Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính
Chương 30
151@-Dụ Quy Tinh làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, ở nhà cũng như đi học, mười giờ liền lên giường ngủ.
Nhưng hôm nay không sao ngủ được, trong người luôn hừng hực một ngọn tà hỏa, xao động bất an.
Hắn đi tắm nước lạnh, nằm lên giường lần nữa, sự nóng bức rốt cuộc lắng xuống.
Hắn nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Nhưng giấc ngủ này cũng không an ổn, trong mơ có vô số hình ảnh biến đổi qua lại. Dụ Quy Tinh đứng giữa biển sao nhìn những mảnh vỡ ký ức trôi nổi giữa không trung.
Rồi đột nhiên trời đất đảo lộn, hắn định thần, mở mắt ra thì phát hiện bản thân đang ngồi trên giường trong phòng mình.
Bố cục căn phòng y hệt lúc chiều.
Mạc Sơ Quyết đang đứng trước mặt và đưa lưng về phía hắn, không biết đang làm gì.
Hắn cau mày định nói gì đó thì đối phương lặng lẽ quay người.
Mạc Sơ Quyết với đôi mắt hạnh ướt át, đuôi mắt đo đỏ ám... muội, đôi môi đỏ tươi, giống như vừa bị hung hăng bắt nạt.
Nhưng đây không phải trọng điểm, điều khiến hắn giật mình chính là thứ trên đầu Mạc Sơ Quyết.
Đỉnh đầu cậu có thêm một đôi tai mèo.
Mạc Sơ Quyết từng bước đi về phía hắn, tai mèo đung đưa, thậm chí có thể nhìn thấy từng sợi lông mao, thập phần chân thực.
Dụ Quy Tinh chưa rõ tình huống, nhưng vẫn nhíu chặt mày: "Cậu đeo cái này làm gì?"
Lời chưa dứt Mạc Sơ Quyết đã đứng trước mặt hắn, cậu khom người, khoảng cách giữa hai người không quá mười centimet, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt Dụ Quy Tinh.
"Cậu sờ đi". Mạc Sơ Quyết không trả lời mà áp tai vào lòng bàn tay hắn.
Dụ Quy Tinh mím môi không nói, cũng không có bất kỳ động tác nào.
Mạc Sơ Quyết chờ đến mất kiên nhẫn, trực tiếp nhào lên phía trước, thừa dịp Dụ Quy Tinh chưa kịp phản ứng, ngồi vắt ngang đùi hắn.
Thứ trên đầu cậu cọ qua mặt Dụ Quy Tinh, tai mèo lần đầu tiên cảm nhận được nhiệt độ da người nên hơi run rẩy.
"Đây là... đồ thật?" Dụ Quy Tinh không kịp suy nghĩ về hành động vừa rồi của mình. Hắn như bị mê hoặc đưa tay lên.
Tai mèo mềm mại run run trong tay hắn, thoạt nhìn có chút xấu hổ, cảm giác ấm nóng.
Tai này không phải giả, như thể chúng vốn nằm trên đầu cậu từ rất lâu.
Dụ Quy Tinh không nhịn được bóp nhẹ vài cái, thiếu niên dưới thân phát ra tiếng grừ grừ thoải mái giống như một bé mèo hàng thật. Chiếc đuôi trắng như tuyết cũng vẫy tới vẫy lui trước mặt Dụ Quy Tinh.
Cổ họng hắn khô khốc, lửa nóng trong lòng ngày càng mạnh. Một tay hắn xoa bóp lỗ tai, tay còn lại bắt lấy chiếc đuôi không ngừng vẫy loạn.
"Thật thoải mái..." Thiếu niên trong ngực phát ra tiếng rên mềm mại. Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hạnh ướt át lộ vẻ mê ly.
"Ừm". Dụ Quy Tinh sợ mở miệng sẽ lộ điều khác thường nên đơn giản trả lời một tiếng.
Thiếu niên vẫn chưa thỏa mãn, đôi tay bám lấy cổ hắn, đưa đôi môi ấm áp lên.
Như biết đây chính là mơ, Dụ Quy Tinh chẳng đè nén tâm tư, không né tránh nụ hôn này.
Hắn dần dần đắm chìm trong cánh môi mềm mại ấm áp. Cánh tay thiếu niên cũng càng víu chặt, khóe mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt nặng trĩu rơi xuống, tựa hồ sắp hết hơi.
Dụ Quy Tinh thương tiếc hôn lên những giọt lệ bên khóe mắt như đối xử với bảo vật vô thượng.
"Cậu thích tớ, phải không?". Thiếu niên kịch liệt thở dố.c, nước mắt lưng tròng hỏi hắn.
"Tớ..." Dụ Quy Tinh cứng đờ.
Trước khi hắn kịp suy nghĩ cẩn thận thì một luồng ánh sáng đột nhiên quét qua trước mặt, Dụ Quy Tinh choàng tỉnh giấc.
Xung quanh một mảng tối om, chỉ có ánh trăng mờ mờ bên khung cửa sổ, cả căn phòng chìm trong màn đêm tĩnh mịch.
Tiếng hít thở dồn dập vọng khắp phòng, Dụ Quy Tinh nằm trên giường, thật lâu sau nhịp tim điên cuồng mới dần bình ổn.
Có điều chỗ nào đó mà Tấn Giang không thể viết thì không thể bình tĩnh được.
Nằm yên nửa tiếng vẫn vô dụng, Dụ Quy Tinh bất đắc dĩ xuống giường, vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Rõ ràng trước khi ngủ đã tắm một lần, nào ngờ càng kìm nén chừng nào càng bùng nổ mạnh mẽ chừng ấy.
Những giọt nước nhuốm đầy hơi lạnh rơi tách tách trên lưng.
Cơ thể càng lạnh, trái tim càng nóng. Dụ Quy Tinh nhắm mắt, nhưng hình ảnh trong giấc mộng vẫn không sao xua tan nổi.
Thiếu niên với bờ mi run rẩy, đôi môi đỏ mọng, vòng eo mảnh mai... chỗ nào cũng khiến hắn phát điên.
Càng muốn càng khó bình tĩnh, thậm chí tắm nước lạnh cũng không tác dụng, Dụ Quy Tinh nhíu mày, cố gắng khống chế suy nghĩ để không bị phân tâm.
Vô dụng.
Có lẽ là nhẫn nhịn quá mức.
Hết cách, hắn đưa tay xuống tìm kiếm, nhắm mắt thở dố.c, vừa nghĩ đến dáng vẻ của thiếu niên vừa giải quyết.
Xong việc, hắn vặn vòi nước rửa tay.
Đặt lưng xuống giường lần nữa, cơn buồn ngủ mau chóng ập đến.
Tâm trạng dao động quá lớn trong một đêm, cộng thêm hai lần tắm nước lạnh, dù Dụ Quy Tinh có khỏe cách mấy cũng nhiễm cảm lạnh.
Hôm nay Trần Cửu Cửu nghỉ ở nhà, làm xong bữa sáng, thấy cửa phòng Dụ Quy Tinh vẫn đóng chặt, cô gõ nhẹ vài tiếng: "Tinh Tinh, con dậy chưa?"
Bình thường bất luận trời nắng hay mưa, Dụ Quy Tinh đều dậy rất sớm, hôm nay làm sao thế này?
Thấy không có tiếng trả lời, Trần Cửu Cửu sinh nghi vặn nắm cửa bước vào.
Chăn trên giường cuộn thành một cục, đôi mày Dụ Quy Tinh hơi nhíu như mơ thấy ác mộng.
Trần Cửu Cửu thấy lạ, đưa tay sờ trán, quả nhiên trán nóng hổi.
Bị sốt thật rồi.
Cô hơi kinh ngạc, vỗ vai đánh thức Dụ Quy Tinh: "Con sốt rồi, dậy ăn miếng cháo rồi uống thuốc".
Dụ Quy Tinh mơ màng mở mắt ra, khẽ ưm một tiếng, cất giọng lên mới phát hiện cổ họng khản đặc giống như sa mạc khô cằn.
Chỉ cần mở miệng cũng đau.
Hắn gắng sức ngồi dậy, rửa mặt xong rồi vào bếp uống nước, cảm giác khô khốc nơi cổ họng đã đỡ hơn nhiều nhưng vẫn rất mệt mỏi, cả người nặng trình trịch không có tinh thần.
Trần Cửu Cửu múc một chén cháo, lại lấy vài viên thuốc, cẩn thận dặn dò: "Ăn cháo rồi mới uống thuốc, một ngày ba lần, mỗi lần hai viên".
Đôi môi Dụ Quy Tinh tái nhợt, gật đầu: "Dạ".
"Hôm qua con đã làm gì, sao cơn sốt mãi không hạ, chẳng phải sức khỏe con vẫn rất tốt sao?" Trần Cửu Cửu hỏi.
Dụ Quy Tinh suýt sặc cháo: "Khụ..."
Trần Cửu Cửu chau mày: "Ăn từ từ, gì mà gấp?".
Dụ Quy Tinh khẽ ừm một tiếng.
Hắn làm sao có thể nói mình mơ thấy chuyện kia, sau đó tắm nước lạnh nên mới bị cảm, thế là bịa ra lý do: "Lúc ngủ quên đắp chăn".
Trần Cửu Cửu hoài nghi.
Con trai nhà mình thế nào cô sao có thể không biết. Chuyện khó hiểu như ngủ không đắp chăn nhất định không thể xảy ra.
Nhưng Trần Cửu Cửu không vạch trần, vẫn nên giữ chút thể diện cho con trẻ.
Uống thuốc xong, Dụ Quy Tinh về giường ngủ tiếp.
Chưa được bao lâu thì mơ màng nghe thấy giọng Mạc Sơ Quyết, nhưng hắn không tỉnh lại mà chìm vào giấc mộng.
Thức dậy lần nữa thì trời đã sẩm tối, hắn liế.m đôi môi khô khốc, định với tay lên đầu giường lấy nước uống.
Nhưng vừa cử động lại phát hiện cánh tay có vật gì đè nặng.
Bên tai vang lên giọng nói mừng rỡ: "Cuối cùng cậu cũng tỉnh!"
Hắn quay đầu nhìn, gương mặt xuất hiện trong giấc mơ hôm qua đang phóng đại trước mắt.
Vành tai Dụ Quy Tinh đo đỏ, hắn hoảng hồn lui về phía sau.
Hắn có loại suy nghĩ b.iến thái đó với Mạc Sơ Quyết, chẳng lẽ bản thân cũng là đồng tính luyến ái ư?
Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính
Nhưng hôm nay không sao ngủ được, trong người luôn hừng hực một ngọn tà hỏa, xao động bất an.
Hắn đi tắm nước lạnh, nằm lên giường lần nữa, sự nóng bức rốt cuộc lắng xuống.
Hắn nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.
Nhưng giấc ngủ này cũng không an ổn, trong mơ có vô số hình ảnh biến đổi qua lại. Dụ Quy Tinh đứng giữa biển sao nhìn những mảnh vỡ ký ức trôi nổi giữa không trung.
Rồi đột nhiên trời đất đảo lộn, hắn định thần, mở mắt ra thì phát hiện bản thân đang ngồi trên giường trong phòng mình.
Bố cục căn phòng y hệt lúc chiều.
Mạc Sơ Quyết đang đứng trước mặt và đưa lưng về phía hắn, không biết đang làm gì.
Hắn cau mày định nói gì đó thì đối phương lặng lẽ quay người.
Mạc Sơ Quyết với đôi mắt hạnh ướt át, đuôi mắt đo đỏ ám... muội, đôi môi đỏ tươi, giống như vừa bị hung hăng bắt nạt.
Nhưng đây không phải trọng điểm, điều khiến hắn giật mình chính là thứ trên đầu Mạc Sơ Quyết.
Đỉnh đầu cậu có thêm một đôi tai mèo.
Mạc Sơ Quyết từng bước đi về phía hắn, tai mèo đung đưa, thậm chí có thể nhìn thấy từng sợi lông mao, thập phần chân thực.
Dụ Quy Tinh chưa rõ tình huống, nhưng vẫn nhíu chặt mày: "Cậu đeo cái này làm gì?"
Lời chưa dứt Mạc Sơ Quyết đã đứng trước mặt hắn, cậu khom người, khoảng cách giữa hai người không quá mười centimet, hơi thở nóng bỏng phả lên mặt Dụ Quy Tinh.
"Cậu sờ đi". Mạc Sơ Quyết không trả lời mà áp tai vào lòng bàn tay hắn.
Dụ Quy Tinh mím môi không nói, cũng không có bất kỳ động tác nào.
Mạc Sơ Quyết chờ đến mất kiên nhẫn, trực tiếp nhào lên phía trước, thừa dịp Dụ Quy Tinh chưa kịp phản ứng, ngồi vắt ngang đùi hắn.
Thứ trên đầu cậu cọ qua mặt Dụ Quy Tinh, tai mèo lần đầu tiên cảm nhận được nhiệt độ da người nên hơi run rẩy.
"Đây là... đồ thật?" Dụ Quy Tinh không kịp suy nghĩ về hành động vừa rồi của mình. Hắn như bị mê hoặc đưa tay lên.
Tai mèo mềm mại run run trong tay hắn, thoạt nhìn có chút xấu hổ, cảm giác ấm nóng.
Tai này không phải giả, như thể chúng vốn nằm trên đầu cậu từ rất lâu.
Dụ Quy Tinh không nhịn được bóp nhẹ vài cái, thiếu niên dưới thân phát ra tiếng grừ grừ thoải mái giống như một bé mèo hàng thật. Chiếc đuôi trắng như tuyết cũng vẫy tới vẫy lui trước mặt Dụ Quy Tinh.
Cổ họng hắn khô khốc, lửa nóng trong lòng ngày càng mạnh. Một tay hắn xoa bóp lỗ tai, tay còn lại bắt lấy chiếc đuôi không ngừng vẫy loạn.
"Thật thoải mái..." Thiếu niên trong ngực phát ra tiếng rên mềm mại. Cậu ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt hạnh ướt át lộ vẻ mê ly.
"Ừm". Dụ Quy Tinh sợ mở miệng sẽ lộ điều khác thường nên đơn giản trả lời một tiếng.
Thiếu niên vẫn chưa thỏa mãn, đôi tay bám lấy cổ hắn, đưa đôi môi ấm áp lên.
Như biết đây chính là mơ, Dụ Quy Tinh chẳng đè nén tâm tư, không né tránh nụ hôn này.
Hắn dần dần đắm chìm trong cánh môi mềm mại ấm áp. Cánh tay thiếu niên cũng càng víu chặt, khóe mắt đỏ hoe, từng giọt nước mắt nặng trĩu rơi xuống, tựa hồ sắp hết hơi.
Dụ Quy Tinh thương tiếc hôn lên những giọt lệ bên khóe mắt như đối xử với bảo vật vô thượng.
"Cậu thích tớ, phải không?". Thiếu niên kịch liệt thở dố.c, nước mắt lưng tròng hỏi hắn.
"Tớ..." Dụ Quy Tinh cứng đờ.
Trước khi hắn kịp suy nghĩ cẩn thận thì một luồng ánh sáng đột nhiên quét qua trước mặt, Dụ Quy Tinh choàng tỉnh giấc.
Xung quanh một mảng tối om, chỉ có ánh trăng mờ mờ bên khung cửa sổ, cả căn phòng chìm trong màn đêm tĩnh mịch.
Tiếng hít thở dồn dập vọng khắp phòng, Dụ Quy Tinh nằm trên giường, thật lâu sau nhịp tim điên cuồng mới dần bình ổn.
Có điều chỗ nào đó mà Tấn Giang không thể viết thì không thể bình tĩnh được.
Nằm yên nửa tiếng vẫn vô dụng, Dụ Quy Tinh bất đắc dĩ xuống giường, vào phòng tắm tắm nước lạnh.
Rõ ràng trước khi ngủ đã tắm một lần, nào ngờ càng kìm nén chừng nào càng bùng nổ mạnh mẽ chừng ấy.
Những giọt nước nhuốm đầy hơi lạnh rơi tách tách trên lưng.
Cơ thể càng lạnh, trái tim càng nóng. Dụ Quy Tinh nhắm mắt, nhưng hình ảnh trong giấc mộng vẫn không sao xua tan nổi.
Thiếu niên với bờ mi run rẩy, đôi môi đỏ mọng, vòng eo mảnh mai... chỗ nào cũng khiến hắn phát điên.
Càng muốn càng khó bình tĩnh, thậm chí tắm nước lạnh cũng không tác dụng, Dụ Quy Tinh nhíu mày, cố gắng khống chế suy nghĩ để không bị phân tâm.
Vô dụng.
Có lẽ là nhẫn nhịn quá mức.
Hết cách, hắn đưa tay xuống tìm kiếm, nhắm mắt thở dố.c, vừa nghĩ đến dáng vẻ của thiếu niên vừa giải quyết.
Xong việc, hắn vặn vòi nước rửa tay.
Đặt lưng xuống giường lần nữa, cơn buồn ngủ mau chóng ập đến.
Tâm trạng dao động quá lớn trong một đêm, cộng thêm hai lần tắm nước lạnh, dù Dụ Quy Tinh có khỏe cách mấy cũng nhiễm cảm lạnh.
Hôm nay Trần Cửu Cửu nghỉ ở nhà, làm xong bữa sáng, thấy cửa phòng Dụ Quy Tinh vẫn đóng chặt, cô gõ nhẹ vài tiếng: "Tinh Tinh, con dậy chưa?"
Bình thường bất luận trời nắng hay mưa, Dụ Quy Tinh đều dậy rất sớm, hôm nay làm sao thế này?
Thấy không có tiếng trả lời, Trần Cửu Cửu sinh nghi vặn nắm cửa bước vào.
Chăn trên giường cuộn thành một cục, đôi mày Dụ Quy Tinh hơi nhíu như mơ thấy ác mộng.
Trần Cửu Cửu thấy lạ, đưa tay sờ trán, quả nhiên trán nóng hổi.
Bị sốt thật rồi.
Cô hơi kinh ngạc, vỗ vai đánh thức Dụ Quy Tinh: "Con sốt rồi, dậy ăn miếng cháo rồi uống thuốc".
Dụ Quy Tinh mơ màng mở mắt ra, khẽ ưm một tiếng, cất giọng lên mới phát hiện cổ họng khản đặc giống như sa mạc khô cằn.
Chỉ cần mở miệng cũng đau.
Hắn gắng sức ngồi dậy, rửa mặt xong rồi vào bếp uống nước, cảm giác khô khốc nơi cổ họng đã đỡ hơn nhiều nhưng vẫn rất mệt mỏi, cả người nặng trình trịch không có tinh thần.
Trần Cửu Cửu múc một chén cháo, lại lấy vài viên thuốc, cẩn thận dặn dò: "Ăn cháo rồi mới uống thuốc, một ngày ba lần, mỗi lần hai viên".
Đôi môi Dụ Quy Tinh tái nhợt, gật đầu: "Dạ".
"Hôm qua con đã làm gì, sao cơn sốt mãi không hạ, chẳng phải sức khỏe con vẫn rất tốt sao?" Trần Cửu Cửu hỏi.
Dụ Quy Tinh suýt sặc cháo: "Khụ..."
Trần Cửu Cửu chau mày: "Ăn từ từ, gì mà gấp?".
Dụ Quy Tinh khẽ ừm một tiếng.
Hắn làm sao có thể nói mình mơ thấy chuyện kia, sau đó tắm nước lạnh nên mới bị cảm, thế là bịa ra lý do: "Lúc ngủ quên đắp chăn".
Trần Cửu Cửu hoài nghi.
Con trai nhà mình thế nào cô sao có thể không biết. Chuyện khó hiểu như ngủ không đắp chăn nhất định không thể xảy ra.
Nhưng Trần Cửu Cửu không vạch trần, vẫn nên giữ chút thể diện cho con trẻ.
Uống thuốc xong, Dụ Quy Tinh về giường ngủ tiếp.
Chưa được bao lâu thì mơ màng nghe thấy giọng Mạc Sơ Quyết, nhưng hắn không tỉnh lại mà chìm vào giấc mộng.
Thức dậy lần nữa thì trời đã sẩm tối, hắn liế.m đôi môi khô khốc, định với tay lên đầu giường lấy nước uống.
Nhưng vừa cử động lại phát hiện cánh tay có vật gì đè nặng.
Bên tai vang lên giọng nói mừng rỡ: "Cuối cùng cậu cũng tỉnh!"
Hắn quay đầu nhìn, gương mặt xuất hiện trong giấc mơ hôm qua đang phóng đại trước mắt.
Vành tai Dụ Quy Tinh đo đỏ, hắn hoảng hồn lui về phía sau.
Hắn có loại suy nghĩ b.iến thái đó với Mạc Sơ Quyết, chẳng lẽ bản thân cũng là đồng tính luyến ái ư?
Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính
Đánh giá:
Truyện Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính
Story
Chương 30
10.0/10 từ 33 lượt.