn mới nói, “Ngươi cần muộn quá, nếu như tháng trước thì có lẽ còn có.”
Ông dừng một lát, lại hỏi: “Ta tới là muốn bàn bạc một chút, hay là đổi loại vật liệu khác?”
Tần Chiêu không trả lời.
Tường vây bằng trúc là lựa chọn hàng đầu của hắn. Trúc rẻ, ngừa sâu bọ, còn không sợ nước, trong trường hợp không trả nổi tiền gạch ngói thì đây là loại nguyên liệu tiết kiệm và thực tế nhất.
Hắn vốn cho rằng ngọn núi gần đây có rừng trúc nên không lo nghĩ gì.
Lâm Trường Trung cũng biết tình hình nhà hắn, lại nói ra loại phương pháp thứ hai: “Nếu thực sự muốn trúc, vậy thì chỉ có thể vượt qua một ngọn núi, đi những thôn xa hơn hỏi thăm. Nhưng mà e là không về trong ngày được.”
Cả nhà Lâm Trường Trung còn đang đợi ông nuôi, mà bản thân ông cũng có công việc khác, không có cách nào đi xa lấy nguyên liệu.
Tần Chiêu hơi ngẩn ra, như có điều suy nghĩ mà nhìn về phía thùng gỗ trên nóc tủ thấp.
Vừa nãy hắn còn đang tìm cơ hội để rời khỏi thôn vài ngày, bây giờ Lâm Trường Trung đã đưa tới cơ hội.
Lại là tác dụng của cá chép sao?
Tần Chiêu thu hồi ánh mắt, nói: “Lâm thúc có thể chỉ đường cho ta, tự ta đi một chuyến.”
“Ngươi đi?” Lâm Trường Trung có chút không yên tâm, “Thân thể này của ngươi chịu được sao?”
Tần Chiêu: “Chỉ cần không gấp rút mệt mỏi thì chắc là không sao.”
Thái độ hắn kiên quyết, hơn nữa trừ cách này ra thì quả thực không còn cách nào tốt hơn. Lâm Trường Trung không phản đối nữa, nói: “Vậy ta đi nói với lão nhị một tiếng, bảo hắn cho ngươi mượn xe bò mấy ngày.”
Lâm Trường Trung nói thôn kia tên là thôn Lâm, đi từ thôn Lâm Khê thì phải qua một ngọn núi, cho dù đi xe bò thì cũng phải hơn nửa ngày.
“… Bên kia đều là họ hàng ta, cả thôn đều họ Lâm. Ta viết cho ngươi một phong thư, sau khi ngươi đến thôn thì đi tìm một người tên Lâm Đại Ngưu, hắn đọc thư xong sẽ hiểu rõ.”
Lâm Trường Trung cẩn thận chỉ đường tới thôn Lâm cho Tần Chiêu, mấy năm trước hai thôn đã sửa con đường nối thẳng với nhau, giảm bớt nguy cơ lạc đường.
Tần Chiêu nói cảm ơn.
Từ nơi này đến thôn Lâm phải đi mấy canh giờ, nhất định phải nhanh chóng lên đường, nếu không không thể đến nơi trước khi trời tối được. Lâm Trường Trung không trì hoãn nữa, muốn đi nói với Lâm lão nhị chuyện mượn xe bò.
Ông vừa ra đến trước cửa thì như nhớ tới chuyện gì đó, quay đầu nói: “Đúng rồi, con cá kia của ngươi…”
Tần Chiêu: “…”
Quanh đi quẩn lại vẫn phải giải thích lần nữa, Tần Chiêu tiễn Lâm Trường Trung đi, khép cửa phòng lại rồi mới bước tới hé nắp thùng gỗ.
“Ngươi cũng nghe thấy rồi đúng không?” Tần Chiêu nói, “Chúng ta tạm rời thôn mấy ngày, đợi tình hình lắng xuống rồi trở về.”
Cá chép nhỏ gật đầu, trong lòng hơi áy náy.
Cậu căn bản không giúp đỡ được gì, còn phải dựa vào Tần Chiêu tự mình nghĩ cách giải quyết.
Thân thể người này ốm đau triền miên như vậy, ở bên ngoài bôn ba mấy ngày liệu có trở nặng thêm không.
Cảnh Lê bỗng ủ rũ không thôi.
Lâm lão nhị là một trong số những người có thiện cảm với Tần Chiêu, vừa nghe nói hắn cần mượn đã đưa xe bò tới ngay.
Thậm chí còn nhiệt tình muốn đi cùng Tần Chiêu để tiện chăm sóc lẫn nhau.
Tần Chiêu đương nhiên không đồng ý.
Lâm lão nhị mỗi ngày đều phải lên núi đốn củi, lần này đi đi về về mất mấy ngày, như vậy thì gã sẽ không có thu nhập.
Lâm gia đã giúp đỡ hắn rất nhiều, Tần Chiêu không muốn làm phiền gã nữa.
Nhưng mà trước khi đi, Tần Chiêu còn một chuyện phải làm.
Hắn cố ý ở trước mặt Lâm lão nhị nhắc đôi câu về chuyện trấn trên treo thưởng cá chép, tỏ vẻ con cá hồi trước hắn mua giống con cá trong cáo thị cực kỳ, thế nhưng tiếc rằng hắn đã thả mất rồi.
Giọng điệu rất chi là tiếc nuối.
Lâm lão nhị không hề nghi ngờ, đầu tiên là cảm khái thế sự vô thường, sau đó lại an ủi hắn.
Tin tức trong thôn từ trước đến giờ vốn truyền đi rất nhanh, nếu như có người cố ý ôm tâm tư đến hỏi Tần Chiêu, nói chuyện này ra cũng chẳng truyền hết cả thôn được. Cho dù hắn rời đi mấy ngày mà chuyện vẫn chưa giải quyết xong thì coi như công cốc.
Thế nhưng nếu Tần Chiều chủ động nói ra thì chẳng cần đến nửa ngày đầu thôn cuối xóm đều biết hết.
Dù sao mỗi ngày trong thôn đều có chuyện mới để bàn, đợi chừng hai ba ngày sau quay về thì chuyện đã lắng xuống rồi.
Mà vừa vặn, Lâm lão nhị là người khó giữ kín chuyện nhất.
Sau khi tiễn Tần Chiêu đi, gã trở về nhà, câu đầu tiên nói với vợ chính là: “Ngươi biết không, trấn trên đang treo thưởng một con cá chép trị giá nghìn vàng, Tần Chiêu hắn…”
Từ thôn Lâm Khê đến thôn Lâm, dọc đường đi đều có thôn xóm, phong cảnh đẹp nao lòng. Thời gian dư dả nên Tần Chiêu cũng không đi nhanh, rất thong thả.
Cảnh Lê nằm trong thùng gỗ nhỏ, thỉnh thoảng lại thò đầu ra ngắm nhìn bên ngoài một lát.
Cậu kinh ngạc phát hiện, hóa ra Tần Chiêu còn biết đánh xe, suốt cả chặng đường xe bò vẫn từ từ lăn bánh.
Lại phát hiện thêm một kỹ năng kỳ lạ của người này.
Bọn họ xuất phát từ sáng sớm, khi đến thôn Lâm thì mặt trời đã xuống núi.
Đúng lúc đầu thôn có một ông lão đang hóng mát, thấy Tần Chiêu lạ mặt nên ông lão cứ nhìn mãi không thôi.
Tần Chiêu không để ý, nhanh chóng bước lại gần giải thích.
“Thì ra là tìm Lâm Đại Ngưu à?” Ông lão giơ tay chỉ một cái, “Đi thẳng hết con đường này, gặp giao lộ thì quẹo phải, là căn nhà thứ ba.”
Tần Chiêu nói cảm ơn, theo chỉ dẫn của ông lão nhanh chóng tìm được nhà Lâm Đại Ngưu.
Lâm Đại Ngưu là họ hàng xa của Lâm Trường Trung, ông thường xuyên nhập hàng ở chỗ này, hai nhà quen biết đã khá lâu.
Đọc bức thư của Lâm Trường Trung gửi tới, Lâm Đại Ngưu nói: “Trường Trung đã nói hết trong thư rồi, trúc thì ta vẫn còn nhưng chưa đẽo gọt gì cả. Hôm nay muộn rồi, ngày mai ta giúp ngươi xử lý đống trúc, ngày mốt có thể thuê người kéo đến thôn Lâm Khê cho ngươi.”
Tần Chiêu: “Cảm ơn.”
Lâm Đại Ngưu lại nói: “Hai ngày này ngươi ở lại nhà ta đi, đúng lúc sân sau còn một phòng trống.”
Bây giờ sắc trời đã tối, đi tìm chỗ trọ cũng không dễ, với lại…
Cá chép nhỏ bị nhét trong thùng gỗ, nhấc đuôi cá nhẹ nhàng đập vào thành thùng.
Cậu đói lắm rồi á…
Tuy rằng Tần Chiêu mang theo lương khô nhưng trước đấy bọn họ đã kéo dài thời gian mãi, đến tận buổi chiều mới tăng tốc để có thể tới kịp thôn Lâm trước khi trời tối, thực sự không có thời gian nghỉ ngơi.
Càng khỏi nói tới ăn cơm.
Tần Chiêu đè nắp thùng gỗ lại, nói với Lâm Đại Ngưu: “Vậy ta cảm ơn.”
Nhà Lâm Đại Ngưu chỉ là một căn nhà nhỏ bình thường, bên sườn có một phòng nhỏ đơn độc, là nơi để những thợ mộc được mời tới mài gỗ nghỉ tạm.
Hắn dẫn Tần Chiêu qua, nói: “Nơi này có hơi đơn sơ, mong ngươi thông cảm.”
Tần Chiêu lắc đầu nói “không sao”. Thật sự mà nói thì nơi này còn tốt hơn căn phòng nhỏ kia của hắn nhiều.
Tiễn Lâm Đại Ngưu xong, vừa khép cửa phòng lại đã nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng “ba!”.
Cá chép nhỏ vẫy đuôi một cái, hất thẳng nắp thùng lên.
Ngộp chết cậu rồi.
“Ngươi đó…” Tần Chiêu khom người nhặt nắp thùng gỗ bị cậu hất rơi dưới đất lên, bất đắc dĩ nói, “Coi chừng bị người khác nhìn thấy.”
Biết rồi.
Cá chép nhỏ như ông lớn vẫy vẫy đuôi, há miệng nhìn Tần Chiêu.
Nhanh đút ăn đi, cá đói lắm.
……
Lần này Tần Chiêu ở thôn Lâm hết hai ngày, Lâm Đại Ngưu cư xử ôn hòa, không những nhường phòng bếp cho hắn nấu thuốc, mà trong nhà có đồ ăn gì cũng không quên cho Tần Chiêu một phần.
Nhưng mà một nửa đều vào trong bụng cá.
Buổi sáng ngày thứ ba, Lâm Đại Ngưu đem trúc đã xử lý xong ra xe.
Cây trúc khá dài, chỉ có xe lớn mới chứa được, bốn mươi cây chất đầy một xe.
Thật ra làm tường vây cũng không cần nhiều như vậy, thế nhưng để kéo loại xe này thì phải dùng tận ba con trâu, phí vận chuyển đến thôn Lâm Khê mỗi lần 50 văn, không kể số lượng.
Vậy nên Tần Chiêu dứt khoát để Lâm Đại Ngưu chất đầy xe, số còn thừa sẽ dùng làm ghế trúc.
Về phần giá cả thì do Lâm Đại Ngưu và Lâm Trường Trung thường xuyên lui tới làm ăn, bởi vậy đã để cho Tần Chiêu giá thấp nhất.
Giá trúc là 3 văn một cây, một xe hết 120 văn, cộng thêm phí xử lý tổng cộng là 170 văn.
Tính ra một cây không đến 5 văn tiền.
Tần Chiêu trả cho Lâm Đại Ngưu 240 văn, tiền thừa coi như phí ăn ở nhờ mấy ngày nay.
Xe chuyển hàng nhanh hơn xe bò của Tần Chiêu nhiều, rất nhanh đã biến mất tăm.
May mà những người Lâm Đại Ngưu thuê đều đáng tin cậy, không lo lạc mất hàng. Hôm nay lên đường sớm hơn một canh giờ rưỡi so với lúc đi, Tần Chiêu cứ mặc kệ xe bò chậm rãi đi trên đường núi.
Cá chép nhỏ bơi qua bơi lại trong thùng gỗ, thỉnh thoảng lại làm một ít nước bắn lên.
Thật kì diệu, chỉ mới ra ngoài có hai ngày mà trong lòng cậu đã dâng lên cảm giác mong đợi khi về nhà.
Không biết từ khi nào cậu đã xem nhà Tần Chiêu thành nhà mình rồi.
Tần Chiêu mỉm cười nhìn cậu, thấp giọng hỏi: “Sao vui thế, ngươi nghĩ ra cách để chứng minh với ta rồi à?”
Lại nhắc chuyện cũ.
Cái đuôi đang đong đưa của cá chép nhỏ lập tức dừng lại, cảm xúc giảm xuống rõ rệt.
Dĩ nhiên Cảnh Lê không dám quên việc này, nhưng quả thực cậu không nghĩ ra cách nào để chứng minh cho Tần Chiêu cả.
Nếu như nói hoàn thành tâm nguyện và yêu cầu của đối phương, bây giờ Tần Chiêu thiếu nhất là tiền, cậu không phải thần tiên sao biến ra tiền được đây?!
Còn về bệnh của người này…
Cậu là cá chép, không phải đại phu mà!
Nhưng trừ những thứ ra, quả thực cậu không nghĩ ra Tần Chiêu thiếu cái gì.
Sầu chết cá luôn!
“Sao lại thế này rồi?” Tần Chiêu ngừng xe, xoay người đưa tay vào trong nước, xoa đầu cá chép nhỏ, “Rốt cuộc là ngươi nghĩ không ra, hay là không muốn nghĩ?”
Cá chép nhỏ cuống cuồng lắc đầu.
Làm gì có chuyện cậu không muốn, là cậu không nghĩ ra thôi!
“Nghĩ không ra?” Tần Chiêu hỏi, “Ngươi không gạt ta chứ?”
Đầu cá chép nhỏ càng lắc mạnh hơn.
Bỗng thấy Tần Chiêu mỉm cười nhìn cậu, không nhanh không chậm nói: “Vậy những chuyện khác thì sao, ngươi có đang gạt ta gì không?”
Động tác của cá chép nhỏ trong nháy mắt cứng đờ.
Cậu thật sự có…
Tần Chiêu giả bộ không nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của cá chép nhỏ, tiếp tục nghiêm nghị nói: “Không có thì tốt, ta rất ghét bị người khác lừa.”
Rất ghét bị người khác lừa.
Cảnh Lê gấp đến độ sắp khóc rồi.
Tuy rằng cậu không có ý xấu, thế nhưng chuyện cậu có thể biến thành người thực sự là cố ý gạt Tần Chiêu.
Phải… phải làm sao đây…?
Tần Chiêu tự cảm thấy ám chỉ của bản thân cũng đã đủ rõ ràng, cho nên không nhiều lời thêm nữa, quay đầu tiếp tục thúc xe bò đi về phía trước.
Nếu đã như vậy mà tiểu yêu quái vẫn không hiểu, thế thì thật sự là một con cá ngốc rồi.
Tần Chiêu bất đắc dĩ cười một tiếng.
Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang
Đánh giá:
Truyện Xuyên Thành Cẩm Lý Tiểu Phu Lang
Story
Chương 22
10.0/10 từ 12 lượt.