Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính
Chương 20
209@-Tuy Nhất Trung phân lớp theo kết quả đầu vào nhưng số học sinh trong một lớp cũng không cố định bất biến.
Nếu có học sinh tiến bộ nhanh hay thụt lùi nhiều, giáo viên sẽ điều chỉnh dựa theo tình huống thực tế.
Hôm nay là ngày điều chỉnh lớp, Mạc Sơ Quyết không hứng thú, kiểu gì bọn họ chẳng ở lại lớp Một, ai đi ai ở cũng không dính líu gì.
Nhưng bên cạnh lại có một Âu Dương Húc thông tin nhanh nhạy.
Tính tình hắn ta cởi mở hướng ngoại, biết giao tiếp, mới vào Nhất Trung nửa học kỳ ngắn ngủi đã kết giao rất nhiều anh em tốt, trải rộng khắp các lớp, lớp người ta có biến động gì hắn cũng biết cả.
Lúc này hắn ta đang mang theo tin tức nóng hổi chạy như điên về lớp học, vừa vào tới liền hướng thẳng về chỗ bọn họ.
Tờ ghi chú Mạc Sơ Quyết dán trên sổ tay bị cơn gió hắn chạy đến thổi bay và vô tình mắc kẹt dưới áo Dụ Quy Tinh.
Cậu nhanh tay gỡ tờ giấy ghi chú ra, đầu ngón tay tình cờ chạm vào vùng eo săn chắc kia. Dưới ánh mắt Dụ Quy Tinh, cậu cười hắc hắc hai tiếng: "Cơ bụng đẹp đấy!"
Dụ Quy Tinh nhìn cậu một cái rồi tiếp tục đọc sách.
Lúc này Mạc Sơ Quyết mới hung dữ trừng Âu Dương Húc, trầm giọng hỏi: "Cậu chạy nhanh vậy làm gì?"
Âu Dương Húc kéo cậu cùng Kỷ Vân lại: "Để báo tin hot nhất chứ làm gì? Tớ đang định chia sẻ với các cậu trước tiên đây!"
Kỷ Vân biết tính hắn ta dong dài nên ngắt lời: "Nói lẹ đi".
Hai mắt Âu Dương Húc sáng ngời, chàng trai cao gần một mét tám lại tỏ ra hơi xấu hổ: "Các cậu có biết hoa khôi trường mình là ai không?"
"Không biết". Hai người đồng loạt lắc đầu.
Bọn họ chưa bao giờ để ý đến mấy chuyện này, vừa vào trường không bao lâu liền nghe nói Dụ Quy Tinh đẩy giáo thảo tiền nhiệm xuống, trở thành tân giáo thảo, mọi người cũng chẳng dị nghị.
Đây cũng là Âu Dương Húc kể lại.
Khi đó Âu Dương Húc có nói qua tên tân hoa khôi, nhưng bọn họ đều quên mất, chỉ biết người này học ở lớp Hai bên cạnh.
"Hoa khôi đổi người rồi!" Âu Dương Húc hưng phấn nói, "Nghe nói hoa khôi mới chuyển đến lớp Hai, bọn họ bảo cô ấy rất đẹp. Ngày mai chúng ta ra ngoài đạp thanh là gặp ngay!"
"Ồ". Mạc Sơ Quyết và Kỷ Vân thật sự không hứng thú, nhưng thấy Âu Dương Húc phấn khích như vậy cũng ngại ngắt lời.
Âu Dương Húc hận sắt không thành thép: "Ánh mắt các cậu là sao??? Là hoa khôi đó".
"Ừa". Vẻ mặt cả hai bình tĩnh.
Âu Dương Húc thương tiếc: "Thực sắc, tính dã (*)... các cậu giống y mấy ông sư, còn ý nghĩa gì nữa?"
(*) Thực sắc, tính dã: ăn uống, trai gái - niềm ha.m muốn lớn của con người.
Kỷ Vân ngáp một cái: "Sau tiết toán tớ về ngủ bù trước".
Kỷ Vân đi rồi, không còn ai nói chuyện với Âu Dương Húc, hắn ta chỉ có thể tiếp tục nói với Mạc Sơ Quyết.
Mạc Sơ Quyết nghe tới chán, còn chẳng bằng đi làm thêm vài tờ đề thi.
Cậu định về chỗ thì thấy Âu Dương Húc rút điện thoại ra xem, sau đó kinh ngạc cảm thán: "Thẩm Ánh Thu thay đổi quá lớn, mới nửa năm đã gầy đi nhiều, xem ảnh chụp trước kia còn nhận không ra, thật là truyền động lực mà. Quả không hổ danh nữ thần của mình".
Mạc Sơ Quyết dừng bước, xoay người hỏi: "Cậu vừa nói ai?"
Âu Dương Húc gật đầu: "Chính là tân hoa khôi, sao thế? Chẳng phải vừa rồi cậu không hứng thú sao..."
Mạc Sơ Quyết biết hắn ta đã nói là không ngừng được nên tranh thủ hỏi tiếp: "Cô ấy tên là Thẩm Ánh Thu?"
Âu Dương Húc một hơi uống sạch nước trong ly rồi mới ấm ớ trả lời: "Đúng vậy, cậu quen à?"
Suy nghĩ của Mạc Sơ Quyết dần dần trôi xa: "Cũng coi như quen biết".
Sao có thể không biết cơ chứ?
Đêm qua cậu còn mơ thấy cốt truyện ngược luyến giữa Thẩm Ánh Thu và Dụ Quy Tinh, từng chữ trong sách cậu có thể đọc làu làu.
Là nữ chính, tác giả tốn không ít bút mực cho Thẩm Ánh Thu, không chỉ về thân thế mà còn liệt kê từng sở thích và khẩu vị của cô, bây giờ Mạc Sơ Quyết chỉ cần mở miệng là có thể kể một đống.
Cũng coi như quen biết từ một phía.
Âu Dương Húc vừa nghe liền hứng thú: "Chuyện khi nào? Sao tớ không biết".
Mạc Sơ Quyết nói: "Cậu quan tâm làm gì, à còn chuyện chuyển lớp là sao?"
Âu Dương Húc giải thích: "Thẩm Ánh Thu tiến bộ vượt bậc. Thi cuối kỳ lần trước cô ấy lọt vào top 200, thành tích tăng chín trăm bậc, tuy chưa đủ điều kiện vào lớp mình nhưng sau khi lão Hồ thảo luận với các giáo viên khác thì quyết định phá lệ chuyển cô ấy đến lớp Hai".
Ngoài lớp Một thì lớp Hai là lớp có thành tích tốt nhất, có thể hình dung rằng các giáo viên kỳ vọng nhiều bao nhiêu.
Mặc dù chênh lệch với người sau không lớn, rất dễ bị vượt qua, nhưng với tốc độ nhanh như vậy, thật không hổ danh là nữ chính Mary Sue.
Âu Dương Húc nói: "Hồi trước đã kể rồi mà... là Tống Mạn Mạn, tuy kém hơn nữ thần một chút nhưng vẫn rất xinh đẹp, nghe nói đó là con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn Tống thị.
Tập đoàn Tống thị cũng là một doanh nghiệp lớn có tiếng. Là con gái duy nhất của chủ tịch, cô nàng được cưng chiều như công chúa, tính tình buông thả tùy hứng.
Mạc Sơ Quyết âm thầm gật đầu, đúng tên rồi, đây chính là nữ phụ độc ác trong truyện. Nguyên tác kể ả ta vừa ngu xuẩn vừa nham hiểm, không ngừng ngáng đường tuyến tình cảm của nam nữ chính, sau này đắc tội tất cả mọi người.
Cậu còn muốn tiếp tục hỏi thăm tình hình, nhưng sau lưng đột nhiên vang lên một giọng lạnh lùng: "Lát phải nộp bài, cậu làm xong rồi à?"
Mạc Sơ Quyết: "!!!"
Mặc kệ là Thẩm Ánh Thu hay Tống Mạn Mạn, hiện tại bài tập vẫn quan trọng nhất!
Mạc Sơ Quyết tức tốc trở về chỗ ngồi, nhìn thời gian, còn ba phút nữa là đến hạn nộp, cặp mắt hạnh nheo lại đầy uất ức: "Sao cậu không nhắc sớm?"
Dụ Quy Tinh nhẹ gõ ngón tay lên bàn, cười khẩy: "Vừa rồi cậu nói chuyện vui vẻ như vậy, sao tôi dám làm phiền".
Mạc Sơ Quyết chẳng hiểu ra sao.
Đang yên đang lành sao tên này lại tức giận?
Nhưng giờ không phải lúc để nghĩ nhiều, trước tiên vẫn nên chép xong bài tập.
Cậu lén lút duỗi tay định rút bài tập của Dụ Quy Tinh qua tham khảo, lại phát hiện dù có rút thế nào cũng không được. Cậu ngẩng đầu lên nhìn mới thấy đối phương dùng khuỷu tay chặn lại một góc.
Giáo viên toán nổi tiếng nghiêm khắc, học sinh giỏi lẫn học sinh kém đều đối xử như nhau, sẽ không vì bạn là học sinh giỏi mà miễn bài tập.
Lúc trước có vài người không làm bài nên bị bắt lên văn phòng dạy dỗ cả tiếng.
Mạc Sơ Quyết không muốn dẫm lên vết xe đổ, nhưng Dụ Quy Tinh lại tức giận vô cớ, cậu chọc cánh tay hắn: "Bàn cùng bàn tốt à, cho tớ xem một chút đi mà".
Dụ Quy Tinh không để ý.
Mạc Sơ Quyết áp mặt lên tay đối phương và nhìn hắn ở khoảng cách gần, vẻ mặt gian xảo: "Không cho thật à?"
Mạc Sơ Quyết mặt nhỏ cằm nhọn, phần thịt mềm mại bên má bị ép dồn lại một chỗ, thoạt nhìn giống như một con mèo vàng lười biếng nằm phơi nắng chiều.
Hầu kết Dụ Quy Tinh nhẹ chuyển động, nơi bị đè nặng có cảm giác ngứa ngáy như bị móng mèo khều.
Bỗng dưng hắn xúc động muốn nắm cằm người này lên.
"Không cho." Hắn cố nén cảm giác tê dại lan tràn trong lòng, rút cánh tay ra khỏi.
Động tác bất thình lình làm Mạc Sơ Quyết suýt chút ngã xuống, cậu khịt mũi: "Không cho thì thôi, tớ đi tìm Âu Dương Húc với Kỷ Vân".
Cậu bước một chân ra ngoài, còn chưa ra khỏi đã bị gọi về: "Quay lại".
"Sao nữa." Mạc Sơ Quyết khoanh tay nhìn đối phương, vẻ mặt khó chịu.
Dụ Quy Tinh giơ tờ bài tập trong tay: "Không cần à?"
Đáp án của Dụ Quy Tinh có tỷ lệ chính xác xao, chữ viết lại đẹp, so với nét chữ như gà bới của Âu Dương Húc thì... Mạc Sơ Quyết suy tư một lúc, sau đó yên lặng ngồi vào vị trí.
Cậu lấy được tờ đề thì lập tức viết lấy viết để, không còn tâm tư suy tưởng chuyện khác.
Dụ Quy Tinh nhìn cậu mấy lần, khẽ nhíu mày, vẫn không nhịn được đem chuyện trong lòng ra nói: "Tuổi này cậu nên chuyên tâm học tập, đừng có tâm tư không nên có".
Mạc Sơ Quyết trả lời lấy lệ: "Ừm".
Dụ Quy Tinh nhìn qua đã biết cậu không lưu tâm lời nói của mình, hắn định bụng sau này bản thân nhất định phải chú ý nhiều hơn.
Ghế sau bỏ trống cả ngày, chẳng rõ có phải vì trò hề hôm qua hay không mà mấy ngày nay Dụ Vĩ Quang không đến.
Hồ Vĩ Quốc gọi điện cho gia đình cậu ta, không biết hai bên nói chuyện thế nào, cuối cùng không giải quyết được gì. Các giáo viên bộ môn cũng hẹn ngầm không đề cập đến chuyện kia, cứ lên lớp như thường lệ, coi như lớp học không có người này.
Thứ sáu, Hồ Vĩ Quốc thông báo cả lớp sẽ cùng lớp Hai đi đạp thanh, học bù sẽ chuyển qua thứ bảy.
Mặc dù hầu hết mọi người đều biết nhưng vẫn vui mừng, tiếng hò reo vang khắp khu lớp học.
Chẳng mấy khi được ra ngoài đổi gió, lần này Dụ Quy Tinh không cản Mạc Sơ Quyết mua quà vặt, nhưng sau khi nhìn chiếc ba lô căng đầy, khóe miệng hắn vẫn không khỏi giật giật.
"Mua nhiều thế có ăn hết không?"
Mạc Sơ Quyết khó tin nhìn hắn: "Cậu dám nghi ngờ sức chứa dạ dày tớ à?"
Hiện tại nhóc này là một thùng thuốc nổ nhỏ, Dụ Quy Tinh khôn ngoan chọn cách im lặng.
Âu Dương Húc đứng một bên kiểm tra đồ đạc, đắc chí nói: "Chắc là không thiếu đâu".
Kỷ Vân đầu đầy gạch đen: "Cậu mang nhiều vậy có lết nổi không?"
Kỷ Vân bị hắn ta chặn họng, tiến thoái lưỡng nan: "Cậu là nhất rồi".
Mạc Sơ Quyết nhìn Âu Dương Húc rồi thở dài, ánh mắt thương hại.
Đừng mơ, đây là cô gái mà cậu không có được.
Làm sao nữ chính thanh tao thoát tục lại yêu pháo hôi nhỏ bé như các cậu được. Tác giả đã định sẵn kết luận cuối cùng trong sách rồi, trong trái tim Thẩm Ánh Thu, những người khác đều là phông nền xám xịt, Dụ Quy Tinh là ánh sáng duy nhất, chỉ có hắn mới có thể khiến cô nở nụ cười.
Nhưng cậu không nói, hiện tại Âu Dương Húc vẫn còn hăng hái, nếu nói ra chính là dội một gáo nước lạnh, quá vô duyên.
Quá phấn khích nên tới tận hai giờ sáng Âu Dương Húc mới ngủ được, hôm sau thức dậy mắt thâm quầng như con gấu trúc.
Mạc Sơ Quyết kinh ngạc hỏi: "Tối qua cậu làm gì thế?"
"Ngủ không được." Âu Dương Húc phờ phạc lết vào nhà vệ sinh, rửa mặt xong cuối cùng cũng không còn tiều tụy như trước.
Địa điểm đạp thanh nằm trên một ngọn núi cách trường học không xa. Núi Ngưng Hương là danh thắng nổi tiếng trong thành phố. Mỗi độ xuân về, hoa đào hoa lê phủ khắp núi rừng, sắc trắng sắc hồng hòa lẫn, nụ hoa chen chúc cạnh nhau, hương thơm quyện theo gió xuân thổi tới từng ngóc ngách, cây cỏ xanh tươi mơn mởn, đâu đâu cũng tràn đầy sức sống của thiên nhiên.
Hằng năm du khách lũ lượt đổ về, nhìn từ xa, cả ngọn núi đều chi chít người.
Núi Ngưng Hương phong cảnh tuyệt đẹp, không khí trong lành, thầy cô cũng muốn cho học sinh ra ngoài thư giãn.
Vì điểm đến rất gần nên trước tiên mọi người tập hợp tại lớp học, sau đó chủ nhiệm dẫn đường cùng nhau đi bộ qua. Hồ Vĩ Quốc đứng trên bục giảng nói một số điểm cần chú ý, đại khái không nên chen chúc, không được tự ý rời khỏi đoàn. Sau đó ông cho các học sinh xếp hàng.
Dưới ánh mắt ghen tỵ của các lớp khác, đoàn người lần lượt đi xuống lầu, sau đó chỉnh lại hàng ngũ tại khu đất trống trước tòa dạy học, lớp Một xếp phía trước, lớp Hai nối tiếp theo sau.
Âu Dương Húc mang ba lô căng nứt, lại cố ý đứng cuối hàng, sau lưng là học sinh lớp Hai.
Hắn ló đầu nhìn về sau mấy lần, toét miệng cười vui vẻ.
Mạc Sơ Quyết và Dụ Quy Tinh chân dài nên cũng đứng hàng cuối. Thấy bộ dạng ngu ngốc của hắn ta, Mạc Sơ Quyết không khỏi nhắc nhở: "Cậu bớt bớt lại, nước miếng sắp rớt ra kìa".
Âu Dương Húc chà chà miệng, phát hiện không có gì liền biết Mạc Sơ Quyết chọc mình, cả giận nói: "Tránh ra giùm cái, đừng cản tớ nhìn nữ thần".
Mạc Sơ Quyết vừa nghe liền hứng thú: "Nữ thần của cậu ở đâu?"
Đây không những là vợ tương lai của anh em mình mà còn là tân hoa khôi của trường, nguyên tác cũng tốn không ít bút mực để miêu tả nét đẹp của cô, Mạc Sơ Quyết tò mò không biết mặt mũi người này như thế nào.
Âu Dương Húc sợ người khác nghe thấy nên ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Người đứng thứ ba sau lưng tớ".
Mạc Sơ Quyết nhìn qua vai hắn ta, lại bất ngờ đụng phải một đôi mắt trong veo.
Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính
Nếu có học sinh tiến bộ nhanh hay thụt lùi nhiều, giáo viên sẽ điều chỉnh dựa theo tình huống thực tế.
Hôm nay là ngày điều chỉnh lớp, Mạc Sơ Quyết không hứng thú, kiểu gì bọn họ chẳng ở lại lớp Một, ai đi ai ở cũng không dính líu gì.
Nhưng bên cạnh lại có một Âu Dương Húc thông tin nhanh nhạy.
Tính tình hắn ta cởi mở hướng ngoại, biết giao tiếp, mới vào Nhất Trung nửa học kỳ ngắn ngủi đã kết giao rất nhiều anh em tốt, trải rộng khắp các lớp, lớp người ta có biến động gì hắn cũng biết cả.
Lúc này hắn ta đang mang theo tin tức nóng hổi chạy như điên về lớp học, vừa vào tới liền hướng thẳng về chỗ bọn họ.
Tờ ghi chú Mạc Sơ Quyết dán trên sổ tay bị cơn gió hắn chạy đến thổi bay và vô tình mắc kẹt dưới áo Dụ Quy Tinh.
Cậu nhanh tay gỡ tờ giấy ghi chú ra, đầu ngón tay tình cờ chạm vào vùng eo săn chắc kia. Dưới ánh mắt Dụ Quy Tinh, cậu cười hắc hắc hai tiếng: "Cơ bụng đẹp đấy!"
Dụ Quy Tinh nhìn cậu một cái rồi tiếp tục đọc sách.
Lúc này Mạc Sơ Quyết mới hung dữ trừng Âu Dương Húc, trầm giọng hỏi: "Cậu chạy nhanh vậy làm gì?"
Âu Dương Húc kéo cậu cùng Kỷ Vân lại: "Để báo tin hot nhất chứ làm gì? Tớ đang định chia sẻ với các cậu trước tiên đây!"
Kỷ Vân biết tính hắn ta dong dài nên ngắt lời: "Nói lẹ đi".
Hai mắt Âu Dương Húc sáng ngời, chàng trai cao gần một mét tám lại tỏ ra hơi xấu hổ: "Các cậu có biết hoa khôi trường mình là ai không?"
"Không biết". Hai người đồng loạt lắc đầu.
Bọn họ chưa bao giờ để ý đến mấy chuyện này, vừa vào trường không bao lâu liền nghe nói Dụ Quy Tinh đẩy giáo thảo tiền nhiệm xuống, trở thành tân giáo thảo, mọi người cũng chẳng dị nghị.
Đây cũng là Âu Dương Húc kể lại.
Khi đó Âu Dương Húc có nói qua tên tân hoa khôi, nhưng bọn họ đều quên mất, chỉ biết người này học ở lớp Hai bên cạnh.
"Hoa khôi đổi người rồi!" Âu Dương Húc hưng phấn nói, "Nghe nói hoa khôi mới chuyển đến lớp Hai, bọn họ bảo cô ấy rất đẹp. Ngày mai chúng ta ra ngoài đạp thanh là gặp ngay!"
"Ồ". Mạc Sơ Quyết và Kỷ Vân thật sự không hứng thú, nhưng thấy Âu Dương Húc phấn khích như vậy cũng ngại ngắt lời.
Âu Dương Húc hận sắt không thành thép: "Ánh mắt các cậu là sao??? Là hoa khôi đó".
"Ừa". Vẻ mặt cả hai bình tĩnh.
Âu Dương Húc thương tiếc: "Thực sắc, tính dã (*)... các cậu giống y mấy ông sư, còn ý nghĩa gì nữa?"
(*) Thực sắc, tính dã: ăn uống, trai gái - niềm ha.m muốn lớn của con người.
Kỷ Vân ngáp một cái: "Sau tiết toán tớ về ngủ bù trước".
Kỷ Vân đi rồi, không còn ai nói chuyện với Âu Dương Húc, hắn ta chỉ có thể tiếp tục nói với Mạc Sơ Quyết.
Mạc Sơ Quyết nghe tới chán, còn chẳng bằng đi làm thêm vài tờ đề thi.
Cậu định về chỗ thì thấy Âu Dương Húc rút điện thoại ra xem, sau đó kinh ngạc cảm thán: "Thẩm Ánh Thu thay đổi quá lớn, mới nửa năm đã gầy đi nhiều, xem ảnh chụp trước kia còn nhận không ra, thật là truyền động lực mà. Quả không hổ danh nữ thần của mình".
Mạc Sơ Quyết dừng bước, xoay người hỏi: "Cậu vừa nói ai?"
Âu Dương Húc gật đầu: "Chính là tân hoa khôi, sao thế? Chẳng phải vừa rồi cậu không hứng thú sao..."
Mạc Sơ Quyết biết hắn ta đã nói là không ngừng được nên tranh thủ hỏi tiếp: "Cô ấy tên là Thẩm Ánh Thu?"
Âu Dương Húc một hơi uống sạch nước trong ly rồi mới ấm ớ trả lời: "Đúng vậy, cậu quen à?"
Suy nghĩ của Mạc Sơ Quyết dần dần trôi xa: "Cũng coi như quen biết".
Sao có thể không biết cơ chứ?
Đêm qua cậu còn mơ thấy cốt truyện ngược luyến giữa Thẩm Ánh Thu và Dụ Quy Tinh, từng chữ trong sách cậu có thể đọc làu làu.
Là nữ chính, tác giả tốn không ít bút mực cho Thẩm Ánh Thu, không chỉ về thân thế mà còn liệt kê từng sở thích và khẩu vị của cô, bây giờ Mạc Sơ Quyết chỉ cần mở miệng là có thể kể một đống.
Cũng coi như quen biết từ một phía.
Âu Dương Húc vừa nghe liền hứng thú: "Chuyện khi nào? Sao tớ không biết".
Mạc Sơ Quyết nói: "Cậu quan tâm làm gì, à còn chuyện chuyển lớp là sao?"
Âu Dương Húc giải thích: "Thẩm Ánh Thu tiến bộ vượt bậc. Thi cuối kỳ lần trước cô ấy lọt vào top 200, thành tích tăng chín trăm bậc, tuy chưa đủ điều kiện vào lớp mình nhưng sau khi lão Hồ thảo luận với các giáo viên khác thì quyết định phá lệ chuyển cô ấy đến lớp Hai".
Ngoài lớp Một thì lớp Hai là lớp có thành tích tốt nhất, có thể hình dung rằng các giáo viên kỳ vọng nhiều bao nhiêu.
Mặc dù chênh lệch với người sau không lớn, rất dễ bị vượt qua, nhưng với tốc độ nhanh như vậy, thật không hổ danh là nữ chính Mary Sue.
Âu Dương Húc nói: "Hồi trước đã kể rồi mà... là Tống Mạn Mạn, tuy kém hơn nữ thần một chút nhưng vẫn rất xinh đẹp, nghe nói đó là con gái độc nhất của chủ tịch tập đoàn Tống thị.
Tập đoàn Tống thị cũng là một doanh nghiệp lớn có tiếng. Là con gái duy nhất của chủ tịch, cô nàng được cưng chiều như công chúa, tính tình buông thả tùy hứng.
Mạc Sơ Quyết âm thầm gật đầu, đúng tên rồi, đây chính là nữ phụ độc ác trong truyện. Nguyên tác kể ả ta vừa ngu xuẩn vừa nham hiểm, không ngừng ngáng đường tuyến tình cảm của nam nữ chính, sau này đắc tội tất cả mọi người.
Cậu còn muốn tiếp tục hỏi thăm tình hình, nhưng sau lưng đột nhiên vang lên một giọng lạnh lùng: "Lát phải nộp bài, cậu làm xong rồi à?"
Mạc Sơ Quyết: "!!!"
Mặc kệ là Thẩm Ánh Thu hay Tống Mạn Mạn, hiện tại bài tập vẫn quan trọng nhất!
Mạc Sơ Quyết tức tốc trở về chỗ ngồi, nhìn thời gian, còn ba phút nữa là đến hạn nộp, cặp mắt hạnh nheo lại đầy uất ức: "Sao cậu không nhắc sớm?"
Dụ Quy Tinh nhẹ gõ ngón tay lên bàn, cười khẩy: "Vừa rồi cậu nói chuyện vui vẻ như vậy, sao tôi dám làm phiền".
Mạc Sơ Quyết chẳng hiểu ra sao.
Đang yên đang lành sao tên này lại tức giận?
Nhưng giờ không phải lúc để nghĩ nhiều, trước tiên vẫn nên chép xong bài tập.
Cậu lén lút duỗi tay định rút bài tập của Dụ Quy Tinh qua tham khảo, lại phát hiện dù có rút thế nào cũng không được. Cậu ngẩng đầu lên nhìn mới thấy đối phương dùng khuỷu tay chặn lại một góc.
Giáo viên toán nổi tiếng nghiêm khắc, học sinh giỏi lẫn học sinh kém đều đối xử như nhau, sẽ không vì bạn là học sinh giỏi mà miễn bài tập.
Lúc trước có vài người không làm bài nên bị bắt lên văn phòng dạy dỗ cả tiếng.
Mạc Sơ Quyết không muốn dẫm lên vết xe đổ, nhưng Dụ Quy Tinh lại tức giận vô cớ, cậu chọc cánh tay hắn: "Bàn cùng bàn tốt à, cho tớ xem một chút đi mà".
Dụ Quy Tinh không để ý.
Mạc Sơ Quyết áp mặt lên tay đối phương và nhìn hắn ở khoảng cách gần, vẻ mặt gian xảo: "Không cho thật à?"
Mạc Sơ Quyết mặt nhỏ cằm nhọn, phần thịt mềm mại bên má bị ép dồn lại một chỗ, thoạt nhìn giống như một con mèo vàng lười biếng nằm phơi nắng chiều.
Hầu kết Dụ Quy Tinh nhẹ chuyển động, nơi bị đè nặng có cảm giác ngứa ngáy như bị móng mèo khều.
Bỗng dưng hắn xúc động muốn nắm cằm người này lên.
"Không cho." Hắn cố nén cảm giác tê dại lan tràn trong lòng, rút cánh tay ra khỏi.
Động tác bất thình lình làm Mạc Sơ Quyết suýt chút ngã xuống, cậu khịt mũi: "Không cho thì thôi, tớ đi tìm Âu Dương Húc với Kỷ Vân".
Cậu bước một chân ra ngoài, còn chưa ra khỏi đã bị gọi về: "Quay lại".
"Sao nữa." Mạc Sơ Quyết khoanh tay nhìn đối phương, vẻ mặt khó chịu.
Dụ Quy Tinh giơ tờ bài tập trong tay: "Không cần à?"
Đáp án của Dụ Quy Tinh có tỷ lệ chính xác xao, chữ viết lại đẹp, so với nét chữ như gà bới của Âu Dương Húc thì... Mạc Sơ Quyết suy tư một lúc, sau đó yên lặng ngồi vào vị trí.
Cậu lấy được tờ đề thì lập tức viết lấy viết để, không còn tâm tư suy tưởng chuyện khác.
Dụ Quy Tinh nhìn cậu mấy lần, khẽ nhíu mày, vẫn không nhịn được đem chuyện trong lòng ra nói: "Tuổi này cậu nên chuyên tâm học tập, đừng có tâm tư không nên có".
Mạc Sơ Quyết trả lời lấy lệ: "Ừm".
Dụ Quy Tinh nhìn qua đã biết cậu không lưu tâm lời nói của mình, hắn định bụng sau này bản thân nhất định phải chú ý nhiều hơn.
Ghế sau bỏ trống cả ngày, chẳng rõ có phải vì trò hề hôm qua hay không mà mấy ngày nay Dụ Vĩ Quang không đến.
Hồ Vĩ Quốc gọi điện cho gia đình cậu ta, không biết hai bên nói chuyện thế nào, cuối cùng không giải quyết được gì. Các giáo viên bộ môn cũng hẹn ngầm không đề cập đến chuyện kia, cứ lên lớp như thường lệ, coi như lớp học không có người này.
Thứ sáu, Hồ Vĩ Quốc thông báo cả lớp sẽ cùng lớp Hai đi đạp thanh, học bù sẽ chuyển qua thứ bảy.
Mặc dù hầu hết mọi người đều biết nhưng vẫn vui mừng, tiếng hò reo vang khắp khu lớp học.
Chẳng mấy khi được ra ngoài đổi gió, lần này Dụ Quy Tinh không cản Mạc Sơ Quyết mua quà vặt, nhưng sau khi nhìn chiếc ba lô căng đầy, khóe miệng hắn vẫn không khỏi giật giật.
"Mua nhiều thế có ăn hết không?"
Mạc Sơ Quyết khó tin nhìn hắn: "Cậu dám nghi ngờ sức chứa dạ dày tớ à?"
Hiện tại nhóc này là một thùng thuốc nổ nhỏ, Dụ Quy Tinh khôn ngoan chọn cách im lặng.
Âu Dương Húc đứng một bên kiểm tra đồ đạc, đắc chí nói: "Chắc là không thiếu đâu".
Kỷ Vân đầu đầy gạch đen: "Cậu mang nhiều vậy có lết nổi không?"
Kỷ Vân bị hắn ta chặn họng, tiến thoái lưỡng nan: "Cậu là nhất rồi".
Mạc Sơ Quyết nhìn Âu Dương Húc rồi thở dài, ánh mắt thương hại.
Đừng mơ, đây là cô gái mà cậu không có được.
Làm sao nữ chính thanh tao thoát tục lại yêu pháo hôi nhỏ bé như các cậu được. Tác giả đã định sẵn kết luận cuối cùng trong sách rồi, trong trái tim Thẩm Ánh Thu, những người khác đều là phông nền xám xịt, Dụ Quy Tinh là ánh sáng duy nhất, chỉ có hắn mới có thể khiến cô nở nụ cười.
Nhưng cậu không nói, hiện tại Âu Dương Húc vẫn còn hăng hái, nếu nói ra chính là dội một gáo nước lạnh, quá vô duyên.
Quá phấn khích nên tới tận hai giờ sáng Âu Dương Húc mới ngủ được, hôm sau thức dậy mắt thâm quầng như con gấu trúc.
Mạc Sơ Quyết kinh ngạc hỏi: "Tối qua cậu làm gì thế?"
"Ngủ không được." Âu Dương Húc phờ phạc lết vào nhà vệ sinh, rửa mặt xong cuối cùng cũng không còn tiều tụy như trước.
Địa điểm đạp thanh nằm trên một ngọn núi cách trường học không xa. Núi Ngưng Hương là danh thắng nổi tiếng trong thành phố. Mỗi độ xuân về, hoa đào hoa lê phủ khắp núi rừng, sắc trắng sắc hồng hòa lẫn, nụ hoa chen chúc cạnh nhau, hương thơm quyện theo gió xuân thổi tới từng ngóc ngách, cây cỏ xanh tươi mơn mởn, đâu đâu cũng tràn đầy sức sống của thiên nhiên.
Hằng năm du khách lũ lượt đổ về, nhìn từ xa, cả ngọn núi đều chi chít người.
Núi Ngưng Hương phong cảnh tuyệt đẹp, không khí trong lành, thầy cô cũng muốn cho học sinh ra ngoài thư giãn.
Vì điểm đến rất gần nên trước tiên mọi người tập hợp tại lớp học, sau đó chủ nhiệm dẫn đường cùng nhau đi bộ qua. Hồ Vĩ Quốc đứng trên bục giảng nói một số điểm cần chú ý, đại khái không nên chen chúc, không được tự ý rời khỏi đoàn. Sau đó ông cho các học sinh xếp hàng.
Dưới ánh mắt ghen tỵ của các lớp khác, đoàn người lần lượt đi xuống lầu, sau đó chỉnh lại hàng ngũ tại khu đất trống trước tòa dạy học, lớp Một xếp phía trước, lớp Hai nối tiếp theo sau.
Âu Dương Húc mang ba lô căng nứt, lại cố ý đứng cuối hàng, sau lưng là học sinh lớp Hai.
Hắn ló đầu nhìn về sau mấy lần, toét miệng cười vui vẻ.
Mạc Sơ Quyết và Dụ Quy Tinh chân dài nên cũng đứng hàng cuối. Thấy bộ dạng ngu ngốc của hắn ta, Mạc Sơ Quyết không khỏi nhắc nhở: "Cậu bớt bớt lại, nước miếng sắp rớt ra kìa".
Âu Dương Húc chà chà miệng, phát hiện không có gì liền biết Mạc Sơ Quyết chọc mình, cả giận nói: "Tránh ra giùm cái, đừng cản tớ nhìn nữ thần".
Mạc Sơ Quyết vừa nghe liền hứng thú: "Nữ thần của cậu ở đâu?"
Đây không những là vợ tương lai của anh em mình mà còn là tân hoa khôi của trường, nguyên tác cũng tốn không ít bút mực để miêu tả nét đẹp của cô, Mạc Sơ Quyết tò mò không biết mặt mũi người này như thế nào.
Âu Dương Húc sợ người khác nghe thấy nên ghé vào tai cậu nói nhỏ: "Người đứng thứ ba sau lưng tớ".
Mạc Sơ Quyết nhìn qua vai hắn ta, lại bất ngờ đụng phải một đôi mắt trong veo.
Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính
Đánh giá:
Truyện Xuyên Thành Bé Trúc Mã Mít Ướt Của Nam Chính
Story
Chương 20
10.0/10 từ 33 lượt.