Xuyên Sách: Vương Phi Mặt Lạnh Từ Chối Yêu!
Chương 57
Trông dáng vẻ nghiêm trọng của Âu Dương Phong Ngạn, Ngũ Thiên Kiều chỉ cười nhạt:
- Ngươi sao vậy?
- Từ giờ nàng phải dọn đến phòng ta ở. Ngũ Thiên Kiều, bản vương chỉ vừa rời mắt một chút, nàng lại gây chuyện?
- Nào có, là khách quý của ngươi đánh ta mà? - Ngũ Thiên Kiều mỉm cười - Đừng làm vẻ mặt như vậy...hmm...Ngạn Nhi, ngoan.
- Nàng là nữ nhân đáng ghét nhất bản vương từng gặp.
- Ngươi cũng là kẻ khiến ta chán ghét từ trước đến giờ.
Ngũ Thiên Kiều cũng không chịu thua mà đáp trả. Nàng chợt than thở:
- Ta buồn ngủ quá. Thật nhớ cá của Ngạn Nhi nướng mà. Ta muốn....
Còn chưa kịp nói xong, mí mắt nàng đã nặng trĩu mà nhắm lại, hơi thở đều đều từng nhịp phả vào ngực áo của Âu Dương Phong Ngạn. Hắn bất lực thở dài đưa nàng về thư phòng của mình. Phải chi kiếm được cái xích có sức mạnh hủy diệt nào đó kiềm chế được nàng ấy lại, ngày ngày ngoan ngoãn nằm một góc để hắn mặc sức vuốt ve,kể cũng mừng. Nữ nhân này, vừa đáng ghét vừa đáng yêu. Lúc nàng ngủ cũng là lúc nàng đẹp nhất.
Trong lúc đó, cách 30 dặm về biên dưới của Trạch Lan quốc, một đoàn diễu hành đang trên đường thong dong đi tới. Vu Khiết Tâm an nhàn nằm trong kiệu, tay vẫn nắm chặt mảnh vải màu xanh nhỏ nhắn, chính là thứ được hắn lén lút lấy được từ chỗ của nữ nhân hắc ám không sợ chết ấy. Dáng vẻ điên cuồng chém giết của nàng khi đó khắc sâu vào trong tiềm thức của hắn khiến hắn ngày đêm khó quên. Mỗi khi nhắm mắt lại, gương mặt thanh tú với đôi môi khẽ nhếch luôn khinh thường tướng địch của nàng lại hiện lên. Lòng Vu Khiết Tâm lại rạo rực không ngừng.
Chiếc xe ngựa chợt rung lắc. Người hầu ở bên ngoài nói qua khung cửa sổ nhỏ:
- Vương gia, người không sao chứ ạ?
- Có chuyện gì xảy ra?
- Giết vài con vật cản đường thôi ạ. Chúng thần xử lí xong xuôi rồi thưa vương gia.
- Từ giờ đến Trạch Lan còn mất bao lâu?
- Dạ, vương gia, còn mất hơn một ngày đường ạ. Vương gia, thứ cho thuộc hạ vô lễ. Nữ nhân đó, thật sự đáng sợ như lời đồn ư?
- Nàng ấy còn vượt xa lời đồn.
Trong câu của Vu Khiết Tâm mang theo tiếng cười. Hắn thu tấm vải vài trong ngực áo. Hắn không ngừng mơ tưởng dáng vẻ xinh đẹp của Ngũ Thiên Kiều, còn hình dung ra rất nhiều sắc mặt khi họ chạm mặt nhau. Không biết nàng sẽ có biểu tình như thế nào đây? Thật mong chờ mà.
Mà lúc này, A Tâm làm việc khá thuận lợi. Nha đầu thẳng tay ném hai mẹ con Mặc Diêm La ra khỏi cửa. Đám hạ nhân theo hầu họ vội vàng chạy tới đỡ. Một nữ hầu có vẻ lớn tuổi quát lớn:
- Vương phủ tiếp đãi chúng ta kiểu gì vậy hả? Các người có biết phu nhân là ai không?
- Ha
A Tâm cười khẩy, nhướn mày nhìn đối phương với vẻ hăm dọa. Bây giờ nha đầu phải vô cùng tiết chế, chưa tới lúc gây chuyện, đám tôm tép này chẳng là gì cả. Dù sao thì có lệnh của vương gia, hiện tại nha đầu chẳng cần sợ ai. Bây giờ chỉ đợi vương phi tỉnh dậy xem ý người muốn thế nào nữa thôi. Vương phi bản tính ngang tàng độc đoán. Chạm vào Khiểm Thúy như chạm vào dây thần kinh chém giết của nàng rồi. Không biết vương phi có một mình quét sạch phủ thừa tướng không nhỉ? Cũng có thể lắm. Trong tay vương phi là một con Lãnh Chúa Thanh U Thanh Tuyền. Họa lần này Ngũ phủ xử lí thế nào đây?
- Ngũ phu nhân, ta nói ngươi hay. Ngươi là kẻ hiểu chuyện. Chuyện vương phi nhà ta bị đại tiểu thư kia đánh trọng thương. Vương gia nhà ta chắc chắn không bỏ qua cho Ngũ phủ nhà ngươi. Hẹn hôm khác, vương gia sẽ tới tận nơi tìm gặp Ngũ gia chủ để hỏi chuyện.
- .....
- À phải rồi. Ta nhắc nhở ngươi một chút - Giọng A Tâm đầy vẻ châm biếm - Chuẩn bị trước đồ đạc để lên đường đi.
Nói rồi, tay A Tâm chỉ lên trời. Dáng vẻ ngạo mạn ấy khiến Mặc Diêm La cùng Ngũ Ngọc Hân hận đến cắn môi mà chẳng thể làm gì. Người đi đường hóng chuyện ngày càng đông. Bọn họ lại càng mất mặt. Ai nấy đều xì xào bàn tán,lời ra tiếng vào liên tục không ngừng nghỉ. Cánh cửa vương phủ sắp đóng lại, A Tâm còn cố tình làm mặt quỷ nhún vai trêu chọc hai người họ. Cũng đáng đời lắm. Ở nhà hưởng phúc không chịu, cứ đến đây tự tìm phiền phức.
Xuyên Sách: Vương Phi Mặt Lạnh Từ Chối Yêu!
- Ngươi sao vậy?
- Từ giờ nàng phải dọn đến phòng ta ở. Ngũ Thiên Kiều, bản vương chỉ vừa rời mắt một chút, nàng lại gây chuyện?
- Nào có, là khách quý của ngươi đánh ta mà? - Ngũ Thiên Kiều mỉm cười - Đừng làm vẻ mặt như vậy...hmm...Ngạn Nhi, ngoan.
- Nàng là nữ nhân đáng ghét nhất bản vương từng gặp.
- Ngươi cũng là kẻ khiến ta chán ghét từ trước đến giờ.
Ngũ Thiên Kiều cũng không chịu thua mà đáp trả. Nàng chợt than thở:
- Ta buồn ngủ quá. Thật nhớ cá của Ngạn Nhi nướng mà. Ta muốn....
Còn chưa kịp nói xong, mí mắt nàng đã nặng trĩu mà nhắm lại, hơi thở đều đều từng nhịp phả vào ngực áo của Âu Dương Phong Ngạn. Hắn bất lực thở dài đưa nàng về thư phòng của mình. Phải chi kiếm được cái xích có sức mạnh hủy diệt nào đó kiềm chế được nàng ấy lại, ngày ngày ngoan ngoãn nằm một góc để hắn mặc sức vuốt ve,kể cũng mừng. Nữ nhân này, vừa đáng ghét vừa đáng yêu. Lúc nàng ngủ cũng là lúc nàng đẹp nhất.
Trong lúc đó, cách 30 dặm về biên dưới của Trạch Lan quốc, một đoàn diễu hành đang trên đường thong dong đi tới. Vu Khiết Tâm an nhàn nằm trong kiệu, tay vẫn nắm chặt mảnh vải màu xanh nhỏ nhắn, chính là thứ được hắn lén lút lấy được từ chỗ của nữ nhân hắc ám không sợ chết ấy. Dáng vẻ điên cuồng chém giết của nàng khi đó khắc sâu vào trong tiềm thức của hắn khiến hắn ngày đêm khó quên. Mỗi khi nhắm mắt lại, gương mặt thanh tú với đôi môi khẽ nhếch luôn khinh thường tướng địch của nàng lại hiện lên. Lòng Vu Khiết Tâm lại rạo rực không ngừng.
Chiếc xe ngựa chợt rung lắc. Người hầu ở bên ngoài nói qua khung cửa sổ nhỏ:
- Vương gia, người không sao chứ ạ?
- Có chuyện gì xảy ra?
- Giết vài con vật cản đường thôi ạ. Chúng thần xử lí xong xuôi rồi thưa vương gia.
- Từ giờ đến Trạch Lan còn mất bao lâu?
- Dạ, vương gia, còn mất hơn một ngày đường ạ. Vương gia, thứ cho thuộc hạ vô lễ. Nữ nhân đó, thật sự đáng sợ như lời đồn ư?
- Nàng ấy còn vượt xa lời đồn.
Trong câu của Vu Khiết Tâm mang theo tiếng cười. Hắn thu tấm vải vài trong ngực áo. Hắn không ngừng mơ tưởng dáng vẻ xinh đẹp của Ngũ Thiên Kiều, còn hình dung ra rất nhiều sắc mặt khi họ chạm mặt nhau. Không biết nàng sẽ có biểu tình như thế nào đây? Thật mong chờ mà.
Mà lúc này, A Tâm làm việc khá thuận lợi. Nha đầu thẳng tay ném hai mẹ con Mặc Diêm La ra khỏi cửa. Đám hạ nhân theo hầu họ vội vàng chạy tới đỡ. Một nữ hầu có vẻ lớn tuổi quát lớn:
- Vương phủ tiếp đãi chúng ta kiểu gì vậy hả? Các người có biết phu nhân là ai không?
- Ha
A Tâm cười khẩy, nhướn mày nhìn đối phương với vẻ hăm dọa. Bây giờ nha đầu phải vô cùng tiết chế, chưa tới lúc gây chuyện, đám tôm tép này chẳng là gì cả. Dù sao thì có lệnh của vương gia, hiện tại nha đầu chẳng cần sợ ai. Bây giờ chỉ đợi vương phi tỉnh dậy xem ý người muốn thế nào nữa thôi. Vương phi bản tính ngang tàng độc đoán. Chạm vào Khiểm Thúy như chạm vào dây thần kinh chém giết của nàng rồi. Không biết vương phi có một mình quét sạch phủ thừa tướng không nhỉ? Cũng có thể lắm. Trong tay vương phi là một con Lãnh Chúa Thanh U Thanh Tuyền. Họa lần này Ngũ phủ xử lí thế nào đây?
- Ngũ phu nhân, ta nói ngươi hay. Ngươi là kẻ hiểu chuyện. Chuyện vương phi nhà ta bị đại tiểu thư kia đánh trọng thương. Vương gia nhà ta chắc chắn không bỏ qua cho Ngũ phủ nhà ngươi. Hẹn hôm khác, vương gia sẽ tới tận nơi tìm gặp Ngũ gia chủ để hỏi chuyện.
- .....
- À phải rồi. Ta nhắc nhở ngươi một chút - Giọng A Tâm đầy vẻ châm biếm - Chuẩn bị trước đồ đạc để lên đường đi.
Nói rồi, tay A Tâm chỉ lên trời. Dáng vẻ ngạo mạn ấy khiến Mặc Diêm La cùng Ngũ Ngọc Hân hận đến cắn môi mà chẳng thể làm gì. Người đi đường hóng chuyện ngày càng đông. Bọn họ lại càng mất mặt. Ai nấy đều xì xào bàn tán,lời ra tiếng vào liên tục không ngừng nghỉ. Cánh cửa vương phủ sắp đóng lại, A Tâm còn cố tình làm mặt quỷ nhún vai trêu chọc hai người họ. Cũng đáng đời lắm. Ở nhà hưởng phúc không chịu, cứ đến đây tự tìm phiền phức.
Xuyên Sách: Vương Phi Mặt Lạnh Từ Chối Yêu!
Đánh giá:
Truyện Xuyên Sách: Vương Phi Mặt Lạnh Từ Chối Yêu!
Story
Chương 57
10.0/10 từ 11 lượt.