Xuyên Sách: Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi
Chương 39
323@- Sáu giờ tối, đèn đuốc nhà họ Tưởng đã sáng trưng.
Nhà họ Tưởng ở Thịnh Kinh là gia tộc nổi tiếng ở cả hai lĩnh vực thương - chính, phu nhân nhà họ Tưởng và phu nhân nhà họ Hoắc - Diêu Chiếu Hồng- là đôi bạn thân từ thuở thiếu thời.
Lần này là đại thọ tám mươi tuổi của Tưởng lão gia, nghe nói Tưởng phu nhân đã tự tay lo liệu.
"Lần này cũng là nhờ có chị." Tưởng phu nhân kéo cánh tay của Diêu Chiếu Hồng lại, hai người cùng đi về phía tiền sảnh. Tưởng phu nhân nói: "Sạp hàng lớn như vậy, nếu không phải nhờ chị có nhiều kinh nghiệm, nghĩ cách giúp em thì lần này chỉ sợ là sẽ đầy người chờ xem trò cười, lúc đó em sẽ mất hết thể diện. “
"Đâu có khoa trương như vậy." Diêu Chiếu Hồng vỗ nhẹ mu bàn tay của Tưởng phu nhân.
Bà dịu dàng cười nói: "Dù sao bây giờ chị cũng rảnh rỗi, thủ đoạn của em chị biết mà, sao mà mất mặt được.”
Tưởng phu nhân không còn trẻ, khác với gia tộc lớn phần nhiều là đàn ông như nhà họ Hoắc, nhà họ Tưởng lại có rất nhiều phụ nữ.
Phụ nữ mà lục đục với nhau thì tự nhiên sẽ có rất nhiều chuyện, Tưởng phu nhân nói: "Bây giờ em thật sự rất hâm mộ chị có đứa con trai tốt như Uẩn Khải, tuy lúc còn trẻ chúng ta đều chịu không ít khổ sở, nhưng chị nhìn xem hiện tại đi? Giờ đây Uẩn Khải một tay nắm hết quyền lực, là Hoắc Nhị gia uy nghiêm không ai dám đối nghịch, lại là trụ cột có thể chống đỡ mọi việc. Em thì không giống chị, chồng suốt ngày chỉ biết thuyết giáo, ỷ lại một phụ nữ như em chống đỡ, con trai cũng chẳng bớt lo, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt ở ngoài, không biết điểm dừng.”
Con trưởng độc đinh của nhà họ Tưởng là Tưởng Huân, đích thật là một người nổi danh phong lưu.
Nhưng cậu ta được cha mẹ yêu thương, trừ điểm phong lưu ra thì cũng không đến nỗi nào.
Chỉ là người mẹ đặt kỳ vọng quá cao vào con trai, lúc nhắc tới thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà oán giận hai câu.
Nói đến chuyện này, Tưởng phu nhân bèn hạ giọng hỏi Diêu Chiếu Hồng: "Đúng rồi, trước đây em nghe nói nhà họ Hoắc định làm thông gia với nhà họ Thư, thật hay giả vậy? “
Sắc mặt của Diêu Chiếu Hồng nhạt đi vài phần, cũng không giấu diếm: "Đương nhiên là giả rồi.”
Tưởng phu nhân vỗ ngực: "Em biết chị không thể hồ đồ như vậy, hiện giờ thanh danh của nhà họ Thư coi như hỏng hết, con cả quá hiền, con thứ tác phong làm việc quái đản, giờ còn ngồi tù luôn. Còn con thứ ba tuy còn nhỏ, lại quen biết với Uẩn Khải nhà chị từ bé, cũng không nghe nói có chuyện gì xấu, nhưng nếu nhà chị có quan hệ với nhà đó thì đúng là sẽ không ngừng gặp rắc rối.”
Diêu Chiếu Hồng gật gật đầu: "Ai nói không phải đâu.
Nhưng em cũng biết đứa con trai kia của chị, từ nhỏ đã được ông nội nuôi dưỡng, năm đó quan hệ giữa hai nhà Hoắc - Thư tốt như vậy, nói chung là nó cũng muốn giữ chút tình cảm thay ông lão. Nhưng giờ chị thấy, ý định này của nó đã nhạt phai rồi. “
Vừa nhắc tới chuyện này, ánh mắt của Tưởng phu nhân đã tỏa sáng.
Lúc này liền nói: "Nhà mẹ em có một cô bé mới tốt nghiệp tiến sĩ ở nước ngoài, vẻ ngoài không tệ, chị xem Uẩn Khải có muốn gặp mặt không? Hơn nữa gia thế nhà mẹ của em chị cũng biết, không kém nhà họ Hoắc đâu, thế nào hả?”
"Thôi bỏ đi." Diêu Chiếu Hồng nói: "Bên cạnh nó đã có người rồi.”
Tưởng phu nhân ngạc nhiên: "Có người? Chị đừng nói chính là người mà Uẩn Khải nuôi ở bên ngoài? “
"Đêm nay cậu ta cũng có mặt.”
Diêu Chiếu Hồng bình tĩnh nói: "Giờ Uẩn Khải đi đến đâu cũng đưa người theo đến đó, cùng ra cùng vào. Tuy chị là người làm mẹ nhưng cũng không muốn can thiệp nhiều vào chuyện này của con, mà giờ chị thấy có vẻ Uẩn Khải rất nghiêm túc.”
Tưởng phu nhân khϊếp sợ: "Chị thật sự không quan tâm à?
“
Thông thường gia đình như bọn họ, người chỉ thích nam hoặc nữ cũng chẳng có gì lạ, nhưng nuôi ở bên cạnh thì khác.
Đầu tiên là không qua được cửa ải “gia thế”.
Hơn nữa, cứ cho là loại người đó mê hoặc được chính chủ thì cũng chẳng dám công khai trước mặt mọi người.
Trong mắt những phu nhân như bọn họ, nuôi ở bên ngoài là một chuyện, mang về nhà lại là một chuyện khác. Hơn nữa với địa vị của Diêu Chiếu Hồng, chắc là bà sẽ không cho phép con trai mình nghiêm túc với một người có thân phận như vậy.
Nhưng thái độ của Diêu Chiếu Hồng lại khá tế nhị.
Nhắc đến người bên cạnh con trai mình, thậm chí bà còn cười: "Trông nó không đứng đắn lắm, nhưng thực ra là một đứa trẻ không tệ.”
“Không đứng đắn đến cỡ nào mới có thể khiến con trai chị trốn không được thoát được chứ.” Tưởng phu nhân thổn thức: “Dù sao nếu cái của nợ nhà em mà dám đưa mấy diễn viên ca sĩ kia về nhà, em sẽ đánh gãy chân nó.”
Hai vị phu nhân không hề biết rằng, hai người trong miệng họ đã sáp vào chung một chỗ rồi.
Đêm nay Lê Phi Phàm đến cùng với Hoắc Uẩn Khải.
Bây giờ những dịp anh xuất hiện ở chốn công cộng với Hoắc Uẩn Khải ngày càng nhiều. Ngay ở tiệc mừng thọ của nhà họ Hoắc, số người nhận ra anh cũng không phải là ít, vậy nên không mấy ai mắt mù mà hấp tấp động vào anh.
Nhưng lúc này, Lê Phi Phàm nhìn người trước mặt mà buồn cười.
Chàng trai tầm hai mươi tuổi có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt phượng trong veo như nước ẩn tình, ai nhìn vào cũng thấy giống người tình trăm năm, lúc nào cũng như treo câu “Dễ nhìn như vậy nhưng lại ngồi một mình ở chỗ này uống rượu giải sầu, là đang có tâm sự gì sao?” bên miệng, quả thật là chiêu trò hơi nhàm chán.
Tưởng Huân ăn tạp cả nam lẫn nữ.
Nhìn thấy người đẹp, cậu ta đều không nhịn được phải trêu chọc vài câu, rất hiếm khi thất bại.
Nhưng hôm nay cậu ta đã đụng phải một đóa hồng có gai.
Lê Phi Phàm chống khuỷu tay lên lan can, quay đầu lại nhìn cậu ta: "Tôi chỉ hơi buồn nôn nên ra ngoài hóng gió một chút, vốn đang nghĩ là do ăn quá nhiều ở tiệc, nhưng nhìn thấy cậu thì tôi đã tìm ra lý do rồi.”
Gương mặt của Tưởng Huân vì giận mà lúc trắng lúc đỏ.
Nhưng cậu ta là một tên mặt dày, không để tâm lời người khác nói, còn tiến lên đứng dựa lan can cạnh anh.
Đây là cửa sổ đằng sau ở đại sảnh của nhà họ Tưởng, từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ khu vườn rộng lớn phía sau biệt thự.
Tưởng Huân đoán anh không biết mình bèn liếc trộm một cái.
Càng nhìn càng thấy tim loạn nhịp.
Cậu ta chưa bao giờ thấy một người đẹp như vậy. Anh mặc một bộ vest tôn lên dáng người thon dài, mái tóc buộc lỏng hiện ra vẻ phóng khoáng. Quan trọng hơn cả là khuôn mặt, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ ‘xinh đẹp’, còn là kiểu đẹp lạ thường khiến cho kẻ đã chai mặt với những kiểu nam nữ khác nhau như cậu ta cũng thấy sáng cả mắt.
"Anh tên là gì?”
"Là con trai của nhà nào? Sao trước kia tôi chưa gặp qua nhỉ?”
"Chúng ta kết bạn đi.”
"Không thì hai ta trao đổi số điện thoại cũng được, khi nào rảnh thì hẹn gặp một bữa.”
Tưởng Huân cũng không thèm hỏi ý kiến của anh mà đã tự mình quyết định.
Lê Phi Phàm nhìn về phía đối phương, thật ra anh đã xem qua tài liệu giới thiệu về thành viên trong gia đình chủ nhà nên chỉ liếc cái là đã nhận ra đối phương.
Anh chỉ không ngờ rằng Tưởng Huân- người thật ra rất được coi trọng trong đám con cháu nhà họ Tưởng- lại có tính cách như vậy. Dù sao theo lời của nhị gia, Tưởng Huân là người thừa kế được ưu tiên hàng đầu của thế hệ sau.
Lê Phi Phàm không rõ lắm về năng lực của người này, nhưng anh liếc mắt một cái đã biết cậu ta là một con công đào hoa, là kiểu gặp người thì xoè đuôi ra quyến rũ.
Lê Phi Phàm nâng tay nhấp một ngụm sâm- panh, đáp lại: "Lê Phi Phàm.”
"Không phải là con trai của nhà nào, mà là người của Hoắc nhị gia.”
"Kết bạn thì được, nhưng nếu là loại bạn bè như cậu Tưởng thì e là tôi phải xin lỗi cậu rồi.”
Sau đó anh thành công nhìn vẻ mặt Tưởng Huân chuyển từ vui mừng sang cứng đờ, đỏ bừng lên.
“Chết tiệt.” Cậu ta cắn răng nhìn Lê Phi Phàm, vừa sửng sốt vừa như không ngờ: “Anh thật sự là người của Hoắc Uẩn Khải?”
Lê Phi Phàm nhướng mày: "Xem ra cậu cũng không lạ gì Hoắc nhị gia?”
“Ai mà không biết anh ta chứ.” Tưởng Huân nhăn nhó nói: “Anh ta là cơn ác mộng của tất cả đám con cháu thế gia như chúng tôi đấy. Lớn hơn có vài tuổi lại sớm kế thừa nhà họ Hoắc, ngày nào ba mẹ tôi cũng nhắc đến anh ta bên tai tôi, cmn cứ nhắc tới cái tên này là tôi lại toát mồ hôi lạnh.”
Lê Phi Phàm tựa vào lan can cất tiếng cười lớn.
Theo hiểu biết của anh từ trước đến giờ, có người sợ hãi Hoắc Uẩn Khải, có người khâm phục và tôn trọng từ tận đáy lòng, cũng có những người oán hận nhưng không phải là đối thủ của hắn, cuối cùng cũng chỉ có thể cúi đầu chịu thua.
Nhưng hôm nay anh ngoài ý muốn nghe được quan điểm của Tưởng Huân, hóa ra Hoắc Uẩn Khải lại còn tồn tại kiểu con nhà người ta.
Buồn cười thật.
"Anh cười gì chứ?” Tưởng Huân cau mày nhìn anh.
Lê Phi Phàm cười chán rồi nói: "Không có gì, chỉ thấy cậu tích lũy khá nhiều oán hận với anh ấy mà thôi.”
Tưởng Huân nhích lại gần anh, "Tôi nói nè, anh hồ đồ đến mức nào mới có thể ở cùng anh ta thế?”
Tưởng Huân: "Anh không chê anh ta già cỗi à?”
"Tôi thấy Nhị gia nhà tôi như vậy là trưởng thành, chín chắn mới đúng.”
“Đệt.” Tưởng Huân nói: “Ông đây nổi hết cả da gà lên rồi này.”
Thậm chí cậu ta còn cố ý duỗi cánh tay của mình ra cho anh xem.
Tưởng Huân rất giỏi ăn nói, tuy hai nhà Hoắc - Tưởng có quan hệ khá tốt, nhưng độ tuổi cậu ta lại xấp xỉ với Lê Phi Phàm, trái lại không mấy thân thiết với Hoắc Uẩn Khải. Có lẽ là do cậu ta hay trêu hoa ghẹo nguyệt, sau khi đụng phải bức tường thành Lê Phi Phàm thì cũng không thẹn quá hóa giận, ngược lại còn khoác lác đủ chuyện trên trời dưới đất với anh.
Còn khuyên anh cải tà quy chính đi theo cậu ta.
Có lúc lại khoe tuần trước cậu ta mới làm quen được một diễn viên trẻ rất xinh đẹp, chỉ ghẹo xíu là mặt đã đỏ ửng.
Lê Phi Phàm ở trong giới này đã lâu nhưng lại hiếm khi gặp được người như Tưởng Huân.
Trên người cậu ta vẫn còn giữ được sự chân thật hiếm thấy của thanh niên, song không phải là kiểu ngây thơ, ngược lại là kiểu người đã trải đời nhiều, hiểu đời nhưng lại giữ được sự chân thành hiếm có.
Đó là điểm mà hầu hết những người Lê Phi Phàm từng gặp từ trước đến giờ đều không có, rất giống với một người bạn mà anh từng quen ở kiếp trước.
Lê Phi Phàm bị cậu ta lôi kéo, dần cũng nói nhiều hơn, càng tán gẫu càng thấy tâm đầu ý hợp.
Đúng lúc họ đang nói chuyện hăng say, có người đến kéo rèm và đi ra ban công.
“Tưởng thiếu gia. ” Tổng cộng có năm người đến, cả nam và nữ.
Một cô gái xinh đẹp trong số đó nói: "Chúng tôi còn đang thắc mắc không biết Tưởng thiếu gia đã lẻn đi đâu rồi, ra là đang lén lút hẹn hò ở đây à.”
"Đừng nói xằng nói bậy." Bây giờ Tưởng Huân đã biết Lê Phi Phàm là ai nên nào dám xằng bậy trước mặt người khác.
Cậu ta khoác vai Lê Phi Phàm, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Đây là anh em của tôi, từ nay về sau gọi là Lê thiếu gia biết chưa?”
Những người kia nhìn về phía Lê Phi Phàm, lập tức nói: "Lê thiếu gia.”
Lê Phi Phàm bất lực cười trừ nhưng vẫn gật đầu: "Xin chào mọi người.”
Anh có thể nhìn ra rằng đám thanh niên này đều là con ông cháu cha.
Những người anh quen lúc theo chân Hoắc Uẩn Khải không phải là những người thành đạt ở độ tuổi 40, 50 thì cũng là những doanh nhân tầm 30 tuổi.
Nói không ngoa thì kể từ khi anh đến đây, đám thanh niên anh quen chỉ có nhóm bạn của Hoắc Thất. Hoắc Thất giờ đã không còn cao ngạo vì mình là thái tử nhà họ Hoắc nữa, đám phú nhị đại ngày đó không ưa gì cậu giờ lại chơi khá thân thiết.
Bọn họ đều gọi anh là anh Lê, giờ đám người này lại gọi thẳng anh là Lê thiếu gia luôn.
Thôi, dù sao bọn họ cũng không biết anh là ai.
Đám thanh niên này mà tụ họp với nhau thì dễ xảy ra chuyện lắm.
Ví dụ như hai phút sau ở vườn hoa lại xuất hiện thêm một nhóm thanh niên nữa, người cầm đầu mặc một bộ vest trắng, mái tóc dài che khuất mắt, trông khá là u ám.
Cả nhóm đang đứng trên ban công, cách đó vài bước có cầu thang bằng đá dẫn thẳng ra vườn hoa.
Một chàng trai đứng cạnh Lê Phi Phàm dường như có thù cũ với những người ở bên dưới, anh ta chế nhạo: "Ôi chao, ai thế này? Đây chẳng phải là tứ thiếu gia nổi tiếng của Tần gia hay sao? Sao nào? Hôm nay không dắt đám chó nhà mày ra ngoài đi tiểu à, cũng không sợ chạy đến nhà người khác làm ô uế nhà người ta à. “
"Tên họ Tề kia mày nói chuyện kiểu gì thế hả!”
Người đứng phía sau người mặc bộ vest trắng đó ra mặt lên tiếng trước.
Cậu ta chỉ tay về phía thanh niên đứng cạnh Lê Phi Phàm, tức giận nói: "Đừng tưởng rằng bọn tao không dám đánh mày, có bản lĩnh thì mày xuống đây!”
Chàng trai đứng cạnh Lê Phi Phàm cười lạnh: "Tao đang mắng bọn mày đấy, toàn một đám tay sai!”
"Cút xuống đây!”
"Mày có bản lĩnh sao mày không lên đây!”
Lê Phi Phàm nhìn đám người đang đấu võ mồm với nhau, sau đó nhìn Tưởng Huân đang nhàn nhã ngoáy lỗ tai, vẻ mặt cứ như đang nối giáo cho giặc, anh bèn hỏi cậu ta: "Chuyện gì đây? Cậu không sợ bọn họ phá hỏng tiệc mừng thọ của ông cậu sao? “
Tưởng Huân liếc anh một cái, sau đó xoay người nhìn xuống phía dưới.
Trước tiên cậu ta đối mắt với chàng trai mặc vest trắng, sau đó mới giải thích với Lê Phi Phàm: "Vườn hoa này vốn chẳng có mấy ai đến, không phá được đâu. Hơn nữa, anh có biết Tần thiếu gia kia là ai không?”
Lê Phi Phàm lắc đầu: "Ai?”
"Chắc hẳn anh đã nghe nói về nhà họ Tần ở Thịnh Kinh rồi nhỉ, hiện giờ người đứng đầu nhà họ Tần là Tần Bách Dạ.
Còn đây là Tần Tiêu, con trai của chú Tần Bách Dạ.”
Nghe thấy ba chữ Tần Bách Dạ, Lê Phi Phàm sửng sốt.
Đối thủ của Hoắc Uẩn Khải chính là Tần Bách Dạ, Lê Phi Phàm đọc truyện cũng chỉ biết có mỗi mình Tần Bách Dạ, sao mà biết được con trai của chú Tần Bách Dạ là ai chứ.
Tưởng Huân tự nhủ thầm: "Tần Gia không có người nào là bình thường cả, sau khi Tần Bách Dạ lên nắm quyền thì thường xuyên tấn công người trong tộc. Thủ đoạn của hắn vừa hiểm độc vừa tàn nhẫn, độc ác, nhất là đối với nhà chú của mình, có thể xem là đuổi cùng gϊếŧ tận.
Nhưng cho dù vậy, không một ai đứng ra bênh vực, bởi vì Tần Tiêu này cũng không tốt đẹp gì. Chúng tôi không đụng tới hắn ta là bởi vì hắn ta nuôi vài con chó ngao Tây Tạng. Trước đây bạn gái của Tiểu Tề đã bị mấy con chó ngao Tây Tạng mà hắn ta thả ra cắn hỏng mất khuôn mặt, phải nằm viện cả tháng trời.”
“Tiểu Tề” chắc là tên nhóc đang đứng bên cạnh Lê Phi Phàm.
Một cậu trai đứng phía sau không tham gia trận đấu khẩu, nghe xong lời của Tưởng Huân thì bèn hạ giọng nói: "Nhưng mà tôi nghe nói Tần Bách Dạ đối xử với gia đình nhà chú như vậy không phải chỉ vì bọn họ từng ngược đãi hắn mà còn có liên quan đến một đứa con trai khác đã qua đời của cha mẹ Tần Bách Dạ.”
Lê Phi Phàm quay đầu liếc nhìn cậu trai đó một cái.
“Thật hay giả thế?” Anh hỏi.
Tưởng Huân thản nhiên đáp lại: "Đúng là vậy, nhưng đó là chuyện cách đây hơn chục năm rồi, khi đó chúng ta mới có tí tuổi, phần lớn chỉ nghe từ bậc cha chú kể lại.”
Cậu trai đằng sau gật đầu, "Đúng vậy, tôi cũng chỉ nghe mẹ kể lại. Dường như chuyện đó có liên quan đến Tần Tiêu lúc ấy vẫn còn nhỏ, nếu không thì Tần Bách Dạ sẽ không đối xử với hắn ta như vậy.”
Lê Phi Phàm có chút tò mò, "Tần Bách Dạ đã làm gì Tần Tiêu?”
“Tôi cũng không biết nữa.” Cậu trai kia lắc đầu, hạ giọng nói: “Nhưng tôi nghe nói nhiều năm trước Tần Tiêu đã bắt đầu bị suy nhược thần kinh, suốt ngày cứ sợ bóng sợ gió, từ đó tính cách cũng chuyển từ ương bướng sang u ám, nếu không thì nào có ai lại biếи ŧɦái đến mức mỗi ngày đều mang vài con chó ngao Tây Tạng theo bên mình như vậy chứ.”
Lê Phi Phàm quay đầu lại nhìn người đang đứng trong vườn, gương mặt bị tóc che khuất, chỉ lộ ra nửa con mắt.
Quả thật rất u ám, ánh mắt đó làm người ta nhớ đến những loài bò sát trong góc tối ẩm ướt. Lê Phi Phàm còn nhớ tới lần đụng độ với Tần Bách Dạ ở Lâm Hải trước đây, ít nhất người kia còn biết cách ngụy trang bản thân là người bình thường.
Cái gọi là hào môn, quả nhiên có nhiều góc khuất tối tăm mà người ngoài không thể nhìn thấy.
Lê Phi Phàm còn đang ngẩn người thì chợt phát hiện cậu trai bên cạnh đột nhiên vịn tay vào lan can, nhảy ra ngoài.
May mắn thay, ban công chỉ cách mặt đất hơn một mét, bên dưới là bồn hoa đầy ắp hoa cỏ.
Cùng lúc đó, thanh niên ở phía đối diện cũng di chuyển theo.
Ngựa non háu đá, hai bên đôi co hồi lâu, cuối cùng cũng bổ nhào vào nhau.
Lê Phi Phàm nhìn cục diện mất kiểm soát trong vườn hoa rồi lại nhìn Tưởng Huân bên cạnh cũng đang ngơ người: "Cậu mặc kệ?”
“Đệt!” Tưởng Huân đột nhiên nhảy xuống hét lớn: “Thằng quái nào kêu bọn mày đánh nhau vậy hả! Dừng lại mau!”
Lê Phi Phàm trơ mắt nhìn cậu ta bị một người nào đó đánh tím cả mắt, ngã ngồi trên mặt đất.
Lê Phi Phàm dùng ánh mắt khó tả liếc nhìn cậu ta một cái, anh phát hiện ra rốt cuộc cũng có người ở phía trước chú ý tới động tĩnh ở đây mới nhảy xuống khỏi ban công, đưa tay kéo Tưởng Huân đang ngồi bệt trên mặt đất dậy.
"Con mẹ tụi mày ..." Tưởng Huân được kéo lên mà vẫn còn muốn chửi tiếp.
Nhìn thấy nhóm người từ phía xa lao tới, cả đám đột nhiên im như thóc.
Mà Tần Tiêu cũng ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Người đi tới là một người đàn ông trung niên, lúc thấy ông ấy bắt đầu nhéo tai Tưởng Huân, Lê Phi Phàm đoán rằng đây chính là người đứng đầu nhà họ Tưởng hiện tại, cha ruột của Tưởng Huân- Tưởng Châu Sơn.
“Ba, ba ơi, buông ra đi mà!” Tưởng Huân nhăn nhó, hoàn toàn mất đi phong thái vốn có của Tưởng thiếu gia.
Tưởng Châu Sơn không ngại làm xấu mặt con trai mình trước mặt nhiều người, ông ấy lớn tiếng nói: "Đồ khốn kiếp, sinh nhật lần thứ 80 của ông nội mày, mày không đi cùng tiếp khách mà còn dẫn người tới đây làm loạn, gây phiền phức cho tao. Hôm nay tao mà không cho mày một bài học thì đúng là không xứng mặt làm cha mày! “
Tưởng Huân hét lớn kêu oan.
Một nhóm người trung niên đi theo sau ông ấy lập tức nói đỡ: " Châu Sơn, ông cứ từ từ đừng nóng nảy, thằng nhỏ còn trẻ mà.”
"Đúng vậy, làm gì có người trẻ tuổi nào mà không gây chuyện.”
"Dùng lời nói là được, chỉ cần nói chuyện với nhau là được.”
Lê Phi Phàm nhận ra đa phần đám người kia đều có ba mẹ đi cùng, thậm chí ngay cả Tần Tiêu cũng có một vị trưởng bối đứng bên cạnh, hiện trường không khác gì nhà trẻ quy mô lớn.
Cả đám đã đôi mươi nhưng giờ lại khá giống cuộc đánh lộn của đám trẻ lên ba.
Lê Phi Phàm có vẻ như bị tách biệt.
Tuy rằng lúc anh ở cùng với Hoắc Uẩn Khải trông không hề lạc loài, nhưng thật ra anh vẫn còn trẻ.
Đứng ở đây nhất định sẽ bị người khác hiểu lầm.
Sau khi Tưởng Châu Sơn dạy con xong, ông phát hiện thấy người thanh niên khôi ngô xuất chúng đang đứng cạnh con trai mình.
Ông ấy cảm thấy phong thái của con trai mình hoàn toàn không thể so với người này, nhưng sau khi nghĩ lại, ông ấy vẫn hỏi: "Vị này... Cậu đi cùng với thằng chó con nhà tôi, mạo muội hỏi cậu là con nhà ai vậy?”
Lê Phi Phàm thật sự muốn đỡ trán, trong lòng nhủ: không hổ là cha con, câu hỏi giống nhau y đúc.
Đúng lúc này.
“Nó là con cháu nhà tôi.” Một giọng nữ vang lên.
Là Diêu Chiếu Hồng, bà đến cùng Tưởng phu nhân.
Tưởng phu nhân vừa trừng mắt nhìn con trai mình vừa tò mò nhìn Lê Phi Phàm.
Lê Phi Phàm ngước lên, anh khẽ cười nhẹ, Hoắc phu nhân cũng nhìn anh khẽ cười.
Những người đứng bên cạnh đều không khỏi kinh ngạc: "Từ bao giờ nhà họ Hoắc lại có thêm một đứa con trai?”
"Chưa nghe bao giờ luôn? Là từ chi thứ hả?”
"Không phải đâu, ông nghĩ Diêu Chiếu Hồng ngốc à, ai đời lại đi tìm đối thủ cạnh tranh cho con trai bà ấy?”
"Đúng vậy, Nhị gia cũng sẽ không để yên đâu.”
Đúng lúc này, có người hô lên ông cụ nhà họ Tưởng đến.
Mọi người cũng tự động nhường đường, chỉ thấy một ông lão mặc áo Tôn Trung Sơn(*) chậm rãi đi tới cùng một đám người, giọng nói vang dội: "Từ khi nào mà vườn sau lại náo nhiệt thế, việc của một đám thanh niên trẻ tuổi, người lớn tham gia vào làm gì.”
Người xung quanh sôi nổi thưa vâng, ông cụ nói đúng lắm.
Ông lão nói với người đàn ông cao lớn bên cạnh: "Uẩn Khải à, cháu đi xem đi. Bọn nhóc ranh này chỉ có cháu mới trị được, cả đám thấy cháu là rụt vào như đám chuột.”
Người có thể sai khiến Hoắc Nhị gia như thế này cũng chỉ có ông cụ của nhà họ Tưởng.
Hoắc Uẩn Khải nghe xong cũng gật đầu nói: "Ông đừng lo lắng, cứ giao cho cháu.”
Hoắc Uẩn Khải ra hiệu cho những người bên cạnh dìu ông lão rồi mới bước tới.
Cả đám thanh niên vô thức rụt lại.
Hoắc Nhị gia đi đến giữa đám người, đầu tiên hắn chào hỏi vợ chồng Tưởng Châu Sơn đang đứng ở giữa, gọi Diêu Chiếu Hồng một tiếng mẹ, sau đó dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, hắn thản nhiên ôm lấy người trẻ tuổi vừa mới bị đồn là đứa con trai khác của nhà họ Hoắc.
Hắn như một con dã thú cỡ lớn cúi xuống cổ anh ngửi, sau đó hỏi anh: "Lại uống rượu à?”
Lê Phi Phàm không chớp mắt, trả lời: "Không có.”
Tưởng Huân mắt bầm tím đã chứng kiến anh uống hết một ly sâm- panh câm nín nhìn lên trời.
Xuyên Sách: Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi
Nhà họ Tưởng ở Thịnh Kinh là gia tộc nổi tiếng ở cả hai lĩnh vực thương - chính, phu nhân nhà họ Tưởng và phu nhân nhà họ Hoắc - Diêu Chiếu Hồng- là đôi bạn thân từ thuở thiếu thời.
Lần này là đại thọ tám mươi tuổi của Tưởng lão gia, nghe nói Tưởng phu nhân đã tự tay lo liệu.
"Lần này cũng là nhờ có chị." Tưởng phu nhân kéo cánh tay của Diêu Chiếu Hồng lại, hai người cùng đi về phía tiền sảnh. Tưởng phu nhân nói: "Sạp hàng lớn như vậy, nếu không phải nhờ chị có nhiều kinh nghiệm, nghĩ cách giúp em thì lần này chỉ sợ là sẽ đầy người chờ xem trò cười, lúc đó em sẽ mất hết thể diện. “
"Đâu có khoa trương như vậy." Diêu Chiếu Hồng vỗ nhẹ mu bàn tay của Tưởng phu nhân.
Bà dịu dàng cười nói: "Dù sao bây giờ chị cũng rảnh rỗi, thủ đoạn của em chị biết mà, sao mà mất mặt được.”
Tưởng phu nhân không còn trẻ, khác với gia tộc lớn phần nhiều là đàn ông như nhà họ Hoắc, nhà họ Tưởng lại có rất nhiều phụ nữ.
Phụ nữ mà lục đục với nhau thì tự nhiên sẽ có rất nhiều chuyện, Tưởng phu nhân nói: "Bây giờ em thật sự rất hâm mộ chị có đứa con trai tốt như Uẩn Khải, tuy lúc còn trẻ chúng ta đều chịu không ít khổ sở, nhưng chị nhìn xem hiện tại đi? Giờ đây Uẩn Khải một tay nắm hết quyền lực, là Hoắc Nhị gia uy nghiêm không ai dám đối nghịch, lại là trụ cột có thể chống đỡ mọi việc. Em thì không giống chị, chồng suốt ngày chỉ biết thuyết giáo, ỷ lại một phụ nữ như em chống đỡ, con trai cũng chẳng bớt lo, suốt ngày trêu hoa ghẹo nguyệt ở ngoài, không biết điểm dừng.”
Con trưởng độc đinh của nhà họ Tưởng là Tưởng Huân, đích thật là một người nổi danh phong lưu.
Nhưng cậu ta được cha mẹ yêu thương, trừ điểm phong lưu ra thì cũng không đến nỗi nào.
Chỉ là người mẹ đặt kỳ vọng quá cao vào con trai, lúc nhắc tới thì chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà oán giận hai câu.
Nói đến chuyện này, Tưởng phu nhân bèn hạ giọng hỏi Diêu Chiếu Hồng: "Đúng rồi, trước đây em nghe nói nhà họ Hoắc định làm thông gia với nhà họ Thư, thật hay giả vậy? “
Sắc mặt của Diêu Chiếu Hồng nhạt đi vài phần, cũng không giấu diếm: "Đương nhiên là giả rồi.”
Tưởng phu nhân vỗ ngực: "Em biết chị không thể hồ đồ như vậy, hiện giờ thanh danh của nhà họ Thư coi như hỏng hết, con cả quá hiền, con thứ tác phong làm việc quái đản, giờ còn ngồi tù luôn. Còn con thứ ba tuy còn nhỏ, lại quen biết với Uẩn Khải nhà chị từ bé, cũng không nghe nói có chuyện gì xấu, nhưng nếu nhà chị có quan hệ với nhà đó thì đúng là sẽ không ngừng gặp rắc rối.”
Diêu Chiếu Hồng gật gật đầu: "Ai nói không phải đâu.
Nhưng em cũng biết đứa con trai kia của chị, từ nhỏ đã được ông nội nuôi dưỡng, năm đó quan hệ giữa hai nhà Hoắc - Thư tốt như vậy, nói chung là nó cũng muốn giữ chút tình cảm thay ông lão. Nhưng giờ chị thấy, ý định này của nó đã nhạt phai rồi. “
Vừa nhắc tới chuyện này, ánh mắt của Tưởng phu nhân đã tỏa sáng.
Lúc này liền nói: "Nhà mẹ em có một cô bé mới tốt nghiệp tiến sĩ ở nước ngoài, vẻ ngoài không tệ, chị xem Uẩn Khải có muốn gặp mặt không? Hơn nữa gia thế nhà mẹ của em chị cũng biết, không kém nhà họ Hoắc đâu, thế nào hả?”
"Thôi bỏ đi." Diêu Chiếu Hồng nói: "Bên cạnh nó đã có người rồi.”
Tưởng phu nhân ngạc nhiên: "Có người? Chị đừng nói chính là người mà Uẩn Khải nuôi ở bên ngoài? “
"Đêm nay cậu ta cũng có mặt.”
Diêu Chiếu Hồng bình tĩnh nói: "Giờ Uẩn Khải đi đến đâu cũng đưa người theo đến đó, cùng ra cùng vào. Tuy chị là người làm mẹ nhưng cũng không muốn can thiệp nhiều vào chuyện này của con, mà giờ chị thấy có vẻ Uẩn Khải rất nghiêm túc.”
Tưởng phu nhân khϊếp sợ: "Chị thật sự không quan tâm à?
“
Thông thường gia đình như bọn họ, người chỉ thích nam hoặc nữ cũng chẳng có gì lạ, nhưng nuôi ở bên cạnh thì khác.
Đầu tiên là không qua được cửa ải “gia thế”.
Hơn nữa, cứ cho là loại người đó mê hoặc được chính chủ thì cũng chẳng dám công khai trước mặt mọi người.
Trong mắt những phu nhân như bọn họ, nuôi ở bên ngoài là một chuyện, mang về nhà lại là một chuyện khác. Hơn nữa với địa vị của Diêu Chiếu Hồng, chắc là bà sẽ không cho phép con trai mình nghiêm túc với một người có thân phận như vậy.
Nhưng thái độ của Diêu Chiếu Hồng lại khá tế nhị.
Nhắc đến người bên cạnh con trai mình, thậm chí bà còn cười: "Trông nó không đứng đắn lắm, nhưng thực ra là một đứa trẻ không tệ.”
“Không đứng đắn đến cỡ nào mới có thể khiến con trai chị trốn không được thoát được chứ.” Tưởng phu nhân thổn thức: “Dù sao nếu cái của nợ nhà em mà dám đưa mấy diễn viên ca sĩ kia về nhà, em sẽ đánh gãy chân nó.”
Hai vị phu nhân không hề biết rằng, hai người trong miệng họ đã sáp vào chung một chỗ rồi.
Đêm nay Lê Phi Phàm đến cùng với Hoắc Uẩn Khải.
Bây giờ những dịp anh xuất hiện ở chốn công cộng với Hoắc Uẩn Khải ngày càng nhiều. Ngay ở tiệc mừng thọ của nhà họ Hoắc, số người nhận ra anh cũng không phải là ít, vậy nên không mấy ai mắt mù mà hấp tấp động vào anh.
Nhưng lúc này, Lê Phi Phàm nhìn người trước mặt mà buồn cười.
Chàng trai tầm hai mươi tuổi có khuôn mặt thanh tú, đôi mắt phượng trong veo như nước ẩn tình, ai nhìn vào cũng thấy giống người tình trăm năm, lúc nào cũng như treo câu “Dễ nhìn như vậy nhưng lại ngồi một mình ở chỗ này uống rượu giải sầu, là đang có tâm sự gì sao?” bên miệng, quả thật là chiêu trò hơi nhàm chán.
Tưởng Huân ăn tạp cả nam lẫn nữ.
Nhìn thấy người đẹp, cậu ta đều không nhịn được phải trêu chọc vài câu, rất hiếm khi thất bại.
Nhưng hôm nay cậu ta đã đụng phải một đóa hồng có gai.
Lê Phi Phàm chống khuỷu tay lên lan can, quay đầu lại nhìn cậu ta: "Tôi chỉ hơi buồn nôn nên ra ngoài hóng gió một chút, vốn đang nghĩ là do ăn quá nhiều ở tiệc, nhưng nhìn thấy cậu thì tôi đã tìm ra lý do rồi.”
Gương mặt của Tưởng Huân vì giận mà lúc trắng lúc đỏ.
Nhưng cậu ta là một tên mặt dày, không để tâm lời người khác nói, còn tiến lên đứng dựa lan can cạnh anh.
Đây là cửa sổ đằng sau ở đại sảnh của nhà họ Tưởng, từ đây có thể nhìn thấy toàn bộ khu vườn rộng lớn phía sau biệt thự.
Tưởng Huân đoán anh không biết mình bèn liếc trộm một cái.
Càng nhìn càng thấy tim loạn nhịp.
Cậu ta chưa bao giờ thấy một người đẹp như vậy. Anh mặc một bộ vest tôn lên dáng người thon dài, mái tóc buộc lỏng hiện ra vẻ phóng khoáng. Quan trọng hơn cả là khuôn mặt, chỉ có thể hình dung bằng hai chữ ‘xinh đẹp’, còn là kiểu đẹp lạ thường khiến cho kẻ đã chai mặt với những kiểu nam nữ khác nhau như cậu ta cũng thấy sáng cả mắt.
"Anh tên là gì?”
"Là con trai của nhà nào? Sao trước kia tôi chưa gặp qua nhỉ?”
"Chúng ta kết bạn đi.”
"Không thì hai ta trao đổi số điện thoại cũng được, khi nào rảnh thì hẹn gặp một bữa.”
Tưởng Huân cũng không thèm hỏi ý kiến của anh mà đã tự mình quyết định.
Lê Phi Phàm nhìn về phía đối phương, thật ra anh đã xem qua tài liệu giới thiệu về thành viên trong gia đình chủ nhà nên chỉ liếc cái là đã nhận ra đối phương.
Anh chỉ không ngờ rằng Tưởng Huân- người thật ra rất được coi trọng trong đám con cháu nhà họ Tưởng- lại có tính cách như vậy. Dù sao theo lời của nhị gia, Tưởng Huân là người thừa kế được ưu tiên hàng đầu của thế hệ sau.
Lê Phi Phàm không rõ lắm về năng lực của người này, nhưng anh liếc mắt một cái đã biết cậu ta là một con công đào hoa, là kiểu gặp người thì xoè đuôi ra quyến rũ.
Lê Phi Phàm nâng tay nhấp một ngụm sâm- panh, đáp lại: "Lê Phi Phàm.”
"Không phải là con trai của nhà nào, mà là người của Hoắc nhị gia.”
"Kết bạn thì được, nhưng nếu là loại bạn bè như cậu Tưởng thì e là tôi phải xin lỗi cậu rồi.”
Sau đó anh thành công nhìn vẻ mặt Tưởng Huân chuyển từ vui mừng sang cứng đờ, đỏ bừng lên.
“Chết tiệt.” Cậu ta cắn răng nhìn Lê Phi Phàm, vừa sửng sốt vừa như không ngờ: “Anh thật sự là người của Hoắc Uẩn Khải?”
Lê Phi Phàm nhướng mày: "Xem ra cậu cũng không lạ gì Hoắc nhị gia?”
“Ai mà không biết anh ta chứ.” Tưởng Huân nhăn nhó nói: “Anh ta là cơn ác mộng của tất cả đám con cháu thế gia như chúng tôi đấy. Lớn hơn có vài tuổi lại sớm kế thừa nhà họ Hoắc, ngày nào ba mẹ tôi cũng nhắc đến anh ta bên tai tôi, cmn cứ nhắc tới cái tên này là tôi lại toát mồ hôi lạnh.”
Lê Phi Phàm tựa vào lan can cất tiếng cười lớn.
Theo hiểu biết của anh từ trước đến giờ, có người sợ hãi Hoắc Uẩn Khải, có người khâm phục và tôn trọng từ tận đáy lòng, cũng có những người oán hận nhưng không phải là đối thủ của hắn, cuối cùng cũng chỉ có thể cúi đầu chịu thua.
Nhưng hôm nay anh ngoài ý muốn nghe được quan điểm của Tưởng Huân, hóa ra Hoắc Uẩn Khải lại còn tồn tại kiểu con nhà người ta.
Buồn cười thật.
"Anh cười gì chứ?” Tưởng Huân cau mày nhìn anh.
Lê Phi Phàm cười chán rồi nói: "Không có gì, chỉ thấy cậu tích lũy khá nhiều oán hận với anh ấy mà thôi.”
Tưởng Huân nhích lại gần anh, "Tôi nói nè, anh hồ đồ đến mức nào mới có thể ở cùng anh ta thế?”
Tưởng Huân: "Anh không chê anh ta già cỗi à?”
"Tôi thấy Nhị gia nhà tôi như vậy là trưởng thành, chín chắn mới đúng.”
“Đệt.” Tưởng Huân nói: “Ông đây nổi hết cả da gà lên rồi này.”
Thậm chí cậu ta còn cố ý duỗi cánh tay của mình ra cho anh xem.
Tưởng Huân rất giỏi ăn nói, tuy hai nhà Hoắc - Tưởng có quan hệ khá tốt, nhưng độ tuổi cậu ta lại xấp xỉ với Lê Phi Phàm, trái lại không mấy thân thiết với Hoắc Uẩn Khải. Có lẽ là do cậu ta hay trêu hoa ghẹo nguyệt, sau khi đụng phải bức tường thành Lê Phi Phàm thì cũng không thẹn quá hóa giận, ngược lại còn khoác lác đủ chuyện trên trời dưới đất với anh.
Còn khuyên anh cải tà quy chính đi theo cậu ta.
Có lúc lại khoe tuần trước cậu ta mới làm quen được một diễn viên trẻ rất xinh đẹp, chỉ ghẹo xíu là mặt đã đỏ ửng.
Lê Phi Phàm ở trong giới này đã lâu nhưng lại hiếm khi gặp được người như Tưởng Huân.
Trên người cậu ta vẫn còn giữ được sự chân thật hiếm thấy của thanh niên, song không phải là kiểu ngây thơ, ngược lại là kiểu người đã trải đời nhiều, hiểu đời nhưng lại giữ được sự chân thành hiếm có.
Đó là điểm mà hầu hết những người Lê Phi Phàm từng gặp từ trước đến giờ đều không có, rất giống với một người bạn mà anh từng quen ở kiếp trước.
Lê Phi Phàm bị cậu ta lôi kéo, dần cũng nói nhiều hơn, càng tán gẫu càng thấy tâm đầu ý hợp.
Đúng lúc họ đang nói chuyện hăng say, có người đến kéo rèm và đi ra ban công.
“Tưởng thiếu gia. ” Tổng cộng có năm người đến, cả nam và nữ.
Một cô gái xinh đẹp trong số đó nói: "Chúng tôi còn đang thắc mắc không biết Tưởng thiếu gia đã lẻn đi đâu rồi, ra là đang lén lút hẹn hò ở đây à.”
"Đừng nói xằng nói bậy." Bây giờ Tưởng Huân đã biết Lê Phi Phàm là ai nên nào dám xằng bậy trước mặt người khác.
Cậu ta khoác vai Lê Phi Phàm, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Đây là anh em của tôi, từ nay về sau gọi là Lê thiếu gia biết chưa?”
Những người kia nhìn về phía Lê Phi Phàm, lập tức nói: "Lê thiếu gia.”
Lê Phi Phàm bất lực cười trừ nhưng vẫn gật đầu: "Xin chào mọi người.”
Anh có thể nhìn ra rằng đám thanh niên này đều là con ông cháu cha.
Những người anh quen lúc theo chân Hoắc Uẩn Khải không phải là những người thành đạt ở độ tuổi 40, 50 thì cũng là những doanh nhân tầm 30 tuổi.
Nói không ngoa thì kể từ khi anh đến đây, đám thanh niên anh quen chỉ có nhóm bạn của Hoắc Thất. Hoắc Thất giờ đã không còn cao ngạo vì mình là thái tử nhà họ Hoắc nữa, đám phú nhị đại ngày đó không ưa gì cậu giờ lại chơi khá thân thiết.
Bọn họ đều gọi anh là anh Lê, giờ đám người này lại gọi thẳng anh là Lê thiếu gia luôn.
Thôi, dù sao bọn họ cũng không biết anh là ai.
Đám thanh niên này mà tụ họp với nhau thì dễ xảy ra chuyện lắm.
Ví dụ như hai phút sau ở vườn hoa lại xuất hiện thêm một nhóm thanh niên nữa, người cầm đầu mặc một bộ vest trắng, mái tóc dài che khuất mắt, trông khá là u ám.
Cả nhóm đang đứng trên ban công, cách đó vài bước có cầu thang bằng đá dẫn thẳng ra vườn hoa.
Một chàng trai đứng cạnh Lê Phi Phàm dường như có thù cũ với những người ở bên dưới, anh ta chế nhạo: "Ôi chao, ai thế này? Đây chẳng phải là tứ thiếu gia nổi tiếng của Tần gia hay sao? Sao nào? Hôm nay không dắt đám chó nhà mày ra ngoài đi tiểu à, cũng không sợ chạy đến nhà người khác làm ô uế nhà người ta à. “
"Tên họ Tề kia mày nói chuyện kiểu gì thế hả!”
Người đứng phía sau người mặc bộ vest trắng đó ra mặt lên tiếng trước.
Cậu ta chỉ tay về phía thanh niên đứng cạnh Lê Phi Phàm, tức giận nói: "Đừng tưởng rằng bọn tao không dám đánh mày, có bản lĩnh thì mày xuống đây!”
Chàng trai đứng cạnh Lê Phi Phàm cười lạnh: "Tao đang mắng bọn mày đấy, toàn một đám tay sai!”
"Cút xuống đây!”
"Mày có bản lĩnh sao mày không lên đây!”
Lê Phi Phàm nhìn đám người đang đấu võ mồm với nhau, sau đó nhìn Tưởng Huân đang nhàn nhã ngoáy lỗ tai, vẻ mặt cứ như đang nối giáo cho giặc, anh bèn hỏi cậu ta: "Chuyện gì đây? Cậu không sợ bọn họ phá hỏng tiệc mừng thọ của ông cậu sao? “
Tưởng Huân liếc anh một cái, sau đó xoay người nhìn xuống phía dưới.
Trước tiên cậu ta đối mắt với chàng trai mặc vest trắng, sau đó mới giải thích với Lê Phi Phàm: "Vườn hoa này vốn chẳng có mấy ai đến, không phá được đâu. Hơn nữa, anh có biết Tần thiếu gia kia là ai không?”
Lê Phi Phàm lắc đầu: "Ai?”
"Chắc hẳn anh đã nghe nói về nhà họ Tần ở Thịnh Kinh rồi nhỉ, hiện giờ người đứng đầu nhà họ Tần là Tần Bách Dạ.
Còn đây là Tần Tiêu, con trai của chú Tần Bách Dạ.”
Nghe thấy ba chữ Tần Bách Dạ, Lê Phi Phàm sửng sốt.
Đối thủ của Hoắc Uẩn Khải chính là Tần Bách Dạ, Lê Phi Phàm đọc truyện cũng chỉ biết có mỗi mình Tần Bách Dạ, sao mà biết được con trai của chú Tần Bách Dạ là ai chứ.
Tưởng Huân tự nhủ thầm: "Tần Gia không có người nào là bình thường cả, sau khi Tần Bách Dạ lên nắm quyền thì thường xuyên tấn công người trong tộc. Thủ đoạn của hắn vừa hiểm độc vừa tàn nhẫn, độc ác, nhất là đối với nhà chú của mình, có thể xem là đuổi cùng gϊếŧ tận.
Nhưng cho dù vậy, không một ai đứng ra bênh vực, bởi vì Tần Tiêu này cũng không tốt đẹp gì. Chúng tôi không đụng tới hắn ta là bởi vì hắn ta nuôi vài con chó ngao Tây Tạng. Trước đây bạn gái của Tiểu Tề đã bị mấy con chó ngao Tây Tạng mà hắn ta thả ra cắn hỏng mất khuôn mặt, phải nằm viện cả tháng trời.”
“Tiểu Tề” chắc là tên nhóc đang đứng bên cạnh Lê Phi Phàm.
Một cậu trai đứng phía sau không tham gia trận đấu khẩu, nghe xong lời của Tưởng Huân thì bèn hạ giọng nói: "Nhưng mà tôi nghe nói Tần Bách Dạ đối xử với gia đình nhà chú như vậy không phải chỉ vì bọn họ từng ngược đãi hắn mà còn có liên quan đến một đứa con trai khác đã qua đời của cha mẹ Tần Bách Dạ.”
Lê Phi Phàm quay đầu liếc nhìn cậu trai đó một cái.
“Thật hay giả thế?” Anh hỏi.
Tưởng Huân thản nhiên đáp lại: "Đúng là vậy, nhưng đó là chuyện cách đây hơn chục năm rồi, khi đó chúng ta mới có tí tuổi, phần lớn chỉ nghe từ bậc cha chú kể lại.”
Cậu trai đằng sau gật đầu, "Đúng vậy, tôi cũng chỉ nghe mẹ kể lại. Dường như chuyện đó có liên quan đến Tần Tiêu lúc ấy vẫn còn nhỏ, nếu không thì Tần Bách Dạ sẽ không đối xử với hắn ta như vậy.”
Lê Phi Phàm có chút tò mò, "Tần Bách Dạ đã làm gì Tần Tiêu?”
“Tôi cũng không biết nữa.” Cậu trai kia lắc đầu, hạ giọng nói: “Nhưng tôi nghe nói nhiều năm trước Tần Tiêu đã bắt đầu bị suy nhược thần kinh, suốt ngày cứ sợ bóng sợ gió, từ đó tính cách cũng chuyển từ ương bướng sang u ám, nếu không thì nào có ai lại biếи ŧɦái đến mức mỗi ngày đều mang vài con chó ngao Tây Tạng theo bên mình như vậy chứ.”
Lê Phi Phàm quay đầu lại nhìn người đang đứng trong vườn, gương mặt bị tóc che khuất, chỉ lộ ra nửa con mắt.
Quả thật rất u ám, ánh mắt đó làm người ta nhớ đến những loài bò sát trong góc tối ẩm ướt. Lê Phi Phàm còn nhớ tới lần đụng độ với Tần Bách Dạ ở Lâm Hải trước đây, ít nhất người kia còn biết cách ngụy trang bản thân là người bình thường.
Cái gọi là hào môn, quả nhiên có nhiều góc khuất tối tăm mà người ngoài không thể nhìn thấy.
Lê Phi Phàm còn đang ngẩn người thì chợt phát hiện cậu trai bên cạnh đột nhiên vịn tay vào lan can, nhảy ra ngoài.
May mắn thay, ban công chỉ cách mặt đất hơn một mét, bên dưới là bồn hoa đầy ắp hoa cỏ.
Cùng lúc đó, thanh niên ở phía đối diện cũng di chuyển theo.
Ngựa non háu đá, hai bên đôi co hồi lâu, cuối cùng cũng bổ nhào vào nhau.
Lê Phi Phàm nhìn cục diện mất kiểm soát trong vườn hoa rồi lại nhìn Tưởng Huân bên cạnh cũng đang ngơ người: "Cậu mặc kệ?”
“Đệt!” Tưởng Huân đột nhiên nhảy xuống hét lớn: “Thằng quái nào kêu bọn mày đánh nhau vậy hả! Dừng lại mau!”
Lê Phi Phàm trơ mắt nhìn cậu ta bị một người nào đó đánh tím cả mắt, ngã ngồi trên mặt đất.
Lê Phi Phàm dùng ánh mắt khó tả liếc nhìn cậu ta một cái, anh phát hiện ra rốt cuộc cũng có người ở phía trước chú ý tới động tĩnh ở đây mới nhảy xuống khỏi ban công, đưa tay kéo Tưởng Huân đang ngồi bệt trên mặt đất dậy.
"Con mẹ tụi mày ..." Tưởng Huân được kéo lên mà vẫn còn muốn chửi tiếp.
Nhìn thấy nhóm người từ phía xa lao tới, cả đám đột nhiên im như thóc.
Mà Tần Tiêu cũng ngoan ngoãn đứng sang một bên.
Người đi tới là một người đàn ông trung niên, lúc thấy ông ấy bắt đầu nhéo tai Tưởng Huân, Lê Phi Phàm đoán rằng đây chính là người đứng đầu nhà họ Tưởng hiện tại, cha ruột của Tưởng Huân- Tưởng Châu Sơn.
“Ba, ba ơi, buông ra đi mà!” Tưởng Huân nhăn nhó, hoàn toàn mất đi phong thái vốn có của Tưởng thiếu gia.
Tưởng Châu Sơn không ngại làm xấu mặt con trai mình trước mặt nhiều người, ông ấy lớn tiếng nói: "Đồ khốn kiếp, sinh nhật lần thứ 80 của ông nội mày, mày không đi cùng tiếp khách mà còn dẫn người tới đây làm loạn, gây phiền phức cho tao. Hôm nay tao mà không cho mày một bài học thì đúng là không xứng mặt làm cha mày! “
Tưởng Huân hét lớn kêu oan.
Một nhóm người trung niên đi theo sau ông ấy lập tức nói đỡ: " Châu Sơn, ông cứ từ từ đừng nóng nảy, thằng nhỏ còn trẻ mà.”
"Đúng vậy, làm gì có người trẻ tuổi nào mà không gây chuyện.”
"Dùng lời nói là được, chỉ cần nói chuyện với nhau là được.”
Lê Phi Phàm nhận ra đa phần đám người kia đều có ba mẹ đi cùng, thậm chí ngay cả Tần Tiêu cũng có một vị trưởng bối đứng bên cạnh, hiện trường không khác gì nhà trẻ quy mô lớn.
Cả đám đã đôi mươi nhưng giờ lại khá giống cuộc đánh lộn của đám trẻ lên ba.
Lê Phi Phàm có vẻ như bị tách biệt.
Tuy rằng lúc anh ở cùng với Hoắc Uẩn Khải trông không hề lạc loài, nhưng thật ra anh vẫn còn trẻ.
Đứng ở đây nhất định sẽ bị người khác hiểu lầm.
Sau khi Tưởng Châu Sơn dạy con xong, ông phát hiện thấy người thanh niên khôi ngô xuất chúng đang đứng cạnh con trai mình.
Ông ấy cảm thấy phong thái của con trai mình hoàn toàn không thể so với người này, nhưng sau khi nghĩ lại, ông ấy vẫn hỏi: "Vị này... Cậu đi cùng với thằng chó con nhà tôi, mạo muội hỏi cậu là con nhà ai vậy?”
Lê Phi Phàm thật sự muốn đỡ trán, trong lòng nhủ: không hổ là cha con, câu hỏi giống nhau y đúc.
Đúng lúc này.
“Nó là con cháu nhà tôi.” Một giọng nữ vang lên.
Là Diêu Chiếu Hồng, bà đến cùng Tưởng phu nhân.
Tưởng phu nhân vừa trừng mắt nhìn con trai mình vừa tò mò nhìn Lê Phi Phàm.
Lê Phi Phàm ngước lên, anh khẽ cười nhẹ, Hoắc phu nhân cũng nhìn anh khẽ cười.
Những người đứng bên cạnh đều không khỏi kinh ngạc: "Từ bao giờ nhà họ Hoắc lại có thêm một đứa con trai?”
"Chưa nghe bao giờ luôn? Là từ chi thứ hả?”
"Không phải đâu, ông nghĩ Diêu Chiếu Hồng ngốc à, ai đời lại đi tìm đối thủ cạnh tranh cho con trai bà ấy?”
"Đúng vậy, Nhị gia cũng sẽ không để yên đâu.”
Đúng lúc này, có người hô lên ông cụ nhà họ Tưởng đến.
Mọi người cũng tự động nhường đường, chỉ thấy một ông lão mặc áo Tôn Trung Sơn(*) chậm rãi đi tới cùng một đám người, giọng nói vang dội: "Từ khi nào mà vườn sau lại náo nhiệt thế, việc của một đám thanh niên trẻ tuổi, người lớn tham gia vào làm gì.”
Người xung quanh sôi nổi thưa vâng, ông cụ nói đúng lắm.
Ông lão nói với người đàn ông cao lớn bên cạnh: "Uẩn Khải à, cháu đi xem đi. Bọn nhóc ranh này chỉ có cháu mới trị được, cả đám thấy cháu là rụt vào như đám chuột.”
Người có thể sai khiến Hoắc Nhị gia như thế này cũng chỉ có ông cụ của nhà họ Tưởng.
Hoắc Uẩn Khải nghe xong cũng gật đầu nói: "Ông đừng lo lắng, cứ giao cho cháu.”
Hoắc Uẩn Khải ra hiệu cho những người bên cạnh dìu ông lão rồi mới bước tới.
Cả đám thanh niên vô thức rụt lại.
Hoắc Nhị gia đi đến giữa đám người, đầu tiên hắn chào hỏi vợ chồng Tưởng Châu Sơn đang đứng ở giữa, gọi Diêu Chiếu Hồng một tiếng mẹ, sau đó dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, hắn thản nhiên ôm lấy người trẻ tuổi vừa mới bị đồn là đứa con trai khác của nhà họ Hoắc.
Hắn như một con dã thú cỡ lớn cúi xuống cổ anh ngửi, sau đó hỏi anh: "Lại uống rượu à?”
Lê Phi Phàm không chớp mắt, trả lời: "Không có.”
Tưởng Huân mắt bầm tím đã chứng kiến anh uống hết một ly sâm- panh câm nín nhìn lên trời.
Xuyên Sách: Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi
Đánh giá:
Truyện Xuyên Sách: Chim Sẻ Nhà Nhị Gia Thành Tinh Rồi
Story
Chương 39
10.0/10 từ 34 lượt.