Xuyên Nhanh - Vạn Kiếp Để Tìm Anh
Chương 7
A Man vui vẻ ngồi ở bên giường, cất giọng lánh lót, chất giọng thoải mái hơn nhiều:
- Vậy là có thể yên tâm ở đây rồi, tiểu thư, từ giờ người cũng có người bảo vệ rồi.
Cô gật đầu, xoa đầu A Man rồi thiếp đi, do đi đường mệt mỏi lại thêm vết thương chưa lành nên khiến thân thể yếu mềm này chỉ muốn nghỉ ngơi.
A Man cũng hiểu mà ra ngoài nhẹ nhàng cho cô được ngủ đàng hoàng.
Ngoài đại sảnh, Tần Gia như mở một cuộc họp gia đình, khuôn mặt ai cũng căng thẳng xen lẫn với vài phần tức giận, Tần lão thái gia lúc này không chịu nổi nữa đặt mạnh ly trà xuống bàn:
- Hồ náo, bao nhiêu năm nay ta cứ ngỡ Yến Nhi vì yếu bệnh nên không ra ngoài, cũng thường xuyên phái người đến thăm nhưng đều tìm lí do từ chối.
Ta còn tưởng con bé không muốn gặp người lạ hoặc gì đó, thế mà bọn chúng lại dám....
- Tổ phụ, người bớt giận đi.
Tần lão lửa giận phừng phừng giống như núi lửa phun trào mà lan tỏa:
- Hạ là hạ thế nào hả, bọn chúng đối xử với cháu gái ta như thế, người đâu cầm đao của ta ra đây, ta muốn đến đó nói cho ra nhẽ...
- Ông già rồi, nên bình tĩnh lại đi, chuyện cấp bách là phải để con bé hồi phục sức khỏe, không những về thể xác mà còn về tinh thần nữa.
Con bé hiện tại khá khép mình, nếu như ông còn tức giận như này mà gặp con bé sẽ dọa nó đó.
Tần lão phu nhân cũng dịu dàng khuyên ngăn, bàn tay đặt nhẹ lên vai dìu Tần lão thái gia ngồi xuống, cất lời xoa dịu:
- Thiếp đã sắp xếp người đi điều tra rồi, rất nhanh sẽ có kết quả thôi, đến lúc đó chúng ta âm thầm xử lý, không nên kinh động đến con bé.
Tần Quảng lúc này cũng tiếp lời:
- Đúng đó gia gia, người bây giờ lấy lý do gì để đánh đây, còn không phải bị họ nói chuyện bé xé ra to sao, chuyện nhà chúng ta cứ từ từ giải quyết, quan trọng là biểu muội còn đang nghỉ ngơi, chúng ta không thể kích động được.
Rầm, tuy được xoa dịu nhưng gương mặt Tần lão thái gia vẫn tức tối:
- Tần Lan cũng thật hồ đồ, tại sao không đem sinh thần bát tự của con bé lên chùa Phúc Âm mà lại nghe theo lời tên đạo sĩ thối đó, ta mà bắt được là tên nào bịa đặt cháu gái ta, ta sẽ xẻo thịt chúng.
Khác với sự náo loạn bên ngoài, bên trong phòng cô đang an tâm nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, A Man cũng túc trực bên cạnh chỉ sợ cô tỉnh dậy cần gì đó lại không kịp chuẩn bị.
Trong không gian hệ thống, sau khi cô xem một màn náo loạn của lão thái gia mà bật cười, Miêu Miêu cũng hạn hán lời không biết nên nói gì đây:
- Thật đáng tiếc, nếu như kiếp trước cô ấy có thể dũng cảm cầu cứu lấy họ 1 lần, có lẽ số phận cô ấy đã khác.
- Chỉ là cô ấy đã không làm được, thực ra không có cơ hội để làm được, cô ấy sợ liên lụy đến người duy nhất ở bên cạnh cô ấy.
- Chính vì nắm được điểm đó nên bọn chúng mới lộng hành và chính vì điểm đó nên cô ấy không bao giờ thoát được vòng luẩn quẩn ấy.
Thôi, đi nghỉ đi, ta hôm nay hơi mệt.
- Ký chủ ngủ ngon.
Cô gật đầu rồi chìm vào giấc ngủ, có lẽ đã lâu cô không được ngủ ngon như vậy nên sáng hôm sau cô dậy khá muộn.
A Man đã chuẩn bị mọi thứ cho cô từ sáng sớm, khuôn mặt cô ấy tươi tắn, trên khuôn miệng còn vang tiếng hát ngân nga.
- Tiểu thư, người ngủ ngon quá nên em không gọi người dậy, người cảm thấy sao rồi.
- Đúng rồi - Nói đoạn A Man nhìn ra ngoài cửa - Tiểu thư đã dậy cá nhân xong, hai người vào đi.
Bên ngoài cửa, hai nha hoàn bước vào, cung kính hành lễ.
- Xuân Hương/Đinh Hương tham kiến Yến Nhi tiểu thư.
- Mau đứng lên, hai người đây là...
- Theo chỉ thị của lão phu nhân, từ hôm nay chúng nô tỳ sẽ đi theo hầu hạ người cùng A Man, mong người sẽ không chê bai chúng nô tỳ.
- Nhưng hai người hình như là nha hoàn nhị đẳng bên người ngoại tổ mẫu, tâm phúc đã nhiều năm, ta không thể....
- Chính vì đã hầu hạ nhiều năm nên lão phu nhân mới cử chúng nô tỳ đi theo hầu hạ người, cùng với bảo vệ người, nếu như có kẻ dám động tới người, lão phu nhân có căn dặn cứ đánh, mọi việc để họ lo.
Thái Thanh lúc này cũng đi vào, dịu dàng ngồi bên cạnh nắm tay cô vỗ nhẹ:
- Đúng đó, sau một hồi thảo luận thì tổ mẫu quyết định để họ theo tỷ, họ còn trẻ nhưng đi theo tổ mẫu từ nhỏ, lại có võ bên mình, sẽ bảo vệ được muội, từ giờ muội có thể tha hồ lộng hành, đằng sau có bọn ta lo.
Cô tủm tỉm cười rồi gật đầu, nụ cười nhẹ nhàng chan hòa khiến tim mọi người đứng lại, Thái Thanh cũng bất giác sờ tay lên mặt cô, cô theo phản xạ tự nhiên mà tránh né
- Ta xin lỗi, tại sao muội lại che mặt, ta thấy ánh mắt muội rất đẹp, khuôn mặt cũng rất thanh tú, tại sao cứ phải mang mạng che chứ.
- Muội đã quen rồi, nhất thời không tháo ra được.
- Được rồi, hôm qua ta vô tình trông thấy khuôn mặt muội lúc muội tắm gội, ta thực sự không cố ý.
- Không dọa đến tỷ chứ, người ta nói khuôn mặt muội rất xấu.
- Ai nói vậy chứ? - Thái Thanh tức giận đập bàn.
Cái đập mạnh khiến cô giật mình, Thái Thanh cũng biết mình đã quá khích nên vội vàng ngồi xuống kìm nén lại, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, trên khuôn mặt còn hửng nét hồng:
- Kẻ nào có mặt như mù thế, muội thực sự rất đẹp, ta còn bị hút hồn huống chi...
- Tiểu thư, người nên kìm lại đi
Xuân Hương thấy Thái Thanh chuẩn bị đi quá xa bèn nhắc nhở cô ấy, Thái Thanh cũng gật đầu ra dấu đã hiểu.
hai người trò chuyện một lúc rồi cùng rủ nhau ra hoa viên ngắm cảnh..
Xuyên Nhanh - Vạn Kiếp Để Tìm Anh