Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Chương 256
Diệp Hoằng Lễ, Diệp Quốc Khánh còn có ba bạn nhỏ khác vào núi săn thỏ, đây cũng là chuyện những người trẻ tuổi trong thôn thường xuyên làm, may mắn thì có thể săn được một hai con, không có thỏ, thì hái chút nấm và quả dại cũng được, mùa này trong núi có rất nhiều thứ tốt.
Điều tệ hại là mấy thằng nhóc như nghé mới sinh không sợ cọp, nghe thấy tiếng súng, nghĩ có phải có người đang săn thú hay không, to gan lớn mật đi xem cảnh hiếm lạ, người đi săn thì không gặp được, nhưng lại gặp phải đàn lợn rừng bị chọc giận.
Năm thằng nhóc thúi bị coi là quả hồng mềm bị đuổi chạy xung quanh, đều chạy tán loạn. Diệp Quốc Khánh và một thiếu niên khác chạy về thôn tìm viện binh, ba người còn lại đến nay vẫn chưa có tung tích, trong đó bao gồm Diệp Hoằng Lễ.
Cha Quốc Khánh thấy A Ngư thì sửng sốt: “Cháu đến làm gì, mau trở về! Để cho anh trai cháu đến.”
A Ngư nhìn Diệp Quốc Khánh: “Quốc khánh, đàn lợn rừng các em gặp ở đâu?”
Có vẻ là vẻ mặt A Ngư quá mức trấn định, Diệp Quốc Khánh vừa chạy vừa nói: “Từ rừng dâu rừng đi về phía bắc hai ba dặm đường, thì gặp phải, chúng em còn chưa đi tới trong rừng sâu, một đám lợn rừng đã chạy ra, hình như Tiểu Lễ đi về phía bắc. Chị Phức Ngọc, vốn dĩ Tiểu Lễ không muốn đi, đều là bị chúng em kéo qua.” Nói xong, hốc mắt cậu ấy đỏ lên.
Vẻ mặt A Ngư trầm xuống, phía bắc lại chính là rừng già thâm sơn, cha Diệp đi hái thuốc cũng không dám đi vào, chỉ sợ vì mấy viên thảo dược mà đụng phải dã thú gì đó, mất nhiều hơn được.
“Đừng khóc, đám người Tiểu Lễ sẽ không có việc gì.” A Ngư an ủi một câu, lại hỏi phương hướng của hai đứa nhỏ khác, lúc này mới bỏ bọn họ lại đi thẳng về phía bắc.
Cha Quốc Khánh trợn mắt: “Nha đầu này sao lại chạy nhanh như vậy!” Mấy người lớn cũng đều không theo kịp cô.
Có người nói: “Cô ấy thường xuyên theo cha vào núi hái thảo dược, đi đường núi không giống như đi trên đất bằng phẳng.”
Sau khi A Ngư bỏ người dân lại, gập ngón trỏ đặt ở bên môi, cao thấp huýt sáo một cái, rồi tiếp tục vừa đi về phía bắc vừa thổi, chỉ chốc lát sau trong bụi rậm đứt quãng chạy tới mấy con mèo hoang, A Ngư bèn hỏi chúng có gặp qua người như cô hay không.
Một con mèo đốm meo meo hai tiếng.
Nhưng mà, đi theo mèo tìm được không phải là Diệp Hoằng Lễ người mà A Ngư muốn tìm nhất, mà là một thiếu niên cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua.
Thiếu niên đang ở trên cây hoảng sợ ôm thân cây, con lợn rừng đực bị thương dưới gốc cây đang phẫn nộ đụng vào thân cây, sau mỗi lần va chạm giống như có thể nghe thấy tiếng gãy.
Sự xuất hiện của A Ngư đồng thời thu hút sự chú ý của một người một lợn, con lợn rừng đực đầy tức giận đã từ bỏ mảnh xương không thể rơi xuống trên cây, lao về phía A Ngư nhìn có vẻ rất dễ gặm.
“Mau chạy đi, con lợn này nó điên rồi, lợn điên, mày quay lại đây, là ông nội bắn súng, bắt nạt con gái thì có bản lĩnh gì, có bản lĩnh chúng ta một chọi một đi.” Thiếu niên dùng sức vỗ vào thân cây để thu hút sự thù hận, lại thấy con lợn lao về phía cô gái, mà cô gái kia giống như là bị dọa đến choáng váng, đứng ở đó không nhúc nhích.
Trong lòng thiếu niên cuống quít, luống cuống tay chân trượt xuống: “Ta xuống, lợn, mày mau trở về, là đàn ông thì mày mau trở về.”
Con lợn rừng chạy hơn mấy chục mét, thật sự quay lại.
“... Quả nhiên là đàn ông.” Thiếu niên chạy đến dưới một gốc cây khác rậm rạp hơn, vừa bò vừa hỗ trợ từ xa: “Em gái mau tìm một cái cây lớn trèo lên, nhất định phải lớn.” Giống như là bài học xương máu.
“Cô có biết trèo cây không?” Leo được hai cái, thiếu niên nhận ra được một vấn đề quan trọng thì quay đầu lại, Đột nhiên trợn mắt há hốc mồm, sửng sốt đến quên mất dùng sức trên tay, cả người từ trên cây trượt xuống: “Ai nha ai nha nha nha nha!”
Thiếu niên ngã xuống đất vẫn duy trì tư thế rơi xuống đất, trừng mắt không dám tin nhìn lợn rừng bị một cây gậy sắt xuyên qua người, trong đầu lại hiện lên cô gái nhìn có vẻ rất yếu kia ném một cái, con lợn rừng đuổi theo cậu ấy như thỏ chạy loạn khắp nơi khiến cậu ấy suýt chút nữa cho rằng hôm nay mình sắp chết non trẻ, đã bị đâm xuyên qua.
Quá ngầu!
Đây đâu phải là em gái! Rõ ràng là nữ thần phóng lao, cô là đội tuyển quốc gia phải không?
Ánh mắt thiếu niên nhìn A Ngư tràn đầy kính sợ.
A Ngư đi về phía lợn rừng đã mất mạng, khá lắm, quả nhiên trong núi này giấu rất nhiều thứ tốt, lợn rừng này cũng khoảng năm trăm cân, đột nhiên, khóe mắt cô co rút.
Thiếu niên xoa cái mông đang đau đớn, kiềm chế tiếng rên rỉ, miễn cưỡng đi tới. Đến gần mới phát hiện, chắc là đối phương cũng cùng tuổi mình, nhưng thấy đối phương lợi hại như thế, chắc là còn trẻ, cho nên cậu ấy để lộ ra một hàm răng to trắng bóc: “Chị gái nhỏ, thật sự là cám ơn chị, nếu không hôm nay tôi chết chắc.”
A Ngư ngước mắt nhìn thiếu niên môi hồng răng trắng, dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi, cũng mỉm cười
Thấy cô mỉm cười nhìn qua, thiếu niên càng cười tươi hơn: “Chị gái nhỏ, chị nhắm thật chính xác, một kích là trúng, có phải chị luyện tiêu thương hay không?”
A Ngư im lặng trong chốc lát: “Chỉ là may mắn thôi.”
“Sao có thể may mắn được.” Thiếu niên chỉ vào xác lợn rừng khổng lồ: “Đây là —— thực lực.” Vẻ mặt thiếu niên co giật một cách vi diệu, bởi vì cuối cùng cậu ấy cũng thấy rõ góc độ mà côn sắt đâm chết lợn rừng—— từ hậu môn đâm xuyên qua bụng.
Góc độ này, chắc là trùng hợp chứ nhỉ? Ừm, chắc chắn là trùng hợp, chị gái nhỏ mới không nhẫn tâm như vậy. Chỉ trách con lợn này không may mắn.
Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Điều tệ hại là mấy thằng nhóc như nghé mới sinh không sợ cọp, nghe thấy tiếng súng, nghĩ có phải có người đang săn thú hay không, to gan lớn mật đi xem cảnh hiếm lạ, người đi săn thì không gặp được, nhưng lại gặp phải đàn lợn rừng bị chọc giận.
Năm thằng nhóc thúi bị coi là quả hồng mềm bị đuổi chạy xung quanh, đều chạy tán loạn. Diệp Quốc Khánh và một thiếu niên khác chạy về thôn tìm viện binh, ba người còn lại đến nay vẫn chưa có tung tích, trong đó bao gồm Diệp Hoằng Lễ.
Cha Quốc Khánh thấy A Ngư thì sửng sốt: “Cháu đến làm gì, mau trở về! Để cho anh trai cháu đến.”
A Ngư nhìn Diệp Quốc Khánh: “Quốc khánh, đàn lợn rừng các em gặp ở đâu?”
Có vẻ là vẻ mặt A Ngư quá mức trấn định, Diệp Quốc Khánh vừa chạy vừa nói: “Từ rừng dâu rừng đi về phía bắc hai ba dặm đường, thì gặp phải, chúng em còn chưa đi tới trong rừng sâu, một đám lợn rừng đã chạy ra, hình như Tiểu Lễ đi về phía bắc. Chị Phức Ngọc, vốn dĩ Tiểu Lễ không muốn đi, đều là bị chúng em kéo qua.” Nói xong, hốc mắt cậu ấy đỏ lên.
Vẻ mặt A Ngư trầm xuống, phía bắc lại chính là rừng già thâm sơn, cha Diệp đi hái thuốc cũng không dám đi vào, chỉ sợ vì mấy viên thảo dược mà đụng phải dã thú gì đó, mất nhiều hơn được.
“Đừng khóc, đám người Tiểu Lễ sẽ không có việc gì.” A Ngư an ủi một câu, lại hỏi phương hướng của hai đứa nhỏ khác, lúc này mới bỏ bọn họ lại đi thẳng về phía bắc.
Cha Quốc Khánh trợn mắt: “Nha đầu này sao lại chạy nhanh như vậy!” Mấy người lớn cũng đều không theo kịp cô.
Có người nói: “Cô ấy thường xuyên theo cha vào núi hái thảo dược, đi đường núi không giống như đi trên đất bằng phẳng.”
Sau khi A Ngư bỏ người dân lại, gập ngón trỏ đặt ở bên môi, cao thấp huýt sáo một cái, rồi tiếp tục vừa đi về phía bắc vừa thổi, chỉ chốc lát sau trong bụi rậm đứt quãng chạy tới mấy con mèo hoang, A Ngư bèn hỏi chúng có gặp qua người như cô hay không.
Một con mèo đốm meo meo hai tiếng.
Nhưng mà, đi theo mèo tìm được không phải là Diệp Hoằng Lễ người mà A Ngư muốn tìm nhất, mà là một thiếu niên cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy qua.
Thiếu niên đang ở trên cây hoảng sợ ôm thân cây, con lợn rừng đực bị thương dưới gốc cây đang phẫn nộ đụng vào thân cây, sau mỗi lần va chạm giống như có thể nghe thấy tiếng gãy.
Sự xuất hiện của A Ngư đồng thời thu hút sự chú ý của một người một lợn, con lợn rừng đực đầy tức giận đã từ bỏ mảnh xương không thể rơi xuống trên cây, lao về phía A Ngư nhìn có vẻ rất dễ gặm.
“Mau chạy đi, con lợn này nó điên rồi, lợn điên, mày quay lại đây, là ông nội bắn súng, bắt nạt con gái thì có bản lĩnh gì, có bản lĩnh chúng ta một chọi một đi.” Thiếu niên dùng sức vỗ vào thân cây để thu hút sự thù hận, lại thấy con lợn lao về phía cô gái, mà cô gái kia giống như là bị dọa đến choáng váng, đứng ở đó không nhúc nhích.
Trong lòng thiếu niên cuống quít, luống cuống tay chân trượt xuống: “Ta xuống, lợn, mày mau trở về, là đàn ông thì mày mau trở về.”
Con lợn rừng chạy hơn mấy chục mét, thật sự quay lại.
“... Quả nhiên là đàn ông.” Thiếu niên chạy đến dưới một gốc cây khác rậm rạp hơn, vừa bò vừa hỗ trợ từ xa: “Em gái mau tìm một cái cây lớn trèo lên, nhất định phải lớn.” Giống như là bài học xương máu.
“Cô có biết trèo cây không?” Leo được hai cái, thiếu niên nhận ra được một vấn đề quan trọng thì quay đầu lại, Đột nhiên trợn mắt há hốc mồm, sửng sốt đến quên mất dùng sức trên tay, cả người từ trên cây trượt xuống: “Ai nha ai nha nha nha nha!”
Thiếu niên ngã xuống đất vẫn duy trì tư thế rơi xuống đất, trừng mắt không dám tin nhìn lợn rừng bị một cây gậy sắt xuyên qua người, trong đầu lại hiện lên cô gái nhìn có vẻ rất yếu kia ném một cái, con lợn rừng đuổi theo cậu ấy như thỏ chạy loạn khắp nơi khiến cậu ấy suýt chút nữa cho rằng hôm nay mình sắp chết non trẻ, đã bị đâm xuyên qua.
Quá ngầu!
Đây đâu phải là em gái! Rõ ràng là nữ thần phóng lao, cô là đội tuyển quốc gia phải không?
Ánh mắt thiếu niên nhìn A Ngư tràn đầy kính sợ.
A Ngư đi về phía lợn rừng đã mất mạng, khá lắm, quả nhiên trong núi này giấu rất nhiều thứ tốt, lợn rừng này cũng khoảng năm trăm cân, đột nhiên, khóe mắt cô co rút.
Thiếu niên xoa cái mông đang đau đớn, kiềm chế tiếng rên rỉ, miễn cưỡng đi tới. Đến gần mới phát hiện, chắc là đối phương cũng cùng tuổi mình, nhưng thấy đối phương lợi hại như thế, chắc là còn trẻ, cho nên cậu ấy để lộ ra một hàm răng to trắng bóc: “Chị gái nhỏ, thật sự là cám ơn chị, nếu không hôm nay tôi chết chắc.”
A Ngư ngước mắt nhìn thiếu niên môi hồng răng trắng, dáng vẻ mười sáu mười bảy tuổi, cũng mỉm cười
Thấy cô mỉm cười nhìn qua, thiếu niên càng cười tươi hơn: “Chị gái nhỏ, chị nhắm thật chính xác, một kích là trúng, có phải chị luyện tiêu thương hay không?”
A Ngư im lặng trong chốc lát: “Chỉ là may mắn thôi.”
“Sao có thể may mắn được.” Thiếu niên chỉ vào xác lợn rừng khổng lồ: “Đây là —— thực lực.” Vẻ mặt thiếu niên co giật một cách vi diệu, bởi vì cuối cùng cậu ấy cũng thấy rõ góc độ mà côn sắt đâm chết lợn rừng—— từ hậu môn đâm xuyên qua bụng.
Góc độ này, chắc là trùng hợp chứ nhỉ? Ừm, chắc chắn là trùng hợp, chị gái nhỏ mới không nhẫn tâm như vậy. Chỉ trách con lợn này không may mắn.
Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Đánh giá:
Truyện Xuyên Nhanh: Nữ Phụ Không Muốn Chết
Story
Chương 256
8.2/10 từ 71 lượt.